Bẫy Rập

Chương 109
Ngày Chu Đảo nghỉ hưu, anh ta tự mua cho mình pháo điện tử treo ở trước cửa căn cứ, thời điểm mọi người đến tiễn biệt, anh ta ấn điều khiển từ xa, hai chuỗi pháo điện tử trên cửa bắt đầu vang lên, vô cùng vui mừng, còn có thể chuyển đổi vài loại âm thanh, liên miên không dứt.   

Mọi người: "..." Có bệnh.   

Chu Đảo vừa nhìn thấy biểu tình của những người này, có chút buồn rầu: "Đừng khổ sở, tuy rằng tôi đi rồi, nhưng tinh thần của tôi vẫn còn ở đây, bồi mọi người."   

Mọi người: Bọn họ chỉ là cảm thấy mất mặt mà thôi.   

"Được rồi, tôi đi rồi, về sau hẳn là cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này, lúc gặp lại, có thể chúng ta đang ở trên đường lớn." Chu Đảo nghiêm mặt nói, "Mọi người phải đi theo Tô Vãn làm việc cho tốt, phía sau còn có một nhóm người mới tiến vào, tất cả đều phải chú ý một chút, nhớ rõ biểu hiện ra phong phạm của tiền bối."

Người giải nghệ có một nhóm, tất cả đều là người năm đó cùng Chu Đảo tiến vào, có thể nói đám người này đã đặt nền móng vững chắc nhất cho căn cứ.   

Chu Đảo và Trương Nhân Thủy đều lần lượt nói chuyện trước khi rời đi.   

Trương Nhân Thủy nói rất đơn giản: "Năm đó tôi một trăm mười cân tiến vào, hiện tại một trăm ba mươi cân đi ra ngoài, nhớ vận động nhiều hơn, ăn ít cơm gà trong nhà ăn."   

Mọi người nở nụ cười, hiện tại dáng người Trương Nhân Thủy vừa vặn, sức khỏe cân xứng.

Sau khi đứng ở cửa căn cứ nói xong, đoàn người rời đi, Tô Vãn làm người tiếp nhận chức vụ, đương nhiên phải đưa bọn họ lên mặt đất.  

Bên trong thang máy.   

"Vẫn là thế hệ của mấy người biết tranh đua, vậy mà trước khi tiến vào đã tìm được một nửa kia." Trương Nhân Thủy cảm thán, liếc mắt nhìn ngón tay Tô Vãn một cái, "Ngay cả nhẫn cũng đã mang theo."

Tô Vãn: "... Sau khi rời khỏi đây, hai người cũng có thể tìm kiếm nửa kia của mình."

Chu Đảo nhìn vào gương trên thang máy, thổi thổi mái tóc vụn trên trán mình: "Chỉ là năm đó chúng ta trầm mê với sự nghiệp, hiện tại đi ra ngoài, tuyệt đối sẽ là người đàn ông thành thục được hoan nghênh nhất."   

Tô Vãn có lệ: "Ừm, anh được hoan nghênh nhất."   

Sau khi đi lên, Chu Đảo và Trương Nhân Thủy tạm biệt Tô Vãn, hai người vừa lên xe đã bắt đầu thương lượng nên đi đâu.   

Đột nhiên nghỉ hưu, có chút không được tự nhiên, trước kia đều lấy căn cứ làm nhà, mỗi ngày đều suy nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể làm cho internet trong nước an toàn hơn, không bị nước khác công kích.   

"Đi quán bar, thuận tiện quen biết bạn gái." Trương Nhân Thủy nảy ra chủ ý nói.   

"Ban ngày ban mặt quán bar có cái gì thú vị?" Chu Đảo cảm thấy không thể.   

"Vậy đi đâu để tìm được một nửa kia?" Trương Nhân Thủy bắt đầu có chút lo lắng cho tương lai của mình, mắt thấy đều đã đến tuổi *nhi lập, nhưng bọn họ còn là một *lão quang côn.   

Mấu chốt nhất chính là mấy năm nay hai người bọn họ đều làm việc ở căn cứ bí mật, căn bản không có cơ hội mở rộng nhân mạch, càng đừng nói đến phụ nữ, nhưng ngược lại người phía trên lại quen biết không ít.   

"Không biết."   

Giờ này khắc này, đột nhiên Chu Đảo và Trương Nhân Thủy phát hiện hai người cực kỳ giống phạm nhân vừa mới mãn hạn tù mười năm được thả ra khỏi ngục giam, tương lai lập tức lâm vào mê mang.   

Cũng may ngoại trừ lúc đầu có chút không thích ứng được, phía sau cuộc sống hạnh phúc sau khi nghỉ hưu bắt đầu.   

Tiền trợ cấp nghỉ hưu của bọn họ cực lớn, không cần phải lo lắng phát sầu về cuộc sống tương lai, mỗi ngày đều có thể dùng thời gian rảnh rỗi để đếm kiến.

Chu Đảo nhàn hạ, bắt đầu chuẩn bị đi tham gia các loại triển lãm nghệ thuật cao cấp, ý đồ gia tăng cho mình một chút mị lực nghệ thuật, có nói một, đối tượng của Tô Vãn thoạt nhìn thật sự rất có mị lực, đứng ở nơi đó phỏng chừng có thể mê hoặc một mảng lớn nam nữ, cũng chỉ có Tô Vãn lợi hại, người như vậy mà cũng có thể bắt được.   

Mặc tây trang định chế, Chu Đảo bắt đầu nhân mô cẩu dạng lung lay khắp nơi, tuy rằng cũng không hiểu, nhưng nghe người chung quanh nghị luận, giống như những bức tranh trên tường này thật sự rất có ý cảnh.  

“Bức tranh này là bạn của tôi, thời điển đó chúng tôi đang chơi trong hồ Rukulo, khoảnh khắc cô ấy nhảy xuống xuồng đã khiến cho tôi xúc động." Một người phụ nữ xinh đẹp khoác áo choàng đang đứng trước một bức tranh, giải thích cho người bên cạnh.   

Chu Đảo đi ngang qua bức tranh trên tường, một người phụ nữ ngâm mình trong hồ, anh ta không biết có bao nhiêu nghệ thuật trong đó, nhưng chỉ nhìn qua như vậy, rất tình sắc.

Nghĩ như vậy cũng thuận miệng nói ra như vậy.   

Mấy người đứng trước bức tranh đều quay đầu nhìn Chu Đảo, dùng một loại ánh mắt khó có thể diễn tả thành lời.   

"Lão thịt khô?" Liễu Bạch Vũ đang muốn xem là ai có thể nói ra ý nghĩ chân thật của cô như vậy, kết quả nhìn thấy người này có chút quen mắt.   

Chu Đảo 30 tuổi: "?"   

Liễu Bạch Vũ tự biết mình lỡ lời, lập tức cùng người bên cạnh nói vài câu, chuẩn bị rời đi.

"Cô biết tôi?" Chu Đảo không để cho cô đi, "Tôi chưa từng gặp cô."

Làm nghề này, trí nhớ sẽ không quá kém, anh ta tin tưởng mình chưa từng gặp qua người phụ nữ này.   

"Không có, tôi nhận lầm người." Liễu Bạch Vũ lộ ra một nụ cười giả dối, cái khác không nói, đứng gần nhìn lão thịt khô này, còn rất... Đẹp trai.   

Chu Đảo: "Năm nay cô bao nhiêu tuổi? Tôi cảm thấy không sai biệt lắm tầm hai tám, hai chín."

Phụ nữ ghét nhất là người khác vạch trần tuổi tác của mình, mặc dù cởi mở như Liễu Bạch Vũ cũng không thể nhịn được, cô vươn ngón tay ra cuốn cuốn mái tóc dài, ngoài cười nhưng trong không cười: "Liên quan gì đến anh, lão thịt khô."   

Chu Đảo nhướng mày, xác định cô biết mình: "Cô rất sặc, ớt cay sao?"  

Liễu Bạch Vũ: "Anh muốn mua tranh của tôi sao? Không mua thì nhường một chút."

Mẹ nó, một người kiếm ăn như cô dễ dàng sao?   

"Mua." Chu Đảo đưa tay giữ chặt tay cô, "Cô cũng nói cho tôi nghe về ý nghĩa của bức tranh này một chút."

Liễu Bạch Vũ đã nghe lời nói trước đó của anh ta, quay đầu: "Anh xác định muốn mua?"

Bây giờ Chu Đảo không có nhiều thứ khác, chỉ có tiền bạc cùng thời gian là nhiều.   

Liễu Bạch Vũ báo một số: "Cái giá này anh cũng mua?"   

Chu Đảo gật đầu: "Nếu cô có thể nói dễ nghe, tôi sẽ mua."   

Liễu Bạch Vũ lập tức xoay người hướng về phía Chu Đảo cười nhiệt tình: "Bức tranh này là như vậy, ngày đó trời xanh mây trắng, tôi và bạn của tôi..."  

"Tôi cảm thấy cô vẽ rất cái kia." Chu Đảo ngắt lời.   

Liễu Bạch Vũ ngứa ngáy hàm răng, một lần nữa sửa miệng: "Kỳ thật bức tranh này, tôi muốn biểu đạt chính là một loại thân thể cùng tình cảm giao hòa..."   

Chu Đảo lại một lần nữa ngắt lời: "Cô chính là sắc."   

Liễu Bạch Vũ: "..."   

Tuy rằng anh ta nói đúng, nhưng Liễu Bạch Vũ vẫn vô cùng tức giận.  

Cô nghiến răng, ném một cái mị nhãn cho Chu Đảo nói: "Tôi là sắc, còn đói bụng ăn quàng, nhìn thấy loại người như anh cũng đều cảm thấy không tệ."   

"Vậy chúng ta thử xem?" Chu Đảo bỗng nhiên tiếp xúc, "Ớt cay xào thịt khô, hương vị hẳn là không tệ."

Liễu Bạch Vũ: "..." Mẹ nó, gặp phải đối thủ.   

Mấy tháng sau, Trương Nhân Thủy còn đang ở nhà được thông báo Chu Đảo sắp kết hôn.

Trương Nhân Thủy: "?"   

Đột nhiên khoai tây chiên trong tay không còn thơm.   

Đương nhiên người cùng tham dự hôn lễ còn có mấy người Tô Vãn.   

Thời điểm Tô Vãn nhận được thiệp mời, nhìn chằm chằm tên cô dâu nửa ngày, có chút không xác định hỏi Phong Dương: "Liễu Bạch Vũ này là Liễu Bạch Vũ kia sao?"   

Làm thế nào mà hai người này lại có thể kéo vào một chỗ ở cùng nhau?   

"Đúng vậy." Phong Dương lấy ra một tấm thiệp mời khác, là Liễu Bạch Vũ gửi cho anh.   

"Vậy mà còn sớm hơn ta." Tô Vãn nhìn thiệp mời thấp giọng nói, tuy rằng cô và Phong Dương đeo nhẫn, nhưng hai người chuẩn bị sau khi tốt nghiệp mới kết hôn.   

"Cái gì?" Phong Dương không nghe rõ cô nói gì.   

Tô Vãn lắc đầu: "Chúng ta phải chuẩn bị mấy phần tiền chúc mừng?"   

Cô nhận được thiệp mời của Chu Đảo, Phong Dương nhận được thiệp mời của Liễu Bạch Vũ, cái này không phải là hai phần sao?

Hai vợ chồng phải tính toán thật tốt.   

Trên thực tế, Chu Đảo cũng không thèm để ý số tiền này, nhưng Liễu Bạch Vũ muốn nhân cơ hội mà chiếm tiện nghi của Tô Vãn và Phong Dương, dù sao lúc trước cô chính là Hồng Nương của bọn họ.   

"Lần sau chúng ta cũng gửi thiệp mời cho bọn họ như vậy." Tô Vãn đề nghị.   

"Được." Phong Dương ôn nhu đáp ứng.   

Hôn lễ của Chu Đảo được tổ chức không nhỏ, vô cùng long trọng, oanh oanh liệt liệt.   

Đôi vợ chồng này đứng ở trong sân tiếp đón khách khứa, đặc biệt là cô dâu, giống như một con bướm hoa, bay bay khắp nơi.   

"Chậc chậc, không ngờ Chu ca lại thích kiểu này." La Tử Minh ngồi ở một bên lắc đầu.   

"Trương ca vẫn còn độc thân." Quách Nguyên Châu nhìn Trương Nhân Thủy ở bàn phía trước, có chút đồng tình.   

Người lục tục đều đến đông đủ, phút cuối cùng Tô Vãn cùng Phong Dương mới chạy tới, nửa đường bọn họ bị kẹt xe, phải chờ một đoạn thời gian dài mới có thể chạy tới.   

"Lão đại, bên này." Quách Nguyên Châu giơ tay ra hiệu.   

Tô Vãn cùng Phong Dương đi qua, vừa mới ngồi xuống không bao lâu, cô dâu Liễu Bạch Vũ đã đi tới mời rượu: "Đã lâu không gặp, Tô tiểu thư vẫn như cũ."   

Từ khi biết lúc trước Liễu Bạch Vũ giúp Phong Dương nghĩ biện pháp, Tô Vãn cũng buông thành kiến, đứng dậy nhận chén rượu này.  

"Tiểu Phong, sao lại không uống?" Hôm nay Liễu Bạch Vũ đặc biệt cao hứng, sau khi chạm chén thì nhìn Phong Dương hỏi.   

"Anh ấy không uống được rượu, dễ say." Tô Vãn thay anh nói.   

"Ai, hôm nay uống một chén cũng không sao." Liễu Bạch Vũ cười chỉ chỉ một đống người ở bên cạnh, "Tôi đặc biệt mời rất nhiều đại tài xế, đến lúc đó đưa hai người trở về."

Phong Dương thấy Tô Vãn không phản đối, cầm lấy ly rượu: "Chuyện trước kia cám ơn Liễu tỷ."   

"Không có gì, Liễu tỷ còn phải cảm ơn cậu, bằng không cũng sẽ không quen biết lão Chu." Liễu Bạch Vũ ngửa đầu uống một ly champagne.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Nói đến lão Chu, Chu Đảo cũng đi tới, mời rượu đám người Tô Vãn ở bàn này.   

"Mọi người cũng không cần tôi tiếp đón, tự mình tùy ý một chút." Hôm nay Chu Đảo vô cùng vui, dùng từ hồng quang đầy mặt để hình dung cũng không quá mức.   

Chờ tới lúc bắt đầu tổ chức hôn lễ, hai người đứng trên sân khấu, có chút khẩn trương, hai người bọn họ đứng ở trên sân khấu bắt đầu dỗi nhau, hiển nhiên da mặt của Liễu Bạch Vũ không dày bằng Chu Đảo, cờ sai một chiêu.   

Cuối cùng hai người thuận lợi trao nhẫn cùng hôn.   

Phong Dương và Tô Vãn ngồi phía dưới liếc mắt nhìn nhau, hiển nhiên nhớ tới lúc trước ở khách sạn E, hai người bọn họ tùy tùy tiện tiện trao đổi nhẫn.   

"Còn thiếu một nụ hôn, sau này sẽ bổ sung ở hôn lễ." Tô Vãn dựa vào Phong Dương thấp giọng nói.   

Cần cổ thon dài trắng nõn của Phong Dương đều đỏ bừng, nhưng mà có lẽ là do rượu, anh có chút say, tay ôm Tô Vãn nhẹ nhàng lắc lư, đáp ứng nói: "Được."   

Sau khi một hồi hôn lễ kết thúc, hai người Tô Vãn cùng Phong Dương đều uống rượu nên không thể lái xe, quả nhiên người lái thay mà Liễu Bạch Vũ mời vô cùng có ích.   

"Em thật sự có năng lực." Liễu Bạch Vũ nhìn hôn lễ kết thúc hoàn mỹ, có chút bội phục chính mình, ngoại trừ không thể làm nghệ sĩ lớn, kỳ thật cô vẫn còn khá được?   

"Hiện tại chúng ta nên trở về động phòng." Chu Đảo nghiêm túc nói.   

"Không được, em muốn đi đối chiếu." Liễu Bạch Vũ muốn đi đếm số tiền chúc mừng kia.  

Chu Đảo im lặng một hồi: "Anh đếm cùng em."   

Luận lão bà quá yêu tiền thì làm sao bây giờ?   

......   

Trong nháy mắt, Tô Vãn và Phong Dương đã đến giai đoạn tốt nghiệp.   

Bởi vì tình huống đặc thù, mấy người Tô Vãn đã làm xong trước luận văn, có thể toàn tâm toàn ý đi đến căn cứ làm việc.   

Nhưng Phong Dương còn phải vội vàng làm luận văn tốt nghiệp, muốn phản biện, mấy năm nay anh thay đổi rất nhiều, gần như những bạn học cùng lớp đều nhìn vào đáy mắt.   

Vốn dĩ lúc anh tiến vào, đẹp đến nỗi khiến cho tất cả mọi người đến muốn mơ ước, không quan tâm đi lên tỏ tình, thậm chí còn âm thầm làm động tác nhỏ. Nhưng mà hai năm nay, Phong Dương vẫn là bộ dáng trước kia, chỉ là khí chất đã lặng lẽ phát sinh biến hóa, giống như là người bất đồng thế giới với người xung quanh, người bình thường không có tư cách nghĩ.   

Cho dù là cười, nhưng có đẹp đến đâu cũng sẽ có cảm giác xa cách, sẽ không khiến cho người ngoài sinh ra cơ hội liên tưởng.   

Đương nhiên này đó, chỉ trừ bỏ một người.  

Toàn bộ đại học A đều biết họa sĩ nổi tiếng của khoa mỹ thuật Đại học A, là bạn trai của đại lão khoa máy tính.   

Đúng vậy, họa sĩ.   

Hai năm qua, Phong Dương dựa vào một loạt bức tranh mà đã giành được đủ loại giải thưởng trong giới sơn dầu, gọi một tiếng họa sĩ, hoàn toàn không quá.   

Dùng lời của viện trưởng khoa mỹ thuật, anh trời sinh chính là người ăn bát cơm này.   

"Khi nào thì anh phản biện?" Tô Vãn từ căn cứ trở về, thấy Phong Dương còn ngồi trước máy tính, thuận miệng hỏi một câu.   

"Ngày 4 tháng 6." Phong Dương ngửa đầu nhẹ giọng hỏi, "Ngày 15 cử hành lễ tốt nghiệp, em sẽ tới sao?"  

Tô Vãn cúi người hôn anh: "Muốn đi, đến lúc đó cùng anh tốt nghiệp."   

Khoảng thời gian này cô đặc biệt bận rộn, bởi vì căn cứ thường xuyên phải xử lý công kích, không biết những người đó có phải là chó cùng rứt giậu hay không, suốt ngày quấy rầy biên giới. Mấy người Tô Vãn ở văn phòng phiền chết, cuối cùng quyết định làm lớn chuyện, muốn đám người này nằm liệt một đoạn thời gian, khiến cho bọn họ không dám tùy ý đến lộn xộn.   

Nhưng mà còn cần thời gian, Hướng An Chí không phải tham gia tốt nghiệp, là người nhàn rỗi nhất, hiện tại mỗi ngày đều ngâm mình trong căn cứ.   

Thời điểm Tô Vã làm kế hoạch này, cô có tư tâm.   

Nếu như có thể thành công, bọn họ có thể nhẹ nhàng trong một đoạn thời gian, vừa lúc nhân cơ hội này cô có thể cùng Phong Dương kết hôn, thuận tiện khi rảnh rỗi còn có thể cùng nhau đi tuần trăng mật.   

Thậm chí cô đã lên tốt kế hoạch xem sẽ đi đâu.   

Nếu không kết hôn, Tô Vãn thật sự lo lắng Phong Dương sẽ bị người khác bắt mất, hai năm nay mắt thấy anh càng ngày càng ưu tú.   

"Vậy hai ngày sau em có rảnh không?" Phong Dương do dự hỏi, lại nhìn thấy Tô Vãn đang thất thần, liền gọi, "Vãn Vãn?"

"Hả, anh nói cái gì?"

"Hai ngày sau lễ tốt nghiệp em có rảnh không? Chúng ta ... Anh đã đặt lễ phục, muốn đi đến tiệm thử xem." Phong Dương thấp giọng nói.   

"Lễ phục gì?" Tô Vãn hồi tưởng lại, "Váy cưới?"   

Trong mắt Phong Dương mang theo ôn nhu: "Ừm, tháng giêng đã đặt ra, lần đó em chọn kiểu dáng, hiện tại đã làm ra rồi."   

Tô Vãn ngẩn người, đột nhiên nhớ tới mình chỉ lên kế hoạch kết hôn, quên mất kết hôn còn cần váy cưới cùng lễ phục.   

Nhưng mà ...  

"Ngày 16 và 17? Nếu không hẹn vào cuối tháng sáu, có thể khoảng thời gian tiếp theo em bận rộn hơn." Thời gian mà đám người Tô Vãn đặt ra vừa vặn xung đột với thời gian xem váy cưới.   

Phong Dương kinh ngạc một lát, sau đó một lần nữa lộ ra nụ cười: "Không sao, vậy cuối tháng, không vội."   

......  

Ngày tốt nghiệp, Tô Vãn còn có Quách Nguyên Châu, La Tử Minh vội vàng chạy tới hiện trường, ba người bọn họ đều có chút chật vật, dù sao cũng là chạy tới.   

Bọn họ có thể rút ra chút thời gian như vậy để đi ra, toàn bộ đều dựa vào Hướng An Chí ở bên kia chống đỡ. Sau khi buổi lễ kết thúc, còn phải trở lại ngay lập tức.   

Tô Vãn ngồi ở vị trí lớp mình, cố gắng tìm Phong Dương khắp nơi, chỉ là một đám người mặc đồng phục học sĩ giống như nhau, căn bản tìm không thấy.   

Mãi cho đến lúc sau Tô Vãn lên sân khấu bị viện trưởng "gài bẫy" chụp ảnh chung, cuối cùng cũng tìm được Phong Dương.   

Anh ngồi bên kia, cầm điện thoại chụp cô, chiếc nhẫn trên ngón áp út hơi lóe lên.   

"Giúp mình cầm." Tô Vãn đem giấy chứng nhận tốt nghiệp xuất sắc nhét cho La Tử Minh, tự mình lén lút trốn đến khoa mỹ thuật bên kia.   

"Vãn Vãn." Phong Dương vừa quay đầu đã nhìn thấy Tô Vãn, anh đưa tay nắm lấy cô, "Chúc mừng tốt nghiệp."

Tô Vãn ngồi xổm trước mặt anh, tránh che khuất tầm mắt của người khác: "Chờ sau khi nhìn anh đi lên thì em sẽ đi, buổi tối gặp."   

"Nhanh như vậy sao?" Phong Dương muốn cùng cô xem buổi lễ kết thúc.   

"Đợi qua một đoạn thời gian nữa là tốt rồi." Tô Vãn nghiêm túc nói, sau đó lấy ra một bảng kế hoạch từ trong túi, "Đây là em làm."

Nói xong, cô trở lại chỗ của mình một lần nữa.   

Phong Dương nhìn cô ngồi xuống, lúc này mới cúi đầu mở bảng kế hoạch trong tay ra.   

-----Cuộc sống hôn nhân.

Bốn chữ lớn đập vào mắt.   

Trong mắt Phong Dương tràn ngập ý cười, cô đã nghĩ đến xa như vậy sao.   

Sau khi cẩn thận xem toàn bộ kế hoạch, Phong Dương cảm thấy có lẽ đặt tên là kế hoạch tuần trăng mật thì sẽ thỏa đáng hơn, tất cả đều là nơi mà bọn họ muốn đến.  

Sau khi Phong Dương lên sân khấu, Tô Vãn thành công chụp ảnh lưu niệm, cũng phất phất tay với anh trên sân khấu, sau đó cùng Quách Nguyên Châu, La Tử Minh lẻn ra khỏi hội trường lễ tốt nghiệp.   

Liên tục hai tuần, mỗi ngày người của căn cứ đều ngâm mình trong đó mân mê, cuối cùng đám người Tô Vãn bắt đầu công kích mạng lưới trọng yếu của mấy quốc gia kia, có thể cho từng người nằm liệt.  

Cố tình không lưu lại dấu vết, nhưng phong cách của bọn họ lại rõ ràng, lúc trước đám người kia âm thầm công kích, không chỉ mới giao thủ một lần với đám người Tô Vãn.   

Rõ ràng bị chịu thiệt thòi, nhưng lại không có chứng cớ trừng phạt bọn Tô Vãn.   

Dù sao thì tất cả mọi người cũng đều là làm việc trong bóng tối.   

Tóm lại phóng ra một tín hiệu, tốt nhất đừng đến chọc bọn họ, nếu không tự mình gánh vác hậu quả.   

Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian, Tô Vãn lập tức tuyên bố mình chuẩn bị kết hôn, sau đó nghỉ phép hưởng tuần trăng mật.   

Mọi người trong căn cứ: "..."   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp