Bẫy Rập

Chương 55
"Có ảnh chụp không?" Tô Vãn cầm đồ uống ấm áp đứng ở bên tường, vừa vặn có thể xuyên qua kính phía trước, nhìn về phía bầu trời xanh nhạt bên ngoài.   

"Không có, vừa mới đến." Phong Dương nhìn bức tượng cá nhỏ bên dưới, hỏi, "Cậu muốn xem không? Tôi sẽ chụp cho cậu."

"Không cần phải gửi riêng, cậu có thể đăng trên vòng bạn bè, tôi có thể nhìn thấy." Tô Vãn xoay ly giấy trong tay, giọng nói mang theo ý cười, "Chưa từng thấy cậu đăng ảnh."

Nghe cô nói vòng bạn bè, Phong Dương giơ tay chống môi, mỗi lần anh đến một nơi mới sẽ cố ý đăng một bài biết trên vòng bạn bè, phía dưới còn cố ý đính kèm địa điểm, nghĩ có lẽ có thể vừa vặn ở thành phố cô thi đấu, nếu Tô Vãn có thể nhìn thấy, vậy thì hai người sẽ có cơ hội gặp mặt.   

Nhận được tin nhắn Tô Vãn nói sẽ đến Na Uy thi đấu, anh cố ý xem lại lịch trình, có lẽ ba ngày sau anh sẽ đến Na Uy.   

"Ừm, sau này sẽ chụp." Phong Dương hàm hồ nói một câu.   

Hai người trò chuyện một hồi mới cúp điện thoại, Tô Vãn đi đến bên cạnh những người khác, tất cả mọi người đứng chung một chỗ, nhìn về phía nước J.   

Một mình Chu Đảo đứng trước mặt nước J, còn có một người đàn ông đeo kính, nhìn có vẻ tuổi tác xấp xỉ anh ta, sắc mặt cứng ngắc.   

"Đột nhiên tôi nhớ tới, có phải lúc trước Chu ca bị nước J cấm nhập cảnh hay không?" Có người trong Đại học S lên tiếng. 

Chuyện này nghe có vẻ là không công bằng đối với Chu Đảo, một nước nhưng lại hạn chế người khác nhập cảnh.   

Nhưng chuyện này cũng thể hiện sự kiêng kỵ của nước J đối với Chu Đảo.   

Không biết Chu Đảo cùng bọn họ nói cái gì, tóm lại lúc trở về trên mặt mang theo ý cười.  

"Thế nào rồi?" Trương Nhân Thủy hỏi.  

"Chúng ta đi trước." Chu Đảo nhìn đám sinh viên mà mình mang đến, "Mọi người theo thứ tự đi qua, không nên lấy điện thoại di động ra chụp ảnh."

Thì ra là bọn họ và nước J đang tranh nhau xem bên nào có thể nhập cảnh trước, lần trước cũng phát sinh chuyện tương tự, chẳng qua lần này Chu Đảo tới, người bên nước J lại đều quen biết anh ta, vì vậy chỉ có thể cứng rắn nuốt xuống cơn tức này.   

Chỉ là chuyện nhỏ, nhưng hai nước nhìn nhau không vừa mắt, thường xuyên tìm lý do xảy ra xích mích.   

Năm mươi mấy người xếp hàng nhập cảnh, trước sau cũng mất hơn một giờ.   

Lão sư dẫn đội tương đối quen thuộc đối với bên này, dẫn bọn họ đến khách sạn nghỉ ngơi trước, thời gian ở đây cũng bị lệch múi giờ.   

"Nếu buổi tối nếu dậy thì có thể lên tầng một ăn uống, tốt nhất đi ra ngoài nên rủ thêm bạn đi cùng." Lão sư dẫn đầu phát thẻ phòng cho tất cả mọi người.   

Chờ sau khi sinh viên đi lên, mấy người Chu Đảo và Trương Nhân Thủy còn cần phải tìm chỗ để đặt tám người máy.   

Trước khi đi ngủ Tô Vãn cố ý lướt xem vòng bạn bè, Phong Dương đăng một bức ảnh mang theo tượng mỹ nhân ngư, như thường lệ không có chính mình.   

Thuận tiện cô còn nhìn thấy bài viết trên vòng bạn bè của La Tử Minh, vô cùng oán nam khí.   

La Tử Minh:【Đến Na Uy, chuẩn bị ngắm cực quang.】

Tô Vãn không biết ngoại trừ nhìn thấy câu này ra thì bạn gái cũ của cậu ta còn có thể nhìn thấy cái gì, dù sao cô cũng nhìn thấy bình luận phía dưới: Tiểu Minh bị ngốc đi, lúc này lại đi nhìn cực quang? Mười người đến thì tám chín người không thể nhìn thấy. Cực quang? Ngắm mặt trời lặn thì may ra còn có thể.   

Những lời như vậy, vừa nhìn đã biết là do đống bạn kia để lại.   

Sau khi rời khỏi, Tô Vãn chuẩn bị đi ngủ, vừa nằm xuống đã ngủ một giấc từ ba giờ chiều đến tám giờ tối.   

Vừa đến hành lang đã nhìn thấy Lâm Nhạc, cậu ta lập tức chào hỏi Tô Vãn: "Cùng nhau xuống ăn cơm đi."   

Hai người đi đến nhà ăn ở lầu một, bên trong đã ngồi không ít tổ viên, Chu Đảo cùng mấy lão sư cũng đang ở đây.   

Lầu một là một nhà hàng buffet, Tô Vãn đi vòng quanh một vòng, cuối cùng trong đĩa chỉ có mấy miếng bánh mì, cộng thêm một chén việt quất nhỏ.   

"Chín giờ ngày mai chúng ta sẽ chính thức gặp mặt đội tuyển của mấy nước đó, trận đầu tiên chính là trận bóng rổ của người máy." Phần lớn mọi người đều ở đây, Chu Đảo đứng dậy nói, "Nếu như biểu hiện tốt, có thể nhận được đơn đặt hàng những doanh nghiệp tài trợ trong nước."

Toàn bộ linh kiện của tám người máy đã được thay thế toàn bộ để sản xuất trong nước, nếu có thắng nước M và nước J, đến lúc đó đại diện của các nước khác đến thăm, tự nhiên sẽ xem xét các sản phẩm của Hoa Quốc.   

Tất cả các chi phí của hạng mục này cũng được tài trợ bởi những công ty đó.   

......   

Đợi đến ngày hôm sau tập hợp, Chu Đảo cùng Trương Nhân Thủy lại không có ở đây, lão sư dẫn bốn mươi tám sinh viên chạy tới sân thi đấu khoa học kỹ thuật, giống như hoàn toàn không nhớ rõ còn có hai người này.   

"Kia không phải là Abel sao?" Quách Nguyên Châu nhìn chằm chằm đội ngũ bên nước M nửa ngày nói, "Rốt cuộc cậu ta là người nước nào?"

"Quốc tịch nước M thì có thể là người của nước nào." La Tử Minh mặt không chút thay đổi nói, còn chưa thoát khỏi trạng thái thất tình.   

Hiển nhiên Abel cũng nhìn thấy bọn họ, đi tới trực tiếp bỏ qua những người khác, nhiệt tình chào hỏi Tô Vãn: "Tô Vãn, tôi đã xin trao đổi sinh viên thành công, tháng chín chúng ta chính là bạn học."   

Tô Vãn có lệ lên tiếng.  

Abel cũng không ngại, vẫn cười, anh ta chỉ chỉ một người đàn ông tóc vàng của nước M đang đứng đối diện: "Sư phụ tôi."   

Tô Vãn thuận thế nhìn lại, không quen biết.   

Trận đấu sắp bắt đầu, đội viên của các nước đều đang đứng chờ trong đội ngũ của mình, hết người máy này đến người máy khác đi lên.   

Hoa Quốc thi đấu với nước J, nước M thi đấu với một nước khác.   

Tổng cộng có hai trận.   

"Vừa lúc bộ giảm tốc độ khí của nước J vô cùng xuất sắc, nếu như người máy của chúng ta có thể làm được tốt hơn..." Lâm Nhạc ở bên cạnh xoa xoa tay chờ đợi.

Toàn trường đều là người máy, ngay cả trọng tài cũng dùng người máy.   

Bọn họ là trận đầu tiên, thời điểm số ba đi lên, khiến cho mọi người chú ý, cảm giác người máy này được thiết kế rất tốt, đường nét lưu loát, cộng thêm màu sắc vàng đen, có loại cảm giác từ phim khoa học viễn tưởng đi ra.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Nhưng đợi đến khi Tiểu Phấn của số tám đi lên, ánh mắt của mọi người lập tức thay đổi.  

Thẩm mỹ tệ đến mức nào mới có thể thiết kế ra một người máy như vậy, mơ hồ có thể nhìn ra cái túi trên đầu là một cái nơ.   

Nhóm của Quách Nguyên Châu đều thuộc loại tính cách không câu nệ tiểu tiết, chỉ cần hiệu quả tốt thì có thể sửa đổi bất kể là hình dạng gì, dẫn đến ở hàng ngũ người máy, Tiểu Phấn có thể được xem là xấu đến mức lấy được vị trí thứ nhất.   

Người máy trọng tài ném bóng rổ lên không trung, người máy nước J và người máy Hoa Quốc đồng loạt nhảy lên.   

Người máy số tám nhảy cao hơn người máy của nước J một lòng bàn tay, sau đó nó dùng sức vỗ một cái.   

Trận đấu bóng rổ của người máy có một số khác biệt với những trận đấu bóng rổ bình thường, đám người máy này có sức bật cao hơn, dẫn đến các tình huống cạnh tranh cũng khốc liệt hơn so với người thật.   

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào người máy trong sân, giờ phút này trong lòng chỉ có một chữ: Mãng.   

Người máy số tám thật sự là lỗ mãng, màu sắc phấn phấn nộn nộn, trên đầu còn mang theo 'Hoa', mỗi một động tác đều cực kỳ bạo lực, đụng vào người máy đối phương, lần lượt phát ra tiếng va chạm 'phanh phanh.'   

Đến lần va chạm thứ 20, số tám cướp bóng, lại một lần nữa va vào đầu của người máy đối phương.   

Đầu người máy đối phương bị đập gãy, đầu đã rũ xuống, khó khăn lắm mới có thể dựa vào một đống đường dây được kết nối đến đầu.   

Đầu tiên số tám ném bóng vào rổ, sau đó nhìn đối phương, che miệng nói: "Người ta không cẩn thận."   

Âm thanh cũng rất mềm, không phải là âm thanh cơ học bình thường.   

Tất cả khán giả có mặt: "..."   

Trọng tài người máy tiến lên nhìn hai người máy kia, cuối cùng cũng không đưa ra hình phạt gì.  

Căn cứ theo quy tắc nó biết, số tám không có cố ý tổn thương, là hai người máy đụng nhau, có trách thì trách đầu số tám quá cứng.   

"Ha ha ha ha, Tiểu Phấn làm bọn họ!"  

Nước J thay người máy, trừng mắt nhìn bọn họ.   

Trong trận đấu này, gần như là số tám đã để cho tất cả mọi người nhớ kỹ, đầu tiên là do nó quá xấu xí, người máy ở đây đều vô cùng đẹp, vì vậy ánh mắt của mọi người không tự chủ được bị người xấu nhất hấp dẫn.   

Lần thứ hai, số tám nhảy lên không trung quá mạnh, thường thường những người máy khác còn chưa kịp phản ứng thì nó đã dừng lại trước, sau đó phá vỡ phòng thủ của đối phương, đánh một cái trở tay không kịp, trực tiếp ném bóng vào rổ.   

Sau khi kết thúc ngày thi đấu khởi động đầu tiên, quả nhiên có không ít người từ các nước khác tới tiếp xúc, cố gắng tìm hiểu thiết bị giảm tốc nào được sử dụng trong người máy số tám.   

Sau khi trở lại khách sạn, Quách Nguyên Châu mang sổ tay ẩm thực mà Dịch Nhất đưa cho cậu ta, gõ cửa phòng của La Tử Minh cùng Tô Vãn, rủ bọn họ cùng nhau đi ra ngoài.   

"Đưa cho mình một phần bản hướng dẫn của cậu." Tô Vãn bỗng nhiên nói.   

Quách Nguyên Châu liền chuyển tiếp qua, cậu ta không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Tô Vãn muốn nhìn một chút xem có cái gì.   

Ba người ra ngoài, đi theo hướng dẫn đến một trong những nhà hàng gần nhất.   

Đến lúc đó mới phát hiện trên con đường này có mấy nhà hàng, Quách Nguyên Châu dựa theo tên cửa hàng mà Dịch Nhất viết, mang theo Tô Vãn cùng La Tử Minh đi vào.   

Tô Vãn ngồi bên cửa sổ, cô cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, đã chín giờ tối. Nhìn ra ngoài cửa sổ thủy tinh, hướng ánh mắt lên bầu trời, vẫn là ban ngày.   

—— Ngày mặt trời không lặn.   

Mỗi năm từ tháng 5 đến tháng 7 hàng năm Tromsø đều xuất hiện ngày mặt trời không lặng, không ngờ bọn họ vừa đến thì ngày hôm sau đã lập tức gặp được.   

Nhưng mà qua vài ngày nữa hẳn là sẽ không còn.   

Đang định thu hồi ánh mắt, đột nhiên Tô Vãn lại nhìn thấy một người quen thuộc ngồi ở nhà hàng đối diện.   

"Lão đại, cậu muốn cái gì? La Tử Minh hỏi, thấy Tô Vãn không nói lời nào, nhìn theo ánh mắt cô, "Chu ca và Trương ca?"   

Quách Nguyên Châu vừa nghe, quay đầu tiến lại gần, cũng nhìn về phía đối diện: "Thật sự là bọn họ, một ngày hôm nay bọn họ đã chạy đi đâu? Người đối diện kia là ai?"   

Ba người ngồi ở nhà hàng đối diện, không giống như tới ăn cơm, trước mặt mỗi người đều có một cái máy tính, rõ ràng Chu Đảo và người đối diện đội mũ không thấy rõ mặt là đối thủ với nhau, ngược lại Trương Nhân Thủy mở máy tính nhưng ngồi không nhúc nhích, ôm một ly bia, gắt gao nhìn chằm chằm hai người bọn họ.   

"Bọn họ đang PK?" La Tử Minh thấy trận thế ở phía đối diện có chút giống.   

Đại khái là ba người bọn họ nhìn chằm chằm quá lâu, đột nhiên Trương Nhân Thủy ngồi đối diện nhìn qua.   

Mấy người Tô Vãn đồng loạt quay đầu, làm bộ như không phát hiện, bắt đầu gọi món.   

Ba người vừa gọi xong thực đơn, Trương Nhân Thủy đi vào.   

"Mấy cậu cũng tới ăn cơm?" Trương Nhân Thủy tự nhiên ngồi xuống, "Có muốn đi qua kia ngồi một chút hay không, bia bên kia cũng không tệ lắm."

"Không được." Quách Nguyên Châu là người đầu tiên cự tuyệt, "Hương vị của nhà hàng này tốt hơn so với đối diện."

Dịch Nhất đã nhấn mạnh trong hướng dẫn.   

Trương Nhân Thủy cười cười, sau đó từ bên này nhìn về phía Chu Đảo: "Bọn họ đang đối chiến, Chu Đảo thắng, có thể tiểu tử kia sẽ cùng chúng ta về nước." 

"Mấy người là mang theo chúng tôi đến đây, hay là đến chiêu người?" Tô Vãn tựa lưng vào ghế hỏi.   

"Ngoài mặt là mang theo mấy người tới đây, nhưng kỳ thật chúng tôi cũng muốn chiêu mấy người ở đây." Trương Nhân Thủy ngược lại nói thật, "Nước M bên kia cũng có người tới, bọn họ muốn cướp người với chúng ta."

Không hiểu Tô Vãn lại nhớ tới người đàn ông tóc vàng mà hôm nay cô nhìn thấy trên sân đấu, thoạt nhìn Abel cực kỳ sùng bái hắn.   

"Phương diện này trong nước chúng ta phát triển chậm, hơn nữa chảy máu chất xám nghiêm trọng." Trương Nhân Thủy nói đến việc này cũng không phải là cố ý nói cho ba người nghe, chỉ là trong lúc nhất thời có chút cảm khái.   

Dù sao thì mỗi người đều có lựa chọn riêng của mình, bọn học chỉ có thể cố hết sức khiến cho cân lượng của mình tăng thêm, hy vọng sẽ được lựa chọn.   

Lúc mới bắt đầu, diễn đàn Hồng Khách chính là do một đám người thích phương diện này thành lập, khi đó căn bản trong nước không có người chú ý qua phương diện này, tỷ lệ sử dụng máy tính lại càng thấp đến đáng thương.   

Cũng nhờ những tiền bối kia thành lập một diễn đàn như vậy mới có thể khiến cho càng nhiều người có cơ hội học hỏi.   

Khi đó Chu Đảo và Trương Nhân Thủy vừa vào nghề thì trong nước bắt đầu coi trọng phương diện này, mất một thời gian dài mới thu nạp bọn họ vào.   

Nhưng chỉ bằng vào thiên tài của một vài người thì không thể chống lại sự tích lũy của các nước phát triển khác trong nhiều thập kỷ.  

Cho nên mấy năm nay bọn họ một mực tìm kiếm thu nạp nhân tài, chẳng qua rất nhiều người trẻ tuổi có kỹ thuật tốt, trời sinh phản cốt, cực kỳ giống Chu Đảo cùng Trương Nhân Thủy năm đó.  

Tình nguyện thành lập các tổ chức nhỏ của mình còn hơn là vào chính phủ.   

Đám người Tô Vãn coi như bình thường, chỉ là thường xuyên giả ngu giả ngây ngốc, giống như mấy người Na Uy mà lần này bọn họ đến đây tìm, cả thế giới chạy loạn khắp nơi, tìm cũng khó tìm.   

"Tôi đi qua trước." Trương Nhân Thủy đột nhiên đứng lên nói, sau đó vội vàng đi về phía đối diện.   

Tô Vãn nhìn về phía bên kia, Chu Đảo và người đội mũ đối diện đã tắt máy tính, nhưng bên cạnh là người đàn ông tóc vàng mà hôm nay cô nhìn thấy trên sân thi đấu.   

"Đó là lão sư của nước M?" La Tử Minh cũng nhận ra.   

"Có lẽ vậy." Tô Vãn càng nghiêng về chuyện thân phận của hắn và Chu Đảo giống nhau.   

Đồ ăn mà ba người bọn họ đã được đưa lên, sau đó cũng không chú ý đến đối diện.   

Sau khi dùng cơm xong, Tô Vãn chụp một tấm ảnh bầu trời bên ngoài, gửi cho Phong Dương.   

Tô Vãn:【Ngày mặt trời không lặng. 】

Thời điểm Phong Dương nhận được tin nhắn, anh đang chuẩn bị đi ngủ, sau đó đứng dậy từ trên giường, đi ra ban công ngửa đầu, cũng chụp một tấm ảnh trên bầu trời đêm bên ngoài, sau đó gửi một đoạn âm thanh: "Ở chỗ tôi là đêm tối."   

Giọng nói của anh trầm thấp, rất êm tai.   

Tô Vãn đi theo phía sau hai người Quách Nguyên Châu, cũng lười đánh chữ, trực tiếp phát giọng nói, đùa giỡn nói: "Chia cho cậu một nửa ban ngày."  

Cô trượt tay một lần.   

Vốn dĩ chỉ một câu nhưng lại chia làm hai lần gửi.   

Cho nên câu đầu tiên mà Phong Dương nghe được chính là "Chia cho cậu một nửa."

Anh đứng dưới bầu trời đêm, tim đập chậm nửa nhịp.   

Lúc sau mới nhận được tin nhắn âm thanh của Tô Vãn, nối tiếp câu phía trước.   

Phong Dương biết cô nói chính là chia cho anh một nửa ban ngày, chỉ là lúc trước nghe được nửa đoạn đầu nên mang đến cảm xúc, lúc này cảm xúc đó vẫn tràn ngập trong lòng, khuếch tán từ lồng ngực, đưa đến đầu ngón tay đều phát run.   

Hai người tán gẫu một hồi, sau đó Tô Vãn nói chúc ngủ ngon, lúc này mới coi như kết thúc.

Phong Dương lại có chút không ngủ được, đứng ở trên ban công nhìn về phía bầu trời đêm bên ngoài, anh đứng ở ban công bị thổi gió một hồi, lúc này mới một lần nữa trở lại trong phòng.   

Mặc dù quay lại phòng ngủ những Phong Dương cũng không ngủ mà lấy ra vài vẽ tranh từ trong vali, bày trên giá vẽ, phía trên đã có một đường viền mơ hồ, là chân dung.   

Phong Dương lấy ra màu vẽ, đây là màu vẽ Hà Lan cũ mà anh mang tới, cũng là màu vẽ mà Tô Vãn đưa.   

Từ đầu học kỳ đến cuối học kỳ này, nói là muốn đưa một bức tranh nhưng đến bây giờ anh cũng chưa vẽ xong.   

Đầu ngón tay Phong Dương chạm vào vải, trong lòng nghĩ: Chờ sau khi vẽ xong thì sẽ đưa cho cô.   

......   

Cuộc thi người máy diễn ra đều đặn mỗi ngày, đủ loại cuộc thi kỳ lạ, tóm lại mỗi cuộc thi đều là một bài kiểm tra đối với người máy.   

Ngoại trừ cấu hình của người máy, một số nơi có thể được sửa chữa tạm thời, các thành viên trong nhóm phải tiến hành sửa chữa tại chỗ, chuyện này cũng khiến cho tất cả mọi người bận rộn đến mức chân không chạm đất.   

Thời gian nhẹ nhàng nhất là khi có người đến tham quan.   

"Tô Vãn, cậu giúp sửa đổi chương trình của số ba một chút, hình như điều chỉnh cảm nhận nhiệt độ không được tốt lắm." Lâm Nhạc cùng tổ viên kiểm tra số ba một lần, đứng dậy nói.

"Ừm." Không gian chung quanh có hạn, Tô Vãn trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu tiến hành sửa đổi chương trình, sau khi hoàn thành mới nói, "Thử lại một lần."

"Không được lắm." Sau khi thử xong, Lâm Nhạc lắc đầu, "Hẳn là số ba xảy ra vấn đề."

Hợp tác lâu như vậy, bọn họ đều biết chương trình mã số của Tô Vãn sẽ không xảy ra vấn đề, vậy chỉ có thể là do bọn họ còn chưa kiểm chi tiết trên người máy số ba.   

Bọn họ lại kiểm tra thêm một lần nữa.

Lúc này Tô Vãn nhận được một cuộc điện thoại, là Phong Dương gọi tới.   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp