Bẫy Rập

Chương 56
Tô Vãn nhìn tên trên màn hình, lúc này mới nhớ ra hôm nay anh sẽ đến Na Uy, cô vuốt lên, trả lời điện thoại: "Cậu... Xuống máy bay?"

"Ừm." Phong Dương báo tên khách sạn mình ở, nói mình sẽ ở lại đây hai ngày.   

Khách sạn kia chỉ cách khách sạn của Tô Vãn một con phố, cô dựa vào góc tường: "Thi đấu xong tôi sẽ đi tìm cậu?"   

Phong Dương nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh cô, biết cô đang bận nên không nói nhiều.

Tô Vãn cúp điện thoại, chờ Lâm Nhạc bên kia kiểm tra xong, số ba coi như tốt, tổ của Quách Nguyên Châu kia làm cái gì cũng lỗ mãng, mỗi ngày đều phải sửa chữa.   

"Là cảm biến trên ngón tay không nhạy." Sau khi Lâm Nhạc thay đổi cảm biến mới, thử lại, lúc này mới tính là bình thường.   

......   

Sau khi trận đấu kết thúc, đoàn người ngồi trên xe buýt trở về khách sạn, Tô Vãn đứng ở cửa, bảo La Tử Minh mang đồ đạc của mình trở về, cô xoay người đi đến khách sạn trên đường đối diện.   

"Lão đại đi đâu vậy?" Quách Nguyên Châu tò mò hỏi.   

"Nói là đi tìm Phong Dương." La Tử Minh ôm hai cái máy tính.   

"Phong Dương cũng tới sao?" Quách Nguyên Châu kinh ngạc, đây chính là đến Na Uy, cố ý đi theo sao?   

"Khoa mỹ thuật có một xuất giao lưu, người được chọn có thể tham gia triển lãm trên toàn thế giới, chi phí do trường học chi trả." La Tử Minh đã nghe nói qua chuyện này.   

Tô Vãn vòng tới khách sạn kia, gặp được nhóm người nước M ở cửa, vừa vặn bọn họ cũng ở khách sạn này.   

"Tô Vãn, cô tới tìm tôi?" Abel vừa xuống xe đã nhìn thấy cô, nghĩ trong nước M cô cũng chỉ quen biết chính mình, vì vậy liền hỏi.   

"Không phải." Tô Vãn cúi đầu nhìn điện thoại di động, Phong Dương nói anh đang xuống.  

Người đàn ông tóc vàng từ phía sau đi tới, hắn nhìn thoáng qua Tô Vãn, mơ hồ lộ ra một loại đánh giá từ trên cao nhìn xuống, sau đó gọi Abel đi vào.   

Nhưng mà Tô Vãn không phát hiện, cô vẫn đang nhắn tin cùng Phong Dương.   

Lúc ngẩng đầu lên, Phong Dương đã đứng ở cửa, anh từ bậc thang đi xuống, gọi Tô Vãn một tiếng.   

Tô Vãn giương mắt nhìn lại, nhìn thấy Phong Dương đứng dưới ánh đèn, không biết có phải là ảo giác hay không, rõ ràng chỉ qua hơn nửa tháng nhưng dường như anh có vẻ đĩnh bạt hơn, quanh thân không còn loại cảm giác gông xiềng vô hình đè lên vai nữa.   

"Có muốn ra ngoài ăn không?" Tô Vãn cọ ánh sáng của Quách Nguyên Châu, đem phần hướng dẫn mỹ thực mà Dịch Nhất viết xem xong, đại khái cũng hiểu rõ những nhà hàng xung quanh.   

"Được." Tất nhiên Phong Dương không thể từ chối, gật đầu đáp ứng.   

Hai người đi cạnh nhau, hầu như không có khoảng cách.   

"Chu kỳ của ngày mặt trời lặn đã qua." Tô Vãn nhìn đèn đường phía trước.   

"Tôi đã thấy rồi." Mặt mày Phong Dương giãn ra, trên khuôn mặt thanh tuấn tuyệt luân hiện lên ý cười nhợt nhạt, anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, đèn đường bên cạnh kéo dài thân ảnh của anh.

Đầu tiên Tô Vãn sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại lời anh nói là lúc trước đã xem qua ảnh chụp của cô.   

Hai người nhìn nhau cười cười, tìm được bầu không khí quen thuộc khi ở chung trên một đất nước xa lạ.   

Nơi mà Dịch Nhất nhắc đến là nhà hàng năm sao này, chuyên môn làm cua hoàng đế, coi như là món đặc biệt ở đây.   

Thịt cua màu trắng phối hợp với nước sốt đặc biệt của bọn họ, hương vị còn có thể, Tô Vãn suy nghĩ một chút, trước khi rời đi đóng gói hai con, tính toán mang về cho La Tử Minh cùng Quách Nguyên Châu.   

Cua hoàng đế là phổ biến, nhưng nước sốt của nhà hàng này lại vô cùng đặc biệt.  

Tô Vãn mời Phong Dương đến khách sạn chơi, mỗi người đều xách theo một hộp đựng cua hoàng đế.   

"Có lẽ bọn họ đang ở trong phòng trò chơi." Tô Vãn mang theo Phong Dương đi vào cửa khách sạn, xoay mặt nói.   

Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đi lên.   

Vừa đến phòng trò chơi đã nhìn thấy La Tử Minh cùng Quách Nguyên Châu đang chơi board game, bên trong không có người, rất yên tĩnh.   

Tô Vãn xách theo hộp: "Cua hoàng đế, các cậu có muốn ăn không?"   

"Muốn!" Quách Nguyên Châu vừa ngẩng đầu, "Ai, Phong Dương!"   

Lúc này La Tử Minh cũng quay đầu chào hỏi: "Đã lâu không gặp."   

Phong Dương tụt lại phía sau Tô Vãn một bước, nhìn thấy bạn bè của Tô Vãn, môi hơi giơ lên: "Đã lâu không gặp."   

Ai cũng không phát hiện trong phòng trò chơi còn có một Lâm Nhạc đang đeo tai nghe, cậu ta mở phòng phát sóng trực tiếp, cong lưng ngồi xuống chơi game, ống kính hướng về phía sau lưng cậu ta, vừa vặn là cửa ra vào.   

Sườn mặt của Tô Vãn và Phong Dương hoàn toàn lọt vào camera.   

Trong phòng phát sóng trực tiếp có mấy người tinh mắt, phát hiện trong cửa sổ nhỏ của Lâm Nhạc xuất hiện hai người.   

【Mẹ kiếp!!! Hai thần tiên phía sau kia! 】

【Nơi nào có thần tiên? Tiểu Nhạc gia cẩn thận! 】

Có mấy fan trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy còn tưởng rằng có người muốn đánh lén Tiểu Nhạc gia trong trò chơi, lập tức bảo vệ Tiểu Nhạc gia của mình.  

【A a a a! Tôi thấy rồi, chúa ơi! Cái diện mạo thần tiên gì đây! 】

【Nam sinh kia thật xinh đẹp a! 】

Lâm Nhạc cắm tai nghe vào điện thoại di động để chơi game, phòng phát sóng trực tiếp thì dùng một điện thoại di động cố định khác, bởi vậy trực tiếp đem âm thanh vừa rồi mà mấy người bọn họ nói chuyện thu vào.   

Đợi đến lúc càng ngày càng có nhiều người phát hiện Tô Vãn và Phong Dương đằng sau Lâm Nhạc, màn đạn bắt đầu xuất hiện một loại âm thanh.   

【Di di di! Giọng nói của bọn họ rất quen thuộc! 】

【Tôi nhớ rồi! Là Zero và FY!】

【Mẹ nóng! FY, Phong Dương, tôi yêu nam sinh này rồi! Thật sự đẹp!!! 】

Màn đạn nhất thời có chút điên cuồng, mà Lâm Nhạc còn đang chuyên chú vào trò chơi nên hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn màn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp.   

【Khó trách Zero cưng chiều như vậy, mỗi ngày đều không chê phiền mà dạy FY chơi game, nam sinh xinh đẹp như vậy, đổi lại ai cũng không chịu nổi a! 】

【Chỉ mình sườn mặt đã tuyệt như vậy, tôi đã không thể tưởng tượng được khuôn mặt chính diện trông như thế nào. 】

【Người như vậy ở trong trường học, nhất định là giáo thảo đi! Sinh viên của Đại học A thật sự hạnh phúc. 】

"Còn có của Lâm Nhạc đâu." La Tử Minh đi tới nhận đồ, đột nhiên nhớ tới Lâm Nhạc cũng ở đây, liền đưa tay chỉ chỉ bên kia.   

Tô Vãn và Phong Dương theo bản năng nhìn về phía bên kia, khuôn mặt chính diện hoàn toàn lọt vào camera của phòng phát sóng trực tiếp.   

Mấy giây tiếp theo phòng phát sóng trực tiếp không có làn đạn đi ra, đúng lúc này Lâm Nhạc cũng chơi xong, nghe thấy bên kia gọi cậu ta, theo bản năng ngẩng đầu lên.  

'Ba' một tiếng tắt phòng phòng phát sóng trực tiếp.   

Người trong phòng phát sóng trực tiếp không còn chỗ nào để thét chói tai, lập tức chuyển sang chiến đấu ở các nền tảng khác.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Chủ đề "Rốt cuộc bạn của Tiểu Nhạc gia có bao nhiêu tuyệt' nhanh chóng nóng lên.   

【Tôi có ảnh chụp màn hình khuôn mặt chính diện! Ô ô ô, quá đẹp mắt, trên đời thật sự có người đẹp như vậy sao?! 】

【Tôi tuyên bố mình là fan của Zero, chơi trò chơi tốt, lớn lên còn đẹp. 】

【FY là của tôi. 】

Nhìn thấy ba chữ "Tiểu Nhạc Gia", tự nhiên hấp dẫn một nhóm người chơi mê ngữ, bọn họ tiến vào, nhìn thấy Zero và FY, nhất thời tinh thần được nâng lên.   

【Đây không phải là hai thiên chi kiêu tử, người duy nhất có xe đạp trong mê ngữ sao?! 】

Bởi vì có ảnh chụp, đề tài tăng lên cực nhanh, nhưng mà đợi đến khi lên top hai mươi thì đột nhiên bị đè xuống, toàn bộ rút đi.   

Mà lúc này Tô Vãn và Phong Dương còn đang cùng nhau chơi board game.   

Lâm Nhạc đang ăn thịt cua hoàn toàn không biết mọi chuyện, lúc đó cậu ta đang mải mê chơi trò chơi nên cũng không ngẩng đầu nhìn màn đạn.   

"Cậu ở lại đây hai ngày rồi sẽ đi?" Quách Nguyên Châu cầm một cái chân cua hỏi Phong Dương.   

Phong Dương gật đầu: "Ngày mai phải đi triển lãm tranh, sau khi tham quan xong sẽ đi nơi khác."   

"Loại xem triển lãm này quá mệt mỏi." La Tử Minh ngẫm lại mà lắc lắc đầu.   

"Trong khoa đã an bài tốt chỗ ăn ở, không cần bận tâm." Phong Dương cũng không cảm thấy quá mệt mỏi, có thể kiến thức được các loại kỹ xảo khác nhau, anh rất quý trọng cơ hội này.   

La Tử Minh theo bản năng nhìn về phía Tô Vãn, kỳ thật cậu ta và Phong Dương không quen thuộc lắm, dù sao hai người cũng không cùng khóa học.   

Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không ... Hình như Tô Vãn và Phong Dương đến gần với nhau hơn không ít.   

"Vậy tối mai cùng nhau ra ngoài chơi thì sao?" Lâm Nhạc đưa ra chủ ý nói, "Xuất ngoại mà cũng có thể gặp được, đây là duyên phận, tôi nghe nói buổi tối sẽ có cực quang."

Mấy ngày nay thời tiết trở nên lạnh hơn nhưng lại nắng, xác suất xuất hiện cực quang cũng lớn hơn.   

Nghe được từ cực quang, La Tử Minh lập tức lấy lại tinh thần: "Đi, ngày mai cùng nhau đi tìm một nơi tốt để ngắm cực quang."   

Tô Vãn cùng Phong Dương không có ý kiến, chỉ còn lại có một người không nói gì.   

Quách Nguyên Châu đang ngồi một bên nhắn tin cùng Dịch Nhất, nói mình đã ăn được cua hoàng đế mà cô ấy nói, ngẩng đầu liền nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, sững sờ hỏi: "Làm sao vậy?"  

"Ngày mai có muốn đi xem cực quang không?" Lâm Nhạc hỏi lại.   

"Đi." Quách Nguyên Châu vừa mới trả lời xong đã khoe cùng với Dịch Nhất, "Ngày mai bọn tôi muốn đi xem cực quang, đến lúc đó sẽ gọi video cho cậu."

La Tử Minh: "..."   

Có chút chua xót.

Sau khi mọi người giải tán, Tô Vãn nhận được điện thoại của ba mình, nói cho cô biết chuyện cô xuất hiện trên hot search.   

"Hot search gì?" Trong nháy mắt Tô Vãn không kịp phản ứng.   

Đầu dây bên kia loáng thoáng truyền đến tiếng cười của mẹ Tô, ba Tô nói: "Con và một nam sinh xuất hiện trên phòng phát sóng trực tiếp của một streamer, bị đăng lên trên mạng, ta đã để cho người đè xuống."

Tô Vãn hồi tưởng lại một chút, vừa rồi quả thật Lâm Nhạc đang mở phòng phát sóng trực tiếp, cô và Lâm Nhạc ở chung lâu như vậy, cũng biết một chút thói quen mở phòng phát sóng trực tiếp của cậu ta, nếu như bình thường bận rộn đến mức mệt mỏi, cậu ta mở phòng phát sóng trực tiếp nhưng sẽ không nói chuyện phiếm, một lòng chơi game.   

Có lẽ vừa rồi là vào nhầm.

"Cậu bé kia cũng học chuyên ngành giống con?" Ba Tô thăm dò hỏi.   

"Không phải, là khoa sơn dầu."   

"Vừa lúc có thể giới thiệu cho dì út của con quen biết." Ba Tô đề nghị.   

"Dì út biết cậu ấy, đã từng trao giải thưởng cho cậu ấy." Tô Vãn giải thích thêm một câu.  

Đầu dây bên kia, ba Tô và mẹ Tô cùng nhau đứng bên cạnh nghe, hai người nhìn nhau, luôn cảm thấy con gái mình nói đến nam sinh này, cảm giác có chút bất đồng.   

"Ta thấy trên mạng bịa đặt hai đứa đang qua lại với nhau nên đã xóa sạch hotsearch." Ba Tô giống như lơ đãng thăm dò.   

Tô Vãn mở cửa phòng: "Bọn con là bạn. Ba, đừng để hình ảnh của cậu ấy xuất hiện trên mạng."

Bình thường người ở trường tìm đến cũng đã phát phiền, nếu người trong phòng phát sóng trực tiếp đều biết bọn họ là sinh viên của Đại học A, lại có người tìm tới, không biết sẽ phiền thêm bao nhiêu.   

Sau khi cúp điện thoại, Tô Vãn suy nghĩ một chút, có chút lo lắng nên lại mở máy tính kiểm tra thêm một lần nữa.   

Quả nhiên hot search đã bị đè xuống, nhưng vẫn bị đăng lên trong một phạm vi nhỏ.   

Tô Vãn động chút tay chân vào ảnh chụp màn hình của bọn họ, ảnh chụp lưu vào đều sẽ thành màu xám, nhìn không thấy.   

Làm xong tất cả, lúc này cô mới đi nghỉ ngơi.   

......   

Đứng trong thành phố cũng có thể được nhìn thấy được cực quang, chỉ là không có địa phương nào trống trải để xem.   

Ngày hôm sau bọn họ cố ý rời khỏi thành phố, đi đến một điểm quan sát tương đối nổi tiếng, thời điểm bọn họ đến, đã có rất nhiều khách du lịch ở đây.   

Dự đoán quả nhiên chuẩn xác, màn đêm vừa buông xuống, cực quang đã bắt đầu hiện ra.   

Cực quang như mộng như ảo, là cảnh quan mà thiên nhiên dùng cọ vẽ đẹp nhất nhuộm ra, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều có chút rung động.   

Lúc này Quách Nguyên Châu lấy điện thoại di động ra để gọi video cho Dịch Nhất, nói cho cô ấy biết cực quang có bao nhiêu đẹp mắt.   

La Tử Minh cô đơn mãnh liệt yêu cầu Tô Vãn chụp ảnh cho mình.  

"Cậu ở đây chờ tôi." Tô Vãn cởi găng tay ra, bảo Phong Dương cầm giúp, cô đi chụp ảnh cho La Tử Minh.   

"Được." Phong Dương cúi đầu nắm lấy đôi găng tay kia.   

Tô Vãn bảo La Tử Minh đứng ra phía sau, cách khách du lịch xa một chút, sau đó mới bắt đầu chụp.   

Phong Dương nhìn bọn họ, một lát sau gỡ bao tay như tay phải của mình xuống.   

Anh do dự một chút, cuối cùng đưa tay chạm vào chiếc găng tay kia.   

Không có nhiệt độ, chỉ có vỏ ngoài bằng da lạnh lẽo.   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp