Bẫy Rập

Chương 64
"Tập huấn?"   

Quách Nguyên Châu và La Tử Minh đồng loạt lên tiếng hỏi.   

"Đúng." Tô Vãn nhìn về phía hai người, "Tùy ý nguyện của các cậu."   

Quách Nguyên Châu là người đầu tiên đồng ý: "Mình đi!"   

Cậu ta cũng muốn tiếp tục nâng cao kỹ thuật, không thể để cho Hướng An Chí chèn ép như vậy.   

Ánh mắt của Tô Vãn dời về phía La Tử Minh.   

"Đi." La Tử Minh buồn bực không vui nói, "Mình độc thân, có rất nhiều thời gian."   

Quách Nguyên Châu ngồi bên cạnh không tự giác lộ ra nụ cười, vậy mà chính mình đã không còn là cẩu độc thân nữa, tuy rằng có đôi khi Dịch Nhất hơi hung dữ một chút, cũng không có cười đến ngọt ngào như trước kia, nhưng bọn họ ở cùng một chỗ vẫn vô cùng vui vẻ. Dịch Nhất còn có thể xem phim cùng cậu ta, chưa bao giờ ghét bỏ cậu ta.   

Ba người đều đồng ý tham gia cái gọi là 'tập huấn', rất nhanh Chu Đảo bên kia đã gửi tới lịch trình sắp xếp thời gian.   

Giống như đã chờ ba người bọn họ từ trước vậy.   

Tô Vãn biết, nhưng hiện tại cô cũng không quan tâm nhiều như vậy.   

"Gần đây chủ nhật tôi không có thời gian, cần phải điều chỉnh một ngày." Tô Vãn nói với Chu Đảo ở đầu dây bên kia.   

"Được, có thể đổi sang thứ sáu?" Chu Đảo rất sảng khoái đáp ứng.   

"Có thể." Tô Vãn và anh ta xác nhận thời gian, sau đó cúp máy.   

Quách Nguyên Châu ngồi bên cạnh tò mò hỏi: "Lão đại, chủ nhật mấy tuần này cậu thường đi đâu vậy?" Vẫn luôn không thấy cô ở đường Đông Viện.   

"Tập xe." Tô Vãn không có ý giấu diếm.   

"Tập xe?" Quách Nguyên Châu không hiểu là ý gì, không phải Tô Vãn đã có bằng lái xe sao.

Tô Vãn nói thêm: "Dạy Phong Dương luyện tập, cậu ấy mua xe nhưng vẫn chưa lấy được bằng lái xe. Mượn sân của một người bạn, chủ nhật hàng tuần đều sẽ qua đó tập lái.”  

Nghe thấy tên Phong Dương, Quách Nguyên Châu hiểu rõ gật gật đầu, lập tức lại hỏi: "Sân gì vậy, là nơi chuyên môn luyện lái xe sao?"   

Cậu ta cũng chưa có bằng lái xe đâu, muốn cọ cọ ánh sáng của Phong Dương một chút.   

"Đường đua, chuyên môn đổi thành sân tập luyện để thi bằng lái xe." La Tử Minh biết rõ chuyện Tô Vãn mượn sân tập lái của Dịch Nhất, cậu ta bĩu môi, "Dịch Nhất..."   

Thấy Quách Nguyên Châu tò mò nhìn qua, La Tử Minh lúc này đổi giọng: "Một, một tháng không biết có thể lấy được giấy phép lái xe hay không."   

"Mình thấy quảng cáo ở cổng trường ghi là một tháng có thể nhanh chóng lấy được bằng lái xe." Quách Nguyên Châu cố ý cọ đến bên cạnh Tô Vãn, "Lão đại, nếu không cậu cũng dạy cả mình được không, mấy ngày nữa mình sẽ đi báo danh, trước tiên làm quen một chút."

Ba người chỉ có mình Quách Nguyên Châu là chưa có bằng lái xe, đương nhiên cậu ta cũng chưa có xe.   

Cũng không phải là không có tiền, chỉ là Quách Nguyên Châu vẫn không có nhu cầu kia. Nhưng mà gần đây cậu ta đã suy nghĩ qua, mỗi lần đi ra ngoài cũng không thể đều mang theo Dịch Nhất đi xe buýt hay tàu điện ngầm, vẫn nên tự mình lái xe thì tốt hơn.   

Tô Vãn liếc về phía Quách Nguyên Châu, ngay khi cậu ta cho rằng không được đáp lại, Tô Vãn lại gật đầu nói có thể.   

"Vậy mình đi mua xe trước." Quách Nguyên Châu dự định lấy ra tiền tiết kiệm của mình để đi mua xe.   

Nhưng mà phải hỏi xem Dịch Nhất thích cái dạng gì.   

"Mình đi trước." Quách Nguyên Châu nhanh chóng đứng dậy ném nồi, "Lão nhị, dù sao thời gian của cậu cũng nhiều, đơn hàng của mình cậu làm giúp được không, trở về mời cậu uống coca."

La – Độc thân - Tử Minh: "... Lăn! Cậu thiếu mình một lon coca?"   

Quách Nguyên Châu nói mua liền mua, cậu ta cũng không hiểu xe, bình thường cả ngày không phải cọ xe của La Tử Minh thì chính là xe của Tô Vãn.   

Mà Tô Vãn lái nhiều nhất chính là chiếc xe màu đen kia, về phần La Tử Minh thì không cần phải nói.   

"Dịch Nhất, mình muốn mua xe, chúng ta cùng nhau đến cửa hàng xem một chút?" Quách Nguyên Châu vừa đi vừa gọi điện thoại nói, "Cậu giúp mình chọn."

"Đi... Mua xe?" Có được toàn bộ đường băng, xe trong gara nhiều đến mức không thể bỏ xuống, thiếu chút nữa Dịch Nhất cho rằng mình đã bị phát hiện.   

"Đúng vậy, cậu thích loại xe gì vậy?" Quách Nguyên Châu tinh thần phấn khởi, "Chờ mình thi bằng lái xe xong, sau này chúng ta đi ra ngoài cũng có thể tự mình lái xe."

Quách Nguyên Châu nói mua liền mua, sau khi gặp Dịch Nhất thì bắt taxi đến cửa hàng xem xe.   

"Phong Dương cũng muốn thi bằng lái, lão đại đang dạy cậu ấy, vừa lúc mình mua xe xong cũng có thể đi cọ một chút, nghe nói còn có đường băng chuyên dụng." Quách Nguyên Châu không hề che giấu gì đối với Dịch Nhất, vừa gặp mặt đã nói ra toàn bộ.   

Dịch Nhất: "..." Đường băng là của cô!   

Nhìn bộ dáng cao hứng phấn chấn của Quách Nguyên Châu, Dịch Nhất chen ra một câu: "Mình cũng có bằng lái xe, biết lái xe, có thể dạy cho cậu."  

"Không cần, để cho lão đại dạy cho mình là tốt rồi." Quách Nguyên Châu vẫn cho rằng hoàn cảnh gia đình của Dịch Nhất cũng không khác nhiều lắm so với mình, cũng chính là trạng thái khá giả nhưng bình thường là sinh viên đại học nên cũng không có xe, mặc dù có bằng lái xe nhưng khẳng định là cũng không thường xuyên đụng vào xe giống như lão đại.   

"Không phải là cậu ấy còn phải dạy cho người khác sao? Mình dạy cho cậu." Dịch Nhất không bỏ cuộc.   

"Không cần, dù sao cũng là đường băng của người khác, cọ qua học theo là được rồi." Quách Nguyên Châu không muốn để cho lão đại phiền Dịch Nhất, chính mình không biết xấu hổ mà cọ cọ cũng được.   

Dịch Nhất: "..." Cái gì đường băng của người khác, đây rõ ràng là đường băng của cô mà!  

Quách Nguyên Châu vuốt đầu nói: "Nhưng mà đợi lát nữa chọn xe xong, cậu có thể cầm đi lái."   

Dịch Nhất: Lái cái rắm!   

Quách Nguyên Châu là người ngoài nghề, vừa đi vào đã bị nhân viên bán hàng lừa gạt xoay quanh, cảm thấy cái này cũng tốt, cái kia cũng tốt.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Cậu ta ăn mặc giống như bình thường, ít nhất cả người không có một món đồ đáng giá, tuổi nhìn cũng không lớn.   

Nhân viên bán hàng giới thiệu một số mẫu xe, giá cả cũng không quá đắt. 

"Hình như có chút rẻ, có xe nào tốt hơn không?" Quách Nguyên Châu không hiểu xe, nhưng giá cả này so với Tô Vãn cùng La Tử Minh thì kém quá xa, thậm chí còn chưa bằng số lẻ của bọn họ.

Nhân viên bán hàng: "?" Nhìn không ra đây là người có tiền.   

"Cậu thích cái nào?" Quách Nguyên Châu xoay người hỏi Dịch Nhất.   

Chờ nhân viên bán hàng nhìn về phía Dịch Nhất đang đứng phía sau, ánh mắt xoay quanh cổ tay và lỗ tai của cô ấy, lập tức xác định vị này mới là người có tiền.   

Cho nên...   

Ánh mắt nhìn về phía Quách Nguyên Châu của nhân viên bán hàng lập tức thay đổi, nhìn không ra loại người này còn có thể quyến rũ được nữ sinh có tiền như vậy.   

"Cậu chọn." Cái nào Dịch Nhất cũng đều chướng mắt.   

Quách Nguyên Châu đi đến khu vực giá cao, cuối cùng nhìn trúng một chiếc xe jeep màu hồng: "Cái này đẹp! Vừa lớn vừa hồng!"  

Nhân viên bán hàng: "..." Nghe một chút, đây là tới mua xe sao? Người không biết còn tưởng rằng là đến chọn dưa hấu.   

"Màu sắc không tệ." Dịch Nhất nghiêm túc nói.   

Ánh mắt của Quách Nguyên Châu lập tức sáng lên, Dịch Nhất cũng thích loại màu sắc này!

"Vậy chiếc xe này." Quách Nguyên Châu lấy thẻ ra muốn thanh toán.   

Đi tới đi lui, cuối cùng cũng mua được xe.

Quách Nguyên Châu vô cùng cao hứng: "Cuối tuần mình sẽ bảo lão đại dạy lái xe, sớm lấy được bằng lái xe."   

Hứng thú của Dịch Nhất không cao, dù sao cũng không phải là cô dạy.   

Cô chuẩn bị để Tô Vãn tìm cớ gọi mình qua.   

Chủ nhật.   

Xe của Quách Nguyên Châu được cửa hàng 4S đưa đến sân bên này.   

Tô Vãn và Phong Dương đã bắt đầu luyện xe ở bên kia.  

"Quách Nguyên Châu nói cậu ấy cũng muốn thi bằng lái xe, hai người cùng nhau học."   

Tay cầm Vô lăng của Phong Dương dừng lại, xe từ khúc cua S vọt ra ngoài, anh đạp phanh: "... Ừm."

Tô Vãn chú ý đến bàn tay đang đặt trên vô lăng của anh: "Vô lăng phải xoay đúng lúc, đừng khẩn trương."   

"Lão đại, lão đại, minh tới rồi đây!" Quách Nguyên Châu từ chiếc xe màu hồng nhạt của mình đi xuống, hưng phấn phất tay.   

Tô Vãn nghe thấy giọng nói, bảo Phong Dương đem xe dừng ở bên cạnh, vừa đi ra đã nhìn thấy xe của Quách Nguyên Châu: "..."   

Chiếc xe màu hồng nhạt dưới ánh mặt trời quả thực là chói mắt đến cực hạn, ngoại trừ tao thì vẫn là tao.   

"Cậu mua xe?" Tô Vãn hỏi.   

"Đúng vậy, nhìn đặc biệt vững chắc!" Quách Nguyên Châu vô cùng hài lòng với chiếc xe này.

Phong Dương từ bên cạnh ghế lái đi xuống: "Xe để thi không phải loại này." Anh nói lời này, chỉ là muốn quách Nguyên Châu đi đến chỗ huấn luyện viên bên kia để tập lái xe.   

Tô Vãn lại mở miệng nói: "Lái trước để quen thuộc phanh ga, lần sau cậu dùng xe của mình để luyện tập."   

Quách Nguyên Châu lập tức nói tốt.   

Phong Dương mím môi, rũ mi mắt che dấu tâm tình của mình, anh không ngờ Quách Nguyên Châu còn có thể lái xe của Tô Vãn.   

Lại thêm một người, hơn nữa Quách Nguyên Châu lại là người hoàn toàn không có đụng qua xe, đương nhiên Tô Vãn muốn đem phần lớn tinh lực đặt ở trên người cậu ta.   

Tô Vãn ngồi vào trong xe của Quách Nguyên Châu, ấn cửa sổ nói với Phong Dương bên ngoài: "Cậu luyện trước, tôi dẫn cậu ấy lái một vòng."   

Phong Dương đã luyện cũng không tệ lắm, ít nhất vẫn có thể lái, nơi này lại không có người, Tô Vãn coi như yên tâm, vì vậy chuyên tâm dạy Quách Nguyên Châu.   

Rõ ràng chỉ là một người ở trong xe, một người đứng ở ngoài xe, Phong Dương lại cảm thấy hai người bọn họ như ở hai thế giới khác nhau.   

Cũng đúng, dù sao bản thân bọn họ cũng không phải là người của cùng một thế giới, chẳng qua anh ỷ vào khuôn mặt này mới được cô chú ý.   

Phong Dương cúi đầu nhìn những hạt thô trên đường băng, che dấu tự giễu trong đáy mắt.

"Lão đại, bình thường hai người các cậu đều ở đây luyện lái xe sao." Quách Nguyên Châu rất trấn định mà nhìn xung quanh đánh giá, không có hoảng loạn của một tay lái mới, vẻ mặt cảm thán nói, "So với sân thi bằng lái còn muốn lớn hơn."

"Ừm." Tô Vãn đợi nửa ngày, cuối cùng không kiên nhẫn nói, "Cậu có thể hơi nhấc chân một chút được không?"

Lái nửa ngày, một chiếc xe lớn như vậy nhưng cũng chỉ có thể di chuyển về phía trước chưa tới mười mét.   

Tô Vãn có chút bội phục lực khống chế chân của cậu ta.   

Quách Nguyên Châu 'A' một tiếng, sau đó buông chân, xe lập tức lao ra ngoài, cậu ta hoảng sợ nói: "Lão đại, xe chạy!"   

Tô Vãn: "... Đặt chân lên phanh, cảm thấy nhanh thì nhớ đạp, thời điểm dẫm lên phanh phải nhẹ một chút."

Cả người Quách Nguyên Châu cứng ngắc, tay gắt gao bóp vô lăng không dám động, nửa người trên đã co lại thành một đoàn.   

"Xoay vô lăng." Tô Vãn nhìn thấy xe sắp rẽ nhưng Quách Nguyên Châu cũng không động tay lái, mắt thấy sắp lái ra khỏi đường băng, lập tức nhắc nhở.  

"A a, đi hướng nào?!" Hành vi cử chỉ của Quách Nguyên Châu vô cùng hoảng loạn, vẻ mặt hoảng sợ, một tay nắm vô lăng, gân xanh trên mu bàn tay cũng đều đã nhảy ra.   

"Trái, lái sang trái một chút."   

Tô Vãn hơi ghét bỏ liếc cậu ta một cái, trong lòng lại càng Phong Dương hơn, tuy rằng có đôi khi anh lái không thể giải thích được, nhưng sẽ không giống như Quách Nguyên Châu … Hoảng hoảng hốt hốt.   

Vừa nghĩ như vậy, Tô Vãn lập tức nghe được một tiếng va chạm từ phía sau truyền đến.

"Dừng xe." Tô Vãn quay đầu nói với Quách Nguyên Châu.   

"Dừng xe, dừng lại!" Quách Nguyên Châu vẫn chưa quen lái xe, ý đồ dùng giọng nói để điều khiển xe dừng lại.   

"Đạp phanh." Tô Vãn đỡ trán nhấn mạnh, "Phải nhẹ..."   

Quách Nguyên Châu phanh mạnh, hai người đều xông về phía trước, cũng may tốc độ xe của cậu ta không nhanh.   

Tô Vãn cởi dây an toàn xuống, lập tức chạy về phía sau.   

-----Là xe của Phong Dương đâm thẳng vào lan can bên đường băng.   

Tô Vãn nhíu mày chạy tới trước xe, xuyên thấu qua cửa kính nhìn về phía người bên trong, túi khí an toàn trước mặt Phong Dương không có bật ra, chỉ là phía trước cản có chút lõm, nhưng anh ngồi ở ghế lái không có phản ứng.  

Lan can xung quanh đường băng được xếp chồng lên nhau bằng vật liệu đặc biệt có tính đàn hồi, ngoại trừ một góc thân xe phía trước bị hư hỏng, còn lại không nghiêm trọng.   

Có lẽ là do Phong Dương bị dọa sợ.   

Tô Vãn thoáng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay gõ cửa sổ xe: "Phong Dương."   

Phong Dương trong xe quay đầu nhìn Tô Vãn, anh không ấn cửa sổ xe xuống, chỉ xuyên qua cửa sổ, nhìn vẻ mặt mang theo lo lắng của Tô Vãn, trong lòng dâng lên một cỗ vui mừng ti tiện bí ẩn.   

Có phải cô cũng có một chút quan tâm đến mình hay không.   

"Phong Dương." Tô Vãn nhíu mày nhìn người ngồi trong xe, thời điểm anh quay đầu lại, đuôi mắt đỏ mỏng, môi mím chặt. Khi hai người nhìn nhau, anh tránh né ánh mắt của cô.   

"Cậu xuống trước." Tô Vãn chậm rãi nói, "Phong Dương."

Dường như trong nháy mắt Phong Dương vô cùng hưởng thụ loại vui sướng khi trong mắt cô chỉ có chính mình.

"Chiếc xe này bị lõm xuống một khối rồi!" Quách Nguyên Châu bị ném ở trong xe, chỉ có thể ngồi trên xe lướt baidu xem nên tắt máy như thế nào, sau đó mới dám xuống, tiến đến trước xe Phong Dương nhìn một cái rồi cảm thán, đây cũng là xe mới, tuy rằng không đẹp bằng đại phấn của cậu ta nhưng vẫn rất làm cho người ta đau lòng.   

Nhìn thấy Quách Nguyên Châu xuất hiện bên cạnh Tô Vãn, Phong Dương lập tức trở lại hiện thực, anh ấn cửa sổ xe, đối diện với Tô Vãn.   

"Xuống đây." Tô Vãn thả chậm giọng điệu, "Cậu không sao chứ."

Cô cho rằng xe bị đâm vào lan can nên anh bị dọa sợ.

Tô Vãn Thấy Phong Dương cúi đầu cởi dây an toàn, lui ra sau vài bước, chờ anh mở cửa xuống xe.

Phong Dương từ trong xe đi ra, vừa bước ra cánh tay đã bị đỡ lấy, chính xác hơn là bị giữ chặt. Tầm mắt anh dừng ở nơi hai người tiếp xúc, hàng mi dài khẽ run lên, lập tức giương mắt nhìn Tô Vãn, do dự nói: "Lan can..."   

Tô Vãn lập tức hiểu được ý của anh, kéo anh đi về phía khu nghỉ ngơi: "Lan can không cần quản, cậu đi nghỉ ngơi một lát."   

Lúc này Quách Nguyên Châu cũng thức thời không lên tiếng, đứng tại chỗ một hồi, lại trở về trên xe của mình gọi điện thoại nói chuyện này với Dịch Nhất.   

Quách Nguyên Châu: "Phong Dương đụng vào lan can, may mà người không có việc gì. Đường băng này làm rất tốt.

Dịch Nhất nhanh chóng trả lời cậu ta: "Tô Vãn đang dạy cậu lái xe?"   

Quách Nguyên Châu: "Không có, cậu ấy và Phong Dương ở cùng một chỗ."   

Dịch Nhất: "Một mình cậu đang làm gì?"   

Quách Nguyên Châu: "Ngồi trong xe, mình cảm thấy mình có thể mượn cơ hội này để giao tiếp với đại phấn."   

Đại phấn.

Dịch Nhất hơi suy nghĩ một chút, lập tức đoán được là cái tên mà Quách Nguyên Châu vừa đặt cho xe mới.   

Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, mà Tô Vãn và Phong Dương trong khu nghỉ ngơi cũng đang nói chuyện.   

"Sao lại đụng vào lan can?" Tô Vãn cầm một chai nước đưa cho anh, "Lúc trước lái rất tốt."

Chỉ là vì lúc trước có cô ở đó mà thôi.   

Phong Dương cầm nước, cúi đầu nhìn mặt đất, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nói: "Không khống chế tốt, một mình tôi ... Ở bên trong xe có chút khẩn trương."

Tô Vãn luôn cảm thấy tâm tình anh không đúng, cho rằng còn chưa khôi phục lại sau chuyện vừa rồi, cô ngồi bên cạnh Phong Dương: "Hôm nay không luyện nữa?"   

Một tuần hai người cũng chỉ có thể gặp mặt hai lần, Phong Dương luyến tiếc.   

Huống chi … Nơi này còn có nhiều hơn một người.   

"Luyện thêm một lát nữa." Phong Dương lắc đầu, anh nhìn về phía Tô Vãn, trong mắt có sự khẩn trương yếu ớt vừa chạm liền vỡ, "Cậu có thể dạy tôi lái không?"   

Tô Vãn đáp ứng, vừa mới bị đụng xe nên chuyện căng thẳng cũng là bình thường.   

Nhưng mà còn có một Quách Nguyên Châu.   

Phong Dương thấy Tô Vãn nhìn về phía chiếc xe bên kia đường băng, mí mắt rũ xuống, che dấu cảm xúc hiện lên trong nháy mắt, yên lặng chờ Tô Vãn an bài.   

Tô Vãn còn chưa kịp nghĩ xem nên dạy Quách Nguyên Châu như thế nào thì đã nhận được tin nhắn của Dịch Nhất, để cho Tô Vãn đừng dạy cậu ta, tìm cớ để cho cô ấy tới đây.  

Tô Vãn đọc xong tin nhắn, sau đó lại nhìn về phía Quách Nguyên Châu bên kia, cuối cùng đứng dậy đi qua.   

Phong Dương thấy cô rời đi, đi về phía đường băng, ngón tay nắm bình nước siết chặt, trên mặt hiện lên một tia cô đơn, yên lặng ngồi tại chỗ.   

"Nguyên Châu." Tô Vãn không ngồi vào trong xe, đứng ở bên ngoài xe gọi cậu ta.   

"Lão đại, Phong Dương không sao chứ?" Quách Nguyên Châu quay đầu hỏi.   

"Ừm, người không có việc gì." Tô Vãn tay đặt lên cửa sổ xe, "Cậu ấy còn cần mình mang theo, có phải Dịch Nhất đã có bằng lái xe hay không? Cậu bảo cô ấy qua đây dạy đi."

Quách Nguyên Châu sửng sốt: "Có thể để cho Dịch Nhất tới sao?"   

Tô Vãn gật đầu, bình tĩnh nói: "Cậu nhìn đường băng xem, ở đây không có người khác, mình nhất thời không thể phân thân, cậu bảo Dịch Nhất đến dạy cậu."   

Quách Nguyên Châu hoàn toàn không có hoài nghi, cậu ta thường xuyên nhắc tới Dịch Nhất ở trước mặt Tô Vãn cùng La Tử Minh, vì vậy nên cô biết Dịch Nhất có bằng lái xe cũng không có gì lạ.   

"Vậy mình gọi điện thoại cho cô ấy." Quách Nguyên Châu vô cùng cao hứng, lúc trước Dịch Nhất cũng đã nói muốn tới đây dạy cậu ta.   

"Được, mình đi qua trước, cậu ở đây chờ."   

Tô Vãn chào hỏi xong thì xoay người quay trở về, nhìn thấy Phong Dương cúi đầu ngồi ở đó, tâm tình của anh không cao.   

"Người mới nên đụng xe là chuyện bình thường." Tô Vãn cố gắng an ủi anh, "Tôi... Cũng đã từng đụng qua."

Phong Dương nghe thấy tiếng bước chân liền biết cô đã trở lại, mãi cho đến khi Tô Vãn lên tiếng anh mới ngẩng đầu nhìn lại, một đôi mắt hoa đào sương mù mờ mịt đón ánh mặt trời bình tĩnh nhìn về phía Tô Vãn hồi lâu, cuối cùng anh khàn giọng: "Cậu gạt người."   

Tô Vãn bị vạch trần thay đổi cách nói: "... Rất nhiều người đều bị đụng xe."

Phong Dương làm bộ không thèm để ý nói: "Cậu đi dạy cậu ấy trước, tôi ngồi đây một lát nữa."   

"Đợi lát nữa Dịch Nhất sẽ tới đây, không cần tôi dạy nữa." Tô Vãn không đi, ngược lại ngồi xuống, "Tôi ngồi đây với cậu."

Dịch Nhất?  

Phong Dương nhớ tới lần đó nghe thấy chuyện hai người bọn họ bắt đầu yêu đương như thế nào, trong lòng suy nghĩ nếu tất cả mọi người đều đơn giản giống như bọn họ thì tốt rồi.   

"Đường băng này là của Dịch Nhất, cậu đừng nói với Quách Nguyên Châu." Tô Vãn cố gắng tìm đề tài làm cho bầu không khí trở nên thoải mái hơn một chút.   

“...... Được." Từ sau khi nghe thấy Dịch Nhất sẽ tới đây, mùi vị chua xót trong lồng ngực Phong Dương dần dần tan đi một chút, anh cong mắt nói, "Chúng ta đi tập lái xe."

"Không ngồi nữa?" Đây là lần đầu tiên Tô Vãn thận trọng khi ở chung với người khác như vậy, cực kỳ kiên nhẫn.   

"Muốn đi tập lái xe, cậu ở bên cạnh..." Phong Dương đứng dậy cúi đầu nhìn cô, "Tôi không khẩn trương."

"Được." Tô Vãn đứng lên, cô cũng không phát hiện ý tứ kéo dài trong lời nói của Phong Dương, trực tiếp đi về phía xe, ngồi vào ghế lái phụ.   

Phong Dương đi theo vào, cúi đầu thắt dây an toàn.   

"Lùi về sau đi ngược ra ngoài." Tô Vãn quay đầu chỉ đạo.   

Phong Dương nghe cô nói, giống như trong trò chơi, từng bước đi theo mệnh lệnh của cô.

Cuối cùng xe cũng quay trở lại đường băng.   

"Đi dạo một vòng trước, đợi lát nữa lại luyện vấn đề thi." Tầm mắt của Tô Vãn vẫn luôn chú ý trên vô lăng của anh.   

"Được."   

Phong Dương lái xe vòng quanh đường băng một vòng, nửa đường gặp được Quách Nguyên Châu đang dừng ở bên kia, chân ga hơi đạp, lập tức vọt qua.   

Quách Nguyên Châu vuốt ve vô lăng của mình, trông mong nhìn bọn họ đi dạo một vòng lại một vòng, hâm mộ hận chính mình không thể cũng đạp chân ga lái ra ngoài.   

Thấy anh lái xe coi như ổn định, Tô Vãn có chút nghĩ không ra vừa rồi Phong Dương đụng xe như thế nào, nhưng mà cô cũng không hỏi.

Có lẽ giống như anh ta nói, ở một mình trong xe sẽ dễ khiến người ta căng thẳng.

Tay lái mới ỷ lại vào huấn luyện viên là chuyện bình thường, ngẫm lại cảm thấy cũng không có gì không hợp lý.   

Đợi đến khi Phong Dương trở lại chỗ huấn luyện các hạng mục thi, Dịch Nhất đã tới, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc xe lớn màu hồng trên đường băng kia, đi qua nhìn, tên ngốc kia còn đang hưng trí bừng bừng sờ vô lăng.   

"Dịch Nhất, cậu tới rồi?" Quách Nguyên Châu quay đầu nhìn thấy cô ấy, "Mình còn tưởng rằng cậu tìm không được chỗ này, chuẩn bị phát định vị cho cậu."

Sân tập lái này không nhỏ, lần đầu tiên đến bị lạc cũng là rất bình thường.   

"Cảm giác phương hướng của mình cũng được." Dịch Nhất lên xe, bắt đầu dạy Quách Nguyên Châu.   

Sau một hồi chỉnh sửa, cuối cùng tật xấu khi lái xe cả người đều co lại thành một đoàn của Quách Nguyên Châu cũng được sửa chửa, cậu ta đã có thể thẳng lưng nhưng vô lăng vẫn bị nắm chặt đến gắt gao  

"Đạp chân ga." Dịch Nhất nói.   

"Đã ba mươi kilomet trên giờ rồi!" Quách Nguyên Châu khẩn trương liếc mắt nhìn dáng vẻ của Dịch Nhất, khiếp sợ nói, "Còn muốn dẫm?"

"Dẫm!" Dịch Nhất kiên định nói, bình thường cô đều lái xe thể thao, rảnh rỗi thì đi đua xe, chút tốc độ này quả thực là ốc sên bò trong mắt cô.   

Quách Nguyên Châu bị Dịch Nhất gọi một tiếng, chân mạnh mẽ đạp một cái, xe trực tiếp nhảy ra ngoài.   

Mắt thấy xe muốn chạy ra khỏi đường băng, còn chưa kịp hô lên đã thấy Dịch Nhất đưa tay mang theo vô lăng của mình đánh sang trái, xe đi lướt qua không chút nguy hiểm nào.   

Quách Nguyên Châu *vô sư tự thông, học được cách phanh xe kịp thời, cậu ta quay đầu run rẩy nói với Dịch: "Kỹ thuật xe của cậu, khẳng định rất nát."  

*Vô sư tự thông: Không cần thầy dạy cũng có thể học được. 

Nhưng mà Quách Nguyên Châu quyết định tha thứ cho Dịch Nhất, nhất định là do cô không có tiếp xúc qua xe.   

Dịch Nhất: "???"   

Quách Nguyên Châu có chút đồng tình nhìn Dịch Nhất một cái, sau đó xe dừng lại, cậu ta cởi dây an toàn ra: "Cậu đến lái thử xem."   

Từ ngày cùng Quách Nguyên Châu đi mua xe, trong lòng Dịch Nhất liền nghẹn một hơi, cô hỏi: "Cậu để mình lái?"   

Quách Nguyên Châu nghiêm túc gật đầu: "Cậu đến lái, dù sao về sau cậu cũng sẽ lái xe này, làm quen trước một chút."   

"Cậu đừng hối hận." Dịch Nhất nhắc nhở.   

"Không hối hận, cậu là bạn gái của mình, lại nguyện ý đi xem phim với mình." Quách Nguyên Châu vỗ ngực nói, "Xe của mình cũng là của cậu."

Chờ hai người đổi vị trí cho nhau, Dịch Nhất để cho Quách Nguyên Châu cầm lấy tay vịn phía trên.   

"A?" Quách Nguyên Châu do dự nhìn lên trên một cái, cuối cùng vẫn là nghe theo lời Dịch Nhất nói, kéo lại.   

Dịch Nhất ngồi ở phía trên một lúc, Quách Nguyên Châu cho rằng cô ấy khẩn trương, lập tức an ủi nói: "Không sao, cậu chậm rãi đi, cũng đừng sợ đụng vào lan can. Vừa rồi ... Mẹ kiếp!"   

Xe lập tức bay ra ngoài, bởi vì quán tính, Quách Nguyên Châu trực tiếp ngửa ra sau, đụng vào lưng ghế.   

Tám mươi, một trăm, một trăm hai...   

Tốc độ xe không ngừng tăng lên, Dịch Nhất bình tĩnh đạp chân ga, mang theo Quách Nguyên Châu đi một vòng rồi lại một vòng trên đường băng.   

Quách Nguyên Châu kinh hách rồi đến khiếp sợ, sau đó lại đến mặt không chút thay đổi.  

Nếu như lái xe trên đường, vậy có phải sẽ bị chú cảnh sát giao thông tìm tới cửa hay không? Lái xe như vậy, ngay cả La Tử Minh cũng đều phải cam bái hạ phong.  

"Dịch, Dịch Nhất, cậu có thể lái chậm một chút được không?" Quách Nguyên Châu suy yếu nói, nếu lại tiếp tục như vậy, nói không chừng mặt của mình sẽ bị gió bên ngoài thổi lệch.

Nghe thấy người bên cạnh lên tiếng, Dịch Nhất chậm lại: "Kỹ thuật lái xe của mình cũng được?"   

"Được, quá được rồi!" Quách Nguyên Châu giơ ngón tay cái lên, không hề có linh hồn khen ngợi nói.   

"Lát nữa sẽ tiếp tục dạy cậu lái."   

Về phần sau này Quách Nguyên Châu xuất sư, thường xuyên ngang ngược va chạm trên đường, điểm này không thể tách rời với sự hướng dẫn của Dịch Nhất.   

......   

Không có người khác quấy nhiễu, Phong Dương học vô cùng tự tại, có thể ở chung với một mình Tô Vãn, một mặt anh chán ghét hành vi của mình, một mặt lại vì hai người có thể ở riêng với nhau nên vô cùng sung sướng.

Giống như hai bàn tay vô hình đang lôi kéo lý trí của anh.   

Phong Dương tự giác cảm thấy chính mình ti tiện, thậm chí sẽ tránh đi gương bên trong xe, nhưng vẻ mặt của anh rơi vào trong mắt Tô Vãn, lại mang theo một cỗ u buồn nhàn nhạt.

Trong nháy mắt, Tô Vãn cho rằng bọn họ đã trở lại buổi tối hôm đó ở trong cửa tiệm, thời điểm mà cô nhìn thấy 'Phong Dương' kia.   

......   

Quách Nguyên Châu bên kia đi vài vòng, nhiều lần dẫm chân ga đến lợi hại, Dịch Nhất ở bên cạnh chú ý, thỉnh thoảng đưa tay cầm lấy vô lăng khiến cho cậu ta sinh ra một loại ảo giác chính mình lái xe rất lợi hại.   

"Mình muốn đi qua bên kia luyện tập." Quách Nguyên Châu cảm thấy mình đã có thể chính thức tiếp xúc với những hạng mục khảo thí kia.   

Dịch Nhất đồng ý, cô chỉ đạo Quách Nguyên Châu lái xe đến hướng bên kia, dừng ở phía sau xe của Phong Dương, vừa lúc đây là một mô hình sườn dốc.   

Quách Nguyên Châu ấn còi xe, nhắc nhở hai người phía trước sự tồn tại của mình.   

"Bọn họ lại đây." Tô Vãn nhìn xuyên qua gương chiếu hậu thấy Quách Nguyên Châu đang vươn một bàn tay ra.   

"Tôi lái về phía trước một chút." Phong Dương nhẹ giọng nói, không đợi Tô Vãn hồi phục, phanh dưới chân đạp nhanh, tốc độ lên dốc nhanh hơn nhiều so với bình thường.   

Mắt thấy anh muốn vượt qua điểm cố định kia, Tô Vãn không thể không lên tiếng nhắc nhở: "Phanh."   

Lúc này Phong Dương mới phanh lại, nhưng đã sớm vượt qua điểm tiêu chuẩn.   

Tô Vãn: "..." Trình độ phập phồng này cũng quá lợi hại.   

"Không sao, luyện tập nhiều, lần sau đừng phóng nhanh như vậy." Cô vẫn kiên nhẫn nói.  

Nếu La Tử Minh ở đây, sợ là phải thán phục tính tình hiện tại của Tô Vãn thật tốt. Kiên nhẫn giống như năm đó lừa gạt mèo con vậy.   

Phong Dương tiếp tục đi về phía trước, từ gương chiếu hậu nhìn về phía chiếc xe đang lung lay phía sau, rõ ràng biết Quách Nguyên Châu chỉ là bạn bè với cô, nhưng lại vẫn không hy vọng đối phương lấy đi một chút lực chú ý của Tô Vãn.   

Ý nghĩ trong đầu anh đầy lộn xộn, không phát hiện Tô Vãn ngồi bên cạnh vẫn luôn một mực nhìn anh.   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp