Bẫy Rập

Chương 117 Omega và Alpha (3)
Sau khi Omega phân hóa xong, thân thể sẽ phát sinh một chút biến hóa, những khóa học sinh lý này đều sẽ nói đến, vốn dĩ Tô Vãn cũng không có hứng thú, dù sao cuộc sống học đường của cô tràn ngập các loại huấn luyện, vô tâm suy nghĩ quá nhiều. Nhưng để đối phó với kỳ thi, cô vẫn sẽ ghi lại những kiến thức sinh lý này.   

Năm mười bảy tuổi, một ngày khi đang ở trong trường học, đột nhiên mấy Alpha trẻ tuổi bồn chồn, mỗi người đều phấn khích, thậm chí một số người còn không quan tâm đến việc phát ra pheromone.   

"Làm cái quái gì vậy?"  

"Nghe nói có Omega của trường bên cạnh muốn tới đây."   

"Omega? Sao bọn họ lại tới đây?!"   

Lời này vừa nói ra, lập tức khiến cho những người chung quanh chú ý, tinh thần trở nên phấn khởi.   

Tô Vãn đi ngang qua sân thể dục, nghe bọn họ thảo luận, cũng không để ở trong lòng, mãi cho đến khi có người nói một câu là khoa sơn dầu tới lấy cảnh tìm người mẫu.   

Khoa sơn dầu?   

Tô Vãn dừng bước, tiếp tục nghe đám người này thảo luận.   

"Người mẫu, tôi có thể làm!"   

"Cút cút cút, cần Alpha xếp hạng top 5% S-Class trở lên mới có thể báo danh tham gia, nghe nói là cấp trên tuyên truyền cho thế hệ trẻ Alpha trong tương lai."   

"Có nhầm lẫn gì không? Cái này mà cũng phải nhìn thứ hạng."

Một đống người đồng thanh oán giận, bình thường đã bị Alpha cấp S áp chế, hiện tại ngay cả làm người mẫu cũng không có tư cách.   

Một trong số bọn họ giơ tay lên nhìn quang não của mình, sau đó kích động nói: "Bọn họ đã đi vào từ cửa bắc! Đi một chút, chúng ta đi nhìn no mắt cũng được."

Tô Vãn híp mắt, xoay người bước nhanh về phía cửa bắc.   

Trên thực tế không ít người nhận được tin tức này, toàn bộ người trong trường học đều là Alpha, lại đang trong giai đoạn phân hóa, tự nhiên sẽ có một loại khát vọng đối với Omega.

Nếu lúc này đứng trên bầu trời nhìn xuống trường học, nhất định sẽ phát hiện bốn phương tám hướng ở đây đều là dòng người vọt tới cửa bắc.   

Đi đến cổng phía bắc, xung quanh đã đầy Alpha, nhìn chằm chằm vào cổng.   

Mười phút sau, một chiếc xe đậu ở cổng phía bắc, thời điểm người trong xe bước xuống, không ít Alpha nhịn không được huýt sáo, hiển nhiên rất chờ mong người từ trên xe xuống.

Người đầu tiên xuống hẳn là lão sư, dây cổ mà cô ấy mang thể hiện rõ ràng thân phận của mình.   

Cửa bắc một trận xôn xao, xem ra lời đồn không sai, thật sự có nhóm Omega tới.   

Mà lúc này cũng có lão sư Alpha trong trường chạy tới, hiển nhiên là muốn che chở các Omega cùng nhau vào trường.   

Xe này có thể chứa được mười lăm người, xe lớn như vậy, ít nhất phải có từ mười người trở lên, đầu óc Alpha hơi xoay chuyển liền phấn khởi không thôi.   

Quả nhiên người thứ hai vẫn là Omega, nữ Omega trẻ trung tràn đầy sức sống mặc một thân váy ngắn sọc caro, giày da màu đen kết hợp cùng với tất dài màu trắng, phía trên có một cái nơ con bướm.   

Cô ấy vừa xuống xe đã nhìn thấy nhóm Alpha đứng chung quanh, nhất thời có chút thẹn thùng trốn sau lưng lão sư, hiển nhiên chưa từng thấy qua loại tình huống này.   

Nhóm Alpha sôi nổi hít hà một hơi: Quả thật là Omega mềm mại thơm tho!   

Kế tiếp lục tục có Omega trẻ tuổi đi xuống, đủ loại đều có, làm cho đám Alpha chưa từng tiếp xúc với Omega này thiếu chút nữa chảy máu cam, âm thầm đứng thẳng lưng, thể hiện sự tồn tại của mình.   

Tô Vãn đứng trong đám người vẫn luôn nhìn chằm chằm cửa xe, mỗi lần có Omega đi tới, không phải là người kia ở nhà mình, đầu tiên cô mất mát, sau đó liền cảm thấy may mắn.

Đợi đến khi mọi người cho rằng toàn bộ Omega đều đã đi xuống, trên xe lại xuống một người.   

Tô Vãn vừa liếc mắt đã lập tức nhận ra là Phong Dương, quần dài màu đen, áo sơ mi trắng, dưới chân là một loại giày da sơn mài, đây là đồng phục học sinh của trường Omega, mặc trên người anh, có vẻ đặc biệt cao dài.   

Hầu hết ánh mắt của Alpha xung quanh đều bị anh hấp dẫn.   

Lần đầu tiên Tô Vãn biết Omega này đã thật sự đã trưởng thành, không còn là cậu bé ôm con thú bông khỉ xấu xí kia nữa, đồng phục học sinh cắt may thích hợp làm nổi bật dáng người cao lớn.  

Mặc dù đứng trong một đám đông Omega nam và Omega nữ, nhưng anh vẫn lóa mắt như vậy.  

Trong tay của tất cả Omega đều có một cái túi xách, hẳn là chứa đồ vẽ tranh, đã có Alpha táo bạo tiến lên muốn xách túi cho Omega.   

Sau khi được lão sư Omega ngầm đồng ý, Alpha táo bạo thành công giúp đỡ cầm túi cho một Omega, lúc này Alpha xung quanh cũng bắt đầu rục rịch, có người cũng tiến lên muốn thay Omega cầm túi xách lớn.   

Tô Vãn là một trong số đó, mấy Alpha khác nhìn thấy cô đi ra đều sửng sốt, dù sao Alpha cấp bậc như cô đi ra vẫn có chút kỳ quái, hoàn toàn không cần lấy lòng Omega cũng sẽ có vô số Omega dán lên.   

Phong Dương vừa xuống xe, liếc mắt một cái đã thấy Tô Vãn trong đám người, anh cầm quai đeo của balo, có chút khẩn trương.   

Bất kể Omega nào, đột nhiên đến trường của Alpha, ít nhiều cũng sẽ có cảm giác căng thẳng.   

Tô Vãn nhìn Phong Dương, trực tiếp đi về phía anh, đưa tay nhận lấy túi xách: "Sao không nói trước với tôi?"   

Phong Dương không dấu vết tránh thoát ánh mắt Tô Vãn, anh có chút muốn gặp cô, nhưng Tô Vãn lại đang trong thời kỳ phân hóa, học hành huấn luyện càng ngày càng nặng, đã không thường xuyên trở về, chỉ có thể mượn cơ hội này xem có thể nhìn thấy cô hay không.

Chúng Alpha nhìn thấy Omega chói mắt nhất bị Tô Vãn cướp đi, tức giận không dám nói, dù sao cũng là Tô Vãn, đánh lại đánh không lại, so với gia thế cũng chỉ có vài người mới có thể so sánh được.   

Lần này tổng cộng có mười Omega trẻ tuổi của khoa sơn dầu, nói cách khác sẽ có mười Alpha được chọn ra, làm tuyên truyền cho Alpha thế hệ mới.   

Đến buổi chiều toàn trường đã truyền chuyện này khắp nơi, rất nhiều Alpha đứng đầu lớp đều nhận được thông báo, tự nguyện đăng ký tham gia, sau đó do Omega lựa chọn.   

Đương nhiên Tô Vãn cũng báo danh tham gia, nói cô là một Alpha chủ nghĩa cũng được, dù sao cô cũng không muốn Phong Dương vẽ thêm một Alpha khác.   

Buổi trưa, dưới sự hướng dẫn của lão sư, nhóm Omega đi đến ăn cơm như nhà ăn của Alpha, sau đó được lão sư Alpha dẫn đi thăm khuôn viên trường, bọn họ ở lại đây trong ba ngày, trong thời gian đó nhà trường sẽ dành riêng một tòa nhà để cho những Omega này ở lại, cũng sẽ có lão sư Alpha tuần tra.   

Tất cả các Alpha nộp đơn đăng ký vào ban ngày đều đứng như sân thể dục, đợi sự lựa chọn của mười Omega.   

Trong số những Alpha này, chỉ có Tô Vãn là Alpha trở lên cấp S.   

Phải biết rằng tuyệt đại bộ phận Alpha từ cấp S trở lên không chỉ thực lực mạnh mẽ, ngay cả gia thế cũng thuộc về thượng tầng, bọn họ trời sinh là nhân vật chính, căn bản không nguyện ý bị người lựa chọn.   

Những Alpha này nhất định là cường giả, đối với mấy người Omega của khoa sơn dầu này còn không nhìn ở đáy mắt.   

Về phần cái gọi là đại diện Alpha thế hệ mới, bọn họ cũng không quan tâm, dù sao cũng chỉ là tuyên truyền không chính thức.   

Tô Vãn thu hút sự chú ý của hầu hết Omega, nhưng rõ ràng cô chỉ chấp nhận một mình Phong Dương.   

Sau khi mười Alpha được chọn, Omega bắt đầu vẽ, ngay bên hồ nước nổi tiếng nhất của trường.   

Hồ nước này rất lớn, mười Omega đứng riêng biệt, tìm một góc độ thích hợp, để Alpha tạo dáng tốt, bắt đầu vẽ.   

Phong Dương cúi đầu cẩn thận pha màu, lại ngẩng đầu chống lại Tô Vãn, trong lòng nhảy dựng lên.  

Cô không còn vẻ sắc bén giống như vừa nãy, ngược lại vẫn luôn mỉm cười nhìn anh.   

......   

Cuối cùng cũng vẽ xong, lúc này trời cũng gần như đã tối đen, Tô Vãn đến gần bên cạnh Phong Dương, không nhìn bức tranh, ngược lại nhìn chằm chằm anh một hồi, bỗng nhiên nói: "Có phải cậu mập hơn trước không?"   

Cô nói chính là một năm trước, khi đó Phong Dương vừa mới phân hóa không bao lâu, điên cuồng học tập, có vẻ hơi gầy quá mức.   

Nhưng những lời này đối với Omega mà nói, không thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời quang, Phong Dương cũng không thể may mắn thoát khỏi, đồng tử anh khẽ giãn ra, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên không tiếp nhận được Tô Vãn nói ra những lời này, môi mím chặt, một cỗ chua xót dâng lên chóp mũi.  

Bị Alpha mình thích nói như vậy, cho dù Omega nào cũng không tiếp nhận được.   

Phong Dương thấp giọng nói: "Sau này mình sẽ ăn ít hơn." Đừng chán ghét anh.   

Làm sao có thể, Tô Vãn có chút sốt ruột giơ tay cầm cổ tay Omega, giải thích: "Tôi không có ý đó, chỉ là nói cậu phát dục, nhìn như vậy rất đẹp."   

Da thịt trắng lạnh lộ ra màu phấn nhàn nhạt, đường cổ tay thon dài lại không quá gầy gò, một phân một hào đều hoàn mỹ gãi đúng chỗ ngứa. 

Giống như bây giờ, Tô Vãn nắm tay Phong Dương, có thể cảm nhận rõ ràng làn da mịn màng như lụa của Omega. Trong đầu Tô Vãn hiện ra đoạn văn trong sách giáo khoa sinh lý: khi thời kỳ phân hóa của Omega kết thúc, thân thể sẽ dần dần điều chỉnh đến trạng thái thích hợp nhất để giao hòa với Alpha.   

"Đừng tức giận, lỗi của tôi." Tô Vãn áp sát vào Phong Dương dỗ dành nói.   

Không có Omega nào có thể kiểm soát cảm xúc của họ trước Alpha yêu thích của mình, ngay cả khi đã đeo dây đeo cổ, đặc biệt là như chóp mũi có thể ngửi thấy mùi pheromone nhàn nhạt trên Alpha.   

Chung quanh đã hoàn toàn tối đen, còn có ba giây nữa đèn ven đường sẽ bật ra, Tô Vãn thừa dịp thời gian chênh lệch này, hôn lên khóe môi anh.   

Không có quá phận, chỉ là chạm vào, mang theo một chút hương vị trấn an: "Đừng giận tôi."

Theo nụ hôn của cô, những suy nghĩ khác trong đầu Phong Dương đã sớm biến mất, chỉ còn lại xúc giác bị môi cô dán tới, anh sững sờ nhìn đối phương, giờ phút này ánh đèn sáng lên, chung quanh lại trở nên rõ ràng.   

Ngón tay Tô Vãn nâng lên trên, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào sau gáy anh, lưu luyến không buông.   

Dây đeo cổ không chỉ có thể ngăn chặn các pheromone của Omega, mà còn ngăn chặn Alpha lạ bạo lực ra tay với Omega, một khi Alpha chạm vào vành đai cổ của Omega, mà Omega không tình nguyện, dây đeo cổ sẽ tự động tấn công Alpha, dòng điện phát ra đủ để làm cho Alpha trưởng thành ngất xỉu.   

Mà bây giờ Tô Vãn chẳng những không bị dây đeo cổ công kích, ngược lại Omega trước mặt nhu thuận mà kỳ cục, cúi đầu tùy ý để cô sờ gáy.   

Dưới tình huống chủ nhân tình nguyện, dây đeo cổ sẽ giống như một sợi dây xa tanh bình thường, thậm chí Tô Vãn có thể sờ được tuyến sau gáy hơi nhô lên của anh.   

Phong Dương run rẩy, chậm rãi cúi đầu tựa vào vai Tô Vãn, che dấu khuôn mặt ửng hồng của mình.   

Rõ ràng thủ phạm chính là cô.  

"Vãn Vãn. Đừng chạm vào nó." Phong Dương nhỏ giọng năn nỉ, thậm chí mang theo chút nghẹn ngào, anh chịu không nổi loại kích thích này.   

Tuyến thể của Omega quá mức nhạy cảm.   

"Xin lỗi." Tô Vãn thu tay lại, ôm lấy eo anh, thấp giọng hỏi, "Sáng mai trở về?"   

Qua hồi lâu, Phong Dương mới "Ừm" một tiếng, xem như trả lời cô.   

"Còn 334 ngày nữa." Tô Vãn dán vào lỗ tai Phong Dương nhẹ giọng nói.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Phong Dương chậm rãi rời khỏi vòng tay cô, có chút mờ mịt, không biết cô có ý gì.   

Tô Vãn híp mắt cười cười: "Lễ trưởng thành của cậu."   

Vào ngày đầu tiên như lễ trưởng thành của Omega, sẽ mở ra thời kỳ phát tình đầu tiên.  

Đằng sau từ 'lễ trưởng thành' gần như tương đương với ý nghĩa của thời kỳ phát tình.   

"Mình..." Phong Dương không biết làm sao, trong lòng lại không che dấu được nổi lên ngọt ngào.   

Có phải cô muốn đánh dấu chính mình không?   

Trong các lớp học sinh lý ở trường, luôn luôn có Omega táo bạo sẽ rao giảng những loại Alpha mà họ thích, sau đó đi đến quân đoàn để tìm ai ai ai đánh dấu bản thân.   

Từ đầu đến cuối Phong Dương chỉ nghĩ tới một người.   

......   

Thời gian trôi qua, trong nháy mắt Tô Vãn đã trưởng thành, đồng thời chờ đợi lễ tốt nghiệp đến, cô dự định sẽ đi quân đoàn 13.   

Trước khi lễ tốt nghiệp đến, hiếm khi Alpha của lớp tốt nghiệp có được hai tháng nghỉ ngơi, bởi vì những năm tiếp theo trong quân đoàn sẽ không dễ dàng.  

Mà Phong Dương còn đang đi học, lễ tốt nghiệp của anh sớm hơn Tô Vãn, nhưng cần phải đi học liên tục, bởi vì Omega không có nhiệm vụ nặng nề giống như Alpha, hơn nữa anh là khoa sơn dầu, không cần tiến vào quân đoàn.   

Hiếm khi Tô Vãn rảnh rỗi, bởi vì đã trưởng thành, cô bắt đầu dọn ra khỏi Tô gia, có nhà riêng, chẳng qua bên trong trống rỗng. Cuối tuần Phong Dương được nghỉ nên sẽ cùng cô đi mua đồ nội thất, hoặc là ngồi ở ban công cùng nhau đọc sách, hưởng thụ buổi chiều hiếm có.   

Hôm nay hai người đi mua đồ nội thất ở trong thành, Phong Dương lâm vào khó khăn khi phải lựa chọn, anh nhìn trúng hai loại sô pha, đều rất thích, chỉ là không biết chọn cái nào.

Bọn họ đi ra ngoài, người mua sắm luôn là Phong Dương, nhà mới là của Tô Vãn, nhưng tất cả đồ đạc bên trong, lớn đến bàn, nhỏ đến bát đũa, toàn bộ đều là do anh chọn.   

Chỉ là hôm nay anh có chút không biết nên chọn cái gì mới tốt.   

Phong Dương khó xử nhìn hai cái sô pha, cảm thấy đều rất thích hợp với thiết kế trong phòng, anh nhìn Tô Vãn xin giúp đỡ, muốn hỏi ý kiến của cô.   

Tô Vãn chỉ nhìn lướt qua, sau đó chỉ vào chiếc sô pha lớn hơn nói: "Cái này."   

Phong Dương có chút lưu luyến nhìn một cái sô pha khác, hỏi cô vì sao lại chọn cái kia.

Tô Vãn nhàn nhạt nhìn anh một cái, sau đó tới gần thấp giọng nói một câu gì đó.   

Vành tai Phong Dương gần như lập tức biến thành đỏ, không biết làm sao nhìn cô, trong mắt mang theo vài phần bối rối cùng khô khan: "Cậu, cậu..."   

Cuối cùng anh trầm mặc lại, toàn bộ quá trình đều là Tô Vãn trao đổi với nhân viên cửa hàng, mãi cho đến khi xác nhận quẹt thẻ xong, Phong Dương cũng không nói thêm một câu, yên lặng tùy ý để cô cầm tay mình trở về.  

Lễ trưởng thành của Phong Dương diễn ra trước lễ tốt nghiệp hai tuần, Tô gia vì anh mà cử hành một lễ trưởng thành long trọng, không nhỏ hơn lễ trưởng thành của Tô Vãn chút nào, thậm chí còn xa hoa hơn, hiển nhiên ba mẹ Tô gia đã hao phí không ít tâm lực trong chuyện này.   

Trong yến hội ăn uống linh đình, Phong Dương chỉ xuất hiện trong bài phát biểu khai mạc đầu tiên, sau khi xuống liền bị Tô Vãn mang đi.   

Cũng không có ai kinh ngạc, ngày lễ trưởng thành này của Omega, cơ bản sẽ không giống như lễ trưởng thành Alpha, phải ở trong yến hội tiếp đãi mọi người.

Một số Omega không tìm thấy người phù hợp thì sẽ trì hoãn thời gian phát dục, công nghệ bây giờ cũng có thể làm được những chuyện này.   

Nhưng hiển nhiên Phong Dương không có ý định trì hoãn.   

Sau khi hai người trở về nhà mới, Phong Dương thoạt nhìn coi như bình thường, cũng không có phản ứng gì.   

Tuy nói trên cơ bản ngày lễ trưởng thành của Omega sẽ xuất hiện kỳ phát tình đầu tiên, nhưng thời gian cũng không quá chính xác.   

Mãi cho đến mười một giờ, Phong Dương cũng không xuất hiện khác thường, thời điểm Tô Vãn nhìn không thấy, trong mắt anh bất giác toát ra chút mất mát, hiển nhiên không ngờ lâu như vậy mà anh cũng không xuất hiện tình trạng phát tình.   

Tô Vãn rót một ly nước ấm tới, đưa cho Phong Dương uống, anh chỉ mím nhẹ làm ướt môi, sau đó buông cái ly xuống, đứng dậy đem gáy lộ ra trước mắt cô, lấy một loại tư thái gần như hiến tế: "Cậu ... Giúp mình cởi nó ra."

Tô Vãn sửng sốt, nhìn chằm chằm chiếc nơ sa tanh mềm kia hồi lâu, lâu đến mức Phong Dương sắp kiên trì không được muốn buông tha, lúc này cô mới giơ tay cởi nơ trên cổ, giống như là mở ra lễ vật tốt nhất trên đời này, sa tanh đen buông ra, lộ ra thịt mềm trắng nõn của chủ nhân.   

Hương trà đắng nhàn nhạt bắt đầu phiêu tán trong phòng, quanh quẩn quanh người Tô Vãn, nhưng anh vẫn không có dấu hiệu phát tình kỳ.   

Hương trà đắng trộn lẫn với tuyết lạnh lẽo, tạo thành một hương vị kỳ lạ, ái muội lại mát lạnh.   

Phong Dương xoay người đối diện với ánh mắt Tô Vãn, có thể nhìn thấy được ôn nhu bên trong chỉ dành cho

một mình anh.   

Anh tiến lên một bước, ôm lấy Tô Vãn, vùi mặt vào bả vai cô, che dấu khát vọng lo lắng trong lòng, môi sắp bị cắn chảy máu.   

"Đi nghỉ ngơi trước?" Tô Vãn nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi, bình thường thời gian nghỉ ngơi của anh đã đến.   

Thời gian dài như vậy, kỳ phát tình của anh cũng chưa tới, Phong Dương cũng không tìm được cớ, chỉ có thể đi rửa mặt đi ngủ.   

Lúc đi ra, Tô Vãn chờ ở bên ngoài, cô sợ anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở bên trong, nhưng hiển nhiên cái gì cũng không có phát sinh.   

Phong Dương mím chặt môi, ngực dâng trào ủy khuất khó hiểu, ý nghĩa của ngày hôm nay đối với hắn quá quan trọng.   

Hắn đợi suốt hai năm, từ ngày đầu tiên bắt đầu thời kỳ phân hóa, liền chờ mong ngày này đến, nhưng mà thời kỳ phát tình lại chậm chạp không đến. 

"Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt trước." Tô Vãn giơ tay lên chạm vào hai má anh, nhẹ giọng trấn an.   

“...... Ừm." Phong Dương rũ mắt đáp, nghe kỹ, có thể phát hiện thanh tuyến của hắn cũng không ổn định.   

Tô Vãn đưa anh vào phòng ngủ chính nghỉ ngơi, tự mình trở lại phòng ngủ khác đi tắm rửa.

......   

Dòng dưới cùng của sách giáo khoa sinh lý, trang 145 có một dòng chữ nhỏ màu đen, rất ít người chú ý:

Có một bộ phận Omega nhỏ đến kỳ phát tình nhưng không có biểu hiện phát tình nhiệt tình mạnh mẽ, chỉ có cảm xúc không ổn định.

Đêm khuya, Tô Vãn bừng tỉnh, ngoài cửa sổ đang mưa to, tiếng mưa lạch cạch đập vào cửa sổ thủy tinh, nhưng cô không phải bị tiếng mưa đánh thức mà là nhận ra mình đang ở trạng thái thân thể theo bản năng.   

Tình huống này của Alpha chỉ xảy ra khi gặp một Omega mà mình yêu thích.   

Tô Vãn nhíu mày nhìn về phía cửa, suy nghĩ một chút rồi xốc chăn lên đứng dậy mở cửa, đi tới cửa phòng ngủ đối diện gõ gõ.   

Không ai trả lời.   

Có lẽ anh đã ngủ.   

Tô Vãn đứng ở cửa chờ, bỗng nhiên mơ hồ nghe thấy tiếng nói truyền đến từ bên trong, cô lập tức vặn mở tay nắm đẩy cửa đi vào, nương theo ánh trăng cửa sổ nhìn thấy rõ ràng người trên giường.   

Anh cuộn mình trên giường, chăn mỏng từ trên người đã sớm trượt xuống, trên trán phủ đầy mồ hôi, cả người lộ ra màu đỏ không bình thường, xương ngón tay nắm chặt gối đầu, căng thẳng thật chặt.   

Đồng thời vị trà đắng trong phòng trở nên cực kỳ nồng đậm, có vị ngọt, không giống như vị đắng nhàn nhạt mà bình thường hay xen lẫn.   

Là kỳ phát tình đã tới.   

Tô Vãn mở ngón tay đang nắm gối đầu của anh ra, nhẹ nhàng nắm vào lòng bàn tay, đồng thời phóng thích pheromone trấn an Omega của cô.   

Giữa ngón tay Phong Dương mang theo mồ hôi dày đặc, ướt át dính nhớp, Tô Vãn dùng ngón tay vuốt ve ngón tay mềm mại, nhìn đầu ngón tay anh từng chút từng chút trở nên hồng hơn, cuối cùng nâng đầu ngón tay anh lên nhẹ nhàng hôn.  

"Vãn Vãn..." Phong Dương đã lâm vào thời kỳ phát tình cao nhiệt, thần trí cũng không rõ ràng, chỉ có thể dựa vào một chút khí tức lạnh lẽo của băng tuyết để phân biệt người.   

"Xin lỗi." Tô Vãn ôm lấy người, cô không ngờ thời kỳ phát tình của Phong Dương lại lặng yên không một tiếng động mà tới, mãi cho đến bây giờ mới trực tiếp lâm vào kỳ sốt cao.   

......   

Cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm tuyến sau gáy anh, giơ một bàn tay nhẹ nhàng ấn xuống, nghe bên tai truyền đến tiếng thở dốc không kiềm chế được, rũ mắt nhanh chóng mà chuẩn xác cắn miếng thịt mềm kia, hơi thở băng tuyết mát lạnh trong trẻo rót vào trong mùi trà đắng nhạt nhẽo, người trong ngực không khống chế được thân thể căng thẳng, phát ra một tiếng nghẹn ngào.  


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp