Bẫy Rập

Chương 63
Chủ nhật, Tô Vãn đi cùng Phong Dương đi lấy xe.   

Bởi vì còn chưa lấy được bằng lái xe nên chỉ có thể để cho Tô Vãn lái.   

Tô Vãn lái xe đến chỗ mà cô mượn Dịch Nhất, vừa vặn có sẵn gara.   

"Cậu đi tới đây." Tô Vãn tháo dây an toàn xuống xe.   

Phong Dương từ ghế lái phụ đổi sang ghế lái, anh quay đầu nhìn Tô Vãn: "Tôi phải rẽ vào từ bên nào?"   

"Ừm, thử xem." Tô Vãn cố ý dừng ở một vị trí, mấy chỗ đậu xe xung quanh cũng không có xe, rất thích hợp luyện lùi xe.   

Phong Dương dẫm lên ly hợp, chậm rãi buông ra, ngón tay anh đặt lên vô lăng.   

Hai tay thon dài rõ ràng nắm lấy vô lăng màu đen, màu đen trắng tương phản làm nổi bật ngón tay sạch sẽ trắng nõn giống như tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ.   

Ban đầu Tô Vãn chỉ xẹt ngang qua anh, sau đó không nhịn được nhìn thêm vài lần.   

"Cậu muốn tiến vào gara nào?" Tô Vãn nhìn gương chiếu hậu hỏi.   

"Số tám?" Phong Dương do dự nói.   

"Nhưng xe đang đi về phía số sáu." Tô Vãn nhìn vô lăng của anh, "Đánh ngược lại phương hướng."

"Được." Phong Dương lập tức xoay lại vô lăng, xe bắt đầu đi về phía gara số 8.   

Chẳng qua lúc này nửa người xe đã quay về phía gara số sáu, nếu quay vô lăng lại thì cũng không kịp.   

Tô Vãn ấm cửa sổ xe xuống, quay đầu nhìn ra bên ngoài, lúc này xe đã nằm ngang giữa gara sáu, bảy, tám.   

Hai người trầm mặc một hồi, Phong Dương quay đầu nhìn về phía Tô Vãn, nghiêm túc hỏi: "Hiện tại làm sao bây giờ?"   

Giọng điệu tự nhiên, giống như một người mới chạm vào xe.   

Trên thực tế Phong Dương chỉ còn lại môn thứ tư là không thi.   

Tô Vãn bảo anh xoay vô lăng, Phong Dương liền dựa theo những gì cô nói mà làm, từng chút từng chút nới lỏng bộ ly hợp.   

Xe bắt đầu di chuyển, tay của Phong Dương lại bắt đầu chuyển động trên vô lăng.   

"Đừng nhúc nhích." Tô Vãn muốn bảo anh giữ nguyên trạng thái ban đầu.   

"Ừm?" Phong Dương quay đầu nhìn cô, tay vẫn còn xoay vô lăng.   

Lại quay nữa thì sẽ đâm vào tường.   

Tô Vãn chỉ có thể nghiêng tay về phía trước để đè tay lái, nhanh chóng đánh một vòng trở về: "Bảo trì trạng thái này."   

Một vòng ba trăm sáu mươi độ, tay cô không thể tránh khỏi chuyện dán cùng một chỗ cùng tay Phong Dương.   

Tô Vãn một lòng nhìn phía trước xe, hoàn toàn không có tâm tư nghĩ đến phương diện khác: "Huấn luyện viên không dạy cậu cái gì sao?"   

Căn bản mà nói thì anh không có kỹ xảo, toàn bộ quá trình đều làm loạn.   

"Thời gian quá lâu, quên mất." Phong Dương mím môi nói, "Lúc trước huấn luyện viên nói tôi phản ứng chậm."

Tô Vãn: "... Không chậm, chỉ là ít chạm vào xe nên mới như vậy."

Chờ lùi xe mất ba mươi phút, khó khăn lắm Phong Dương mới mới có thể đem xe đậu vào, Tô Vãn ngồi ở bên cạnh, cảm giác kiên nhẫn đời này của mình đều tiêu vào trên người anh.

"So với trước tốt hơn rất nhiều." Tô Vãn tận lực làm một 'huấn luyện viên' kiên nhẫn, sẽ khuyến khích cổ vũ.   

Trong xe nhỏ hẹp chỉ có hai người, chung quanh càng yên tĩnh, ý cười trong mắt Phong Dương càng thêm nồng đậm. Anh thích ở cùng một chỗ với cô, thích nghe cô nói chuyện với chính mình.   

"Cậu lái về phía trước, lái vài vòng trên đường băng để tìm cảm giác tay." Tô Vãn nói.   

Phong Dương từ trong gara đi ra một lần nữa, tốc độ rất chậm, Tô Vãn bên cạnh cũng không thúc giục, chỉ chỉ hướng dẫn anh nên đi đâu.   

Đường băng không nhỏ, xung quanh cũng không có chướng ngại vật, vì vậy Phong Dương cũng không tìm được cái cớ gì để đến gần cô.   

Sau khi đi được vài vòng, Tô Vãn thấy anh lái đã ổn định, lập tức nói: "Có thể thử đạp chân ga, chân không cần dùng sức quá mạnh, chậm rãi thử giẫm một chút."   

Phong Dương làm theo lời, toàn bộ đường băng chỉ có một chiếc xe của bọn họ, tốc độ từng chút từng chút nhanh hơn.   

"Chủ đề hai sẽ phải thi mấy vấn đề, tuần sau có thể đến để thử, hôm nay chưa cần luyện." Tô Vãn muốn làm một đạo cụ mô phỏng các loại lên dốc cố định ở chỗ này, xem như thiếu Dịch Nhất một cái nhân tình.   

"Được." Phong Dương dẫm nhẹ chân ga thêm một chút, tức tốc độ 10km/h lên tốc độ 30km/h.   

Hai người ở lại đây đến buổi trưa, sau khi đi ăn cơm trưa xong thì lại tiếp tục quay về luyện tập.   

"Nghỉ ngơi trước một chút." Tô Vãn mang theo Phong Dương đi vào phòng nghỉ, bên trong có ghế dài, đối diện còn có TV.   

Tô Vãn đi tới trước một chiếc ghế dài nằm xuống, thuận tay mở TV: "Muốn xem cái gì?"  

Phong Dương ngồi xuống bên cạnh cô: "Đều được."   

Tô Vãn tiện tay bật một bộ phim truyền hình, cô ngửa ra sau, trực tiếp nhắm mắt nằm xuống.   

Hôm nay không chỉ đến để luyện xe với Phong Dương mà cô còn muốn thuận đường đổi nơi hít thở không khí.   

Cô nhắm mắt lại, tựa vào ghế dài, các loại đồ vật xoay chuyển trong đầu, cuối cùng kèm theo âm thanh của phim truyền hình, rơi vào buồn ngủ.   

Phong Dương bề ngoài giống như xem TV, trên TV thực tế đang nói cái gì, anh hoàn toàn không biết, suy nghĩ sớm đã loạn thành một đoàn, căn bản không tìm được lối ra.   

Qua một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được đề tài, quay đầu muốn nói chuyện cùng Tô Vãn, lại phát hiện cô đã ngủ.   

Phong Dương im lặng ngồi bên cạnh thật lâu, cuối cùng cũng nằm trên ghế dài, nghiêng người nhìn Tô Vãn.   

Một tay anh đặt dưới mặt mình, tay kia đặt lên tay vịn của ghế dài, tầm mắt dừng trên mặt Tô Vãn.   

Đầu ngón tay Phong Dương lặng lẽ đứng lên, ở trong hư không miêu tả đường nét của cô, giống như muốn đem cô khắc thật sâu vào trong lòng.   

Một bên độ cong bị anh miêu tả xong, Phong Dương buông ngón tay xuống nhìn Tô Vãn, dần dần cũng nhắm mắt lại.   .

.....   

Đợi đến khi Tô Vãn tỉnh lại, TV vẫn đang được bật, cô quay đầu nhìn sang bên cạnh, Phong Dương im lặng ngủ một bên.   

Đôi mắt hoa đào mông lung kia nhắm lại, lực công kích tướng mạo của anh cũng tiêu tán không ít, nhưng giờ phút này nhắm mắt an tĩnh ngủ, vẫn đẹp kinh tâm động phách như cũ. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Tô Vãn không có đánh thức anh mà đi ra khỏi phòng nghỉ, máy bán hàng tự động bên cạnh còn có hàng, cô cầm hai chai nước, tựa vào bên cạnh uống hơn phân nửa chai, sau đó quay trở lại phòng nghỉ.   

Cô vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Phong Dương đã tỉnh lại, anh ngồi trên ghế, hai tay chống trán, hẳn là còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.  

"Nước." Tô Vãn đi tới bên cạnh anh, đem một chai nước khác đưa qua.  

Phong Dương ngửa đầu nhìn Về phía Tô Vãn, dường như còn đang hồi tưởng xem mình đang ở đâu, một hồi lâu sau mới đưa tay cầm lấy nước: "Cảm ơn."   

Anh mở nắp ra, chậm rãi uống nước.   

Tô Vãn nhìn anh nuốt từng ngụm nhỏ, yết hầu trượt lên xuống, những ý niệm bị đè xuống dần dần hiện ra trong đầu.   

"Bây giờ sẽ đi tập xe tiếp sao?" Lúc nói chuyện Phong Dương vẫn còn mang theo chút khàn khàn khi mới tỉnh lại, nhưng âm cuối kéo dài theo thường lệ, giống như đang làm nũng.  

"Ừm, buổi chiều luyện chuyển xe." Tô Vãn nhìn chằm chằm đôi môi bị nước thấm qua của anh, sau đó quay đầu lại.   

Hai người trở lại bên trong xe một lần nữa, lái xe đến gara, luyện tập chuyển xe ở bên trong cả buổi chiều.   

Phong Dương thấy Tô Vãn có chút mệt mỏi, không cố ý làm ra một ít sai lầm đơn giản nữa.

Quả nhiên thời gian đụng xe cũng ít đi.   

Tô Vãn nhìn Phong Dương thành công lái xe vào gara, thầm nghĩ, cũng không phải là anh học không được.   

......   

Kể từ lần Hứa An Chí gọi Tô Vãn lên bục giảng, sinh viên trong lớp bắt đầu nảy sinh một cảm giác sùng bái đối với vị Hướng lão sư này.   

Dù sao đại lão cũng không qua được khi ở trong tay Hướng lão sư, nhất định Hướng lão sư kia là đại lão trong đại lão, hơn nữa còn cùng tuổi với bọn họ.   

Trong lớp học, ngay cả những người bị phê bình cũng sẽ vui vẻ mà chịu đựng, mỗi lần nhận được một đống bài tập về nhà cũng hoàn toàn không hề oán giận.   

Ngược lại là Quách Nguyên Châu, mỗi lần lên lớp đều cực độ phẫn nộ, nhìn thế nào cũng không vừa mắt đối với Hướng An Chí.   

"Không vừa mắt cũng không làm gì được, cậu ta sẽ ở đây làm lão sư trong một năm." Tô Vãn lật sách trên bàn, thản nhiên nói.   

Chẳng qua trong lòng lại không có bình tĩnh như vậy.   

"Vì cái gì?!" Quách Nguyên Châu rất chi là khiếp sợ, "Một năm! Cậu ta còn muốn dạy chúng ta thêm một năm nữa?! Không phải học kỳ sau là Lão Triệu có thể trở về sao?"   

Triệu Kiếm Kiều bị điều đến Đại học S để thực hiện hạng mục chung, phải đến học kỳ tiếp theo mới có thể trở lại.   

"Học kỳ tới sẽ đi dạy các lớp khác." Tô Vãn nhìn chằm chằm từng hàng chữ trên sách.   

Qua nửa ngày, Quách Nguyên Châu mới phản ứng lại: "Lão đại, vì sao cậu lại biết rõ ràng như vậy?"   

Tô Vãn dừng bàn tay đang muốn lật sách: "Chu Đảo nói."   

Quách Nguyên Châu: "Chu... Chu Đảo?"   

Không phải, khi nào thì lão đại có quan hệ với Chu ca.   

"Ừm." Tô Vãn tiếp tục lật một trang sách, "Chu Đảo muốn về hưu, có khả năng một năm sau Hướng An Chí sẽ tiếp nhận."

Quách Nguyên Châu cũng biết ít nhiều chuyện Chu Đảo đang làm việc cho chính phủ, nhưng anh ta mới bao nhiêu tuổi, hiện tại đã muốn về hưu?   

"Việc này nghe có vẻ như hơi phức tạp." Quách Nguyên Châu vuốt đầu, luôn cảm giác một cỗ mùi vị mưa gió sắp tới.   

Qua nửa ngày, Quách Nguyên Châu lại hỏi tiếp: "Vì sao là một năm sau, hơn nữa vì sao Hướng An Chí lại muốn đến dạy học?"   

"Không biết."  

Quách Nguyên Châu nhìn Tô Vãn, xúi giục nói: "Lão đại, có muốn đi hỏi Chu ca hay không?"

So sánh với Hướng An Chí, Quách Nguyên Châu vẫn thích Chu Đảo hơn.   

Có lẽ là bởi vì tuy rằng nhìn Chu Đảo không đối phó nhiều, nhưng trên người mang theo chính nghĩa tự nhiên, ngược lại kỹ thuật của Hướng An Chí tốt, nhưng trong mắt mang theo tà khí, tuổi lại nhỏ, không có ổn trọng như Chu Đảo.   

Bằng không vì sao vốn dĩ đã muốn đến nước M nhưng sau đó lại lật lọng đi đến chỗ bọn họ.

Quách Nguyên Châu đoán Hướng An Chí đến trường học của bọn họ một năm, có lẽ là do phía trên muốn quan sát cậu ta.   

"Nói sau đi." Tô Vãn qua loa một câu.  

 ......   

Quả thật gần đây Tô Vãn và Chu Đảo tiếp xúc tương đối nhiều, chủ yếu là anh ta đến quấy rầy cô, muốn cùng cô chơi cờ.   

Mỗi lần có thể thắng thì xuống, không thể thắng thì sẽ tìm cớ nói có việc rồi chuồn mất.  

Tô Vãn bị anh ta làm phiền, đặt cạm bẫy, khiến cho anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đã thua.   

Giao diện máy tính hiển thị chữ Tô Vãn Thắng, Chu Đảo ở đối diện 'cô’, ‘cô' nửa ngày, cuối cùng thở dài: "Được rồi, tôi nhận thua."   

"Người già rồi, đầu óc không xoay chuyển được." Chu Đảo như có ý chỉ mà cảm thán.   

Tô Vãn không trả lời, tiếp tục tiếp nhận lời mời chơi cờ của anh ta.   

Trong tai nghe chỉ có một mình Chu Đảo dông dài: "Đầu óc của cô linh hoạt hơn tôi, Hướng An Chí ... Nếu tôi bằng tuổi với cậu ta, cho dù có như thế nào thì cũng sẽ đánh cho cậu ta tè ra quần."

Tô Vãn nghe anh ta nói, không đáp lại cũng không cự tuyệt nghe, chỉ là chưa dừng chơi cờ.

Đợi đến khi Chu Đảo vẫn còn đang nói không ngừng, cuối cùng Tô Vãn cũng cắt ngang: "Nói xong chưa?"   

Gần đây càng ngày Chu Đảo càng thích tìm cô nói chuyện, thậm chí Tô Vãn còn hoài nghi người đối diện không phải người sắp ba mươi tuổi, mà là sắp bước vào giai đoạn người già.

"Hướng An Chí có chuyện gì vậy?" Ánh mắt của Tô Vãn nhìn chằm chằm ván cờ, hỏi ra vấn đề mà Chu Đảo một mực dụ dỗ cô hỏi.   

Chu Đảo đối diện giống như nói chuyện phiếm: "Còn có thể xảy ra chuyện gì, cấp trên cho rằng tư tưởng chính trị của cậu ta không quá vững vàng, sợ xảy ra vấn đề. Nhưng tôi rời đi, quả thật là không tìm được người thích hợp."

Hướng An Chí không có loại tinh thần trọng nghĩa, sẽ không hy sinh lợi ích của mình, dùng lời nói hiện tại mà nói, là một người theo chủ nghĩa ích kỷ tinh xảo.   

Nhưng cậu ta có năng lực.   

Cho dù không thể mời chào Hướng An Chí, cũng không nên để cho cậu ta trở thành đối thủ.

Chỉ có điều rất nhiều chuyện không phải người khác có thể khống chế.   

"Tại sao cậu ta lại đến lớp chúng tôi?" Tô Vãn đánh xong một bước cờ.   

Chuyện Triệu Kiếm Kiều bị điều đi, học kỳ trước đã nói qua, lúc đó hẳn là đã thương lượng xong chuyện để cho lão sư nào đến dạy thôi.   

Nhưng nửa đường lại đổi thành Hướng An Chí.   

"Trường học và lớp học là do chính cậu ta chọn." Chu Đảo nhìn ván cờ, mang theo ý tứ xem kịch vui nói, "Hẳn là hướng về phía cô.”  

Tô Vãn cũng phát hiện, dường như Hướng An Chí rất vui vẻ khi chèn ép người khác, đặc biệt là với cô.   

"Cậu ta là người mà phía trên chọn trúng, cô lại là người mà tôi nhìn trúng, tuổi tác của hai người cũng không chênh lệch nhiều lắm." Chu Đảo ăn quân cờ của Tô Vãn, "Hướng An Chí người này hiếu thắng tâm cường, cậu ta cảm thấy cô không đủ cách khi đặt cùng một vị trí với chính mình."

Cuối cùng Chu Đảo cũng nói thẳng ra, nói mình nhìn trúng Tô Vãn, không còn che che giấu giấu như trước nữa.   

Cùng tuổi, một người đứng trên bục giảng, một người ngồi ở phía dưới, chỉ cần ngẫm lại, có lẽ Hướng An Chí cũng đều có thể đạt được không ít sung sướng.  

"Quả thật không đủ tư cách." Tô Vãn thản nhiên nói, "Tôi không thể so được với cậu ta."

Chu Đảo: "?"   

Vì sao không có một chút ý thức cạnh tranh của những người trẻ tuổi???   

Sống giống như một lão tăng nhập định.   

"Cũng không nên nói như vậy." Chu Đảo cố gắng đánh trở về, "Cô xem đầu óc cô linh hoạt như vậy, cố gắng một phen, vẫn có thể vượt qua cậu ta."

Tô Vãn liên tục giết một mảng lớn quân cờ của anh ta: "Gần đây anh tham gia khóa học bán hàng đa cấp?"   

Nhiều lời như vậy, hết cái này đến cái khác.

Chu Đảo chỉ coi như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Tôi sắp về hưu rồi, cô xem nếu có vấn đề gì thì có thể tới tìm tôi bất cứ lúc nào."   

Đây là đang biến tướng nói cho Tô Vãn biết, anh ta có thể dạy cho cô.   

"Nói sau đi."   

Chu Đảo cũng không vội, tên tiểu tử Hướng An Chí kia vô cùng ngông cuồng, sớm muộn gì Tô Đêm cũng sẽ nhịn được nữa.   

Sự thật đúng như Chu Đảo dự đoán, Hướng An Chí thường xuyên thích chèn ép Tô Vãn trên mọi mặt.   

Nhưng Tô Vãn đi đến hiện tại, cũng không quen với việc thua dưới tay người khác.   

Cô bắt đầu nghiên cứu phong cách của Hướng An Chí, có thể nói cậu ta thực sự là một nhân vật thiên tài.   

Quan trọng hơn một chút, chú hai của Hướng An Chí là một hacker hàng đầu, cậu ta bắt đầu tiếp xúc với những thứ này từ năm ba tuổi.   

Sau khi được chú hai của mình dạy cho làm quen với các con số, Hướng An Chí vẫn luôn vui vẻ công kích các trang web lớn, bởi vì có chú hai nên cậu ta hấp thu được không ít kinh nghiệm.   

Đây đều là những chuyện mà Tô Vãn chưa từng làm.   

Nguyên nhân là hoàn cảnh gia đình của Tô Vãn, làm cái gì cũng hoàn toàn là dựa vào sở thích, đem sở thích học hết, hoàn toàn là thói quen cá nhân của cô.   

Đối với việc đi đến khu vực màu xám, cô không có hứng thú.   

Nhưng chính những kinh nghiệm này đã tạo ra một Hướng An Chí như vậy.   

"Hướng An Chí này có chút khinh người đi." Quách Nguyên Châu ngồi đối diện Tô Vãn, bên kia là La Tử Minh.   

Ba người ngồi trong nhà ăn số hai.  

"Rõ ràng là trắng trợn chèn ép." Quách Nguyên Châu ngẫm lại cũng có thể tức chết, nhưng hết lần này tới lần khác đám người trong lớp còn tưởng rằng Hướng An Chí là đang chỉ dạy cho bọn họ.   

La Tử Minh ngồi bên cạnh hỏi Quách Nguyên Châu: "Cậu đã từng lên qua?"   

Cậu ta vừa hỏi cái này, Quách Nguyên Châu lập tức nhụt chí: "Thua."   

Lúc này Quách Nguyên Châu cũng không thể không thừa nhận Hướng An Chí là một ngọn núi lớn trên đường đi của bọn họ.   

Tô Vãn giương mắt nhìn Quách Nguyên Châu đối diện đang nhụt chí, đầu ngón tay chậm rãi ấn máy switch: "Chỉ là thua qua, không có nghĩa là không thắng được."   

Cô tính toán đi tìm Chu Đảo.   

......   

Hai người hẹn gặp nhau ở một nhà hàng, không chỉ có Chu Đảo mà Trương Nhân Thủy cũng ở đây.   

"Ngồi đi." Chu Đảo ung dung ngồi nói, "Tôi đã nói phải cho Hướng An Chí một chút giáo huấn."

"Anh muốn chúng tôi làm như thế nào?" Tô Vãn Hỏi.   

Chu Đảo đưa tay về phía Tô Vãn, "Hoan nghênh cô gia nhập với chúng tôi."

"Tôi chỉ muốn nâng cao." Tô Vãn vẫn chưa đưa tay ra.   

"Thực lực không đơn giản là dựa vào thiên phú mà còn phải có một đống tài nguyên." Chu Đảo thu tay lại, "Tôi cho mấy người tài nguyên, cũng không cần chỗ tốt gì, chỉ cần mấy người có thể đánh bại Hướng An Chí."

"Đúng đúng đúng, chỉ là muốn cô gia nhập lớp tập huấn của chúng tôi." Trương Nhân Thủy ở bên cạnh bổ sung.   

Một lúc lâu sau, Tô Vãn mới nói: "Được."   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp