Bẫy Rập

Chương 112 Quách Nguyên Châu (1)
Những ngày tháng cao trung của Quách Nguyên Châu trôi qua gà bay chó sủa, không có lý do gì khác, chỉ là cậu ta rất thích lên mạng, thường xuyên đi đến tiệm net, lão sư tìm kiếm trong các tiệm net gần trường, mười lần thì có tám chín lần tìm được.   

Ngay từ đầu, lão sư còn có thể gọi phụ huynh, dù sao năm đầu thành tích của Quách Nguyên Châu cũng không tệ, cho rằng cậu ta còn có cứu.   

Nhưng dần dà, thành tích của Quách Nguyên Châu đều đội sổ thành tích, mỗi tháng trên bảng phê bình toàn trường đều có tên của cậu ta, các lão sư đều nói đứa nhỏ này đã bị phế đi.   

Nơi này là một thị trấn nhỏ, tất cả mọi người cực kỳ coi trọng thành tích của đứa nhỏ, bởi vì muốn thi vào trường trung học trọng điểm, đều nói sau khi tiến vào nửa chân thì sẽ bước vào ngưỡng cửa đại học.   

Địa phương nhỏ, tài nguyên giáo dục không mạnh, các trường đại học trong tỉnh cũng không nhiều, điểm số lại rất cao, chỉ cần đứa nhỏ nhà mình có thể thi đậu vào đại học, tất cả mọi người đều rất vui mừng.   

Thời điểm Quách Nguyên Châu học lớp mười một, người trong nhà thấy cậu ta vẫn sửa không tốt, không khỏi thở dài một tiếng: Đây là mệnh!   

Nhưng mà có lẽ người thích nghiên cứu ăn uống tâm tính đều tương đối tốt, trải qua một đoạn thời gian thất vọng, từ trên xuống dưới người Quách gia đều nhất trí cho rằng Quách Nguyên Châu vui vẻ là tốt rồi.   

"Cháu trai à, có thể là do nhà chúng ta không có gien đọc sách, không trách con, con xem không phải là ba mẹ con cũng chỉ mới có bằng trung học, cũng không thi đậu đại học hay sao." Bà nội Quách vuốt đầu cháu mình an ủi.  

"Mẹ, cái này có thể giống nhau sao? Thời đại của ta sao có thể so sánh với hiện tại?" Ba Quách cũng không muốn đem thằng nhóc này so sánh với mình, năm đó ông còn phải làm công việc đồng áng, ăn không đủ no đều là chuyện thường xuyên.   

Bà nội Quách hừ một tiếng: "Chỉ cần Tôn Tôn làm người bình thường, bình bình an an mà sống, như vậy cũng không có gì không tốt."   

Đối với điểm này, ngược lại ba mẹ Quách cũng không có dị nghị, tuy rằng ban đầu thành tích của con trai bọn họ vô cùng ưu tú, sau đó trầm mê tiệm net, thành tích xuống dốc không phanh, bọn họ thương tâm trong một đoạn thời gian rất dài, nhưng đứa nhỏ này vẫn ngoan, không thể để cho nó tiếp tục đi theo con đường tà đạo.   

Cả nhà ngồi vây quanh phòng khách, mẹ Quách nghiêm túc nói: "Con trai, chúng ta đều biết con thích máy tính, nhưng mấy tiệm net đó nhiều người phức tạp, con vẫn còn là một học sinh cao trung nên không thể thường xuyên đi đến đó, cho nên chúng ta quyết định sẽ mua cho con một cái máy tính."   

Quách Nguyên Châu khiếp sợ: "Máy tính gì?"  

Ở trong một cái huyện nhỏ này, căn bản không phải nhà nào cũng có điều kiện để mua máy tính, bằng không tiệm net cũng sẽ không nở hoa khắp nơi, đứa nhỏ chỉ cần chứng minh thư là có thể được đi vào.

"Chỉ có loại máy tính như tiệm net, hôm nay người bên cửa tiệm đã tới đây để lắp ráp cả một buổi sáng." Mẹ Quách vuốt đầu con trai, "Chúng ta mua máy tính cho con, nhưng con không thể trốn học suốt ngày."

Vốn dĩ Quách Nguyên Châu chỉ muốn an tĩnh đi tiệm net chơi máy tính, thế nhưng đám bạn cùng trường hoặc là học sinh cao trung luôn kéo bè kết phái, cậu ta không vui, cùng đám người kia đánh nhau nhiều lần, trường học thông báo vài lần, đều cho rằng cậu ta là học sinh không tốt, thậm chí còn có một lần Quách Nguyên Châu giúp một nữ sinh cùng lớp nên mới cùng tên côn đồ bên ngoài đánh nhau, kết quả bị chủ nhiệm lớp bắt được, sau đó ghi tội xử phạt.   

Nữ sinh kia đã sớm thoát thân, căn bản không có ý thay Quách Nguyên Châu biện giải.   

Chuyện này cũng chính là nguyên nhân thúc đẩy Quách gia đưa ra quyết định này.   

Mặc dù bọn họ tin tưởng lời mà con trai mình nói, nhưng quả thật mấy tiệm net vô cùng lộn xộn.   

Quách gia cứ như vậy đưa ra ước pháp tam chương với Quách Nguyên Châu, không thể đi tiệm net nữa, những thứ khác tự mình xem làm.   

Người trong nhà cũng không hiểu máy tính gì, mỗi ngày đều nhìn Quách Nguyên Châu vừa tan học đã chạy vào phòng chơi máy tính.   

Nhưng cũng may con trai bọn họ có tinh thần tốt, không suy đồi như những đứa trẻ nghiện máy tính khác.   

Một ngày nọ ba Quách gõ cửa muốn hỏi xem con trai có muốn ăn hoa quả hay không, nửa ngày vẫn không có ai phản ứng, chỉ có thể tự mình đi vào.   

Quách Nguyên Châu còn đang ngồi ở trước mặt máy tính, ngón tay gõ rất nhanh, trên màn hình máy tính hiện lên một cái lại một cái ký hiệu.   

Một chút cũng không giống trò chơi.

"Con trai, con đang làm gì vậy?" Tuy rằng ba Quách không hiểu máy tính, nhưng ông cũng hay xem phim truyền hình, nhất thời trong đầu hiện lên các loại suy đoán.   

"Con đang học mã số, ba, đợi lát nữa con sẽ ra ngoài ăn." Ngón tay của Quách Nguyên Châu không ngừng, cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm máy tính.  

Quách Nguyên Châu không có lão sư, tất cả đều tự học. Hơn nữa bản thân vẫn còn là một học sinh cao trung nên không có nhiều tiền, ban đầu cậu ta nhìn thấy một quyển sách về máy tính ở thư viện, sinh ra hứng thú nồng đậm, nhưng ở nơi nhỏ như vậy, loại sách này cũng không nhiều lắm. Sau khi xem xong toàn bộ, Quách Nguyên Châu thật sự ngứa ngáy, sau đó liền đi tiệm net, tìm kiếm học tập trên mạng, sau đó lại từ Tieba mà đi vào các diễn đàn, học theo một đám người, sau đó đi vào một diễn đàn đang tổ chức hoạt động, nghe nói người thắng sẽ giành được giải thưởng là một bao học tập của đại lão.  

"Được." Ba Quách hoảng hốt đi ra ngoài.   

Đi đến phòng khách, mẹ Quách hỏi ông: "Sao Tiểu Châu không đi ra?"   

"Nó đang bận." Ba Quách còn đang đắm chìm trong suy đoán của chính mình.   

"Chơi cũng phải có mức độ, tôi cũng không yêu cầu chuyện thành tích đối với nó nữa, nhưng làm sao mà mỗi ngày đều đối mặt với máy tính, mắt hỏng thì làm sao bây giờ?" Mẹ Quách có chút bất mãn, xoay người muốn đi gọi Quách Nguyên Châu đi ra.   

"Đừng, con trai chúng ta đang làm chính sự." Ba Quách lôi kéo mẹ Quách ngồi xuống, cũng gọi ông nội Quách và bà nội Quách.   

Cả nhà ngoại trừ cháu trai còn ở trong phòng, tất cả đều vây quanh phòng khách.   

"Sao vậy?" Ông nội Quách bưng một đĩa đồ ăn vặt mình vừa chiên đi ra, bày ở trên bàn, ăn một miếng.   

"Con phát hiện ra một chuyện, chúng ta vẫn luôn không hỏi Tiểu Châu xem nó đi đến tiệm net làm gì." Ba Quách nghiêm túc nói.   

"Đi tiệm net còn có thể làm gì, không phải là chơi game sao." Mẹ Quách không thèm để ý nói, cũng là Quách Nguyên Châu đứa nhỏ này nghe lời, lại nhiệt tình, bà nghĩ có lẽ nó cũng có thể sống được bình bình an an trong cả đời này.

Ba Quách lắc đầu: "Vừa rồi con đi vào, nhìn thấy không giống như là chơi game, mà là giống như đang làm cái mã số gì đó."   

"Mã số? Cái loại giống trong phim sao?" Ông nội Quách có chút phấn chấn hỏi.   

"Đúng vậy." Ba Quách gật đầu.   

Bà nội Quách nhíu mày suy nghĩ một chút: "Lại nói tiếp hình như từ khi Tiểu Châu đi tiệm net, thành tích cũng bắt đầu chậm rãi rớt xuống."   

Việc này cẩn thận ngẫm lại quả thật kỳ quặc, bọn họ tuổi này đều là kết bè kết bạn để đi tiệm net chơi game, chính là cái gọi là hồ lô bảy chuỗi, chỉ cần lão sư nắm được một cái là có thể lòi ra một đống người, nhưng cho tới bây giờ Quách Nguyên Châu đều là độc lai độc vãng.   

Người một nhà ở bên ngoài phòng khách thảo luận nửa ngày, cuối cùng nhất trí quyết định chờ Quách Nguyên Châu đi ra, hỏi xem trước kia cậu ta đến tiệm net để làm cái gì.   

Trong phòng, cuối cùng Quách Nguyên Châu cũng giành được vị trí đầu tiên trong hoạt động, lấy được một đống túi học tập của đại lão, toàn bộ đều được đóng gói gửi đến máy tính của mình.   

Lúc này cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhớ tới phòng khách có hoa quả, khẳng định còn có đồ ăn vặt do ông nội làm, lập tức đi ra.   

Bốn người trong phòng khách đồng loạt nhìn cậu ta.   

"Tiểu Châu, nào, lại đây ngồi." Ba Quách lộ ra vẻ mặt cực kỳ ôn hòa cười nói.   

"Ba, ba làm gì vậy?" Quách Nguyên Châu ôm cánh tay của mình, dùng sức xoa xoa.

"Tiểu Châu, con nói với mọi người xem trước kia con đi tiệm net là để làm gì." Bà nội Quách lôi kéo cháu trai của mình, hiền lành hỏi.   

Quách Nguyên Châu thích nhất chính là bà nội của mình, vừa có thể nấu nhiều đồ ăn ngon, lại thương mình, đương nhiên người trong nhà đều thương cậu ta.  

"Chỉ là học một chút máy tính gì gì đó." Quách Nguyên Châu sờ đầu, cậu ta cũng muốn nói với trưởng bối trong nhà chuyện này, nhưng bọn họ cũng chưa từng hỏi qua, thậm chí chưa từng mắng cậu ta chơi cái trò chơi gì, nhiều nhất là sau khi bị gọi là phụ huynh, nhìn cậu ta nói tiệm net rất nhiều người hút thuốc, đối với đứa nhỏ sẽ không tốt.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

"Con không chơi trò chơi sao?" Mẹ Quách kinh ngạc hỏi.   

"Con chưa từng chơi qua, chính là đến tiệm net tra tư liệu." Quách Nguyên Châu nhớ tới trong cuốn vở kia có mấy quyển tư liệu dày cộp.   

"Lão sư nói mỗi ngày con đều trốn học đi chơi game." Mẹ Quách vẫn tin lời giải thích của con trai mình.   

Quách Nguyên Châu trợn trắng mắt một cái, đột nhiên học kỳ trước lớp của cậu ta bị đổi lão sư chủ nhiệm, mà lão sư mới này lại căn bản không nghe cậu giải thích, Quách Nguyên Châu nói mình đi tiệm net tra tư liệu, đối phương cười nhạo một tiếng, nói một học sinh sơ trung như cậu thì cần tra tư liệu gì.   

Về sau, Quách Nguyên Châu thấy chủ nhiệm lớp này mặc kệ chuyện thành tích của học sinh yếu kém, vì vậy dứt khoát tùy ý để cho chuyện học tập của mình xuống dốc không phanh.   

"Con trai, vừa rồi những mã số kia đều là do con làm? Thoạt nhìn rất lợi hại." Ba Quách vuốt cằm, "Có nhất nghệ tinh, cũng không cần sợ con đói chết, ba không cần phải lo lắng cho tương lai của con nữa."

Trên mặt Quách Nguyên Châu lập tức lộ ra vẻ đắc ý: "Đương nhiên lợi hại, vừa rồi con thắng hoạt động, giành được giáo trình học tập của lão đại, đến lúc đó nhất định con sẽ trở nên lợi hại hơn."   

Biết Quách Nguyên Châu đang học tập kiến thức máy tính, người một nhà lập tức thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí cực kỳ hòa hợp, phía sau tự nhiên càng sẽ không quấy rầy chuyện cậu ngồi ở trước màn hình máy tính.   

Chỉ là người trong nhà biết, người bên ngoài cũng không hiểu, thậm chí người tiểu khu nghe thấy ba mẹ Quách nói còn âm thầm cười nhạo.   

"Còn viết mã sao? Rõ ràng là mỗi ngày đều ở trong nhà chơi game, che mặt mũi mà thôi."

"Còn không phải là vậy sao, cười chết tôi, người Quách gia còn đặc biệt đi mua máy tính cho nó, tôi xem giống như là muốn đem nó dưỡng đến phế."   

"Mới sơ trung mà đã như vậy, chỉ sợ về sau cũng chưa chắc đã có thể đi học cao trung."

"Tôi thấy nhà bọn họ làm đồ ăn cũng khá được, nói không chừng sau này đi đầu bếp còn có thể phát tài, ha ha ha."   

......   

Những lời như vậy nói nhiều, tự nhiên truyền đến tai người Quách gia, nhưng bọn họ đều giấu diếm không cho Quách Nguyên Châu biết.  

Ở trong cái huyện nhỏ này, thành tích học tập chính là trời, những con đường khác lại là quanh co lệch lạc, nhưng chờ sau khi bọn nhỏ tốt nghiệp, ai có thể kiếm được nhiều tiền thì chính là vương đạo, làm sao đến lượt lấy bằng cấp ra để đi cười nhạo.   

Trình độ văn hóa của người Quách gia không cao, nhưng tư tưởng sáng suốt hơn không ít so với người trong tiểu khu, cũng không quan tâm người bên ngoài nói lời ra tiếng vào.  

Quách Nguyên Châu cứ như vậy vô ưu vô lự trải qua toàn bộ cuộc sống trung học cơ sở, kỳ thật cậu muốn học mã số, tất nhiên không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với tiếng Anh, còn có logic vân vân, những chương trình học của sơ trung cũng không kém, vốn dĩ mấy tháng cuối cùng của sơ tam, Quách Nguyên Châu đều đã ôn tập không sai biệt lắm, chỉ chờ một kết quả tốt sau khi thi xong.

Nhưng đến ngày thi trung học, Quách Nguyên Châu ăn cơm sáng ở bên ngoài, kết quả bị ngộ độc thực phẩm, nôn ra, không thể thi hai môn phía trước.  

Buổi tối sau khi trở về lại sốt cao, ngày hôm sau choáng váng đi thi, thành tích đi ra rối tinh rối mù.   

Người trong nhà áy náy không chịu được.   

Người trong tiểu khu an ủi: "Đừng khổ sở như vậy, vốn dĩ bản thân con nhà mấy người cũng không thi được bao nhiêu điểm."   

Sau đó bị người Quách gia mắng trở về.   

Cuối cùng Quách Nguyên Châu chỉ có thể đi đến một trường cao trung bình thường.   

Ở chỗ bọn họ, tài nguyên đều tập trung ở mấy trường cao trung trọng điểm, những trường khác cơ bản không có lối thoát.   

Quách Nguyên Châu ngược lại không có chán nản, tiếp tục nghiên cứu mã số của mình, hơn nữa quả thật cậu còn có chút danh tiếng.   

Mãi cho đến khi lên cao trung, cuối cùng Quách Nguyên Châu cũng bắt đầu phát hiện rốt cuộc trường học của mình kém đến mức nào, ngay cả đề thi thi cũng là loạn thất bát tao, còn có chút sao chép lại trực tiếp từ các trường khác, sau đó đám học sinh lưu truyền đáp án khắp nơi.   

Sau khi Quách Nguyên Châu học cao trung, cậu cũng có thể nghe thấy được hàng xóm nghị luận, nói sau này cậu lớn lên khẳng định không có tiền đồ, ở cách vách có ai thi vào lớp chọn của trường cao trung trọng điểm, nói không chừng sau này còn có thể thi vào Đại học A.

Tuy rằng tài nguyên của trường học có chút kém, nhưng Quách Nguyên Châu còn có thể tự học, mua cái gì mà Vương Hậu Hùng ở hiệu sách, ba năm thi đại học năm năm mô phỏng làm.   

Một người mò mẫm, tất nhiên phải đi đường vòng, nhưng lúc ấy Quách Nguyên Châu chỉ muốn thi đậu đại học, một cuốn là đủ rồi.   

Thời gian một ngày phải bẻ thành hai nửa sử dụng, còn phải học mã số, cùng học tập bất đồng, hiện tại trình độ phá giải của Quách Nguyên Châu càng ngày càng cao, cái này cũng có chút quan hệ với đống tài liệu mà lúc trước cậu giành được, đều là phương diện kiến thức này.  

Đợi đến học kỳ cuối cùng, Quách Nguyên Châu đứng nhất lớp, đem người thứ hai bỏ xa, nhưng nếu thật sự lấy thành tích của cậu để so sánh với những người ở trường trọng điểm, có lẽ cũng miễn cưỡng cọ được đến lớp chọn.

Nhưng tất cả mọi người đều vô cùng hài lòng, bản thân Quách Nguyên Châu cũng cảm thấy khá tốt, bởi vì trường học cũng khá phổ biến chuyện trốn học, cậu cũng thường xuyên trốn học về nhà, ngồi ở trước mặt máy tính bắt đầu đi lang thang khắp nơi, hiện tại cậu đã trở thành đại lão ở diễn đàn kia, vừa xuất hiện trên diễn đàn đã rất nhiều người thỉnh giáo cậu.

Không thể tránh khỏi, Quách Nguyên Châu phiêu.   

Cậu cảm thấy mình quả thực là thiên tài, không riêng gì máy tính chơi tốt, thành tích còn khá được.   

Nhưng tất cả đều bị đánh vỡ vào một ngày nào đó.   

Có người trên diễn đàn của bọn họ đắc tội với người của một diễn đàn khác, bảy làm tám làm, đem Quách Nguyên Châu đẩy ra ngoài, quả thật một tay phá giải kỹ thuật của cậu không tệ, thời điểm đối đầu với người của một diễn đàn khác, không chút rơi vào thế hạ phong, Quách Nguyên Châu thắng.   

Khi đó Quách Nguyên Châu cảm giác trong cơ thể mình tràn ngập khí phách bá vương, cậu kích động, đem toàn bộ diễn đàn của người ta ra phá, mà một phá này lại đắc tội với người khác.   

Đêm đó, có người tìm đến cửa.   

Một lời không hợp, muốn tấn công cậu ta.   

Đương nhiên Quách Nguyên Châu sẽ không để cho đối phương thực hiện được, lập tức đối kháng lại.

Kết quả phát hiện đối phương thật sự mạnh, nhưng Quách Nguyên Châu đã lăn lộn vài năm nên cũng có kinh nghiệm khiến cho cậu ta có thể chống đỡ một hồi, ý đồ phản công.   

Nhưng cuối cùng thất bại, mặc dù đặt cạm bẫy cho đối phương nhưng máy tính của cậu ta lại bị hỏng.  

Thời điểm ba Quách đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy màn hình máy tính của con trai mình lóe lên với tần số cao, kinh hãi: "Máy tính của con xảy ra chuyện gì vậy?"   

"Hỏng rồi." Quách Nguyên Châu cứng ngắc nói.   

Ba Quách thở dài: "Ngày mai cầm đi sửa một chút, thật sự không được thì đổi máy tính mới, ba nghe nói người chơi máy tính cần phải có máy tính tốt nhất."   

Sau đó Quách Nguyên Châu nhận được một cái máy tính mới, so với máy tính mua từ mấy năm trước thì hiện đại hơn nhiều.   

Cậu lần theo dấu vết trước kia mà tìm được đối phương, muốn cùng đối phương so sánh một lần nữa.   

Oday:【Lần trước là do máy tính của tôi quá chậm, lần này chắc chắn tôi sẽ thắng】

Oday:【Trình độ phá giải của cậu cũng bình thường, không mạnh như tôi. 】   

Zero:【? 】

Oday:【Đại lão, chúng ta lại đến so một lần nữa đi! Làm ơn. 】

Quách Nguyên Châu không cần mặt mũi, đây là lần đầu tiên cậu gặp phải cao thủ mạnh nhất, trước kia đều gặp được mấy người cùng trình độ ở trên mạng, hiện tại nhìn bọn họ chỉ có thể nói hai từ bình thường, cậu tiến bộ quá nhanh, hiện tại xem lại tập tài liệu của đại lão cũng không còn hiệu quả nữa, đều là những đạo lý nhập môn rõ ràng nhất, nhưng chỉ hữu dụng đối với Quách Nguyên Châu của năm đó mà thôi.   

Zero:【Tối thứ Bảy.】

Dưới sự la liếm lì lợm của Quách Nguyên Châu, cuối cùng đối phương cũng đáp ứng.   

Không thể không nói, một tiếng lão đại không kêu sai, Quách Nguyên Châu gần như là bị đối phương áp chế toàn bộ, ngoại trừ ở phương diện phá giải có thể hơi có một chút ưu thế, nhưng cuối cùng vẫn là thua.   

Oday:【Lão đại, ngài đừng xuống tay với máy tính của tôi a, tôi chỉ có một cái, hơn nữa còn mới mua, không có tiền để mua một lần nữa."】

Zero:【Trình độ phá giải của cậu không tồi, có người muốn thách đấu với cậu, đấu hay không? 】

Quách Nguyên Châu nhất thời hưng phấn, gõ bàn phím nói được.   

Sự thật chứng minh, người bên cạnh lão đại cũng sẽ không kém chút nào, Quách Nguyên Châu lại gặp phải Waterloo một lần nữa, cậu phá không được.   

Người mà lão đại giới thiệu cực kỳ am hiểu thiết lập chướng ngại vật, tường lửa cứng rắn giống như mai rùa, không tìm được bất kỳ điểm sơ hở nào.   

Quách Nguyên Châu lại thua một lần nữa, sau khi bình tĩnh một hồi, liên tục gửi đến mấy tin nhắn.   

Oday:【Lão đại, làm ơn, nhận tôi làm đồ đệ đi! 】

Oday:【Tôi đặc biệt nghe lời! 】

Oday:【Bán thân cũng được, tôi còn rất nộn. 】

Root:【Lăn! Người nào mà muốn chiếm tiện nghi. 】

Zero:【Sư phụ không làm được, ngược lại thu tiểu đệ thì có thể, xem biểu hiện của cậu. 】

Root:【Lão đại, không phải chứ, cậu đã có một tiểu đệ là mình, vậy mà còn muốn tìm thêm một người? 】

Quách Nguyên Châu nhìn thấy có cơ hội, nhất thời quấn lấy không buông, mỗi ngày đều đúng giờ ấn đinh đinh một chút, lại nói tiếp thời gian rảnh rỗi của ba người bọn họ phi thường gần.   

Cuối cùng dưới sự la liếm lì lợm của mình, cuối cùng Quách Nguyên Châu cũng trở thành tiểu đệ của đối phương, dần dần hiểu rõ, mới phát hiện bọn họ đều là học sinh cao trung.

Bởi vì ba người đều là tự học lập trình cùng mã số, đề tài tương đối nhiều, hơn nữa Quách Nguyên Châu nói nhiều, cái gì cũng ném ra ngoài, cuối cùng thành công làm cho hai người đối diện đều biết tình huống của mình.   

Root:【Học cái này, bình thường đều sẽ thi vào đại học S, trong tất cả các trường đại học trong cả nước, trường này là mạnh nhất ở chuyên ngành máy tính. 】

Đại học S?   

Quách Nguyên Châu nghĩ cũng không có nghĩ đến ngôi trường này, cách cậu quá xa xôi.  

Oday:【Cậu có muốn thi vào trường này không?】

Bình thường ở chung, Quách Nguyên Châu có thể rất nhạy bén phát hiện hai người đối diện hẳn là gia thế không tệ, ít nhất là sinh hoạt ở thành phố lớn, bởi vì có rất nhiều thứ mà cậu chưa từng nghe qua.   

Root:【Không, bọn mình sẽ đến A đại.】

Oday:【Không phải cậu nói S đại mạnh nhất sao? Sao lại đến A đại? 】

Root:【Có ai mà không biết A đại là trường đại học hàng đầu cả nước. 】

Cái này cũng đúng, Quách Nguyên Châu nhìn tin nhắn trên máy tính, có chút sửng sốt, Đại học A lại càng là ngôi trường mà cậu không dám nghĩ tới.   

Root:【Nhưng mà lão đại không phải là vì cái này, cô ấy chỉ đơn giản là không muốn cùng học chung trường với một người trong S đại.】

Hôm nay Zero không online, Root ở sau lưng thì thầm.   

Quách Nguyên Châu nhìn chữ "cô ấy", lại ngây ngẩn cả người.   

Oday:【Lão đại là con gái sao? 】

Root:【Đúng vậy, cậu có ý kiến đối với nữ sinh sao? 】

Oday:【Không, mình cũng muốn thi đại học A, nói ra hẳn là rất có mặt mũi. 】

Quách Nguyên Châu nghĩ người nhà mình bị những người xung quanh cười nhạo, không chỉ một ngày hai ngày.   

Nhưng thi đại học A... Gần như là hy vọng xa vời.   

Ngay cả trường cao trung mà cậu theo học cũng kém, chỉ tiêu tự chủ tuyển sinh cơ bản đều rơi vào trên người học sinh cao trung trọng điểm, hơn nữa cậu còn có một dấu đỏ, căn bản là mất đi một điểm cộng.

Lúc này Zero đi vào.   

Zero:【Cậu cũng muốn thi đại học A? 】

Ba người bọn họ đều biết nhau, Quách Nguyên Châu và Zero đều là học lớp 10, Root đang học lớp 11.   

Oday:【Chỉ là nghĩ đến thôi, mình không thể.] 】

Root:【Cậu mới học lớp 10, còn rất sớm, sao lại không được? Chỉ cần thành tích không kém đến thái quá, vẫn có cơ hội. 】

Zero:【Mình đã đưa tài liệu mà mình học cho cậu. 】

Cứ như vậy, ban đầu ban đêm ba người tự mình battle, tìm người khác battle lại phân ra một nửa thời gian học tập.  

Zero có rất nhiều tư liệu học tập mà Quách Nguyên Châu không có, tất cả bài thi của trường bọn họ đều là do lão sư tự mình làm ra, mặt khác Zero còn có tư liệu sửa sang lại, toàn bộ đều chia sẻ cho cậu.

Quách Nguyên Châu bắt đầu ngao du trong biển đề, bài tập và bài kiểm tra do nhà trường đưa, cơ bản đã không còn ý nghĩa, hiện tại cậu chỉ làm tư liệu do Zero gửi tới.   

Trong đó không thiếu những đề tài Olympic có độ khó cao.   

Đến năm lớp mười hai phải tham gia cuộc thi, Quách Nguyên Châu báo hai môn, sau đó *nhất kỵ tuyệt trần, trực tiếp chiếm được vị trí thứ nhất, hai trường trung học trọng điểm của cả huyện thành đều kinh hãi, vậy mà học sinh của một ngôi trường bình thường lại có thể đè đầu cưỡi cổ bọn họ, giành được vị trí thứ nhất.

Thời điểm Quách Nguyên Châu nói chuyện này với Zero, cậu vô cùng cao hứng, Zero không tham gia cuộc thi, giống như đang bận việc khác.   

Không thể không nói, lần này để cho Quách Nguyên Châu xuất hết danh tiếng, càng không cần nói đến phía sau còn có thành phố liên khảo, thành tích của cậu đủ để xếp vào top 5 lớp hỏa tiễn.   

Lần này Quách Nguyên Châu có chút an tâm, càng cố gắng ôn tập tư liệu mà Zero gửi cho mình.   

Vẫn còn hy vọng với Đại học A.   

Theo thời gian trôi qua, hoạt động thi liên thành phố và thi liên tỉnh càng ngày càng nhiều, hầu như tất cả các trường cao trung trong huyện đều biết, trường cao trung bình thường có một kỳ nhân, thành tích so với người trong lớp hỏa tiễn còn mạnh hơn.   

Nghe nói vô cùng có khả năng thi đậu được vào Đại học A.   

Hướng gió trong tiểu khu bắt đầu thay đổi, đối với người Quách gia hảo ngôn hảo khí, có một số hàng xóm còn ý đồ tìm hiểu phương pháp học tập của Quách Nguyên Châu, hỏi xem cậu có tư liệu gì có thể cho mọi người cùng xem hay không.   

Đương nhiên không có khả năng Quách Nguyên Châu sẽ cho, những tư liệu này chính là lão sư trong trường Zero tự mình làm ra, không thể truyền ra ngoài.   

Hơn nữa cậu vô cùng chán ghét đám người này.   

Bởi vì Quách Nguyên Châu không hợp tác, có vài người bắt đầu nói lời lạnh lẽo.   

"Con trai lão Lưu gia cách vách đi tham gia tự chủ tuyển sinh, nghe nói lấy được hai mươi điểm cộng của Đại học S!   

"Con gái nhà họ Chu ở phố Đông cũng đạt được hai mươi điểm cộng của Đại học A."   

"Chậc chậc, thật không thể tin được."   

Chỗ của bọn họ chỉ là một địa phương nhỏ, một năm khó có được một sinh viên Đại học A, cho dù có thì hơn phân nửa cũng đều là do điểm cộng.   

Quách Nguyên Châu không tham gia kế hoạch tuyển sinh tự chủ, chỉ có thể cứng rắn thi ra điểm.

Những người Quách gia cũng không để bụng, mỗi ngày đều chú ý đến sức khỏe tinh thần của con trai mình.  

"Con trai, cũng không nhất định cần phải thi đậu Đại học A này, hiện tại con đã rất lợi hại rồi." Ba Quách nghiêm mặt nói.   

"Đúng vậy, chỉ cần thi đậu một trường nào đó là mẹ đã vô cùng cao hứng." Mẹ Quách phụ họa nói.   

Quách Nguyên Châu cười cười: "Con không có việc gì, tùy bọn họ nói như thế nào."   

Nói xong thì đâm đầu vào phòng học tập.   

Đợi đến ngày thi đại học, người Quách gia vô cùng khẩn trương, trước đó bọn họ đã chuẩn bị cơm sáng trưa chiều từ trước, kiên quyết không thể để xảy ra vấn đề giống như lần thi lên cao trung.  

Ngược lại một chút Quách Nguyên Châu không khẩn trương, trước khi vào phòng thi còn có thời gian cầm điện thoại di động tranh luận xem nên dùng ngôn ngữ gì để phá giải thành lập một chương trình cùng Root.   

Mấy ngày thi xong, cuối cùng cũng đến thời khắc người Quách gia có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.   

Đứa nhỏ nhà bọn họ đã hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà thi xong.

Một tháng chờ thành tích kia, Quách Nguyên Châu không đi du lịch hoặc làm công trong kỳ nghỉ hè giống như những người khác, cậu cắm tổ ở trong phòng, mỗi ngày đều cùng với Root và Zero đi battle với những người khác, học được không ít thứ.   

Trước một ngày có kết quả thi, là đại thọ lần thứ bảy mươi của bà nội Quách, người một nhà vui vẻ mở tiệc sinh nhật nhỏ, bởi vì Quách Nguyên Châu đã tốt nghiệp, bọn họ mở rượu, cả nhà đều uống rượu, ăn các loại đồ ăn cùng đồ ăn vặt, cuối cùng mỗi người đều mơ màng vào phòng nghỉ ngơi.   

Sáng hôm sau người đầu tiên tỉnh lại chính là Quách Nguyên Châu, cậu dụi dụi mắt, nhìn thời gian, đã mười giờ.   

Cậu không nhớ tới cái gì, rửa mặt xong thì đi ra ngồi ở phòng khách cắt một quả dưa hấu lớn, sau khi ăn xong một miếng, cuối cùng cũng có chút tỉnh táo lại, đứng dậy gõ cửa phòng ông bà nội cùng ba mẹ.   

"Con cắt dưa hấu, mọi người có muốn ăn không?"   

Trong tay Quách Nguyên Châu còn đang cầm một miếng dưa hấu ra sức gặm, vừa đẩy cửa phòng ba mẹ ra, hai cái điện thoại di động ở đầu giường đã ong ong chấn động.

"Uy." Quách Nguyên Châu ăn sạch dưa hấu trong tay, vừa ném đi thuận tay lau hai tay trên mông vào cáo, cùng nhau nhận máy của hai chiếc điện thoại, cũng không nhìn xem là ai gọi.

"Xin hỏi là ba của Quách Nguyên Châu sao?"   

"Xin hỏi là mẹ của Quách Nguyên Châu sao?"  

Điện thoại di động ở hai bên đồng thời truyền ra những lời không sai biệt lắm, giọng nói vừa vang lên đã mang theo giọng điệu kích động không kiềm chế được.   

"Ngang, đúng vậy." Quách Nguyên Châu đứng ở trước giường ba mẹ mình, hai tay cầm điện thoại di động đáp.   

"Con trai ngài là trạng nguyên của huyện! Có thể thi vào Đại học A!"

"Bạn học Quách Nguyên Châu thi đậu vị trí thứ ba trong tỉnh, là Trạng Nguyên!"   

Hai giọng nói lại cùng nhau truyền đến.   

Quách Nguyên Châu nga một tiếng: "Biết rồi, cảm ơn ạ."   

Đây là giọng của người vừa bắt máy ... Có lẽ chính là bản thân Quách Nguyên Châu.   

Quách Nguyên Châu cúp điện thoại, sau đó bình tĩnh đi ra ngoài, lại đi vào phòng bếp cầm một chậu sắt cùng chày cán bột, cuối cùng vòng quanh phòng của ba mẹ và ông bà nội gõ một vòng: "Ông bà nội, ba mẹ, con đứng thứ ba toàn tỉnh!!! Có thể thi vào Đại học A!!!"  


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp