Bẫy Rập

Chương 78
Tuần trước chỉ có một tiết học thưởng thức phim truyền hình vào thứ tư là Phong Dương và Tô Vãn có thể gặp nhau, nhưng hiện tại đến thứ năm anh sẽ gửi tin nhắn cho Tô Vãn, rủ cô cùng chơi mê ngữ vào thứ sáu.   

Cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng hai người vẫn luôn duy trì liên lạc.  

Liễu Bạch Vũ nói bọn họ quá mức xa cách, nếu là bạn bè thì liên lạc với nhau là chuyện bình thường.   

Lúc đầu Phong Dương lo lắng Tô Vãn chê anh phiền, hoặc cô đang bận rộn. Mà thực tế trừ bỏ hai tuần trước, anh gửi tin nhắn phải đợi rất lâu mới nhận được hồi âm, hiện tại sau khi Phong Dương gửi qua, cơ bản Tô Vãn sẽ lập tức trả lời, thứ sáu online chơi trò chơi cũng sẽ đúng giờ.   

"Có lẽ thứ sáu tuần sau tôi sẽ không online được." Hai người chậm rãi đi trong trò chơi, đột nhiên Tô Vãn nói.   

Phong Dương sửng sốt, nhẹ giọng hỏi: "Không chơi sao?"   

Anh biết ý tứ của Tô Vãn là tuần tới sẽ không lên mạng, nhưng vẫn cố tình hỏi như vậy.  

Quả nhiên Tô Vãn bắt đầu giải thích: "Không phải, tuần sau sẽ tham gia giải đấu khu vực ACM, địa điểm thi đấu ở một trường khác."   

Bọn họ đã qua vòng thi đấu trực tuyến, tuần sau phải đi các trường khác tham gia thi đấu quốc gia, đến lúc đó thắng mới có thể tiến vào vòng chung kết toàn cầu.   

Phong Dương không hiểu ACM là cái gì, nhưng Tô Vãn ở đối diện rất nghiêm túc giải thích, chờ cô nói xong anh mới hiểu rõ một chút.   

"Nhất định cậu sẽ thắng." Phong Dương nhìn nhân vật trong trò chơi, thấp giọng nói.   

"Ừm." Từ nhỏ Tô Vãn đã nghe qua vô số lời nói, chỉ là nghe Phong Dương nói những lời này, tâm tình của cô không tệ, "Thứ bảy có thời gian rảnh rỗi, sẽ cùng cậu chơi."

"Được." Phong Dương thích cô nói với mình chữ 'cùng', giống như quan hệ của bọn họ thân mật hơn những người khác rất nhiều.   

Tô Vãn nói tuần sau sẽ thi đấu, một tuần này Phong Dương không liên lạc với cô nữa, sợ quấy rầy cô thi đấu.  

Phong Dương cũng có việc của mình, từ sau khi Hà Giang Cửu thu anh làm đệ tử, cũng sẽ không thường xuyên chỉ đạo mà chỉ bố trí một ít bài tập, thời gian nhất định, để cho anh vẽ xong thì đưa lại cho ông ấy, sau đó lại đến chỉ điểm.   

So với nhà trường dạy dỗ, Hà Giang Cửu là một dạy một, chỉ dạy cho một mình Phong Dương, tự nhiên trình độ của Phong Dương sẽ được tăng lên rất nhiều, chẳng qua lượng nhiệm vụ cũng sẽ nặng nề hơn.   

Phong Dương cũng đã quen với chuyện này, lúc trước khi học cao nhị anh đã bắt đầu đi con đường này, anh vẽ cả ngày lẫn đêm, so với bây giờ còn lớn hơn nhiều.   

Bởi vì vẽ quá nhiều, Phong Dương dâng lên ý định thuê một phòng tranh, chuyên môn đặt tranh vẽ của anh ở đó.   

Liễu Bạch Vũ biết được tin tức này, gửi đoạn chat hội thoại: "Em trai, cậu muốn mở phòng tranh?"   

"Ừm, tìm một chỗ vẽ."  

Liễu Bạch Vũ: "..." Vì muốn vẽ mà mở một phòng tranh? Người có tiền đều hưng phấn làm như vậy sao?!   

"Cái này, tôi đã xem qua không ít địa điểm lớn lớn nhỏ nhỏ ở thủ đô, biết được không ít địa điểm thích hợp, dẫn cậu đi xem một chút?"   

"Tôi chỉ cần một gian phòng trống." Phong Dương ngược lại không kén chọn như vậy, hiện tại phòng ở là loại nhà, để nhiều người thi triển không được.   

"Cũng không thể nói như vậy, trình độ của cậu cao, hiện tại tìm phòng vẽ tranh tốt, sau này muốn chiêu học sinh cũng thuận tiện." Liễu Bạch Vũ nói là thật lòng, dù sao Phong Dương cũng không thiếu tiền, cũng đã bán được mấy bức tranh, không giống như cô ấy, chỉ có thể bán tranh để cho người bình thường làm đồ trang trí.   

"Không nghĩ tới chuyện muốn chiêu sinh." Bản thân Phong Dương vẫn còn đang đi học.  

"Hiện tại không chiêu, chờ sau khi cậu tốt nghiệp cũng có thể chiêu." Liễu Bạch Vũ suy nghĩ một chút, vị này tốt nghiệp cũng không nhất định sẽ đi con đường này, nói không chừng trực tiếp đi đến giới họa sĩ thượng tầng phía trên, "Như vậy đi, tôi dẫn cậu đi xem một chút?"   

Phong Dương suy nghĩ xong, quyết định đồng ý đi xem.   

Hai người vừa gặp mặt, Liễu Bạch Vũ đã bắt đầu hỏi anh và Tô Vãn đã tiến triển như thế nào, biết được một tuần này Phong Dương cũng không có liên lạc với Tô Vãn, không khỏi nhíu mày: "Một tuần quá dài, nói không chừng cô ấy đã quên mất cậu rồi."   

Phong Dương: "... Cô ấy đang bận, phải đi thi đấu."

Liễu Bạch Vũ dùng một loại ánh mắt người từng trải nhìn Phong Dương: "Em trai, dù bận rộn đến đâu thì cũng phải ăn cơm đi ngủ, sẽ luôn có thời gian rảnh rỗi."   

Phong Dương trầm mặc.   

"Nghe chị gái khuyên một câu, không nên suy nghĩ quá nhiều, phải tùy hứng một chút." Liễu Bạch Vũ lấy kinh nghiệm nhiều năm của mình mà khuyên nhủ, Tô Vãn chính là một nhân vật chày gỗ.   

Mất một ngày, Phong Dương chọn trúng một phòng tranh, gần một trăm hai mươi mét vuông, không nhỏ, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy sông, tiền thuê nhà không rẻ, nhưng trong phạm vi anh có thể trả được.   

Liễu Bạch Vũ có chút thèm thuồng, đây chính là sự khác biệt tàn nhẫn, cô ấy đã tốt nghiệp nhiều năm nhưng còn không thuê nổi loại địa phương này, Phong Dương mới năm hai đã có vốn liếng có thể tùy tiện thuê một gian phòng tranh rộng một trăm hai mươi mét vuông. ......   

Buổi tối, Phong Dương trở lại chỗ ở, nhìn chằm chằm điện thoại di động hồi lâu, cuối cùng chỉ gửi tin nhắn qua, không gọi điện thoại, sợ quấy rầy Tô Vãn.   

Phong Dương:【Hôm nay tôi thuê một phòng tranh.】

Quả thật Tô Vãn đang bận rộn, hiện tại bọn họ đã đến ngôi trường kia, một nhóm năm người, một huấn luyện viên, ba đội viên chính thức, còn có một đội viên dự bị.   

Tô Vãn cùng La Tử Minh, Quách Nguyên Châu ngồi trong phòng khách sạn, huấn luyện loại đề ACM, chờ ngày mai thi đấu cũng không đến mức ngượng tay.   

Bởi vì bình thường ba người đều bận rộn với những chuyện khác, thời gian chân chính được huấn luyện cũng chỉ có một tuần này, cho nên vẫn tranh giành từng giây từng phút của tuần này, ngay cả bữa tối cũng gọi dịch vụ khách sạn mang lên.  

Tô Vãn không thích ăn mấy thứ này, chỉ ngậm mấy viên kẹo.   

Bọn họ bận rộn thiết kế chương trình, tự nhiên không có thời gian xem điện thoại di động, mãi cho đến mười hai giờ đêm mới bị cưỡng chế đi nghỉ ngơi.   

Huấn luyện viên bảo một số người trở về phòng nghỉ ngơi, ngày mai thức dậy thi đấu.   

Tô Vãn đi vào phòng mình, rửa mặt xong mới cầm lấy điện thoại di động, nhìn thấy tin nhắn Phong Dương gửi tới.   

Cô do dự một hồi, nhìn đồng hồ, nghĩ có thể anh đã ngủ, chuẩn bị trả lời vào buổi sáng, nhưng sau khi ngồi xuống vẫn trả lời:【Phòng vẽ tranh như thế nào?】

Rõ ràng Phong Dương còn chưa ngủ, gần như một giây sau đã gửi tin nhắn tới:【Từ ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy mặt sông, rất lớn. 】

Khóe môi Tô Vãn hơi cong lên, một tay lau sạch tóc, trực tiếp hỏi anh: "Có hình ảnh không?"   

Phong Dương vẫn luôn nằm trên giường chờ hồi âm, nhìn thấy cô gửi tới giọng nói, do dự một hồi, một lần nữa ngồi dậy, đầu ngón tay mới mở giọng nói kia ra.   

Anh nghe thấy Tô Vãn mang theo ý cười hỏi, trong mắt cũng không tự giác nổi lên nụ cười, chọn mấy tấm góc độ tốt nhất gửi cho cô.  

Phong Dương click mở giọng nói của Tô Vãn ra, nghe lại một lần nữa.   

Đã sáu ngày bọn họ không có liên lạc với nhau.   

"Phòng tranh này không tệ." Tô Vãn tựa vào bên giường, sau khi xem xong mấy tấm hình, nhấn phím thoại gửi đi.   

Phong Dương nghe xong giọng nói thứ hai mà Tô Vãn gửi tới, lúc này anh mới hỏi: "Ngày mai mấy giờ cậu thi đấu?"   

"Bắt đầu lúc 9 giờ sáng, thẳng đến hai giờ chiều."    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Phong Dương cẩn thận ghi nhớ khoảng thời gian này, lại nói: "Chờ cậu trở về, cùng nhau đi xem phòng tranh của tôi có được không?"   

"Được, có muốn tặng hoa không?" Tô Vãn cười hỏi.   

"Chỉ là cất giữ tranh, không phải chân chính mở phòng tranh." Phong Dương nhấn nút thoại, có chút muốn nói chuyện với Tô Vãn, trong điện thoại có thể tùy thời nghe thấy giọng nói của cô.   

"Vậy chờ sau này cậu chính thức mở phòng tranh, tôi sẽ tặng hoa?"   

Phong Dương sờ sờ lắc tay, rũ mắt nói: "Được."   

Hai người tán gẫu một hồi, Phong Dương bảo cô nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai thi đấu cố lên.   

......   

Sáng sớm hôm sau, mấy người ăn xong bữa sáng thì lập tức đi đến địa điểm thi đấu, thời điểm đứng ở ngoài sân, một đám người đen nghìn nghịt, ăn mặc đều không sai biệt lắm.  

Cũng không biết có phải nam nữ học ngành này nên phương diện thẩm mỹ đều bị biến dị hay không, thời điểm mặc áo sơ mi caro, một mảnh người cực kỳ giống đồng phục của sinh viên.   

"Nếu như đi lạc, căn bản không tìm được người." Quách Nguyên Châu nhìn thoáng qua chung quanh rồi phun tào.  

Trận đấu bước vào, ba người Tô Vãn dùng chung một máy tính để thi đấu, từ chín giờ đến hai giờ chiều đều ở bên trong.  

Thi đấu ACM không chỉ trả lời để lấy điểm số, mà còn phải tính toán thời gian, ba người không thất thần, bắt đầu từ chín giờ đã toàn tâm toàn ý giải đề.   

La Tử Minh nhìn đề mục trên máy tính: "Lão đại, chúng ta nhanh lên còn có thể đuổi kịp giờ cơm trưa."

Giọng nói của cậu ta không nhỏ, đội ngũ phụ cận nghe thấy, không khỏi khinh bỉ nhìn bọn họ một cái, trong vòng năm giờ quy định có thể giải xong được đề hay không cũng là một vấn đề, vậy mà bọn họ còn muốn nhanh chóng đi ăn cơm trưa?   

Cuộc thi này tổng cộng có mười câu hỏi, sử dụng một vài ngôn ngữ để viết chương trình giải quyết những đề mục này, sau khi hoàn thành chương trình thì nộp lên để trọng tài vận hành, nếu vận hành thành công thì sẽ nâng lên một quả bóng bay trước đội, thất bại sẽ tiến hành phạt. Đội đầu tiên chạy thành công cũng có thể có một quả bóng được dán 'FIRSTPROBLEMSOLVED'.   

Thi đấu bắt đầu, toàn bộ khu vực đều bắt đầu một cuộc thảo luận căng thẳng cùng quyết liệt, sau đó viết chương trình để giải quyết vấn đề.   

Duy chỉ có đội ngũ của Tô Vãn vẫn vân đạm phong khinh, mấy người không nhanh không chậm nói chuyện, nhưng cố tình bàn tay đang gõ mã lại vô cùng nhanh.   

Thời điểm mọi người chưa kịp phản ứng, bọn họ đã bắt đầu gửi câu trả lời, chính xác, chính xác, vẫn là chính xác.   

Những người trong cùng một khu vực nhìn thấy đội của Tô Vãn được dâng lên từng quả bóng nay đến quả bóng khác, trọng tài cũng cầm theo một quả bóng bay 'FIRSTPROBLEMSOLVED' đi tới.  

"Còn có hai câu hỏi." Quách Nguyên Châu đứng ở bên cạnh ngáp một cái, đêm qua thức khuya nói chuyện với Dịch Nhất có chút muộn, cậu ta uống một ngụm nước, "Lão đại, hai câu hỏi này để cho mình."

Tô Vãn đổi chỗ ngồi với cậu ta, mãi cho đến mười hai giờ trưa, Quách Nguyên Châu nộp lên đáp án của câu hỏi cuối cùng.   

Sau khi trọng tài vận hành, hoàn toàn chính xác, quả bóng bay lại được dâng lên một lần nữa.   

Tất cả mọi người đều sắp quên đến chuyện thi đấu, nhìn đội của Tô Vãn tổng cộng có được hai mươi quả bóng bay.   

"Hiện tại hẳn là có thể đi ăn cơm." La Tử Minh sờ bụng nói.   

Thời điểm bọn họ đi ra, cũng không có ai khác, những thí sinh khác vẫn còn đang giải đề.

"Đợi lát nữa phỏng chừng còn phải tới đây lĩnh thưởng." Quách Nguyên Châu chỉ muốn ăn cơm xong rồi đi ngủ.   

"Buổi chiều mình sẽ trở về." Tô Vãn nói

"Buổi chiều, không phải là đặt vé máy bay sáng mai sao?" La Tử Minh kinh ngạc.  

"Không muốn ngây người." Tô Vãn cầm lấy ly nước, ngửa đầu uống một ngụm, "Đợi lĩnh thưởng xong liền đi. ”  

Mãi đến hai giờ chiều cuộc thi ACM mới kết thúc, chưa đầy hai mươi phút, đội của Tô Vãn đã lưu truyền khắp nơi, đều đang nói bọn họ nhanh chóng lấy được hai mươi quả bóng bay.   

Những trọng tài kia cũng đều đang thảo luận, trình độ này đến lúc đó tham gia thi đấu toàn cầu, có nghĩa là cuối cùng có thể giành được chức vô địch, đã nhiều năm bọn họ không có được thứ hạng trong trận đấu của ACM.   

Tô Vãn không có hứng thú với những cuộc thảo luận này, sau khi nhận giải thưởng xong, một mình cô trở về trước.   

Từ sân bay đi ra, vừa lúc gặp dì Tô xuống máy bay, xe của cô dừng ở phụ cận sân bay, thuận tiện lái xe đưa Tô Vãn về chỗ ở.   

"Lần trước dì út đề cử Tiểu Phong, kết quả là cùng một người." Dì Tô nhớ tới chuyện kia cũng nhịn không được cười, "Vị bằng hữu này của con rất được người ta yêu thích."

"Ừm." Tô Vãn tựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài.   

"Gần đây Tiểu Phong đang làm gì?" Dì Tô rất thích Phong Dương, người trẻ tuổi vừa có thực lực lại có thiên phú, hơn nữa bộ dạng lại xinh đẹp, ai mà không thích.   

"Vẽ tranh."   

Dì Tô liếc cháu gái mình một cái: "Ta có thể không biết là cậu ấy đang vẽ tranh sao, gần đây hai đứa không qua lại?"   

"Có." Tô Vãn cúi đầu nhìn điện thoại di động, trên đó là hình ảnh hôm qua anh gửi tới.   

"Tiểu Phong đứa nhỏ kia không dễ nhìn sao?"   

Tô Vãn quay đầu nhìn dì út của cô: "Cái gì?"   

Dì Tô sâu kín nói: "Không phải năm ngoái cháu nói muốn chụp một bộ ảnh chân dung, Tiểu Phong không tốt sao?" Nếu chụp thì bà còn có thể nhân cơ hội mà nhìn xem, ai lại không thích người đẹp chứ.   

Tô Vãn: "..."   

"Muốn chụp ảnh những người ở các độ tuổi khác nhau." Tô Vãn thuận miệng tìm một lý do.

"Được rồi." Dì Tô đưa Tô Vãn đến chỗ ở, "Có thời gian thì đến chỗ ta chơi, có lẽ nửa năm nay ta đều ở trong nước."

"Được."   

Nhìn dì út cô rời đi, lúc này Tô Vãn mới xoay người lên lầu.   

Sau khi tắm rửa xong, Tô Vãn vừa ra ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, điện thoại di động bên bàn có một cuộc điện thoại nhỡ, bảy giờ Phong Dương đã gọi tới.  

Tô Vãn gọi qua một lần nữa, chuông reo hai tiếng, đối phương lập tức bắt máy: "Tô Vãn? Cậu thi đấu xong chưa?"

" Xong rồi." Tô Vãn ngồi trên ghế sô pha "Vừa mới trở về."

Phong Dương ở đầu dây bên kia dừng lại một hồi mới hỏi: "Là trở lại trường sao?"

"Không sai biệt lắm, tôi ở chỗ ở, cậu thì sao?" Vừa rồi Tô Vãn bị dì Tô nhắc tới một lần, không biết vì sao lại có chút muốn gặp anh.  

Phong Dương đứng trước cửa sổ nhìn cảnh sông bên ngoài, rũ mắt thấp giọng nói: "Cậu có muốn đến phòng tranh không?"   

"Được." Tô Vãn trực tiếp đáp ứng, "Tôi đi tìm cậu."

Phong Dương khẽ cong môi, đọc địa chỉ phòng tranh.   

Sau khi cúp máy, anh nhìn phòng tranh trống rỗng một vòng, nơi này không trang trí nhiều, chỉ có một tầng sơn trắng, hôm nay Phong Dương đặt thêm một cái bàn, lại treo mấy sợi dây thừng trên tường, tranh vẽ xong sẽ được kẹp vào dây thừng.   

Phong Dương đi tới giá vẽ ở giữa, tháo bức tranh ra, giấu ở một góc khác, thay vải mới.  

Đại khái nửa giờ sau, Tô Vãn gõ cửa tiến vào, nhìn thấy Phong Dương thì có chút ngây người.   

Sáng nay anh chỉ có một tiết học, thời gian còn lại vẫn ở trong phòng tranh này, buổi chiều vẽ nửa bức tranh, trên áo sơ mi trắng dính không ít màu sắc, ngón tay quấn một miếng băng keo cá nhân, mặt trên dính sơn.   

Tô Vãn mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía những nơi khác trong phòng: "Đây là phòng tranh cậu thuê?"   

"Ừm, hôm nay mua thêm bàn, bình thường không cần thứ gì khác." Phong Dương nhìn thấy Tô Vãn, đầu tiên là ngực nhảy dựng lên, sau đó làm như không có việc gì giới thiệu.   

Tô Vãn đi một vòng quanh phòng tranh, cuối cùng đi tới trước cửa sổ, quả thật phong cảnh bên này không tệ.   

"Nơi này..." Tô Vãn nhìn một hồi nói, "Chỗ ở của tôi ở ngay đối diện sông."

Phong Dương tới gần, giống như tò mò hỏi, "Ở đâu?"   

Thật ra anh biết tòa nhà cao tầng đối diện sông là nơi cô đang ở.   

"Tòa cao tầng cao nhất màu đỏ kia." Tâm tư của Tô Vãn không ở trên tòa nhà này, cô quay đầu nhìn trong phòng, lại cúi đầu nhìn về phía tay phải anh, giống như mới phát hiện, "Ngón tay cậu bị làm sao vậy?"   

Phong Dương giơ tay phải lên, đầu ngón tay quấn một miếng băng dán cá nhân. Anh mím môi, trong lòng có chút cao hứng, cô phát hiện mình bị thương.   

"Bị đinh cắt một vết, không có việc gì." Phong Dương buông tay xuống, đặt ở sau lưng.   

Tô Vãn nhíu mày: "Đinh?"   

Phong Dương lắc đầu: "Là đinh nhựa trên tường mà thôi."   

Thời điểm treo dây thừng lên, vô tình bị rạch vào ngón tay.   

"Sau này tới nơi này vẽ tranh?" Tô Vãn hỏi.   

"Lúc không lên lớp, sẽ tới nơi này." Phong Dương gật đầu, "Sư phụ bố trí bài tập có chút nhiều, cho nên sẽ thường xuyên ở lại đây."

Liễu Bạch Vũ nói phải thường xuyên không dấu vết để lộ địa điểm của mình.   

Phong Dương là một đệ tử giỏi, học vô cùng nhanh.   

"Nói không chừng tôi ở đối diện sông có thể nhìn thấy cậu." Tô Vãn thuận miệng nói, ánh mắt dời khắp nơi, chỉ là không nhìn Phong Dương.   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp