Bẫy Rập

Chương 108
Năm mới trôi qua, tiếp theo là khai giảng.   

Tô Vãn trải qua một khoảng thời gian sống thoải mái ở nhà, mỗi ngày đều có Phong Dương đi cùng, anh lại tùy ý để cho cô làm bất cứ chuyện gì, tóm lại vô cùng vui vẻ.  

Thời điểm khai giảng, hai người cùng đi, đầu tiên là lần lượt đến lớp báo cáo, sau đó lại cùng nhau đi đến quán cà phê Điệp Lam ngồi, bởi vì buổi chiều hai người đều có lớp học.   

Tô Vãn đến lớp báo cáo xong, ngồi ở một góc quán cà phê Điệp Lam, nhìn chằm chằm màn hình máy tính trước mặt, chỉnh sửa ảnh chụp, tất cả đều là ảnh chụp năm mới của Phong Dương.   

Chuông gió ngoài cửa quán cà phê vang lên, cửa bị đẩy ra, Phong Dương đi vào, quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi thường xuyên của bọn họ, Tô Vãn lười biếng tựa vào ghế sô pha, không biết đang nhìn cái gì, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.   

Anh từng bước từng bước đi qua, chỉ là mấy tiếng đồng hồ không gặp mà thôi, trong lòng lại nhiều lần nghĩ tới cô.   

"Tới rồi?" Tô Vãn nghe thấy âm thanh bước chân đi tới gần, ngẩng đầu nhìn thấy Phong Dương, cô ngồi dịch vào bên trong, nhường vị trí cho anh ngồi xuống.   

"Ừm, đang xem cái gì vậy?" Phong Dương thuận thế ngồi xuống, lại nhìn thấy trên màn hình là ảnh của mình.   

"Đang nhìn anh." Tô Vãn khẽ cười ra tiếng, đầu ngón tay đang cầm con chuột di chuyển một chút, rời khỏi tấm ảnh này, ngược lại màn hình biến thành tổng hợp tất cả ảnh chụp.   

Dưới ánh mắt chăm chú của Phong Dương, những bức ảnh này ghép lại thành dáng vẻ của anh một lần nữa.   

Thấy anh có chút tò mò, Tô Vãn chủ động giải thích: "Có một phần mềm nhỏ có thể làm được như vậy."  

Phong Dương nhìn tất cả ảnh chụp trên đó, thấp giọng nói: "Còn em thì sao?"   

Anh muốn bên trong cũng có Tô Vãn.   

Tô Vãn sửng sốt, sau đó suy nghĩ một chút nói: "Lần sau chúng ta chụp thêm ảnh." Cô chỉ lo chụp Phong Dương, hai người chụp chung cũng không nhiều lắm.   

Cách một đoạn thời gian dài nữa mới đến buổi chiều, Phong Dương do dự một hồi hỏi: "Em có muốn cùng anh đi xem một chỗ không?"   

Tô Vãn cúi đầu câu lấy ngón tay Phong Dương chơi đùa, cô cực kỳ thích tay của anh, giương mắt nhìn anh: "Đi đâu?"   

Phong Dương nói một địa chỉ.   

Tô Vãn gần như lập tức biết chỗ đó ở đâu, là một khu dân cư cao cấp, cô nghĩ lại liền hiểu được: "Anh mua nhà?"   

Phong Dương gật đầu: "Trước đó đã ký hợp đồng."   

Tô Vãn nhướng mày, ghé vào bên tai anh nói một câu, vành tai Phong Dương phiếm hồng, cúi đầu 'Ừm' một tiếng.   

Hai người ngồi ở Điệp Lam uống cà phê xong, đứng dậy chuẩn bị đi đến khu dân cư kia, trên đường gặp quách Nguyên Châu cùng Dịch Nhất, hai người bọn họ tay trong tay, ở trên đường nhảy nhót lung tung, vô cùng ấu trĩ.   

"Lão đại, cậu đi đâu vậy? Có muốn cùng nhau đi ăn cơm không?" Quách Nguyên Châu vẫn nói chuyện không để ý đến bất kỳ trường hợp nào giống như cũ, giống như không phát hiện Dịch Nhất đang ở bên cạnh trừng mắt nhìn cậu ta. Rõ ràng là hai người hẹn hò, nhưng nhất định cậu ta lại phải mời người khác.   

"Không được, cậu đừng quấy rầy bọn mình." Tô Vãn lãnh khốc cự tuyệt, cùng Phong Dương đi về phía xe của mình.   

Để lại Quách Nguyên Châu tại chỗ cực kỳ ủy khuất, cậu ta quay đầu hỏi Dịch Nhất: "Từ sau khi yêu đương, lão đại đem bọn anh vứt bỏ."   

Dịch Nhất: "... Anh cũng đang yêu đương, không thể nói chuyện với em được sao?"

"Không phải là bốn người thì sẽ náo nhiệt hơn một chút sao." Quách Nguyên Châu thì thầm.  

Dịch Nhất đưa tay bóp bóp cánh tay cậu ta, sau đó sâu kín nói: "Em không muốn náo nhiệt như vậy."   

Làm sao cô lại có thể thích một tên ngốc như vậy đây?   

......   

Căn nhà này nằm trong một khu biệt thự, cái gì nên có cũng đều có, nhưng nội thất không được trang trí nhiều, muốn chủ nhà tự trang trí.   

Phong Dương mang theo Tô Vãn đi vào, bên trong trống rỗng, chỉ có bức tường trắng xanh.

"Em muốn trang trí như thế nào?" Phong Dương nắm tay Tô Vãn, dẫn cô đi dạo từ tầng một đến tầng ba, sau đó mới không nỡ mà buông tay cô ra.   

Tô Vãn đứng tầng thượng nhìn xuống, trong sân có một bể bơi lớn, cô không thèm để ý nói: "Anh thích, em cũng thích."   

Dù sao không phải ai cũng phát điên như ba cô, biến một ngôi nhà đẹp thành như vậy.  

"Lấy căn phòng lớn nhất tầng một làm văn phòng cho em được không? Em có thể đặt nhiều máy tính, còn có màn hình chiếu. "Phong Dương ôm lấy Tô Vãn từ phía sau, anh không hiểu chuyên môn của cô, nhưng vẫn muốn đem những thứ tốt nhất đưa cho cô.   

Tô Vãn không đáp ứng: "Cho em rất lãng phí, bên trong có đủ ánh sáng, vừa vặn để cho anh lấy ra làm phòng vẽ."   

Vấn đề tính chất công việc, không có khả năng có sẽ đem việc ở căn cứ mang về nhà, nếu thực sự muốn làm gì, chỉ cần cầm máy tính ngồi một chỗ là được.  

Phong Dương còn muốn nói cái gì đó nhưng bị Tô Vãn quay đầu vươn ngón tay đặt lên môi: "Cứ quyết định như vậy."   

Biệt thự phòng nhiều, chỉ có hai người bọn họ ở đây cũng có chút trống trải, hơn nữa Tô Vãn còn là loại người một cái laptop đi thiên hạ, chỗ ở hiện tại của cô, ba phòng một sảnh đều còn trống không.   

Hai người từ trên tầng đi xuống, Tô Vãn đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Ai giới thiệu anh đến mua căn hộ này?"   

Nếu cô nhớ không lầm, muốn mua biệt thự nơi này phải có người giới thiệu tới, như vậy mới có tư cách mua.   

Phong Dương thẳng thắn nói: "Liễu tiểu thư có quen một người bạn, vừa vặn anh ta muốn bán căn nhà này."   

Liễu tiểu thư?   

Trước tiên Tô Vãn nhớ tới Liễu Bạch Vũ, cô híp mắt: "Anh còn liên lạc với cô ấy?"   

Tuy rằng thời gian qua có chút lâu, nhưng cô vẫn còn nhớ rõ sau lần triển lãm tranh đó, Phong Dương cùng Liễu Bạch Vũ ngồi ngây người với nhau mấy tiếng đồng hồ.   

Phong Dương gật đầu: "Liễu tiểu thư rất quen thuộc với thủ đô, vẫn luôn là cô ấy hỗ trợ."

Vẫn luôn.   

Lực chú ý của Tô Vãn bị hai chữ này hấp dẫn, tuy rằng biết hai người này không có gì, nhưng cô không quá cao hứng. Lúc trước hai người này ở cùng một chỗ trong thời gian dài như vậy, cô vẫn còn chưa hỏi qua, hôm nay dứt khoát mượn cơ hội này hỏi ra.   

"Chúng ta..." Phong Dương nghe Tô Vãn hỏi, có chút không được tự nhiên.   

Vốn dĩ chỉ là tùy ý hỏi một chút, cũng không nghĩ quá nhiều, Tô Vãn thấy anh như thế, không khỏi ôm hai tay lại: "Hai người làm sao?"   

Phong Dương ngước mắt bình tĩnh nhìn cô, mím môi sau đó nói: "Liễu tiểu thư dạy anh cách câu dẫn em."   

Tô Vãn: "?"   

Cô ho một tiếng, ánh mắt có chút mơ hồ, sớm biết là vấn đề này thì không nên xúc động hỏi, đoạn thời gian gần đây qua quá thích ý buông lỏng.   

Phong Dương lại không có ý định dừng lại, ngược lại đếm kỹ những chuyện mình đã làm, anh cố gắng 'câu dẫn' cô như thế nào.  

Anh chậm rãi nói, tâm tình trên mặt Tô Vãn cũng biến hóa nhiều lần, cuối cùng khôi phục bình tĩnh, cô tới gần Phong Dương, giơ tay lên chạm vào khóe mắt anh, nhẹ giọng nói: "Cũng không cần làm những chuyện đó, anh chỉ cần cười với em."   

Lúc trước cô ngây người không chỉ một lần hai lần.   

“...... Vãn Vãn." Mi dài của Phong Dương run rẩy, kéo tay cô xuống, đặt ở bên môi hôn.   

Bộ dáng anh ngây thơ rụt rè nhưng lại chuyện làm ra lại vô cùng trêu người, Tô Vãn bị đôi môi ấm áp của anh hôn lên đầu ngón tay, thừa nhận mình đã bị anh quyến rũ, hơn nữa còn vô cùng yêu thích.   

Có lẽ có thể mời vị Liễu tiểu thư kia ăn một bữa cơm.  

 ......   

Sau một đoạn thời gian khai giảng, thông báo về trận chung kết ACM được đưa ra, cuối tháng tư sẽ thi đấu  

"Thi đấu vào ngày 22/4? Vậy sinh nhật của lão đại phải tổ chức ở khách sạn hoặc trên máy bay sao?" Quách Nguyên Châu nhìn thông báo phía trên, đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

"Sinh nhật của Phong Dương cũng là ngày 23 đi." La Tử Minh chuyển bút nói, trước khi khai giảng cậu ta thường đi diễn đàn lượn lờ, phát hiện trong mười bài viết thì có bốn bài đều là nói đến chuyện của Phong Dương và Tô Vãn, đều đang tò mò xem làm sao hai người này lại ở cùng một chỗ, có một bài viết còn nói hai người bọn họ cùng một ngày sinh nhật.

Tô Vãn ngồi ở chỗ nghỉ ngơi như tầng ba của tòa nhà giảng dạy, cúi đầu xem vé máy bay.  

Thi đấu vào thứ bảy, ít nhất thứ sáu bọn họ phải đi, ngồi máy bay đến nước E phải mất 7-8 giờ đồng hồ.   

"Ngày 23 vẫn có thể trở về." Quách Nguyên Châu tính toán thời gian, "Vé máy bay buổi sáng, buổi chiều hẳn là có thể trở về, đến lúc đó chúng ta có thể chúc mừng sinh nhật cho lão đại và Phong Dương vào buổi tối?" - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

"Có thể." La Tử Minh giơ tay đồng ý.   

Nhưng mà, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, đầu tháng tư Phong Dương bị sư phụ của anh mang đi, nói là muốn đi tham gia cuộc thi.  

Tô Vãn nghĩ muốn cùng Phong Dương tổ chức sinh nhật, nhưng bản thân Phong Dương cũng không biết lúc sau sư phụ sẽ sắp xếp cho mình đi làm cái gì, ngoại trừ tham gia cuộc thi, Hà Giang Cửu còn phải dẫn anh đi đến các nước khác để xem triển lãm tranh.   

Đừng nói ăn sinh nhật, ngay cả gặp Phong Dương Tô Vãn cũng không thể gặp được, chỉ có thể cùng gọi video trên điện thoại di động.   

Thời điểm gọi video với Phong Dương, Tô Vãn biểu hiện bình thường như trước, chỉ là đám người La Tử Minh và Quách Nguyên Châu ở chung với cô đã lâu nên có thể nhận ra khoảng thời gian này Tô Vãn vô cùng nóng nảy.   

"Lão đại, không phải trước kia cậu không ở cùng một chỗ với Phong Dương nhưng cũng rất bình thường sao?" La Tử Minh lắc đầu, "Hiện tại mới tách ra chưa đầy một tháng."

Hướng An Chí cách vách bị Tô Vãn nóng nảy battle đả kích, chính vì vậy mỗi ngày đều đóng cửa tu luyện.   

Tô Vãn khoanh tay ngồi trước màn hình máy tính, cô phiền không chỉ là một tháng này không có cơ hội nhìn thấy Phong Dương, mà là nghĩ đến sau này anh cũng sẽ giống như dì út của cô, lúc nào cũng bay khắp nơi trên thế giới, nơi nơi xem triển lãm ngắm phong cảnh.

Chờ cô tiếp nhận nơi này, cũng không thể tùy thời tùy chỗ đều có thể xin nghỉ để cùng Phong Dương xuất ngoại.   

"Tô Vãn, cô đã ký hợp đồng, không thể hối hận." Chu Đảo bưng chén trà đi ngang qua chột dạ nói, "Có lẽ cô cũng có thể sớm tìm được người thừa kế."

Còn hơn nửa năm nữa anh ta mới có thể về hưu, nhưng mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng.   

Nghe thấy anh ta nói, Tô Vãn lạnh lùng liếc mắt, không nói lời nào.   

Vào hang tặc, nhất thời cũng không thoát thân được.   

Ngày tháng chỉ có thể trôi qua từng ngày một như vậy, thứ sáu ngày đó mấy người Tô Vãn lên máy bay đi đến đến nước E, chuẩn bị thi đấu.  

Buổi tối ở khách sạn, Tô Vãn gọi điện thoại video cho Phong Dương, bên kia chỗ anh vẫn là ban ngày, không biết đang đứng ở hành lang thủy tinh trong tòa nhà nào.   

"Ngày kia bọn anh có an bài gì?" Tô Vãn muốn hỏi lịch trình của anh.   

"Có một người bạn của sư phụ đang mở triển lãm tranh, bọn anh sẽ đi qua một chuyến." Phong Dương cầm di động, thấp giọng nói, "Anh có chút nhớ em."

Khóe môi Tô Vãn hơi cong lên, cô lấy ra một cái hộp từ bên cạnh: "Chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, chờ anh trở về."   

"Được, ngày mai thi đấu cố lên."   

Chờ sau khi cúp điện thoại, Tô Vãn híp mắt, luôn cảm thấy vừa rồi Phong Dương có chút thất thần, có thể là do mệt mỏi.  

Phong Dương đang ở một đất nước xa xôi khác cúp điện thoại, sau đó cúi đầu kéo vali của mình lên, vừa rồi anh nói dối, hiện tại anh lập tức muốn lên máy bay.   

Ngày hôm sau trận đấu bắt đầu lúc 10 giờ.   

Tâm tình của Tô Vãn càng thêm nóng nảy, chính xác mà nói là cách ngày sinh nhật càng gần, tâm tình của cô càng không ổn định.   

Sau khi ăn buffet ở tầng một của khách sạn, đội tuyển trong nước cùng nhau đến địa điểm thi đấu, là một trường đại học ở nước E.   

Một địa điểm lớn, đầy đủ các loại dải phân cách, mỗi khu vực phân cách đều được đặt một cái máy tính, tất cả biển hiệu xung quanh mấy khu vực phân cách này đều là quảng cáo.  

“Vậy mà đã quảng cáo đến nước E." Quách Nguyên Châu nhìn chữ Hán quen thuộc phía trên, không khỏi cảm thán nói.   

La Tử Minh nhấc mí mắt lên nhìn thoáng qua, nhìn Tô Vãn bĩu môi: "Đây là công ty của ba cô ấy."   

Quách Nguyên Châu hậu tri hậu giác: "Lão đại, ba cậu vậy mà là..."   

Tô Vãn đảo mắt quét qua, thành công để cho cậu ta ngậm miệng lại.   

Ba người ngồi ở chỗ ngồi của mình, trên bàn có giấy bút để bọn họ tính toán.   

Trận đấu bắt đầu từ 10 sáng giờ đến 3 giờ chiều, ba giờ sau, toàn bộ tiểu đội trong sân, cũng tức là mỗi khu vực phân cách đều treo đầy bóng bay, nhưng đáng chú ý nhất vẫn là nhóm Tô Vãn, lại một lần nữa thu hoạch toàn diện quả bóng bay 'FIRSTPROBLEMSOLVED'.

Trọng tài người nước ngoài: "..."   

Đây là lần đầu tiên trong mấy năm gần đây, người của nước E bị áp chế trên lãnh thổ của mình.   

Có chút mất mặt.   

Cuối cùng thời gian thi đấu cũng kết thúc, chỉ có đội Tô Vãn đem toàn bộ chín câu hỏi giải ra, một giờ sau sẽ là công bố giải thưởng.   

"Cho tôi một quả bóng bay." Tô Vãn ký vào một quả bóng 'FIRSTPROBLEMSOLVED', chuẩn bị gọi video để Phong Dương xem.   

Nhưng mà đợi đến sau khi trở về khách sạn, Tô Vãn gọi điện thoại cho Phong Dương, không liên lạc được.   

Nhìn bóng bay trên trần nhà, lại nghĩ đến ngày mai không thể tổ chức sinh nhật cho Phong Dương, Tô Vãn càng thêm phiền não, vốn dĩ tháng ba cô chuẩn bị rất nhiều kế hoạch để tổ chức sinh nhật, nhưng kết quả lại bị một trận đấu phá vỡ.   

Cố tính Phong Dương cũng phải đi xem triển lãm.   

0 giờ vừa qua, ngày nhảy đến ngày 23, Tô Vãn thấy phiền lòng, dứt khoát ném điện thoại di động đi.   

Nhưng mà đột nhiên lúc này chuông cửa khách sạn bị ấn lên.   

Lúc này?   

Tô Vãn xoay người đứng dậy, sẽ không phải là hiện tại La Tử Minh cùng Quách Nguyên Châu tổ chức sinh nhật cho cô đi.   

Cô đi tới mở cửa, lại trực tiếp sững sờ tại chỗ, Phong Dương đang đứng ngoài cửa.   

"Anh..." Khó có khi Tô Vãn bị kẹt không nói được lời nào.  

Phong Dương vội vàng từ sân bay chạy tới, giữa chừng tài xế đi nhầm đường nên phải mất nhiều thời gian mới có thể chạy đến khách sạn này.   

"Không phải anh đang xem triển lãm sao?" Cuối cùng Tô Vãn cũng hoàn hồn, đưa tay dắt anh tiến vào.   

"Ừm, xem xong rồi." Phong Dương cong mắt cười cười, sau khi cúp điện thoại anh lập tức lên máy bay, trên đường đến đây lại bị lạc.

Chỉ là anh không nói những thứ này, đứng ở trong phòng, có chút tò mò nhìn quả bóng bay trên trần nhà.   

Tô Vãn đưa tay kéo sợi chỉ của quả bóng bay xuống: "Buổi chiều em thắng về, tặng anh."  

Phong Dương đưa tay nhận lấy quả bóng bay kia, sau đó lấy một cái hộp từ trong túi ra: "Tặng cho em, chúc mừng sinh nhật, Vãn Vãn."   

Trong hộp là một sợi dây chuyền cực kỳ xinh đẹp, vốn dĩ Phong Dương muốn tặng thứ khác, chỉ là thời gian còn quá sớm, anh sợ Tô Vãn cảm thấy tâm lý có áp lực nên mới đổi sang một món quà khác.   

"Anh giúp em đeo vào." Phong Dương nhẹ giọng nói.   

Anh buông bóng bay ra, lấy sợi dây chuyền từ trong hộp ra, hai tay vòng qua cổ Tô Vãn, vén tóc cô lên, cẩn thận cài khóa như vòng cổ.  

"Quả bóng này không phải là quà sinh nhật của anh." Chờ đeo vòng cổ xong, Tô Vãn phản ứng lại, chỉ chỉ quả bóng bay trên trần nhà nói, "Chúng ta làm lại từ đầu."

"Em tặng cái gì cũng đều được." Phong Dương nắm tay Tô Vãn, nghiêm túc nói.   

Nóng nảy bị nghẹn trong cả đêm nay của Tô Vãn đều bị tiêu tán, một lần nữa khôi phục bộ dạng thờ ơ như trước kia, cô nhướng mày: "Anh nói, em tặng cái gì anh cũng đều đáp ứng?"

Phong Dương gật đầu: "Ừm."   

Tô Vãn trực tiếp đi mở hành lý của mình, lấy ra một cái hộp từ bên trong, xoay người mở ra đặt ở trước mặt Phong Dương.   

"Vừa rồi chính anh đã nói, đều đáp ứng." Cổ họng Tô Vãn có chút khô, loại chuyện này, mặc cho ai làm cũng đều có chút khẩn trương.   

Cô cũng không ngoại lệ.   

Phong Dương rũ mắt xuống, một chiếc nhẫn trắng bạc đang nằm trong hộp, dưới ánh đèn có vẻ cực kỳ lóng lánh.   

Vốn dĩ anh muốn tặng cái này, nhưng bởi vì không dám cho nên buông tha, mà đảo mắt Tô Vãn lại làm chuyện này.   

"Chỉ có một cái."  

Tô Vãn đang muốn nói còn có một cái nữa ở trong vali, đột nhiên Phong Dương lại nói: "Quà tặng vừa rồi của anh cũng không tính, làm lại từ đầu."   

Anh lấy ra một cái hộp khác từ trong túi, mở ra đặt ở trước mắt Tô Vãn, đồ vật giống nhau bày ở trước mặt cô.   

Hai người nhìn nhau thật lâu, bầu không khí dần trở nên nhẹ nhàng.

"Thay em đeo một lần nữa." Tô Vãn vươn ngón tay mình nói.   

Phong Dương rũ mắt, thật cẩn thận lấy ra chiếc nhẫn mà mình tặng cho cô, muốn đặt trên ngón giữa Tô Vãn.   

Tô Vãn di chuyển sang bên cạnh, ngón áp út hướng về phía nhẫn, bình tĩnh nhìn anh.   

Phong Dương mím môi, ngực nhảy đến cực nhanh, cuối cùng chậm rãi nắm lấy ngón áp út của cô.   

"Vừa vặn." Tô Vãn nhướng mày, xoay chuyển ngón tay.   

Bởi vì kích cỡ của nó là dựa theo ngón áp út của cô mà được làm ra.   

Tô Vãn lại đem quà tặng của mình đeo vào ngón áp út của Phong Dương, đeo xong, mười ngón tay xen kẽ nhau, sau đó nắm lấy: "Tuy rằng có chút gấp gáp, nhưng mà em thích."  

Ánh mắt Phong Dương dừng trên bàn tay đang nắm chặt của hai người, trong mắt hàm chứa nụ cười.   

Có phải anh cũng đã có gia đình hay không?  

 ......   

Ngày hôm sau hai người ra cửa, đụng phải La Tử Minh cùng Quách Nguyên Châu.   

Ánh mắt Quách Nguyên Châu dừng trên tay của hai người bọn họ: "... Có phải là có chút sớm hay không?"   

La Tử Minh ở bên cạnh tỏ vẻ đồng ý, cậu ta vẫn là cẩu độc thân, bọn họ sớm như vậy hơi không thích hợp lắm.   

Tô Vãn mỉm cười: "Nhớ rõ phải tùy thời chuẩn bị tiền mừng."  


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp