Bẫy Rập

Chương 17
Vốn dĩ đám người trong phòng điều khiển còn cho rằng trong vòng một giờ, trong số hai mười sinh viên thì có tới năm người vượt qua được câu thứ hai, kết quả nửa giờ trôi qua, không riêng gì câu hỏi thứ hai bị làm ra, mà ngay cả câu thứ ba cũng đã bị phá.   

"Tô Vãn này có chút thú vị."  

"Chiếu màn hình máy tính của cô ấy lên, tất cả chúng ta cùng xem."   

Tất cả ánh mắt đều tụ tập trên màn hình máy tính của Tô Vãn, mà lúc này cô cũng không biết một đám người trong phòng điều khiển đều đang nhìn mình gõ mã.   

Dường như bốn câu hỏi này chỉ là mã thông thường, nhưng lại hoàn toàn có thể được sử dụng, là vấn đề được lấy ra trong hệ thống trước đây của căn cứ, đặc biệt là câu thứ tư phải mất một thời gian dài để giải quyết.   

Lúc ấy toàn bộ căn cứ đều lâm vào lầm tưởng, vẫn là có người ở phía sau trở về ra mặt giải quyết.   

Tô Vãn dừng lại, cô nhìn chằm chằm vào câu hỏi một lúc, sau đó thoáng nhìn đồng hồ tính giờ ở phía dưới bên phải, còn có hai mươi phút.   

"Sao lại thế này, cô ấy không nhúc nhích."   

Tô Vãn còn chưa vội nhưng người trong phòng điều khiển đã bắt đầu nóng nảy, "Rõ ràng câu thứ tư không liên quan với ba câu phía trước? Làm sao lại bị kẹt lại?"

"Nói giống như đám người năm đó mấy ngày không giải quyết được không có cậu."

"Đó là do tôi nghĩ lạc hướng."   

Tầm mắt của người đàn ông áo đen dừng lại ở màn hình, tất cả mọi người đều khẩn trương giải đề, ngược lại Tô Vãn ngồi ở chỗ giữa buông hai tay ra khỏi bàn phím, dựa vào ghế, giống như đang thất thần.   

Quả thật Tô Vãn đang thất thần, lúc trước khi cô xâm nhập vào hệ thống an ninh của tòa nhà, đã có thể nhận ra phong cách quen thuộc của mấy mô-đun mấu chốt bên trong.

Tô Vãn chơi máy tính đã lâu, trong đó người trong nước mà cô cảm thấy hứng thú nhất vẫn là Chu Đảo, thực lực của đối phương đủ mạnh, gần như là một truyền kỳ, chẳng qua sau đó mất tích, không có tin tức gì nữa.   

Chu Đảo mất tích bảy tám năm, căn cứ đã thành lập được mười năm, theo lý thuyết cũng có thể là do anh ta thiết kế hệ thống của căn cứ trước khi mất tích, nhưng mà sau khi Tô Vãn nhìn thấy bốn câu hỏi này, cô bắt đầu hoài nghi suy nghĩ lúc trước của mình.   

Đầu ngón tay Tô Vãn đặt trên mặt bàn gõ gõ một chút, như có điều suy nghĩ.   

Vì vậy, ... Chuyện anh ta biến mất chỉ là một cái cớ?   

Đếm ngược mười phút, lúc này Tô Vãn mới bắt đầu động thủ một lần nữa.   

"Cô ấy đang làm gì vậy?"   

Trong phòng điều khiển có người không kiềm chế được: "Ai, sai rồi, nếu cứ tiếp tục vận hành như vậy thì sẽ bị phạt."   

Người đàn ông áo đen giơ tay đặt lên môi, yên lặng nhìn Tô Vãn nhập một loạt mã trong màn hình, những mã số này bị tính toán sai, lúc ấn nút xác nhận, quả nhiên cô trực tiếp bị phạt.

"Uổng công cao hứng một hồi."   

"Còn tưởng rằng thật sự có người nhanh như vậy đã giải ra toàn bộ."   

Đột nhiên bầu không khí trong phòng điều khiển kém xuống.   

Trong phòng máy, gần hai mươi sinh viên đều đã đến, Rich và Abel của nước M thành công giải được câu thứ ba, trong nước cũng chỉ có ba người Tô Vãn giải ra được câu thứ thứ ba.   

Bởi vì so sánh tổng số điểm của nhóm, phải cộng tất cả điểm của sinh viên lại với nhau mới có thể quyết định thắng bại.   

Đội trong nước có thêm một người giải được câu hỏi thứ ba, điểm số của các sinh viên khác chênh lệch không lớn, tổng điểm cộng lại, đội trong nước thắng trận đấu này với hai điểm.   

"Mình còn chưa kịp xem đề thứ tư, lão nhị cậu thấy rồi sao?" Quách Nguyên Châu còn chưa thỏa mãn.   

"Đã nhìn lướt qua, cho mình thêm nửa giờ nữa thì có khả năng làm được." La Tử Minh vẫn tự biết mình, cậu ta không có thời gian giải nên không động đến câu hỏi kia.   

Quách Nguyên Châu đem ánh mắt chuyển hướng Tô Vãn: "Sao lão đại không làm?"   

Điểm số cũng giống như bọn họ, cậu ta không tin là Tô Vãn không làm được.   

"Quá khó, không giải được." Tô Vãn nhẹ nhàng ném ra một câu.   

Quách Nguyên Châu: "A." Có quỷ mới tin.   

Hàng chục sinh viên vây quanh một chỗ muốn biết đáp án chính xác.   

Vốn dĩ đáp án được đặt trực tiếp trên máy tính của mọi người, nhưng lão sư chỉ đơn giản là sử dụng máy chiếu để phát câu trả lời chính xác cho bốn câu hỏi, để cho bọn họ xem cùng nhau.  

La Tử Minh quay đầu nhìn Tô Vãn một cái, sau đó cậu ta giơ tay hỏi: "Lão sư, đề bài này là do căn cứ đưa ra?"   

"Đúng, căn cứ ra đề bài." Lão sư gật đầu nói.   

Lần thi đấu trước đề bài là do nước M đặt ra, lần này đến lượt căn cứ.   

Chỉ là muốn nhìn đáp án chính xác nhưng cả hai đội đều đã ngây người ở đây hơn ba giờ.

Từ lúc bắt đầu Tô Vãn đã đảo mắt liếc nhìn đáp án một cái, sau đó cũng không chú ý nữa, cúi đầu một lòng nhìn điện thoại di động.   

Đêm qua cô tìm được một số tập ảnh trong quá khứ của Phong Dương, bây giờ đang chậm rãi nhìn.   

Nổi tiếng nhất hẳn là bức "Ánh mặt trời", bởi vì bức tranh này được nhà sưu tập tranh sơn dầu nổi tiếng mua lại, trước đó Tô Vãn đã xem qua bức tranh này một lần, cũng không để ở trong lòng.   

Phần lớn những tác phẩm còn lại đều là bài tập của trường, có thể nhìn thấy như trang web của khoa mỹ thuật.  

Cho dù Tô Vãn là người ngoài nghề nhưng cũng có thể thấy rõ ràng phong cách hội họa của Phong Dương, toàn bộ bức tranh càng dùng màu sắc tươi sáng, giai điệu càng suy sụp.   

Người chung quanh còn đang thảo luận câu hỏi cuối cùng, Tô Vãn đã đem toàn bộ bức tranh kia xem một lần, cô thu hồi điện thoại di động, vừa lúc đối diện với ánh mắt của một người xuất hiện ở cửa bên hông.   

Nhìn tên căn cứ in trên quần áo màu đen của anh ta, Tô Vãn thu hồi tầm mắt, có lẽ là nhân viên của căn cứ.   

Sau khi trở về, La Tử Minh hỏi Tô Vãn: "Chu Đảo ở trong căn cứ?"   

Tô Vãn ấn nút bấm Switch trong tay, không phủ nhận cũng không có gật đầu.   

"Chu Đảo ở chỗ này?" Quách Nguyên Châu đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, "Lão đại, vừa rồi cậu cố ý không giải được câu hỏi cuối cùng."

Tô Vãn vẫn không để ý nói, "Không thua là được."

Không cần phải đặt mình vào một câu hỏi.   

Năm đó Chu Đảo xuất thế ngang trời, gần như dùng sức của một người để chống đỡ lực lượng hacker Hoa quốc, thậm chí bởi vì một lần đối chiến quá mức mãnh liệt, dẫn đến một quốc gia nào đó trực tiếp phong tỏa không cho anh ta nhập cảnh.   

Quá chói mắt, cuối cùng kết cục là đột nhiên mất tích.   

Hiện tại Tô Vãn có suy đoán về hướng đi mấy năm nay của Chu Đảo, cô cũng không muốn đi theo con đường giống anh ta.  

"Vậy nếu vừa rồi mình giải ra được câu thứ tư, chẳng phải là có nguy cơ mất tích sao?" Quách Nguyên Châu vuốt cằm, như có điều suy nghĩ, "Bộ phận liên quan sẽ giữ lại mình sao?"

"Cứ làm tốt sự nghiệp Ceo của cậu đi." La Tử Minh nặng nề đặt tay trên vai Quách Nguyên Châu, "307 có một phần ba là nhiệm vụ của cậu."   

......   

Sau khi bàn giao bài tập về nhà, sáng hôm sau Vương lão sư cố ý đến gặp Phong Dương.   

"Tôi đều đã xem qua tranh của mọi người, phong cách của em là rõ ràng nhất." Vương lão sư nhìn vị sinh viên này, trước khi đến Diệp Nga lão sư đã nhắc nhở ông, Phong Dương là một mầm mống tốt hiếm có. "Dùng màu xám kim loại để vẽ ra loại cảm giác cơ khí tương lai này, rất thú vị."   

Phong Dương rũ mắt nhìn sàn nhà, có chút thất thần, anh còn nợ người kia một bức tranh.   

“...... Nếu có thể, bức tranh này của em sẽ được tham gia cuộc thi quốc tế Hồng Thu vào lần sau." Vương lão sư nghiêm túc nói, "Tôi tin ánh mắt của mình sẽ không sai."

"Cảm ơn lão sư." Phong Dương giương mắt cười yếu ớt, "Em sẽ suy nghĩ."

"Được, đợi lát nữa nhớ đi xuống, hôm nay chúng ta đi ăn chút đồ ăn ngon ở Định Thành."   

Chờ sau khi lão sư đi ra ngoài, Phong Dương hoàn toàn tựa vào sofa, nhắm mắt lại.  

Lông mi của anh đen dài, lúc buông xuống hiện ra một bóng râm nhẹ nhàng, làn da trắng lạnh, hết lần này tới lần khác môi lại quá mức diễm lệ.   

Toàn bộ căn phòng ngoại trừ tiếng của điều hòa không khí, xung quanh yên tĩnh như không có ai.   

"Ong——" điện thoại di động trên bàn trà đột nhiên rung lên.   

Phong Dương hoàn hồn lại, cầm lấy điện thoại di động nhìn qua.   

Người phiền phức: 【 Tôi muốn một bức chân dung của tôi. 】

Phong Dương nhíu mày, trả lời: 【Đã động bút, không thể thay đổi. 】

Trên thực tế anh còn chưa bắt đầu, chẳng qua không muốn Tô Vãn được như ý.   

Anh không biết thời điểm mình cúi đầu nhìn về phía điện thoại di động, mặt mày đột nhiên sống động, mang theo tức giận.   

Kẻ phiền phức: 【Vậy thì thôi, tùy cậu. 】

Hai tin nhắn giống như phong cách bộ dáng bình thường của Tô Vãn, không hiểu sao lại gửi đến, rồi lại đột nhiên rời đi.    - app TYT tytnovel.com -

......   

"Cũng không có thi đấu, còn muốn chúng ta ở đây làm gì?" Quách Nguyên Châu ngồi xổm trên mặt đất nâng má nói, "Mình muốn trở về trường học, nghe nói trước cửa trường lại mở mấy cửa tiệm mới. "

"Kết thúc trận đấu, chúng ta còn phải chơi cùng nhau." La Tử Minh không giống như Quách Nguyên Châu, ở chỗ này thích ứng rất tốt.   

"Lão đại, cậu đang nhắn tin với Phong Dương sao?" Quách Nguyên Châu ngửa đầu nhìn Tô Vãn đang dựa vào tường mà đứng, cúi đầu nhắn tin.   

Tô Vãn gửi xong tin nhắn thứ hai thì thu hồi điện thoại di động, nhẹ nhàng liếc về phía Quách Nguyên Châu một cái.   

Quách Nguyên Châu lập tức ngồi xổm ngậm miệng.   

"Còn có mấy đứa sao không đứng dậy?" Các lão sư đi qua đây gọi người, lại đợi một hồi, đợi đến khi người đến đông đủ rồi mới nói, "Trận đấu sắp kết thúc, các em còn chưa đến Định Thành chơi đùa, hôm nay chúng ta cùng đội nước M đi ra ngoài, không có thi đấu nên mọi người thân thiện một chút.

Tâm tình của các lão sư không tệ, hiếm khi có lần nào mặt mày hớn hở như vậy, giọng nói cũng cao hơn một nốt.   

"Tôi đã cố ý xin lão sư bên khoa mỹ thuật một phần hướng dẫn, bọn họ tương đối hiểu rõ với những địa điểm vui chơi ở Định Thành." Lão sư của Đại học A có chút đắc ý nói.   

Vốn dĩ muốn tìm người của căn cứ đề cử, nhưng những người này quanh năm ở bên trong căn cứ không đi ra ngoài, trầm mê trong thế giới của mình, hiểu biết đối với Định Thành cũng không nhiều, may mắn gặp được người quen ở bảo tàng khoa học kỹ thuật.   

Định thành chỉ là một thành phố, nơi này cũng không lớn, khoa mỹ thuật cùng với bọn họ dùng chung một cuốn sách hướng dẫn nên khó tránh khỏi chuyện gặp phải nhau.   

Đi dạo cả buổi sáng, buổi trưa đến giờ ăn cơm, quả nhiên gặp được người của khoa mỹ thuật.   

Tô Vãn liếc mắt một cái đã rơi vào trên người Phong Dương, anh ngồi ở góc bàn trong cùng, mặc dù như vậy nhưng người chung quanh vẫn như có như không liếc nhìn anh như cũ.   

"Mẹ kiếp, khó trách được những học muội đã chết tâm thích cậu ta như vậy." La Tử Minh lại một lần nữa nhìn thấy Phong Dương ở cự ly gần, xem như hoàn toàn hiểu được chênh lệch giữa bọn họ.   

Người này lớn lên không khỏi quá đẹp đi.   

Bàn kia của Phong Dương đã có ba người, một người là bạn cùng phòng Hứa Chiếu của anh, người còn lại là Tống Nhã Chân.  

Lão sư của Đại học A còn đang tán gẫu với lão sư của khoa mỹ thuật, Tô Vãn trực tiếp đi về phía Phong Dương, ngồi đối diện với anh.   

Hứa Chiếu ngửa ra sau, lại tới một người khác?   

Phong Dương đang rót nước, đương nhiên anh cũng nhìn thấy những người này đi tới, cũng không ngoài ý muốn với chuyện Tô Vãn tìm tới.   

Tô Vãn đem cái chén trước mặt lật lên, đẩy về phía Phong Dương.   

Phong Dương rũ mắt xuống, đổ đầy nước vào trong cái chén cứng rắn bị nhét tới.   

Hứa Chiếu nhìn Tô Vãn như nước chảy mây trôi lấy ly nước trở về: "..."

Vị mới tới này dường như đẳng cấp còn cao hơn so với Tống Nhã Chân.   

Trong lúc nhất thời bầu không khí có chút kỳ quái, từ khi Tô Vãn ngồi xuống không mở miệng nói chuyện, Phong Dương cũng hoàn toàn không cảm thấy kỳ quái.   

Nhà hàng nhỏ lập tức nghênh đón nhiều người như vậy, có chút bận rộn không làm hết việc, nhân viên phục vụ bưng thức ăn đi qua đi lại trong đó.   

"Bạn học, cậu là sinh viên của khoa máy tính?" Tống Nhã Chân không kiềm chế được mở miệng hỏi Tô Vãn.   

Tống Nhã Chân vẫn luôn cho rằng ở trong mắt Phong Dương chính mình đặc biệt hơn những người khác, nhưng Tô Vãn đến làm cho cô ta sinh ra một loại cảm giác nguy cơ.   

Tô Vãn bỗng nhiên đứng dậy đi vào trong, cũng không có trả lời cô ta.   

Từ trong tủ khử trùng lấy ra một cái thìa, Tô Vãn trở về đặt ở trong chén Phong Dương, sau đó mới ngồi xuống.   

Phong Dương giương mắt nhìn cô: "... Cám ơn."

"Cái kia, tôi là bạn cùng phòng với Phong Dương, tên Hứa Chiếu." Hứa Chiếu chủ động giới thiệu bản thân, lại nhìn đội nước M phía sau, nhỏ giọng hỏi, "Nghe nói các cậu đến đây thi đấu, thắng sao?"   

Tay Phong Dương cầm ly nước dừng một chút, rũ mắt nhìn nước trong cốc, cô thường kiêu ngạo như vậy, hẳn là không thể thua được.   

Quả nhiên.   

Tô Vãn không chút để ý nói: "Đã thắng."   

Trong lúc đó Phong Dương lơ đãng đối diện với ánh mắt Tô Vãn, có chút chật vật nhìn qua chỗ khác.   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp