Bẫy Rập

Chương 66
Đại học A có rất nhiều khoa khác nhau, khoa mỹ thuật ở đây cũng không thể so sánh với Học viện Mỹ thuật Trung ương, nhưng từ năm ngoái, một sinh viên trong khoa sơn dầu bắt đầu thường xuyên được lão sư nhắc đến.   

—— Phong Dương.   

Mấy lần tham gia cuộc thi anh đều áp đảo sinh viên của Học viện Mỹ thuật Trung ương, hơn nữa sinh viên của Học viện Mỹ thuật Trung ương không thể tham gia các cuộc triển lãm lớn, nhưng Phong Dương không chỉ tham gia mà thậm chí còn giành được giải thưởng.   

Phải biết một chuyện, cho dù là Đại học A hay là Học viện Mỹ thuật Trung ương, chỉ cần là sinh viên hàng đầu. Những người này sớm đã tham gia các cuộc thi từ khi học cao trung hoặc sớm hơn, dù sao trong nước có nhiều giai đoạn để thi đấu như vậy, sinh viên hàng đầu không chỉ dựa vào kỹ xảo mà còn có một chút thiên phú mà người bình thường luyện cả đời cũng không có.   

Trên cơ bản bọn họ đều đã gặp mặt nhau trong những cuộc thi lớn lớn bé bé, ngay cả khi chưa gặp nhau thì có thể cũng đã nghe được tên tuổi của đối phương. Một khi có người nhắc đến, sẽ ngay lập tức phản ứng lại: A, đây là người này người nọ.   

Nhưng Phong Dương lại không phải, những sinh viên đứng đầu cũng không biết được sự tồn tại của anh, ít nhất là trước cuộc thi quốc tế Hồng Thu.  

Bức tranh "Ánh mặt trời" anh vẽ vào năm nhất được một nhà sưu tập nổi tiếng mua lại, đổi lại là bất cứ ai, nhất định chuyện này sẽ được tung lên trời cao, nhưng Phong Dương thì không.   

Một là anh không có người nhà đứng sau lưng nói cho mọi người nghe, hai là anh không nói chuyện này với ai.   

Chính vì vậy nên chỉ có một số ít người trong giới biết chuyện này, còn lại phần lớn là chưa bao giờ nghe qua.

Thẳng đến khi Phong Dương đi triển lãm tranh Vân Sơn, được lão sư điểm ra, lại mang theo giới thiệu anh với không ít họa sĩ nổi tiếng.   

Không cùng độ tuổi với những họa sĩ nổi tiếng khác trong giới, Phong Dương giống như đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.   

Vốn dĩ khoa mỹ thuật không phải là át chủ bài của Đại học A, khoa sơn dầu lại càng không mạnh, nhiều năm như vậy vẫn luôn ở vào một loại địa vị xấu hổ. Bởi vậy Phong Dương xuất hiện mang đến cho bọn họ một loại hy vọng có thể quật khởi, tương lai có lẽ có thể chiếm được nhiều sinh viên tốt hơn.   

Có ý nghĩ này, đương nhiên tài nguyên của khoa mỹ thuật phải nghiêng về phía Phong Dương, điểm này tất cả mọi người đều cảm nhận được.   

Trong khoa có hoạt động gì, người đầu tiên mà mọi người nghĩ đến chính là anh.  

Chuyện này cũng khiến cho Phong Dương bắt đầu bận rộn, cần phải đi khắp nơi tham gia các hoạt động, đi thi đấu.   

Tiết học thưởng thức phim điện ảnh tuần này, Phong Dương không đến, chỉ có Tô Vãn ngồi ở phía sau. Ban đầu cô cho rằng anh đến muộn nên cũng không quan tâm.   

Đợi đến khi chuông lớp vang lên, lão sư đã bắt đầu chiếu phim nhưng anh vẫn còn chưa tới, Tô Vãn nhíu nhíu mày nhìn về phía cửa.   

Đến muộn sao?   

Phong Dương không giống người sẽ đến muộn.   

Đợi đến khi bộ phim đã chiếu xong một nửa, Phong Dương vẫn không đến.   

Tô Vãn có chút ngồi không yên, cô tựa vào ghế, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, nhắn tin hỏi Phong Dương vì sao không đến lớp.   

Mãi cho đến khi bộ phim kết thúc, Tô Vãn cũng không nhận được hồi âm, cô rất ít khi có loại tâm tình chờ người khác trả lời.   

Ngủ dậy muộn? Hay là sinh bệnh?   

Hai tay Tô Vãn đan chéo trên mặt bàn, suy nghĩ các loại lý do.   

Cuối cùng đợi đến khi tan học, Tô Vãn lấy điện thoại di động ra, đối phương vẫn không có bất kỳ hồi âm nào.   

Cô suy nghĩ một chút, dứt khoát lên WeChat hỏi Hứa Chiếu, nếu cô nhớ không lầm, cậu ta hẳn là bạn cùng phòng với Phong Dương.   

Có lẽ Hứa Chiếu bên kia cũng vừa tan học, rất nhanh đã trả lời lại:【Phong Dương không nói với cậu sao? Tuần này cậu ấy đi tham gia cuộc thi nên không có ở trong trường. 】

Tô Vãn nhìn chằm chằm tin nhắn kia hồi lâu, cuối cùng trả lời Hứa Chiếu nói mình đã biết, sau đó cất điện thoại di động, đứng dậy đi ra ngoài.   

Có lẽ cô quá mức chú ý đến Phong Dương.

Mãi cho đến sáng thứ bảy Tô Vãn mới nhận được điện thoại của Phong Dương, anh nói chính mình đang tham gia thi đấu, không thể đi tập lái xe.   

Tô Vãn thản nhiên nói: "Thi đấu cố lên."   

Không có hỏi quá nhiều nữa, Tô Vãn cũng không có nhiều hứng thú đối với chuyện tìm hiểu việc riêng tư của anh.  

"Lão đại, đi thôi." Quách Nguyên Châu ở bên ngoài hô, hôm nay bọn họ bắt đầu đi tập huấn.

"Tôi còn có việc, cúp máy trước." Tô Vãn nói với người ở đầu dây bên kia.   

......   

Mấy ngày nay Phong Dương vẫn luôn bị phong bế để tham gia thi đấu, trước khi rời khỏi trường học đã từng do dự có nên nói cho Tô Vãn biết chuyện mình ra ngoài tham gia cuộc thi hay không, nhưng cuối cùng vẫn trầm mặc.   

Chuyện gì cũng nói với cô, nói không chừng sẽ bị chán ghét.   

Sau đó phải nộp lại điện thoại di động cho ban tổ chức, anh cũng không có cơ hội hối hận nữa, đợi đến sáng thứ bảy lấy được điện thoại di động, lúc này mới nhớ tới chủ nhật bọn họ còn có hẹn, lập tức nói cho Tô Vãn biết.   

Trong nháy mắt nghe Tô Vãn trả lời, anh đứng ở cuối hành lang, khóe môi nổi lên một tia khổ ý.

Phong Dương vươn ngón tay nhẹ nhàng kéo quần áo trước ngực, đầu ngón tay trắng bệch.

"Phong Dương, sao cậu lại đứng đây?" Người cùng tham gia cuộc thi đi đến chào hỏi.   

Phong Dương buông tay ra, làm như không có việc gì tắt điện thoại di động lại.   

"Lần này ban tổ chức ra đề quá khó, nghe nói có mấy người đều đang lén lút mắng người ra đề."

Đối phương là một thanh niên hai mươi bảy, hai mươi tám, cũng coi như là người hướng ngoại nhất trong tất cả mọi người, gặp ai cũng có thể nói được mấy câu.   

Trong số những người tham gia cuộc thi lần này, chỉ có một mình Phong Dương là sinh viên đại học, những người khác phần lớn là họa sĩ đã có tác phẩm và danh tiếng trong giới hội họa.   

Nói cách khác, từ thời khắc Phong Dương đến tham gia thi đấu, cũng có nghĩa là anh đã hoàn toàn bước chân vào giới hội họa, cũng đã được công nhận.   

Bên nhà trường đẩy anh tới tham gia cuộc thi, cũng có ý tứ mạ vàng ở trong đó.   

Người tham gia cuộc thi đều là họa sĩ có thực lực, đương nhiên người ra đề sẽ không tùy tiện ra đề, chuyện này cũng khiến cho những người khác oán giận.   

Để công bằng, mấy ngày trước khi vẽ, tất cả mọi người để phải nộp lại điện thoại di động, cho đến bây giờ mới có thể nhận lại.   

Phong Dương vừa lấy điện thoại di động đã lập tức gọi điện thoại cho Tô Vãn, chỉ là khi nghe thấy lời nói không hề gợn sóng của cô, trong lòng không khỏi nhói lên một chút.   

Cùng mọi người đi đến nhà hàng của khách sạn để dùng cơm, một mình Phong Dương ngồi trước cửa sổ, không khỏi nhớ tới thời điểm anh và Tô Vãn ngồi ở lầu hai vào mỗi tuần.   

Có lẽ trong lòng Tô Vãn, anh chỉ là một người có thể được thay thế bất cứ lúc nào, khi tâm tình tốt thì có thể ghi lại buổi hòa nhạc nửa đêm rồi gửi cho anh, có thể dạy anh tập lái xe vào mỗi tuần. Đợi đến khi phiền chán, cô có thể nhanh chóng bứt ra rời đi.  

Phong Dương mím môi nắm lấy thìa, trong lòng trống rỗng co rút đau đớn, không liên quan đến Tô Vãn, trái phải suy nghĩ ... Loại người như anh, trời sinh có thể tùy ý vứt bỏ.  

"Phong Dương." Một thanh niên tóc dài thon gầy ngồi đối diện anh, "Cảm thấy đề khó sao? Mọi người đều cảm thấy rất khó, lần đầu tiên cậu tham gia loại cuộc thi này nên không quen cũng là bình thường."

Anh ta đứng từ xa nhìn Phong Dương một mình yên lặng ngồi ở đây, thấy bộ dáng tâm tình của anh không cao nên đặc biệt tới xem vị nhân tài mới xuất hiện này.   

“...... Ừm." Trên mặt Phong Dương treo lên nụ cười yếu ớt, "Sau này sẽ quen."

Nếu giờ phút này Tô Vãn ở chỗ này, cô sẽ phát hiện Phong Dương lại đeo lên mặt nạ cười giả của mình một lần nữa.   

"Trước đây cậu học vẽ ở đâu?" Vẫn chưa từng nghe nói qua tên cậu, nhưng mà có thể bán bức tranh cho Đại J, cậu vẫn là điểm lợi hại." Thanh niên tóc dài giơ ngón tay cái lên nói.  

"Cao trung học ban nghệ thuật, có đăng ký vài khóa tập huấn" Phong Dương giải thích.  

"Thanh niên tóc dài: "..." Anh ta chính là muốn hỏi xem sư phụ của anh là người nào, chẳng lẽ phải nói trắng ra mới được?   

Có thể đến tầng lớp này của bọn họ, không ngoại lệ đều là những người giàu có thời gian chất đống, hơn nữa còn có danh sư chuyên môn chỉ đạo.   

Giống như trong hai mươi mấy người bọn họ, trên cơ bản đều là học trò của những người nổi tiếng trong giới hội họa, mọi người cùng nhau ăn cơm cũng có thể tùy tùy tiện tiện đụng phải sư đệ sư tỷ của mình.   

"Hình như chưa từng nghe nói qua sư phụ của cậu." Thanh niên tóc dài nói bóng nói gió hỏi.   

"Lão sư lớp nghệ thuật của cao trung?" Phong Dương giương mắt hỏi.   

“...... Không phải, cậu không có sư phụ mang theo sao? Chính là giống như tôi, sư phụ của tôi là Lộ Khánh Xuân, hai người ngồi ở bàn sau lưng cậu đều là đệ tử của Quý Mẫn Phục." Thanh niên tóc dài không nhịn được chỉ chỉ vào những người xung quanh, nói xuất thân của bọn họ, mà tất cả mọi người ở đây đều tò mò về xuất thân của Phong Dương.   

Lúc này Phong Dương mới hiểu được, trận đấu này giống như các môn phái thi đấu vậy.  

Chỉ có một mình anh không môn không phái, dựa vào việc khoa mỹ thuật đề cử mới có thể tiến vào.   

Phong Dương chậm rãi lắc đầu: "Không có."   

Thanh niên tóc dài: "?"   

Thấy trên mặt Phong Dương không có ý nói giỡn, khóe miệng thanh niên tóc dài giật giật: "Cậu đừng có nói với tôi, cậu là loại người bắt đầu từ cao nhị mới học vẽ, sau đó lại điên cuồng tập huấn trong mấy tháng."   

Loại người này cơ bản chỉ lấy việc tham gia nghệ thuật làm bàn đạp cho việc thi đại học, sau này có rất nhiều người đều sẽ không tham gia vào nội dung gì có liên quan đến nghệ thuật nữa, hơn nữa mới vẽ tranh được một hai năm, cơ bản không có tác dụng gì, càng đừng nói đến đến hiện tại có thể đạt được trình độ này.  

Thời điểm thanh niên tóc dài cho rằng mình nói có chút khoa trương, anh ta lập tức thấy Phong Dương gật đầu.   

Gật, đầu?!   

"Cậu không chỉ không có sư môn, mà còn lên đến cao nhị mới bắt đầu học vẽ tranh?!" Thanh niên tóc dài cao giọng lên khiến cho không ít người trong phòng ăn nhìn qua.   

Nếu là thật, vậy những người vất vả cực cực khổ khổ luyện vẽ từ nhỏ đến lớn như bọn họ được tính là cái gì? ?   

"Ừm." Phong Dương thừa nhận.   

Trước kia trường học cao trung của bọn họ có lập ra một lớp tranh sơn dầu, nghe nói là vì để cho trường học có thể nhận được danh hiệu, còn chuyên môn mời một lão sư dạy tranh sơn dầu tới dạy lớp học này.   

Trường học không dám dùng lớp mũi nhọn làm loại chuyện này, sợ lãng phí thời gian, mà lớp học của Phong Dương bình thường, vừa vặn thích hợp bị lấy ra làm đối tượng, sau khi học một học kỳ, nhà trường lấy được danh hiệu mà phía trên trao, chương trình giảng dạy cũng bị rút đi.   

Nhưng trước khi lão sư rời đi, khăng khăng kiến nghị Phong Dương nên đi con đường này.

"Em có thiên phú, cho dù phía sau không đi được bao xa, nhưng hiện tại lấy nó làm bàn đạp để thi vào một trường đại học tốt, so với hiện tại còn tốt hơn."   

Đương nhiên Phong Dương cũng muốn đi con đường này, từ lúc anh bắt đầu cầm cọ vẽ, dường như đã có thể tìm được một thứ để phát tiết.   

Chỉ là ... Chi phí học tập của sinh viên nghệ thuật quá cao, anh căn bản không đủ sức.   

May mắn thay, học kỳ cuối cùng, cô nhi viện nhận được một khoản tiền từ thiện, dành riêng cho những người theo học nghệ thuật.   

Dì vẫn luôn chăm sóc Phong Dương thay Phong Dương nộp đơn, lúc ấy Phong Dương còn chưa tới mười tám tuổi, cô nhi viện liền đồng ý chi trả số tiền này.   

Anh cứ như vậy mà học, may mắn là thành công bước vào Đại học A.

......   

Thanh niên tóc dài uống một ngụm trà trước mặt, loạn thất bát tao nói vài câu, sau đó giống như du hồn mà bay đi.   

Kỹ xảo thành thục như vậy, các loại màu sắc dùng cũng vô cùng hài hòa, vậy mà chỉ mới học vài năm? Một người không có lão sư chuyện môn chỉ dạy, nhưng so với bọn họ còn mạnh hơn???   

Chỉ sau một ngày, tất cả mọi người tham gia cuộc thi đều biết Phong Dương là một đối thủ vô cùng mạnh.   

Ánh mắt của mọi người cũng thay đổi, có người thì bội phục, có người lại kiêng kỵ.   

Nếu thật sự giống như Phong Dương nói, vậy anh cũng chỉ mới học ba năm, ba năm này có thể đứng ở cùng một trình độ với những người từ nhỏ đã cầm bút vẽ như bọn họ.   

Nói một câu thiên tài cũng không quá mức.  

Kết quả của cuộc thi được công bố vào chủ nhật.   

Chủ đề của cuộc thi lần này là 'giãy giụa', phần lớn mọi người để điều chỉnh bức tranh của mình sang màu sắc ảm đạm, toàn bộ bức tranh đều là nặng nề và ảm đạm.   

"Có một số người đã hoàn toàn lệch khỏi chủ đề, đem đề tài lần này hiểu sai." Mời tới là một lão họa sĩ trong nước, ngồi phía dưới có một vị đồ đệ nhỏ nhất ông ấy mang theo. "Tôi có thể hiểu được hiện tại điều kiện sống của mọi người rất tốt, rất nhiều người sinh ra đã ở vạch đích, vì vậy chỉ có thể nhìn thấy vẻ bề ngoài."  

Nói đến những điều này, trong lòng lão họa sĩ cũng có chút tiếc nuối.   

Một thời đại ổn định thịnh vượng, cộng với chi phí học nghệ thuật quá cao, vì vậy phần lớn các họa sĩ đều xuất thân từ những gia đình khá giả.   

Đã thật lâu không có bức tranh xuất sắc nào xuất hiện.   

Trong suốt lịch sử, những tác phẩm nghệ thuật bùng nổ, phần lớn không thể thoát khỏi mối quan hệ với thời kỳ loạn thế.   

"Nhưng mà vẫn có những người vẽ không tệ, nắm chắc được chủ đề." Lão họa sĩ nói đến đây, trên mặt lộ ra ý cười, "Giãy dụa, hai chữ không khó lý giải, khi vẽ mọi người cũng không cần suy nghĩ quá nhiều."

Tổng cộng có ba giải thưởng, lão họa sĩ bắt đầu từ bức tranh đứng thứ ba, cuối cùng là bức tranh đứng thứ nhất.

"Có đôi khi không nhất định phải biểu hiện ra sự giãy dụa cực độ trên bức tranh, cuộc thi lần này, bức tranh của Phong Dương là làm cho tôi hài lòng nhất." Ánh mắt lão họa sĩ dừng trên người nam sinh chói mắt nhất phía dưới, trong lòng có chút đáng tiếc mình không nhận được đệ tử như vậy, "Trên bức tranh dùng màu sắc tông sáng, toàn bộ bức tranh nhìn hài hòa thanh đạm nhưng lại vẫn luôn nắm chặt trái tim người xem. Có không ít thứ có thể học hỏi, mọi người có thể tự mình xem." - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Bức tranh của Phong Dương là tốt nhất, thời điểm trao giải, lão họa sĩ cũng lấy ra để mọi người cùng nhau xem.   

Có thể nói anh dùng sắc đậm đến mức hoàn toàn trái ngược với kỹ xảo truyền thống, chỉ dựa vào hứng thú chọn màu của mình, vô cùng khiêu thoát linh động.   

Có lẽ cũng có liên quan đến việc Phong Dương không trải qua việc được huấn luyện có hệ thống.   

Tin tức Phong Dương cầm được giải thưởng truyền đến khoa mỹ thuật của Đại học A, viện trưởng ngồi ở trong phòng làm việc, trực tiếp phun trà trong miệng ra.   

Sinh viên này ... Vốn dĩ là đưa đi để mạ vàng, kết quả trở tay chính là mạ một tầng vàng trong khoa của bọn họ.   

Viện trưởng cao hứng triệu tập hội nghị, thông báo tin tức này cho các lão sư trong khoa, nguồn sinh viên như khoa mỹ thuật của Đại học A bọn họ tuyệt đối có thể đi lên một tầm cao mới, chỉ cần Phong Dương có thể càng đi càng xa.   

......   

Phạm vi giãy dụa quá lớn, mà Phong Dương lại có quá nhiều giãy dụa, sau khi đoạt giải thưởng trở về, anh không dừng lại cọ vẽ, thậm chí tiếp tục dùng chủ đề này để sáng tác.

Sau bức tranh trong cuộc thi kia, anh liên tục vẽ bảy bức tranh, toàn bộ đều là chủ đề giãy dụa, trực tiếp dùng hai chữ này làm đề tài.  

Mất một tuần để hoàn thành những bức tranh này, hơn nữa chỉ vẽ vào những lúc rảnh rỗi, giống như những bức tranh này vẫn luôn tồn tại trong lòng anh, đã được miêu tả qua vô số lần ở trong lòng, chẳng qua hiện tại mới đưa vào trên vải vẽ tranh.   

Mà đợi đến thứ hai, có người đến đây tìm.  

Là lão họa sĩ đã trao giải vào hai tuần trước – Lộ Khánh Xuân.   

Ông ấy chạy tới khoa mỹ thuật của Đại học A để tìm Phong Dương, muốn Phong Dương nhận sư phụ.   

Nhưng không phải là nhận ông ấy.

Giới sơn dầu cũng có phe phái, phong cách của Phong Dương không thích hợp với Lộ Khánh Xuân, mà tương tự với một người khác.   

"Hà Giang Cửu, phong cách của ông ấy tương đối thích hợp với cậu." Lộ Khánh Xuân biết Phong Dương chưa từng được chỉ điểm gì, đáng tiếc mầm non tốt như vậy nhưng mình lại dạy không được, tuần trước vẫn luôn thay Phong Dương tìm kiếm sư phụ, cuối cùng tìm được Hà Giang Cửu, đối phương cũng chưa từng thu đồ đệ, vừa vặn.   

"Tuy rằng thiên phú của cậu tốt nhưng cơ sở cũng không vững chắc, càng đi lên mới nhận thấy không đủ." Lộ Khánh Xuân hòa ái nói, "Hà Giang cửu chưa từng thu qua đồ đệ, người còn ở nước ngoài, qua một thời gian nữa mới trở về, hai người gặp mặt nhau một lần, đến lúc đó tôi giúp hai người kéo dây."

"Cảm ơn lão sư." Phong Dương khom lưng cảm ơn.   

"Chuyện nhỏ, cậu có thể đứng lên, quốc gia chúng ta lại có thêm một nhân tài." Lộ Khánh Xuân xua tay, vốn dĩ tranh sơn dầu là của nước ngoài, chẳng qua mấy năm gần đây trong nước mới đứng lên.   

......

Sau khi đi ra khỏi văn phòng, Phong Dương giương mắt nhìn về phía tây nam, khoa máy tính ở đó.   

Anh và Tô Vãn đã có hai tuần không gặp nhau.   

Tô Vãn không gặp được Phong Dương, hai tuần nay cô vẫn luôn bận rộn với việc đi học và tập huấn.  

Bắt đầu từ tuần trước, cô cùng Quách Nguyên Châu và La Tử Minh đi tìm Chu Đảo, thậm chí bọn họ còn yêu cầu bịt mắt mới có thể đi qua.   

"Mẹ kiếp, đây là căn cứ bí mật gì sao?" Quách Nguyên Châu biết rõ bên cạnh có hai người đỡ mình nhưng còn muốn làm bộ làm bộ, cố ý vươn hai tay về phía trước để dò đường.  

Tô Vãn đi ở phía trước, cũng là người đầu tiên mở bịt mắt ra.   

Cô vừa mở mắt đã nhìn thấy Chu Đảo và Trương Nhân Thủy đứng ở trước mặt, sau lưng có hơn mười máy tính, trước mặt máy tính đều có người ngồi.   

"Xin lỗi mấy vị." Chu Đảo cười cười, nghiêng người bảo bọn họ đem toàn bộ hình ảnh trong phòng thu hết vào đáy mắt, "Mấy người còn không phải là người của chúng tôi, muốn tới đây, chỉ có thể như vậy."

La Tử Minh kéo bịt mắt xuống, đánh giá chung quanh: "Hai người làm việc ở đây sao?"

"Đúng vậy, mỗi ngày chúng tôi đều ở đây duy trì an ninh mạng." Trương Nhân Thủy tự hào nói, "Nói thật, nếu không có chúng tôi, môi trường mạng bên ngoài tuyệt đối sẽ thay đổi rất nhiều.”  

Mỗi ngày đều có rất nhiều người tới công kích máy chủ.   

Một số là đường dây quân sự, hoặc là cơ mật khác, trách nhiệm của bọn họ vô cùng lớn.  

Tô Vãn đi ngang qua một người bên cạnh, nhìn thấy một loạt mã trên máy tính của anh ta, nhận ra đây là máy chủ độc quyền của một doanh nghiệp quân sự lớn.   

"Mười tuổi Hướng An Chí đã công kích trang web của tổng thống nước M, sau đó là một loạt sự tích, các cậu tự xem." Chu Đảo đem ba phần tư liệu giống nhau ném cho đám người Tô Vãn.   

"Mẹ kiếp, anh ta điên như vậy sao? Cũng không sợ phạm pháp?" Lần đầu tiên Quách Nguyên Châu nhìn thấy, vẻ mặt khiếp sợ.   

Cậu ta chính là lương dân, không bao giờ làm ra loại chuyện phạm pháp như vậy.   

"Vạn nhất thất thủ bị người ta bắt được, không phải là cậu ta sẽ bị bắt đi sao?”   

Trương Nhân Thủy ở bên cạnh giải thích: "Cậu ta có người chống lưng, là một nhân vật lợi hại."   

Hacker đỉnh cấp không thể chịu được quy tắc, hoàn toàn dựa vào lương tâm, không bao giờ đi làm những chuyện trái pháp luật.   

"Các cậu không kém, kém chính là phần kinh nghiệm thực chiến chủ động công kích kia." Chu Đảo có chút bất đồng với ngày thường, lúc nói chuyện mang theo chút phô trương cực độ.   

Tô Vãn đứng ở bên cạnh híp mắt, giờ phút này Chu Đảo mới trùng hợp với người trong tưởng tượng nhiều năm trước của cô.  

"Nhiệm vụ tuần này là tấn công hệ thống an ninh của Lầu Bảy Góc." Chu Đảo nhẹ nhàng sắp xếp nhiệm vụ.   

La Tử Minh quay đầu nhìn về phía Chu Đảo: "Chu ca, cái này phạm pháp đúng không? Bị bắt thì làm sao bây giờ?"   

Bởi vì trước kia rất nhiều hacker lấy công kích Lầu Bảy Góc làm cột cờ, dẫn đến việc Lầu Bảy Góc thường xuyên bị công kích, có đôi khi cao thủ ra tay, hệ thống phòng hộ của Lầu Bảy Góc sẽ bị lật xe, nhưng từ sau khi bọn họ đặc biệt mời cao thủ ngồi trận, hiện tại Lầu Bảy Góc hoàn toàn không giống mấy năm trước.   

Quách Nguyên Châu cũng vội vàng gật gật đầu: "Bọn tôi lại không có thân thích nào có thể chống lưng."   

Chu Đảo cười nhạo: "Sợ cái gì? Có quốc gia chống lưng cho mấy người."

Có đôi khi người của bọn họ cũng sẽ cải trang thành người của nước M để tấn công Lầu Bảy Góc, tìm hiểu về hệ thống phòng hộ của đối phương.   

"Một tuần này các cậu đến làm cái này, thời gian còn lại thì sẽ thi đấu với hai người chúng tôi." Thời điểm nói chuyện Chu Đảo nhìn về phía Tô Vãn.   

Ba người không có kinh nghiệm thực chiến, đối diện lại là vô số cao thủ canh giữ, tốc độ tiến lên vô cùng chậm, nhưng mà cũng ngoài ý muốn của Chu Đảo và Trương Nhân Thủy. Sau khi xâm nhập thất bại bị phát hiện, Tô Vãn cùng La Tử Minh Quách và Nguyên Châu lại có thể hoàn toàn không cần bọn họ trợ giúp, cuối cùng an toàn lui ra.   

"Cũng được." Chu Đảo nhướng mày nói.   

Nhưng đối với Tô Vãn cùng La Tử Minh và Quách Nguyên Châu, thất bại chính là thất bại, thành công rời khỏi không được coi như là lợi hại.   

Chỉ có điều thất bại có thể lây nhiễm.  

Từ sau khi Hướng An Chí chèn ép Tô Vãn, sau đó đối đầu với Chu Đảo, cô lại cảm nhận được tư vị hoàn toàn bại trận một lần nữa.   

Cho dù tinh thần cầu thắng của Tô Vãn không mạnh như vậy, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng.   

Về phần La Tử Minh cùng Quách Nguyên Châu, cũng không ra được mấy chiêu dưới tay Trương Nhân Thủy.   

"Ha ha ha, trước kia nhường các cậu một chút thôi, thật sự cho rằng chúng tôi ngây người ở nơi này gần mười năm sao." Trương Nhân Thủy đắc ý nhìn Quách Nguyên Châu cùng La Tử Minh đang ủ rũ, vỗ vỗ bụng, "Danh hào Trương gia cũng không phải là nói cho có."

Thời gian rảnh rỗi, mấy người Tô Vãn có thể ở chỗ này nhìn xem những người khác đang làm gì, người bên trong đều là tinh anh, mỗi người đều có sở trường của mình. Ngắn ngủi một tuần, Quách Nguyên Châu đã cùng mấy người khác xưng huynh gọi đệ, chỉ dạy lẫn nhau.

Đương nhiên, Tô Vãn không cho rằng lòng phòng bị của bọn họ nông cạn như vậy, có lẽ là bởi vì có người nói qua cái gì đó.   

La Tử Minh xuyên qua cửa kính nhìn Chu Đảo nói chuyện với những người khác, quay đầu hỏi Tô Vãn: "Lúc trước... Chu Đảo làm dự án là để đi ra ngoài vớt nước luộc sao?"   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp