Bẫy Rập

Chương 57
Đêm càng khuya, cực quang càng trở nên rõ ràng hơn. Trên bầu trời đen, một cực quang màu xanh lá cây xuất hiện, thần bí mỹ lệ.   

Tô Vãn nửa ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm máy ảnh SLR, trong ống kính của cô, La Tử Minh nghiêng người ngửa đầu nhìn về phía không trung, cực quang trên đỉnh đầu cậu ta mộng ảo chói mắt.   

"Được rồi." Tô Vãn chụp mấy tấm ảnh, để La Tử Minh tự mình tới chọn.   

La Tử Minh liếc mắt một cái nhìn thấy bức ảnh mình đang ngửa đầu đứng dưới cực quang, cậu ta cảm thấy bản thân trong ảnh tràn đầy thâm thúy mị lực của đàn ông.   

"Cái này." La Tử Minh bảo Tô Vãn gửi cho mình, sau đó đăng lên vòng bạn bè.   

Sau khi đăng xong, cậu ta cầm điện thoại lướt xem liên tục, chờ xem bạn gái cũ sẽ có phản ứng như thế nào.   

Bạn gái cũ không có phản ứng, nhưng ngược lại hồ bằng cẩu hữu lại để lại bình luận rất nhiều.   

【Bức ảnh này khá xinh đẹp, nhưng Tiểu Minh a, trên đầu cậu có màu xanh lá cây. 】

【 Ha ha ha ha, thật không khéo, bức ảnh này vừa nhìn đã biết là Tô Vãn chụp, vậy mà cũng không chịu nổi ánh sáng xanh trên đỉnh đầu! 】

La Tử Minh: "..."   

Cực quang có nhiều màu sắc khác nhau, nhưng quả thật cực quang ngày hôm nay có một chút màu xanh lá cây.   

Nhìn kỹ hơn một chút, có một cực quang hình xoắn ốc, ngay dưới cùng trên đỉnh đầu của cậu ta, nhìn vào bức ảnh sẽ có một loại ảo giác cực quang đó là mọc từ trên đầu của mình.

La Tử Minh cầm điện thoại di động, quay đầu muốn hỏi Tô Vãn sao lại chụp như vậy, kết quả vừa xoay người đã nhìn thấy Tô Vãn và Phong Dương sớm đã đứng chung một chỗ, không biết nói cái gì, hai người đều mang theo nụ cười.   

Lại đảo mắt nhìn thấy Quách Nguyên Châu còn đang nói chuyện video cùng Dịch Nhất, cũng vừa nói vừa cười.   

La Tử Minh bình phục lại, đi xem Lâm Nhạc, cậu ta vẫn luôn là cẩu độc thân đi.   

"Nơi này là Tromsø, vận khí của chúng tôi tốt, có thể nhìn thấy cực quang ở trong tháng này." Lâm Nhạc đang mở phòng phát sóng trực tiếp để cho người hâm mộ xem cực quang.   

"La Tử Minh: "..." Không!   

Sau khi Tô Vãn chụp xong ảnh cho La Tử Minh, cô lấy giá ba chân ra rồi đặt trên mặt đất, chuẩn bị chụp cực quang.   

Phong Dương từ phía sau đi tới, trong tay còn cầm găng tay của cô, đứng bên cạnh nhìn.   

Đầu tiên Tô Vãn điều chỉnh khẩu độ và lấy nét, điều chỉnh góc độ, sau đó mới nửa khom lưng chụp một tấm ảnh cực quang trên bầu trời.   

Cô quay đầu lại thấy Phong Dương có chút tò mò, tránh ra một vị trí rồi hỏi: "Có muốn thử xem không?"   

Phong Dương còn đang do dự, vốn dĩ chỉ muốn nói mình nhìn một chút là tốt rồi, nhưng Tô Vãn lại vươn tay về phía anh: "Tôi cầm găng tay."  

Anh cúi đầu tháo một cái găng tay còn lại của mình, đưa bốn cái găng tay cho Tô Vãn, sau đó nghe cô nói, đứng trước mặt máy ảnh SLR.   

Phong Dương dùng tay điều chỉnh máy ảnh, góc độ ban đầu cũng bị thay đổi.   

"Quay sang bên kia sẽ tốt hơn một chút." Tô Vãn đưa tay chỉ chỉ máy ảnh, ý bảo anh chuyển động một vị trí.   

Phong Dương điều chỉnh xong, quay sang nhìn Tô Vãn.   

"Được rồi, cậu ấn nút chụp." Một tay Tô Vãn cầm bốn cái găng tay, tay kia chỉ vào một cái nút của máy ảnh.   

Sự thật chứng minh, chênh lệch giữa chuyên nghiệp và không chuyên nghiệp không chỉ nằm ở thiết bị.

Tô Vãn tháo máy ảnh xuống, bảo Phong Dương nhìn ảnh mà anh chụp: "Cũng không tệ lắm."   

Vốn dĩ Phong Dương cũng cảm thấy có thể nhìn được, nhưng anh đưa tay vuốt sang một chút, nhìn thấy tấm ảnh mà Tô Vãn chụp phía trước, lúc này mới phát hiện chỉ là cực quang quá đẹp, tùy tiện chụp thế nào cũng không kém. Anh chỉ chụp ra được mấy phần trăm, mà Tô Vãn lại đem tất cả mộng ảo của cực quang hiện ra.   

"Của cậu rất đẹp." Phong Dương nhớ tới trận mưa sao băng mà lần trước Tô Vãn chụp, nói tiếp, "Mưa sao băng lần trước cũng rất đẹp."

"Chỉ là học qua." Tô Vãn lưu lại ảnh mà hai người bọn họ đã chụp.   

Hai người lại nói thêm một chút, Phong Dương mới biết được Tô Vãn từng tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh của trường, lúc trước chụp mưa sao băng cũng được đàn chị của khoa nhiếp ảnh mời.  

"Lúc trước ở sân tennis hiểu lầm cậu, xin lỗi." Phong Dương ngửa đầu nhìn cực quang trong đêm tối, bỗng nhiên nói.   

Khi đó hai người không quen thuộc, trước ngực Tô Vãn lại có một bộ máy ảnh, anh cho rằng cô tới chụp lén, giọng điệu cũng không tốt.   

Tô Vãn suy nghĩ một hồi mới hiểu được ý tứ của Phong Dương, cô giơ tay lên, ngón tay lạnh lẽo chạm vào trán, khó khăn lắm mới có thể đem áy náy che dấu.   

Quả thật cô có tâm tư muốn chụp anh, chẳng qua không có hành vi chụp lén.   

Xung quanh bỗng nhiên nổi lên xôn xao, không ít người hoan hô, Tô Vãn cùng Phong Dương theo bản năng nhìn về phía bên kia.   

Hóa ra là có một đôi tình nhân đang cầu hôn.   

Đám đông vây quanh đang vỗ tay chúc phúc cho cặp đôi.   

"Ngày mai bọn tôi còn có trận đấu, có muốn đến xem không?" Ánh mắt Tô Vãn dừng lại ở đôi tình nhân đã cầu hôn thành công, đứng ôm nhau một chỗ, xoay mặt hỏi Phong Dương.

"Được." Phong Dương đáp ứng, hôm nay đã xem qua phòng triển lãm tranh, một ngày còn lại có thể tự do an bài.   

Gần đó có rất nhiều người bán bia, Lâm Nhạc đi qua mua năm ly tới, chia cho bọn họ.   

Phong Dương không uống.   

"Bia ở đây rất ngon, cậu không nếm thử thì quá đáng tiếc." Lâm Nhạc nói.   

"Cậu ấy dễ say." Tô Vãn thay anh giải thích.   

Nói đến phần này, Lâm Nhạc đành phải tự mình uống hai ly.   

......   

Ngày hôm sau khi đi thi đấu, Tô Vãn không lên xe buýt.   

"Em đi cùng bạn." Tô Vãn đeo ba lô giải thích tình huống với lão sư.   

"Bạn, nơi này?" Lão sư dẫn đội kinh ngạc hỏi. 

"Không, gần đây cậu ấy vừa mới đến Na Uy." Đêm qua khi trở về khách sạn Tô Vãn đã hẹn với Phong Dương, buổi sáng sẽ cùng nhau đi qua.   

Lão sư dẫn đầu suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Bạn của em có gần đây không? Dứt khoát gọi tới đây cùng đi, sáng nay Dư lão sư đi đăng ký có thừa thêm một chỗ."

Đợi lát nữa sẽ thi đấu, để đội viên đi một mình, ông không yên tâm.   

"Em hỏi một chút." Tô Vãn đành phải nhượng bộ một bước, gọi điện thoại nói chuyện này với Phong Dương.   

Thời điểm Phong Dương nhận được điện thoại là đang ở trong thang máy, lúc này người của nước M cũng vừa mới đi ra, lập tức có không ít người đi vào trong thang máy.   

"Tô Vãn?"   

"Tôi đã xuống rồi." Phong Dương cho rằng Tô Vãn đang chờ ở cửa.   

Phong Dương đứng ở bên trong thang máy, giọng nói cũng không lớn, phần lớn người đi vào là người nước ngoài nên anh không để ở trong lòng, cũng không biết khi anh gọi tên Tô Vãn, người bên phải cố ý nhìn anh qua gương trong thang máy một cái.   

"Cậu trực tiếp đi tới khách sạn chỗ tôi, lão sư nói có chỗ ngồi." Tô Vãn đứng trước xe buýt, đối diện với ngã tư đường phố kia.   

"Được, tôi đi qua." Phong Dương thấp giọng đồng ý.   

Vừa ra khỏi cửa khách sạn đã nhìn thấy có một chiếc xe buýt dừng ở cửa, toàn bộ những người cùng anh ra khỏi thang máy đều đi lên xe buýt.   

Phong Dương nhận thấy có người đang nhìn mình, ngước mắt lên, là người duy nhất có diện mạo người Hoa trong đám người kia.   

Phong Dương không để ở trong lòng, trực tiếp dọc theo đường phố đi về phía khách sạn của Tô Vãn.   

Vừa mới đi đến cuối đường đã nhìn thấy Tô Vãn đang đứng ở trước xe buýt chờ mình.   

Phong Dương đi từng bước từng bước về phía Tô Vãn, môi càng cong càng cao, cuối cùng đi tới trước mặt cô: "Chào buổi sáng."   

"Sớm." Ánh mắt Tô Vãn dừng ở khuôn mặt của anh mấy giây, rất nhanh như không có chuyện gì mà dời đi, "Chúng ta lên xe."

Người trên xe buýt đã đến đông đủ, chỉ còn lại bọn họ là chưa lên xe.   

Chu Đảo tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, bị Trương Nhân Thủy chọc chọc: "Ai, nhìn Tô Vãn phía trước xem, còn dẫn nam sinh tới đây, ở nước ngoài cũng có thể quen biết bạn bè sao? Lớn lên cũng thật đẹp."

Trương Nhân Thủy cho rằng Phong Dương là người mà Tô Vãn quen biết khi ở bên này.   

Đêm qua mấy người bọn họ ra ngoài ngắm cực quang, những người khác trong tổ đã trở về phòng khách sạn nghỉ ngơi nên cũng không có nhìn thấy Phong Dương.   

Chu Đảo nhìn về phía trước một hồi, nhắm mắt lại: "Mấy người bọn họ đều quen biết."   

Trương Nhân Thủy 'A' một tiếng, nhìn lại mới phát hiện mấy người La Tử Minh đều đang chào hỏi nam sinh kia.   

Tinh thần của Chu Đảo không đủ tốt, ngược lại trong lòng Trương Nhân Thủy lại vô cùng hiếu kỳ, muốn biết nam sinh mới lên là ai.   

Đợi đến khi xe buýt chạy đến sân thi đấu, mọi người cùng nhau xuống xe, Trương Nhân Thủy còn cố ý đi chào hỏi.   

"Trương ca, sinh viên ưu tú tốt nghiệp Đại học S." Tô Vãn không mặn không nhạt giới thiệu.

Hai người bọn họ nhiều năm như vậy, ngoại trừ có một danh hiệu sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Đại học S ra, trên đầu không có bất kỳ danh hiệu nào, không giống như các lão sư dẫn đội khác, lý lịch lôi ra đều cao đến dọa người.   

Trương Nhân Thủy sờ sờ bụng, hỏi Phong Dương: "Mấy người các cậu đều quen biết nhau?"   

"Tôi là sinh viên khoa sơn dầu của Đại học A." Phong Dương nhìn thoáng qua Tô Vãn rồi nói thêm, "Chúng tôi là bạn bè."

"A a, đều là bạn học." Trương Nhân Thủy nghĩ đến bắc Âu bên này cũng coi như là điểm du lịch, lại nói, "Cậu đến đây để du lịch?"

"Trương ca, anh kiểm tra hộ khẩu sao?" Tô Vãn kéo Phong Dương qua, đi tới bên cạnh, cô không bỏ qua được ánh mắt bát quái của Trương Nhân Thủy.   

Đột nhiên bị cô chạm vào cánh tay, mặc dù là cách một lớp áo khoác nhưng Phong Dương vẫn kinh ngạc như cũ.   

Nhưng Tô Vãn chỉ kéo anh qua một phen, rất nhanh đã buông tay ra.   

"Đây không phải là tò mò hỏi một chút sao." Trương Nhân Thủy nói xong thì nhìn thấy một đám người bên nước M cũng đang xuống xe, không biết nhìn thấy ai, sắc mặt có vài phần khó coi.   

Phong Dương nhìn theo, phát hiện là những người cùng anh đi thang máy vào hôm nay.  

Anh thấp giọng hỏi Tô Vãn: "Bọn họ cũng tới thi đấu?"   

Tô Vãn đảo qua người của nước M một cái: "Đối thủ."   

Trương Nhân Thủy không còn tâm tư tán gẫu, đi về phía Chu Đảo.   

Lúc đi vào, thỉnh thoảng Tô Vãn lại quay đầu nhìn về phía Phong Dương đang đi theo phía sau, sân thi đấu quá lớn, người cũng nhiều.   

Có đôi khi bận rộn, người trong tổ mình cũng đều không tìm được.   

"Cậu theo sát." Tô Vãn dừng bước, dặn dò.   

"Ừm."   

Tầm mắt của Phong Dương dừng sau lưng cô, cũng không có nhìn chung quanh, dường như tất cả ồn ào náo nhiệt vào tai đều tiêu tán toàn bộ, chỉ có bóng lưng trước mắt.   

Hôm nay chỉ cần thi đấu buổi sáng, buổi chiều đều là người từ các quốc gia khác tới lựa chọn ký hợp đồng.   

Đám người dừng lại, bắt đầu kiểm tra người máy.

Tô Vãn ở tổ ba, tạm thời chuyện kiểm tra không cần cô, có Lâm Nhạc cùng những người khác.   

Cô mang theo Phong Dương đi đến tổ một, bắt đầu giới thiệu những người máy này.   

Phong Dương im lặng lắng nghe, so với căn cứ Định Thành lúc trước, nơi này còn có loại ảo giác đi vào trường quay khoa học viễn tưởng, những người máy này quá mức linh động, hoàn toàn bất đồng với người máy cứng ngắc hiện thực trong tưởng tượng.   

"Đợi lát nữa bọn chúng sẽ tham gia một trận thi lặn." Tô Vãn chỉ vào mấy người máy nói.  

Người máy của tám nhóm phân chia công việc khác nhau, một số người máy có thể hoạt động dưới nước, mặc dù từ trước đến nay người máy số tám luôn liều lĩnh nhưng lại không thể vào nước.   

Nó và số ba sẽ tham gia vào các trận đấu khác.   

Hai người đi tới tổ bốn bên kia, vừa vặn đụng phải Chu Đảo đang nói chuyện với thành viên của tổ bốn, Phong Dương rất mẫn cảm đối với giọng nói, dường như trong nháy mắt đã lập tức nhớ tới Chu Đảo chính là người lúc trước ở đầu dây bên kia nói chuyện với Tô Vãn.  

"Anh ta là lão sư của các cậu sao?" Phong Dương giống như tùy ý hỏi.   

Tô Vãn nhìn thoáng qua mấy lão sư bên tổ bốn: "Ai?"   

Phong Dương nhìn về phía Chu Đảo đang đứng ở giữa nói chuyện: "Ở giữa, hình như anh ta không phải là sinh viên."   

Chu Đảo nhỏ tuổi hơn các lão sư dẫn đầu khác, nhưng lớn hơn đáng kể so với các sinh viên xung quanh.   

Tô Vãn ngẫm lại, hình như năm nay Chu Đảo cũng chỉ mới hai mươi chín.   

"Chu Đảo, anh ta và Trương Nhân Thủy đều tốt nghiệp Đại học S, một trong những người tham gia hạng mục." Tô Vãn giải thích.   

Chu Đảo và Trương Nhân Thủy đều không có danh hiệu lão sư, bình thường chỉ phụ trách chỉ điểm tám người trong khoa máy tính, bọn họ cũng không để tổ viên gọi mình là lão sư.

"Ừm." Phong Dương nhìn Tô Vãn đi theo một hướng khác, trong lòng lại đang nghĩ đến người tên Chu Đảo kia. Thời điểm anh ta nói chuyện với những người khác, đã nhìn về phía bọn họ mấy lần.   

Trận đấu chính thức bắt đầu, Tô Vãn cùng mấy tổ viên đứng cùng nhau, xem người máy số ba đang thi đấu.   

Phong Dương không phải là tổ viên của bọn họ, nhưng cũng có thể cảm nhận được bầu không khí nghiêm túc từ trên người những người này, theo bản năng yên lặng nhìn vào trong sân.   

"Năng lực phanh lại của số ba kém một chút." Lâm Nhạc có chút đáng tiếc.   

Tô Vãn thấy trận đấu đã gần như kết thúc, ý bảo Phong Dương đi theo mình ra ngoài.   

Bên ngoài có đồ ăn vặt, cô gọi hai phần bánh tổ ong, phía trên phủ một lớp sữa dê ngọt ngào, là món ăn mà Dịch Nhất đã ghi lại trên phần giới thiệu.   

Hai người đứng ở cửa của nhà thi đấu, mỗi người cầm một miếng bánh.   

"Mấy ngày nữa chúng tôi sẽ về nước, khi nào cậu trở về?" Tô Vãn cúi đầu nhìn bánh tổ ong đã cắn một nửa hỏi.   

"Còn nửa tháng." Phong Dương nghiêng đầu cười khẽ, "Chúng ta … Phải đợi đến ngày khai giảng mới gặp mặt."

Tầm mắt của Tô Vãn dừng trên khóe môi mang theo nụ cười của anh, đang muốn nói cái gì đó, điện thoại di động đột nhiên vang lên.   

Cô lấy ra nhìn, là Chu Đảo.   

Phong Dương cách cô rất gần, tự nhiên cũng nhìn thấy người gọi trên giao diện điện thoại.

Tô Vãn vừa nghe máy, người đối diện lập tức gọn gàng dứt khoát nói: "Cô đến khu tây giúp tôi một việc."   

Rất nhanh đã cúp máy, Tô Vãn nhíu mày nhìn điện thoại di động, cô cảm thấy giọng điệu của Chu Đảo hơi có chút không đúng, không có bình tĩnh như trước đây.   

"Chúng ta đi vào."  

Khu Tây.   

Sinh viên của khoa máy tính trong nước đều ở đây, Chu Đảo và Trương Nhân Thủy cũng đang đứng, đối diện là mấy người của nước M.   

Thời điểm Tô Vãn đi qua, bọn họ đồng loạt nhìn về phía cô.   

“......”   

Chu Đảo nhìn về phía Tô Vãn: "Giúp tôi so sánh với đồ đệ của cậu ta một chút." Anh ta còn có lời muốn nói thêm, nhưng người của nước M đứng xung quanh nên không nói ra, có vẻ có loại cảm giác mệnh lệnh.   

Trương Nhân Thủy bên kia sợ lúc này ngạo khí của Tô Vãn đi ra, không chịu đáp ứng, liều mạng nháy mắt làm ra các loại biểu tình, ý đồ để Tô Vãn nhìn qua.   

Ánh mắt của Tô Vãn dừng lại ở Abel đang đứng bên cạnh người đàn ông tóc vàng: "Cậu ta?"

Chu Đảo gật đầu: "Hai người so với một trận, xem ai có thể khống chế người máy của đối phương trước."   

Tám người máy của bọn họ đứng thành một hàng ở phía sau lan can, người máy của nước M cũng đứng đó.   

Trong tay Tô Vãn còn cầm một nửa cái bánh tổ ong, cô không thích ăn đồ ăn có vị ngọt, nhưng món này cũng không tệ lắm, nhờ Phong Dương bên cạnh cầm giúp: "Sau khi thi đấu xong thì đưa cho tôi."   

"Ừm."   

Trận đấu này không giống như trận đấu giữa Tô Vãn và Abel, mà giống như cuộc đọ sức giữa Chu Đảo và người đàn ông tóc vàng đối diện.  

Quách Nguyên Châu đứng ở một bên, có chút thèm muốn nhìn bánh trong tay Phong Dương, cả buổi sáng sắp đi qua, cậu ta cũng có chút đói.   

Bị La Tử Minh đánh cho hoàn hồn, Quách Nguyên Châu theo bản năng lau miệng, sau đó nhìn về phía Tô Vãn cùng Abel: "Abel là đồ đệ của anh ta, vậy không phải là Tô Vãn dùng danh nghĩa đồ đệ của Chu ca để đến thi đấu sao? Chu ca có chút âm hiểm."

La Tử Minh vô ngữ: "Nhìn người đứng phía sau tấm biển."   

Nhóm người nước M đang đứng trước một tấm biển quảng cáo lớn, phía sau còn có một người trẻ tuổi đội mũ đứng ở đằng kia.   

"Hình như là người mà lúc trước chúng ta nhìn thấy như nhà hàng đối điện." Quách Nguyên Châu nhớ tới nói.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

"Mình thấy cậu ta đi cùng nước M tới đây." La Tử Minh nghĩ thầm không phải lúc ấy Chu Đảo đi mời chào cậu ta sao, sao bây giờ lại chạy đến nước M.   

Những người máy này được kết nối với mạng, hơn nữa còn có tường lửa do hai người Chu Đảo và Trương Nhân Thủy xây dựng, mà người máy của nước M cũng tương tự như vậy.  

Tô Vãn ngồi trước màn hình máy tính, giương mắt nhìn Abel một cái, so về đấu pháp cậu ta đã thua cô một lần, ở căn cứ cũng hoàn toàn không thể hiện ra ưu thế, không biết vì sao hiện tại lại có lòng tin mà khiêu chiến với cô.   

Trọng tài là người quốc gia J cố ý tìm tới.   

Vừa nói bắt đầu, đầu ngón tay của hai người đã nhanh chóng di chuyển trên bàn phím.  

Xa lạ.   

Sau khi Tô Vãn đi vào hệ thống phòng cháy của nước M, cảm giác đầu tiên chính là xa lạ.  

Cô không hiểu thói quen thiết kế chương trình này của nước M, nhưng cũng chỉ là một chương trình mà thôi, cô bắt đầu phá nó.   

Ngược lại, dường như Abel đã hiểu trước phong cách của Chu Đảo, quá trình đều rất thuận lợi.  

Bọn họ muốn đoạt được quyền kiểm soát người máy của đối phương.

Tô Vãn mặt không chút thay đổi nhìn máy tính, từng hàng mã số lướt qua trong mắt, cô tìm được điểm để phá!   

Thời gian trôi qua từng phút từng phút, gần như trong nháy mắt, người máy của cả hai bên đều cùng nhau động đậy.   

"Đây coi như là ai thắng?" Có người hỏi.   

Nhưng Tô Vãn và Abel đều không dừng tay, sau khi khống chế hệ thống của đối phương, bọn họ còn muốn phản kích, đoạt lại hệ thống của mình.  

Bây giờ hai người bọn họ mới chân chính đối đầu với nhau.

Tô Vãn híp mắt, cô phát hiện phong cách của đối phương đã xảy ra biến hóa rất lớn, mới chưa tới nửa năm...   

Xem ra là do sư phụ mới nhận của cậu ta.   

Ý cười trên mặt Abel càng lúc càng lớn, từ sau khi cậu ta bái sư, rất ít khi bị thất bại, hiện tại chống lại Tô Vãn, cũng không có khó khăn như trong tưởng tượng.   

Cô thua chắc rồi!   

Phong Dương đứng ở bên cạnh, anh không hiểu mã số nên chỉ có thể đứng bên cạnh thay Tô Vãn khẩn trương.   

Phần lớn tổ viên xung quanh cũng vô cùng khẩn trương nhìn mã số của hai người bọn họ được chiếu lên màn hình.   

Thậm chí Phong Dương còn nghe thấy có người nói người đối diện sẽ dẫn trước một bước, có thể Tô Vãn sẽ thua.   

Người ở bên này càng ngày càng lo lắng, những trên mặt người đối diện lại lộ ra nụ cười, đột nhiên Tô Vãn dừng lại, nhìn thoáng qua người đàn ông tóc vàng.  

Cô dừng lại, Abel lại có được thời gian, nghiên cứu sinh của Đại học S đứng bên cạnh hít sâu một hơi, quả thực muốn ngất xỉu.   

Tô Vãn dừng lại, hơi hơi vặn vẹo cổ, lộ ra một chút tươi cười, mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy phong cách của cô thay đổi.   

"Phong cách của Chu ca." La Tử Minh khoanh tay nhướng mày nói.   

Rõ ràng Abel đã tìm hiểu rõ ràng về phong cách viết mã của Chu Đảo, đây cũng là lý do tại sao cậu ta có thể cùng lúc khống chế được người máy của Tô Vãn.   

Nhưng bây giờ đột nhiên Tô Vãn lại thay đổi sang phong cách của Chu Đảo.   

Những người khác không hiểu, La Tử Minh ở chung với cô nhiều năm như vậy, lúc này đã đoán ra được ý tứ của cô.   

Đây là dùng phong cách của Chu Đảo để áp chế Abel đến chết.   

Người đàn ông tóc vàng nhìn mã số của Tô Vãn biến đổi, hoàn toàn giống hệt phong cách của Chu Đảo, nếu không phải Chu Đảo còn đứng đây, thật đúng là không biết người ngồi trước máy tính đối diện là ai.   

Hắn ta nhìn Tô Vãn cười lạnh, tìm chết.   

Abel được hắn ta chuyện môn huấn luyện để đối phó với phong cách này.   

Nhưng mọi chuyện cũng không phát triển giống như những gì mà hắn nghĩ.   

Nửa năm nay Abel đã thay đổi, nhưng bên trong vẫn là Abel, cách suy nghĩ sẽ không thay đổi.   

Tô Vãn đặt cạm bẫy cho cậu ta, Abel mở to hai mắt nhảy xuống, chờ phản ứng lại, đã không còn quyền khống chế người máy nào cả.   

Người của nước M, bao gồm cả người trẻ tuổi đứng phía sau biển quảng cáo trơ mắt nhìn người máy nước M quỳ xuống trước người máy Hoa Quốc, tư thế ngũ thể đầu địa vô cùng tiêu chuẩn.   

Mà người máy Hoa Quốc lại khom lưng đỡ bọn họ đứng lên.   

Tuyệt!   

Lâm Nhạc vuốt ve mặt mình, nhìn người đối diện, luôn cảm thấy có lẽ lúc này mặt của bọn họ đang đau rát.   

Quá TM đau.   

Abel còn chưa kịp phản ứng, cậu ta chuyên chú nhìn một đống mã trên máy tính của mình, còn tưởng rằng mình đã giành được quyền khống chế cả hai bên.   

Hưng phấn ngẩng đầu, tất cả mọi người đứng đối diện đều đang đồng tình nhìn mình.  


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp