Bẫy Rập

Chương 77
Bên ngoài vỏ chai bia lạnh có một tầng hơi nước, khi cầm lên sẽ để lại một dấu tay, Tô Vãn nhìn Phong Dương nắm lấy thân lon, giữa ngón tay dính vài giọt nước, lại nhìn thấy anh ngửa đầu uống bia.   

Có lẽ là món ăn quá cay, anh uống hơi gấp, bên môi trượt xuống một chút bia, lăn lên lăn xuống theo yết hầu, cuối cùng trượt vào một chỗ không biết tên.   

Tô Vãn nhìn có chút kinh ngạc, sau đó kéo khăn giấy bên cạnh đưa cho anh, chỉ chỉ cổ: "Lau chùi."   

Phong Dương buông bia xuống, cúi đầu chà xát quanh cổ mình, anh không nhìn thấy cho nên chỉ lau lung tung.   

Xung quanh dần dần trở nên náo nhiệt, hai người ngồi ở vị trí trong cùng, xem như là trong ồn ào lấy yên tĩnh.   

Tô Vãn cúi đầu chọn ớt bên trong, món ăn của cửa tiệm này làm không tệ, cô có thể ăn được, chẳng qua Phong Dương ngồi đối diện ăn được hai miếng, lại uống một ngụm bia.  

"Lần sau đi cửa tiệm khác." Tô Vãn nghĩ vẫn là đừng nên đến nhà này, mùi vị quá nặng, đây đã là chai bia lạnh thứ ba mà anh uống.  

"Muốn đến." Phong Dương nói xong nhìn Tô Vãn, ánh mắt lại dời về phía bia lạnh trong tay cô, muốn uống.   

Anh đã uống xong hết rồi.   

Tô Vãn cực kỳ tự nhiên kéo lon ra, lại đẩy cho Phong Dương.   

Phong Dương cũng không lập tức cầm lấy uống giống mấy lần trước, mà nằm sấp trên bàn, ánh mắt sáng ngời nhìn lon bia.   

Tô Vãn không biết anh muốn làm gì, chỉ có thể từ thần thái của anh đoán ra anh đang say.

Phong Dương thật cẩn thận vươn tay, đem ngón tay mình chậm rãi in lên dấu tay mà Tô Vãn để lại trên lon, chờ sau khi hoàn toàn bao lấy, anh buông tay nhìn dấu tay mình cùng dấu tay của Tô Vãn hoàn toàn trùng khớp, lại đưa tay cầm cùng một chỗ, lúc này mới nghiêng đầu lộ ra nụ cười.   

Động tác ngây thơ ấu trĩ, giống như chuyện mà chỉ có trẻ con mới làm.   

Tô Vãn tiếp nhận rất tốt, bình tĩnh nhìn anh ôm lấy lon bia nhưng không uống, cứ như vậy nhìn chằm chằm tay mình và dấu tay trên lon.   

Đợi đến khi toàn bộ hơi nước đều tan sạch, dấu tay trên lon cũng biến mất, lúc này Phong Dương mới nguyện ý uống bia bên trong. Tô Vãn không uống bia, cô không sợ cay như vậy, hơn nữa đợi lát nữa phải lái xe, không muốn gọi người lái thay.   

"Có chút đắng." Phong Dương uống một ngụm, đột nhiên nói.   

"Phải không? Vừa rồi cậu đã uống xong ba lon." Tô Vãn chỉ vào ba lon bia rỗng bên cạnh anh.

Phong Dương nhìn theo ngón tay cô, nghiêm túc đếm: "Một, hai, ba..."   

Sau khi đếm xong, anh lại nhìn bia mà mình chưa uống hết, nhíu mày lặp đi lặp lại: "Đắng."

"Vậy thì không uống." Tô Vãn kiên nhẫn nói, trước khi đến cửa tiệm này, cô đã nghĩ đến kết quả Phong Dương sẽ uống say.   

"Không thể lãng phí." Phong Dương cầm bia, ngửa đầu uống thêm một ngụm.   

Vẫn nói đắng.   

Tô Vãn liền nói: "Cậu nhắm mắt lại, tôi làm ảo thuật."   

Phong Dương nhìn Tô Vãn, cố gắng nhận ra cô là ai, cuối cùng hỏi: "Không thể xem sao?"  

"Không thể." Tô Vãn ý bảo anh nhắm mắt lại, "Tay đặt ở dưới bàn."

Đợi đến khi Phong Dương nhắm mắt lại, Tô Vãn đem nửa lon bia trên mặt bàn đổi lại với lon bia trống rỗng bên cạnh, sau đó nói: "Được rồi."   

Phong Dương mở mắt ra, nhìn mặt bàn không có bất kỳ biến hóa nào, lại ngước mắt hỏi Tô Vãn: "Ma thuật ở đâu?"   

“...... Cái này." Tô Vãn lấy ra một viên kẹo từ trong túi, có lẽ là do buổi sáng La Tử Minh nhét cho cô.   

Phong Dương cúi đầu nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay cô, đôi mắt hoa đào cong thành trăng lưỡi liềm: "Đưa cho tôi sao?"   

Tô Vãn gật đầu: "Đưa cho cậu."   

Phong Dương cầm lấy viên kẹo từ lòng bàn tay cô nói: "Cảm ơn."   

Thời điểm muốn tiếp tục uống nửa lon bia kia, đột nhiên Phong Dương phát hiện lon bia trước mặt trống rỗng.  

"Cậu vừa mới uống xong." Tô Vãn cố ý nhắc nhở.   

“...... Ồ." Phong Dương chậm rãi bóc kẹo bỏ vào miệng, cũng không động thìa nữa.   

Lại ngồi ở trong cửa tiệm nửa tiếng, lúc này Tô Vãn mới hỏi xem anh có muốn trở về không.

"Được." Phong Dương gật đầu đáp ứng.   

Lúc này anh không để Tô Vãn đỡ mình, chậm rãi cúi đầu một mình nghiêm túc đi, trong đầu hơi bảo trì một chút thần trí so với lần trước, còn có thể nhận ra người bên cạnh là Tô Vãn.

Phong Dương ngồi trước ghế lái phụ, dựa vào cửa sổ xe muốn ngủ.   

"Dây an toàn." Tô Vãn nhắc nhở một câu, thấy anh bất động, chỉ có thể dựa gần vào để thắt dây cho anh.   

Phong Dương rũ mắt nhìn khuôn mặt của Tô Vãn, bỗng nhiên vươn đầu ngón tay chạm vào má cô: "... Mềm mại."

Tô Vãn không so đo với người say rượu, sau khi cô thắt dây an toàn xong mới lái xe chuẩn bị đưa anh trở về.   

"Muốn đi đến nơi lần trước sao?" Phong Dương hỏi, giống như đem tình cảnh lần trước uống rượu say liên hệ với nhau.   

Tô Vãn tay đặt trên vô lăng: "Cậu muốn đến đó?"   

Phong Dương nghiêm túc suy nghĩ một hồi: "Ừm, đi." Trong đầu hỗn độn chỉ biết nơi đó có Tô Vãn.   

Men say của bia nhanh tan, hơn nữa lần này anh chỉ uống hơn ba lon, cũng đã ngây người ở trong cửa tiệm được một thời gian, chờ Phong Dương đến chỗ ở của Tô Vãn thì đã nửa tỉnh táo lại.   

"Uống nước." Tô Vãn từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Phong Dương ngồi trên sô pha, cũng không biết anh đã tỉnh táo lại, sau khi cô đưa cho anh thì ngồi đối diện, muốn nhìn anh uống.   

Trái tim Phong Dương đập đến cực nhanh, anh cầm ly nước nhấp nhấp, vẻn vẹn chỉ làm ướt môi.   

"Cậu uống xong ly nước này, tôi sẽ biến ảo thuật cho cậu." Tô Vãn thấy anh không uống nước mật ong, cũng chỉ biết dùng chiêu này.   

Cũng may Phong Dương ngồi trên sô pha ăn bộ này, bắt đầu chậm rãi uống xuống.   

Anh càng uống lại càng tỉnh táo.   

Phong Dương rũ mắt xuống, đưa ly cho Tô Vãn.   

Tô Vãn còn chưa phát hiện anh đã tỉnh táo lại, vươn tay mở ra, lòng bàn tay lại có một viên kẹo: "Cho cậu."  

"Chỉ cho một mình tôi?" Phong Dương giương mắt hỏi, ánh mắt mang theo men say mờ mịt mông lung.   

"Ừm." Tô Vãn xem như anh đang say, thuận miệng nói.  

Phong Dương biết cô chỉ tùy ý nói mà thôi, nhưng trong lòng vẫn nhảy gần nửa nhịp.   

"Cậu có muốn nghỉ ngơi không?" Tô Vãn ngồi đối diện hỏi, hình như trong phòng khách có để lại bộ quần áo lúc trước, chờ buổi sáng anh tỉnh lại thì có thể thay.   

Phong Dương gật đầu, sau đó giơ hai chân lên, ngủ trên sô pha.   

Tô Vãn cố gắng nói: "... Có thể đi vào phòng dành cho khách."

Bây giờ anh đang say rượu, tùy hứng một chút cũng không sao.   

Phong Dương xây dựng tâm lý trong lòng mình xong, lập tức nhắm mắt lại nhẹ giọng nói: "Ngủ ở đây."  

Không thể nói đạo lý với người say rượu, cho dù đó là Phong Dương, Tô Vãn lập tức buông tha, cô đứng dậy đến phòng khách ôm chăn, khom lưng đắp cho Phong Dương.   

Phong Dương không ngờ cô sẽ đắp chăn giúp mình, theo bản năng nắm lấy tay Tô Vãn, đợi phản ứng lại thì giả bộ say rượu, kéo tay cô không buông.   

Tô Vãn rút vài lần nhưng không rút ra, cảm giác lần này Phong Dương uống say cũng không nghe lời nhưng lần trước.   

Cô dứt khoát mặc cho anh nắm, tự mình ngồi trên thảm, thuận tiện sờ qua máy tính bên cạnh.   

Vừa mới mở ra, Tô Vãn lập tức phát hiện Phong Dương đang đùa giỡn ngón tay của mình, cúi đầu nhìn lại, anh dùng ngón tay của mình hướng về phía đầu ngón tay cô, bộ dáng rất nghiêm túc.   

Lúc trước ở trong cửa tiệm nhìn thấy dấu tay của anh in lên lon bia, Tô Vãn cũng chỉ coi như anh đang chơi, tuy rằng cảm giác có chút kỳ quái, nhưng cũng mặc kệ, một tay thao tác trên bàn phím máy tính.   

Không biết có phải do nằm xuống hay không, Phong Dương vẫn có chút hơi say, anh đùa giỡn với ngón tay Tô Vãn, nhớ lại lời Liễu Bạch Vũ nói hôm nay, phải có tiếp xúc tay chân với đối phương.   

Như vậy ... Có tính không?   

Cô không cự tuyệt.   

Ngón tay của cô thon hơn chính mình, nhưng cũng rất đẹp.   

Năm ngón tay của Phong Dương căng tay Tô Vãn ra, mỗi một ngón tay đều nhẹ nhàng dán lên tay cô, sau khi làm xong một loạt chuyện này, anh lại một lần nữa khép ngón tay lại, nắm tay cô.   

Một lát sau, buồn ngủ dâng lên, cứ như vậy nắm tay Tô Vãn ngủ.   

Tô Vãn đem một trang mã số trên máy tính đọc xong, lại trở về hiện thực, lúc này mới phát hiện Phong Dương đã ngủ.   

Cô không vội vàng rút tay mình ra, ngược lại ánh mắt rơi vào trên mặt Phong Dương.  

Làn da trắng lạnh bởi vì say rượu mà nhiễm màu hồng nhạt, môi cũng đỏ khác thường, lông mi vừa dài vừa cong, so với lông mi của con gái còn đẹp hơn.   

Phong Dương có một gương mặt xinh đẹp nhưng không nữ tính, hai loại phong cách lộn xộn khác nhau ở cùng một chỗ, rất hiếm thấy, đồng dạng cũng vô cùng hấp dẫn người khác.

Tô Vãn quay mặt nhìn về phía tủ gỗ cách đó không xa, phía trên có máy ảnh của cô, bên cạnh hộp còn có mấy ống kính có thể thay đổi.   

Muốn chụp người đang ở bên cạnh nắm tay mình.   

Bình tĩnh hồi lâu, cuối cùng cô vẫn không làm, chỉ ngồi trên thảm nhẹ nhàng rút tay mình ra.   

......   

Ngày hôm sau, sau khi tỉnh dậy, Tô Vãn vẫn bình thường trước sau như một: "Quần áo để ở tủ quần áo trong phòng khách, là bộ dư ra lần trước."   

Phong Dương ngồi trên sô pha, ngửa đầu nhìn cô đi tới, đặt một ly nước cam và bánh mì lên bàn.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

"Trước tiên đi rửa mặt, sau đó rồi ăn." Hôm nay Tô Vãn không xin phép Chu Đảo bên kia, tám giờ phải chạy tới, cô chuẩn bị đưa Phong Dương trở lại trường học.   

Phong Dương bình tĩnh hơn rất nhiều so với lần trước, lúc đi vào phòng khách, trước tiên nhìn quanh một vòng, vẫn chưa phát hiện dấu vết có người ở, anh rũ mắt mở tủ quần áo ra, bên trong chỉ có một bộ quần áo, cũng không có quần áo của người khác.   

Sau khi tắm rửa xong, thời điểm anh đi ra, Tô Vãn đang khom lưng dọn sạch bụi bặm trong máy ảnh, nghe thấy âm thanh, cô ngẩng đầu nhìn lại: "Ăn bữa sáng trước."   

Phong Dương ngồi xuống đối diện với cô, yên lặng ăn bữa sáng do cô bưng tới.   

Có một đoạn thời gian Tô Vãn không dùng máy ảnh, cơ bản là do không có thứ mà cô muốn chụp. Hoặc là muốn chụp mà không chụp, dẫn đến không hứng thú chụp những thứ khác.   

Hôm nay lại đột nhiên nổi lên hứng thú, muốn lau sạch bụi cho nó.   

"Đợi lát nữa sẽ đưa cậu về trường." Tô Vãn cẩn thận đặt máy ảnh trở lại.   

"Tôi không trở lại trường học." Phong Dương thấp giọng nói một địa chỉ, "Tôi đến nơi này."

Trước khi khai giảng anh đã thuê một căn phòng, nếu không đến lớp thì sẽ đến đó, không gian ký túc xá quá nhỏ, nếu muốn vẽ tranh thì không tiện.   

Chỉ là vẫn không nói chuyện này với Tô Vãn.   

Tô Vãn sửng sốt, sau đó nói: "Tôi nhớ kỹ."   

Chờ đưa Phong Dương đến bên kia, Tô Vãn mới phát hiện bên này cách đường Đông Viện rất gần.   

"Cậu có muốn lên xem một chút không?" Phong Dương xuống xe hỏi.  

"Lần sau đi." Tô Vãn nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, "Tôi còn có việc."

"Được." Phong Dương che đi cảm xúc trong mắt, im lặng nhìn cô lái xe rời đi.   

Sau khi Tô Vãn rời đi, cuối cùng Phong Dương mới hoàn hồn lại, anh đi vào trong phòng, bên trong treo rất nhiều tranh sơn dầu, so với phòng nghỉ ngơi, nơi này càng giống như một phòng tranh nhỏ.   

Có lẽ anh nên thuê thêm một nơi khác để làm phòng vẽ tranh.   

Phong Dương đi tới trước giá vẽ ở trung tâm, phía trên chỉ có một tầng đường viền nông cạn, anh vẽ không đủ tốt nhân thể, đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi tìm hiểu được chuyện Liễu Bạch Vũ mở triển lãm tranh, anh đã lập tức chạy tới xem.   

Nhớ tới Liễu Bạch Vũ, Phong Dương lấy điện thoại di động ra, quả nhiên nhìn thấy tin nhắn cô ấy gửi cho mình.   

Liễu Bạch Vũ:【Em trai, chuyện tình cảm này không thể kéo dài, nhất định phải gắn bó chặt chẽ với nhau, nếu cách một thời gian dài, người ta sẽ quên mất cậu. 】

Phong Dương nhìn chằm chằm tin nhắn này hồi lâu, cuối cùng hỏi:【 Gắn bó như thế nào? 】

Chậc chậc.   

Liễu Bạch Vũ nhận được hồi âm của Phong Dương, không khỏi cảm thán trong lòng, bộ dáng của hai người này nhìn cũng không được thông minh cho lắm.   

Liễu Bạch Vũ:【Cô ấy thích cái gì, cậu liền đón hùa sở thích của cô ấy, nhưng mà Tô tiểu thư thích cái gì vậy? Tôi nghĩ không phải là mấy thứ như váy vóc vòng cổ linh tinh. 】

Phong Dương nhớ lại cảnh cô lau máy ảnh hôm nay, lập tức trả lời:【Cô ấy thích chụp ảnh. 】

Liễu Bạch Vũ:【Chụp ảnh? Cái này có chút ý tứ, bình thường đều chụp cái gì, cái này cùng giới sơn dầu chúng ta cũng không sai biệt lắm, có mấy phương hướng đâu. 】

Phong Dương suy nghĩ một chút nói:【Cô ấy đã chụp qua sao băng và cực quang, rất đẹp. 】

Liễu Bạch Vũ:【Vậy chút đáng tiếc, cô ấy hẳn là am hiểu chụp ảnh phong cảnh, bằng không... 】

Lấy tướng mạo của vị này để quyến rũ một hồi, vẫn là dễ dàng.   

Liễu Bạch Vũ có không ít bạn bè nam nữ, sau khi bọn họ nói chuyện với cô ấy đều trở thành người mẫu.   

Phong Dương:【Tôi muốn mua máy ảnh làm quà cho cô ấy? 】

Nhưng anh không tìm thấy lý do để tặng quà cho cô.   

Liễu Bạch Vũ:【Cái này không cần đi, không cần thiết. 】

Tuy rằng nhìn bề ngoài vị Tô tiểu thư kia ăn mặc bình thường, nhưng khí độ không giống người bình thường, lại chơi máy ảnh, hẳn là không thiếu cái này.   

Cuối cùng Liễu Bạch Vũ lười đánh chữ, trực tiếp gửi một đoạn hội thoại tới.   

Phong Dương theo bản năng nhíu mày, sau đó click mở ra.   

"Như vậy đi, bình thường cậu chú ý đến cô ấy nhiều hơn một chút, sau đó nói với tôi, đến lúc đó tôi thay cậu đưa ra chủ ý."   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp