Bẫy Rập

Chương 79
Ngoại trừ tranh vẽ ra thì phòng tranh này không có gì khác, Tô Vãn đi một vòng, không còn thứ gì để xem.   

"Cậu có muốn đi xem phim không?" Phong Dương chủ động hỏi.   

Từ 'phim' trong tiềm thức của Tô Vãn giống như 'ngủ', nhưng hiếm khi anh chủ động hẹn cô đi xem phim, đương nhiên Tô Vãn đáp ứng, dù sao tối nay cũng không có việc gì.   

Muốn đi xem phim, đương nhiên Phong Dương phải tắm rửa một thân. Anh lấy ra một bộ quần áo từ trong túi ra, là quần áo sạch sẽ hôm sáng, vẽ tranh sẽ luôn dễ dàng dính màu vẽ vào người nên phải thay ra.   

Phong Dương đi vào phòng vệ sinh, khóa cửa ở đây chưa được lắp đặt, vốn dĩ anh định ngày mai sẽ lắp lại. Sau khi cửa được đóng lại, nó nhanh chóng tự động đẩy ra một nửa, may mắn là ở chỗ rẽ nên người bên ngoài không thể nhìn thấy.  

Phong Dương nghĩ mình chỉ cần thay áo, rất nhanh sẽ xong.   

Nhưng mà anh vừa tiến vào, điện thoại di động đặt ở trên bàn bên ngoài liền rung lên, Tô Vãn đứng bên cạnh cầm lấy điện thoại di động đi theo, muốn anh nghe điện thoại trước.   

Vài bước mà thôi, Tô Vãn thuận tay cầm lấy, nhìn thấy người gọi tới là Liễu Bạch Vũ, theo bản năng nhướng mày, cô không biết hai người này còn có liên hệ.   

Cầm điện thoại di động đi về phía góc ngoặt, Tô Vãn cho rằng anh mới vừa đi vào, lại không ngờ vừa tới gần đã xuyên qua cánh cửa nửa kín, nhìn thấy Phong Dương cởi áo sơ mi ra.  

Chỉ là kinh hồng thoáng nhìn, Tô Vãn lập tức xoay người, nhưng hình ảnh lưu lại trong đầu vẫn luôn không xua đi được.   

Một mảng lớn màu trắng chói mắt, eo hẹp vai rộng, tỷ lệ vừa vặn tốt, hai mảnh xương bướm theo động tác như ẩn như hiện.   

Một tay Tô Vãn cầm điện thoại di động của anh, tay kia chống lên môi, trong mắt khó có được thần thái hoảng hốt.   

Phong Dương cởi áo sơ mi ra, mặc một chiếc áo dài tay màu đen, xoay người liền nhìn thấy bên ngoài có người, anh mở cửa ra: "Tô Vãn?"   

Tô Vãn nhắm mắt lại, sau đó làm như không có việc gì xoay người, đưa điện thoại di động cho anh: "Liễu Bạch Vũ gọi điện thoại."   

Hiện tại đã tắt máy.

Vừa rồi lúc mở cửa, Tô Vãn đưa lưng về phía anh, Phong Dương vẫn chưa phát hiện ra cái gì, chỉ cúi đầu nhìn điện thoại di động, gửi tin nhắn cho Liễu Bạch Vũ hỏi chuyện gì.   

Anh đặt điện thoại di động của mình bên cạnh bồn rửa tay, sau đó mở vòi nước lấy ra nhựa thông, rửa sạch màu vẽ dính trên ngón tay của mình.   

Tô Vãn đứng ở ngoài cửa nhìn những màu vẽ trộn lẫn với nước, cuối cùng từ đầu ngón tay của anh trượt xuống, từng chút từng chút biến mất theo dòng nước.   

Cô duỗi vào túi, cố gắng chạm vào nút bấm switch, giảm bớt những suy nghĩ khác nhau trong tâm trí, nhưng lại không tìm thấy nó trong túi áo khoác.  

 ...... Trở về từ sân bay rồi tắm, nút bấm switch vẫn còn trong quần áo trước đó.   

Phong Dương rửa sạch màu vẽ trên đầu ngón tay, lau tay, lúc này mới cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, phía trên hiển thị tin nhắn của Liễu Bạch Vũ:【Em trai, cậu đã liên lạc với Tô tiểu thư chưa? 】

Anh ngước mắt lên nhìn Tô Vãn ngoài cửa, lập tức trả lời:【Ừm, lát nữa nói chuyện sau. 】

Phong Dương bỏ điện thoại vào túi, đi ra: "Đi thôi."  

Tô Vãn đem những ý nghĩ lộn xộn trong đầu quét sạch, đi theo phía sau anh đi ra khỏi phòng tranh.   

Hai người cùng nhau đi vào thang máy, hai bên thang máy đều là gương, Tô Vãn đứng ở phía sau, cô nghiêng mặt nhìn gương bên cạnh, có chút xuất thần nhìn Phong Dương bên trong.   

Lông mi của anh còn dài hơn con gái, môi lại càng là không tô mà đỏ.   

"Chúng ta xem phim nào?" Phong Dương đứng trước cửa thang máy một hồi, xoay người hỏi.   

Tô Vãn không ngờ anh lại đột nhiên xoay người, trong lúc nhất thời có chút giật mình, rất nhanh đã khôi phục như bình thường: "Đều được, cậu chọn."   

"Được." Phong Dương lấy điện thoại di động ra, nhấn vào một rạp chiếu phim gần đó, chọn một bộ phim.   

"Cậu và Liễu tiểu thư còn có liên hệ?" Sau khi ra khỏi thang máy, Tô Vãn thản nhiên hỏi, giống như đang nói chuyện phiếm.   

"Phòng tranh này là do cô ấy dẫn tôi tới chọn." Phong Dương đặc biệt bước chậm, chờ sóng vai đi cùng Tô Vãn.   

Liễu Bạch Vũ dẫn anh tới, nói cách khác ngày hôm qua bọn họ đã gặp mặt, hôm nay lại liên lạc.   

Quan hệ đã gần như vậy rồi sao?   

Đột nhiên trong lòng Tô Vãn sinh ra một cỗ cảm giác nguy cơ, lúc trước không phải cô cũng lấy lý do mà tới gần Phong Dương hay sao?   

Tầm mắt của Tô Vãn dừng trên mặt Phong Dương, anh lớn lên tốt như vậy, những người khác có chủ ý giống nhau là chuyện bình thường, chỉ là...   

Tự dưng trong lòng cô sinh ra một cỗ dục vọng độc chiếm.   

Tô Vãn rũ mắt tự hỏi vì sao mình lại sinh ra những cảm xúc không nên có này, Phong Dương không phải con mèo lúc trước, có thể tùy ý nhận chủ nhân, cả đời giao phó cho cô.

Anh là một người độc lập.   

"Tôi muốn ăn kem." Sau khi đi tới cửa rạp chiếu phim, Phong Dương quay đầu nói với Tô Vãn đang không có tâm tình, "Cùng nhau đi mua được không?"   

Cửa hàng kem kia trang trí màu hồng phấn, cửa ra vào đánh biển hiệu, tình nhân được giảm 50% cho ly thứ hai.   

Phong Dương chỉ muốn tìm một cái cớ để hai người gần nhau hơn một chút.   

"Thời tiết này ăn kem, không tốt đối với dạ dày." Tô Vãn hoàn hồn nói.   

"Phải không?" Đuôi mắt Phong Dương rũ xuống, dưới ánh đèn có chút đáng thương, "Tôi còn chưa ăn kem với bạn bè."

Anh vừa nói như vậy, gần như Tô Vãn lập tức nhớ tới thân thế của anh, cô không cố ý hỏi thăm, nhưng lần đó say rượu Phong Dương tự mình nói một ít lời, cộng thêm tin tức mà dì Tô truyền tới, cô luôn có thể biết được.   

Phong Dương vẫn luôn sống trong hoàn cảnh này, từ nhỏ đều là ở ký túc xá của trường, chỉ sợ khó có được một chuyến đi.   

"Cũng không phải không thể ăn, còn chưa đến mùa đông." Tô Vãn chuyển đề tài, "Phía trước chỉ có vài người xếp hàng, hiện tại chúng ta đi qua.”  

“Ừm. "Phong Dương lập tức cười với Tô Vãn.   

Bình thường Tô Vãn nhìn thấy nụ cười của anh đều sẽ hoảng hốt, lần này cũng không ngoại lệ.  

Cũng may Phong Dương đã xoay người đi qua, không nhìn thấy bộ dáng hoảng hốt của cô.   

Phía trước đều là các cặp đôi xếp hàng, sau mỗi lần đặt hàng xong, bọn họ đều phải nắm tay nhau đi tới trước mặt một cái máy ảnh chụp ảnh, sau đó mới có thể lấy được kem.   

"Đây là phần ăn tình nhân trong cửa hàng của chúng tôi, hai vị muốn ăn vị gì?" Nhân viên cửa hàng mỉm cười đưa qua một tờ thực đơn, nghĩ thầm giá trị nhan sắc này không khỏi quá cao đi.   

Tô Vãn cũng không thèm để ý đối với cái gọi là nửa giá, càng không muốn chụp ảnh bằng chiếc máy ảnh màu hồng lớn với những tư thế chụp ảnh ngốc nghếch kia, cô ngẩng đầu nhìn thực đơn của cửa hàng, hỏi Phong Dương: "Cậu muốn vị gì?"   

Đôi tình nhân có giá trị nhan sắc cao như vậy, đương nhiên nhân viên cửa hàng không muốn bọn họ bỏ chạy, thấy Tô Vãn hoàn toàn không để ý tới phần ăn tình nhân, lập tức nói: "Rất nhiều vị chỉ có phần ăn tình nhân mới có a ~ hai người chỉ cần chụp một tấm ảnh là có thể gọi, hơn nữa còn là miễn phí cả hai ly~"

"Không phải là ly thứ hai nửa giá sao?" Tô Vãn lui ra sau một bước, chỉ vào biển hiệu của bọn họ hỏi.   

"Đúng vậy, nhưng hôm nay hai vị là cặp thứ 520 nha ~ có thể được miễn phí ~" nhân viên cửa hàng trợn tròn mắt nói dối.   

Nhưng cũng không hoàn toàn nói lung tung, cặp đôi phía trước bọn họ, quả thật là số 519.

"Chúng ta chọn cái này có được không?" Phong Dương mong chờ nhìn Tô Vãn.   

Anh không có hứng thú đối với miễn phí, chỉ thuần túy muốn dính danh tiếng tình nhân, cho dù chỉ có một hồi.   

Tô Vãn giương mắt, nhìn Phong Dương có chút khẩn trương nhưng lại làm bộ bình tĩnh, trong lòng mềm nhũn, chỉ là mua một phần kem mà thôi.   

"Cậu chọn đi."   

Thấy cô đáp ứng, Phong Dương mím môi, tim đập mạnh, cho dù chỉ có một phút đồng hồ.

Sau khi gọi hai cây kem, Phong Dương và Tô Vãn bị một nhân viên bán hàng khác đưa đến trước máy ảnh cỡ lớn, hai người được yêu cầu nắm tay nhau đứng ở giữa chụp ảnh.   

"Nhất định phải nắm tay?" Tô Vãn nhíu mày, cửa hàng này cũng thật kỳ quái.   

"Đúng vậy a ~ đến lúc đó hình ảnh của hai bạn sẽ được thu thập trong bộ sưu tập album chính thức của cửa hàng của chúng tôi ~ xem như kỷ niệm tình cảm của hai người ~ " nhân viên cửa hàng mỉm cười nói.   

Tô Vãn: "......" Vì hai cây kem, cư nhiên phải làm đến mức này.   

"Nếu như không muốn ... Vậy thôi." Phong Dương thấy cô không quá cao hứng, rũ mắt thấp giọng nói, "Xin lỗi."

Nhân viên của cửa hàng không đứng gần nên không nghe rõ ràng lắm lời của Phong Dương, chỉ thấy anh nói vài câu gì đó, sau đó nữ sinh lãnh diễm bên cạnh liền đưa tay nắm lấy tay nam sinh, đi về phía máy ảnh.   

"Chỉ là chụp ảnh mà thôi." Phong Dương còn chưa kịp phản ứng, Tô Vãn đã trực tiếp đưa tay nắm lấy tay anh, đi về phía máy ảnh màu hồng phấn phía trước.   

Ngực Phong Dương nhảy dựng, sau đó lặng lẽ giữ chặt ngón tay cô, mười ngón tay của hai người quấn lấy nhau.   

"Như vậy có thể không?" Tô Vãn hỏi nhân viên cửa hàng, giọng điệu không tính là quá khách khí.  

Chiếc máy ảnh ven đường này vừa nhìn liền biết là máy ảnh chất lượng không tốt lắm, chụp ra lại càng không có bất kỳ kết cấu nào đáng nói, mấu chốt nhất là cô còn chưa chụp qua Phong Dương, hiện tại lại bị một chiếc máy ảnh máy ngu xuẩn được thiết lập xong chụp ảnh, thuận tiện còn tự mình đặt vào.   

-----Khó chịu.   

"Có thể có thể ~ chỉ cần hai vị lại gần một chút nha ~ tay phải giơ lên ~" Có lẽ nhân viên cửa hàng đều được huấn luyện thuật nói chuyện, vì vậy nên giọng điệu cũng kéo dài hơn bình thường.   

Tô Vãn: "..."   

Phong Dương nghiêng người, nắm tay Tô Vãn hơi dời về phía ngực mình.   

Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh máy ảnh nhấn phím chụp ảnh, đèn flash sáng lên, xem như đã chụp xong.   

"Chụp xong, các bạn có thể lên weibo chính thức của chúng tôi để xem ảnh ~ nếu như không nhìn thấy thì có thể tin nhắn riêng nha ~" nhân viên cửa hàng nhiệt tình cầm hai cây kem lớn tới đây.   

Tâm tình Phong Dương rất tốt, anh ngẩng đầu ghi nhớ tên cửa hàng, chuẩn bị lên weibo chính thức của cửa hàng này xem ảnh của bọn họ.   

Sau khi buông tay ra, Phong Dương đưa cho Tô Vãn một cây kem khác.   

Tô Vãn cúi đầu nhìn các loại hạt được rắc trên kem, tâm tình ác liệt, cô nghĩ tới chuyện này vô số lần, cuối cùng lại bị cái máy ảnh chết tiệt này chiếm trước.   

Ngoài mặt, Tô Vãn vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, không có phản ứng gì quá lớn.   

Phong Dương thấy cô không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào, dường như chuyện vừa rồi không sinh ra ảnh hưởng gì đối với cô, trong lòng khó tránh khỏi mất mát.   

Nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, nói: "Hình như bộ phim sắp bắt đầu."   

Hôm nay bọn họ không chỉ cùng nhau xem phim mà còn có thể nắm tay chụp ảnh, đối với Phong Dương mà nói đã là tiến bộ rất lớn.   

Ít nhất đây là những gì mà các cặp tình nhân khác thường làm.   

......   

Sau khi trở về, Phong Dương đặc biệt lên Weibo tìm được tên cửa hàng kia, quả thật bọn họ đăng rất nhiều ảnh, mỗi một giờ sẽ thống nhất đăng một lần.   

Phong Dương lướt một hồi, quả nhiên tìm được ảnh chụp chung của bọn họ trên một bài đăng, trước tiên lưu lại về máy.   

Trong ảnh, anh nắm tay Tô Vãn dán lên ngực mình, ánh mắt khẽ rũ xuống, không thấy rõ thần sắc, nhưng nụ cười bên môi như thế nào cũng không che được, dáng người cao ngất như trúc xanh.   

Phong Dương chỉ hơi đảo mắt nhìn mình một cái, sau đó lập tức nhìn về phía Tô Vãn, khuôn mặt cô không chút thay đổi nhìn chằm chằm ống kính, nhìn kỹ còn có thể phát hiện mi tâm cô nhíu lại một chút.   

Nhìn thế nào cũng giống bộ dáng không tình nguyện.   

Vốn dĩ trong lòng Phong Dương đang ngập ra một cỗ ngọt ngào, nhất thời lại có chút chua xót.   

Hóa ra cô không muốn đứng cùng một chỗ với chính mình.   

......   

Sau khi lấy được tư cách vào chung kết toàn cầu của ACM, Tô Vãn cùng Quách Nguyên Châu dần dần bắt đầu khôi phục sinh hoạt như bình thường, mỗi ngày đều đi học, đi huấn luyện.

Chuyện duy nhất thay đổi có lẽ là Hướng An Chí không nhắm vào bọn họ trong lớp nữa, thậm chí cậu ta còn nghi ngờ Tô Vãn lợi dụng mình.   

Không phải ai cũng có cơ hội đối đầu với Hướng An Chí, có thể được cao thủ vẫn đối luyện, loại cơ hội này không nhiều lắm.   

Hết lần này tới lần khác Hướng An Chí lại giống như bị ma quỷ mê hoặc, mỗi tuần đều phải áp chế Tô Vãn một lần, nói là nói áp chế, nhưng ai biết cô đã vụng trộm học được những cái gì.  

Nhớ tới chuyện này, Hướng An Chí vừa thấy Tô Vãn đã tức giận, sau khi lên lớp, cậu ta bắt đầu dạy những bài giảng bình thường cho những sinh viên khác, những thứ này đối với Tô Vãn cùng Quách Nguyên Châu vô dụng.   

Sau khi tan học, Quách Nguyên Châu nhìn bóng lưng Hướng An Chí rời đi, cảm thán: "Người này không khỏi quá keo kiệt đi."   

Phía trước đầu tiên là liều mạng chèn ép, hiện tại phát hiện khi chèn ép, bọn họ có thể học được nhiều thứ hơn, lập tức thay đổi phương thức dạy học.  

Cũng may lão Triệu sẽ trở về, nhân phẩm của Hướng An Chí thật sự là quá kém.   

"Lão đại, lão đại?" Quách Nguyên Châu hô vài tiếng Tô Vãn, "Sao gần đây cậu hay thất thần vậy?"   

Tô Vãn khép máy tính lại: "Thời tiết quá nóng."   

Quách Nguyên Châu: "..." Hiện tại đã là tháng mười một.   

Gần đây Chu Đảo bố trí nhiệm vụ càng ngày càng nặng, Quách Nguyên Châu chỉ coi như Tô Vãn bị áp lực quá lớn, cậu ta sờ sờ mặt, sau đó đi ra cửa sau tìm Dịch Nhất, quyết định thương lượng với cô ấy xem một tháng này nên làm gì.   

Bình thường Dịch Nhất đều tan học sớm hơn so với bọn họ, Quách Nguyên Châu đã quen với việc cô đến chờ mình.   

Nhưng hôm nay Dịch Nhất cũng không có đứng ở hành lang chờ cậu ta.   

Quách Nguyên Châu nhìn bốn phía một chút, vẫn là không nhìn thấy Dịch Nhất, cậu ta gọi điện thoại cho đối phương, không ai nghe máy.   

Kỳ quái.   

Quách Nguyên Châu thu hồi điện thoại di động, chuẩn bị đi đến lớp của Dịch Nhất để tìm, đột nhiên phát hiện mình không biết lịch học của Dịch Nhất.   

Vẫn luôn là Dịch Nhất đến đây chờ cậu ta, Quách Nguyên Châu cũng không có cơ hội biết mỗi ngày Dịch Nhất đều học cái gì.   

Quách Nguyên Châu mang theo vẻ mặt ngốc ngốc đi xuống lầu, chuẩn bị đi đến khoa của Dịch Nhất hỏi một chút, kết quả nhìn thấy La Tử Minh đứng trước xe thể thao ở dưới lầu, chiếc xe kia có chút quen mắt.   

Không đợi cậu ta kịp phản ứng, lại nhìn thấy Tô Vãn đứng bên cạnh La Tử Minh, hai người đều nghiêm túc, không biết đang nói cái gì.   

Quách Nguyên Châu theo bản năng hô hai tiếng, kết quả Tô Vãn cùng La Tử Minh nhìn qua, ánh mắt cũng không thích hợp.   

Như thế nào mà hôm nay tất cả đều quái lạ.   

"Muốn nói cho cậu ấy biết không?" La Tử Minh có chút trốn tránh ánh mắt của Quách Nguyên Châu.  

"Làm sao vậy?" Trên mặt Quách Nguyên Châu còn mang theo vui vẻ vì vừa mới tan học, không biết vì cái gì mà sắc mặt hai người kia đều không đẹp.   

Tô Vãn cúi đầu nhìn điện thoại di động, sau đó ngẩng đầu nói: "Dịch Nhất xảy ra tai nạn xe cộ."   

Quách Nguyên Châu đầu tiên là sửng sốt, sau đó lo lắng hỏi: "Cô ấy có việc gì không?!" Khó trách không có tới, điện thoại cũng không liên lạc được.   

"Hiện tại người không có việc gì, nhưng não có chút chấn động." Tô Vãn liếc về phía La Tử Minh, "Hôm nay Dịch Nhất gặp được La Tử Minh trên đường, đi nhờ xe, không nghĩ tới lại xảy ra tai nạn xe cộ."

La Tử Minh: "..." Vu oan hãm hại cậu ta như vậy vui lắm sao?   

Quách Nguyên Châu nhìn về phía La Tử Minh: "Sao hai người lại xảy ra tai nạn xe cộ, cậu đua xe?"   

La Tử Minh: "... Không có đua xe, có người đụng phải, vừa vặn là ghế lái phụ, nhưng mà cậu đừng lo lắng, Dịch Nhất không có việc gì."

"Cô ấy đang ở bệnh viện nào?" Quách Nguyên Châu muốn đi thăm Dịch Nhất.   

"Bệnh viện Kinh Hải, vừa vặn mình đưa các cậu qua." La Tử Minh nói.   

"Không được, lão đại lái." Quách Nguyên Châu không tín nhiệm nhìn chằm chằm cậu ta nói.

La Tử Minh giơ hai tay lên cao: "Được được, để lão đại lái."   

Dịch Nhất kia đúng là thích gây chuyện.   

Cuối cùng Tô Vãn làm tài xế lái xe đến bệnh viện, trên đường thuận tiện gọi điện thoại cho Phong Dương, vốn dĩ hôm nay bọn họ định cùng nhau ăn cơm.   

"Xin lỗi, bây giờ tôi phải đến bệnh viện." Tô Vãn đeo tai nghe bluetooth, người trong xe không nghe thấy người đối diện nói chuyện, chỉ có thể nghe thấy cô nói cái gì.   

"Tôi không sao, là bạn bị tai nạn giao thông, hiện tại phải nhập viện quan sát. Ừm, đừng lo lắng."

"Tối mai có được không? Được." La Tử Minh cùng Quách Nguyên Châu nghe Tô Vãn gọi điện thoại, tâm tư khác nhau.   

Quách Nguyên Châu nhớ tới thời điểm cậu ta và Dịch Nhất đi cùng nhau, mỗi lần có bao nhiêu vui vẻ, đến bây giờ tay còn đang run, cho dù nghe thấy Dịch Nhất chỉ là chấn động não, không có thương tích quá nghiêm trọng.   

La Tử Minh thì mang theo cảm xúc chua xót hỏi Tô Vãn ngồi phía trước: "Lão đại, cậu đây là đang yêu đương sao?"   

Tô Vãn nhìn xuyên qua gương chiếu hậu liếc về phía La Tử Minh: "Nói bậy cái gì đo?"   

La Tử Minh: "..." Giọng điệu vừa rồi, ai nghe cũng cảm thấy là đối thoại giữa tình nhân.   

Xuất phát từ áp bách nhiều năm qua, La Tử Minh im lặng không nói nữa.   

Ba người đến bệnh viện Kinh Hải, bước vào thang máy đi lên lầu, đến hành lang, Quách Nguyên Châu nhìn trái nhìn phải, nơi này không giống bệnh viện, quá mức yên tĩnh, hơn nữa chung quanh không nhìn thấy bệnh nhân gì.    - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Trong lòng cậu ta hoảng hốt: "Dịch Nhất ở đâu?"   

"Phòng 632 phía trước, đã nói cô ấy không có việc gì, cậu khẩn trương cái gì." La Tử Minh và Dịch Nhất đều là người đua xe, đụng xe trên đường đua là chuyện bình thường, nói chuyện cũng không chút để ý.   

Nhưng Quách Nguyên Châu không rõ ràng lắm, cậu ta quay đầu nhìn về phía La Tử Minh: "Cũng không phải là cậu xảy ra tai nạn xe cộ."  

La Tử Minh: "..." Quên mất là chính mình 'lái xe chở người.’ 

Tô Vãn ngược lại nhìn ra Quách Nguyên Châu đang lo lắng cái gì, cô quay đầu nói: "Nơi này là phòng vip của bệnh viện Kinh Hải, tiền do lão nhị bỏ ra."   

La Tử Minh sửng sốt, sau đó gật đầu: "Đúng vậy, tiền đều là do mình bỏ ra."   

"Cậu quẹt thẻ của mình chuyển lại đi." Quách Nguyên Châu lạnh mặt nói, trong lòng sốt ruột muốn nhìn thấy Dịch Nhất.   

"Là ngồi xe của mình nên mới xảy ra tai nạn xe cộ, đương nhiên mình phải trả." La Tử Minh cũng không dám nói nhiều, cậu ta nào có bỏ ra một xu.   

Quách Nguyên Châu càng đi càng nhanh, đi thẳng đến cửa 632, sốt ruột đẩy cửa ra, nhưng lực độ lại có chút nhẹ nhàng, sợ phát ra thanh âm quá lớn ầm ĩ đến Dịch Nhất.   

Cửa còn chưa hoàn toàn đẩy ra, giọng nói của Dịch Nhất trong phòng vô cùng rõ ràng mà truyền ra: "Mẹ kiếp, đám người thay lốp kia là người mới tới, lão tử vừa đi được một nửa, lốp xe trực tiếp bay."   

Tô Vãn: "..."   

La Tử Minh: "..."   

Dịch Nhất nằm trên giường bệnh, một chân bó thạch cao, rơi xuống giữa không trung, đầu cũng bọc một vòng băng gạc, trên tay cầm điện thoại di động, đang cùng kích tình mắng với người ở đầu dây bên kia, kết quả Quách Nguyên Châu đột nhiên xuất hiện.   

"Làm!" Dịch Nhất lại bật ra câu thô lỗ thứ hai: "Không phải, mẹ kiếp!"   

Dịch Nhất: "..."   

Trong lúc nhất thời Quách Nguyên Châu không kịp phản ứng, thậm chí lui về phía sau một bước đóng cửa lại, nhìn số phòng, lại một lần nữa đi vào.   

Dịch Nhất ở trong phòng đã cúp điện thoại, nhìn Quách Nguyên Châu thì theo bản năng lộ ra nụ cười ngọt ngào, vô cùng nguyên khí, tuyệt không giống người thô lỗ.   

Quách Nguyên Châu không khác gì bình thường, đứng ở bên giường hỏi cô ấy bị thương như thế nào.   

Dịch Nhất lo sợ bất an trả lời, không biết vừa rồi mình đã bại lộ bao nhiêu.   

Quách Nguyên Châu ngồi ở trên ghế bên cạnh: "Vừa rồi lão đại nói cậu đi nhờ xe của lão nhị, sau đó xảy ra tai nạn."   

Dịch Nhất theo bản năng nhìn về phía hai người phía sau, thấy La Tử Minh gật đầu, cô vội vàng nói: "Đúng vậy, cũng may không có việc gì, chỉ là gãy chân thôi."

"Không phải chấn động não?"   

"Chấn động não cũng có." Dịch Nhất lập tức nói, nếu không phải chấn động não bộ, làm sao cô ấy có thể quên chuyện hôm nay phải đến khoa máy tính để chờ Quách Nguyên Châu?  

Quách Nguyên Châu an tĩnh nhìn, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy cô, Dịch Nhất bị cậu ta nhìn đến hoảng hốt, vừa rồi hẳn là cô chỉ mới nói một câu, có lẽ vẫn còn có thể cứu vớt.

"Vừa rồi cậu nói cái gì mà lái được một nửa?" Quách Nguyên Châu hòa khí hỏi.   

Quả nhiên nghe thấy vậy, hai mắt Dịch Nhất xoay tới xoay lui, cuối cùng vuốt đầu mình: "Đầu mình đau quá."  

Quách Nguyên Châu thấy thế cũng không hỏi nữa, đứng dậy muốn ấn chuông, bị Dịch Nhất ngăn lại: "Không cần không cần, mình nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."   

"Chân cậu có đau không?" Quách Nguyên Châu nhìn chân trái bó đầy thạch cao của cô hỏi.

"Không đau, mình không có việc gì." Dịch Nhất lộ ra nụ cười bình thường, trong lòng lại vô cùng bồn chồn.   

"Nằm xuống nghỉ ngơi đi." Ngày thường Quách Nguyên Châu khiêu thoát, hiện tại đột nhiên bình tĩnh lại, hơn nữa chuyện vừa rồi đã đem Dịch Nhất hù dọa, chỉ có thể nghe lời buông gối đầu xuống, dựa vào phía trên nghỉ ngơi.   

Đại khái bởi vì chấn động não nên rất nhanh Dịch Nhất liền ngủ, hoàn toàn quên mất mình nên lo lắng cái gì.   

Quách Nguyên Châu thay cô đắp chăn xong, đứng dậy ra cửa.   

La Tử Minh và Tô Vãn liếc nhau, chỉ có thể đi theo ra ngoài.   

"Lão đại, các cậu gạt mình bao lâu?" Vừa đi ra, Quách Nguyên Châu lập tức hỏi.   

Rất nhiều chuyện bắt đầu không biết, một khi đâm thủng tầng giấy này, tất cả đều có thể thấy rõ ràng.   

Tô Vãn: "... Nói ra thì rất dài."

"Mình có thời gian nghe." Quách Nguyên Châu đen mặt nói.   

"Cậu nói đi." Tô Vãn đẩy cho La Tử Minh.   

"Mình?" La Tử Minh khiếp sợ, sao cái gì cũng đẩy cho cậu ta!   

Tô Vãn ở sau lưng làm ra thủ thế một cái chìa khóa xe thể thao, cuối cùng La Tử Minh chấp nhận cái giá này.   

......   

"Nói cách khác ngay từ đầu, các cậu đã lừa gạt mình?" Quách Nguyên Châu nhìn hai người, hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng được Tô Vãn đã lừa gạt mình, vậy mà còn giúp Dịch Nhất nói dối.   

"Cái này cũng không thể nói là lừa gạt, đó không phải là do Dịch Nhất quá thích cậu sao?" La Tử Minh ha hả cười, chột dạ nói.   

"Sao lại xảy ra tai nạn xe cộ?" Quách Nguyên Châu hít sâu một hơi, không muốn nghe chuyện phía trước nữa.   

"Cô ấy đua xe ở sân, bánh xe thay không tốt, xe mất khống chế đụng vào lan can, cho nên..." La Tử Minh cũng chỉ nghe bạn bè đua xe cùng Dịch Nhất nói lại, lúc ấy cậu ta còn đang hưởng thụ hợp đồng hẹn hò với bạn gái.   

Mặc dù lan can đều được chế tác bằng vật liệu đặc thù, nhưng tốc độ đua xe của Dịch Nhất hoàn toàn khác với tốc độ luyện xe lúc đó, chuyện này cũng là nguyên nhân khiến cho cô ấy bị thương có chút nghiêm trọng.   

"Đua xe?" Trong đầu Quách Nguyên Châu nổ tung, quả nhiên vừa rồi không có nghe lầm, lúc trước ở sân luyện xe, cô thuần thục lái xe như vậy, hắn là cậu ta nên phát hiện ra mới phải.   

Lúc ấy chính mình nói cái gì?  

Nói Dịch Nhất có tài năng, có thể đi làm tay đua.   

Chờ đã...   

"Sân tập lái kia là của ai?" Quách Nguyên Châu đột nhiên phản ứng lại, "Mấy người đều là bạn bè, lão đại cậu mượn sân của bạn, vậy người bạn kia là Dịch Nhất?"   

Tô Vãn: "... Đúng vậy."

Quách Nguyên Châu nhớ tới chiếc xe thể thao trong gara kia, lại đem ánh mắt nhắm về phía La Tử Minh: "Cho nên, người bạn cho cậu mượn xe thể thao, là Dịch Nhất?"   

Ánh mắt của La Tử Minh né tránh: "Đúng vậy."   

Cuối cùng Quách Nguyên Châu cũng hoàn toàn phản ứng lại: "Cậu đem mình đẩy cho Dịch Nhất, sau đó có được cơ hội lái xe thể thao?!"   

Đây là loại bạn hồ bằng cẩu hữu gì vậy?   

Mệt cho cậu ta còn xem La Tử Minh như anh em tốt.  

La Tử Minh khụ một tiếng: "Đây cũng là tiện tay mượn tới, không giống như cậu nghĩ..."  

Quách Nguyên Châu không nói gì, đột nhiên sải bước đi vào phòng.   

La Tử Minh theo bản năng đi theo, bị Tô Vãn giữ lại: "Chúng ta về trước, để cho hai người bọn họ ở cùng một chỗ."   

Hai người đứng ở ngoài cửa phòng, từ cửa sổ trong suốt trên cửa có thể nhìn thấy Quách Nguyên Châu đang sốt ruột hỏi tình huống của Dịch Nhất, có lẽ là thuốc tê đã hết nên Dịch Nhất có chút chịu không nổi.   

Từ bệnh viện đi ra, La Tử Minh lái xe, Tô Vãn ngồi trên xe, cô lấy điện thoại di động ra, mười phút trước Phong Dương gửi tin nhắn, hỏi cô có việc gì không.  

Tô Vãn cúi đầu trả lời:【Dịch Nhất xảy ra tai nạn xe cộ, người không có gì đáng ngại, Quách Nguyên Châu đã biết. 】

Từ sau khi nhận được điện thoại của Tô Vãn, nghe cô nói đang đến bệnh viện, Phong Dương cũng không có tâm tư làm việc khác, mặc dù biết rõ cô chỉ đi thăm người khác.   

Sau khi nhận được tin tức của Tô Vãn, anh lập tức hỏi cô:【Cậu vẫn còn ở bệnh viện sao? 】

Tô Vãn:【Không, bây giờ trở về. 】

Phong Dương nhìn tin nhắn cô gửi, một lát sau mới trả lời:【Trên đường cẩn thận.】

"Lão đại, cậu nói xem Nguyên Châu có thể trở mặt hay không?" La Tử Minh hỏi.   

"Hẳn là sẽ không." Tô Vãn tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nói.   

Quách Nguyên Châu lo lắng cho Dịch Nhất như vậy, phỏng chừng cô ấy nói đau thì cậu ta sẽ bỏ qua, nhiều nhất là tức giận vài ngày.   

Hôm nay vào bệnh viện, đột nhiên làm cho Tô Vãn nhớ tới một chuyện.   

Bệnh của Chu Đảo.  

Gần đây anh ta ho cũng không thường xuyên như vậy, nhưng trạng thái tinh thần cũng không tốt, mắt thường có thể thấy được có chút kém, thường xuyên không tập trung chú ý.

Trương Nhân Thủy lại có vẻ gầy đi, phỏng chừng là đang chiếu cố Chu Đảo?   

Hai người thường xuyên trốn trong một góc không biết nói cái gì, luôn có loại cảm giác để lại di ngôn.   

Hai tay Tô Vãn đè trán lại, có lẽ cô nên đồng ý lời Chu Đảo nói.  


App TYT & Cá Voi team

Chương kế tiếp