Bẫy Rập

Chương 118 Phiên ngoại Kỳ nghỉ hè (1)
Ngày mùa hè thời tiết nóng bức, cây cối ở hai bên đường không ngừng có tiếng ve kêu lên, con đường nhựa màu đen như thể được mở ra trong hơi nóng, người qua đường vội vã đi qua.   

Một cửa hàng kem đang mở cửa, bên ngoài cửa hàng có hai chiếc ô lớn màu đỏ, phía dưới bày bốn cái bàn, thi thoảng có người qua lại ngồi xuống.   

"Tiểu Phong, hai chén nho hạt đưa đến bàn số hai."   

"Được."   

Phong Dương lưu loát nhận lấy mâm đưa đến bàn số hai bên ngoài, anh vừa đưa qua, hai người trước bàn đều ngừng nói chuyện, xem nhẹ ánh mắt nhìn trộm của bọn họ, buông hai chén kem xuống, cầm mâm bước nhanh trở về.   

Trong cửa hàng chỉ có ba nhân viên, một người phụ trách đứng thu ngân, một người làm kem, Phong Dương phụ trách đóng gói và đưa lên bàn.   

Anh vừa mới kết thúc kỳ thi, hết kỳ nghỉ hè này sẽ lên lớp mười một, tuổi mụ mười sáu, ngay từ đầu đến cửa hàng, ông chủ còn không có ý định muốn nhận anh, về sau mới miễn cưỡng đáp ứng.   

Tiền không nhiều lắm, nhưng anh muốn có tiền của riêng mình, cũng không muốn ngồi mã trong nhà.   

Trong cửa hàng nhỏ có điều hòa, nhưng Phong Dương cần phải thường xuyên ra vào, một lạnh một nóng, hơn nữa hôm nay nhiệt độ bên ngoài đặc biệt cao, mặc dù bên này của bọn họ bởi vì được cây lớn gần đó che khuất nên cũng xem như là nơi mát mẻ nhất ven đường.

Giữa trán anh nổi lên mồ hôi tinh mịn, sau lưng có một mảnh bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, nhưng vẫn phải chạy qua lại để đưa kem.   

"Bàn số ba gọi một phần kem nguyên vị."   

"Được." Phong Dương đứng ở cửa sổ đặt ly kem lên mâm, sau đó đưa đến bàn số ba.  

Vừa mới buông xuống, ven đường đã nổi lên một trận gió nóng, thổi bay mấy phiến lá cây, trong đó có một mảnh vừa vặn rơi vào chén kem kia.  

Phong Dương có chút sửng sốt, theo bản năng nhìn khách nhân ở bàn số ba, nữ sinh cùng tuổi với anh, mặc một chiếc áo hoodie màu đen, cô tựa vào ghế trắng, đưa tay đẩy ly kem sang trái, thờ ơ nói: "Phiền toái giúp tôi gọi thêm một ly nữa."   

Trong lúc nói chuyện cô lấy ra một xấp tiền màu đỏ từ trong túi, nhìn có vẻ mới tinh giống như vừa mới lấy ra từ ngân hàng, cô rút ra một tờ từ bên trong, đặt ở trên mặt bàn, ý bảo Phong Dương lấy đi.   

Anh cầm lấy số tiền trên bàn, thẳng lưng đi đến cửa sổ gọi một ly kem nguyên vị.   

"Sao lại gọi tiếp?" Nhân ba Phụ trách thu ngân hỏi.   

"Chén vừa rồi bẩn rồi." Phong Dương đưa tiền cho nhân viên thu ngân.   

"Vị khách nhân này còn rất dễ nói chuyện." Nhân viên thu ngân vừa tìm tiền để thối vừa thấp giọng nói chuyện phiếm với Phong Dương.   

"Ừm."   

Vài phút sau, Phong Dương bưng một ly kem làm lại đưa qua, đồng thời đưa tiền lẻ cho cô.

Mấy tờ tiền mười tệ, năm tệ, còn có một vài đồng xu.   

Khách nhân bàn số ba nhìn lướt qua, ngược lại ngẩng đầu hỏi anh: "Chỗ các cậu có thu tiền boa không?"   

Phong Dương lại lần nữa sửng sốt, nơi này chỉ là thành phố nhỏ, cũng không phải quốc gia tiền boa, không có khả năng còn có loại đồ vật như tiền boa.   

Khách nhân bàn số ba thấy anh không nói lời nào, trực tiếp nói: "Đưa cho cậu làm tiền boa."   

Phong Dương đối diện với khách ở bàn số ba, cô không giống người của thành phố này: "Cửa hàng của chúng tôi không thu tiền boa."   

"Cầm đi, tôi không có ví để đựng tiền lẻ này." Tô Vãn mở thìa bên cạnh ra, chậm rãi ăn một ngụm, cũng được.   

"Tôi có thể giúp ngài làm một cái thẻ đem số tiền này cất vào, còn có thể dùng thêm hai ba lần." Phong Dương vẫn không muốn thu tiền boa.   

Cuối cùng Tô Vãn cũng ngẩng đầu chính thức nhìn về phía nhân viên tiệm kem này, dừng trên mặt anh ba giây, sau đó nói: "Có thể, phiền toái."   

Chờ Phong Dương xoay người rời đi, Tô Vãn mới tiếp tục ăn kem của cô, ăn được vài miếng thì buông xuống không nhúc nhích nữa, lấy điện thoại trong tay ra nói chuyện phiếm với mấy người bạn xa xôi ở thủ đô.   

Lần này cô chọc giận ba mình, cho nên bị đá đến nơi này học một năm lớp 11, ba Tô muốn cô cải tạo thật tốt, một mình ở đây một thời gian cho đến khi nào tỉnh táo.   

Chậc, không phải là lúc tốt nghiệp đã cùng với La Tử Minh đánh một đám người sao.  

Tô Vãn hoài nghi chỉ là do ba cô ghét bỏ cô quấy rầy thế giới của hai vợ chồng bọn họ nên mới đuổi cô đi.   

Mẹ cô ngược lại không đồng ý, dẫn đến ba Ttô cũng buông lỏng, kết quả đêm đó Tô Vãn cùng La Tử Minh đi ra ngoài chơi, đơn thuần muốn làm máy tính, trên đường đụng phải đám người kia, lại một lần nữa tranh chấp động tay động chân.   

Mẹ cô đứng ở cổng bệnh viện, đen mặt gửi cô đi sung quân đến đấy.   

Phòng ốc đã mua trước một căn, một căn nhà nhỏ duplex, hoàn cảnh xung quanh không tệ, ba mẹ cô nói là đem cô gửi tới, cũng ngầm xử lý xong mọi chuyện, thậm chí còn có một chiếc xe máy điện cùng xe đạp.   

Hiện tại cô tới đây để quen thuộc hoàn cảnh, vừa rồi rút một khoản tiền từ ngân hàng, trên người cái gì cũng không có, ngay cả quần áo cũng không mang theo mấy bộ, đợi lát nữa sẽ đi mua.   

Root:【Môi trường bên kia thế nào? Mình nghe nói là một thành phố đáng sống, mặc dù không phát triển, nhưng thích hợp để dưỡng lão. 】

Zero:【Còn tốt】

Root:【Nếu cần cái gì thì nhớ nói cho mình biết, mình giúp cậu gửi qua. 】

Zero: 【Không cần, mình có thể mua qua mạng. 】

Root:【Ba mẹ cậu cũng thật tàn nhẫn, làm sao tài nguyên giáo dục bên kia có thể so sánh với chỗ chúng ta, suốt một năm, đến lúc đó vạn nhất thành tích của cậu thoái lui thì làm sao bây giờ? 】

Zero:【Cậu cảm thấy có khả năng? 】

Kiến thức sơ trung Tô Vãn cũng đã học được không sai biệt lắm, chỉ là vẫn không muốn nhảy cấp mà thôi, theo lời ba cô mà nói, chính là do con người cô không có tham vọng nghiên cứu khoa học gì, chỉ muốn du hí nhân gian.   

Root:【Ha ha ha ha, nói giỡn, nghe nói bên kia từ xưa nhiều mỹ nhân, nói không chừng cậu cũng có thể gặp được mấy người. 】

Tô Vãn ngẩng đầu nhìn thoáng qua người đóng gói kem bên kia, rũ mắt trả lời La Tử Minh: 【Hôm nay gặp được một người. 】   

Root:【??? 】

La Tử Minh ở thủ đô xa xôi còn đang suy nghĩ xem có phải Tô Vãn nói giỡn hay không, dù sao trước kia cô cũng sẽ không để ý tới loại đề tài này.   

Zero:【Không nói nữa, mình muốn đi mua đồ.】

Tô Vãn đứng dậy muốn đi trung tâm mua sắm gần đó mua quần áo và ba lô, thuận tiện nhìn xem còn có cái gì cần mua, ba mẹ cô không đưa đầu bếp tới nữa đây mới là nơi chân chính đả kích cô.   

"Chờ một chút." Phong Dương vừa giúp khách đóng gói kem xong đã nhìn thấy khách nhân ở bàn số ba muốn rời đi, vội vàng lên tiếng gọi cô, sau đó nhận lấy thẻ hội viên do nhân viên bên cạnh làm xong đi ra, "Thẻ của cậu."

Tô Vãn liếc mắt một cái, đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."  

 ......   

Sau khi mua xong một đống đồ thất thất bát bát ở trung tâm thương mại, Tô Vãn đặc biệt thuê một chiếc xe tải, quần áo cũng không mua mấy món, chủ yếu là đồ dùng nhà bếp, cô quyết định thử tự mình nấu cơm.   

Bởi vì hoàn toàn không biết gì, chỉ cần nhìn thấy đồ dùng nhà bếp có hình dạng khác nhau thì liền mua, lúc quẹt thẻ, nhân viên cửa hàng nhìn cô với vẻ mặt khác thường.  

Tô Vãn hoàn toàn không để ý, mang theo một xe chở đầy đồ dùng nhà bếp trở lại chỗ ở, toàn bộ đều chất đống trong phòng đựng đồ.   

Đứng ở phòng bếp quét một vòng, cuối cùng Tô Vãn cũng nhớ tới còn có thứ gì đó mà mình chưa mua, cô chỉ mua đồ dùng nhà bếp, lại quên mua nguyên liệu nấu ăn.   

Quên đi.   

Tô Vãn ngồi trên sô pha, bật TV lên, ngày mai lại đi mua sắm cũng được, tối nay đói bụng một bữa cũng không sao.  

 ......   

Tới nơi này vài ngày, cuối cùng Tô Vãn cũng đem đồ vật nên bổ sung mua xong, về phần người ở cách vách, hoàn toàn không rõ ràng lắm, cũng không thèm để ý chút nào.   

Cô đang nghiên cứu xem nên nấu đồ ăn như thế nào.   

Sự thật chứng minh, có vài người trời sinh không làm được cái này, cô cũng không biết vì sao nồi lại nổ tung, dù sao các loại nồi mà ngày đó cô mua cũng khá chất lượng nhưng hiện tại lại không còn cái nào còn lành nguyên. 

Chẳng lẽ là do nguyên liệu nấu ăn có vấn đề?   

Tô Vãn mở tủ lạnh ra, nhìn một đống nguyên liệu nấu ăn phúc hậu lại vô hại, thật sự nghĩ không ra đạo lý trong đó.   

Bắt lửa thì thôi, nếu không phải nổ thì chính là nứt ra.

Một ngày này Tô Vãn đều dành thời gian ở trong phòng bếp, cuối cùng quyết định buông tha, cô tình nguyện mỗi ngày ăn bánh mì cũng sẽ không vào bếp nữa. Nhìn phòng bếp đầy vết bẩn trên tường cùng nguyên liệu nấu ăn lộn xộn, Tô Vãn tìm được số điện thoại của công ty vệ sinh địa phương trên mạng, liên lạc được với một người dì, bảo bà ấy tới đây thu dọn.   

Dì làm việc lưu loát, tuy rằng phòng bếp giống như một hiện trường tội phạm nhưng vẫn tận tâm đem bên trong thu dọn sạch sẽ, trước khi đi còn mang hết rác đi.  

 ......   

Viên gia.   

"Cách vách bên kia có người dọn vào ở." Mẹ Viên ngồi ở trên bàn ăn, bỗng nhiên nói.   

"Không thấy có xe đậu gần đó." Ba Viên hồi tưởng lại, "Không phải năm ngoái căn nhà kia đã bị treo ra bán sao?"

"Cả ngày hôm nay đều có tiếng động vang lên, phỏng chừng là đang trang trí." Hôm nay mẹ Viên đang nghỉ ngơi thì nghe được thanh âm truyền đến từ phòng bên cạnh.   

Viên Viện lập tức nói: "Hôm trước còn còn nhìn thấy một chiếc xe tải mang theo đủ loại đồ đạc đi vào, nhất định là đã được người ta mua."   

Ba Viên đăm chiêu: "Tìm chút thời gian đi qua chào hỏi một chút."   

Người ở trong tiểu khu này đều có chút tiền thế, nếu có thể tạo lập quan hệ tốt tuyệt đối sẽ không có hại.   

Thời điểm cả nhà bọn họ đang nói chuyện, Phong Dương chỉ cúi đầu nhìn cơm trong bát, tâm tư phiêu xa.   

Hai năm trước Viên Viện mời một lão sư sơn dầu, bởi vì mấy nhà trong tiểu khu đều mời lão sư đến dạy đứa nhỏ nhà mình vẽ tranh, nghe nói như vậy có thể nuôi dưỡng khí chất.

Viên Viện không thích cái này, hơn nữa cha mẹ Viên gia không thường xuyên ở nhà, cô ta liền bảo lão sư dạy sơn dầu dạy cho Phong Dương, tự mình lẻn ra ngoài chơi.   

Phong Dương lục tục học hai năm, phía sau Viên gia đổi lão sư, mời lão sư cello tới dạy Viên Viện.

Anh rất thích tranh sơn dầu, tuy rằng không có lão sư dạy nhưng ngẫu nhiên có thể tự mình luyện tập, chỉ là ... Gần đây Viên Viện luôn thích vào phòng anh.   

......   

Công việc làm kỳ nghỉ hè kia Phong Dương vẫn còn làm, mỗi ngày đều phải ra ra vào vào giữa trời nóng, một mùa hè này anh lại gầy đi, đến cuối tháng, vị khách kỳ quái như bàn số kia kia lại đến tiệm kem một lần nữa, ngồi ở cùng một chỗ gọi một ly kem nguyên vị.   

Lúc này Phong Dương rất cẩn thận đi qua, nhìn thấy không có lá cây rơi xuống mới có thể thở phào nhẹ nhõm dưới đáy lòng.   

Anh xoay người trở lại cửa hàng nhỏ, đi ra phía sau phòng vệ sinh cởi quần áo nhân viên trên người mình ra, thay quần áo của mình.   

"Cậu cầm đi, đây là tiền lương tháng này." Ông chủ tiệm kem đi tới, đưa một khoản tiền cho Phong Dương.   

"Cám ơn ông chủ." Phong Dương nhận lấy, cẩn thận đặt ở trong túi.   

Chủ tiệm kem cười nói: "Sau khi trở về sẽ học hành chăm chỉ."   

"Ừm."   

Hôm nay là ngày cuối cùng Phong Dương làm việc bán thời gian ở đây, ông chủ nói anh có thể về sớm, vừa rồi phục vụ cho khách như bàn số ba là một đơn cuối cùng.   

Tô Vãn vẫn ăn vài miếng rồi không nhúc nhích nữa, cô thích hương vị lạnh lẽo này, nhưng ăn được mấy miếng thì lại cảm thấy ngọt ngào, không muốn động thêm nữa.  

Thời điểm cô đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhìn thấy nhân viên đưa kem cho cô đã thay một bộ quần áo, đi thẳng đến trạm xe buýt đối diện, đứng chờ xe buýt.   

Tô Vãn hơi nhướng mày, cảm thấy đối phương mặc áo ngắn tay màu trắng, yên lặng đứng trước trạm xe buýt, có chút đẹp mắt.   

Đáng tiếc đi tới gấp nên không có mang theo máy ảnh.   

Trong đầu Tô Vãn nhanh chóng xẹt qua ý nghĩ này, nhưng rất nhanh liền biến mất, cô đi đến bên kia đường, lấy ra một cái chìa khóa từ trong túi, đi đến trước một chiếc xe điện nhỏ màu vàng, bước lên ngồi lên, sau đó dùng chìa khóa vặn ra, chậm rãi lái xe trở về.   

Không thể không nói, chiếc xe điện này nhìn cũng được, chỉ là không đủ phong cách.   

Cũng may Tô Vãn không quan tâm.   

Đại khái nửa giờ sau, Tô Vãn lái xe về đến chỗ ở, cởi mũ bảo hiểm xuống, vừa quay đầu xe xoay người liền nhìn thấy nhân viên kia đang cúi đầu chậm rãi đi về phía cô.   
- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -
Trong nháy mắt, Tô Vãn hoài nghi mình nhìn lầm.   

Nhưng thời điểm anh càng đến gần, hiển nhiên chính là trùng hợp như vậy.   

Cô nhìn đối phương đi đến căn nhà bên cạnh chỗ ở của mình, sau đó có hai người từ bên trong đi ra chào hỏi với anh.   

"Tiểu Dương, em đi đâu chơi, mau giúp em gái bưng đĩa bánh này, ta vừa mới nướng." Mẹ Viên đứng trên bậc thềm, hướng về phía Phong Dương vừa trở về nói, "Hôm nay đi qua chào hỏi hàng xóm một chút, để cho bọn họ nếm thử."

Phong Dương ngẩng đầu, tiếp nhận đĩa bánh trong tay Viên Viện, vừa xoay người đã nhìn thấy khách nhân kia đang ngồi trên một chiếc xe điện màu vàng.   

Cô ...   

Hiển nhiên hôm nay mẹ Viên cố ý ăn mặc một phen, bà đi ở phía trước, nhìn thấy Tô Vãn thì do dự một hồi, cảm thấy người ở loại địa phương này hẳn là không có khả năng đi xe như vậy, đại khái là đứa nhỏ ở đâu đó muốn lẻn vào nhìn hoa viên như tiểu khu của bọn họ.  

Mẹ Viên trực tiếp bước qua bậc thang bên cạnh, đi tới trước cửa, giơ tay gõ gõ.   

Không ai mở cửa.   

Tô Vãn ngồi trên xe điện tiếp tục xoay đầu xe, cố gắng để cho xe nhắm vào con dốc trơn tru ở giữa bậc thang.   

Xoay nửa ngày, tay chân cùng sử dụng, cuối cùng cô cũng nhắm ngay sườn dốc ở giữa, sau đó ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với tiểu nhân viên đang đứng ở phía trên.   

Cô làm một cái khẩu thế 'nhường nhịn', chờ anh dời đi thì lên ga, phóng lên.   

Đoạn cửa kia cũng không rộng rãi, một chiếc xe điện đi qua làm cho hai người trước cửa cảm giác được chật chội.   

Mẹ Viên nghe được âm thanh, xoay người nhìn thấy Tô Vãn cưỡi xe điện tới, nhíu mày: "Nơi này là tiểu khu chính quy, không phải nơi tham quan du ngoạn."   

Tô Vãn xuống đỗ xe xong, thờ ơ nói: "Dì muốn chào hỏi tôi?"   

Mẹ Viên sửng sốt, sau đó nhanh chóng thu hồi sự xấu hổ trên mặt, mỉm cười nói: "Dì hiểu lầm con, lúc trước luôn có đứa nhỏ bên ngoài tới, mau nếm thử bánh mà dì làm, Tiểu Dương."   

Vốn dĩ Tô Vãn cũng không muốn phản ứng, nhưng người phụ nữ này bảo anh đưa tới, nhân viên nhỏ vẫn bưng, cô do dự một hồi, tùy ý lấy một cái từ trong đó, xem như nể mặt anh.   

Mẹ Viên thấy cô chịu cầm lấy bánh thì yên tâm vài phần, cười hỏi: "Người nhà cháu không có ở nhà?"   

"Không có ở đây, nơi này chỉ có một mình tôi." Tô Vãn cầm bánh nhưng cũng không ăn, cô nhìn hai người trước cửa, "Phiền toái nhường đường, tôi muốn đi vào."

Mẹ Viên lập tức dẫn Viên Viện đi sang bên cạnh, nhìn Tô Vãn mở cửa, đang chuẩn bị cũng đi vào, kết quả đối phương trực tiếp đóng cửa lại.   

Không khách khí chút nào.   

Sắc mặt mẹ Viên có chút kéo xuống, không ngờ cô gái này lại làm việc không lễ phép như vậy.   

Tô Vãn lấy ra ổ cắm điện từ bên trong, muốn sạc điện cho chiếc xe điện của mình.

"Dì còn không biết con tên gì, có muốn đến nhà chúng ta uống trà không?" Mẹ Viên muốn tìm hiểu lai lịch của Tô Vãn.   

"Không cần." Tô Vãn sạc xong điện thì ngẩng đầu, cố ý thêm một câu, "Dì, ba mẹ con bảo con ở bên ngoài không cần nói chuyện nhiều với người xa lạ, cũng không thể tùy tiện để cho người khác đi vào, thật sự xin lỗi."

Mẹ Viên không rõ ràng lắm về đối phương, mặt ngoài vẫn ôn nhu như cũ: "Không sao, sau này mọi người quen thuộc, con lại đến nhà dì uống trà, cùng mấy người bọn họ chơi đùa cũng được, đây là con gái ta Viên Viện, đây là con nuôi Phong Dương của ta."   

Tô Vãn bị câu nói sau đó hấp dẫn, giương mắt nhìn Về phía Phong Dương.  

Cho nên anh là ... Con nuôi.   

"Không có việc gì, cháu đi trước." Tô Vãn gật gật đầu với Phong Dương, nói xong liền xoay người đi vào.   

Từ đầu đến cuối cũng không nhìn Viên Viện một cái, cô không thích hai mẹ con nhà này lắm.   

......   

Sau khi mẹ con Viên gia trở về, Viên Viện bắt đầu oán giận: "Cô ta có địa vị gì mà lại kiêu ngạo như vậy."   

Mẹ Viên an ủi con gái mình: "Vài ngày nữa ta sẽ đi hỏi thăm."   

Nếu lai lịch lớn còn có thể dành thời gian làm quen, nếu như không có lai lịch gì, cũng không cần phải quen biết nữa.   

Phong Dương im lặng trở lại phòng mình, anh không biết thì ra đối phương đã ở bên cạnh, nhớ tới dáng vẻ chậm chạp khi cưỡi xe điện của cô.   

Phong Dương tựa vào sau cửa, khóe môi vô thức cong cong.   

"Anh ơi?" Viên Viện ở bên ngoài đẩy cửa muốn tiến vào, lại cảm thấy có lực cản.   

Trong nháy mắt nụ cười trên khóe môi Phong Dương liền biến mất, lui ra sau vài bước rồi xoay người, Viên Viện lập tức đẩy cửa đi vào.   

"Em có việc gì không?" Phong Dương hỏi.   

Hôm nay mẹ Viên ở nhà, hẳn là cô ta sẽ không nghĩ đến việc ngủ ở chỗ của anh nữa.   

"Ăn không?" Viên Viện bưng một đĩa hoa quả đã cắt trong tay.   

"Không cần, cám ơn." Phong Dương cự tuyệt, chờ cô ta rời đi.   

Đầu tiên là Viên Viện mượn cơ hội tiến vào, ở trong phòng quét qua một lần, không thấy cái gì đặc biệt, liền an tâm chuẩn bị rời đi.   

"Anh, em đi ra ngoài trước, ngày mai khai giảng, nhớ thức dậy sớm một chút."   

Chờ sau khi cô ta rời đi, Phong Dương lập tức đóng cửa lại, sau đó khóa trái.   

......   

Ngày đầu tiên của cao trung, học sinh mới đến báo danh vô cùng hưng phấn, xung quanh còn có phụ huynh đi cùng.   

Bên cạnh Tô Vãn cũng có thêm một đôi vợ chồng, nhưng mà không phải ba mẹ cô, mà là bạn của ba cô, tạm thời cũng ở cùng một tiểu khu, ngay đối diện, nghe nói là muốn đầu tư dự án ở chỗ này, cho nên mấy năm nay hai vợ chồng bọn họ sẽ ở lại nơi này.  

Phỏng chừng là do ba Tô cố ý ủy thác qua, để bọn họ đừng chiếu cố Tô Vãn, nhưng mà hai vợ chồng vẫn tương đối chú ý đến cô.   

"Tiểu Vãn, có cái gì không quen, nhớ nói với chú và dì."   

"Cũng được, không có gì không quen." Hai tay Tô Vãn đút vào trong túi áo, bỗng nhiên quay đầu hỏi, "Hàng xóm cách vách nhà cháu có tình huống gì vậy ạ?" 

"Có chuyện gì vậy? Bọn họ làm phiền cháu?" Vu thúc tự nhiên hỏi, thời điểm bọn họ dọn qua đây, không ít lần bị vợ chồng nhà này chạy đến làm quen.  

"Ngày hôm qua tới tặng bánh, đối với hai mẹ con kia … Cháu không thích." Tô Vãn không chút che dấu nói.   

Vu thúc nở nụ cười, không hổ là người Tô gia.   

"Ta cũng không thích người nhà kia, nhưng mà phòng ốc tốt nhất nơi này chính là phòng bên cạnh nhà bọn họ, con đừng để ý tới bọn họ là được."   

"Hình như nhà kia có một đứa con nuôi, bộ dạng xinh đẹp, khí chất không giống người nhà kia." Dì Vu đứng ở bên cạnh yên lặng nghe bọn họ nói chuyện với nhau.   

"Ừm." Tô Vãn bày tỏ sự đồng tình.   

Vừa gật đầu, cô liền nhìn thấy đối phương từ lớp học bên phải đi ra.   

Tô Vãn ngẩng đầu nhìn tấm biển trong phòng học, vừa vặn là lớp cô muốn đi.   

"Chú, dì, hai người trở về trước, nơi này con tự đi một cái là được."   

"Được, tan học ta đến đón con." Chú Vu nói.   

"Không cần, con tự mình trở về." Hôm nay Tô Vãn ngồi xe tới, con lừa điện nhỏ vứt ở nhà, chờ ngày mai tới đây học thì lại cưỡi.   

Tô Vãn đi vào phòng học, tùy tiện tìm chỗ trống ở hàng cuối cùng ngồi xuống, một lát sau, cô nhìn thấy Phong Dương một lần nữa tiến vào, trong tay cầm một phần tài liệu.   

Cô tinh mắt, nhìn rõ từng dòng chữ lớn phía trên, là danh sách học sinh.   

Xem ra là đi văn phòng một chuyến, có thể được lão sư nhìn vào mắt, nhất định là do phương diện thành tích.   

Quả nhiên, chờ chủ nhiệm lớp tiến vào tự giới thiệu xong, bắt đầu cầm lấy danh sách Phong Dương đặt ở bục giảng điểm tên học sinh, mỗi một người bị gọi đều sẽ đứng lên, để cho mọi người quen biết.   

Người đầu tiên tên là Phong Dương.   

Tô Vãn dựa vào tường, nhướng mày, xem ra anh là một học sinh giỏi.  


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp