Bẫy Rập

Chương 16
Thời điểm công tắc được ấn xuống, mũ bảo hiểm cũng lập tức khôi phục thành màu sắc trong suốt, trong nháy mắt vách núi trước mắt anh biến mất, giương mắt nhìn lại là bảo tàng khoa học kỹ thuật người đến người đi trong hiện thực.  

“...... Nhìn không thấy." Phong Dương cởi mũ bảo hiểm xuống, quay qua hỏi cô.   

Từ suýt nữa bị máy bay không người lái đập trúng, đến trực tiếp đi về phía vách núi giả định, Phong Dương biểu hiện ra cảm giác trì độn đối với sinh tử của mình, cũng không phải cảm xúc mà người bình thường có khả năng biểu hiện ra ngoài.   

Tô Vãn đứng ở phía trước, vẻ mặt khó phân biệt nhìn về phía anh, cuối cùng mới chậm rãi thu hồi ánh mắt nói: "Tôi đóng lại."   

Phong Dương còn muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng người phụ trách lúc trước đã mang theo một nhóm người đi tới khu trải nghiệm nơi này.   

"Đi thôi."   

Tô Vãn dẫn đầu xoay người rời đi, quay đầu lại nhìn, Phong Dương giống như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, an tĩnh đem mũ bảo hiểm trong tay đặt về chỗ cũ.   

Dừng ở góc đường chờ anh, tầm mắt Tô Vãn dừng trên mặt Phong Dương, mặt trắng môi đỏ, một đôi mắt hoa đào mang theo sương mù mờ mịt đa tình ôn nhu, kì thực lại gần nhìn mới phát hiện bên trong cái gì cũng không có.   

Lần này hai người đi song song với nhau, ở giữa vẫn là một khoảng cách không nhỏ.  

"Các cậu... Tới nơi này thi đấu?" Đây là lần đầu tiên Phong Dương chủ động nói chuyện với Tô Vãn.   

Đại khái là bởi vì lúc trước mượn cô để tránh mặt Tống Nhã Chân, khó có khi Phong Dương không lạnh mặt với Tô Vãn.   

"Ừm." Tô Vãn đáp một tiếng, sau đó bước nhanh tới gần Phong Dương, đưa tay về phía anh.   

Ngay từ đầu Phong Dương đã đặt sự chú ý lên người Tô Vãn, thấy cô đưa tay về phía mình, theo bản năng trốn về phía sau.   

"Xin lỗi xin lỗi."   

Tay cầm máy ảnh, một du khách lui về phía sau gian hàng đụng phải tay Tô Vãn, quay đầu sang bên cạnh, một bên nói với cô.   

Tô Vãn như không có việc gì thu tay về, chỉ coi như không nhìn thấy động tác né tránh vừa rồi của Phong Dương.   

Lúc này Phong Dương mới phát hiện vừa rồi mình và vị du khách kia thiếu chút nữa đã đụng phải cùng một chỗ: "Cậu ..."   

"Còn một giờ nữa." Tô Vãn giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, cắt ngang nói, "Hiện tại nên đi khu nam."

Phong Dương dừng ở phía sau, nhìn bóng lưng Tô Vãn, dường như cô luôn mặc quần áo màu đen, cho dù làm gì cũng mang theo biểu tình không chút để ý.   

Nếu cô không dùng ánh mắt lộ liễu nhìn mình chằm chằm, có lẽ bọn họ có thể làm bạn bình thường?   

Hai người cùng nhau đi bộ ở viện khoa học kỹ thuật, nhìn thấy sản phẩm thú vị, Phong Dương sẽ dừng lại quan sát hồi lâu, nhưng cuối cùng thứ kinh diễm nhất vẫn là cây đại thụ kim loại ở khu trung tâm kia.   

Thời gian tập hợp của khoa mỹ thuật đã đến, Phong Dương xem như là người đến khu trung tâm sớm nhất.   

"Tô Vãn." Abel từ khu khác đi tới, nhìn thấy Tô Vãn lập tức chào hỏi, "Chuyện lúc trước của Rick, tôi thay cậu ấy nói xin lỗi. Trận đấu ngày mai..."   

Tô Vãn nhìn lướt qua Phong Dương dưới tàng cây, anh đang nói chuyện với bạn học của mình, cô nghiêng đầu nhìn về phía Abel, mang theo cao ngạo từ trên cao nhìn xuống: "Trận đấu này mấy người thua chắc rồi."   

Khuôn mặt Abel giật giật, trên thực tế khi ở nước M anh ta và Rich cũng coi như có chút danh tiếng, hơn nữa còn là người đứng trong bảng xếp hạng, nhưng vừa tới Hoa quốc liền liên tiếp gặp phải *Waterloo, cố tình thực lực của ba người mới nổi lên cũng không thấp hơn bọn họ.   

Trách không được tiền bối nước M nhắc nhở cao thủ Hoa quốc luôn thích ẩn nấp trong đám người.   

"Mọi người chỉ trao đổi, thắng thua không sao cả." Abel mỉm cười, "Chúng tôi có rất nhiều thứ phải thỉnh giáo các cậu."

Biểu tình của Tô Vãn hiện lên một tia không kiên nhẫn, lúc này tâm tình của cô không tốt, hết lần này tới lần khác Abel lại muốn đụng phải, liền cười nhạo một tiếng: "Thắng là trình độ Hoa Quốc kém, thua là tới giao lưu, ai có thể so sánh được với các người."   

Abel không khỏi trầm mặc, quả thật mấy lần trước náo loạn quá khó coi.   

"Nghe Vương lão sư nói ngày kia sẽ đi thăm một khu dân cư ở Định Thành, tôi có một bảng màu không mang đến, học đệ cậu có thừa không?" Học tỷ đối diện hỏi Phong Dương.   

"Hẳn là có."   

"Vậy thật tốt quá, tôi lười đi mua, không quen với nơi này." Học tỷ cong mắt, "Về khách sạn tôi đi tìm cậu. ”  

Phong Dương mơ hồ đáp một tiếng, kì thực vẫn chưa nghe rõ đối phương nói cái gì. Ánh mắt của anh dừng ở trên người Tô Vãn đang đứng đối diện.   

Anh chỉ kịp nhìn thấy sườn mặt của cô, mặc dù như vậy nhưng cũng có thể cảm nhận được sự không kiên nhẫn của cô, sau đó Tô Vãn nhìn về phía anh.   

Sau khi nhìn thấy anh, cảm xúc trong mắt cô mới chậm rãi thu hồi, lại quay về một mảnh bình tĩnh.   

Bỗng nhiên Phong Dương có chút chật vật nghiêng đầu không nhìn cô, trong lòng lại nhảy nhanh hơn nửa phần.   

"Lão đại, tập hợp rồi." Quách Nguyên Châu lại đây hô.  

Tô Vãn thấy Phong Dương còn đang nói chuyện với người khác, tạm dừng suy nghĩ của mình, trực tiếp đi về phía đội tuyển trong nước.   

"Ngày mai có một trận đấu chính thức, tốt nhất các cậu nên lấy lại tinh thần, trận đấu này sẽ tính tổng điểm đoàn đội, điểm số của mỗi người đều rất quan trọng." Người dẫn đầu đội trong nước nghiêm túc nói, "Nước M vẫn luôn nghẹn một hơi, chúng ta phải để cho bọn họ vẫn luôn nghẹn, nghẹn đến khi trở về!" - app TYT tytnovel.com -

"Hôm nay trở về sớm một chút, tôi đã phát một bộ đề cho các em, trước tiên thử cảm giác."

Không riêng gì đội tuyển trong nước trở về, nước M cũng đã bắt đầu rời sân, hẳn là trở về luyện cảm giác.   

Một nhóm người ở khoa mỹ thuật tập hợp xong, Vương lão sư lại nói rõ yêu cầu về bài tập về nhà một lần nữa, chuẩn bị mang những sinh viên này trở về khách sạn.   

Phong Dương xoay người nhìn về phía chỗ Tô Vãn đứng nhưng không thấy bóng dáng cô nữa.  

 ......   

Trên giá vẽ trong phòng khách sạn còn có một tờ bán thành phẩm, màu sắc trong bảng màu bên cạnh đã khô một nửa, Phong Dương lấy giấy vẽ trên giá vẽ ra, một lần nữa đặt một tờ giấy trắng.   

Anh đứng trước giá vẽ chậm chạp không cầm bút lên, đề tài 'Cảm giác tương lai' quá rộng, chỉ là chiếu theo triển lãm của bảo tàng khoa học kỹ thuật, đương nhiên có thể vẽ ra vô số bức tranh, nhưng mà lão sư hy vọng bọn họ phát huy trí tưởng tượng của mình để sáng tạo ra một bức tranh về chủ đề tương lai.   

Phong Dương rũ mắt nhìn bảng màu trên tay mình, trong đầu bị một thân ảnh loáng thoáng chiếm cứ.   

Qua hồi lâu, cuối cùng cũng hạ nét bút đầu tiên xuống.   

Màu kim loại màu xám rơi trên giấy trắng có loại cảm giác suy sụp...   

"Không biết trận đấu hôm nay có ý nghĩa gì không." Vẻ mặt La Tử Minh không chút thú vị nói.   

"Hẳn là sẽ khó hơn đề tài chúng ta luyện." Quách Nguyên Châu ngáp thật lớn một cái.   

Mới sáng sớm mà lão sư của Đại học A đã thấy sinh viên của mình ủ rũ, mặt lập tức đen lại: "Tất cả đều lấy lại tinh thần, như vậy còn ra bộ dáng gì."   

Mười sinh viên của đội tuyển trong nước, rõ ràng trước khi đến đều là thiên chi kiêu tử, nhưng ngay từ đầu bảy người trong đó đã vững vàng bị vạch ngoài vòng tròn, sĩ khí khó tránh khỏi có chút trầm thấp, nhưng ba người này lại đang làm cái quỷ gì?   

Tô Vãn giống như thường lệ cầm lấy một chai nước ở khu vực tự phục vụ, đi theo phía sau.   

Giữa chừng bọn họ đụng phải người của nước M, lần này không có kiêu ngạo như quá khứ, Rich bị an bài đứng ở phía sau, cậu ta đội mũ, nhìn không rõ mặt.  

"Mình nghe nói hình như Abel kia có ý định tham gia hoạt động trao đổi sinh viên năm hai, đến lúc sẽ đó đến trường chúng ta." La Tử Minh tụt lại phía sau một bước, cùng Tô Vãn bát quái nói.   

"Đến khoa của chúng ta?" Quách Nguyên Châu nghe thấy thì quay đầu, "Không phải là tới vì lão đại chứ?"  

"Tám phần là vậy." La Tử Minh chưa từng chống lại Abel, nhưng biết rõ thực lực của anh ta hẳn là ở trên Rich.   

Tô Vãn cúi đầu nhìn điện thoại di động của mình, hoàn toàn không quan tâm đến Abel cái gì.   

Thi đấu chính thức, tất cả mọi người dùng máy tính thống nhất của căn cứ, mỗi người đều có một máy, chung quanh dùng vách ngăn các, đội trong nước và đội nước M xếp chéo nhau ngồi xuống.   

"Một giờ, bốn câu hỏi, trả lời sai khấu trừ năm phút thời gian."   

Trên máy tính của mỗi người đều có thời gian tương ứng, Tô Vãn kéo ghế ngồi xuống, trong tay còn cầm điện thoại di động, sinh viên nước M bên cạnh đã bắt đầu làm bài.   

Người tiếp đãi của căn cứ cố ý vòng ra phía sau Tô Vãn ho một tiếng, để cho cô nhanh chóng bắt đầu.   

Tô Vãn đem điện thoại di động lật ngược rồi đặt bên cạnh bàn, bắt đầu làm câu hỏi.   

Bốn chủ đề từ dễ đến khó, ngoại trừ thời gian giảm, hình thức và số hiệu thi đấu cũng không có nhiều khác biệt.   

Nhưng mà từ khi bắt đầu làm bài đầu tiên, Tô Vãn nheo mắt lại, số hiệu bên trong khiến cho cô có một cảm giác quen thuộc, là một mảnh số hiệu trong hệ thống an ninh của tòa nhà.   

Trong đầu Tô Vãn hiện lên một cái tên, sau đó lập tức thu hồi tinh thần chuyên tâm giải đề.   

Cô làm không hề trở ngại nhưng không có nghĩa là những người khác cũng thuận tay, thậm chí nửa giờ sau, có người không xuống tay được.   

Bốn câu hỏi này khó khăn xảo quyệt, không phải một ngôn ngữ có thể dễ dàng giải quyết, huống chi còn có thời gian hạn chế.   

"Cậu đoán xem có mấy sinh viên có thể vượt qua được câu hỏi thứ hai?"   

Trong một gian phòng điều khiển, mấy người đứng ở trước màn hình, một người trong đó mở miệng: "Nhiều nhất năm người có thể vượt qua câu thứ hai, tôi cảm thấy tương đối hứng thú với việc có người có thể vượt qua được tất cả câu hỏi hay không."   

"Thời gian quá ngắn, bình thường nếu là một giờ rưỡi, có lẽ còn có người có thể vượt qua."   

"Nói không chừng trong đám nhóc này lại có người lợi hại." Một người đàn ông mặc quần áo màu đen dựa vào ghế nhướng mày nói.   

"Tô Vãn? Chỉ là một hệ thống an ninh của tòa nhà, không đến mức..."   

Vừa dứt lời, màn hình liền hiển thị có người thông qua câu hỏi thứ ba, cùng lúc đó có bốn người vượt qua được câu thứ hai.   

Trong phòng điều khiển, có người thổi một tiếng huýt sáo dài: "Lần này đúng là không tin không được."   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp