Bẫy Rập

Chương 41
Sau khi chơi trò chơi trong nhà ăn, Tô Vãn cũng không chơi với những người khác nữa, mà lâu lâu Lâm Nhạc cũng sẽ xuất hiện ở Đại học A.   

Nguyên nhân là vì hạng mục nên hai người thường xuyên gặp nhau.   

Trí tuệ nhân tạo trong nước vẫn đứng đầu, nguyên nhân là các loại kỹ thuật phát triển tương đối chậm, sinh viên trong khoa chủ yếu là nghiên cứu sinh đi lên, lần này hai trường đại học, cộng thêm hai khoa hiệp lực hợp tác trong lĩnh vực này vẫn là lần đầu tiên.   

Toàn bộ hạng mục có tổng cộng hai mươi tám sinh viên, Đại học A và Đại học S có hai mươi sinh viên của khoa trí tuệ nhân tạo, tám người khác thuộc về khoa máy tính của hai trường.   

Lần đầu tiên gặp nhau, sắc mặt của sinh viên khoa máy tính Đại học S đều có chút kỳ quái.   

Bọn họ đều là nghiên cứu sinh, trước khi hạng mục bắt đầu đã biết được tin tức, còn tưởng rằng sẽ gặp được người quen, dù sao thì hệ chính quy của Đại học S và Đại học A cũng thường xuyên battle với nhau.   

Kết quả bây giờ Đại học A có bốn người, ba người bọn họ không biết.   

"Tô Vãn!" Lâm Nhạc vừa tiến vào đã chú ý tới cô, lập tức chen tới chào hỏi.   

"Sớm." Tô Vãn tùy ý giơ tay lên, xem như đáp lại.   

La Tử Minh và Quách Nguyên Châu bên cạnh đồng loạt nhìn qua, hiển nhiên không rõ vị này là ai, mà Tô Vãn cũng không có ý định giới thiệu.  

Lâm Nhạc không chú ý tới hai người bọn họ, liên tục nói chuyện với Tô Vãn, cậu ta thích chơi trò chơi, đối với Tô Vãn biết chơi trò nên tự nhiên hảo cảm bùng nổ.   

"Cậu có chơi các trò chơi khác của Chính Đao hay không?" Lâm Nhạc cố gắng mời Tô Vãn cùng chơi trò chơi một lần nữa.   

Loại tốc độ tay vừa ổn vừa nhanh như cô, vừa nhìn đã biết là cao thủ trong game.   

"Không chơi." Tô Vãn tựa vào lan can bên cạnh nhìn vào bên trong, thản nhiên nói.   

Đối với cô mà nói thì chơi trò chơi không có khó khăn, chơi game vừa không có ý nghĩa gì lại lãng phí thời gian.   

Nhưng... Cùng Phong Dương chơi, ngược lại có chút thú vị.   

"Được rồi." Lâm Nhạc có chút thất vọng.   

Toàn bộ sinh viên của Đại học A và Đại học S đều đến đông đủ, mọi người giới thiệu làm quen với nhau, nghiễm nhiên Lâm Nhạc là người đứng đầu khoa trí tuệ nhân tạo của Đại học S.   

"Thật ngại quá, xin hỏi ba người là nghiên cứu sinh khóa nào?" Có người trong khoa máy tính của Đại học S không nhịn được, đứng ra hỏi.  

Mấy người bọn họ nghĩ rồi lại nghĩ, nhưng trước sau vẫn không nhớ được ba người này là nghiên cứu sinh khóa nào, theo lý thuyết nếu đã đến trình độ này thì nhất định là bọn họ đều biết.   

Một đống người tụ tập cùng một chỗ lập tức an tĩnh lại, đồng loạt nhìn ba người của Đại học A.   

La Tử Minh đứng ở giữa, Tô Vãn cùng Quách Nguyên Châu đứng ở phía sau.   

“...... Tôi?" La Tử Minh giơ tay lên chỉ ngược lại mình, thấy người đối diện gật đầu, lúc này cậu ta mới nói: "Sinh viên hệ chính quy."

Sinh viên hệ chính quy.

Bốn người của Đại học S nhìn nhau, cuối cùng một trong số đó nói: "Sinh viên năm thứ tư sao?" Khó trách chúng tôi không biết."

La Tử Minh cũng là mơ màng hồ đồ được chọn tới đây, ánh mắt của cậu ta hơi có chút mê mang: "Tôi học năm hai."   

Tất cả các nghiên cứu sinh ở đây, ngoại trừ Lâm Nhạc, đều bị chấn động.   

"Cậu ... Có phải đi nhầm chỗ không?" Học trưởng khoa trí tuệ nhân tạo của Đại học A mở miệng nhắc nhở.   

"Không có đi." Lâm Nhạc chỉ chỉ Tô Vãn sau lưng La Tử Minh, "Không phải còn có cả năm nhất sao?"   

Tất cả mọi người ở đây: "..."   

Tình huống gì vậy?   

Đúng lúc này mấy vị giáo sư cũng đến, triệu tập mọi người lại với nhau.   

"Hôm nay dẫn mọi người đi tham quan trước, thuận tiện giới thiệu cho mọi người biết chúng ta đang nghiên cứu cái gì." Một giáo sư khoa trí tuệ nhân tạo của Đại học A nói.   

Sinh viên khoa trí tuệ nhân tạo đều rất quen thuộc đối với cấu tạo người máy, thậm chí không cần giới thiệu, cơ bản chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể hiểu được, chủ yếu là để cho tám người của khoa máy tính hiểu đầy đủ cấu tạo của người máy.   

Giáo sư chỉ vào một người máy màu vàng nói: "Chương trình điều khiển người máy này đã được viết bởi một cựu sinh viên của Đại học S, lúc trước đã giành được giải thưởng quốc tế."   

Lời này vừa nói ra, sinh viên của Đại học S đều lộ ra vẻ mặt tự hào.   

"Đợi lát nữa nếu các em muốn xem những chương trình này thì có thể lên tầng ba."  

Sau khi tám sinh viên của khoa máy tính tham quan một vòng xong thì tách biệt với những sinh viên của khoa trí tuệ nhân tạo, đi lên tầng ba.   

"Cậu thật sự là sinh viên năm nhất?" Một người của Đại học S hỏi Tô Vãn.   

"Quách Nguyên Châu, Tô Vãn, hai người này đều là sinh viên năm nhất." Triệu Kiếm Kiều nhiệt tình giới thiệu với bốn sinh viên Đại học S, "Đây là La Tử Minh học năm hai."

"Lần này tham gia hạng mục, không phải tất cả đều là nghiên cứu sinh sao?" Sinh viên đại học S đặt câu hỏi, thậm chí bọn họ còn nghi ngờ có phải là những người này để trộn hồ sơ của bọn họ không.   

Triệu Kiếm Kiều gật đầu: "Theo lý mà nói là như vậy, nhưng mà kỹ thuật của mấy sinh viên này cũng được, cho nên sớm để cho bọn họ tiến vào."   

Lời này rỗng tuếch, không có nửa điểm thuyết phục.   

Tô Vãn không có nửa điểm hứng thú đối với đề tài mà bọn họ đang nói, cô vừa nhìn thấy Triệu Kiếm Kiều liền biết lần này ba người tham dự hạng mục, nhất định là do ông ấy ở trong đó làm cái gì.   

"Đây là chương trình của người máy?" La Tử Minh đi tới trước một cái máy tính, nhìn một hồi rồi quay đầu hỏi.   

"Lão đại, mình cảm thấy chương trình có chút quen thuộc nói không nên lời." Quách Nguyên Châu thấp giọng nói với Tô Vãn.   

Tô Vãn đảo qua đống mã số kia, nhớ tới lời vừa rồi giáo sư nói, là chương trình do Đại học S viết ra.   

Năm đó sau khi Chu Đảo nổi danh, không ít sinh viên của Đại học S đều học theo phong cách của anh ta, quả thật cũng đi ra vài thứ, chỉ là không biết người máy này có quan hệ gì với anh ta hay không.  

"Các em có thể tùy tiện xem ở đây, nếu có hứng thú thì cũng có thể sửa lại chương trình." Triệu Kiếm Kiều chỉ vào một vòng người máy ở giữa tầng hai, "Đều ở đó."

Nói xong liền đi xuống lầu.   

Tầng ba có bốn mươi mấy máy tính, tám người dùng là hoàn toàn có thể.   

Sinh viên đại học S nhìn thoáng qua ba người Tô Vãn, mỗi người đều tách ra ngồi xuống.   

Ban đầu khi biết mình sẽ tham gia hạng mục này, bọn họ đã tìm hiểu trước về chương trình lập trình người máy.   

Quả thật chương trình trí tuệ nhân tạo rất phức tạp, mấy người xem nửa ngày, khó khăn lắm mới hiểu được một nửa, càng đừng nói đến việc sửa đổi chương trình.   

"Người máy màu trắng bạc kia cảm giác trông rất đẹp." Quách Nguyên Châu ghé vào lan can tầng ba nhìn xuống, "Vậy mà còn có màu hồng phấn, là nữ hài tử sao?"

"Mình thích màu xanh." La Tử Minh vuốt cằm chọn một cái.   

"Lão đại, cậu muốn cái nào?" Quách Nguyên Châu quay đầu hỏi.   

Tô Vãn nhìn chằm chằm người máy đầy màu sắc ở phía dưới, không hiểu vì sao màu sắc lại rực rỡ như vậy, cô chỉ vào cái máy màu vàng ở giữa: "Cái kia của Đại học S."   

"Liền biết cậu sẽ chọn cái này." La Tử Minh ở bên cạnh cười nói.  

Ba người này đứng trước lan can nói nói cười cười, cũng không nhìn máy tính, suy nghĩ trong lòng của bốn người Đại học S kia càng thêm kiên định: Ba người này tới đây là để mạ vàng.  

Người còn lại của Đại học S ngược lại không có phản ứng gì, đều là học chung một khoa, mặc dù học không cùng khóa với nhau nhưng cũng đã nghe nói qua tên của nhóm người Tô Vãn.   

Mỗi một người máy dưới tầng hai đều được đánh số, các chương trình tương ứng có thể được tìm thấy trên các máy tính của tầng ba.   

Ba người Tô Vãn đứng ở lan can nhìn một hồi, cuối cùng cũng ngồi xuống trước màn hình máy tính.   

Trí tuệ nhân tạo tập trung vào 'trí tuệ', hoàn toàn phụ thuộc vào các chương trình chip trong người máy.   

Tô Vãn click mở chương trình trung tâm của người máy màu vàng, trong nháy mắt một đống mã số nhảy ra, cô thử chạy những mã gốc này.   

Người máy màu vàng trên lầu hai không ngừng làm ra động tác, đưa tay khom lưng ngồi xổm xuống, động tác chân tay rất linh hoạt.   

Người máy như vậy có lẽ sẽ được sử dụng trong ngành dịch vụ vào tương lai, thay thế loại người máy không có chân như căn cứ ở Định Thành, nửa người dưới thẳng tắp, đáy chỉ có bánh xe, tay cố định khay lên xuống.   

Tám người máy ở tầng hai đều đang di chuyển, hiển nhiên những người khác cũng đang cố gắng lợi dụng thao tác của người máy để đẩy ngược chương trình.   

Chỉ là mấy động tác đơn giản như vậy, nhưng chương trình và mã trên máy tính lại phức tạp đến chân trời, mấy người của Đại học S nhìn chằm chằm chương trình trên máy tính nửa ngày, hoàn toàn không tìm được đường xuống tay.   

Cái này ít nhất cần mấy ngày.   

Tô Vãn vận hành xong chương trình người máy màu vàng, cơ bản gần như có thể hiểu rõ chương trình mã số bên trong, quả thật những mã này đã đủ thành thục, hẳn là trải qua vô số lần kiểm tra, rất khó để làm cải biến lớn gì.   

Cô rút ra một trong những đoạn ngắn, sau đó thêm mã số vào nó.   

Mã số cũng không dễ thêm như vậy, huống chi đây còn là một lĩnh vực mới đối với bọn họ.   

Hai mươi tám người từ tám giờ sáng đi vào, chín giờ sinh viên khoa máy tính lên tầng ba bắt đầu kiểm tra mã chương trình, mãi cho đến mười hai giờ trưa sinh viên dưới lầu mới gọi bọn họ cùng nhau đi ăn cơm.   

Tám người ngồi bất động trước máy tính.   

Cuối cùng mấy người khác chỉ có thể rời đi trước.   

Đợi đến khi ăn cơm xong trở về, tám người vẫn ngồi ở trước màn hình máy tính như cũ, mấy người Tô Vãn cũng đang gõ mã số chưa từng dừng lại.   

Mãi cho đến khi sắp kết thúc buổi chiều, mấy người bên kia nhìn Tô Vãn cùng Quách Nguyên Châu, La Tử Minh, có chút sững sờ.   

Tuy rằng bọn họ ngồi ở trước máy tính như si như say nhìn chương trình, nhưng rất ít khi xuống tay, nhưng ba người này lại chưa từng dừng lại bàn tay đang gõ phím lúc nào.  

Mấy người của Đại học S muốn giữ mặt mũi, không muốn đi qua xem bọn họ đang làm gì, vị nghiên cứu sinh độc đinh của đại học A kia ngược lại đứng ở bên cạnh Quách Nguyên Châu vây xem.   

"Mẹ kiếp, sao lại xóa hết!" Nghiên cứu sinh kia của Đại học A khiếp sợ nói, "Như vậy không được đi!"   

Mấy người của Đại học S đều ngứa ngáy, muốn xem xóa cái gì mà như thế nào lại không được.   

Cuối cùng làm bộ như không thèm để ý đi tới lan can nhìn người máy, thỉnh thoảng lơ đãng quay đầu, ý đồ nhìn xem bọn họ đang làm gì.   

Nghiên cứu sinh kia của Đại học A lắc đầu nhìn La Tử Minh, đứng ở bên cạnh nhìn sạch sẽ: "???"   

Tô Vãn đắm chìm trong thế giới của mình, cô sửa đổi một đoạn mã nhỏ của người máy màu vàng, chỉ có một đoạn.   

Cuối cùng vận hành.   

Vốn dĩ chương trình không chế người máy ngồi xổm, mà bây giờ người máy màu vàng đầu tiên là ngồi xổm xuống, sau đó một chân nâng lên đầu gối của chân kia, duy trì trạng thái đứng một chân.   

Đây là một trong những trình tự cải tạo trên cơ sở ban đầu, cũng là loại khó khăn nhất.   

Mà cùng lúc đó, người máy phấn nộn bên cạnh cũng bắt đầu động tác, đầu tiên là giơ tay lên, năm ngón tay làm hình ngón tay hoa lan, một con mắt không ngừng chớp chớp, trong miệng còn phát ra âm thanh 'anh anh anh.'  

Đương nhiên trong nhận thức của Quách Nguyên Châu đây là giọng nói làm nũng của nữ sinh, nhưng bên ngoài nghe đến lại là 'khặc khặc khặc.'

Cậu ta đem toàn bộ chương trình bạo lực của người máy xóa bỏ, thay thế nó bằng một chương trình mã mà chính mình đã viết, kiểm soát âm thanh cùng tứ chi, vì vậy đơn giản hơn rất nhiều.   

Về phần La Tử Minh nhìn vào người máy màu xanh, dường như không có động tác gì, nhưng người máy kia lại đang run chân.   

Bốn người của Đại học S: "..."   

Mấy giáo sư mang theo hai mươi sinh viên đi lên, chuẩn bị để cho tám người trên tầng ba cùng nhau rời đi, kết quả vừa đi lên tầng, tất cả mọi người đều bị người máy màu hồng đang kêu 'khặc khặc khặc' hấp dẫn.   

"Bọn họ đã sửa đổi mã chương trình?"   

Những người này lập tức lên lầu nhìn, lúc này mới một ngày đã có thể xuống tay?   

"Mọi người đã có thể điều khiển người máy rồi sao?" Lâm Nhạc hỏi sinh viên Đại học S.   

"Bọn họ." Sinh viên Đại học S bĩu môi nhìn mấy người Tô Vãn, bọn họ cũng có thể khống chế âm thanh của người máy, chỉ là ai cũng không nghĩ đến phương diện này.   

Tô Vãn đem người máy khôi phục lại bộ dáng ban đầu, chỉ coi như mình chưa từng làm, La Tử Minh cũng đồng dạng thu tay lại, tất cả ánh mắt đều tụ tập trên người Quách Nguyên Châu.   

Mẹ kiếp, sớm biết vậy thì đã không làm nữa!   

Quách Nguyên Châu xoay người nhìn thấy mọi người đang nhìn chằm chằm mình, trong lòng vạn phần hối hận.   

Sở dĩ ba người này có thể chơi chung với nhau là bởi vì có chung một thói quen, đó chính là thâm tàng bất lộ   

Không thích bại lộ với bên ngoài.   

Mấy người của Đại học S như thế nào cũng không có động tĩnh, Quách Nguyên Châu trừng mắt nhìn mấy người kia.   

Bốn người của S đại: "..."   

"Tiểu tử này là sinh viên năm nhất? Có tiền đồ!" Giáo sư khoa trí tuệ nhân tạo của Đại học A cười tủm tỉm nói.   

Tiền đồ hay không tiền đồ, Quách Nguyên Châu không cần biết, cậu ta chỉ muốn đem thủ tục vận hành đóng lại, người máy trên tầng hai kia vẫn còn đang khặc khặc khặc đấy.   

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, sau này mỗi chiều thứ tư còn có thứ bảy chủ nhật, các em đều phải tới đây." Giáo sư ra mệnh lệnh, "Hạng mục lần này rất quan trọng, phải mang đi dự thi.”  

Ngày đầu tiên kết thúc, Tô Vãn cùng La Tử Minh chuồn ra trước, còn lại Quách Nguyên Châu còn đang tiếp nhận "quan tâm hỏi thăm" của các giáo sư.   

"Muốn ăn cháo Bát Bảo không?" La Tử Minh đứng trước máy bán hàng tự động, quay đầu hỏi Tô Vãn.  

Cả ngày nay bọn họ đều ngồi ngây người trên tầng ba, cái gì cũng chưa ăn.   

"Không cần." Tô Vãn dựa vào tường cúi đầu nhìn điện thoại di động, "Một chai nước."

Cuốn sách lúc trước không tìm thấy ở thư viện, sau khi cô trở về thì mượn dì út, buổi trưa dì Tô mới trả lời tin nhắn.   

Dì út: 【Cuốn sách kia tìm được rồi, Vãn Vãn, chiều nay ta mang qua cho con? 】

Dì út: 【 Vãn Vãn, ta đến trường của con rồi. 】

Tin nhắn thứ hai được gửi nửa giờ trước.   

Tô Vãn trực tiếp gọi điện thoại tới, sau khi chuông reo một lần, không ai nghe máy.   

"Cầm lấy." La Tử Minh ném tới một chai nước, tự mình mở một lon cháo Bát Bảo, mấy miếng đã ăn xong.   

Tô Vãn vặn nắp chai, đang muốn uống đã thấy dì Tô gọi điện thoại tới.   

Cô trả lời điện thoại: "Dì út, dì đang ở đâu?"   

Dì Tô ở đầu dây bên kia cười vô cùng vui vẻ: "Ai nha, dì đang ở trường của con, sao con không trả lời tin nhắn của dì?"   

Tô Vãn híp mắt, dường như cô nghe thấy đầu dây bên kia còn có một giọng nói quen thuộc: "Dì ở chỗ nào? Con đến tìm dì."

"Ta đang ở Điệp Lam, vừa vặn gặp phải Phong Dương." Dì Tô nhìn nam sinh đối diện, cố ý nói, "Con còn nhớ nam sinh tên Phong Dương không? Chính là cậu bé lần trước giành được giải đặc biệt tại cuộc thi quốc tế Hồng Thu."

Tô Vãn: "... Bây giờ con sẽ qua đó tìm dì."

Sau khi cúp điện thoại, cuối cùng Quách Nguyên Châu cũng thoát khỏi một đám giáo sư, vội vàng chạy tới đây, cậu ta nhìn cháo Bát Bảo trong tay La Tử Minh: "Mình cũng muốn một lon."   

"Tự mình mua." La Tử Minh ăn xong một lon, bụng vẫn đói đến kêu lên, "Đi thôi, đi ăn cơm."

Tô Vãn lắc đầu: "Hai người đi, mình còn có việc."   

Cô bước nhanh ra khoải tòa nhà thực nghiệm, đi về phía Điệp Lam, trên đường đi suy nghĩ dem Phong Dương và dì út của cô gặp nhau như thế nào.   

Quán cà phê Điệp Lam.   

"Tôi tới tìm cháu gái, nó mượn sách với tôi, đại khái là muốn cho bạn của mình." Ở trước mặt người ngoài Tô Dao vẫn bưng tư thái tao nhã, bà khuấy khuấy cà phê, "Nó đối với loại nghệ thuật này một chút cũng không biết, không đúng, hẳn là chỉ là đối với tranh sơn dầu. Nhiếp ảnh cũng nên được tính trong nghệ thuật."

Phong Dương im lặng nghe Tô Dao nói chuyện, anh cũng không ngờ có thể gặp được vị giám khảo này ở trường, mà đối phương có thể rõ ràng gọi tên anh.   

Tầm mắt anh dừng ở cuốn sách trong tay Tô Dao đang ngồi đối diện, cuốn sách kia... Vừa vặn là cuốn sách mà lúc trước Tô Vãn tìm không thấy ở thư viện.   

"Lần trước đột nhiên nó xin ta vé của triển lãm tranh Vân Sơn, cho nó, nhưng cuối cùng lại không thấy người." Tô Dao nói có điều chỉ, không bỏ qua vẻ mặt của Phong Dương "Nhưng mà cuối cùng lần trước nó cũng đi đến cuộc thi quốc tế Hồng Thu."

Trong lòng Phong Dương hiện lên một suy nghĩ, nhưng anh không xác định.  

"Phong Dương, tôi nghe nói bình thường cậu sẽ nhận đơn hàng bản thảo?" Dì Tô thấy anh nhìn qua, giải thích, "Lúc trước cùng ăn cơm với viện trường và lão sư của các cậu, bọn họ nói."
- app TYT tytnovel.com -
"Đúng vậy, bình thường sẽ nhận."   

"Tháng này, biệt thự Lạc Du bên kia có một bản thảo, mời họa sĩ các nơi khác đi vẽ vật thực, tranh được chọn có thể có cơ hội nhận được tiền thưởng." Dì Tô bưng cà phê nhấp một ngụm nhỏ, "Có thời gian thì đi thử xem?"   

Tin tức này chỉ được truyền trong tầng trên của giới họa sĩ, sinh viên hiếm khi có cơ hội để biết.   

"Có tác phẩm tiêu biểu thì đều có thể tham gia, cậu đã đoạt được giải đặc biệt nên có thể đi." Dì Tô còn đang nói chuyện, Tô Vãn đã chạy tới.   

"Vãn Vãn, nơi này." Dì Tô vẫy tay mỉm cười nói.   

Phong Dương nghe thấy Tô Dao gọi tên, đầu tiên là cứng đờ, sau đó quay đầu lại, quả nhiên đối mặt với ánh mắt quen thuộc.   

Tô Vãn không vội vàng đi tới mà đứng ở trước quầy gọi một ly cà phê đen cùng một đĩa bánh ngọt, lúc này mới đi về phía bọn họ.   

Cô ngồi bên cạnh Phong Dương, nhìn dì Tô: "Sao dì lại trực tiếp tới đây?"   

"Đây không phải là sợ con bận rộn, không có thời gian về nhà sao." Dì Tô thở dài, "Cho nên ta mới đưa tới đây."

Nói xong, dì Tô đem tập tranh đẩy cho Tô Vãn.   

Tô Vãn ít nhiều có chút bất đắc dĩ, không biết dì út của cô ở bên này nói cái gì, cô đặt tay lên tập ảnh, không đưa cho Phong Dương ở trước mặt dì Tô.   

Phong Dương rũ mắt trầm mặc nhìn cà phê màu caramel trước mặt, thì ra vé triển lãm tranh Vân Sơn là cô cố ý đưa tới.   

"Giới thiệu một chút, vị này chính là Phong Dương, Vãn Vãn con có còn nhớ không?" Dì Tô cười cười nói với Tô Vãn.   

Tô Vãn: "... Dì nhỏ, bọn con là bạn học."

Rõ ràng dì út của cô đã biết hai người quen biết, thậm chí đoán được cô mượn sách là vì muốn cho Phong Dương.   

Dì Tô xua tay không nói: "Hôm nay không phải thứ bảy, con đang bận cái gì vậy? Lại đi làm gì với La Tử Minh sao?"

"Nhà trường sắp xếp một hạng mục, bọn con ở trong tòa nhà thực nghiệm cả ngày." Tô Vãn nói xong liền đem tập ảnh chuyển đến bên Phong Dương.   

Phong Dương nhận lấy tập ảnh: "Cảm ơn."   

"Ai, dì út đi đây, hai đứa cứ nói chuyện đi." Tô Dao cầm túi xách đứng dậy, "Vãn Vãn tìm thời gian về nhà, mỗi ngày ba mẹ con đều nhắc mãi.”  

"Con biết rồi."   

Chờ dì Tô đi rồi, lúc này Tô Vãn mới quay đầu nhìn về phía Phong Dương, hôm nay anh mặc một chiếc áo dài tay màu trắng, chỉ lộ ra một đoạn cổ tay thon dài sạch sẽ.   

"Công việc ngoài trường xong rồi?" Tô Vãn hỏi.   

Hôm qua hai người cùng nhau tham gia lớp tự chọn, Phong Dương đã nói hôm nay phải đi ra ngoài trường hoàn thành bản thảo tiếp theo.   

"Vé triển lãm tranh Vân Sơn là do cậu cố ý đưa." Phong Dương quay đầu nhìn về phía cô, con ngươi đen nhánh trong suốt.   

Tô Vãn cầm lấy cái nĩa, cắm một miếng bánh ngọt: "Một vé mà thôi, không phải chúng ta là bạn bè sao?"   

Nhưng trước đây thì không.   

Trong lòng Phong Dương bổ sung câu này.   

Thấy anh không nói gì, Tô Vãn có chút đau đầu: "Cậu muốn đem chuyện vé này nhớ rõ đến thiên hoang địa lão sao?"   

"Không có."   

"Người bình thường cầm vé đi vào cũng vô dụng." Tô Vãn nhớ tới tin tức mà cô nhìn thấy trên vòng bạn bè sau khi triển lãm tranh Vân Sơn kết thúc, híp mắt hỏi, "Có phải cậu không biết chính mình có danh tiếng trong giới hội họa không?"   

Trong giới này chú ý nhân mạch, rất nhiều người gọi là họa sĩ trẻ phải đạp lên thanh danh gia tộc, mới có chút danh tiếng, Phong Dương chẳng qua là đi triển lãm tranh nên lộ mặt nhưng đã có không ít người lập tức nhớ tới bức "Ánh Mặt Trời."  

"Chuyện dì út làm quen với cậu lúc trước, không liên quan tới tôi." Tô Vãn uống hết cà phê.   

Đầu ngón tay Phong Dương đặt lên tập ảnh, chậm rãi nói: "Vừa rồi Tô lão sư bảo tôi đi tham gia cuộc thi vẽ của biệt thự Lạc Du."   

Biệt thự Lạc Du?   

Tô Vãn nhớ rõ là biệt thự này mới mở bán gần đây, trước khi mở bán đã bán sạch, cha mẹ La Tử Minh cũng đã mua cho cậu ta một căn ở đó.   

"Khi nào?" Tô Vãn Hỏi.   

Phong Dương lắc đầu: "Tô lão sư chỉ nói một câu."   

Chỉ là đột nhiên anh muốn nói với cô mà thôi.   

Hai người ngồi ngây ngốc ở Điệp Lam cho đến khi Tô Vãn đem điểm tâm ăn xong, mới cùng nhau đi ra, lúc này trời đã bắt đầu tối sầm lại.   

"Tô Vãn."   

Trước khi tách ra, Phong Dương gọi cô lại.   

"Làm sao vậy?" Tô Vãn quay đầu lại nhìn về phía anh.   

"Thứ sáu tuần sau gặp."   

Lần này Tô Vãn không có đáp lại, ngược lại nhướng mày: "Nhất định phải đi học mới có thể gặp mặt?"   

Phong Dương kinh ngạc một lát, hỏi: "Ngày mai gặp?"  

"Ngày mai tôi phải tòa nhà thực nghiệm, tối thứ hai." Tô Vãn còn nhớ rõ lịch học của Phong Dương, thứ hai anh không có tiết trống.   

"Được."   

......   

Chủ nhật, sáng nay Hứa Chiếu dậy sớm, vừa đứng dậy đã ngồi xổm trên ghế của mình chơi trò chơi.   

Phong Dương ra ngoài ăn sáng, thuận tiện mang về giúp cậu ta một túi bánh bao.   

"Cảm ơn." Hứa Chiếu ôm di động, vừa ăn bánh bao vừa nói chuyện phiếm với Phong Dương,

"Gần đây mình chơi mê ngữ có tiến bộ, Tiểu Nhạc gia rảnh rỗi đều mang mình theo."

"Ừm." Phong Dương có chút có lệ, anh cũng không có hứng thú đối với Lâm Nhạc.   

Hứa Chiếu nuốt xuống một ngụm bánh bao: "Thứ bảy chủ nhật này cậu ấy đều ở tòa nhà thực nghiệm khoa trí tuệ nhân tạo của trường học chúng ta, cũng chỉ có buổi sáng mới có chút thời gian rảnh rỗi."   

Hứa Chiếu còn đang lải nhải.   

Phong Dương lại dừng tại chỗ, anh nhớ tới tòa nhà thực nghiệm mà hôm qua Tô Vãn hôm qua nói, cho nên hai người bọn họ đang cùng nhau làm một hạng mục?   

"Các cậu … đang chơi nhóm mấy người?" Phong Dương xoay người nhìn Hứa Chiếu.   

Hứa Chiếu ngẩng đầu: "Hai người, Tiểu Nhạc gia chỉ có thể chơi vào lúc ngồi trên xe để đến đây, ngay cả phòng phát sóng trực tiếp cũng không mở được."   

Phong Dương ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, vốn dĩ theo kế hoạch ban đầu là muốn bắt đầu đọc sách, nhưng lúc này anh vẫn không nhúc nhích.   

Một lát sau mới cầm lấy điện thoại di động của mình, đăng nhập vào giao diện trò chơi mê ngữ.   

Bên trong mê ngữ có thể nhìn thấy được bạn tốt của mình, ngay cả thời gian online và khoảng thời gian online của bạn tốt cũng có thể nhìn thấy.   

Cái tên Zero vẫn dừng lại ở thời điểm tuần trước bọn họ chơi game, sau đó không có online nữa.   

......   

"Trong khoảng thời gian này, mọi người đều đã tự mình quen thuộc, không hiểu thì có thể tới hỏi chúng tôi, nhớ ăn cơm sáng nhanh một chút, cơm trưa cũng nhớ phải ăn, ngày hôm qua sinh viên khoa máy tính như vậy là không được." Mấy giáo sư đến nói chuyện với nhóm sinh viên như thường lệ rồi rời đi.   

Lâm Nhạc ngồi xổm phía sau đám người, thừa dịp có vài người còn đang ăn sáng, kiên trì đem ván game cuối cùng đánh xong.   

Những người khác ở bên cạnh nhìn anh ta đầy miệng: "Phải phải phải, nhanh chóng bổ sung máu! Trốn đi!"   

Mấy người Tô Vãn tìm một cái bàn ngồi xuống ăn, cô lấy điện thoại di động ra liền phát hiện Phong Dương gửi tin nhắn cho mình.   

Phong Dương: 【Buổi tối có muốn cùng nhau chơi trò chơi không? 】

Tô Vãn trả lời: 【Được, 9 giờ tối bắt đầu. 】  

Một đám người ở tầng một, Triệu Kiếm Kiều đứng ở tầng ba nhìn xuống, người đàn ông bên cạnh đến gần lan can: "Tôi đã nhìn qua số hiệu một lần."   

Triệu Kiếm Kiều quay đầu nhìn về phía người đàn ông: "Người của Đại học S các cậu ngay cả âm thanh cũng không nhớ ra mà sửa."   

Chu Đảo không thèm để ý chút nào: "Tô Vãn cải biến mã số, gần như nhìn không ra bất đồng, cô ấy rất mạnh."   

Có thể từ trong miệng vị này nghe được hai chữ 'rất mạnh', quả thật là hiếm thấy, trong lòng Triệu Kiếm Kiều đắc ý, nhìn xem, đây chính là sinh viên của Đại học A bọn họ.   

May mà hiệu trưởng biết người Tô gia, nếu không chỉ sợ Tô Vãn sẽ chạy đến Đại học S.   

Chu Đảo nhìn ba người ngồi ở một cái bàn phía dưới, trong mắt càng thêm hứng thú: "La Tử Minh cải biến nhìn như không lớn, nhưng lại xảo diệu, hoàn toàn tạo thành một loại hiệu quả khác."   

Triệu Kiếm Kiều chỉ vào người máy màu hồng trên tầng hai: "Nổi bật nhất hôm qua chính là người máy kia."   

"Quách Nguyên Châu?" Chu Đảo sửa sửa ống tay áo, "Là có chút ý tứ, nhưng mà tôi không thích."

Tô Vãn đặt tay trên mặt bàn, một bên không nhanh không chậm cùng Phong Dương trả lời tin tức, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên tầng.   

Không có người.   

"Nhìn cái gì?" La Tử Minh ngẩng đầu theo, cái gì cũng không thấy.   

"Không có gì." Tô Vãn thu hồi ánh mắt, vừa rồi cô cho rằng có người đang đứng trên tầng nhìn xuống dưới này.   

Tầng ba.   

"Trước tiên để những người máy này cho bọn họ chơi đùa." Chu Đảo và Triệu Kiếm Kiều đi đến một lối ra khác, anh ta dừng lại nhìn vào phòng máy tính bên trong, "Công nghệ trên toàn thế giới đặt cùng một chỗ, chỉ sợ bọn họ tiếp xúc quá sớm."

"Tôi ngược lại cảm thấy không có gì." Triệu Kiếm Kiều vô cùng tự tin đối với mấy sinh viên kia, "So với hai người các cậu lúc trước, bọn họ cũng không kém."

Chu Đảo cũng không phản bác lời này, thậm chí còn đồng ý nói: "So với chúng tôi còn mạnh hơn."   

Lúc trước bọn họ điên cuồng muốn cho cả thế giới biết chính mình lợi hại.   

Nhóm sinh viên ở tầng một chỉ nhìn thấy phần nổi như tảng băng trôi của hạng mục, hoàn toàn không biết chuyện tiếp theo gì sẽ xảy ra.   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp