Bẫy Rập

Chương 71
Gần đây Phong Dương có chút không thích hợp.   

Chuyện này, sau khi mấy người trong ký túc xá thảo luận rồi mới đưa ra kết luận.   

Phong Dương có ngoại hình tốt, thân cao chân dài, cho dù có mặc vải bố đi ra ngoài thì cũng giống như là nhãn hiệu lớn.   

Bình thường quần áo của anh đơn giản sạch sẽ, không có gì đặc biệt, tuy rằng quần áo được mặc trên người anh sẽ cao cấp hơn không ít.   

Nhưng gần đây Hứa Chiếu và Thạch Hoành Dư đều phát hiện, Phong Dương bắt đầu chú trọng đến việc mặc, thường xuyên đứng trước gương ngẩn người.   

Giữa trưa khi trở về, còn đặc biệt thay một thân quần áo.  

Một ngày đổi hai bộ? Vừa không tham gia tiết thể chất, cũng không vận động đổ mồ hôi, không thể hiểu được vì sao lại thay đổi.   

Hứa Chiếu ngồi ở trước bàn mình, lặng lẽ nhìn thoáng qua Phong Dương đang đứng trước gương, suy nghĩ xem vì sao lại như vậy.   

Hứa Chiếu cũng có bạn gái, đương nhiên còn nhớ rõ chuyện lúc trước khi hẹn hò, cậu ta cũng đặc biệt chú ý đến hình tượng, chẳng lẽ Phong Dương cũng có bạn gái?   

Không giống, đến bây giờ cũng chỉ có Tô Vãn thân thiết với anh.   

Ánh mắt Hứa Chiếu dừng lại trên bàn của mình, đột nhiên nhớ tới thứ tư hôm nay, Phong Dương và Tô Vãn muốn cùng nhau đi học.   

Hứa Chiếu: Hình như cậu ta phát hiện ra cái gì đó.   

Lại kết hợp với chuyện lần trước Hà Giang Cửu ở trong phòng ngủ hỏi, Phong Dương nói chính mình có người thầm mến!   

Hứa Chiếu luôn cảm thấy mình đụng phải chân tướng gì đó.   

Ngẫm lại cũng đúng, từ trước đến nay Phong Dương luôn giữ khoảng cách khách với nữ sinh, lại thường xuyên đi ra ngoài cùng Tô Vãn.   

Phong Dương không biết bạn cùng phòng của mình đang suy nghĩ cái gì, hôm nay anh mặc một thân áo dài tay màu xanh ngọc tơ lụa, tay áo có một dải dây dài dùng để cột tay áo, nhưng bề ngoài giống như vật trang trí vô dụng. Cổ áo hơi lỏng lẻo, có thể rõ ràng nhìn thấy xương quai xanh.   

Trên thực tế, thời điểm anh mua bộ đồ này, trên cổ của người mẫu mặc nó còn có một sợi dây chuyền, sau khi nhân viên bán hàng thấy anh thử đồ còn cực lực đề cử khuyên anh mua luôn sợi dây chuyền kia.   

Sợi dây chuyền kia còn để trong hộp, anh không lấy ra mang theo, Phong Dương đã thử qua khi còn ở trong cửa tiệm, cảm thấy nó có chút phô trương.   

Đứng trước gương xem xong bộ dáng mình thay quần áo xong, Phong Dương mới đi lấy sách của mình, chuẩn bị đi học.   

Phong Dương ăn mặc bình thường cũng có thể hấp dẫn đông đảo ánh mắt, càng không cần nói đến chuyện hôm nay anh đặc biệt ăn mặc như vậy, ngay cả Tô Vãn nhìn thấy anh cũng sửng sốt, một thân ăn mặc hôm nay của anh giống như quý công tử đi đến nhân gian.   

Nhưng mà Tô Vãn không phải là người thích bình luận về cách ăn mặc của người khác nên không nói nhiều.   

Thời điểm Phong Dương ngồi xuống, Tô Vãn nhạy cảm ngửi được một mùi trà đắng thanh đạm nhàn nhạt, rất dễ ngửi.   

Trong nháy mắt cô có chút kinh ngạc: Phong Dương xịt nước hoa?   

Nước hoa, ăn mặc hoàn toàn mới ... Anh muốn đi gặp ai?   

Tô Vãn không cho rằng là Hà Giang Cửu, dì út của cô đã nói qua chuyện lần đó náo loạn ô long cùng Hà Giang Cửu, thuận tiện còn khen ngợi Phong Dương một phen, nói Hà Giang Cửu sẽ mở một bữa tiệc để giới thiệu Phong Dương, hy vọng mọi người sẽ tham gia.

Hẳn là đến tuần tới.   

"Thứ năm đại hội thể thao sẽ bắt đầu, bạn cùng phòng của cậu tham gia hạng mục thi đấu này?" Ngón tay của Tô Vãn sờ nút bấm switch, chậm chạp không ấn xuống.   

Phong Dương nghiêng mặt nhìn về phía Tô Vãn: "Chạy đường dài."   

Ngày mai bọn họ có thể gặp mặt.   

"Quách Nguyên Châu cũng chạy đường dài, nói không chừng bọn họ sẽ cùng nhau thi đấu." Tô Vãn nói, cô luôn cảm thấy hôm nay Phong Dương có một chút không giống, nhưng không thể nói là biến hóa.   

"Có lẽ vậy, Hứa Chiếu còn có thi đấu nhảy cao." Hiện tại trong phòng học đã tới không ít sinh viên, giọng nói của Phong Dương vừa thấp vừa ấm, khoảng cách giữa hai người cũng gần, giống như anh dựa vào bên tai thì thầm.  

Khó có khi Tô Vãn có chút không được tự nhiên, cô quay đầu nhìn về phía ánh mắt của Phong Dương, bên trong sạch sẽ trước sau như một.   

Thời điểm xem phim, Tô Vãn có chút thất thần, thỉnh thoảng ánh mắt sẽ dừng lại trên mặt bàn của mình, nơi đó có một dải dây dài, là trên ống tay áo Phong Dương.   

Cô có chút kỳ quái, dây đai này dài như vậy, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện anh vẽ tranh sao.   

Có lẽ là có thể thắt nút?   

Tay nhanh hơn đầu óc, Tô Vãn kéo tay áo kia, cô chỉ là theo bản năng dùng sức kéo một cái, nhưng tay áo Phong Dương lại bị cô kéo ra.   

Một ống tay áo hoàn chỉnh bị kéo lỏng lẻo, lộ ra hơn phân nửa cánh tay thon dài, dưới ánh sáng lờ mờ cũng có thể nhìn thấy làn da trắng chói mắt.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Tô Vãn: "..." Nếu đổi giới tính, loại việc làm này của cô có tính là quấy rối tình dục không?  

Hiển nhiên Phong Dương cũng nhận ra ống tay áo của mình bị buông lỏng, mặc dù dây đeo trên tay áo này phiền toái nhưng rất dễ kéo ra.   

Anh quay đầu nhìn về phía Tô Vãn, ánh sáng trong phòng học lờ mờ nên không thể nhìn rõ mặt cô.   

"Xin lỗi." Tô Vãn nghiêm túc nói, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới tác dụng của dây đai này lại là cái này.   

Mọi người phía trước đều nghiêm túc xem phim, Phong Dương buông tay xuống, ý đồ cột lại dây đeo, nhưng vẫn luôn không cột lại được.   

Lúc trước phải cột dây đeo vào xong mới có thể mặc áo, hiện tại chỉ có một tay, xung quanh lại tối nên không thể buộc được dây đeo.   

Phong Dương thử qua vài lần, không cưỡng cầu nữa, thấp giọng hỏi Tô Vãn: "Có thể cột lại giúp tôi không?"   

Tô Vãn đáp ứng, dù sao việc này là do cô mà tạo thành.   

Phòng chiếu phim quá tối, Tô Vãn ghé vào bên cạnh anh, nhìn thật lâu mới có thể xuyên dây đai qua một cái lỗ.   

Phong Dương buông tay xuống, tay kia lấy điện thoại di động ra, ấn màn hình sáng.  

Có ánh sáng, rất nhanh Tô Vãn đã có thể nhìn thấy kết cấu trên ống tay áo, cô cúi đầu chậm rãi xuyên qua dây đeo.   

Hai người dựa vào rất gần, có đôi khi Tô Vãn không cẩn thận, đầu ngón tay còn có thể chạm vào cánh tay Phong Dương, cô có thể ngửi được mùi trà đắng nhàn nhạt truyền đến trên người anh, ban đầu mùi hương có chút phiếm đắng, sau đó lại bắt đầu trở nên ngọt ngào, về sau đắng cùng ngọt trộn lẫn với nhau, vừa vặn tốt.   

Cuối cùng cũng mặc xong, Tô Vãn thuận tay giúp anh thắt nút, nhưng dây đeo vẫn không ngắn lại như cũ.   

Bởi vì trong giờ học làm chuyện hoang đường, tan học trở về khoa máy tính, Tô Vãn đều tự kiểm điểm mình.   

Lúc ấy cô đang suy nghĩ cái gì vậy?   

Trực tiếp duỗi tay kéo ra dây áo của anh.   

Nhưng ... Hôm nay Phong Dương muốn gặp ai sao?   

Tô Vãn vẫn chưa nghĩ đến chính mình, mỗi thứ tư bọn họ đều cùng nhau đến nhà ăn số hai, hẳn không phải là nguyên nhân Phong Dương đột nhiên thay đổi.   

"Không muốn lên lớp." Quách Nguyên Châu nằm sấp trên bàn than thở, cậu ta có chút sợ Hướng An Chí, suốt ngày đều âm dương quái khí đối với hai người bọn họ.   

Hơn nữa tuần trước Hướng An Chí còn thành công áp chế những người đến công kích, bành trướng không được.   

"Bánh này ăn rất ngon." Abel ngồi ở bàn trước Tô Vãn vùi đầu ăn bánh kếp trái cây, miệng đầy nước sốt, cậu ta xoay người nói với hai người, "Xe càng cũ, bánh kếp trái cây làm ra càng ngon!"   

Hoàn toàn không có ý chí chiến đấu như trước, mặt cũng đều tròn một vòng.   

Tô Vãn: "..."   

Nếu như người đàn ông tóc vàng của nước M biết đồ đệ của mình bị ẩm thực Hoa Quốc hấp dẫn, sau đó sa đọa, không biết sẽ cảm thấy như thế nào.   

Sau khi Hướng An Chí tiến vào, cậu ta bắt đầu chiếu bài giảng, hiện tại cậu ta thật sự xem thường mấy người Tô Vãn, đã không còn gọi hai người bọn họ đứng lên nữa.   

Thậm chí còn muốn tham gia ACM, loại cuộc thi này đối với sinh viên đại học mà nói rất quan trọng, nhưng với cấp bậc như bọn họ mà nói, quả thực chỉ là chuyện nhỏ.   

Vừa nghĩ đến chuyện Chu Đảo từng muốn mời chào Tô Vãn ngồi ở vị trí mà cậu ta sắp ngồi lên, trong lòng Hướng An Chí liền sinh ra một loại châm chọc.  

Xem ra là thật sự không có ai.

Nghĩ tới đây, trong lòng Hướng An Chí lại nổi lên một loại ưu việt, cậu ta cho rằng chính mình là độc nhất vô nhị, đợi đến một năm sau, trên cơ bản đã có thể nắm quyền, không cần ở trong phòng học này dạy một đám người bình thường.   

"Vậy mà hôm nay lại không có gọi cậu." Trước khi tan học, Quách Nguyên Châu có chút khiếp sợ, đây là buông tha sao?   

"Có lẽ sau này cũng sẽ không gọi." Tô Vãn cũng không kinh ngạc, nếu vẫn chú ý cô, vậy coi như là lọt vào mắt Hướng An Chí, hiện tại là hoàn toàn xem thường cô.   

Quách Nguyên Châu gãi đầu, muốn đi đến chỗ của Chu Đảo để huấn luyện, nhanh chóng đem trình độ nâng lên, đánh cho Hướng An Chí trợn tròn mắt, nhưng mấy ngày gần đây lại phải tham gia đại hội thể thao.

"Dịch Nhất nói đã làm biểu ngữ chờ mình, chờ mình thi đấu thì sẽ mang ra." Quách Nguyên Châu có chút tự hào nói.   

Tô Vãn liếc cậu ta một cái, nhớ tới chuyện lúc trước Phong Dương nói muốn đi xem đại hội thể thao.   

Chờ đại hội thể thao qua đi, Phong Dương cũng không cần tập lái xe nữa, thời gian bọn họ gặp mặt ngoại trừ chiều thứ tư, hẳn là sẽ không còn nữa.   

Như thường lệ, Phong Dương và Tô Vãn cùng nhau dùng cơm ở nhà ăn, điện thoại di động của anh sáng lên vài lần.   

Nhìn như ai đang thúc giục.   

Tô Vãn nhướng mày, cho nên hôm nay anh thật sự muốn gặp ai.   

"Cậu không xem tin nhắn?" Một lát sau, điện thoại di động vẫn còn sáng, Tô Vãn không khỏi hỏi.   

Phong Dương lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Là khách hàng."   

Khách hàng nhận bản thảo lúc trước muốn anh làm thêm một lần nữa, anh không muốn nhận, mấy bức tranh bán đi cũng không thiếu tiền, nhất là dưới tình huống vị khách hàng này cực kỳ không chuyên nghiệp, lại thích chỉ đạo người khác.   

Tô Vãn từ chối cho ý kiến.   

Đợi đến khi ăn cơm xong, Phong Dương rời đi trước, Tô Vãn chân sau lái xe ra ngoài trường, chuẩn bị cùng La Tử Minh và Quách Nguyên Châu đi đến chỗ của Chu Đảo bên kia.

"Kia không phải là Phong Dương sao?" Quách Nguyên Châu ngồi ở phía sau chỉ vào ngoài cửa sổ nói.   

Tô Vãn nhìn ra ngoài, trước cổng trường, Phong Dương cùng một nữ sinh đi ra ngoài.   

Chậc chậc.   

Trên mặt Tô Vãn xẹt qua một tia không kiên nhẫn cực nhanh mà chính cô cũng không rõ ràng lắm, là khách hàng mà vừa rồi anh nói.   

......   

Đại hội thể thao.   

Trên sân ngồi đầy sinh viên năm nhất, còn lại là một bộ phận nhỏ học trưởng học tỷ đến xem náo nhiệt, cùng với các vận động viên của các khoa.   

Tô Vãn ngồi ở bên tay trái Quách Nguyên Châu, không biết La Tử Minh lại chạy đi đâu để quen biết học muội, Dịch Nhất ôm một chai nước đường đi đến, chuẩn bị cho Quách Nguyên Châu chạy xong thì uống.   

"Tô Vãn." Phong Dương đứng trước mặt cô, hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng đơn giản.   

"Ăn quýt không?" Tô Vãn chậm rãi từ trong mâm bên cạnh lấy một quả quýt, nói xong ném cho Phong Dương. 

Phong Dương nhận lấy, nhạy cảm nhận thấy ánh mắt của Tô Vãn có chút nhạt, giống như lần anh thi đấu ở nơi khác trở về.   

Anh mím môi, đi đi lại lại chủ động ngồi bên cạnh Tô Vãn, hai người cách nhau, Tô Vãn ngửi được mùi trà đắng thanh đạm trên người anh, nhất thời nhớ tới chuyện ngày hôm qua, ánh mắt lại nhạt đi một phần.   

Phong Dương còn đang cúi đầu nghiêm túc bóc quýt ra, quýt mà Dịch Nhất mua không dễ lột, da và thịt dán chặt vào nhau, ngón tay trắng nõn của Phong Dương dính chút nước.  

Sau khi lột xong, bỏ một múi quýt không hoàn chỉnh vào trong miệng, chậm rãi nhai, sau đó tách ra một nửa hoàn chỉnh đưa cho Tô Vãn, hỏi cô có muốn ăn không.   

Tô Vãn liếc đầu ngón tay anh, phía trên có một giọt nước trái cây, nhưng một nửa thịt quả trên tay lại rất sạch sẽ, ngay cả xơ trắng cũng đã xé sạch sẽ.   

Cô từ chối.   

Trong nháy mắt Phong Dương hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, ngồi bên cạnh cô im lặng ăn một múi quýt, chỉ là múi quýt này...   

Có chút đắng.   

Hôm nay Phong Dương đeo một sợi vòng tay màu bạc trên cổ tay, trên đó có một vầng trăng sáng và một ngôi sao, hai cái đối diện nhìn nhau. Đây là thứ mà ngày hôm qua anh mua của một nữ sinh như khoa thiết kế. 

Mấy ngày trước khoa thiết kế mở triển lãm, có bán một số đồ vật, anh liếc mắt nhìn qua một cái, nhớ kỹ sợi dây chuyền này nên muốn mua.   

Hôm qua nữ sinh khoa thiết kế nói sau khi triển lãm kết thúc, vòng tay này được đặt trong phòng làm việc ở ngoài trường của cô ấy, nếu cần gấp thì chỉ có thể qua đó đi lấy.   

Phong Dương thích vòng tay này, thời điểm anh đeo lên tay, nữ sinh khoa thiết kế cũng cho rằng nó thích hợp với anh, vô cùng đẹp mắt.   

Nhưng hiện tại ... Người mà anh muốn để cho nhìn thấy vòng tay này, lại căn bản không có liếc mắt nhìn anh một cái.   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp