Bẫy Rập

Chương 42
Bỏ qua sự mới lạ của ngày đầu tiên, cuối cùng mấy sinh viên của khoa máy tính cũng đã bình tĩnh lại, mã chương trình phải sửa, cơm cũng phải ăn.   

Lâm Nhạc ghé vào bên cạnh Tô Vãn nhìn xem, cậu ta cũng học lập trình, nhưng dù sao cũng học trí tuệ nhân tạo, lấy ra cũng coi như là trình độ trung thượng nguồn, tuyệt đối là đối tượng được các công ty lớn ưu ái.   

Đáng tiếc cậu ta không hiểu mã mà Tô Vãn viết, mã cấu trúc này có chút không giống với mã trí tuệ nhân tạo kia.   

"Vì sao lại thêm mã ở dưới đây, có thể chạy sao?" Lâm Nhạc chỉ vào một dòng mã trên màn hình máy tính, cảm thấy vị trí bị đặt sai.  

Tô Vãn không nói gì, trong chớp mắt, ngón tay lại lạch cạch đánh ra một đống mã.   

Lâm Nhạc thấy cô không để ý tới mình, đành phải câm miệng tiếp tục nhìn.   

Sự thật chứng minh, mã của Tô Vãn không có vấn đề gì, người máy màu vàng hôm qua lại bắt đầu thực hiện một tác khác: mở hai cánh tay, ngồi xổm một chân.   

Chương trình hôm qua được thêm vào một động tác.   

"Vậy mà thật sự hữu dụng." Vẻ mặt của Lâm Nhạc vừa cảm thán lại thêm xấu hổ, người ta mới là năm nhất đã có thể lợi hại như vậy.   

Nếu bọn họ có thể cùng nhau chơi trò chơi với nhau một lần nữa thì tốt rồi, đây chính là sở thích duy nhất của mình.   

Đáng tiếc đối phương nói về sau cũng không chơi nữa.   

Cả ngày hôm nay Tô Vãn chỉ làm cái này, sau đó đi dạo chung quanh tòa nhà thực nghiệm.  

Tòa nhà thực nghiệm này dành riêng cho khoa trí tuệ nhân tạo, tổng cộng sáu tầng, trước mắt sinh viên chỉ có thể đi dạo ba tầng phía dưới, ba tầng trên không có thẻ thì không vào được, đại khái có kỹ thuật gì đó không thể cho người bên ngoài xem.   

Tô Vãn cũng không vội vàng sửa đổi chương trình người máy, việc cô thêm động tác đơn giản chỉ là vấn đề thời gian.   

Vì vậy nhiều sinh viên như vậy nhưng cuối cùng chỉ nghiên cứu cái này?   

Tô Vãn nhìn thoáng qua tầng trên, một lần nữa trở lại tầng ba.   

"Tham gia hạng mục khó hiểu này, cũng không biết chúng ta phải tổn thất bao nhiêu tiền." La Tử Minh chống cằm, cũng không xem máy tính.   

Tô Vãn thoáng nhìn cậu ta, đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền hỏi: "Có phải cậu có một căn biệt thự ở Lạc Du không?"   

"Lạc Du?" "La Tử Minh suy nghĩ một chút, "Có, làm sao vậy?"

"Gần đây bên đó đang có hoạt động?"   

La Tử Minh gật đầu: "Mời rất nhiều họa sĩ đi, nói là vẽ vật thực, đến lúc đó chọn ra ba tác phẩm nổi bật, tiền thưởng không nhỏ."   

Cậu ta nói xong mới phản ứng lại: "Lão đại, làm sao cậu biết? Chẳng lẽ cậu cũng mua biệt thự ở bên kia?"   

Chuyện này chỉ mới nói qua, họa sĩ cũng là chủ đầu tư bên kia chuẩn bị mời, nghe nói họa sĩ phải có chút danh tiếng mới có thể tham gia.   

"Không có, nghe người ta nói."   

"Lão đại, cậu có hứng thú tham gia?" La Tử Minh sờ sờ cằm, "Mỗi chủ sở hữu đều có một vé có thể bỏ phiếu, đến lúc đó chúng ta có thể đến hiện trường xem.

"Đến lúc đó lại nói." Tô Vãn không có hứng thú đối với hoạt động này, nếu Phong Dương tham gia thì lại là chuyện khác.   

Buổi tối trở về, quả nhiên Tô Vãn nhận được lời mời của Phong Dương.   

"Tôi muốn đi đến vách núi bên kia xem một chút." Phong Dương chủ động nói.   

"Ừm." Tô Vãn điều khiển nhân vật trong trò chơi nhảy về phía vách núi.   

Hai người chậm rãi ngắm phong cảnh, thỉnh thoảng giết vài người, ở trong trò chơi coi như sung sướng.   

Mà lúc này trở lại phòng ngủ của Đại học S, Lâm Nhạc chuẩn bị mở phòng phát sóng trực tiếp chơi game, vừa online đã phát hiện bạn tốt Zero cùng FY đang online!   

Không phải lúc trước cô đã nói không chơi nhóm hai người sao?!  

Lâm Nhạc cảm giác mình bị tổn thương thật sâu, thì ra không chơi nhóm hai người chỉ là không muốn ghép cặp với cậu ta thôi.   

Chẳng lẽ là bởi vì chính mình quá mạnh? Mang theo cậu ta thì không có cảm giác thành tựu?!   

Vừa nghĩ đến chuyện này, ngay cả phát sóng trực tiếp Lâm Nhạc cũng không thấy thơm.   

Đương nhiên Tô Vãn không biết danh sách bạn tốt trong đại sảnh trò chơi đã khiến cho mình bị bại lộ, cô mang theo Phong Dương đi dạo vài vòng trong trò chơi, lúc này hai người mới logout.   

Chiều thứ hai tuần này, Tô Vãn không có lớp học.   

Cô đi ra khỏi trường, đi đến cửa tiệm trà sữa nổi tiếng kia, như thường lệ mua trà sữa vị hoa cam.   

Chờ Tô Vãn xếp hàng xong, sau khi mua được đến tay, Phong Dương cũng gần như tan học, cô đi về phía khoa mỹ thuật.   

Thời điểm sắp lên đến lớp học 403, Tô Vãn nhận được tin nhắn của Phong Dương.   

—— 【 Tôi phải đi đến phòng 512 nghe lão sư giảng giải, có thể buổi tối không hẹn được. 】

Dựa theo bố cục tòa nhà giảng dạy của của khoa mỹ thuật, 512 là một phòng học lớn, lại là tạm thời dạy thêm, Tô Vãn hoài nghi sẽ có không ít người đi qua.   

Cô thu hồi điện thoại di động, vẫn đi về phía 403, người trong phòng học vừa mới đi ra, Phong Dương hẳn là đang tụt lại phía sau.   

Tô Vãn tựa vào tường của hành lang, chờ anh từ bên trong đi ra.    - app TYT tytnovel.com -

"Cậu..." Phong Dương đi ra nhìn thấy cô thì ngẩn người, sau đó nói, "Xin lỗi, hẳn là nên sớm thông báo cho cậu."

Nhưng mà bọn họ cũng vừa nhận được thông báo khi đang ở trong lớp học.   

Tô Vãn đưa trà sữa cho Phong Dương: "Có thể cọ lớp không?"   

Cô không có ý nghĩ gì khác, chỉ muốn nhìn dáng vẻ học lớp chuyên ngành của Phong Dương.   

"Là giảng bài..." Phong Dương do dự nói.   

"Đi thôi." Tô Vãn nhấc chân đi về phía phòng 512, Phong Dương chỉ có thể đuổi theo.   

Những nữ sinh trong lớp Phong Dương nhìn thấy Tô Vãn tùy tiện đi vào phòng 512 như vậy, trong lúc nhất thời đều kinh hãi.   

Ánh mắt mọi người đặt ở trong bàn tay đang cầm trà sữa hoa cam của Phong Dương, ngay cả trà sữa cũng đã nhận rồi.   

Phải biết rằng tuy rằng Phong Dương nổi danh ôn nhu trong khoa mỹ thuật, nhưng cùng lời truyền bên ngoài lại khác nhau một trời một vực, anh rõ ràng là cao lãnh chi hoa, nhìn từ xa không thể thân cận.   

Chẳng lẽ Tô Vãn đã liếm cẩu đạt đến trình độ cái gì có cũng đều có?   

"Nơi này là lớp học của khoa mỹ thuật, cậu đi vào có lẽ không được tốt lắm đâu?" Ánh mắt Tống Nhã Chân lộ ra lạnh lẽo, cô ta còn tưởng rằng Phong Dương đối với ai cũng giống nhau.   

Tô Vãn không thích Tống Nhã Chân, cũng lười để ý, cùng Phong Dương ngồi ở phía sau.   

Tống Nhã Chân cũng không để ý mặt mũi, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Phong Dương.   

Phong Dương: "..."   

Tiết học này quả thật là một tiết học chung, mấy lớp khác của khoa sơn dầu đều đi vào.   

Hứa Chiếu vừa đi vào đã nhìn thấy hai người bên cạnh Phong Dương, cũng hơi kinh hãi một chút.   

Tu La Tràng này?   

"Hứa Chiếu, cậu ngồi đây." Tô Vãn ngẩng đầu hô với cậu ta.   

Đám đông vây xem: Ngay cả bạn cùng phòng cũng quen thuộc như vậy?   

"A, được." Hứa Chiếu mang theo chút bộ dáng chân chó, lập tức ngồi bên cạnh Tô Vãn.   

Đây chính là đại lão.

"Chúng ta đổi chỗ khác?" Tô Vãn quay đầu nói với Phong Dương.  

Cô ngồi gần, Phong Dương có thể cảm nhận được hơi thở khi Tô Vãn nói chuyện, nhưng mà lần này anh không né tránh, chỉ bình tĩnh đứng dậy, cùng cô đổi chỗ ngồi.   

Hiện tại, Tống Nhã Chân biến thành ngồi bên cạnh Tô Vãn.   

Trong nháy mắt khuôn mặt của Tống Nhã Chân vặn vẹo, như thế nào cô ta cũng không nghĩ tới Tô Vãn lại vô sỉ như vậy.   

Về phần Tô Vãn, cô căn bản không đem Tống Nhã Chân đặt ở đáy mắt.   

Bài giảng này là do viện trưởng đứng lớp, ông ấy vừa trở về từ nước ngoài nên muốn chia sẻ một số cảm xúc của mình cho tất cả mọi người.   

Cơ hội hiếm có, sinh viên khoa sơn dầu đều có chút kích động.   

Người đến không sai biệt lắm thì viện trưởng tiến vào, ông ấy lấy ra thẻ lão sư cắm vào bục giảng, bắt đầu bật màn hình máy tính.

"Chậm trễ thời gian của mọi người, thật sự ngượng ngùng." Viện trưởng lấy usb từ trong túi ra, "Ngày mai tôi còn phải rời trường, chỉ có thể mượn hôm nay mà nói, đây là một ít ảnh chụp tôi lấy được ở nước F, để cho mọi người thưởng thức, đều là một số tác phẩm tôi cảm thấy tương đối thú vị."

"Viện trưởng, ở đây có thêm một sinh viên không phải người của khoa mỹ thuật." Tống Nhã Chân đứng dậy chỉ vào Tô Vãn nói, "Đây là bài học chuyên ngành của chúng ta, cậu ta vào đây chiếm dụng tài nguyên của mọi người."

Ở đại học, một số lão sư thực sự không thích có sinh viên không phải học chuyên nghành của mình nhưng lại đến cọ lớp.   

Viện trưởng giơ tay đè xuống phía dưới: "Không sao, bạn học này muốn tiếp xúc với phương diện này thì có thể cùng nhau nghe."  

Tống Nhã Chân cười lạnh: "Cô ta mới không phải tới nghe giảng, rõ ràng là tới chơi."   

"Bạn học Tống ngồi xuống trước đi, tôi bắt đầu giảng bài." Viện trưởng cười hiền từ nói, "Có thể làm cho các sinh viên khác cảm thấy hứng thú, đây là vinh dự của khoa mỹ thuật chúng ta."

Tống Nhã Chân chỉ có thể không cam lòng ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Vãn trầm xuống.   

Viện trưởng bắt đầu đặt PPT, tất cả ảnh bên trong đều là tranh sơn dầu, ông giải thích từng cái một.   

Phong Dương nghe rất nghiêm túc, dường như xem nhẹ những người xung quanh.   

"Loại kỹ xảo này thuộc về xảo kỹ, chủ đạo cũng không tôn sùng, nhưng không có nghĩa là mọi người không thể dùng." Viện trưởng chỉ vào một bức tranh phía trên nói, "Giống như cái này, kết hợp rất tốt."

Nói xong, viện trưởng đang muốn đăng nhập vào một trang web, để mọi người có thể nhìn vào trường phái này.   

Trang web này là một trang web nhỏ ở nước ngoài, đi ra ngoài cần phải có thang để trèo tường.   

Trên máy tính của máy tính có loại phần mềm này, ông ấy cố gắng mở ra nhưng vẫn không thể kết nối.   

"Hình như bị treo." Viện trưởng có chút đáng tiếc nói.   

Ánh mắt Tô Vãn rơi vào sườn mặt Phong Dương, rõ ràng cảm giác được trong nháy mắt vừa rồi khi viện trưởng nói không nhìn thấy, anh mất mát.   

Không riêng gì Phong Dương mà rất nhiều sinh viên ở đây đều bị thể loại này hấp dẫn.   

Tô Vãn giơ tay đứng dậy: "Nếu viện trưởng không ngại, em có thể mở được."   

"Ai?" Viện trưởng vội vàng gật đầu, "Đương nhiên có thể."

Chờ Tô Vãn đi lên, lúc này viện trưởng hiền lành hỏi: "Bạn học, em học chuyên ngành nào?"

"Khoa máy tính." Tầm mắt của Tô Vãn dừng trên màn hình máy tính, ngón tay nhanh chóng gõ mã.  

Từ khi lên lớp, máy tính này vẫn chiếu trên tấm màn hình trước bảng đen, dòng mã mà Tô Vãn gõ xuống nhìn không sót một chút nào, bị toàn bộ người trong lớp nhìn thấy.   

Đi thang đối với người học máy tính cũng không tính là chuyện gì khó, ít nhất trình độ hơi tốt một chút cũng có thể học được.   

Nhưng đối với những người không biết chút gì lại sẽ tràn ngập một loại kính sợ không thể giải thích được.   

Cả phòng học lặng ngắt như tờ, ánh mắt cũng không chớp một cái, nghiêm túc nhìn Tô Vãn gõ mã.   

Tuy rằng nhìn không hiểu, nhưng không ảnh hưởng đến việc bọn họ cảm thán Tô Vãn lợi hại.   

Phong Dương tựa lưng vào ghế, bình tĩnh nhìn Tô Vãn trên bục giảng, lần đó khi anh ở Điệp Lam nhờ cô sửa máy tính đã chứng kiến cô lợi hại như thế nào, nhưng bây giờ nhìn thấy lần nữa vẫn sẽ cảm thấy rung động.   

Sau khi Tô Vãn thử kết nối với VPN, lại mở ra trang web mà viện trưởng đang cố gắng mở.   

Coi như trơn tru.   

Tô Vãn đem ghế giảng để lại cho viện trưởng, tự mình đi xuống.   

Viện trưởng bị một màn này làm cho trấn trụ, sau đó nói: "Mọi người vỗ tay cảm ơn bạn học này."   

Nhờ Tô Vãn giúp đỡ, tiết học này xem như được tiến hành thuận lợi.   

Viện trưởng đứng trên bục giảng còn đang bình giảng, Tô Vãn một chút cũng nghe không vào, tầm mắt bất giác bị ngón tay đang đặt trên mặt bàn bên cạnh của Phong Dương hấp dẫn.   

Bàn học của khoa mỹ thuật là màu đen, không phải là bàn ghế màu xanh giống như khoa văn học hay khoa máy tính.   

Bàn tay kia trắng lạnh như sương, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng rơi xuống đặt trên mặt bàn màu đen, tương phản rõ ràng.   

Tô Vãn nhìn chằm chằm bàn tay xinh đẹp như tác phẩm nghệ thuật kia, hứng thú đột nhiên sinh ra, cơ hồ không rời được mắt.   

Có lẽ là khát, Phong Dương cầm lấy trà sữa màu hương cam trên bàn uống một ngụm.   

Tô Vãn mua trà sữa hoa cam thêm đá, lúc này băng tan ra, thân ly thấm ra không ít giọt nước.   

Ngón tay Phong Dương nắm ở thân ly trà sữa nên dính vào nước, có một giọt nước lớn, thậm chí từ đầu ngón tay anh trượt ra, dừng lại trên mu bàn tay.   

"..." Tô Vãn bất giác đi sờ nút bấm switch trong túi.   

"Tiết học tạm dừng ở đây, mọi người trở về nhớ ngẫm lại một chút." Viện trưởng đến cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.   

Tối thứ hai cái gì cũng không làm, Tô Vãn bồi Phong Dương ngồi học một tiết của khoa mỹ thuật.   

Cô cũng không cảm thấy nhàm chán, thậm chí... Rất có thu hoạch.   

Phong Dương và Hứa Chiếu cùng nhau trở về phòng ngủ, trên đường nhắc tới Tô Vãn.   

Trên mặt Hứa Chiếu lộ ra nụ cười hâm mộ: "Tô Vãn đối với cậu quá tốt, lần trước cô ấy nói không chơi nhóm hai người, kết quả quay đầu chỉ chơi nhóm hai người với mình cậu."   

Việc này vẫn là khi Lâm Nhạc và Hứa Chiếu cùng nhau chơi game, oán giận đi ra.   

"Chỉ là cậu ấy không thường xuyên chơi trò chơi." Phong Dương rũ mắt nhìn bóng của mình dưới ánh đèn đường, môi hơi cong lên một chút.  

"Tô Vãn thật sự rất mạnh, nếu năm đó mình cũng chọn khoa máy tính, nói không chừng có thể cùng cô ấy là bạn học." Hứa Chiếu vẫn nhớ mãi không quên máy tính.  

Phong Dương nghe vào tai, giống như Hứa Chiếu muốn làm bạn học với Tô Vãn.  

“Nhưng mà hôm nay Tống Nhã Chân xảy ra chuyện gì vậy?" Hứa Chiếu khó hiểu hỏi, thời điểm cô ta đứng lên muốn đuổi Tô Vãn đi ra ngoài, tình huống không đúng lắm.   

Nhắc tới cái tên này, khóe môi Phong Dương rủ xuống: "Không rõ lắm."   

"Cảm giác cô ta có chút cố chấp." Hứa Chiếu chỉ chỉ đầu của mình, "Nữ sinh bình thường sau khi bị cậu cự tuyệt thì cũng sẽ không tiếp tục dây dưa nữa."

"Tùy cô ta." Phong Dương bước nhanh vào phòng ngủ, chỉ cần anh không để ý tới là được.   

Bên kia, Tống Nhã Chân đứng ở dưới ký túc xá nam của khoa mỹ thuật, nhìn phòng ngủ của bọn họ bật đèn, kéo rèm cửa sổ lại.   

"Phong Dương." Cô ta thấp giọng thì thào, khuôn mặt dán vào đồ vật trong tay, giọng nói mang theo si mê áp lực cực độ.   

Nếu Phong Dương ở đây, nhất định sẽ nhận ra đồ vật trong tay cô ta là bao cổ tay mà anh đánh rơi cách đây không lâu.   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp