Bẫy Rập

Chương 80
"Tình huống như thế nào?" Trương Nhân Thủy cầm một chén trà cẩu kỷ đi tới, đứng bên cạnh Tô Vãn và La Tử Minh, hỏi.   

La Tử Minh nhìn Quách Nguyên Châu ngẩn người nhìn vào máy tính: "Gần đây tình cảm nổi lên gợn sóng."   

"Tuổi còn trẻ, ai chưa từng thất tình, bình thường." Trương Nhân Thủy đến gần Quách Nguyên Châu, vỗ vỗ bả vai cậu ta, "Thật sự là thương tâm, uống mấy chai bia, quấn trong chăn khóc một tiếng là tốt rồi."

Quách Nguyên Châu hất tay Trương Nhân Thủy ra, mặt không chút thay đổi nói: "Tôi không thất tình, rất tốt."   

Trương Nhân Thủy sửng sốt: "Vậy cậu đây là?"  

"Chỉ là cảm thấy tình bạn không đáng tin cậy." Quách Nguyên Châu sâu kín nói.   

Tô Vãn, La Tử Minh: "..."   

Tuy rằng thời gian gần đây Quách Nguyên Châu thường xuyên châm chọc hai người, nhưng đối với Dịch Nhất còn nằm ở bệnh viện lại không nói nặng lời.  

Điểm này khiến La Tử Minh tương đối khó chịu, rõ ràng người lừa gạt rồi lại lật xe là Dịch Nhất, như thế nào xui xẻo lại là bọn họ?   

Trên thực tế, Dịch Nhất nằm trên giường bệnh cũng vô cùng bất an, luôn cảm thấy Quách Nguyên Châu giống như một ngọn núi lửa trầm mặc, không biết khi nào sẽ phun trào. Cô suy đoán, rất có khả năng chờ cô tốt một chút, có thể Quách Nguyên Châu sẽ tính sổ.   

Trương Nhân Thủy uống một ngụm trà dưỡng sinh, cảm giác hôm nay tuổi thọ của mình lại dài hơn một chút, lúc này mới mở miệng gọi Tô Vãn: "Chu ca gọi cô."   

Tô Vãn híp mắt, luôn cảm thấy ánh mắt Trương Nhân Thủy đặc biệt hiền lành, loại này... Chu Đảo thật sự sắp không được sao?   

Cô lấy chân dùng sức đẩy ghế dựa ra, đứng dậy và đi về phía phòng của Chu Đảo.   

Vừa đi vào, trên tay Chu Đảo đang cầm một điếu thuốc, ánh mắt lưu luyến không rời.   

Đã như vậy mà còn lưu luyến thuốc lá, Tô Vãn không hiểu loại nhân sĩ hút thuốc quật cường này.   

"Tới rồi." Chu Đảo bỏ điếu thuốc vào trong ngăn kéo, đây chính là điếu thuốc duy nhất mà anh ta để lại, mỗi ngày đều ngửi một hơi, vui vẻ như thần tiên.   

Nói xong, anh ta ý thức được mình nói chuyện có chút dùng sức, sau đó mang theo chút kiên cường 'suy yếu': "Gọi cô đến là muốn nói, phía trên yêu cầu tháng sau phải chọn được người, cô biết rồi đấy, tôi không muốn Hướng An Chí rời đi, nhưng cũng không muốn cho cậu ta khống chế nơi này."  

Tô Vãn ngồi xuống, yên lặng nghe anh ta nói chuyện, ánh mắt dừng trên mặt Chu Đảo, lúc mới bắt đầu gặp mặt, người này hăng hái, gần đây lại khí sắc ảm đạm, nói mấy câu liền ho vài tiếng.   

Cô nghi ngờ Chu Đảo bị ung thư phổi.   

"Thực lực của tôi không mạnh như Hướng An Chí." Tô Vãn bình tĩnh nói, trước mắt không phải là cô không thể thắng An Chí, nhưng xác suất nhỏ, mười lần thì có lẽ chỉ có thể có thắng ba lần.   

"So một trận, chỉ cần cô đồng ý." Chu Đảo ho khan một tiếng, sau đó chậm rãi nói, "Coi như hoàn thành tâm nguyện của tôi, thắng cậu ta."

Tô Vãn không lập tức trả lời, cô biết sau khi đáp ứng, nếu có thể thắng được Hướng An Chí, cuối cùng sẽ có kết quả gì.   - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

"Ai, cô không đáp ứng cũng không sao." Chu Đảo dùng một loại giọng điệu cực kỳ tiếc nuối nói, "Dù sao tôi cũng không đợi được Hướng An Chí nhậm chức, xem như nhắm mắt làm ngơ."

Đến lúc đó anh ta cũng đã từ chức, đương nhiên không nhìn thấy ai nhậm chức.   

Tô Vãn giương mắt nhìn anh ta, phải nửa năm sau mới bắt đầu thay đổi, hiện tại chỉ là đang chọn, ngay cả nửa năm mà Chu Đảo cũng không đợi được, xem ra anh ta bị ung thư phổi giai đoạn cuối.   

"Tôi đồng ý, nhưng không cam đoan nhất định có thể thắng." Thời gian dài bị Hướng An Chí chèn ép như vậy, đối với phong cách của cậu ta Tô Vãn cũng nắm chắc được khoảng bảy tám phần.   

Chẳng qua Hướng An Chí không dễ đối phó như vậy, cô còn có quá nhiều thứ chưa học.  

"Đương nhiên." Chu Đảo đề cao thanh âm, sau đó lại cố ý ho hai tiếng, suy yếu nói, "Cô có thể nguyện ý thi đấu với cậu ta là được, tôi cũng sẽ không để lại tiếc nuối."   

Thấy Tô Vãn nhìn mình không chớp mắt, Chu Đảo hơi chột dạ một chút, sau đó ném cho cô một cái usb, bên trong là một đống tư liệu: "Học tập nhiều hơn, chắc không sai. Những tư liệu này đều là do tôi chỉnh lý ra, nhiều năm tích lũy, cô cố gắng bảo tồn."

Có lẽ là rơi vào một loại lầm tưởng, Tô Vãn nghe thấy Chu Đảo nói chuyện, vẫn luôn cảm giác là anh ta đang dặn dò di ngôn.   

"Những thứ này có thể cho bọn họ xem hay không?" Tô Vãn hỏi.   

"Quách Nguyên Châu và La Tử Minh? Có thể." Chu Đảo sảng khoái nói.  

Tô Vãn cầm lấy USB, nhìn anh ta một cái thật sâu, lúc này mới đi ra ngoài.   

Chờ cô vừa đi, Chu Đảo thở phào nhẹ nhõm, anh ta vuốt cằm, hài lòng nhớ lại những lời mình vừa nói, anh ta cũng không giả dối, nói đều là sự thật, chỉ là giống thật mà giả, dễ dàng nghe ý tứ mà thôi.   

......   

Bởi vì rất có thể thứ Chu Đảo đưa cho là tâm huyết cuối cùng khi còn sống của anh ta, Tô Vãn rất nghiêm túc học tập, gần như mỗi ngày đều phải đến rạng sáng mới nghỉ ngơi.  

Thỉnh thoảng Phong Dương gửi tin nhắn tới, rất lâu cô mới nhìn thấy, khi trả lời lại cũng đã qua mấy tiếng đồng hồ.   

Tiết học thứ tư, Tô Vãn cố ý giải thích: "Có một trận đấu, cho nên phải chuẩn bị rất nhiều thứ, tương đối bận rộn."   

Phong Dương cũng sẽ tham gia các loại thi đấu, hơn nữa hiện tại anh được khoa mỹ thuật coi là tiêu chuẩn, chỉ là không phải huấn luyện mỗi ngày giống như Tô Vãn.   

"Không sao, tôi có quấy rầy cậu không?" Phong Dương do dự hỏi.   

"Sẽ không." Mấy tin nhắn mà thôi, Tô Vãn có thời gian thì nhắn lại, hơn nữa còn có thể biết được Phong Dương đang làm cái gì.   

Lần trước ở cửa rạp chiếu phim, Phong Dương bị chụp ảnh, đối với Tô Vãn mà nói, đả kích quá lớn.   

Nếu như lại để Liễu Bạch Vũ thực hiện được, chỉ sợ Tô Vãn sẽ nứt ra.   

Kết quả tốt nhất là ai cũng không thể đánh chủ ý với Phong Dương.   

"Gần đây cậu học tập với Cửu Hà Giang như thế nào? Tô Vãn thuận miệng hỏi.   

"Sư phụ bố trí một ít bài tập chuyên đề, sau khi vẽ xong sẽ đưa cho ông bình luận." Nhắc tới như vậy, trong lòng Phong Dương liền dâng lên một loại cảm giác tôn kính với Cửu Hà Giang, mỗi một câu nói của đối phương đều sửa đúng vấn đề từ rất lâu nay của anh, bởi vì cơ sở của anh kém nên rất nhiều phương diện không chú ý.   

"Đại họa sĩ." Tô Vãn hô một câu.   

"Còn kém xa." Phong Dương mím môi, trong mắt lại không tự chủ được mang theo ý cười.

Rất nhanh tiếng chuông đã vang lên, lão sư bắt đầu chiếu phim như thường lệ, Tô Vãn cũng như thường lệ thu dọn chuẩn bị đi ngủ.   

Từ khi phát hiện lần đầu tiên xem phim trong lớp học, không phải vì cô ngủ mà Phong Dương lạnh nhạt, càng ngày Tô Vãn càng có thói quen ngủ.   

Chỉ là thời tiết càng ngày càng lạnh, mặt bàn lạnh lẽo, phải rất lâu mới có thể ấm lên.   

"Tô Vãn." Thời điểm cô muốn nằm sấp xuống ngủ, Phong Dương nhẹ giọng hô một câu.

"Sao vậy?" Tô Vãn ngồi dậy kinh ngạc hỏi.   

Phong Dương cởi áo khoác trên người ra, cúi đầu gấp áo khoác vài lần, biến thành một cái gối hình chữ nhật, anh đặt lên mặt bàn, đẩy về phía Tô Vãn: "Đệm cái này ngủ, sẽ tốt hơn một chút."   

Tô Vãn sửng sốt: "Không cần."   

Lớp học vẫn chưa có hệ thống sưởi, sau khi anh cởi áo khoác của mình ra, rõ ràng bên trong ăn mặc vô cùng đơn bạc.   

"Tôi không lạnh." Phong Dương không thu hồi áo khoác, thấy Tô Vãn vẫn không tin, anh đưa tay phủ lên mu bàn tay cô, sau đó cực nhanh thu hồi, rũ mắt nói: "Nóng."   

Ngẫu nhiên cũng có thể chạm vào người khác mà không khiến người ta ghét—— trích đoạn "Kỹ xảo quyến rũ tình sử" của Liễu Bạch Vũ.

Tô Vãn có chút buồn ngủ, đèn trong phòng học đã tắt, phim cũng bắt đầu, tất cả đều là tín hiệu cho một giấc ngủ, cô cũng không cự tuyệt nữa, ôm áo khoác của Phong Dương đệm xuống ngủ.  

Không thể không nói, có một cái áo khoác đệm ngủ, quả thật thoải mái hơn nhiều so với trước đây.   

Phong Dương ngồi bên cạnh, tâm tư cũng không ở trong phim, một tuần mới gặp được Tô Vãn một lần.   

Bộ phim sắp kết thúc, lúc này anh mới đánh thức Tô Vãn, cô nhíu mày đứng dậy, người còn có chút chưa tỉnh táo lại, tựa lưng vào ghế, tay ôm áo khoác của anh.   

Phong Dương chỉ vội vàng nhìn thoáng qua liền dời ánh mắt ra, áo khoác ... Dính vào hơi thở của cô.   

Một lát sau, đèn trong phòng học bật lên, Tô Vãn miễn cưỡng tỉnh táo lại, cô đưa áo khoác cho Phong Dương, thuận miệng nói: "Nước hoa của cậu rất dễ ngửi." Hương vị trà đắng nhàn nhạt.   


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp