Bẫy Rập

Chương 70
Phong Dương cầm một khẩu súng trên tay, thấp giọng nói: "Không cẩn thận ấn nhầm."   

Tô Vãn cũng không nói gì, vừa rồi chỉ là kinh ngạc phản ứng cực nhanh của anh, cô xoay người nhìn Lâm Nhạc đối diện.   

"Tô Vãn, đã lâu không gặp." Lâm Nhạc vừa cầm súng lên đã nhìn thấy hai người liền buông xuống, cậu ta lải nhải nói, "Khi nào có thời gian thì có thể bên Đại học S của chúng tôi cùng nhau chơi đùa, bên chúng tôi cũng có rất nhiều đồ ăn ngon.”  

Dứt lời, cậu ta lại nhìn về phía Phong Dương: "Ai, lâu rồi không gặp, cậu phản ứng nhanh hơn trước rất nhiều." Một phát súng vừa rồi chính là chiếu theo vị trí có thể bị thương tổn của nhân vật mà đánh, nếu hướng lên trên một chút thì có thể trực tiếp nổ tung đầu.   

Vốn dĩ người trong phòng phát sóng trực tiếp đang xem Tiểu Nhạc gia đi khắp nơi chơi chiến tranh du kích, nhưng hiện phong cách lại đột biến, biến thành tán gẫu nói chuyện phiếm, không khỏi khiến cho người ở trong phòng phát sóng trực tiếp dò hỏi.   

【Tình huống gì vậy, Tiểu Nhạc gia quen biết hai người này sao? 】

【Người mới đến phải không? Tiểu Nhạc gia thường chơi chung nhóm với hai người này, hơn nữa trong tay FY kia còn có chiếc xe đạp duy nhất trong trò chơi này. 】

【 Nhìn thấy hai người bọn họ, đột nhiên nhớ tới lần phòng phát sóng trực tiếp đó, hai người Zero và FY lớn lên cũng quá đẹp đi. 】

【Có hình ảnh nào không? Lúc trước tôi không xem buổi phát sóng trực tiếp kia. 】

【Không, vừa phát ra hình ảnh đã bị nứt ra. 】   

......   

"Hình như sáu tháng cuối năm mê ngữ có bản đồ mới ra, có muốn cùng nhau chơi hay không?" Lâm Nhạc nói xong, lại cố ý hỏi Phong Dương một lần, "Cậu muốn tới sao?"   

Trong mắt Lâm Nhạc, Phong Dương đồng ý, vậy nhất định Tô Vãn sẽ đồng ý đi cùng.   

Phong Dương không nói lời nào, Tô Vãn đứng ở bên cạnh nói một câu xem thời gian.   

Ba người đứng chung một chỗ tán gẫu với nhau, đang chuẩn bị tách ra, Phong Dương quay đầu hỏi Tô Vãn, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu ấy không phải đồng đội của chúng ta."   

Tô Vãn nhìn nhân vật trong giao diện trò chơi: "Ừ, vậy giết?"   

Lâm Nhạc: "???" Cậu ta vẫn còn đứng đây nghe đấy!   

Người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp cũng nghe được lời của bọn họ, sau đó mắt thấy Tiểu Nhạc gia vội lăn lộn chạy trốn, ngay cả súng cũng quên giơ lên.   

Tô Vãn ở phía sau nổ súng, một phát so với một phát lại càng chuẩn.   

Trước khi chết, nhân vật trong trò chơi của Lâm Nhạc nằm trên mặt đất, mặt hướng lên trời, gian nan nhìn hai người đến cướp trang bị của mình, nói: "Hai người ... Thật tàn nhẫn!"  

Tô Vãn ngồi xổm xuống, nhìn cậu ta: "Sao còn chưa chết?"   

Lâm Nhạc: "..." Vừa rồi còn thân thiện nói chuyện với nhau? Trong nháy mắt đã mong cậu ta chết.

Phòng phát sóng trực tiếp một mảnh ha ha ha, cuối cùng máu của Lâm Nhạc cũng chảy không còn một chút, rời khỏi trò chơi.   

"Hai người này đều vô cùng tàn nhẫn." Lâm Nhạc oán giận trong phòng phát sóng trực tiếp, "Người của A đại một chút cũng không có hiền lành như S đại của chúng tôi! Chơi trò chơi nhớ tìm S đại chúng tôi, đừng cùng với A đại, nhìn thấy không, tôi chính là kết cục."

【Nhưng là vừa rồi cậu hẹn bọn họ cùng nhau chơi bản đồ mới. 】  

【Ha ha ha ha, Tiểu Nhạc gia chết rất có ý nghĩa. 】

【Chỉ có tôi cảm thấy FY là thuốc hạ nhãn áp sao? 】

【Hừmmm, không cần thiết, chỉ trách Tiểu Nhạc gia lớn lên xấu xí như vậy. 】

【 Tiểu Nhạc gia xấu xí??? Lầu trên không biết Tiểu Nhạc Gia là một cây cỏ tươi non của lĩnh vực phát sóng trực tiếp sao? 】

【 Nói thật, so với FY, quả thật Tiểu Nhạc quả thật lớn lên có chút bình thường. 】

Màn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp cãi nhau lật trời, Lâm Nhạc đã bắt đầu ván game tiếp theo, lần này không đụng phải Tô Vãn và Phong Dương nữa, phong tư của Tiểu Nhạc gia lại tái hiện một lần nữa.   

......   

"Vừa rồi bắn không tệ." Tô Vãn nhìn về phía Phong Dương, ngón tay điều khiển nhân vật trong trò chơi đi về phía trước.   

Phong Dương cho rằng cô phát hiện ra cái gì đó, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Chỉ là không cẩn thận ấn nhầm, không nhìn thấy cậu ấy đi ra."   

"Ừm." Tô Vãn vẫn chưa nghiên cứu kỹ, cô mang theo Phong Dương đi ghi điểm ở khắp nơi.

Hai người liên tục chơi mấy ván game, điểm tích lũy của Phong Dương mới chậm rãi rời xa đường nguy hiểm.   

"Hiện tại Hà Giang Cửu đã là sư phụ của cậu?" Tô Vãn buông điện thoại xuống, tựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn Phong Dương.   

Phong Dương gật đầu, quay lại đối diện với ánh mắt Tô Vãn, bên trong trống rỗng nhàn nhạt, dường như cô chỉ thuận miệng hỏi.   

Hai người ngồi ở hàng cuối cùng, bản thân cách gần, có người từ phía sau đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy bọn họ thì hơi sửng sốt, còn tưởng rằng mình đụng phải cái gì đó, chờ đi tới phía trước lặng lẽ quay đầu mới phát hiện là hai vị này, hẳn là đang nói chuyện, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống.   

Người đầu tiên bước vào, lúc sau các sinh viên khác cũng liên tục bước vào lớp.   

"Mấy ngày gần đây ... Rất bận rộn?" Phong Dương cầm bút trong tay, chậm rãi xoay chuyển, giống như đang tán gẫu.   

"Có chút." Ánh mắt Tô Vãn bất giác bị ngón tay anh hấp dẫn, hiện tại đã là cuối tháng mười, có không ít người đã bắt đầu mặc áo khoác.   

Phong Dương cũng không ngoại lệ, hôm nay trên người anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, tay áo chỉnh tề khoác lên cổ tay trắng nõn, chỉ có mỗi lần chuyển động thân bút, cổ tay mới lộ ra một chút.   

—— khép hờ không che.   

Một chút trắng như tuyết như sương, dưới lớp vải màu đen lại càng nổi bật, có vẻ quá chói mắt.   

Từ trước đến nay Phong Dương vẫn rất mẫn cảm với tầm mắt của Tô Vãn, gần như lập tức nhận ra cô đang nhìn cổ tay mình.   

Không có cảm thấy phiền chán giống như lúc ban đầu, thậm chí trong lòng anh còn có chút sung sướng nhàn nhạt.  

Hy vọng có thể nhận được nhiều ánh mắt của Tô Vãn, hy vọng tất cả trong mắt cô đều là chính mình.   

Bút trên tay Phong Dương di chuyển chậm hơn một chút, thời gian lộ ra cổ tay trắng lạnh dừng lại lâu hơn, quả nhiên tầm mắt của Tô Vãn rơi vào trên người anh càng lâu.   

Nhưng chuông vừa vang lên, Tô Vãn lập tức tỉnh táo lại, cô thu hồi tầm mắt không nhìn Phong Dương nữa, làm như không có việc gì nhìn về phía bục giảng, lão sư đến.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Lúc này Phong Dương mới dừng bàn tay chuyển bút, anh rũ mắt buông tay xuống, ở dưới bàn học, dùng tay kia nhẹ nhàng đặt lên cổ tay vừa rồi chuyển bút.   

...... Cô cảm thấy hứng thú với bàn tay của chính mình sao?   

Trong lớp học thưởng thức phim truyền hình, lão sư như thường lệ chiếu một bộ phim, cố ý kéo rèm cửa sổ trong phòng học, ngay lập tức lớp học trở nên tối tăm.   

Tâm tư Phong Dương không ở trên phim, ánh mắt anh rơi xuống màn hình nhưng không có xem vào.   

Anh biết bàn tay của mình vô cùng đẹp, mọi người xung quanh cũng thường công nhận.

Phong Dương hồi tưởng lại thời gian anh và Tô Vãn ở chung, cô không chỉ một lần nhìn mình như vậy, lúc đầu khi hai người còn chưa quen thuộc, cô càng nhìn càng không kiêng nể gì.   

Sau này ... Khi bọn họ càng ngày càng gần nhau, Tô Vãn lại dần dần rất ít dùng ánh mắt này nhìn mình, chỉ là giống như bạn bè bình thường ở chung.   

Phong Dương có chút thất thần, nói không nên lời là mất mát hay là ý nghĩ khác.   

Lần này Tô Vãn ngồi bên cạnh xem phim rất nghiêm túc, hoàn toàn không ngủ gật, ngồi trong lớp cùng các bạn học xung quanh xem xong phim.   

"Nhà trường sẽ kiểm tra bài tập về nhà, cho nên tuần sau mỗi người nhớ nộp lại một bài bình luận phim điện ảnh, có thể là một trong những bộ phim mà từ trước đến nay các em đã xem qua trên lớp." Trước khi lớp học kết thúc, đột nhiên lão sư nói.   

Một bài bình luận phim điện ảnh, cũng không phải là việc khó gì, tất cả sinh viên đều trả lời tốt.   

Tô Vãn đứng dậy, nửa cúi đầu nhìn Phong Dương còn đang ngồi: "Lát nữa gặp mặt."   

Dứt lời, liền chạy tới khoa máy tính.   

Phong Dương cũng cần đi học, anh lại quay về khoa mỹ thuật, lão sư trong lớp còn đặc biệt điểm danh anh, nói hiện giờ anh đã là đệ tử của Hà Giang Cửu.   

Mọi người trong lớp đều thán phục, chuyện này có nghĩa là con đường tiếp theo của Phong Dương sẽ dễ dàng hơn người bình thường không ít, ít nhất sau khi tốt nghiệp, anh không cần phải giống như các bạn học khác, thậm chí là không cần tìm đường vào trong cái giới này.   

Phong Dương thờ ơ nghe lão sư giảng bài, suy nghĩ bay xa.  

Đợi đến khi tan học, anh đi vào nhà vệ sinh nam, đứng trước gương.   

Nam sinh trong gương tuấn mỹ đến cực điểm, một đôi mắt hoa đào quanh năm sương mù mờ mịt, có vẻ có chút mập mờ ái muội, là một trong những bộ phận mà Phong Dương ghét nhất. Xuống chút nữa là sống mũi thẳng, cuối cùng là đôi môi đỏ quá mức.   

Tầm mắt của Phong Dương hướng xuống phía dưới, rơi vào trên cần cổ thon dài trắng nõn của mình, bởi vì chuyện trong quá khứ nên anh luôn có thể mặc quần áo tỉ mỉ không chút cẩu thả, cúc áo trên cùng cũng luôn cài lại, mặc dù có nóng đến đâu cũng thích mặc áo dài tay, bởi vì như vậy có thể làm cho anh sinh ra một loại ảo giác ngăn cách ánh mắt của người khác, càng không cần đề cập đến loại thời tiết vào mùa thu này.   

Anh cúi đầu vươn hai tay ra, ngón tay thon dài tinh tế, làn da trắng nõn đến thông suốt, gần như có thể nhìn thấy mạch máu nhàn nhạt.   

Phong Dương biết tay mình đẹp, có đôi khi vẽ tranh, người bên cạnh sẽ thường xuyên khen tay anh đẹp, thích hợp hơn để chơi đàn.   

Chậm rãi cởi nút áo ra, lại xắn ống tay áo lên, lộ ra cổ tay mảnh khảnh như tuyết trắng.  

Phong Dương lại ngước mắt nhìn mình trong gương, vươn tay kéo khóa áo khoác ra, chỉ là áo sơ mi bên trong vẫn cài chỉnh tề như cũ.   

Phong Dương do dự rũ mắt một hồi mới cởi một cái nút ra, xương quai xanh ở bên trong áo sơ mi như ẩn như hiện, nhìn không rõ ràng. "Sao cậu vẫn còn ở đây?" Hứa Chiếu từ nhà vệ sinh đi ra, lúc chuẩn bị rửa tay, ở gian ngoài nhìn thấy bạn cùng phòng thì thuận miệng hỏi, không phải bình thường giờ này đều đi ăn cơm cùng Tô Vãn sao?   

Phong Dương đặt tay dưới vòi nước cảm ứng: "Rửa tay."   

"Sắp tới sẽ mở đại hội thể thao." Hứa Chiếu rửa tay xong, soi gương sửa sang lại tóc mình, "Mình dự định đi báo chạy đường dài, đến lúc đó nhớ đi cổ vũ cho mình."

Sau lễ đón tân sinh viên sẽ là đại hội thể thao hàng năm của trường học, không phải sinh viên năm nhất thì không bắt buộc tham gia, nhưng cần có người đi thi đấu, có thể thêm điểm.   

"Ừm." Phong Dương kéo tờ giấy tay bên cạnh, tùy ý lau sau đó rời đi.   

Hứa Chiếu ở phía sau nhìn anh rời đi, lại nhìn vào gương, luôn cảm thấy vừa rồi Phong Dương có chút bất đồng với trước kia.   

......   

Phong Dương đi tới khoa máy tính, xa xa đã nhìn thấy Tô Vãn đứng ở cửa tòa nhà giảng dạy, bên cạnh còn có Quách Nguyên Châu, cậu ta đang nói cái gì, sắc mặt không dễ nhìn lắm.  

Tô Vãn dựa vào cây cột bên cạnh, trên mặt không có biến hóa, nhưng Phong Dương nhạy bén nhận thấy tâm tình của cô cũng không cao.  

Đợi đến khi anh đến gần, Quách Nguyên Châu nhìn thấy anh thì thu liễm biểu tình trên mặt: "Lão đại, mình đi trước."   

"Ừm." Tô Vãn khoát tay áo, sau đó sóng vai đi cùng một chỗ cùng Phong Dương.   

Hai người đi tới nhà ăn số hai theo thường lệ, hôm nay Phong Dương vô cùng chủ động nói chuyện, ống tay áo vẫn luôn cài cúc cẩn thận hơi xắn lên. Mỗi một lần khi tay anh hơi nâng lên, ống tay áo liền trượt xuống lợi hại.   

Phong Dương như ý nguyện mà nhìn thấy ánh mắt của Tô Vãn dừng lại trên cổ tay mình.  

"Cậu có muốn đi xem đại hội thể thao không?" Phong Dương hỏi, "Ngày đó ... Cậu có rảnh không?"   

Tô Vãn luôn không tự giác bị cổ tay của anh hấp dẫn, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, có đôi khi sẽ cảm thấy màu sắc trên mặt bàn quá sáng, không quá tôn lên làn da của anh.  

 ...... Bàn gỗ màu nâu sẫm trong nhà cô cũng không tệ lắm.   

"Tô Vãn." Phong Dương gọi cô một tiếng, lặp đi lặp lại một câu hỏi.   

"Rảnh rỗi." Tô Vãn hoàn hồn, "Hôm đó cùng nhau đi xem?"

"Ừm." Ánh mắt của Phong Dương khẽ cong, giống như hoàn toàn không nhận ra Tô Vãn đang nhìn chằm chằm tay và cánh tay của mình.

"Hứa Chiếu nói muốn đi thi đấu." Tô Vãn đang muốn nói cái gì đó, La Tử Minh cách đó không xa đi tới, cậu ta không định ngồi cùng bọn họ, đứng bên cạnh: "Bắt đầu báo danh ACM rồi."   

"Cậu báo danh thay mình." Tô Vãn ngẩng đầu nhìn về phía La Tử Minh, "Còn có Nguyên Châu, cậu ấy vừa mới đi ra ngoài, cậu hỏi cậu ấy một chút."

La Tử Minh gật đầu, bưng mâm đi sang bên kia, trên mặt treo nụ cười hoàn mỹ, gần đây cậu ta bắt đầu theo đuổi nữ sinh một lần nữa, hiển nhiên hiệu quả không tồi.   

Có La Tử Minh ngắt lời, Tô Vãn cũng hoàn hồn lại, không nhìn về phía cổ tay Phong Dương nữa.   

Có lẽ do tiết học lúc trước, cô cùng Quách Nguyên Châu lại bị Hướng An ngược một lần nữa, cho nên vừa rồi có chút không tỉnh táo.   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp