Bẫy Rập

Chương 60
Tiết đầu tiên của môn học, lão sư chọn một bộ phim tình yêu cổ điển, không quá khó khăn khi lý giải.   

Phòng học tối sầm lại, lão sư bước xuống bục giảng, tìm một chỗ ngồi để xem phim cùng với sinh viên.   

Bộ phim tình cảm đơn giản là nói về tình cảm giữa nam nữ, Tô Vãn xem đến ngủ gà ngủ gật, cô ngồi ở hàng cuối cùng, cố gắng mở mắt ra, nhìn các nhân vật chính khanh khanh ta ta trên màn ảnh.   

Cô là thực sự buồn ngủ.  

Đặc biệt là trong hoàn cảnh tối tăm lại khép kín này, quá dễ dàng để buồn ngủ.   

Tô Vãn mạnh mẽ mở to mắt, cuối cùng không nhịn được, rốt cục nhắm mắt lại, hai tay ôm cánh tay trực tiếp ngủ.   

So với những bộ phim khác thì bộ phim này có chút ngắn, thông thường một bộ phim kinh điển sẽ kéo dài hơn hai giờ đồng hồ  

Tiết tấu của bộ phim rất tốt, nam nữ chính chỉ ngọt ngào trong khoảng mười phút ngắn ngủi, sau đó là vì đủ loại hiểu lầm mà chia tay.   

Trong đó có một số phân cảnh mang yếu tố cẩu huyết cổ xưa, nhưng bản thân bộ phim này có cốt truyện chặt chẽ, đạo diễn quay phim tinh tế, có mấy nữ sinh giàu cảm xúc đã bắt đầu lặng lẽ lau nước mắt.   

Phong Dương ngồi ở phía sau cũng rất nghiêm túc xem, bị tình tiết câu truyện cùng tình cảm nam nữ chính hấp dẫn.   

Đợi đến khi nhân vật chính hoàn toàn chia tay, có mấy nữ sinh nhịn không được nghẹn ngào ra tiếng, vừa khóc thành tiếng, các ngóc ngách trong lớp học bắt đầu vang lên đủ loại tiếng khóc áp lực.   

Ngủ gà ngủ gật cho đến khi bộ phim sắp kết thúc, cố gắng mở to mắt để tỉnh táo lại, Tô Vãn: "..." Cô còn đang mơ sao?   

Nghe thấy tiếng khóc vụn vặt truyền đến từ bốn phương tám hướng ở xung quanh, cô giương mắt xem phim, kết phim nam nữ chính đều sống rất tốt, cũng không có ai bị ung thư, cho nên vì sao bọn họ lại khóc thành như vậy?   

Phòng học một mảnh tối tăm, Tô Vãn cũng không thấy rõ mặt người chung quanh, cô lấy ra một túi kẹo từ trong túi, cái này là lần trước Quách Nguyên Châu cùng Dịch Nhất mang tới, là vị cam, cô tiện tay cầm lấy một gói bỏ vào trong túi.  

Cúi đầu mở bao bì ra, Tô Vãn lấy một viên bỏ vào trong miệng, muốn tỉnh táo lại.   

"Có muốn không?" Tô Vãn lấy ra một cái kẹo khác từ bên trong, hỏi Phong Dương bên cạnh. Giọng điệu của cô tự nhiên, không bị bộ phim ảnh hưởng chút nào.   

Phong Dương quay đầu nhìn cô, dừng một hồi mới nói: "Cái gì?"   

Giọng nói mang theo một chút chát, không kéo dài giống như bình thường.   

Tô Vãn còn chưa nhận ra điểm khác biệt kia thì lão sư đã đứng dậy, bật đèn lên để cho sinh viên từ trong phim trở về hiện thực.   

Ánh đèn chói mắt đem biểu tình của mọi người đều chiếu rọi không sót một cái. Có sinh viên nhìn nhau, hai mắt đều đỏ bừng, không khỏi xấu hổ cười rộ lên, trong lúc nhất thời trong lớp lại nổi lên tiếng cười trong một phạm vi nhỏ.   

Ánh mắt của Tô Vãn dừng lại ở đuôi mắt đỏ ửng của Phong Dương, hậu tri hậu cảm thấy dường như mình có chút chết lặng.   

"Kẹo, có muốn ăn không?" Tô Vãn lại hỏi một lần nữa, bớt đi một chút tùy ý.  

Lòng bàn tay cô là viên kẹo màu cam, bao bì trong suốt, một viên kẹo nhỏ nhỏ tròn tròn.  

"Cảm ơn." Phong Dương rũ mắt xuống, cầm lấy kẹo từ trong tay cô, nắm trong tay, vẫn chưa lột ra.   

Trên bục giảng, lão sư đang nói làm thế nào để đánh giá đúng một bộ phim, dạy sinh viên nhìn một số khía cạnh để đánh giá, lão sư đã tắt bộ phim, bắt đầu chiếu ppt giảng dạy của riêng mình: "Cuối kỳ của chúng ta chỉ cần nộp một bài đánh giá bình luận phim điện ảnh, những cái khác không cần kiểm tra, nhưng mọi người không thể tùy tiện viết bừa bãi trong bài đánh giá bình luận phim điện ảnh của mình được."   

Lão sư bắt đầu giảng dạy, cảm xúc của sinh viên cũng bị dời đi, tất cả đều nghiêm túc nghe giảng bài.   

Đầu lưỡi của Tô Vãn chống kẹo, nếm được vị ngọt của quả cam, cô liếc về phía Phong Dương đang cúi đầu ghi chép bên cạnh, luôn cảm giác có phải vừa rồi mình đã đắc tội với anh hay không.   

Dường như có một chút lạnh lùng.   

Tô Vãn lấy ra một cây bút từ trong túi, cô cho rằng môn này này chỉ cần xem phim là được, không nghĩ tới còn phải ghi chép.  

Mấy thứ này cô nhìn qua là có thể nhớ kỹ, nhưng mà cô vẫn quay đầu hỏi Phong Dương: "Có thể mượn tờ giấy không?"  

Phong Dương ngẩng đầu, nhìn mặt bàn trống rỗng của cô: "Ừm."   

Còn nguyện ý phản ứng cô, nhưng quả thật là lạnh lùng so với lúc mới vào.   

Tô Vãn đăm chiêu, chẳng lẽ là bởi vì vừa rồi cô quấy rầy bầu không khí xem phim của anh sao?   

Nhìn anh cúi đầu nghiêm túc dở ra phần chính giữa của cuốn sách, sau đó mới chậm rãi xé một trang giấy, Tô Vãn nghĩ lần sau chính mình phải nghiêm túc khi xem phim.   

Phong Dương xé tờ giấy ra, lại liếc mắt nhìn mặt bàn trống rỗng của Tô Vãn, đem sách cùng giấy trong tay đẩy sang cho cô: "Lót."   

Tô Vãn nhận lấy, ngẩng đầu nhìn nội dung của PPT phía trên, bắt đầu ghi chép.   

Mười phút nữa sẽ tan học, Tô Vãn gấp tờ giấy viết xong một trang, tiện tay bỏ vào túi, sách lót phía dưới thì đẩy về phía Phong Dương.  

"Tôi còn có tiết học, đi trước." Phong Dương cất sách vào trong túi, đứng dậy nói.   

Tô Vãn sững sờ nhìn anh rời đi, không biết vì sao cảm giác có chút kỳ quái.   

Chiều thứ tư sau khi học xong tiết học này, theo kế hoạch của Tô Vãn là trở về đường Đông Viện, đem đơn hàng của công ty xử lý xong.  

Cô đi ra khỏi phòng học, lái xe trở về đường Đông Viện, La Tử Minh cùng Quách Nguyên Châu ngồi ở trước bàn, mỗi người một chén đá bào.   

Tô Vãn tiện tay ném chìa khóa xe ở bên cạnh bàn máy tính, cô ngồi xuống, hai tay đan chéo lên cằm.   

Cho nên, ... Phong Dương là đang giận cô sao?   

Trong nhất thời Tô Vãn có chút nghĩ không ra.  

"Lão đại có muốn ăn hay không? Của cậu mình để trong tủ lạnh." Quách Nguyên Châu bưng ly đá bào đi tới hỏi.   

"Không ăn." Dưới chân Tô Vãn dùng sức, ghế ngồi quay sang phía Quách Nguyên Châu, "Cậu xem phim điện cảnh chưa?"

"Điện ảnh? Đương nhiên là xem?" Quách Nguyên Châu gật đầu.   

Tô Vãn báo ra tên bộ phim vừa xem: "Cái này cũng đã xem rồi?"   

Quách Nguyên Châu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không có, nghe nói là một bộ phim kinh điển."   

"Mình đã xem qua." Miệng La Tử Minh đều là đá bào, một cỗ khí lạnh kích thích đỉnh đầu, có thể giải được vạn sầu.   

"Bộ phim điện ảnh này có hay không?" Tô Vãn suy nghĩ có nên xem lại một lần nữa hay không.   

La Tử Minh ngửa đầu: "Không rõ lắm, lúc xem thì ngủ thiếp đi, sau đó đi ra bạn gái liền chia tay với mình."   

Là một trong số những bạn gái cũ.   

Chia tay?   

Tình bạn giữa nam và nữ cũng là một trong những mối quan hệ bạn bè, hơn nữa còn là một mối quan hệ bao hàm.   

Tô Vãn đứng dậy ngồi trước mặt La Tử Minh, nhíu mày: "Bộ phim này có ý nghĩa sâu sắc gì?"   

Nếu không thì vì sao ngay cả Phong Dương cũng trở nên có chút lãnh đạm.   

"Phim tình cảm thì có thể có ý nghĩa sâu sắc gì, không phải là yêu nhau rồi lại chia tay sao." La Tử Minh dùng một loại giọng điệu nhìn thấu hồng trần nói.   

"Vậy vì cái gì mà bạn gái của cậu lại muốn chia tay?" Quách Nguyên Châu tò mò hỏi.   

"Cô ấy nói mình không tôn trọng cô ấy." La Tử Minh vừa chọn topping trong đá bào vừa nói, "Còn không phải là do mình thuận miệng hỏi cô ấy có muốn ăn bỏng ngô không, còn định đút cho cô ấy ăn, kết quả lại bị nói là người không có lòng đồng cảm?"   

Quách Nguyên Châu cũng ngồi xuống, ba người vây quanh trước bàn.  

"Cậu như vậy mà cũng được xưng là lãng tử tình trường?" Quách Nguyên Châu chậc chậc khen ngợi, lắc đầu nói, "Hai người cùng nhau xem phim, đương nhiên trọng điểm là muốn cùng nhau xem, cậu ở bên cạnh ngủ gật, hơn nữa loại phim bi kịch tình yêu này, con gái nhà người ta đang khổ sở nhưng cậu lại hỏi cô ấy có muốn ăn cái gì không? Cậu đây là đang dẫm vài chân ở trong lòng người ta!"   

Đạo lý đơn giản như vậy, ngay cả một cẩu độc thân như Quách Nguyên Châu biết.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Tô Vãn ở bên cạnh lâm vào trầm tư, không phải vừa rồi trong phòng học là một mảnh tiếng khóc nức nở nhưng cô lại đưa kẹo cho Phong Dương ăn sao?   

Cô cũng giống như La Tử Minh, toàn bộ quá trình đều ngủ gà ngủ gật.   

Cho nên Phong Dương cho rằng cô là một người chết lặng, không có lòng đồng cảm?   

Tô Vãn cảm thấy mình đã tìm được nguyên nhân.   

Một lần nữa trở lại trước mặt máy tính, Tô Vãn không xử lý đơn hàng mà tìm kiếm rạp chiếu phim, nhưng lại không tìm được rạp chiếu phim nào phát bộ phim này, tất cả đều đang chiếu phim điện ảnh mới nhất.   

Tô Vãn quay đầu hỏi La Tử Minh lúc trước bọn họ xem phim ở đâu.   

"À, bên phía nam có một rạp chiếu phim tư nhân đã mở rất nhiều năm, chuyên chiếu một số bộ phim cũ."   

Hỏi rõ tên, Tô Vãn lại lật xem danh sách của rạp chiếu phim kia, phát hiện muốn xem bộ phim này thì phải đợi đến nửa tháng sau.   

Cuối cùng Tô Vãn vẫn đặt hai vé.  

……

Buổi chiều sau khi học xong thì Phong Dương trở về phòng ngủ, anh lấy viên kẹo tròn màu cam từ trong túi ra, đặt ở trên mặt bàn.   

Phong Dương đứng ở trước bàn hồi lâu, cuối cùng vươn đầu ngón tay chọc chọc viên kẹo.

Viên kẹo lăn vài vòng rồi dừng lại.   

Phong Dương nhẹ nhàng chọc chọc, nhìn nó đảo quanh mặt bàn, trong mắt hiện ra ý cười nhợt nhạt.   

"Mình đói sắp chết rồi, Hứa Chiếu, cậu có gì ăn hay không?" Thạch Hoành Dư từ trên giường bò xuống, cả ngày hôm nay cậu ta không có lớp học, gần như là nằm ở trong phòng ngủ suốt một ngày.   

"Không có." Hứa Chiếu đang vẽ bản thảo, trong tay là miếng bánh mì nhỏ cuối cùng, bả vai nhún nhún, hất tay cậu ta ra, nhét bánh mì vào miệng.   

Thạch Hoành Dư lại đem ánh mắt đặt ở chỗ Phong Dương, vươn tay về phía viên kẹo trên bàn: "Phong Dương, kẹo trên bàn cậu có ăn hay không, cho mình."   

Bụng cậu ta đang kêu cồn cào nhưng cơm hộp vẫn chưa đến.   

Phong Dương hoàn hồn, giành trước một bước đem kẹo cầm trong tay: "Không được."   

Dưới ánh mắt chăm chú của Thạch Hoành Dư, Phong Dương cúi đầu cẩn thận lột vỏ kẹo ra, sau đó bỏ kẹo vào trong miệng.   

Thạch Hoành Dư: "Ngọa tào, các cậu một đám người này! Vô tình!"   

Phong Dương ngậm kẹo, đầu lưỡi lập tức nếm được vị ngọt nồng đậm, mang theo mùi cam.

Ngọt.   

......   

Mặc dù chương trình học của năm hai không nặng bằng năm nhất, nhưng so với năm ngoái cũng dễ dàng hơn một chút, một số lớp học sau khi sắp xếp thời khóa biểu xong, lão sư điều chỉnh, thậm chí có hai ngày kề nhau đều trống tiết. Nếu là thứ Năm và thứ Sáu thì một tuần chỉ cần học ba ngày  

Bởi vì điều chỉnh lịch học nên bốn ngày sau trên cơ bản Tô Vãn đều ngâm mình ở bên đường Đông Viện.   

Nhưng chiều thứ tư hết lớp, cô liền cố gắng bắt đầu hẹn Phong Dương cùng ăn cơm.   

Buổi chiều thứ tư học tiết thưởng thức phim điện ảnh, hiếm thấy có khi Tô Vãn khẩn trương, dù sao cảnh tượng tuần trước đối phương đột nhiên trở nên lạnh nhạt vẫn còn rõ ràng.   

Buổi sáng cô có lớp học nên vẫn luôn ở trường, vì vậy buổi chiều đến lớp cũng không muộn như tuần trước.   

Hai người gặp nhau ở cửa lớn của tòa nhà giảng dạy, Tô Vãn và Phong Dương song song đi lên cầu thang.   

"Buổi chiều có muốn cùng nhau ăn cơm không?" Tô Vãn đút tay vào trong túi, không ngừng sờ máy nút bấm switch nhưng không ấn xuống, đây là biểu hiện của cô khi khẩn trương. 

“Không phải là lát nữa cậu không có lớp học sao?" Phong Dương không trả lời câu hỏi của cô, hỏi ngược lại.   

"Mấy lão sư điều chỉnh tiết học." Tô Vãn giải thích, "Sau này chiều thứ tư đều có lớp học."

"Ừm."   

Cho nên đây là đáp ứng hay không đáp ứng?   

Hiếm khi Tô Vãn rối rắm như vậy.   

Cô nhớ tới lời Quách Nguyên Châu nói, tuần trước loại hành vi kia của cô là đang làm thương tổn đối phương.   

Lần này xem phim, Tô Vãn không ngủ mà rất nghiêm túc ngồi bên cạnh Phong Dương nhìn, đợi đến lúc tan học, cô cho rằng mình đã làm không tệ.   

"Vậy tiết học sau kết thúc, cùng nhau đi nhà ăn số hai?" Trước khi đi, Tô Vãn lại một lần nữa hỏi.   

"Được." Khóe môi Phong Dương mang theo nụ cười, đáp ứng lời của cô.  

Tô Vãn nghĩ thầm, anh cười vẫn là đẹp mắt nhất.   

Trên đường đi về khoa máy tính, Tô Vãn thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên lúc xem phim không nên ngồi bên cạnh ngủ gật, nếu không sẽ không tôn trọng đối phương.


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp