Bẫy Rập

Chương 61
Đối với Tô Vãn mà nói, môn chuyên ngành có hay không cũng không sao, ví dụ như năm đó Chu Đảo thường xuyên không đến lớp, nhưng mấy người Tô Vãn hết lần này tới lần khác không có việc gì thì không xin nghỉ, cho dù thất thần cũng phải đến lớp.   

Tô Vãn thích từng bước phát triển như vậy, nếu không năm xưa đi học đã nhảy cấp từ lâu.

Kiến thức đã sớm nhớ kỹ trong lòng, cô chỉ cần ôn tập, đôi khi có thể học được một số cách nhìn nhận vấn đề từ lão sư.   

Sắp tan học, Tô Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ xem một chút, nghĩ thầm có lẽ lúc này khoa mỹ thuật đã tan học, từ trước đến nay bên kia đều tan học sớm hơn khoa máy tính mười phút.

Quên hỏi Phong Dương là gặp nhau ở nhà ăn số hai, hay là cô đến khoa mỹ thuật bên kia tìm anh.   

"Hôm nay kết thúc ở đây, mọi người nhớ trở về luyện tập nhiều hơn, chỉ nhìn cũng vô dụng." Lão sư nói xong, để cho mọi người tan học.   

Lúc này tiếng chuông bên ngoài vang lên.   

Quách Nguyên Châu là người đầu tiên đứng dậy: "Lão đại, mình muốn cùng Dịch Nhất ra ngoài ăn cơm, tạm biệt."   

So với Tô Vãn cậu ta còn muốn nhanh hơn.   

Tô Vãn đeo ba lô lấy điện thoại di động ra, đang muốn gọi điện thoại cho Phong Dương, Abel từ phía trước đi tới: "Tôi còn chưa quen thuộc với Đại học A, bạn học Tô có thể dẫn tôi đi dạo chung quanh hay không, thuận tiện ăn một bữa cơm."  

"Tôi cũng không quen." Tô Vãn trả lời.   

Abel: “...... Vậy hai người chúng ta có thể đi dạo xung quanh để làm quen."

Tô Vãn cự tuyệt: "Tôi có hẹn."   

Mỗi ngày đều có hẹn, hẹn bạn trai sao?   

Trong lòng Abel oán thầm, nhưng trên mặt vẫn cười cười chen ra ngoài cùng Tô Vãn.   

Cửa lớp học cũng không lớn, chỉ là cửa bình thường, có lẽ hai nữ sinh gầy thì có thể cùng nhau đi qua, nhưng hiển nhiên Tô Vãn cộng thêm một Abel sẽ có chút chen chúc, cánh tay đều dán cùng một chỗ.   

Tô Vãn còn chưa kịp đen mặt đã nghe thấy có người gọi cô.   

"Tô Vãn."   

Phong Dương tan học sớm nên trực tiếp đi về phía này, đây là lần đầu tiên anh tới khoa máy tính nên cũng không rõ Tô Vãn ở phòng học nào.  

Nhưng mà lúc đi vào cửa, có một nữ sinh hỏi có phải anh tới tìm Tô Vãn hay không, sau khi Phong Dương gật đầu, cô ấy liền chỉ anh tới đây.   

Nhìn theo số phòng học ở cửa tìm tới, lại đứng ở cửa nhìn thấy Tô Vãn cùng một nam sinh thân mật từ cửa sau đi ra.   

Tầm mắt của anh dừng trên người nam sinh kia, nhận ra đối phương là người thi đấu với Tô Vãn khi ở Tromsø.   

Lúc trước đối phương thi đấu cho người nước M, hiện tại lại xuất hiện ở lớp học của Tô Vãn, không cần đoán cũng biết là cố ý tới vì Tô Vãn.   

Nụ cười ban đầu của Phong Dương đã hạ xuống, đường viền môi mím chặt.   

Đối phương học cùng chuyên ngành với Tô Vãn, lại có thể làm đối thủ với cô, có lẽ như vậy mới càng hấp dẫn cô hơn.   

Thậm chí Phong Dương còn nhớ tới Lâm Nhạc của Đại học S cùng với người đàn ông dẫn đội kia, bọn họ đều có cùng chuyên ngành với Tô Vãn.   

Ngoại trừ việc một tuần có thể gặp Tô Vãn một lần, hầu như anh không có thời gian dư thừa nào có thể liên quan với cô.   

"Tôi vừa định gọi điện thoại cho cậu." Tô Vãn từ trong cửa chen ra, thấy Phong Dương thì thở phào nhẹ nhõm, anh cũng đã tới tìm cô, hẳn là không tức giận.   

"Ừm." Phong Dương đơn giản đáp một tiếng rồi xoay người.   

Tô Vãn: "?" Có vẻ như kết luận này có hơi sớm một chút.   

Abel cũng nhận ra Phong Dương, người có ngoại hình như vậy khó có thể không gây ấn tượng.   

"Hai người là... Bạn bè?" Vốn dĩ Abel muốn hỏi là quan hệ bạn trai bạn gái, nhưng khi cậu ta ở nước M đã bắt đầu hẹn hò từ khi còn học cao trung, cẩn thận quan sát thì phát hiện hai người cũng không thường xuyên gọi điện thoại, vì vậy liền bỏ đi hai chữ kia.   

Tô Vãn dừng bước, xoay người lấy điện thoại di động ra: "Trong nhóm này tất cả đều là sinh viên trao đổi và sinh viên du học, cậu đi vào đó rồi tìm được các loại hướng dẫn bên trong."   

Abel không kịp phòng ngừa đã nhìn thấy giao diện quét mã để tham gia nhóm, quét xong liền nói: "Chúng ta thêm bạn tốt."   

Tô Vãn hơi hơi mỉm cười, sau đó lập tức thu hồi tươi cười, mặt không chút thay đổi xoay người rời đi.  

Phong Dương đi phía trước, sau khi nghe thấy giọng nói thì dừng lại quay đầu, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Tô Vãn, cũng không biết Abel có thêm bạn tốt hay không.  

Thậm chí anh còn không có lập trường để hỏi.  

"Nhà ăn số hai mới mở thêm một cửa sổ, hôm nay chúng ta đi đến đó ăn?" Tô Vãn đi tới bên cạnh Phong Dương hỏi, hôm trước cô phát hiện hương vị không tệ, hơn nữa đầu bếp cũng không tùy tiện thêm đậu xanh vào.   

"Ừm."   

"Tối hai tám cậu có rảnh không?" Tô Vãn quay đầu nhìn về phía Phong Dương, muốn hẹn anh đi xem lại bộ phim kia.   

"Làm sao vậy?" Phong Dương thu liễm lại cảm xúc của mình.   

Tô Vãn lấy ra hai tấm vé từ trong túi ra, là hai vé xem phim, đây là do cô cố ý đến rạp chiếu phim kia để lấy.   

Rạp chiếu phim kia là rạp chiếu tư nhân, quy tắc cũng nhiều, không đi lấy vé đúng giờ thì sẽ bị hủy bỏ.   

"Chúng ta đi xem phim cùng nhau." Tô Vãn nhìn anh cầm lấy, quan sát biến hóa trên mặt anh.   

Phong Dương rũ mắt nhìn tên phim, một lần nữa nhớ tới chuyện nam nữ chính bởi vì sự nghiệp phát triển bất đồng mà sau khi tốt nghiệp đại học, dần dần xa cách, cuối cùng hoàn toàn chia tay.   

Môi anh mím lại càng chặt hơn.   

"Tôi không thích bộ phim này." Phong Dương nắm lấy một đầu vé, giương mắt nói.   

Tô Vãn: "?"   

Cô có rất nhiều khó hiểu cùng mê hoặc, cái phát triển này cùng Quách Nguyên Châu nói dường như không giống nhau.   

"Vậy... Không đi?" Tô Vãn do dự một hồi rồi nói.   

Thậm chí muốn trực tiếp hỏi anh vì sao lại tức giận, bình thường cô cùng La Tử Minh và Quách Nguyên Châu ở cùng một chỗ, tính cách của ba người giống nhau, đầu óc đều là thẳng thắn, nghĩ cái gì thì sẽ nói cái đó.   

Phong Dương cầm vé xem phim, đổi giọng: "Không cần lãng phí vé xem phim, hôm đó tôi sẽ đi."   

"Hai vé xem phim mà thôi, tôi đưa cho người khác." Tô Vãn không muốn anh miễn cưỡng, không bằng đưa cho Dịch Nhất cùng Quách Nguyên Châu xem.   

Cô còn muốn đưa cho người khác?   

Trong lòng Phong Dương nghẹn lại, mím môi trả lại vé xem phim cho Tô Vãn, thấp giọng nói: "Ngày đó tôi rảnh."   

Cho nên đừng đưa cho người khác.   

Tô Vãn cũng không thể nghe thấy tiếng lòng của Phong Dương, cô cầm hai tấm vé xem phim bỏ vào trong túi, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Cậu muốn xem phim gì?"   

Đầu ngón tay của Phong Dương rủ xuống bên hông, hơi hơi cuộn lại: "Vui vẻ một chút."   

Nghe anh nói vậy, Tô Vãn chợt nhớ tới tiếng khóc sột sột soạt soạt của cả lớp học ngày đó, thì ra chỉ là do anh không thích xem loại phim bi kịch này, không liên quan gì đến cô?   

Cũng đúng, dù sao anh cũng đã đến đây chờ cô đi ăn cơm.   

Trong lòng Tô Vãn hoàn toàn buông lỏng, lập tức nói: "Xem phim hài sao? Hình như gần đây có một bộ phim hài đang chiếu." Cái này là do cô nhìn thấy khi tra cứu rạp chiếu phim toàn thành phố.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

"Được."  

……

Tô Vãn đưa vé xem phim cho Quách Nguyên Châu, nổi lên một chút tranh chấp nhỏ, chủ yếu là La Tử Minh càu nhàu.   

"Vì sao không đưa cho mình?!" La Tử Minh khiếp sợ hỏi, "Chẳng lẽ bởi vì mình độc thân, cho nên ngay cả tư cách xem phim cũng không có?!"   

Trái tim nhạy cảm mà yếu ớt của cậu ta đã chịu tổn thương.   

Tô Vãn: "..."   

Đối với Phong Dương, cô không có biện pháp bỏ mặc anh.   

Về phần La Tử Minh, tùy cậu ta đi.   

Thấy Tô Vãn không để ý tới mình, La Tử Minh lại đi tìm Quách Nguyên Châu: "Cậu nhẫn tâm để mình ở đây một mình?"   

"... Nhẫn nhịn.” Quách Nguyên Châu còn đang nhìn vé xem phim cổ điển trên tay, cậu ta chuẩn bị lấy điện thoại chụp ảnh rồi chia sẻ cho Dịch Nhất.   

"Chúng ta có còn là anh em hay không?" La Tử Minh sâu kín hỏi.   

"Nhưng mà thời điểm chúng ta là anh em, không phải cậu cũng thường xuyên đi ra ngoài, để lại mình và lão đại ở đây hay sao?” Quách Nguyên Châu kỳ quái hỏi.   

La Tử Minh: "..."   

Cậu ta ôm đầu một lần nữa nằm trên sô pha, suy ngẫm xem rốt cuộc là mình làm không tốt ở chỗ nào mới đến mức mỗi một người bạn gái đều bỏ mình mà đi.   

Kỳ thật khoảng thời gian đến ngày 28 cũng không lâu như vậy, chẳng qua chỉ cách nhau hai tuần, trong lúc đó Tô Vãn và Phong Dương cũng chỉ gặp mặt nhau ba lần, hai lần là chiều thứ tư, còn có một lần là vào thứ năm Phong Dương nói máy tính của mình có chút vấn đề, bọn họ gặp nhau ở Điệp Lam một lần.   

"Không có vấn đề gì." Tô Vãn kiểm tra phần mềm lại một lần nữa, cũng không phát hiện trong đó có vấn đề gì.   

"Có đôi khi phản ứng tương đối chậm, có thể là ảo giác." Phong Dương rũ mắt nhìn cà phê trước mặt, tối hôm qua sau khi nói chuyện này với Tô Vãn, anh cố ý tải về không ít thứ, nhưng máy tính vẫn hoạt động rất tốt.   

"Tôi giúp cậu kiểm tra qua một lần nữa." Tô Vãn tiếp tục kiểm tra máy tính của anh.   

"Được." Đợi đến khi lực chú ý của Tô Vãn đặt trên màn hình máy tính, anh mới giương mắt nhìn về phía đối diện, tầm mắt dừng trên mặt cô.   

Yết hầu Phong Dương lăn lăn, anh không biết bắt đầu từ khi nào, rõ ràng ban đầu chán ghét cô, hy vọng cô có thể biến mất khỏi trước mắt mình, cuối cùng lại biến thành vì gặp cô một lần mà cố ý bịa ra lời nói dối.   

Cảm thấy bản thân vô sỉ như vậy, nhưng lại hoàn toàn không khống chế được.   

"Tôi đã tối ưu hóa một lần nữa, chắc chắn không có vấn đề." Tô Vãn xem lại một lần nữa rồi nói.  

"Cảm ơn." Phong Dương thu hồi máy tính của mình, che đi cảm xúc trong mắt, cười nhạt nói.   

"Chủ nhật, tôi tới đón cậu." Tô Vãn nhắc nhở, bọn họ hẹn ngày 28 sẽ cùng nhau đi xem phim.   

Phong Dương nói đã biết, sau đó trên mặt lộ ra vẻ do dự, hàng mi dài run rẩy buông xuống, lại nhìn về phía Tô Vãn, dường như muốn nói cái gì đó nhưng không dễ mở miệng.   

"Làm sao vậy?" Ánh mắt Tô Vãn bình thường, đương nhiên nhìn ra được anh có cái gì muốn nói.   

"Gần đây tôi thi bằng lái xe, vẫn học không tốt, muốn hỏi cậu chuyện lái xe." Mặt Phong Dương nổi lên một tầng hồng nhạt, giống như có chút khó xử, "Huấn luyện viên luôn nói tôi lái không tốt."

Thực tế là huấn luyện viên nói anh học rất nhanh.   

Tô Vãn ngẩn người, còn tưởng rằng có chuyện gì: "Bằng lái xe không khó thi, lên xe đừng khẩn trương."   

Phong Dương 'Ừm' một tiếng, giống như không có được nửa điểm giảm bớt.   

Tô Vãn tiếp tục cứng rắn an ủi nói: "Thường xuyên lái xe, chậm rãi sẽ quen."   

"Tuần trước tôi đã mua xe, vẫn luôn để trong cửa tiệm." Phong Dương giương mắt nhìn Tô Vãn, sau khi hai người nhìn nhau, trong nháy mắt anh lại dời đi, "Không dám lái."

Mấy giải thưởng của Phong Dương cũng không nhỏ, còn có bộ "Ánh mặt trời" trước đó đã được bán đi, có thể nói hiện tại tiền tiết kiệm của Phong Dương không ít, tương lai sau khi tốt nghiệp cũng có thể chống đỡ để anh mở một phòng trưng bày.   

Chuyện mua xe anh đã lên kế hoạch từ năm nhất.   

Loại chuyện quen tay hay việc này, Tô Vãn cũng là người đã học qua nên đương nhiên biết, bởi vậy cô liền nói: "Bạn tôi có một sân tập lái tư nhân, cậu có thể đi bên kia thử xe."   

Phong Dương mím môi: "Một mình tôi đi sao?"   

Tô Vãn nhìn thấy anh lộ ra vẻ mặt cô đơn này, làm cho cô nhớ tới Phong Dương mà lần đó cô nhìn thấy trong cửa tiệm.   

"Sau này cuối tuần tôi có thể đi tập lái xe cùng cậu."   

“...... Được." Phong Dương cầm tách cà phê, lộ ra tươi cười với cô, đôi mắt hoa đào hơi cong giống như là một dòng nước.   

Sau khi hai người tách ra, Phong Dương mang theo máy tính trở lại phòng ngủ.   

Mặc dù lý do máy tính chỉ có thể khiến cho bọn họ được gặp mặt một lần, nhưng sau ngày hôm nay, mỗi tuần bọn họ đều có thêm một cơ hội gặp mặt nữa.   

"Cậu vừa từ thư viện trở về?" Hứa Chiếu ngồi ở trước bàn, quay đầu nhìn Phong Dương hỏi.   

"Không phải." Phong Dương lấy máy tính của mình ra một lần nữa, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bàn phím, dường như phía trên còn mang theo nhiệt độ.   

Hứa Chiếu kinh ngạc, dựa theo thói quen năm ngoái của Phong Dương, nếu mang theo máy tính đi ra ngoài, bình thường đều là đến thư viện mới đúng.   

"Tô Vãn giúp mình tối ưu hóa máy tính, phòng ngừa nó bị đơ." Trong lúc nói chuyện Phong Dương mơ hồ mang theo chút sung sướng.   

Hứa Chiếu quay đầu lại: "Hâm mộ cậu quen biết với đại lão của khoa máy tính, có thể nhờ Tô Vãn giúp mình tối ưu hóa một chút không?"  

"Lần đó Quách Nguyên Châu đã giúp cậu tối ưu hóa qua." Phong Dương nhìn về phía máy tính của cậu ta, "Máy tính của cậu bị hỏng rồi?"

"Không có." Hứa Chiếu xem nhiều phim điện ảnh, luôn muốn trải nghiệm tốc độ download nhanh chóng của máy tính.   

Phong Dương nghiêm túc nói: "Vậy không cần tối ưu hóa, Tô Vãn rất bận rộn, hẳn là cũng không rảnh."   

Hứa Chiếu quay người lại nhìn vào màn hình máy tính: Luôn luôn cảm thấy có nơi nào đó không đúng.  

 ......   

Ngày 28, Tô Vãn lái xe đến ngoài ký túc xá nam, sau đó nhắn tin cho Phong Dương.

Rất nhanh Phong Dương đã trả lời mình đang xuống, Tô Vãn liền ngồi trong xe chờ.   

Thời điểm nhìn thấy một nữ sinh ôm một bó hoa hồng đi về phía ký túc xá nam, Tô Vãn tùy ý liếc mắt một cái, cũng không nghĩ nhiều.   

Nhưng rất nhanh mọi chuyện phát triển khiến cho cô không thể không chú ý.   

Phong Dương vừa đi tới cửa lớn đã nhìn thấy một thân ảnh vọt tới, thuận tiện mang theo hương hoa hồng xông vào mũi.   

"Học trưởng, em thích anh!" Nữ sinh ôm hoa hồng, mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt lại nhiệt liệt nói.   

Ánh mắt của Phong Dương dừng lại trên bó hoa hồng kia, lại đối diện với ánh mắt của nữ sinh, anh không còn cứng ngắc chán ghét như trước nữa, chỉ là lễ phép lui ra phía sau: "Xin lỗi."   

Sắc mặt của nữ sinh trắng bệch, lại đưa hoa hồng đến trước mặt anh nói: "Không sao, học trưởng cứ nhận lấy, em vẫn sẽ luôn thích anh."   

"Tôi không cần." Phong Dương nhìn người đang hạ cửa sổ xe cách đó không xa, khóe môi khẽ cong lên, đôi mắt hoa đào có chút ánh sáng, "Tôi đã có người mình thích, cho nên … Làm phiền cầm lại."

Nữ sinh nghe thấy anh nói có người mình thích, nhất thời đứng yên tại chỗ, cô đã đọc qua bài viết trên diễn đàn, tuy rằng mọi người đều nói không nên đến tỏ tình, nhưng cô vẫn không khống chế được chính mình.   

Mỗi ngày trong lớp học, lão sư và bạn cùng lớp đều thảo luận về tranh vẽ của học trưởng, nói anh là sinh viên ưu tú nhất của khoa mỹ thuật trong mấy năm gần đây.   

Cô quá thích học trưởng, hơn nữa trong bài viết cũng nói Phong Dương vẫn còn độc thân.

Nữ sinh xoay người nhìn học trưởng đi về phía một chiếc xe màu đen, trong lúc mở cửa, cô nhận ra người ngồi trên ghế lái, chính là người bạn Tô Vãn của anh.   

Cái gì mà bạn bè chứ?   

Nữ sinh nhớ tới ánh mắt vừa rồi của đàn anh, rõ ràng là người mà anh thích.   

Phong Dương ngồi lên xe, cúi đầu ngửi ngửi trên người mình: "Hình như dính một chút mùi hương."   

Âm cuối của anh kéo dài, thanh âm không cao, nhẹ nhàng oán giận, giống như có chút ý tứ làm nũng với người quen thuộc ở trong đó.   

Tóm lại, trong tiềm thức Tô Vãn đều rất hưởng thụ.   

Cô lấy ra một chai nước hoa từ trong xe: "Có thể che đi."   

Phong Dương nhận lấy nước hoa, cong mắt cười cười với cô, sau đó xịt về phía mình vài lần.   

"Tôi đã nói trước với bạn của mình, từ tuần sau chúng ta chỉ cần đi qua." Tô Vãn lái xe rời khỏi đây, nói.   

Người bạn cho cô mượn địa điểm là Dịch Nhất, cô ấy thích xe hơi nên tự mình mua một mảnh đất làm đường đua, bình thường không mở cửa cho người ngoài đi vào.   

"Ừm." Phong Dương muốn đem nước hoa đặt trở lại vị trí ban đầu, nhưng làm thế nào cũng không mở được.   

"Nhấn nút dưới cùng." Khóe mắt của Tô Vãn nhìn thấy anh đang cố gắng cất chai nước hoa.

Phong Dương thử vài lần, vẫn không thể mở được.   

Tô Vãn duỗi tay giúp anh, ánh mắt của cô còn nhìn thẳng đường đi phía trước, vẫn chưa nhìn xuống phía dưới, mà tay của Phong Dương cũng không kịp thu hồi.   

Tô Vãn không ấn được nút, trực tiếp sờ đến ngón tay Phong Dương, cô sửng sốt nhìn xuống phía dưới.   

Chỉ kịp nhìn thấy anh rút tay về.   

Giờ phút này, Phong Dương đã không còn tâm tư hỏi xem nên đậy nắp như thế nào.   

Tô Vãn làm như không có việc gì đậy lại nắp hộp, sau đó bàn tay lại đặt trên vô lăng, giống như toàn tâm toàn ý lái xe.   

Trong xe hai người đều có tâm tư khác nhau, mặt ngoài Tô Vãn nghiêm túc lái xe, nhưng trong đầu lại không ngừng nhớ lại xúc giác vừa rồi gặp phải, ngón tay có chút ấm áp.  

Phong Dương nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vành tai phía dưới sớm đã ửng đó, bàn tay bị Tô Vãn chạm qua giấu ở lòng bàn tay kia, nóng đến lợi hại.  


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp