Bẫy Rập

Chương 18
Xung quanh đã ngồi đầy đủ, lại có một nhóm sinh viên nước M hấp dẫn ánh mắt, Phong Dương bên này thanh tịnh hơn không ít.   

"Bài tập về nhà của ngày hôm qua, tôi đã đi đến chỗ lão sư để xem." Tống Nhã Chân cố ý vô tình bắt đầu xem nhẹ Tô Vãn bên cạnh, "Lão sư nói hai người Phong Dương cùng Hứa Chiếu vẽ rất thú vị."

"Cũng được, vừa lúc trước kia tôi đã vẽ qua đề tài này cũng không khác lắm." Hứa Chiếu nâng chén nước lên chậm rãi uống.   

"Tôi thích tông màu mà Phong Dương dùng, màu kim loại xám lam." Tống Nhã Chân nhìn về phía Phong Dương, nghiêm túc nói, "Kỳ thật hôm qua tôi cũng muốn dùng, đáng tiếc vẫn không dùng được."   

Cô ta cố ý nói chuyện chuyên môn, ba người bọn họ nói chuyện, người lúng túng đương nhiên là Tô Vãn ngồi đối diện Phong Dương.   

"Tôi cảm thấy màu sắc đó có hơi gió *Cyberpunk." Hứa Chiếu càng sùng bái công nghệ thay đổi cuộc sống trong tương lai, bức tranh mà cậu ta nộp biểu đạt một mặt tích cực, hoàn toàn trái ngược với Phong Dương.  

*Cyberpunk: Cyberpunk là một thể loại con của khoa học viễn tưởng về thế giới tương lai xoay quanh sự "kết hợp giữa đời sống bần hàn và công nghệ cao" bao gồm công nghệ hiện đại và các thành tựu khoa học, gồm trí thông minh nhân tạo và điều khiển học, đi kèm với sự suy tàn hoặc sự thay đổi cấp tiến trong tầng lớp xã hội. 

Tô Vãn tùy ý đặt tay trên lưng ghế, nghe bọn họ nói chuyện, rõ ràng người xấu hổ hẳn là cô, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không có nửa điểm không được tự nhiên.   

Không kiêng nể gì nhìn Phong Dương đối diện, không hề đem Tống Nhã Chân đặt ở đáy mắt, đối với lời nói của cô ta hoàn toàn không có hứng thú.   

Hứa Chiếu luôn có cảm giác sùng bái đối với những người học máy tính, đáng tiếc thành tích của cậu ta không được, học không giỏi máy tính.  

Cậu ta tò mò hỏi Tô Vãn: "Sau khi thi đấu xong, khi nào mọi người trở lại trường học?"   

Có lẽ biết đối phương là bạn cùng phòng của Phong Dương, Tô Vãn cũng nguyện ý đáp lời: "Ngày mốt đi."   

"Định Thành còn rất thú vị, phong cảnh tốt, ngày mai các cậu còn có thể chơi thêm một ngày nữa."   

Phong Dương nghe bọn họ nói chuyện, không hiểu sao có chút không thoải mái, nhưng anh chỉ rũ mắt nhìn đồ ăn trên mặt bàn, cũng không biểu lộ ra ngoài.   

"Lần này hẳn là lão sư sẽ chọn tác phẩm tốt trong mấy bài tập để dự thi." Tống Nhã Chân chủ động nói với Phong Dương, "Lão sư có từng nói chuyện này với cậu hay không? Lần trước tôi trở về từ núi Dương Hòe, lão sư nói bức tranh của tôi có thể được chọn để tham dự cuộc thi."

Thời điểm cô ta nói lời này, khó tránh khỏi mang theo chút tự đắc.   

"Ừm." Phong Dương uống một ngụm nước trong chén, thản nhiên đáp một tiếng.   

Một lát sau, Tô Vãn giương mắt nhìn về phía Phong Dương đối diện, tầm mắt xẹt qua môi dưới của anh: "Khi nào cậu trở về?"   

Đồng tử của cô hơi nhạt, lúc nhìn người trời sinh mang theo lạnh lùng, thời điểm Phong Dương bị cô nhìn luôn sinh ra ảo giác giống như bị dã thú nhìn chằm chằm.   

"Còn có mấy chỗ muốn đi." Phong Dương cầm thìa, lần này không lảng tránh ánh mắt cô, nhìn thẳng. Tô Vãn hoàn toàn không có ý né tránh, càng thêm càn rỡ nhìn ánh mắt anh, đảo qua đuôi mắt đang khẽ nhếch lên của anh.   

Loại ánh mắt giống như trần trụi này, theo lý mà nói Phong Dương sẽ vô cùng chán ghét, chỉ là khi Tô Vãn nhìn anh, trong mắt cũng không có dị sắc, dường như chỉ là đơn thuần nhìn.   

Vẻ ngoài của hai người đều cực kỳ xuất sắc, chẳng qua người bình thường nhìn Phong Dương sẽ luôn bị hương vị đa tình không rõ ràng trên người anh hấp dẫn. Ngược lại Tô Vãn lại có khí thế áp chế tướng mạo, đại đa số mọi người sẽ theo bản năng xem nhẹ bộ dáng của cô.   

"Đến, cùng nhau uống một ly nào."   

La Tử Minh cùng Quách Nguyên Châu ở bàn khác, mỗi người cầm một ly đồ uống tới đây, muốn làm quen với bọn họ.   

"Quách Nguyên Châu, La Tử Minh, chúng tôi học ở khoa máy tính, máy tính có vấn đề gì thì hoàn toàn có thể tới tìm chúng tôi." Quách Nguyên Châu nhiệt tình nói, cậu ta cảm thấy bộ dạng của nữ sinh khoa mỹ thuật đều rất sinh đẹp, không giống như nữ sinh của khoa mình, mỗi người đều rất hung dữ.   

"Phần mềm có thể, phần cứng thì chúng tôi không thể." La Tử Minh ở phía sau bổ sung một câu.   

"Hứa Chiếu, khoa sơn dầu, hai người và Phong Dương là..." Hứa Chiếu cũng đứng lên dùng đồ uống chạm vào ly.  

"Bạn bè." Quách Nguyên Châu chém đinh chặt sắt nói, cậu ta chỉ chỉ Tô Vãn cùng Phong Dương, "Chúng tôi học cùng một lớp tự chọn."

Mục đích của Quách Nguyên Châu cùng La Tử Minh không có ở đây, rất nhanh đã đi dạo đến trước bàn của các nữ sinh khác trong khoa mỹ thuật.   

Bị bọn họ cắt ngang, Phong Dương chỉ yên lặng dùng bữa ăn, không nói chuyện với ai nữa.   

Hai đội người tới người đi vội vàng, ăn cơm xong lại giống như vội vàng đi xuống một đợt tiếp theo.   

Trước khi Tô Vãn rời đi, cô xoay người nhìn về phía Phong Dương, thấy anh giương mắt lại, bỗng nhiên câu môi nở nụ cười.   

Hứa Chiếu đứng bên cạnh Phong Dương đồng thời nhìn thấy, không khỏi hít sâu một hơi, so với những nữ sinh trước kia theo đuổi Phong Dương, trình độ của vị này cao hơn không chỉ một đẳng cấp.    - app TYT tytnovel.com -

Phong Dương lại coi như không phát hiện, đứng yên như không có chuyện gì xảy ra.   

"Tô Vãn kia thích cậu sao?" Trên đường trở về, Hứa Chiếu nháy mắt đối với Phong Dương.   

Phong Dương chỉ nói: "Khách hàng."   

Hứa Chiếu ngẩn người: "Khách hàng?"   

"Mình nợ cô ấy một bức tranh."   

Hứa Chiếu không hỏi nữa, nhưng rõ ràng tò mò trong mắt cũng không có tản đi, cậu ta cho rằng quan hệ của hai người này tuyệt đối không đơn giản như vậy.   

......   

Sau khi trở lại Đại học A, một số người bận rộn bổ sung tiết học, ngay cả khi đi học đại học, bài tập về nhà vẫn không thể thiếu.   

"Ai, chúng ta đi thi đấu, vì cái gì còn phải bổ sung bài tập về nhà?" Quách Nguyên Châu ngồi ở quán cà phê, một bên làm bài tập một bên oán giận, "Phóng đại một chút, chúng ta chính là đi để giành vinh quang cho quốc gia."

Động tác của Tô Vãn rất nhanh, đã sớm bổ sung xong bài tập về nhà, gần đây cô thường xuyên nhìn chằm chằm điện thoại rồi ngẩn người.   

La Tử Minh đã làm xong một nửa bài tập về nhà, nghỉ ngơi giữa hiệp, cậu ta nghiêng đầu liếc mắt nhìn điện thoại của Tô Vãn một cái: "Cậu đang xem vòng bạn bè của ai?"   

Tô Vãn ngược lại giữ điện thoại di động, không cho cậu ta xem.   

La Tử Minh trở lại vị trí của mình: "Phong Dương?"   

Không cho nhìn thì cậu ta cũng biết. Gần đây chỉ có một chuyện ngoài ý muốn của Phong Dương.   

Tô Vãn không để ý tới cậu ta, tiếp tục rũ mắt nhìn vòng bạn bè của Phong Dương.   

Vòng bạn bè của Phong Dương không đăng thường xuyên, nhưng cũng không ít.   

Gần đây nhất vẫn là hoa hòe trên núi Hòe Dương, trong ảnh là một con ong nhỏ đậu trên hoa hòe, nửa người trên chôn trong hoa, phía sau mông dính đầy phấn hoa.   

Tô Vãn và Phong Dương không bạn chung, vì vậy cô không nhìn thấy dưới vòng bạn bè của anh có ai để lại bình luận.   

Cô ngửi thấy mùi cà phê phiêu tán trong quán cà phê, cuối cùng nhấn thích như bài đăng mới nhất của Phong Dương.   

"Khi nào những người trong khoa mỹ thuật trở về?" Tô Vãn hỏi La Tử Minh.   

Lần trước cùng nhau ăn cơm với một đám người, trong nháy mắt La Tử Minh đã thân thiết với một nữ sinh của khoa mỹ thuật, mỗi ngày đều có liên lạc.   

"Thứ bảy này khởi hành trở về." La Tử Minh nhướng mày, "Bọn mình hẹn chủ nhật cùng nhau ăn cơm."

Quách Nguyên Châu còn đang điên cuồng gấp gáp làm bài tập ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt thức đêm mang theo tơ máu đỏ: "Fuck, vì sao cậu lại hẹn nữ sinh?

"Cậu không chủ động hẹn người ta, chẳng lẽ còn chờ con gái nhà người ta chủ động hẹn cậu?" La Tử Minh lắc đầu, "Đương nhiên nếu cậu có bộ dạng giống như Phong Dương, vậy thì còn có khả năng. ”  

Tô Vãn nghe La Tử Minh nói, ngón tay còn đang vuốt xem vòng bạn bè đột nhiên dừng một chút.   

......   

Thời điểm trở về, sinh viên khoa mỹ thuật vẫn ngồi xe buýt trở về như cũ. Chẳng qua lần này thiếu đi cảm giác mới mẻ, cơ bản dọc theo đường đi mọi người đều đang ngủ.   

Bởi vì có bạn cùng phòng đi cùng, từ đầu đến cuối Phong Dương đều ngồi cùng Hứa Chiếu, ngăn cản lời mời của các nữ sinh khác.   

"Muốn uống thuốc say xe không?" Tống Nhã Chân thấy Phong Dương vẫn dựa vào cửa sổ, nhân lúc xe buýt đi vào trạm xăng, mua một hộp thuốc say xe ở cửa hàng tiện lợi.   

"Không cần, cám ơn." Phong Dương ngước mắt cự tuyệt, anh cũng không say xe.   

"Nếu như không thoải mái thì nhớ nói với lão sư một tiếng, ngồi ở phía trước sẽ tốt hơn một chút." Giọng điệu của Tống Nhã Chân chậm lại.   

"Phong Dương không say xe." Hứa Chiếu ở bên cạnh nói, "Cậu ngồi xuống đi, lập tức phải lên cao tốc rồi."

Tống Nhã Chân thấy Phong Dương nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn mình một cái, mà chỉ nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, cuối cùng cắn răng ngồi xuống.   

Thấy cuối cùng cô ta cũng trở về trở ngồi, Hứa Chiếu thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía Phong Dương, thấp giọng nói: "Gần đây hình như cô ấy chủ động không ít."   

Nhưng mà cũng đã gần một năm, Phong Dương đối với người ta lễ phép khách khí là một chuyện, nhưng cũng không thấy ai thổ lộ thành công.   

"Ngoài trường có một nhà hàng muốn mời người vẽ một bức bích họa trong nhà, một mình mình làm không được." Hứa Chiếu nhớ tới, liền hỏi Phong Dương, "Cậu có muốn đi cùng không?"

"Khi nào?"

"Chờ chúng ta trở về, hẳn là nhà hàng đã trang trí không sai biệt lắm, đến lúc đó trực tiếp đi qua là được."

"Có thể."   

"Mình đưa wechat của ông chủ cho cậu, cậu thêm một chút."   

Phong Dương lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn của Hứa Chiếu, thêm wechat của ông chủ.   

Thời điểm anh vào phần ghi chú, thuận tiện chặn vòng bạn bè hai bên, đối với khách hàng làm việc bình thường, anh sẽ cố ý lựa chọn xem ai chỉ có thể nhìn thấy tin tức.   

Sau khi Phong Dương rời khỏi, nhìn thấy Tô Vãn like bài viết của mình, lúc này mới nhớ tới mình còn chưa chặn cô.   

Anh mở vòng bạn bè của mình ra, đối phương chỉ là like, cũng không có để lại bình luận.  

Đầu ngón tay Phong Dương rơi trên ảnh đại diện Tô Vãn, chuẩn bị chặn cô lại để hai người chỉ có thể nhắn tin cho nhau, nhưng lại không cẩn thận mở vòng bạn bè của cô ra.   

Sau khi click vào, anh cũng không có rời khỏi mà lướt xem.  

So với mình, bài đăng trên vòng bạn bè của Tô Vãn càng ít, hơn nữa phần lớn là chuyển tiếp, anh click vào xem cũng không hiểu, tất cả đều là nói về mã số.   

Ba tháng gần đây chỉ có một bài đăng trên vòng bạn bè, mà Phong Dương cũng không hiểu bài đăng đó, chỉ có một chữ cái: Ф.   

Phong Dương suy nghĩ một hồi, rốt cục nhớ tới chữ cái này cũng có thể biểu đạt cho số 0,618, trong mỹ thuật đại biểu cho tỷ lệ vàng.   

"Mình đã nói với ông chủ, ông ấy nói đã thêm bạn tốt với cậu, cậu nhìn xem một chút." Hứa Chiếu bên cạnh quay đầu nói.  

Phong Dương rời khỏi, vào phần tin nhắn thấy ông chủ đang gửi lời chào hỏi với mình, sau khi thương lượng nội dung trên bức bích họa, anh liền đem chuyện chặn Tô Vãn bỏ lại phía sau đầu.  

......   

Đến thứ bảy một nhóm sinh viên của khoa mỹ thuật trở về, Tô Vãn cố ý đợi đến chủ nhật mới chủ động nhắn tin với Phong Dương, hỏi anh có muốn cùng nhau ăn cơm hay không.   

Phong Dương không nhìn thấy tin nhắn nên chủ nhật liền cùng Hứa Chiếu đến nhà hàng ngoài trường, chuẩn bị nội dung cho bức bích họa.   

Bức bích họa cao hai mét dài ba mét năm, chủ nhà hàng hy vọng khách hàng sẽ bị thu hút bởi các bức họa ngay khi bọn họ vừa bước vào cửa.   

Thời gian làm việc tương đối gấp gáp, thứ năm tuần sau nhà hàng sẽ mở cửa, bọn họ mất cả buổi sáng mới xác định xong nội dung, sau đó thay quần áo bắt đầu vẽ bích họa.   

Hứa Chiếu và Phong Dương mỗi người phụ trách một nửa, vẽ đến tối, cũng chỉ mới vẽ xong được một góc mà thôi.   

"Bạn gái của mình tới đây." Hứa Chiếu cởi quần áo và mũ ra, nhìn về phía cửa phòng ăn, "Phong Dương, cậu nhớ về sớm một chút."

Phong Dương gật đầu, từ trên thang đi xuống, anh cởi mũ dính đầy bột màu ra, sau khi cởi lớp quần áo bên ngoài ra, trước khi rời đi mới cầm lấy điện thoại di động, nhìn thấy tin nhắn mà Tô Vãn gửi tới.   

Người phiền phức: 【 Thứ năm có muốn ăn tối cùng nhau không? 】

Phong Dương một tay cầm quần áo bẩn, tay kia cầm điện thoại di động, sau khi ném quần áo bẩn vào thùng rác, an tính dựa vào tường, rũ mắt nhìn tin nhắn mà Tô Vãn gửi tới vào buổi sáng một lần nữa.   

Anh trả lời: "Vì sao?"   

Đại khái qua vài phút sau, đợi sau khi Phong Dương đã đi vào trong trường mới nhận được tin nhắn của Tô Vãn.   

"Chỉ là bạn bè cùng nhau ăn cơm."   

Bạn bè?   

Phong Dương cầm điện thoại di động, xuyên qua vỉa hè đi tới cổng trường, lúc này mới nhìn về phía chữ trên màn hình.   

Tô Vãn ngồi trên ghế máy tính số 27 ở đường Đông Viện, rất nhanh đã nhận được tin nhắn của Phong Dương, tin nhắn gửi tới không sai một chữ với những lời cô vừa nhắn.   

----Chỉ là bạn bè cùng nhau ăn cơm.   

Tô Vãn buông điện thoại xuống, ngửa ra sau, dường như nhớ tới chuyện thú vị gì đó, trong mắt hiện lên hứng thú nồng đậm.   

"Đưa cho mình phiếu giảm giá của nhà hàng kia." Tô Vãn đứng dậy nói với La Tử Minh.   

"Cậu muốn cái này làm gì?" La Tử Minh sửng sốt, "Mình đã nói sẽ cho Tiểu Khiết và bạn của cô ấy."

"Mình muốn hai tấm phiếu đó."   

La Tử Minh vừa lấy ra hai tấm phiếu từ trong túi cho Tô Vãn, vừa hỏi: "Lão đại, cậu thiếu chút tiền này sao?"   

Tô Vãn nhận lấy phiếu giảm giá, trên đó viết 'Khai trương bán hàng đại hạ giá', cô ngước mắt lên: "Không thiếu tiền, thiếu cớ."   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp