Bẫy Rập

Chương 49
Tuần này phát sinh ra một chuyện, làm cho tình hình của Phong Dương ở khoa mỹ thuật trở nên phức tạp hơn một chút.   

Nguyên nhân là do có người nặc danh báo cáo với Hiệp hội tranh sơn dầu, nói rằng tại cuộc thi quốc tế Hồng Thu, một giám khảo họ Tô đã thả nước cho Phong Dương.   

Không biết trong thư nặc danh kia viết cái gì, tóm lại Hiệp hội tranh sơn dầu bắt đầu phái người đến khoa mỹ thuật hỏi chuyện, không chỉ hỏi Phong Dương mà còn có bạn học xung quanh.   

Mặc dù không có nhiều người đến nhưng thế trận không nhỏ, chẳng bao lâu toàn bộ khoa mỹ thuật đều biết rằng có thể giải thưởng đặc biệt của Phong Dương có hơi nước.  

"Cậu biết bạn học Tô Vãn của khoa máy tính?" Một người phụ nữ trung niên giỏi giang cột tóc cao, bà ta ngồi trong văn phòng, tay cầm quyển sổ, sắc mặt không chút thay đổi hỏi Phong Dương.   

"Quen biết." Thời điểm Phong Dương bị gọi tới vẫn còn không biết gì cả, không rõ ý đồ của đối phương.   

"Tôi nghe nói cô ấy đang theo đuổi cậu?"   

Phong Dương sửng sốt, rũ mắt nhìn mặt đất, sau đó ngẩng đầu nói: "Chúng tôi chỉ là bạn bè."   

"Cậu chỉ xem Tô Vãn là bạn." Người phụ nữ trung niên đặt chân này lên trên chân kia, cuốn sách đặt trên đó, cúi đầu viết vài từ, hỏi lại, "Nhưng Tô Vãn coi cậu như bạn bè, hay là đối tượng theo đuổi?"   

Phong Dương bình tĩnh lại: "Lão sư, đây là chuyện riêng của chúng tôi."   

Đối phương không tự giới thiệu mình, Phong Dương cũng không nhận được bất kỳ tin tức nào trước đó, lại đang ở trong văn phòng, theo bản năng cho rằng đối phương là lão sư trong trường.

"Đương nhiên, tình cảm giữa hai người là chuyện riêng." Người phụ nữ trung niên gật đầu, lại viết mấy chữ, "Cô ấy đang theo đuổi cậu, vì muốn lấy lòng cậu nên có thể sẽ làm ra một ít chuyện có lợi cho cậu. ” 

Phong Dương trầm mặc, chuyện có lợi...   

Cô từng đưa màu vẽ, vé vào cửa, còn có lần ở Định Thành.   

"Nhìn xem, cậu cũng không thể phủ nhận." Khóe miệng của người phụ nữ trung niên hơi nhếch lên, cúi đầu viết một đoạn, lại nhìn về phía Phong Dương, "Tôi sửa sang lại một chút, trong quá trình Tô Vãn theo đuổi cậu, vì lấy lòng cậu mà năn nỉ dì út Tô Dao, hy vọng bà ấy có thể cho cậu điểm cao trong cuộc thi quốc tế Hồng Thu, là như vậy sao?"   

Phong Dương bất chợt ngẩng đầu: "Ý ngài là sao?"   

"Ý trên mặt chữ." Ánh mắt người phụ nữ trung niên hơi lạnh lùng, "Hiện tại đã có người trong hiệp hội đi điều tra Tô Dao, tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất kỳ một người nào, giới sơn dầu không cần những tên bại hoại như mấy người."

Phong Dương tỉnh táo lại, không vì nửa câu sau của bà ta mà bị kích động, thản nhiên nói: "Tôi và Tô Vãn chỉ là bạn bè, cô ấy không bảo Tô lão sư cố ý cho tôi điểm cao trong cuộc thi."   

Anh nhớ tới lần đó ngồi trên xe, Tô Vãn nói bức tranh anh vẽ rất tốt, môi hơi nhếch lên.   

"Lúc đó tất cả ban giám khảo đều cho điểm cao, vị này... Lão sư.” Phong Dương nhìn chằm chằm người phụ nữ trung niên gằn từng chữ từng chữ, thậm chí cố ý tăng thêm hai chữ 'lão sư', "Có phải muốn đi điều tra tất cả giám khảo hay không?"   

Người phụ nữ trung niên nghẹn lại, tất cả tài liệu trong tay bà ta đều cho thấy, lúc đó tại cuộc thi quốc tế Hồng Thu, đúng là tất cả các giám khảo đều nhất trí chấm điểm cao cho Phong Dương.

"Lão sư ở chỗ này cố ý dẫn dắt, cố ý đổi trắng thay đen, đúng không?" Phong Dương lạnh lùng nhìn gương mặt có chút bối rối của người phụ nữ trung niên nói.   

"Cậu!" Người phụ nữ trung niên phản bác không được, bà ta khép lại quyển sổ, cười với Phong Dương một tiếng, tràn ngập ý không tốt, "Phiền cậu ở đây chờ một lát."

Bà ta đi ra ngoài cửa, gọi điện thoại, mười phút sau đi vào, một lần nữa bình tĩnh nhìn Phong Dương như nhìn phạm nhân đã bị phán tử hình.   

"Nơi này không còn chuyện của cậu, cậu có thể đi."   

Phong Dương đứng dậy, không dừng lại trong văn phòng.   

Thời điểm trở lại ký túc xá, Hứa Chiếu đi trước: "Phong Dương, đã xảy ra chuyện gì? Có người gọi mình ra ngoài để hỏi, là chuyện về bức tranh của cậu. Mình còn gặp được vài người, đều là người trước đây cùng nhau tham gia hoạt động thực tế ở Định Thành."

"Có người nói trong cuộc thi quốc tế Hồng Thu, giám khảo Tô Dao cố ý chấm điểm cao cho mình." Phong Dương bình tĩnh nói.   

Hứa Chiếu đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức mắng: "Có bệnh sao? Vì cái gì mà giám khảo Tô lại đặc biệt chấm điểm cao cho cậu, không phải tất cả giám khảo đều cho điểm cao sao?"   

Lúc đó tổng điểm của Phong Dương cao hơn không ít so với giải nhất.

"Tô lão sư là dì của Tô Vãn." Phong Dương thấp giọng nói, "Bọn họ nói vì muốn theo đuổi mình, nên Tô Vãn để cho Tô lão sư cố ý chấm điểm cao. ”   

“...... Tô Dao lão sư là dì của Tô Vãn?" Hứa Chiếu suy nghĩ một chút, đặt chú ý ở một chỗ khác, "Dì út, vậy tại sao Tô Vãn lại hộ Tô?"   

Phong Dương lắc đầu, anh cũng không rõ ràng lắm.   

"Cái này cũng không đúng, cho dù Tô Dao lão sư không cho cậu điểm cao, chỉ cho sáu điểm thì cậu vẫn đạt được giải đặc biệt." Hứa Chiếu tính toán, "Cái này hoàn toàn là nói hươu nói vượn."

Logic căn bản không thành lập, lúc ấy khi chấm điểm, mọi người đều thấy rõ ràng.   

Phong Dương cũng biết, cho nên anh cũng không khẩn trương.   

Chỉ là lo lắng ... Liên lụy đến Tô Vãn cùng Tô Dao lão sư.  

 ......   

Mất một tuần, cuối cùng Tô Vãn cũng hoàn toàn viết ra chương trình, sau khi nhập tất cả dữ liệu thì vận hành thử lại.   

Đối tượng phân tích là hàng ngàn tài liệu người mẫu mà La Tử Minh lấy được từ chỗ anh họ của cậu ta.   

Cuối cùng độ chính xác phân tích được lên đến 91,8%.

Lần đầu tiên vận hành nhưng độ chính xác lại đáng kinh ngạc.   

Sau mấy lần sửa đổi, Tô Vãn nâng độ chính xác phân tích lên 92,9%, sau đó hình ảnh trong camera giám sát trong gần một năm ở ký túc xá của Phong Dương bị chương trình này nhìn qua một lần, bắt được mười một lần người đàn ông đội mũ và đeo khẩu trang từng lẻn vào ký túc xá của Phong Dương, cộng thêm lần đặt hộp trước cửa, tổng cộng mười hai lần.   

Mỗi một lần đối phương đều ăn mặc kín mít, nhìn không ra bất kỳ diện mạo nào.   

Nhưng đây chỉ là bước đầu của chương trình.   

Tô Vãn tiếp tục chạy chương trình, gõ bàn phím vài lần, máy tính tự động từ camera giám sát trong năm nay tìm được những người có vóc người tương tự, cân nặng và ba vòng.   

Đến bước này chương trình máy tính lọc người sẽ tự động lột bỏ quần áo trên người tất cả bọn họ, lấy ra một số liệu trên người rồi lại tiếp tục tìm kiếm.   

Cuối cùng tìm được hai nam sinh trong ký túc xá nam, một người ở phòng ngủ 217, một người ở phòng ngủ 622.  

Dáng người cân nặng vòng đầu của hai người này đều giống nhau đến kinh người.  

Tô Vãn nhìn chằm chằm hai người này trên máy tính, chụp lại hình ảnh và số liệu vóc người hoàn chỉnh của bọn họ, đặt lên một máy tính khác, dùng hình thức mô hình 3D đem quần áo và khẩu trang của người đàn ông đội mũ đổi cho hai người này, sau đó phân biệt so sánh giữa hai người với nhau.   

Tỷ lệ trùng khớp giữa nam sinh trong phòng 217 và người đàn ông đội mũ là 90 phần trăm, mà nam sinh trong phòng 622 lại là 94 phần trăm.   

Không ai có tỷ lệ trùng hợp đến 100 phần trăm, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là cả hai đều không phải là người đàn ông đội mũ.  

Tô Vãn đem ánh mắt đặt ở trên người nam sinh phòng 622 kia, cô dứt khoát trực tiếp truy cập vào toàn bộ hệ thống trường học, đồng thời vận hành chương trình viết qua một lần, đem phòng 622 khóa lại.   

Toàn bộ hệ thống giám sát khuôn viên trường quá khổng lồ, máy tính trên đường Đông Viện không thể làm được hết, tốc độ tương đối chậm, cũng may sau một ngày chạy, chương trình cũng tìm thấy quỹ đạo đáng ngờ của 622 vào tháng này.    - app TYT tytnovel.com -

Cậu ta từng vào rừng Tây Uyển trong khuôn viên trường học, bên kia không có camera giám sát, Tô Vãn không biết cậu ta vào đó để gặp ai, chỉ có thể nhìn thấy cậu ta tay không đi vào, lúc đi ra trong tay lại ôm một cái hộp.

Tô Vãn phóng to cái hộp trong ngực cậu ta, quả nhiên nhìn thấy hai chữ "Phong Dương" được dán lên trên chiếc hộp kia, là là giấy in ra, không cách nào điều tra được chữ viết tay.   

Đã xác định được người đàn ông đội mũ.   

Nhưng rõ ràng cậu ta chỉ là người đến đưa hộp, chắc chắn sau lưng còn có người khác.   

Toàn bộ rừng cây cũng không có camera giám sát, hơn nữa đông nam tây bắc mỗi nơi đều có bốn lối ra, Tô Vãn điều động camera ở gần ngã tư, bắt đầu từ ngày này, đem số liệu của chiếc hộp nhập vào chương trình, tìm kiếm tất cả những người đã cầm qua chiếc hộp này.   

Hai mươi phút sau, tìm thấy một người khác cũng ôm hộp, mặc dù cũng đội mũ và đeo khẩu trang, nhưng giới tính là nữ.   

Tô Vãn đem người nọ phóng lớn, nhìn chằm chằm một hồi, chợt cười nhạo một tiếng.  

Mặc dù người này ăn mặc đến kín mít, nhưng Tô Vãn cũng đã biết được cô ta là ai.   

Không cần xem lại camera giám sát của những ngày khác, Tô Vãn đem người này bỏ vào tất cả hệ thống giám sát trong trường vào ngày hôm đó, tổng cộng xuất hiện năm nữ sinh có vóc người trùng hợp lên đến tám mươi phần trăm.   

Tô Vãn lại tiến hành tái tạo mô hình 3D, trong đó tỷ lệ trùng hợp của một người lên tới 100%.

Người kia chính là Tống Nhã Chân.   

Tính toán thời gian, vừa vặn sau hôm trở về từ biệt thự Lạc Du một ngày.   

Sau khi ghi lại tất cả ảnh chụp màn hình của ngày và giờ giám sát có liên quan, Tô Vãn lại phóng to hình ảnh Tống Nhã Chân ăn mặc kín mít đi vào trong rừng, nhìn từ đầu đến cuối một lần, cuối cùng phát hiện bởi vì ôm hộp mà cổ tay trái của cô ta lộ ra đồng hồ đeo tay.   

Đồng hồ đeo tay chỉ lộ ra một nửa mặt đồng hồ, nhưng nhất định Tống Nhã Chân sẽ không nghĩ tới chính là do một nửa mặt đồng hồ kia đã khiến cho cô ta hoàn toàn bị bại lộ.   

Tuy rằng đối với Tô Vãn không tính là gì, nhưng chiếc đồng hồ kia ở trong người bình thường cũng coi như hàng xa xỉ, giá lên đến hai mươi vạn.   

Theo định vị thương hiệu của chiếc đồng hồ này, mỗi chiếc đồng hồ đều có mã số riêng của nó, làm cho người mua cảm thấy thức mà mình mua là độc nhất vô nhị.  

Tô Vãn đem mặt đồng hồ phóng lớn, mặt trên lộ ra một chuỗi số kia.   

Cô kiểm tra mã số, phát hiện một trung tâm mua sắm lớn ở thủ đô đã từng nhập chiếc đồng hồ này về.

Mà cũng thật không khéo, trung tâm mua sắm lớn kia chính là của nhà cô.   

Tô Vãn gọi điện thoại cho quản lý trung tâm mua sắm, nhờ anh ta nhìn lại hồ sơ bán hàng xem ai đã mua nó.   

Nhưng mà trung tâm mua sắm có quy định không thể tiết lộ thông tin khách hàng.   

"Chỉ cần nói cho tôi biết có phải họ Tống hay không." Tô Vãn cũng không cưỡng cầu, chỉ hỏi một câu này.   

"Đúng vậy, quả thật khách hàng họ Tống." Mặc dù quản lý phải làm đúng trách nhiệm của mình, nhưng con gái của tổng giám đốc đã hỏi, ông ta cũng chỉ có thể tiết lộ ra một chút.   

"Đã biết." Tô Vãn cúp điện thoại.   

Tìm được người sau lưng, Tô Vãn đợi đến thứ hai, chuẩn bị khi đi học sẽ đem những thứ này giao cho Phong Dương, để cho anh xử lý.   

Buổi chiều sau khi tan học, Tô Vãn vừa vào khoa mỹ thuật đã phát hiện bầu không khí không đúng lắm, luôn có người nhìn cô, không phải đơn thuần tò mò mà là ánh mắt mang theo quan sát nghị luận cái gì đó.   

Chờ đi đến lớp học mà hôm nay Phong Dương có tiết, Tô Vãn phát hiện anh không có ở đây, nhắn tin cho anh cũng không nhận được hồi âm.   

"Cậu tới tìm Phong Dương sao?" Một nữ sinh cao lớn từ đầu hành lang đi đến hỏi Tô Vãn.   

Không đợi Tô Vãn trả lời, nữ sinh kia đã nhanh chóng nói ra hết: "Có người nói là dì út Tô Dao của cậu cố ý chấm điểm cao cho Phong Dương, hiện tại lại có người nói Tô Dao lão sư động tay động chân trên bức tranh của cậu ấy, mầm cây kia là do Tô lão sư cố ý thêm vào khi ở hậu kỳ."   

Tô Vãn: "..."   

"Bọn họ đang ở đâu?" Tô Dao hỏi.   

"Hẳn là ở văn phòng của viện trưởng." Nữ sinh cao tráng lập tức nói.   

Tô Vãn bước nhanh về phía văn phòng của viện trưởng, đi vài bước thì quay đầu lại: "Cám ơn, cậu tên gì?"   

"Tiểu khả ái của Phong Dương." Nữ sinh cao tráng theo bản năng khoan khoái mở miệng nói ra.   

Tô Vãn: "..."   

Nhìn Tô Vãn rời đi, nữ sinh cao tráng rơi nước mắt hèn mọn, ngay cả danh hiệu đáng yêu mà cô ấy cũng không thể có sao?   

Vừa đi về phía văn phòng viện trưởng, Tô Vãn vừa gọi điện thoại cho dì Tô, gọi hai lần phía bên kia mới bắt máy.  

"Vãn Vãn?"   

"Dì út, bây giờ dì đang ở đâu?"  

Tô Dao tao nhã liếc mắt nhìn người ngồi ở ghế lái phụ phía trước: "Ta đang trên đường đến Đại học A, có tiểu nhân bôi nhọ ta."   

"Dì đi đến đâu rồi?" Tô Vãn hỏi.   

"Ừm... Đã vào rồi." Tô Vãn dừng bước đổi phương hướng: "Con đứng ở trước khoa mỹ thuật chờ dì."   

Chờ cô đi tới cửa, vừa vặn Tô Dao cũng từ trong xe đi xuống, cùng nhau xuống xe còn có hai người đàn ông trung niên.   

"Vãn Vãn." Tô Dao thân thiết nắm tay cháu gái, "Lần này thật sự phải nói lời xin lỗi với Phong Dương."

Từ trước đến nay Tô Dao vẫn luôn bất hòa với hiệp hội sơn dầu, việc này cũng nổi danh trong giới sơn dầu.   

Hiện tại không phải giới sơn dầu muốn tìm Phong Dương gây phiền toái, mà là muốn mượn tay Phong Dương để khiến cho Tô Dao mất đi địa vị trong giới sơn dầu.   

Tô Vãn và Tô Dao cùng đi vào văn phòng viện trưởng, người bên trong đang hỏi, Phong Dương ở trung tâm xoáy nước yên lặng đứng ở bên cạnh, cảm xúc dao động không quá lớn.   

"Tất cả lão sư còn có sinh viên, toàn bộ đều không thấy trên bức tranh của cậu có mầm cây xanh kia."

Người phụ nữ trung niên lần trước thẩm vấn Phong Dương cười lạnh chỉ vào Hứa Chiếu đang đứng một bên, "Hình như bạn cùng phòng của cậu có quan hệ rất tốt với cậu, ngay cả cậu ta cũng đã chính miệng nói qua, đợi đến trận chung kết mới phát hiện trên bức tranh của cậu có mầm cây gọi là hy vọng kia."

Hứa Chiếu nhất thời nóng nảy: "Tôi chỉ nói là không phát hiện, không có nghĩa là cậu ấy không vẽ."   

Người phụ nữ trung niên bĩu môi lợi hại: "Sự thật là tất cả mọi người tham gia hoạt động thực tế đều không phát hiện, thậm chí ngay cả Vương lão sư của mấy người cũng không nhìn thấy, còn có cái gì muốn nói?"   

Vương lão sư nhíu mày: "Lúc ấy người giảng dạy là tôi, tôi chỉ đại khái nói kỹ xảo của Phong Dương không tệ, cũng không phát hiện ra mầm cây kia, là do sơ sót của tôi."   

"Vương lão sư nói nhiều hơn nữa, sẽ càng thêm chứng minh cho cái gọi là Tô Dao chính là người thừa dịp ở trong hậu kỳ mà thêm mầm cây này."

Trên mặt người phụ nữ trung niên hiện lên một tia tự đắc cùng khinh bỉ.   

"Xin hỏi ngài có chứng cứ gì chứng minh mầm cây kia là do Tô lão sư thêm vào?" Phong Dương bình tĩnh nhìn người phụ nữ trung niên, cằm thắt chặt, đôi mắt đào hoa từ trước đến nay luôn mờ mịt, giờ phút này lại có vẻ đặc biệt sắc bén.

Người phụ nữ trung niên cười lạnh nói: "Nếu Tô Dao muốn làm chuyện này, tự nhiên sẽ không để cho người ta phát hiện, tôi chắc chắn lúc đó khi giám khảo xem tranh, Tô Dao đã tranh thủ thời cơ để động thủ. Mặt khác tố chất tâm lý của bạn học Phong Dương cũng không tệ, cư nhiên có thể mặt không đổi sắc tiếp nhận phần vinh dự này, nửa điểm chột dạ cũng không có. Tôi ở tuổi này nhưng tuyệt đối không làm được giống như cậu."

"Cô ở tuổi này nhưng chỉ biết ghen tị cùng vu oan, ngoài cái đó ra thì còn có thể làm gì nữa?" Dì Tô tiến vào khen ngợi, "Mấy chục tuổi rồi mà còn không biết xấu hổ như vậy, tôi thật sự bội phục."

"Tô Dao!" Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm vào bà.   

"Giám khảo xem tranh trước sẽ có camera giám sát, các người điều ra xem một chút", Sắc mặt Tô Dao cũng lạnh xuống, "Chuyện giữa chúng ta không nên kéo tiểu bối vào."

"Tô Dao, chúng tôi cũng chỉ là nhận được thư tố cáo nặc danh, đến điều tra mà thôi." Người đàn ông đi theo Tô Dao xuống xe, đứng ở cửa bổ sung, "Tranh vẽ lúc trước của Phong Dương, chúng tôi cũng đã nghiên cứu qua, đi theo phong cách suy sụp, căn bản không vẽ ra được hy vọng hướng sinh gì, đây hoàn toàn là hai phong cách khác nhau."

"Có ai quy định rằng tất cả mọi người chỉ có thể vẽ một phong cách sao?" Tô Dao chất vấn, "Tôi vẽ nhiều năm như vậy, không biết phong cách đã thay đổi bao nhiêu lần."

"Cô cũng nói cô vẽ tranh nhiều năm như vậy, có ai có thể trong thời gian ngắn vẽ ra phong cách hoàn toàn ngược lại?"  

Đứng ở trong đám người có mặt trong hoạt động thực tế ở Định Thành, Tống Nhã Chân nhìn trò khôi hài này, hứng phấn trong mắt càng ngày càng đậm. Tô gia cái gì chứ, cho dù giỏi hơn nữa, không phải hiện tại cũng bị coi như phạm nhân mà tra hỏi sao.   

Tống Nhã Chân mê muội mà nhìn một màn này, lại đảo mắt nhìn Phong Dương, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh bởi vì bị vu khống mà anh lộ ra thần sắc hoảng loạn, ngực cô ta lập tức nóng lên một trận.   

Đợi đến khi nhìn thấy Phong Dương, Tống Nhã Chân không khỏi cứng lại, trên mặt anh cũng không có biểu tình như cô ta đã dự liệu.   

"Lúc chúng tôi rời đi camera giám sát đã hỏng rồi." Người phụ nữ trung niên thầm đắc ý nói, "Nhất định là sau khi cô thêm cây lục nha kia lên đã cố ý làm hỏng camera giám sát."

Tô Dao bị chọc giận đến mức bật cười, cũng không để ý ưu nhã gì gì đó, nói lời thô lỗ trước mặt mọi người: "Mẹ nó cô bị thiểu năng trí tuệ sao?"   

Cháu gái của bà vẫn còn ở đây, không ngờ lại nói cái gì mà camera giám sát bị hỏng.   

"Tôi có một bức ảnh được chụp sau khi vẽ xong." Phong Dương đột nhiên mở miệng nói.   

Tất cả mọi người ở đây không khỏi an tĩnh lại, khuôn mặt người phụ nữ trung niên theo bản năng co rút.   

"Ảnh chụp có thể chỉnh sửa." Người đàn ông trung niên nói.   

"Tôi đã gửi cho người khác, có ngày gửi trên WeChat." Phong Dương lấy điện thoại di động, click mở wechat, không ngừng lướt lên trên, cuối cùng tìm được tấm ảnh kia, chuyển tiếp trước rồi giao cho vương lão sư và viện trưởng xem.   

Vương lão sư nhìn ngày tháng, thở phào nhẹ nhõm: "Là chúng tôi chụp được lúc ở Định Thành."  

Người phụ nữ trung niên đoạt lấy nhìn qua, quả nhiên là ngày của mấy tháng trước, sau khi phóng lớn, bà ta ngẩng đầu nở nụ cười: "Phía trên căn bản không nhìn thấy cây mầm kia."   

Phong Dương tiến lên, đưa tay lấy lại điện thoại di động của mình, sau đó xoay người nhìn về phía Tô Vãn đối diện, nghiêm túc nói: "Cậu có thể giúp tôi phóng to không?"   

Vừa rồi Tô Vãn đã nhận được ảnh anh gửi tới, cô gật đầu: "Có thể."   

Vừa vặn văn phòng của viện trưởng có một chiếc máy chiếu nhỏ, Tô Vãn mượn máy tính của viện trưởng để kết nối, phóng to một góc dưới ảnh ở trước mặt mọi người, lại xử lý rõ ràng, gốc cây mầm kia được hiện lên rõ ràng.   

Viện trưởng vui mừng nhìn Tô Vãn, sinh viên này chơi máy tính thật sự lợi hại.   

"Mấy người đều thấy rồi." Tô Dao chậc chậc một tiếng, "Nếu không phải Phong Dương vừa vặn chụp ảnh, nhất định sẽ bị đám họa giới bại hoại mấy người bôi nhọ vu khống."

Thời điểm Dì Tô nói 'Đám họa giới bại hoại', mỗi một chữ khi nói ra đều liếc mắt nhìn những người được gọi là Hiệp hội sơn dầu này.   

"Vãn Vãn, bọn họ nói camera giám sát lúc ấy hỏng rồi, cháu nhanh chóng sửa xong, để cho bọn họ xem rốt cuộc là ta có động tay động chân trên tranh của Phong Dương hay không." Tô Dao quay đầu nói với cháu gái ngoại của mình.   

"Vẫn Vãn nhà chúng tôi tương đối am hiểu đối với phương diện này, mấy người không cần lo lắng, nhất định con bé có thể sửa được tốt." Tô Dao nhìn người phụ nữ trung niên, mỉm cười nói.   

Người phụ nữ trung niên như thế nào cũng không nghĩ tới tình huống lại đột nhiên chuyển biến, sắc mặt khó coi đến cực điểm.   

"Không cần, nếu là hiểu lầm, vậy việc này liền kết thúc ở đây, tất cả mọi người đều rời đi thôi." Người đàn ông trung niên bên cạnh tìm lại lý trí, nhanh chóng nói.   

Nói xong định rời đi.   

"Chờ một chút." Tô Vãn nhìn đám người này, "Các người không xin lỗi mà cứ như vậy rời đi?"

Người đàn ông cắn răng, cuối cùng sợ mọi chuyện nháo lớn, chỉ có thể cắn răng nói lời xin lỗi với Phong Dương.   

"Còn có bà ấy." Hứa Chiếu chỉ vào người phụ nữ trung niên, cậu ta đã phải nhẫn nhịn người này rất lâu.   

Người phụ nữ trung niên theo bản năng nhìn về phía người đàn ông, bị ông ta dùng ánh mắt cảnh cáo, chỉ có thể nghẹn khuất nói lời xin lỗi với Phong Dương.   

"Mọi người nhìn xem, mặt mũi của mấy người này, cái gọi là người quản lý của Hiệp hội sơn dầu, chính là xấu xí như vậy đấy." Dì Tô giơ điện thoại di động lên phát sóng trực tiếp trong vòng bạn bè, "Vu oan bôi nhọ một thế hệ mới, chính mình phá hủy camera giám sát mà còn đổ lỗi cho tôi. Chậc chậc, tất cả mọi người nhớ chú ý."

Vòng bạn bè của Tô Dao đều là những người có danh tiếng trong giới sơn dầu, bà thả ra như vậy, mấy người này xem như bị đóng đinh vào cột sỉ nhục.   

Người của Hiệp hội Sơn dầu kiêu căng ngạo mạn đi tới rồi lại xám xịt rời đi, đồng thời sinh viên tham gia hoạt động thực tế ở Định Thành bị gọi tới cũng chuẩn bị rời đi.   

"Chờ một chút, còn có việc." Tô Vãn đứng trước màn hình máy tính khẽ câu môi, lạnh lùng nhìn Tống Nhã Chân nói, "Hiện tại có chuyện cần phải cùng nhau giải quyết.”  

Trong lúc mọi người một mảnh mê mang, giữa đường Tô Vãn đã gọi người phụ trách của bộ phận an ninh tới đây.  


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp