Bẫy Rập

Chương 43
Sáng thứ ba Phong Dương nhận được thư mời của chủ đầu tư khu biệt thự Lạc Du, nói rằng hy vọng anh có thể tham gia vào hoạt động vẽ tranh vật thực.

Phong Dương có chút kinh ngạc, vốn dĩ lúc trước nghe Tô lão sư nói chuyện này nên đang muốn đi hỏi thăm, kết quả đối phương tự mình đưa thiệp mời tới.   

Trên thực tế, không riêng gì anh mà còn có Tống Nhã Chân cũng nhận được thiệp mời.   

Phong Dương chuẩn bị đến phòng học tiếp theo để lên lớp, không ngờ lại gặp được Tống Nhã Chân ở hành lang, đối phương đang ở đối diện đi tới.   

"Phong Dương, cậu nhận được thư mời từ của khu biệt thự Lạc Du sao? Tôi cũng vừa mới nhận được." Vừa gặp được, Tống Nhã Chân đã ném ra một câu.

Hai người đối diện nhau mà đi, Phong Dương làm như không nghe thấy, đi thẳng về phía trước, vẫn không quay đầu lại.   

Tống Nhã Chân quay đầu lại nhìn bóng lưng anh, khóe miệng đang cong cong lập tức hạ xuống.   

Ngồi trong lớp học, Phong Dương nhớ tới lời mà Tô lão sư nói hôm đó, biệt thự Lạc Du mời tới đều là một số họa sĩ nổi tiếng, tuy rằng anh không cho rằng mình có danh tiếng gì, nhưng quả thật đã giành được giải đặc biệt trong cuộc thi quốc tế Hồng Thu, cùng với tác phẩm trước đó đã được một nhà sưu tập lớn mua lại.  

Tống Nhã Chân...   

Anh không thích đối phương, nhưng trước khi vào trường cô ta cũng đã từng đoạt được rất nhiều giải thưởng, nghe nói là hạt giống mà khoa mỹ thuật của bọn họ muốn đào tạo.   

Cũng khó trách biệt thự Lạc Du bên kia gửi thư mời.   

Cùng lúc đó, mấy chủ sở hữu của biệt thự Lạc Du cũng nhận được một danh sách tất cả các họa sĩ được mời bởi nhà đầu tư.   

Thân là một trong những chủ sở hữu, đương nhiên La Tử Minh cũng nhận được danh sách này, nếu là trước kia thì có lẽ cậu ta hoàn toàn không có hứng thú. Nhưng lần trước sau khi Tô Vãn hỏi qua, cậu ta vẫn là click mở danh sách ra xem một chút.   

Nhìn thấy một cái tên quen thuộc ở phía sau.   

"Phong Dương?" Tầm mắt của La Tử Minh dừng lại ở một cái tên trong danh sách, như có điều suy nghĩ, Tô Vãn hỏi việc này là bởi vì Phong Dương?  

Giờ ăn cơm buổi trưa, La Tử Minh lấy ra danh sách trên điện thoại di động, hỏi Tô Vãn: "Phong Dương muốn tham gia hoạt động ở biệt thự Lạc Du bên kia, cậu biết không?"   

Tô Vãn đem đậu xanh trong bát lấy ra, giương mắt: "Cậu ấy muốn tham gia?"   

Không biết?   

La Tử Minh gật đầu, đưa điện thoại di động cho Tô Vãn: "Chủ sở hữu đều nhận được danh sách mà chủ đầu tư gửi tới, hôm đó vừa lúc rảnh rỗi, chúng ta có muốn đi xem không?"   

Lần trước Tô Vãn cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không có để ở trong lòng, càng không có ý nghĩ muốn đi qua xem.   

Cô lấy điện thoại di động, bắt đầu lật xem danh sách.   

Danh sách này có gần một trăm người, đều từ mười tám đến dưới ba lăm tuổi, xem như là mời một nhóm họa sĩ trẻ hàng đầu trong nước đến.   

Lý lịch mỗi người đều kinh người, từ giải thưởng thiếu niên đến giải thưởng thi đấu quốc tế, cột giải thưởng của mỗi người đều được lấp đầy.    - app TYT tytnovel.com -

Chủ đầu tư cũng tốn rất nhiều công sức, muốn lấy lòng chủ biệt thự, lại thuận tiện quảng bá biệt thự Lạc Du.   

"Phong Dương ở hàng 75." La Tử Minh thấy nàng còn đang lật, không khỏi lên tiếng nhắc nhở.   

Tô Vãn kéo xuống đến số thứ tự 75, trước tiên cô không phải nhìn Phong Dương, tầm mắt ngược lại rơi vào hàng 76, trên đó viết 'Tống Nhã Chân'.   

"Ngày đó đi xem một chút." Tô Vãn ngẩng đầu nói với La Tử Minh.   

"Được, mình còn có một phiếu có thể bỏ." La Tử Minh cầm đũa, "Có thể ném cho Phong Dương."

Tô Vãn không trả lời, cô xem cột giải thưởng của Phong Dương, giải thưởng của anh cũng không ít, chẳng qua có một chút khác biệt so với những người khác trong danh sách, thời gian anh nhận giải bắt đầu từ cao trung.   

Thời gian trước đó dường như không giành được bất kỳ giải thưởng nào.   

Sau khi xem xong, Tô Vãn trả lại điện thoại di động cho La Tử Minh: "Phiếu cậu tự giữ lại mà bỏ cho người mình thích."   

Cô cũng không tiếp tục ăn cơm, dựa vào ghế nhắn tin cho Phong Dương:【 Cậu muốn tham gia hoạt động ở biệt thự Lạc Du? 】

Còn chưa hết buổi sáng đã có hai người biết mình muốn tham gia hoạt động này, Phong Dương nhìn tin nhắn mà Tô Vãn gửi đến trên điện thoại di động, ngoài ý muốn không phản cảm.   

Phong Dương:【Ừm, buổi sáng nhận được thư mời của bọn họ. 】  

Tô Vãn:【La Tử Minh là chủ sở hữu biệt thự ở Lạc Du, hoạt động này cậu ấy sẽ đi qua xem. 】

Phong Dương rũ mắt nhìn tin tức trên màn hình nửa ngày, cuối cùng mới hỏi:【Còn cậu thì sao? 】

Tô Vãn:【Đi cùng cậu ấy. 】   

......   

Chiều thứ tư, hai mươi tám sinh viên một lần nữa đi vào tòa nhà thực nghiệm, giống như một vài lần trước, vị trí của khoa máy tính là ở trên tầng ba.   

Tô Vãn đang xem chương trình của các người máy khác, hiển nhiên chương trình của mỗi một người máy đều không giống nhau, hẳn là do người khác thiết kế.   

"Ai——" Quách Nguyên Châu ngồi ở bên cạnh thở dài, "Gần đây hình như cô ấy cũng không có đến tìm mình."

Tô Vãn liếc nhìn cậu ta: "Dịch Nhất?"   

Quách Nguyên Châu gật gật đầu: "Đồng hồ mất hiệu lực, cô ấy chỉ tới một lần, sau đó chưa từng tới nữa."   

Hóa ra là dựa vào một chiếc đồng hồ để liên hệ cảm tình.   

"Không phải khoảng thời gian trước cậu còn trốn tránh con gái nhà người ta sao, hiện tại không tới tìm thì cậu lại oán giận." La Tử Minh xoay ghế, chậc chậc bảo lại, "Lòng dạ đàn ông, kim dưới đáy biển."

"Cậu không phải là đàn ông sao?" Quách Nguyên Châu hỏi ngược lại.   

Tô Vãn cũng lắc đầu: "Cô ấy không đến tìm cậu, vậy cậu cũng không đi tìm cô ấy sao?"   

La Tử Minh đồng ý: "Đúng vậy, một đại nam nhân mà còn ngượng ngùng xoắn xít." Nhìn lão đại một chút, nói ra tay liền ra tay, tuy rằng không phải yêu đương.   

"Mình cái này không phải..." Thẹn thùng.

Ba người giống như đang tổ chức một bữa tiệc trà.   

Mấy người của Đại học S ngồi bên cạnh nhìn thấy, trong lòng nghẹn đến hoảng hốt.   

Nếu là mấy ngày trước, có lẽ bọn họ sẽ nói ba người này là do Đại học A muốn bỏ mạ vàng, nhưng hiện tại... Sự thật chứng minh, ba người này còn lợi hại hơn nhiều so với bọn họ.   

Đang lúc tất cả mọi người đều có suy nghĩ, chuông báo động trên đỉnh đầu đột nhiên vang lên, mỗi một máy tính trên lầu ba đều hiển thị bị xâm nhập.   

"Có người xâm lấn?!"   

Sinh viên đại học S bắt đầu phản công, cố gắng chống lại xâm lấn, tốc độ của đối phương quá nhanh.   

Tô Vãn đứng dậy quét máy tính trên lầu ba một lần, toàn bộ sáng lên, biển hiện bị xâm lấn.   

“...... Chúng ta có giúp đỡ không?" La Tử Minh do dự nói, luôn cảm thấy kỳ quái.   

Tô Vãn một lần nữa ngồi xuống: "Nguyên Châu, cậu rút công tắc nguồn điện điện và dây mạng."   

Quách Nguyên Châu ngồi ở máy tính bên cạnh tường, cách tổng áp gần nhất.  

"À." Quách Nguyên Châu đưa tay dùng sức, kéo tổng áp khống chế tất cả máy tính xuống, lại kéo dây mạng ra.   

Trong nháy mắt tất cả các máy tính đều là màu đen.   

Sinh viên Đại học S chuẩn bị cố gắng ngăn chặn cuộc xâm lấn: "..."   

Phòng giám sát trên tầng sáu.  

"Đầu óc của mấy sinh viên này đều có tật xấu?" Một nghiên cứu viên mặc áo khoác dài trắng khiếp sợ nói.   

Trương Nhân Thủy nhìn ba người trong màn hình thì chậc chậc nửa ngày: "Lười đến một loại cảnh giới."   

Vốn dĩ chuẩn bị thăm dò thực lực của mấy vị sinh viên nên cố ý an bài một tiết mục xâm lấn, kết quả đối phương trực tiếp đóng cửa tổng áp, rút dây mạng.   

Theo lẽ thường mà nói, làm nghề này, chẳng lẽ phản ứng đầu tiên không phải là chống cự?   

Tắt tổng áp, rút dây mạng chính là một bước cuối cùng của kẻ thua cuộc.

Chu Đảo nhìn camera giám sát, thấy Tô Vãn giống như không có chuyện gì xảy ra, nở nụ cười: "Cô ấy phát hiện."   

Tầng ba.   

"Mấy người đang làm gì?" Một người của Đại học S nhíu mày hỏi, "Nơi này bị xâm lấn, mấy cậu trực tiếp rút dây mạng, tổn thất tư liệu thì làm sao bây giờ?"

"Người xâm lấn lợi hại như vậy, không rút dây mạng, toàn bộ tư liệu bị mất thì làm sao bây giờ?" Tô Vãn khí định thần nhàn nói.   

"Làm sao mấy người biết nhất định sẽ bị đối phương xâm nhập? Chúng ta..."  

"Chúng ta không được." Tô Vãn dựng thẳng một đầu ngón tay lắc lắc.   

"Cô!"   

"Cô ấy cũng không được." La Tử Minh ở phía sau bổ sung một câu.   

Mọi người nhất thời im lặng lại, sinh viên của Đại học S đều phẫn nộ nhìn mấy người của Đại học A.   

Bản thân tầng ba mở cửa cho sinh viên có nghĩa là những tài liệu này đều có thể được xem, một nơi không có giá trị bị xâm nhập, tin tặc nhàn rỗi đến hoảng loạn sao?   

Muốn xâm lấn cũng phải xâm lấn mấy tầng trên mới đúng.   

Hôm nay Tô Vãn không muốn chơi cùng, dứt khoát *nhất lao vĩnh dật.  

*Nhất lao vĩnh dật: Dứt khoát làm xong một lần để thoải mái. 

"Đừng lo lắng, nơi này nhiều tiền bối như vậy, đợi lát nữa bọn họ sẽ xuống, đến lúc đó giao cho bọn họ." Quách Nguyên Châu vẻ mặt chính trực nói, không chút nào cảm thấy để cho tiền bối lão sư giải quyết là chuyện mất mặt gì.   

Người của Đại học S lộ ra ánh mắt phỉ nhổ, đám người này thật sự thối nát không biết xấu hổ.   

Một vài phút sau, có người từ trên tầng đi xuống.   

"Đã lâu không gặp." Chu Đảo đi vào, nhìn Tô Vãn nói.   

Tô Vãn nhìn đối phương, ngày đó quả nhiên không phải ảo giác, cô hơi nhướng mày: "Không phải tuần trước mới gặp qua sao?"   

"Lão đại, tuần trước hai người gặp mặt?" Quách Nguyên Châu tò mò hỏi.   

"Chu tiền bối đứng trên lầu nhìn chúng ta." Tô Vãn nhìn chằm chằm Chu Đảo, "Còn không phải là đã gặp qua sao?"   

Chu Đảo gập đầu: "Nói không sai, là đã gặp qua."   

"Mấy người cũng thật sự thô bạo." Trương Nhân Thủy chen vào, cắm dây mạng một lần nữa, mở công tắc nguồn điện, "Còn lười biếng. ”  

Mấy nghiên cứu sinh của Đại học S chỉ vào Trương Nhân Thủy và Chu Đảo, ngón tay run rẩy biểu hiện tâm tình kích động của các chủ nhân: "Anh, các anh là Chu Đảo và Trương Nhân Thủy!"   

Kỳ thật sinh viên của Đại học S cũng không biết diện mạo của hai người này, dù sao thì tất cả ảnh chụp của bọn họ cũng biến mất, trong danh sách cựu sinh viên xuất sắc cũng không thể nhìn thấy hình ảnh của họ, chỉ có tên.   

Chỉ nghe qua tin đồn bọn họ một cao một thấp, hơn nữa Trương Nhân Thủy là một người mập mạp.   

"Đừng kích động, hô hấp." Trương Nhân Thủy đi đến trước mặt một nghiên cứu sinh đang đỏ mặt.   

"Trưa nay mời mọi người ăn cơm." Chu Đảo một tay đặt túi, hỏi tám sinh viên, nhưng mắt lại nhìn Tô Vãn.   

"Nói giống như mấy người là người của Đại học A vậy." Quách Nguyên Châu không hiểu rõ đối với Chu Đảo như Tô Vãn, tự nhiên chưa nói đến tôn kính.   

Chu Đảo chỉ coi như không nghe thấy, cất bước đi xuống lầu.   

"Đi đi đi, hôm nay mọi người mở rộng bụng mà ăn." Trương Nhân Thủy kêu gọi mọi người cùng đi xuống.   

Đương nhiên là đi đến nhà ăn số hai.

Mọi người chia bàn mà ngồi, Trương Nhân Thủy lôi kéo Quách Nguyên Châu cùng ngồi, nói mình rất thích cậu ta.   

"Tôi thích con gái." Quách Nguyên Châu ôm cánh tay mình, cảnh giác nhìn mập mạp đối diện.   

"Này, ý tôi là thích phong cách của cậu, có chút giống tôi." Trương Nhân Thủy giải thích, "Hai chúng ta đều thuộc loại bạo lực, hẳn là có không ít đề tài để nói."

Hai người Chu Đảo và Tô Vãn ngồi một bàn.   

"Cô nghĩ rằng mình có thể khiêm tốn trong bao lâu?" Chu Đảo xoay ly trước mặt, "Chỉ cần tham gia cuộc thi của trường học rồi đoạt giải thưởng, đến lúc đó đương nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của người khác, chỉ biết càng đi càng xa."

"Lúc đó nói sau." Tô Vãn thản nhiên nói.   

Chu Đảo dừng xoay ly lại, giương mắt: "Người trẻ tuổi bây giờ đều mất đi nhuệ khí."   

Đầu ngón tay Tô Vãn gõ lên mặt bàn: "Người trẻ tuổi trước kia đều quá liều lĩnh."   

Nghe thấy lời nói của cô, Chu Đảo nhịn không được cười rộ lên, tiếng cười sảng khoái của anh ta chọc cho nữ sinh ở bàn bên cạnh theo bản năng nhìn qua, lại đỏ mặt cùng bạn học của mình nhỏ giọng thảo luận.   

Tô Vãn ngược lại không có phản ứng gì, cúi đầu nhìn thức ăn trên đĩa, đang suy nghĩ vì sao hôm nay đầu bếp lại thêm đậu xanh.   

Món ăn mà đầu bếp ở đây nấu hợp với khẩu vị của cô, chỉ là lâu lâu lại thích bỏ thêm đậu xanh vào món ăn.   

Tô Vãn chán ghét thứ này.   

"307 là do mấy người mở?" Chu Đảo thay đổi đề tài.  

"307 là gì?" Tô Vãn hỏi.   

Chậc, cô nhóc này thật sự khó chơi.   

"Nói không chừng sau này sẽ tìm mấy người bàn chuyện làm ăn." Chu Đảo nhìn thoáng qua đậu xanh trên đĩa của cô, "Kén ăn không phải là thói quen tốt."

Ăn một bữa ăn cũng không được tự nhiên.   

Tô Vãn buông đũa xuống: "Đi mua nước."   

"Các cậu muốn uống cái gì?" Chu Đảo đứng dậy hỏi, nghiễm nhiên muốn đi cùng Tô Vãn.   

"Coca-Cola!" Quách Nguyên Châu là người đầu tiên giơ tay lên.   

"Trà xanh."   

......   

Chu Đảo nhất nhất ghi nhớ, đi theo phía sau lưng Tô Vãn.   

Hai người đi tới khu vực đồ uống, Tô Vãn nhìn chằm chằm chỗ đặt nước ép cam một hồi, thu hồi ánh mắt, đưa tay cầm chai nước.   

"Cô muốn uống nước cam?" Chu Đảo chủ động hỏi.   

"Không muốn." Tô Vãn quẹt thẻ xong, nghe Chu Đảo hỏi, tâm tình lại xấu đi một phần.   

"Giúp tôi cầm mấy chai nước." Chu Đảo gọi Tô Vãn lại, trong tay và lòng ngực anh ta đều có một đống đồ uống.   

Tô Vãn đè nén cảm xúc, lấy ra mấy chai đồ uống sắp rơi xuống từ trong ngực anh ta.   

"Hạng mục lần này chỉ là khởi đầu." Giọng điệu của Chu Đảo trịnh trọng hẳn lên, "Tô Vãn, tôi cần cô trợ giúp."

Tô Vãn ném Coca-Cola cho Quách Nguyên Châu, một lần nữa ngồi trở lại trước bàn, chỉ coi như vừa rồi không nghe thấy.   

......   

Sau khi Phong Dương tan học, bất giác đi tới nhà ăn số hai.   

Anh nghĩ nếu gặp Tô Vãn, vậy có thể nói với cô về hoạt động vẽ vật thực kia, cùng nhau hẹn thời gian đi.   

Bạn bè với nhau, chuyện này hẳn là bình thường.   

Vừa đi tới lầu hai đã nhìn thấy Tô Vãn cùng một người đàn ông đang mua đồ uống ở khu vực đồ uống, hai người cách nhau rất gần, vẫn luôn nói chuyện, sau đó Phong Dương nhìn thấy Tô Vãn đưa tay lấy mấy chai nước giải khát từ trong ngực người đàn ông kia.   

Hai người ngồi cùng nhau ở một cái bàn, tiếp tục nói chuyện.   

Phong Dương xoay người rời khỏi lầu hai, trong lòng thế nào cũng không tránh khỏi một chuyện: Thời điểm Tô Vãn cùng anh ăn cơm, hình như rất ít khi nói chuyện.  


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp