Bẫy Rập

Chương 65
Đợi Phong Dương lái xe đi qua khúc cua S rồi dừng lại, lúc này Tô Vãn mới mở miệng gọi anh.   

"Ừm?" Trên mặt Phong Dương duy trì bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía Tô Vãn.  

"Đừng nhúc nhích." Tô Vãn nói xong, cởi dây an toàn ra, chậm rãi tới gần Phong Dương.  

Hành động bất thình lình khiến Phong Dương cứng đờ tại chỗ, anh run rẩy, thậm chí ngay cả hô hấp cũng nhẹ xuống. Đầu ngón tay muốn nắm chặt cái gì đó, nhưng xung quanh lại không có, chỉ có thể vô lực rủ xuống đùi.  

Tô Vãn đến gần rồi dừng lại, vươn tay đặt ở xương mày của anh nhẹ nhàng chạm vào: "Không rách da." Cũng không phải vết bẩn, chỉ là một vết đỏ, hẳn là vừa rồi đụng phải xương mày.   

Bởi vì làn da của anh trắng nên một lúc sau mới có dấu vết.   

Khoảnh khắc đầu ngón tay ấm áp chạm vào xương mày, Phong Dương rất khó nói rõ cảm xúc trong lòng mình là tiếc nuối hay là xúc động nhiều hơn.   

Nhưng rất nhanh Tô Vãn đã xác nhận xong dấu vết kia là cái gì, lập tức thu tay lại.   

"Tôi đi tìm chút thuốc bôi cho cậu." Tô Vãn nói xong liền xoay người muốn xuống xe, căn bản không để ý tới ảnh hưởng mà mình tạo thành cho người bên cạnh.   

Lúc này Quách Nguyên Châu cùng Dịch Nhất cũng lái tới, vượt qua xe của Phong Dương. "Ngọa tào, ban ngày ban mặt, hai người bọn họ đang làm gì vậy?!" Quách Nguyên Châu chỉ nhìn thấy Tô Vãn dán qua chỗ ngồi của Phong Dương, góc nhìn của cậu ta rất dễ đánh lừa thị giác.   

Dịch Nhất: "Cậu quản bọn họ làm gì."   

Quách Nguyên Châu khiếp sợ: "Lão đại của mình, sao có thể mặc kệ được? Phong Dương thật thảm."

Vẻ mặt của Quách Nguyên Châu vô cùng đồng tình, từ sau khi lão đại coi trọng Phong Dương, liền mạnh mẽ muốn cùng người ta làm bạn bè, tuy rằng cậu ta thừa nhận chuyện làm bạn bè với lão đại rất tốt, nhưng Phong Dương một người như hoa như ngọc ... Không đúng, là sinh viên tuổi trẻ mỹ mạo, nhưng lại bị lão đại động tay động chân như vậy.   

Dịch Nhất không trả lời cậu ta, cúi đầu nhìn tin nhắn Tô Vãn gửi tới, hỏi xem phòng y tế ở đâu?   

Dịch Nhất: "Tầng hai bên phải, rẽ vào trong cùng."   

Quách Nguyên Châu còn đang ngắm xe của Tô Vãn, quả nhiên thấy sau khi Phong Dương xuống xe, mất tự nhiên vươn đầu ngón tay sờ sờ xương mày của mình. Lấy thị lực 5,2 của cậu ta, rõ ràng nhìn thấy sườn mặt của Phong Dương nổi lên một màu hồng nhạt.   

Chẳng lẽ vừa rồi lão đại làm cái gì đó với Phong Dương. Ngay cả thỏ cũng không ăn cỏ gần hang, vậy mà lão đại lại mượn cơ hội để chiếm tiện nghi của Phong Dương.   

Chậc chậc.   

"Ai, sao bọn họ không đi? Không tập lái xe nữa sao?" Quách Nguyên Châu nhìn Tô Vãn và Phong Dương cùng nhau đi về phía tòa nhà, không khỏi tò mò dò đầu ra ngoài nhìn.   

"Đi bôi thuốc cho Phong Dương." Dịch Nhất mở cửa xe, "Xuống xe, mình dẫn cậu đi đua xe."

Vẻ mặt của Quách Nguyên Châu hiện lên nghi hoặc: "Làm sao cậu biết? Không phải, cái gì đua xe?"  

Xe của mình ở chỗ này, Dịch Nhất muốn lấy xe nào để đi đua xe? Chẳng lẽ muốn lén đi xe Phong Dương? Kích thích như vậy sao?!   

"Tô Vãn vừa mới gửi tin nhắn nói cho mình biết." Dịch Nhất cất điện thoại di động lại, không cho cậu ta xem, "Cô ấy nói bạn của cô ấy có mấy chiếc xe thể thao, chúng ta có thể tùy ý lái."

"Ồ." Quách Nguyên Châu không có một chút hoài nghi, dù sao Tô Vãn cũng rất có tiền, khẳng định bạn của cô cũng có tiền, mấy chiếc xe thể thao mà thôi.   

Dịch Nhất xuống xe mang Quách Nguyên Châu trực tiếp đi về phía gara, thậm chí cô đã chuẩn bị chờ Quách Nguyên Châu hỏi. Hỏi tại sao Tô Vãn lại nhắn tin cho cô ấy mà không phải là mình, hỏi tại sao cô ấy lại quen thuộc với nơi này như vậy.   

Nhưng Quách Nguyên Châu không có phản ứng, ngược lại nhìn xung quanh khắp nơi, trên mặt lộ ra nụ cười không biết cái gọi là, thoạt nhìn giống như bà ngoại Lưu đi vào thành phố.   

Chờ đi theo Dịch Nhất một hồi lâu, Quách Nguyên Châu mới bắt đầu hồi tưởng ra một chút không thích hợp, cậu ta dừng lại hô: "Không đúng, cậu lừa mình!"   

Dịch Nhất dừng lại xoay người, chờ Quách Nguyên Châu hỏi.   

"Không phải lúc trước cậu nói mình bị mù đường sao, còn bắt mình phải nhìn bản đồ!" Quách Nguyên Châu lên án, "Cậu nhìn xem, hiện tại chỉ cần đi một lần là có thể nhớ rõ ràng như vậy."

Sau khi lừa gạt bắt được chính mình vào tay, liền nhanh chóng lộ nguyên hình như vậy!  

Thật quá đáng! Làm cho mỗi lần ra ngoài cậu ta đều lo lắng Dịch Nhất bị lạc đường.   

Dịch Nhất: "... Chỉ có cái này?"   

Quách Nguyên Châu ngẩn người: "Còn có cái gì?"   

Dịch Nhất: "Không có."

Còn tưởng rằng đã bị phát hiện, kết quả đợi nửa ngày cũng chỉ có vậy.   

Chỉ có thể nói không hổ là Quách Nguyên Châu.   

Dịch Nhất đi vào gara của mình, từng chiếc siêu xe đều dừng ở bên trong, người bình thường nhìn cũng sẽ kinh diễm, ngay cả như loại người quen xe thể thao như La Tử Minh cũng thèm muốn xe của cô.   

Kích cỡ của mấy chiếc xe này đều là do cô bỏ một số tiền lớn để làm ra.

Nhưng mà hiển nhiên là Quách Nguyên Châu không ở trong đó, thậm chí cậu ta còn cảm thấy máy chiếc xe này còn không đẹp bằng Tiểu Phấn của mình. Quách Nguyên Châu đi vòng quanh gara lớn một vòng, sau đó nhìn một chiếc xe màu hồng nhạt trong góc: "Đây là xe của bạn La Tử Minh, lúc trước mình đã từng ngồi!"   

Lúc ấy La Tử Minh không ngừng khen chiếc xe này thật tốt.   

Nếu là như vậy, người bạn này là bạn chung của Tô Vãn và La Tử Minh.   

Trong đầu Quách Nguyên Châu chỉ hiện lên ý nghĩ này trong nháy mắt, sau đó liền nhìn về phía Dịch Nhất: "Lão đại nói tất cả xe nơi này đều có thể lái sao?"   

Chủ nhân của mấy chiếc xe này, Dịch Nhất: "Đúng vậy, cô ấy nói có thể."  

Quách Nguyên Châu cảm thán nói: "Quả nhiên vẫn là lão đại lợi hại." La Tử Minh chỉ có thể mượn cớ để lái vài ngày, lão đại lại có thể để cho bọn họ tùy tiện lái.  

"Chúng ta lái chiếc này!" Quách Nguyên Châu chỉ vào chiếc xe màu hồng kia.   

Chờ Dịch Nhất lái xe ra ngoài, Quách Nguyên Châu ngồi ở ghế lái, lấy điện thoại di động ra chụp một tấm ảnh của mình và Dịch Nhất, sau đó gửi cho La Tử Minh kèm theo biểu tình đắc ý: "Xem đi, hôm nay mình có thể lái chiếc xe này."   

La Tử Minh nhìn thấy Dịch Nhất trong ảnh: "..."   

Không!   

Tại sao phú bà lại không thích chính mình?! Chẳng lẽ phú nhị đại thì không thể được phú bà yêu thích sao?   

Trong lúc Dịch Nhất chở Quách Nguyên Châu đua xe, Tô Vãn đã mang theo Phong Dương đi phòng y tế, hiện tại không có thi đấu, bên trong cũng không có bác sĩ, chỉ có hòm thuốc đặt ở bên trong.   

Tô Vãn lấy thuốc ra, xoay người bảo Phong Dương ngồi xuống, cô nhìn chằm chằm xương mày của anh, nhíu nhíu mày, dấu vết kia càng ngày càng rõ ràng.   

"Có đau không?" Tô Vãn hỏi.   

Phong Dương lắc đầu, anh không nhìn thấy dấu vết trên xương mày của mình, chỉ là đơn thuần không nhận ra đau đớn.   

Sau khi bôi thuốc xong, Tô Vãn ngồi đối diện Phong Dương nhìn anh, có chút thất thần.  

Bởi vì dì Tô đã làm việc trong giới nghệ thuật nhiều năm, bản thân cũng là nghệ sĩ, từ nhỏ Tô Vãn cũng đã gặp không ít người được gọi là nghệ thuật nhân sĩ. Trong đó có một đại bộ phận không lớn người có khí tức nghệ thuật không nồng đậm, trong mắt đối với quyền thế tiền bạc dục vọng cũng không ít. Một bộ phận người khác tự cho rằng ăn mặc kỳ lạ chính là nghệ thuật.   

Tô Vãn nhìn Phong Dương đối diện, anh không giống bọn họ, trời sinh trên người luôn quanh quẩn một loại dụ dỗ nhàn nhạt, cái loại dụ dỗ khiến người khác muốn đi thăm dò, muốn càng tới gần anh. So với bức tranh anh vẽ, cô càng cho rằng bản thân Phong Dương càng thuộc về người trong tranh, so với tranh vẽ càng nghệ thuật hơn, phong phú hơn.  

Trong phòng y tế, hai người ngồi đối diện như vậy, Phong Dương bị cô nhìn mãi, gần như không dời mắt được, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng quay đầu lại: "Chúng ta nên đi thôi."

“...... Ừm. "Tô Vãn sửa sang lại suy nghĩ tán loạn của mình, cùng Phong Dương đi tới đường băng một lần nữa.   

Vừa lúc Dịch Nhất lái xe thể thao chạy như bay mà đi ngang qua bọn họ, trong lúc đó còn kèm theo tiếng thét chói tai của Quách Nguyên Châu. Một tiếng thét vừa hoảng sợ lại vừa phấn khích.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

“......”   

Phía sau Quách Nguyên Châu cùng Dịch Nhất đều đua xe, mà Tô Vãn cùng Phong Dương vẫn đang tập lái xe như cũ.   

Sau khi hai người kia lái xe quay trở về, Dịch Nhất dẫn bọn họ đi ăn mấy món đặc sắc, sau đó mới trở quay về trường.  

Trước khi trở về phòng ngủ, Phong Dương nhìn Tô Vãn, nghiêm túc nói một câu cảm ơn.

"Chúng ta là bạn bè, không cần phải nói hai chữ này." Tô Vãn lấy ra một tuyp thuốc bôi từ trong xe đưa cho Phong Dương, cô vươn ngón trỏ đặt lên môi mình: "Lén lấy ở sân."  

Phong Dương rũ mắt nhìn thuốc kia, không ngừng hồi tưởng lại hai chữ "bạn bè" mà cô nói.   

Bạn bè của cô rất nhiều, anh tham lam như vậy, không muốn làm bạn của cô nữa.   

Nhưng nửa câu sau của Tô Vãn mơ hồ mang theo thân mật, Phong Dương lại cảm thấy sung sướng, giống như trong toàn bộ trời đất này, bí mật này là của riêng bọn họ.   

Phong Dương ngước mắt lên, khóe môi hơi cong, đôi mắt hoa đào cong thành trăng lưỡi liềm: "Được."   

Sau đó xoay người đi lên lầu.   

Tô Vãn đứng bên cạnh xe chậm chạp không rời đi, càng chính xác hơn là sững sờ tại chỗ.  

Phong Dương... Thật giống như là dựa trên sở thích của cô mà lớn lên.   

Thanh tuấn tự phụ nhưng khi cười lại giống như tướng mạo hải yêu câu người, ngón tay sạch sẽ xinh đẹp, không chỗ nào là không tinh xảo, cho dù là từ góc độ nào cũng có thể tìm được điểm chụp.   

Ý nghĩ mà cô áp chế hồi lâu lại một lần nữa dâng lên từng chút từng chút một, giống như nước suối đang chậm rãi toát ra.   

Nếu ... Có thể để cho anh làm nhân vật chính cho ảnh chụp của cô...   

Phong Dương lên lầu chuẩn bị trở lại phòng ngủ, vừa lúc ở hành lang nhìn thấy Hứa Chiếu đứng trước lan can.   

Đột nhiên Hứa Chiếu tò mò hỏi, "Rất nhiều người trong khoa mỹ thuật chúng ta đều đang đoán xem hai người có quan hệ gì."

Thỉnh thoảng Tô Vãn lại tới tìm Phong Dương, hai người thường xuyên hẹn nhau ra ngoài, so với tình nhân hẹn hò còn thường xuyên hơn, nhưng Phong Dương lại chưa từng thừa nhận.   

“...... Bạn bè." Phong Dương nhíu mày lạnh nhạt nói.   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp