Bẫy Rập

Chương 48
Phòng giám sát.   

Phong Dương ngồi trước màn hình máy tính, tìm ra hình ảnh chụp được ngày hôm đó phát ra.

"Chỉ có những thứ này?" Tô Vãn khom lưng lướt qua Phong Dương, đưa tay đặt lên con chuột, đem hình ảnh giám sát dừng trên bóng lưng hoàn chỉnh của một người đàn ông đội mũ.   

Phong Dương hơi ngửa ra sau, lộ ra một chút không gian: "Còn có hình ảnh chụp cậu ta lên xuống lầu."   

"Ừm." Tô Vãn thu tay lại đứng dậy, nhìn Phong Dương, "Có muốn đi ăn đồ ngọt không?"   

Đột nhiên cô hỏi một câu như vậy, Phong Dương đầu tiên là sửng sốt, sau đó đứng dậy nói được, cũng không hỏi là vì sao.   

Cái gọi là tiệm bánh ngọt này Tô Vãn cũng chưa từng đi qua, hoàn toàn là do Quách Nguyên Châu thường xuyên nhắc tới, lúc này cô mới vừa vặn nhớ tới.   

Hai người từ phòng giám sát đi ra ngoài, đi tới cửa tòa nhà, quản lý kinh ngạc hỏi: "Hai đứa xem xong rồi?"  

"Không sai biệt lắm." Tô Vãn chủ động nói.   

Sau khi ra khỏi tòa nhà ký túc xá, Tô Vãn và Phong Dương đi song song, ở giữa có khoảng cách nhưng không xa.   

"Cậu không cần nhìn camera giám sát nữa, nhìn như vậy tốn rất nhiều thời gian." Tô Vãn quay đầu nhìn về phía Phong Dương, "Cậu chờ tôi."   

Phong Dương không biết mình phải chờ gì, nhưng vẫn nói tốt.   

Đi đến ngoài trường, Tô Vãn nhớ lại lúc trước Quách Nguyên Châu nói tiệm bánh ngọt ở đâu, mang theo Phong Dương đi về phía đường đối diện.

Cuối cùng dừng lại trước cửa một cửa hàng bánh ngọt tên là Trần Thị.   

Bên trong không có nhiều người, Tô Vãn tìm được một cái bàn trống ngồi xuống, Phong Dương ngồi đối diện cô.   

"Viên khoai môn, gạch nước sữa dừa." Tô Vãn cầm thực đơn tùy ý gọi món ở phía trên, giương mắt hỏi anh, "Cậu thì sao?"   

Phong Dương đảo mắt qua thực đơn, gọi món giống cô.   

Rất nhanh hai chén hoa văn màu lam đựng đồ ngọt khoai lang được bưng lên, cùng lúc đó còn có gạch sữa xếp gọn gàng trên đĩa.   

Tô Vãn cầm lấy thìa khuấy nước đường trong chén khoai lang, cô không ăn, chỉ nhìn Phong Dương ngồi đối diện múc một viên khoai lang bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai.   

"Cậu có vui không?" Tô Vãn nhìn chằm chằm anh một hồi hỏi.   

"Cái gì?" Phong Dương buông thìa xuống, vẫn luôn không theo kịp tần suất của Tô Vãn.   

"Đồ ngọt của Trần thị có làm cho tâm tình cậu sung sướng không." Tô Vãn chỉ vào lời quảng cáo trên mặt bàn, ngày đó Quách Nguyên Châu từng khoe khoang ở trong nhóm, nói ăn món tráng miệng này, cả người đều sẽ trở nên vui vẻ.   

Phong Dương theo đầu ngón tay cô nhìn về phía mặt bàn, trong lòng khẽ động, đột nhiên mời anh ăn đồ ngọt là muốn làm cho anh vui vẻ sao?   

"Ừm."   

Từ sau khi nhận được cái hộp kia, đây là lần đầu tiên Phong Dương hoàn toàn thả lỏng.   

Một chén khoai lang cộng thêm một đĩa gạch sữa nhỏ, số lượng cũng không nhiều, Tô Vãn nếm vài miếng thì không ăn nữa. Khoai lang ở bên kia dùng thìa khuấy nửa ngày, sau đó dùng nĩa chọc gạch sữa, chọc tới chọc lui.   

Phong Dương đã quen với thói quen soi mói của Tô Vãn từ lâu, đối với chuyện cô làm như vậy cũng không có bất kỳ kinh ngạc nào.   

Cô không thích ăn ngọt.   

Trong lúc hai người ở trong cửa tiệm, cũng có không ít người đến, không thiếu sinh viên Đại học A, đồng thời nữ sinh chiếm đa số.   

Trên diễn đàn A, một bài viết quanh năm vẫn luôn trôi nổi, "Cùng nhau phát sóng trực tiếp tư thái truy đuổi của đại lão một khoa nào đó" lại một lần nữa bị nâng lên.   

【 Kinh hãi, đại lão khoa máy tính cùng tân giáo thảo có bước phát triển mới, đồng thời xuất hiện ở cửa hàng đồ ngọt Trần thị, hình ảnh .jpg】

【 Như vậy có phải là Phong Dương của chúng ta đã bị cô ấy bắt được rồi có phải không?! Chẳng lẽ giáo thảo của chúng ta sẽ có chủ sao? 】

【Không hiểu mấy người có ý gì, ăn bánh ngọt cùng nhau thì sao? Lúc trước Tô Vãn còn đi ăn cơm với Phong Dương đây. 】

【Chuyện này sao có thể giống nhau? Cậu không biết nhiều nữ sinh của A đại chúng ta thành công ở chúng với bạn trai, địa điểm đầu tiên chính là cửa tiệm bánh ngọt Trần thị sao? 】  

【Còn có chuyện này? Khó trách mỗi lần tôi đi đến đều thấy người ta có đôi có cặp, chỉ có một mình tôi cô đơn. 】

【Này, bài viết này sắp kết thúc rồi sao? Đột nhiên có chút luyến tiếc. 】

Đương nhiên Tô Vãn không biết còn có bài viết này, La Tử Minh đã từng thấy qua nhưng không nói với cô, dù sao cũng là giả.   

Để cho Phong Dương không cần phải đi kiểm tra camera giám sát nữa, đương nhiên Tô Vãn phải nghĩ ra biện pháp khác để nhanh chóng kiểm tra hết camera giám sát một lần, nhanh chóng tìm ra người kia.   

Đầu tiên cô nghĩ đến biện pháp khôi phục video giám sát đã xóa trong vòng một năm trước đó, sau đó truy cập vào hệ thống video giám sát trong khuôn viên trường, đến bước này chỉ là khởi đầu.    - app TYT tytnovel.com -

Vốn dĩ buổi tối phải đến công ty để xử lý đơn hàng, nhưng Tô Vãn đẩy toàn bộ cho La Tử Minh cùng Quách Nguyên Châu.   

Đầu tiên là dừng ở hình ảnh bóng lưng, người đàn ông đầu đội mũ, đeo khẩu trang.   

Hệ thống giám sát trong trường mới được thay đổi, tính năng của nó đã được nâng cao, Tô Vãn đã từng tìm hiểu qua nên đương nhiên càng thêm rõ ràng.   

Khác với Phong Dương chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng trong màn hình, Tô Vãn đem tấm ảnh bóng lưng này không ngừng phóng lớn phóng lớn, hơn nữa còn rõ ràng hóa.   

Phóng cho đến khi có thể nhìn thấy một vết sẹo nhỏ màu sáng trên vành tai không bị che khuất của người này.   

Tô Vãn đặc biệt viết ra một chương trình, sau khi chạy, căn cứ vào chiều cao và độ cong của người đội mũ, phân tích ra hình dạng đầu dưới mũ, từ đó 'bắt' mũ.   

"Đây là game thời trang?" La Tử Minh bận rộn xong thì đi ngang qua, nhìn Tô Vãn khiến cho cái mũ trên đầu biến mất, sau đó lại đến quần áo biến mất, tò mò hỏi.   

"Đang phân tích chiều cao, cân nặng hình thể." Chương trình này của Tô Vãn có thể 'cởi mũ' ra, nhưng vẫn không thể phân tích toàn thân được.   

Cô chỉ có thể tiếp tục cải tiến chương trình.   

La Tử Minh ngồi xuống nhìn Tô Vãn sửa mã, quay đầu nhìn về phía một máy tính khác đang phát sóng hình ảnh: "Đây là camera giám sát ký túc xá nam của khoa mỹ thuật?"   

Tô Vãn xóa mấy dòng mã, quay đầu nói với La Tử Minh, "Giúp mình tìm một ít tư liệu người mẫu tới đây, phải dùng đến."

"Là Phong Dương bị trộm đồ?" Chân trước khoa mỹ thuật bị truyền ra tin tức có trộm, chân sau Tô Vãn đã tiếp nhận hệ thống camera giám sát của ký túc xá nam, La Tử Minh chỉ đoán được khả năng này.   

Tô Vãn không nói gì, quay đầu lại tiếp tục sửa đổi mã, tiếp theo cô cần rất nhiều dữ liệu để xác minh độ chính xác của chương trình.  

La Tử Minh cũng không ngại, cậu ta nhìn chằm chằm mã số của Tô Vãn một hồi, hỏi: "Người mẫu nam hay người mẫu nữ?"   

Nhà anh họ của cậu ta mở công ty người mẫu, muốn những số liệu này cũng không khó.   

"Đều cần, số lượng càng nhiều càng tốt."   

Nếu muốn từ một bóng lưng phân tích ra hình thể chiều cao của một người, cũng không phải là một việc khó, có chút người lão luyện, dựa vào một đôi mắt đều có thể phân tích ra.   

Nhưng thứ Tô Vãn phải làm không chỉ có như thế, cô phải biết chuẩn xác hình thể của người này cùng với phạm vi biến hóa đại khái, hơn nữa còn phải so sánh với hình ảnh trong camera giám sát, nhanh chóng tìm được người này, bất kể hắn ta ăn mặc như thế nào.   

Mà muốn làm được những chuyện này, đầu tiên phải giải quyết vấn đề mã chương trình, thứ hai cần phải nhập dữ liệu, quần áo, giày dép, tất cả các loại vải quần áo được bán trên thị trường mở rộng mở rộng tất cả phải được ghi lại, do đó sau này trong việc tìm kiếm người, cho dù đối phương ăn mặc như thế nào cũng đều có thể thông qua hệ thống chương trình để loại trừ nó.  

Chuyện này có nghĩa là một khi hệ thống được hoạt động, không một ai có thể che dấu được.

Hai vấn đề này đều không đơn giản, cho dù là Tô Vãn thì cũng không thể giải quyết tốt trong vài ngày ngắn ngủi.   

Ngoại trừ muốn suy nghĩ làm thế nào để viết mã ra, Tô Vãn còn cần phải đi học, đi đến tòa nhà thực nghiệm, thời gian phải chia năm xẻ bảy để dùng.   

"Mẹ kiếp!"   

Lâm Nhạc giống như thường ngày từ Đại học S chạy tới Đại học A, vốn định hỏi Tô Vãn có thể mời Phong Dương hay không, cùng cậu ta chơi một ván game.   

Dù sao sức hấp dẫn của xe đạp quá lớn, cậu ta và fan trong phòng phát sóng trực tiếp đều muốn xem lại một lần nữa, phải biết rằng mê ngữ chính thức ra hoạt động rút thăm trúng thưởng khắc kim, một khắc kim cao nhất đã đạt tới năm mươi vạn, thứ tốt nhất có thể rút được cũng chỉ là súng có lực sát thương mạnh hoặc là súng ống đạn dược, không ai rút được xe đạp.  

Mà theo nguồn nội bộ của Chính Đao, xe đạp này chỉ có một chiếc.   

Lượt xem video của buổi phát sóng trực tiếp hôm đó cũng tăng vọt, trở thành video có lượt xem nhiều nhất trong tháng này trên nền tảng phát sóng trực tiếp.   

Lâm Nhạc vừa tới gần Tô Vãn, đã bị mùi cà phê nồng đậm trên người cô làm cho kinh hãi.  

Lại nhìn kỹ, trong thùng rác bên chân cô có hai tách cà phê.   

"Cậu đây là..." Lâm Nhạc do dự đánh giá Tô Vãn từ trên xuống dưới, cảm thấy cả người đối phương quanh quẩn một cỗ áp lực thấp.   

Về phần La Tử Minh cùng Quách Nguyên Châu bình thường như hình với bóng với cô, lúc này hai người đều trốn thật xa.   

Đột nhiên trong lòng Lâm Nhạc sinh ra cảm thấy nguy cơ, ha hả cười vài tiếng, không dấu vết chuyển đến bên cạnh Quách Nguyên Châu: "Người anh em, Tô Vãn bị làm sao vậy?"  

"Tâm tình không tốt, tốt nhất anh nên cách xa." Quách Nguyên Châu nhắc nhở.   

Liên tục mấy ngày Tô Vãn vẫn không tìm được phương pháp sửa đổi chương trình thích hợp, ban đầu nói để Phong Dương không cần theo dõi camera giám sát, hiện tại căn bản không làm được.   

Lâm Nhạc chỉ có thể xám xịt rời đi, trước khi đi còn lắc đầu, Tiểu Nhạc gia cậu ta chỉ muốn chơi một ván game mà thôi, sao lại khó khăn như vậy?   

Mặc dù tâm tình có kém như thế nào nhưng người của tổ dự án tới sắp xếp nhiệm vụ, Tô Vãn vẫn phải hoàn thành.   

Chẳng qua tâm tình kém, khống chế cảm xúc cũng thấp.   

"Mấy tuần như vậy, tôi tin rằng hẳn là mọi người đều đã hiểu rõ quy trình điều khiển của những người máy này, cho nên hiện tại mọi người cần nghiên cứu phương hướng chính là không phải làm thế nào để người máy hoạt động càng thêm nhạy bén." Trương Nhân Thủy chắp tay sau lưng nghiêm túc nói, "Trước đây chúng ta có thói quen dùng chương trình chụp động thị giác, ví dụ như người máy viết chữ bút lông. Điều này trong mắt người ngoài nghề, sẽ cảm thấy người máy lợi hại như thế nào, viết chữ còn đẹp hơn người bình thường. "

"Trên thực tế thì sao?" Trương Nhân Thủy nói, "Chỉ là tìm một nhà thư pháp, bảo hắn viết chữ ra, sau đó nắm bắt động tác của hắn, lại đem những động tác này bỏ vào hệ thống điều khiển người máy, không có bất kỳ trí năng nào đáng nói."

Trí tuệ nhân tạo nằm ở hai chữ sau, nếu ai có thể xé một lỗ hổng trong đó, đều có thể ảnh hưởng sâu rộng.   

"Có một vài thứ, mọi người có thể xem một chút." Chu Đảo đứng trước một cái máy tính trên lầu bốn, chiếu màn hình lên phía trước cho mấy sinh viên này xem.   

Xem như là một ý tưởng, hy vọng trong các trận đấu tiếp theo, sinh viên trong dự án có thể làm được một ít đồ vật xuất sắc.   

Tô Vãn cầm cà phê trong tay, đăm chiêu: Tất cả chương trình được chạy đều là một loại trí thông minh thay thế, mà người máy thực chất cũng là máy tính.   

Máy tính có thể nhớ tất cả các tài liệu đầu vào, mạnh hơn bộ não con người, khả năng tính toán cao hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng hướng lên trên, mục đích cuối cùng là máy tính có thể tiến hành suy nghĩ độc lập.   

Có lẽ trong tất cả các loại tác phẩm văn học và truyền hình, tất cả đều tuyên truyền những ưu và khuyết điểm của tư duy độc lập của người máy, nhưng xu hướng chủ đạo hiện nay trong ngành công nghiệp vẫn là muốn dựa vào tư duy tự chủ.   

---Thần nhân tạo.   

Đương nhiên hiện tại kỹ thuật của bọn họ không làm được, chỉ có thể từng chút từng chút một tiến về phía trước.   

Tô Vãn ngửa đầu uống cà phê, từ vô số hình ảnh giám sát sàng lọc ra cùng một người, cái này không thể tính là tự chủ tự suy nghĩ, sau khi thiết kế chương trình, còn cần phải nhập một đống dữ liệu lớn vào.   

Cũng tức là trước mắt, chương trình này hoàn toàn có thể được phát triển, chỉ là cô vẫn không thể thành công.  

"Tô Vãn, cô nghĩ sao?" Chu Đảo tựa vào bàn máy tính, hỏi.   

Tám sinh viên, mùi cà phê trên người cô cực kỳ rõ ràng, trên mặt mang theo mệt mỏi sau khi thức khuya, cũng không biết đi làm cái gì.   

Đây là lần đầu tiên Chu Đảo nhìn thấy bộ dạng suy nghĩ quá độ của cô.   

"Không có." Tô Vãn hoàn hồn nói.   

Chu Đảo thu hồi tầm mắt, có ý chỉ: "Tôi hy vọng mọi người đem tâm tư đặt ở dự án, phía sau sẽ có rất nhiều vấn đề cần chúng ta cùng nhau giải quyết."  

 ......  

Ngày nào không viết xong chương trình thì ngày đó Tô Vãn không ngủ được, liên tục thức đêm khiến đáy mắt cô xanh đen, mỗi ngày đều uống cà phê giống như uống nước.   

Thứ sáu tiết thứ hai sau khi tan học, Quách Nguyên Châu nhắc nhở: "Lão đại, hiện tại cậu thức đêm quá khủng khiếp, vẫn nên nghỉ ngơi vài ngày trước đi."   

Theo thời gian thức khuya càng lâu, áp suất trên người Tô Vãn càng thấp, đi tới bên cạnh cô đều cảm thấy bị 'cắt đứt'.   

"Nói sau đi." Tô Vãn nói qua loa, đi đường nhưng cũng suy nghĩ xem rốt cuộc mã số xảy ra vấn đề ở nơi nào.   

Thời điểm đi đến khoa văn học, vừa lúc gặp được Phong Dương trước khi đi lên.   

Quách Nguyên Châu nhiệt tình chào hỏi với cậu ta, vừa muốn nhờ vị này đến khuyên can, liền cảm nhận được Tô Vãn bên cạnh lạnh mắt cảnh cáo.   

"Cậu.." Cách một tuần Phong Dương mới nhìn thấy Tô Vãn, có chút kinh ngạc với trạng thái hiện tại của cô, "Làm sao vậy?"

"Lúc trước nhận quá nhiều chuyện trong hạng mục." Tô Vãn há mồm nói.   

"Phải không?" Ánh mắt của Phong Dương rơi trên người Quách Nguyên Châu tinh thần coi như không tệ đang đứng bên cạnh, nếu như anh không có nhớ lầm, lần trước ở biệt thự nói chuyện phiếm, nói là ba người bọn họ cùng nhau bị chọn tham gia vào hạng mục.   

“...... Ha ha ha, năng lực lão đại của chúng tôi mạnh, nhiệm vụ khẳng định nặng hơn chúng tôi." Quách Nguyên Châu nhận thấy Phong Dương hoài nghi, chỉ có thể che dấu nói.   

Phong Dương gật đầu, cùng Tô Vãn đi lên lầu.   

Không biết có phải bài viết trên diễn đàn kia quá mức nóng bỏng hay là bởi vì Phong Dương cự tuyệt quá nhiều nữ sinh, hiện tại người xuất hiện bên cạnh anh với đủ loại mục đích cũng ít đi một vòng.   

Sau khi tìm được chỗ ngồi xuống, Tô Vãn lấy notebook ra khỏi túi xách, tiếp tục bắt đầu sửa mã.   

Phong Dương mở sách ra xem, thực tế xem vào được bao nhiêu thì chỉ có chính anh biết.   

Đợi đến khi lên lớp, Tô Vãn chỉ có thể khép máy tính lại, quả thật cô đã tiêu hao sức lực đến mức lợi hại, trên bục giảng giáo sư giảng bài không quá mười phút, cô không chịu nổi mà nhắm mắt lại ngủ.   

Mỗi một lần ánh của lão sư trên bục giảng quét qua, Phong Dương đều theo bản năng lo lắng Tô Vãn bị phát hiện điểm danh.   

Nhưng mà Phong Dương cũng không biết Khuất giáo sư cũng mặc kệ có ngủ hay không, thứ ông ấy cần chỉ là kết quả kiểm tra, chỉ có thỉnh thoảng hứng thú lên mới điểm danh trả lời câu hỏi.   

Cuối cùng cũng vượt qua được tiết học này, Tô Vãn còn nằm sấp trên bàn ngủ.  

Dựa theo thường lệ, Quách Nguyên Châu thậm chí không nhìn về phía sau, trực tiếp đi ra ngoài, nhưng mà cậu ta nhìn thấy Dịch Nhất ở cửa, bị cô ấy lôi kéo cùng nhau đi ăn cơm.   

Người trong phòng học càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại Phong Dương và Tô Vãn còn đang ngủ. “...... Tô Vãn."

Phong Dương thấp giọng hô một tiếng, thấy cô chưa tỉnh lại, do dự một lát liền không kêu nữa.   

Anh lấy ra bút chì và một tờ giấy A4 từ túi của mình, mở sách ra rồi đặt giấy trắng lên đó bắt đầu vẽ.   

Đối với người thường xuyên vẽ tranh, vẽ chân dung cũng không khó.

Tầm mắt của Phong Dương dừng lại trên mặt Tô Vãn, hai mắt cô nhắm nghiền, giữa mày cũng không trơn nhẵn, vẫn luôn có một chỗ nhíu chặt, giống như là đang phiền não cái gì đó.   

Thời điểm vẽ đến phần lông mày kia, ngòi bút của anh dừng lại hồi lâu mới bắt đầu động đậy.

Sau khi vẽ xong cũng không có dấu vết kia.   

Thời điểm Tô Vãn ngủ, đại não vận chuyển tốc độ cao vẫn chưa hoàn toàn dừng lại, trong giấc mơ của cô, vô số mã hội tụ cùng một chỗ, cuối cùng đại não bắt được cái gì đi.   

Lúc này cô mở mắt ra, tỉnh táo lại.   

Tô Vãn lấy notebook ra một lần nửa, thậm chí không có thời gian phản ứng chuyện mới tỉnh táo từ trong giấc ngủ, trực tiếp mở máy tính ra, bắt đầu sửa mã.   

Tâm tư của cô đều bắt lấy một chút dấu vết của mã số kia, đương nhiên hoàn toàn không phát hiện Phong Dương bên cạnh đang làm gì.   

Phong Dương nhanh chóng khép trang sách lại, mím môi, có chút chột dạ hỏi: "Cậu tỉnh rồi?"

"Ừm." Tô Vãn thuận miệng đáp, mã số trong đầu, toàn bộ tích hợp gõ vào máy tính.   

Cuối cùng cũng hoàn thành xong hình thức ban đầu, Tô Vãn khép máy tính lại, giương mắt nhìn đồng hồ treo tường phía trước lớp học, khoảng cách tan học đã qua một giờ.   

"Xin lỗi." Tô Vãn quay đầu, "Để cậu chờ lâu như vậy."

Phong Dương lắc đầu: "Không sao." Bàn tay đè trên cuốn sách của anh hơi hơi cuộn lên.   

Tô Vãn cầm lấy notebook, cúi đầu bỏ nó vào trong túi xách, Phong Dương nhanh chóng cầm lấy sách đặt lên, sau đó đứng dậy nói trước: "Đi thôi."   

Khó có khi Phong Dương chủ động, Tô Vãn viết mã xong, đầu óc dần dần đình chỉ, mang theo mệt mỏi sau khi thức đêm, hoàn toàn không phát hiện có gì đó không đúng.   

Thời điểm hai người đi đến căng tin, trên cơ bản không có bao nhiêu người, chỉ có một số ít sinh viên ngủ nướng nên hiện tại mới đi ra.   

Tô Vãn cầm đũa nhưng đầu chỉ muốn gục xuống, sau khi thành công đem trình tự ban đầu viết ra, thân thể mệt mỏi giống như nước biển dâng tới.   

Phong Dương ngồi đối diện cũng có chút xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì.   

"Giám sát..." Tô Vãn suy nghĩ một chút, "Một tuần sau, tôi sẽ tìm được người kia."

Phong Dương hoàn hồn: "Tôi không vội."   

Đồ đạc trong hộp đã bị anh xử lý, hiện giờ ký túc xá cũng ở trong trạng thái 'giới nghiêm', tâm tình của Phong Dương cũng coi như vững vàng.   

Mặc dù biết có người đang âm thầm nhìn trộm mình.  

……

Sau khi giải quyết vấn đề khó khăn nhất, Tô Vãn trở về liền quay đầu ngủ, thậm chí ngay cả La Tử Minh cùng Quách Nguyên Châu liên tục gọi điện thoại cũng không kết nối được.   

Cuối cùng vẫn là bạn cùng phòng ngủ nhìn không nổi, cầm điện thoại di động bắt máy, nói Tô Vãn đang ngủ.   

"Lão đại đang ngủ." Quách Nguyên Châu cúp điện thoại, "Hôm nay chỉ có hai chúng ta đi đường Đông Viện.

La Tử Minh lái một chiếc xe cổ màu hồng, buổi tối đeo một cặp kính râm, tay đặt trên cửa sổ: "Vậy hai chúng ta đi."   

Quách Nguyên Châu lên xe: "Buổi tối cậu đeo kính râm gì?"   

La Tử Minh đeo kính râm, đèn trong xe bật lên, cầm lấy điện thoại di động liên tục chụp vài tấm, hơn nữa đều cố ý chụp vào trong xe.   

"Thật lẳng lơ." Quách Nguyên Châu nhìn La Tử Minh õng ẹo tạo dáng, vẻ mặt không biết nên nói gì.   

La Tử Minh vừa định nói cậu không hiểu, sau đó không biết nhớ tới cái gì, nhiệt tình khoác lên vai Quách Nguyên Châu: "Nào, chúng ta cùng nhau chụp mấy tấm."   

Dùng hình ảnh để đổi lấy quyền lái xe trong mấy ngày!   

Quách Nguyên Châu không hổ là anh em tốt của cậu ta.   

Nhìn ống kính, Quách Nguyên Châu đành phải "thỏa hiệp" cùng La Tử Minh vui vẻ chụp ảnh tự sướng, hoàn toàn không biết mình đã trở thành vật hy sinh của anh em tốt.   

La Tử Minh chọn chín tấm ảnh, tất cả đều có Quách Nguyên Châu, sau đó đăng lên vòng bạn bè, kèm theo văn bản: Còn muốn xem những tấm ảnh khác sao.

Chẳng bao lâu một người tên là Nhất để lại bình luận ở dưới bài biết: Ok.   

Chờ Quách Nguyên Châu lướt đến vòng bạn bè mà La Tử Minh đăng, còn tưởng rằng đây là tình huynh đệ cảm thiên động địa.   

Nhất định là di La Tử Minh cảm thấy vui vẻ khi làm anh em với mình, cho nên còn muốn lái chiếc xe này để bọn họ cùng nhau chụp ảnh tự sướng.   

"Lão nhị, mình có thể cho cậu uống một lon coca." Quách Nguyên Châu cảm động nói.   

"Cám ơn." La Tử Minh lướt để chỗ bình luận của bài biết cũng cảm thấy vô cùng cảm động, dùng sức nắm tay của Quách Nguyên Châu.   

Về phần phía bên kia.   

Dịch Nhất đem ảnh chụp trên vòng bạn bè của La Tử Minh lưu lại toàn bộ, thuận tiện xóa cậu ta đi, chỉ để lại phần có Quách Nguyên Châu.   

Cô sờ sờ màn hình, nhìn người trong ảnh chụp cười đến vô cùng vui vẻ, cảm thấy mình còn có thể tiếp tục giả vờ.   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp