Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 100
[ *Vì đã chuyển lên thủ đô sống nên mình sẽ đổi xưng hô thành “ba” thay vì “cha” như hồi ở quê.

*Đường lão gia tử là ông nội của Đường Diệu, đây là sai sót trong quá trình edit của mình. Mới đầu không để ý nên sai cũng không biết, đây là lỗi của mình, mong mọi người thông cảm một chút ạ. ] ------ Lúc cả nhà Đường Diệu đi vào phòng cứ như vừa chạy nạn tới vậy.

Còn khi ra khỏi cửa lại trông vô cùng sạch sẽ thoải mái, khác một trời một vực với lúc nãy.

Bình thường nhà nghỉ thường không có nhà vệ sinh riêng, căn phòng của Kinh Bắc Nhất này đã được coi là rất ổn áp rồi. Đường Diệu đeo cái túi hơi nghiêng, nắm tay con gái: “Con có mệt lắm không?”

Lúc trên xe lửa trông cô bé có vẻ ủ rũ, từ lúc xuống xe cả người đã khoan khoái dễ chịu hơn nhiều.

“Mẹ ơi, con không mệt ạ!” Bé Đường Đường mềm mại nói.

Cô bé chớp chớp lông mi, đôi mắt to sáng lấp lánh như có ngôi sao nhỏ.

Thành phố lớn và thôn nhỏ của mình có sự khác biệt cực kỳ lớn, khiến người ta cảm thấy hoàn toàn bất đồng. Tiểu nha đầu cũng vô cùng hưng phấn!

“Mẹ ơi, nhiều người đi xe đạp quá.” Chỗ bọn cô rất ít người dùng xe đạp, không giống nơi này, chỉ cần liếc mắt một cái là thấy ràn rạt, xe đạp đã được bình thường hóa rồi.

Thật ra ở Kinh Bắc không phải ai cũng đi xe đạp, bọn cô thấy nhiều là bởi vì bây giờ đang là giờ đi làm buổi chiều.

Đường Diệu gật đầu: “Ừ không sao đâu!”

Hai nhóc Bé Đường Đường và Tiểu Lang đều vô cùng tò mò. Đường Diệu chỉ nhìn một chút đã cảm thấy bụng kêu ùng ục. Khương Thành nở nụ cười nhìn vợ mình: “Đi nào, chúng ta tìm chỗ nào ăn chút gì đó đi.”

“Ăn gì thế ạ!” Tiểu Lang cũng rất vui, nhóc hơi đói bụng rồi đấy.

Cả nhà cô gặp trục trặc trên đường nên mất rất nhiều thời gian, về nhà nghỉ lại tắm rửa một lúc lâu, bây giờ đã qua buổi trưa rồi. Cả gia đình bắt đầu hỏi người đi đường đến tiệm cơm quốc doanh. Tiệm cơm quốc doanh cách Kinh Bắc Nhất cũng không tính là xa, cũng may trước đó Khương Thành đã nhờ người đổi một ít phiếu gạo ở toàn quốc, nếu không có tiền cũng chẳng có đồ để ăn.

Ai mà chẳng muốn đi lại dễ dàng, chẳng qua Khương Thành và Đường Diệu biết bây giờ ở đâu cũng phải có phiếu. Trong tay bọn cô có tiền, nhưng lại không có nhiều phiếu như vậy. hơn nữa phiếu địa phương không giống với phiếu toàn quốc. Nếu sau khi tới nơi muốn gì cũng không có, hoang mang không biết làm gì, vậy không bằng trên đường đi vất vả một chút, đem theo nhiều đồ, tránh việc không mua được đồ lại phiền.

Thái độ của nhân viên tiệm cơm quốc doanh khắp mọi nơi đều rất kém.

Nhưng lâu rồi cũng thành quen, dù sao bọn cô cũng chỉ ăn một bữa cơm rồi về.

Cả gia đình gọi bốn chén cơm, thêm một đĩa bắp cải xào và một đậu hũ hầm. cũng không phải keo kiệt gì đâu, chẳng qua tới muộn nên một số món đều đã bán hết.

Bé Đường Đường ngồi xe không thoải mái nên ăn khá ít, chỉ nửa chén cơm đã ôm bụng nói no rồi. Khương Thành trực tiếp ăn phần còn lại.

Dù là lúc nào, ăn cơm cũng là chuyện khiến mọi người cảm thấy vui vẻ.

“Ba ơi, lát nữa mình đi đâu thế ạ?”

Bé Đường Đường lắc lư chân nhỏ, hỏi ba mình.

Khương Thành: “Chúng ta đi dạo xung quanh nhé, được không nào? Tiện thể xem xem có ai cho thuê nhà không.”

Thật va với số tiền tiết kiệm của Khương Thành và Đường Diệu, thuê nhà nghỉ cũng không phải chuyện gì quá ghê gớm. Dù ở đó một năm vẫn đủ tiền. Chẳng qua nhà cô đâu phải chỉ sống ở đây một năm rồi về quê, lúc này phải lo nghĩ nhiều hơn một chút.

Dù sao cũng phải tìm một chỗ để ở, tìm sớm sẽ tiện hơn.

“Mấy người muốn thuê nhà sao?”

Nhân viên phục vụ thấy gia đình này ăn xong chuẩn bị rời đi, đang định dọn chén đũa liền nghe thấy bọn cô nói chuyện nên tiếp lời.

Đường Diệu ngẩng đầu nở nụ cười: “Đúng thế, chị này, bọn em từ nơi khác tới. Em đến Kinh Bắc để học đại học, ba của hai nhóc cũng định ôn tập cùng nên muốn tìm chỗ nào xung quanh đây để ở. Ngày nào cũng ở nhà nghỉ thật sự rất tốn tiền.”

Nhân viên phục vụ nghe thế hơi giật mình, bao giờ cũng vậy, mọi người luôn có cảm giác sùng bái đối với học bá.

Sắc mặt mới đầu còn khó chịu, lúc này đã nở nụ cười, cô ta nói: “Cô học đại học ở Kinh Bắc Nhất à, giỏi thật đấy.”

Đường Diệu vẫn khiêm tốn: “Cũng nhờ cố gắng thôi ạ.”

Lúc này tiệm cơm quốc doanh không quá đông khách, nhân viên phục vụ trực tiếp kéo ghế ngồi bên cạnh bọn cô: “Về chuyện phòng trọ ấy à, tôi biết một nơi đấy. Nhưng không phải cao tầng đâu đâu, không biết nhà cô thấy thế nào.”

Thời buổi này đa số mọi người đều rất đơn thuần, không phải đâu đâu cũng toàn người xấu. hầu như chẳng ai muốn vòng vo tam quốc cả.

Nếu là vài thập niên sau, nào có ai dám tin tưởng nhau thế này chứ.

Chẳng qua bây giờ thì khác, Đường Diệu vội vàng tán gẫu với cô nhân viên phục vụ kia.

Đường Diệu: “Bọn em ở quê cũng không có cao tầng gì đâu, cũng chưa từng ở chung cư lần nào, không biết thế nào nữa.”

Nhân viên phục vụ gật đầu lia lịa, bật cười: “Nhà tôi có một căn phòng nhỏ ở sau Kinh Bắc Nhất, nếu nhà cô hứng thú thì tôi dẫn qua xem.”

Đường Diệu cũng rất vui: “Thế thì tốt quá ạ.”

Đường Diệu mừng, nhân viên phục vụ cũng mừng theo!

Căn phòng nhỏ kia là nhà cũ của cô ta, cha mẹ mất từ mấy năm trước. Anh chị đều có nhà doi đơn vị phân, vậy nên căn nhà này mới để trống không có ai ở. Dù sao cũng chẳng có ai muốn từ bỏ ngồi nhà lầu tiện nghi để chạy về sống trong nhà trệt thế này cả.

Bọn họ cũng muốn bán lắm, nhưng thời buổi này công nhân sẽ được phân nhà riêng, cho dù chưa được chia cũng thì sẽ chấp nhận xếp hàng để đến lượt. cần gì phải bỏ ra một số tiền lớn để mua chứ. Cô ta cũng nghĩ tới chuyện cho thuê rồi, chẳng qua chẳng có ai hỏi. những ai đã có chỗ ở khang trang, vậy cần gì phải mất công đi thuê nhà chứ.

Hôm nay đúng là vừa khéo, đúng người đúng thời điểm.

Lúc gia đình này nói ra ý định muốn thuê nhà, cô ta liền bắt chuyện ngay, thật sự không ngờ ông trời đang giúp mình.

Đúng là ý trời.

Cô ta chào hỏi đầu bếp một chút, nói: “Nào, bây giờ tôi dẫn gia đình cậu đi qua đó xem một chút.”

Sau đó tiếp tục nói: “Cô cậu cứ đi xem đi, chắc chắn sẽ ưng ý ngay thôi. Trước kia cha mẹ tôi sống ở đó, hai cụ đều cực kỳ giữ gìn, tuyệt đối không hư hóc gì cả đâu. Mấy năm liền chúng tôi cũng không nỡ cho thuê, cứ sợ những người đó không biết giữ gìn rồi ảnh hưởng, sau này không dễ bán. Hôm nay thấy cô cậu là người làm công tác văn hóa, trông có vẻ uy tín nên tôi mới mở lời đấy.”

Mấy câu dễ nghe thế này cũng chỉ nghe qua cho có thôi.

Còn Đường Diệu lại nhớ kỹ trong lòng: “Chị ơi, chị muốn bán hả?”

Câu này vừa nói ra, hai bên còn gì không hiểu nữa chứ?

Chị phục kia thấy thế hơi sửng sốt, sau đó trên mặt nở nụ cười tươi rói: “Em gái này, chị họ Lý, cứ gọi chị là chị Lý là được. Em tên gì nhỉ?”

Đường Diệu: “Chị cứ gọi em là Tiểu Đường, Đường Diệu. Đây là chồng em, Khương Thành.”

Lúc này chị Lý cười như tắm mình trong gió xuân: “Đúng là chị muốn bán căn nhà này đi, nhưng em cũng biết đây, ở thủ đô này ấy à, dù là nhà dân nhưng cũng không rẻ đâu. Nếu em thật sự có lòng muốn biết, vậy chị sẽ nói kỹ hơn. Còn chỉ thuận miệng hỏi, cứ coi như chưa có gì nhé. Nói thật, thuê được căn nhà này chắc chắn sẽ thoải mái hơn ở trong nhà nghỉ nhiều, nhưng mua ấy à…”

Đường Diệu gật đầu: “Em hiểu mà, chị Lý, cũng vì thật sự muốn mua nên em mới hỏi. mà cũng không biết sao nữa, dù sao em cũng không hiểu về giá nhà ở Kinh Bắc.”

Chị Lý: ‘Em nói vậy là chị hiểu rồi! Nào nào nào, chúng ta đi xem nhà trước đã.”

Chị Lý này đúng là không lừa người, căn nhà kia nằm ở đằng sau Kinh Bắc Nhất. nếu đi từ cửa sau của Kinh Bắc Nhất, vậy cũng chính là cửa Bắc, chỉ cần năm sau phút là đến nơi. Rẽ vào hẻm nhỏ, chính là căn nhà đầu tiên.

Chị Lý vội mở khóa cửa ra, nói: “Nào, vào đi.”

Căn nhà này có khoảng sân khá rộng, có lẽ cũng phải hơn 200 mét vuông. Phần sân cũng khoảng 100 mét vuông rồi, trong viện có một cây táo đã lâu năm, bây giờ chưa đến mùa táo nên cây trụi lủi. căn nhà 120 mét vuông cực kỳ ngăn mắt, từ cửa bước vào, bên tay trái là kho chứa đồ, bên tay phải là phòng bếp. đi về phía trước là phòng khách không quá rộng, hai bên trái phải của phòng khách là các phòng riêng biệt.

Bên trái có một chiếc kệ giường, bên phải lại rỗng tuếch, vừa nhìn đã biết trước đây có đặt một cái giường lớn.

“Sao rồi? Cũng được chứ nhỉ?”

Khương Thành và Đường Diệu nhìn nhau, Đường Diệu: “Cũng ổn lắm ạ.”

Tuy căn nhà này không được mới lắm, nhưng lại là nhà ngói vuông vức, hơn nữa còn được giữ gìn rất tốt. Nhìn tất cả mọi thứ trong nhà có thể thấy được sự dụng tâm của chủ nhà. Căn nhà này không hề thua kém gì nhà mới của bọn cô ở dưới quê.

Cô cũng hơi do dự: “Chị Lý này, nếu bọn em muốn mua, chị thấy bao nhiêu tiền là ổn nhỉ?”

Chị Lý nói ra một con số “Sáu”.

Đường Diệu hít sâu một hơi: “Đắt thế ạ!”

Chị Lý giải thích: “Với giá này, chị cũng không chặt chém gì em đâu. Em cứ ra ngoài kia hỏi một câu là biết, giá nhà bây giờ không rẻ chút nào. Chỗ này của bọn chị tuy là nhà dân, nhưng cũng có điện có nước như bình thường. không sai đâu, 600 đồng đây, giá này không sai đâu.”

Đường Diệu hơi do dự, theo lý mà nói, bọn cô nên tiết kiệm một chút, để dành những lúc cần thiết mới phải. nhưng cô lại cảm thấy ở trong nhà người khác không an tâm lắm. Với lại nếu nhà mình sẽ an cư ở Kinh Bắc, vậy cũng nên mua cho mình một căn nhà mới phải.

Nếu sau này đi làm được phân nhà riêng, thế cũng chưa chắc sẽ được căn nhà hợp ý mình.

Như hối trước Khương Thành làm công nhân trong xưởng kẹo đấy thôi, tám người chung một chiếc giường, có được dẫn người nhà vào ở cùng đâu.

Nghĩ thế, Đường Diệu cắn cắn môi: “Chị Lý, đúng là em muốn mua, nhưng giá này thì, chị có thể bớt bớt lại một chút không? 600 đồng thật sự quá cao, không được rồi, vậy bọn em cũng chỉ có thể thuê thôi.”

Chị Lý nghe thế hơi chần chừ.

Cẩn thận suy xét lại, thật ra cô ta cũng không muốn rẻ quá đâu. Nhưng lại sợ lần mua bán này sẽ thất bại, hiếm lắm mới có người hỏi, nhất thời cảm thấy hơi rối rắm.

Khương Thành nhẹ cười: “Chị Lý, như vậy đi. Hai bên cứ về suy nghĩ thật cẩn thận, em và vợ sẽ bàn bạc thêm, chị cũng về thương lượng với anh trai một chút xem sao. Ngày mai đúng giờ này em sẽ đến tiệm cơm quốc doanh tìm chị! Chị thấy thế nào? Dù không mua được, vậy gia đình em cũng sẽ thuê nó.”

Chiêu lấy lui làm tiến này của Khương Thành quả nhiên khiến chị Lý đang do dự trở nên kiên định hơn một chút: “Cũng được đấy, vậy chị sẽ về bàn bạc với anh trai trước xem sao.”

Sau đó lại hỏi tiếp: “Bây giờ nhà em ở đâu thế?”

Khương Thành nói ra chỗ ở của mình, lúc này hai bên mới tạm biệt ra về.

Sau khi đi xa, Bé Đường Đường mới lẩm bẩm: “Dì ấy sẽ giảm giá thôi.”

Đường Diệu cười hỏi: “Sao con biết thế?”

Bé Đường Đường: “Dì ấy rất muốn bán, con thấy biểu cảm kia là biết dì ấy rất muốn bán nó đi.”

Tiểu Lang gật đầu: “Em nói đúng.”

Đường Diệu cười cười, nói: “Hy vọng là thế, thật ra em cảm thấy căn nhà này cũng không tệ chút nào. Chẳng qua chúng ta mới đến đây vài ngày, không thể quá lỗ mãng được.”

Khương Thành: “Em và con về trước đi, anh đi xung quanh đây hỏi thăm một chút, cũng xem tình hình ở đây thế nào. Tìm hiểu kĩ một chút tránh trường hợp sau này lỡ có phiền phức.”

Đường Diệu gật đầu, nói: “Anh về sớm chút nhé.”

Hai tay cô nắm lấy hai nhóc con đi về nhà nghỉ. Quả nhiên căn phòng mình đang ở là phòng cuối cùng rồi. bọn cô vừa vào đã thấy có mấy người đang hỏi phòng bên sảnh, nghe nói hết rồi thì có vẻ hơi sốt sáng, nài nỉ nhân viên phục vụ.

Biết nói sao nhỏ?

Tuy thái độ của nhân viên trực quầy không tốt, nhưng cũng chẳng đi lừa người vì mấy chuyện nhỏ nhặt này. Còn chính là còn, không còn nữa là không còn nữa. Dù năm nỉ cũng không thể biến ra một căn phòng trống được. Đường Diệu nắm tay hai nhóc đi qua mấy người kia, dưới lầu vẫn đang cãi cọ ầm ĩ.

Cô hơi lắc đầu, có thời gian thì mau đi chỗ khác tìm phòng đi, ở đây cãi cọ thì có ích gì? Đợi đến đối lại càng khó tìm được chỗ ở hơn.

Đường Diệu không phải người thích lo chuyện bao đồng, hơn nữa còn ở chỗ trời xa đất lạ thế này.

Bọn cô ở trên tầng hai, Vừa vào phòng, Đường Diệu liền hỏi: “Hai nhóc có đói bụng không nào?”

Buổi trưa ăn hơi muộn, lúc này hai tiểu gia hỏa vẫn chưa thấy đói bụng.

Bé Đường Đường quơ chân nhỏ, nói: “Mẹ ơi, sau này chúng ta sẽ sinh sống ở đây sao?”

Đường Diệu gật đầu: “Có vui không nào?”

Bé con gật đầu lia lịa: “Vui chứ ạ.”

Đường Diệu nở nụ cười: “Đến khi sắp xếp mọi chuyện thật ổn thỏa, đến hè cũng phải dẫn Tiểu Lang đi học rồi. không biết thủ tục đi học ở đây có rườm rà không nữa … “

Đường Diệu nói một tràng dài, Bé Đường Đường và Tiểu Lang ngồi bên cạnh nghiêm túc lắng nghe.

Bé Đường Đường mới năm tuổi, thông minh nhưng bé còn quá nhỏ. Tiểu Lang năm nay đã bảy tuổi, cậu nhóc nghiêm túc nghe mẹ nói những chuyện này, trong lòng cũng thấy hơi bất an. Dù sao đây cũng là một nơi hoàn toàn xa lạ, chỉ vài phút sau, cậu nhóc đã yên tâm hơn.

Tuy vẫn chưa quen với chỗ này, nhưng cũng đâu phải phải lập tức đi học !

Nghĩ đến đây, nhóc con cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Anh trai làm làm gương tốt cho em gái, nhóc không thể sợ được!

Ai nấy đều đang suy nghĩ về vấn đề trong đầu. Đường Diệu lải nhải, Bé Đường Đường không biết đang nói gì, lúc này như đang ở cõi thần tiên. Còn Tiểu Lang, nhóc đang nghĩ đến chuyện chuyển nhà và đi học.

Lúc Khương Thành trở về liền nhìn thấy ba mẹ con đang ngẩn người, không nhịn được bật cười.

Anh nói: “Xem ba mua gì về này?”

Anh lắc lắc cái túi trong tay: “Khoai nướng đấy.”

Đường Diệu: “Hả?”

ở nông thôn, khoai lang đỏ không phải thứ quá quý giá, khoai lang đỏ nấu cháo, khoai lang đỏ nấu cơm,.. mọi người đều ăn thử hết rồi.

Tuy nướng lên sẽ ngon hơn bình thường rất nhiều, nhưng cũng chẳng phải của ngon vật lạ gì hiếm.

Nhưng Đường Diệu rất thích, Bé Đường Đường cũng cực kỳ thích ăn, nên Khương Thành vừa nhìn thấy đã chạy vội mua ngay.

Anh thấp giọng nói: “Bên ngoài có người buôn bán đấy em.”

Đường Diệu sửng sốt, nói: “Có người bán đồ luôn hả?”

Khương Thành gật đầu, anh cẩn thận nói chuyện mình phát hiện được cho Đường Diệu.

Thứ nhất là căn nhà kia, đúng như lời chị Lý kia nói, trước kia vốn do cha mẹ chị ta sống, bây giờ đang muốn bán đi. Cũng không phải không có người qua xem phòng, nhưng lại rất ít, cũng bởi giá cả không thích hợp nên đàm phán không thành công.

Dù sao chỉ cần thêm chút tiền nữa là có thể mua được căn nhà cao tầng nhỏ một chút rồi.

Hiện tại mọi người đều như vậy, thà chấp nhận ở nhà lầu chỉ 50 mét vuông chứ không muốn ở căn nhà trệt 100 mét vuông. Còn về phần giá cả, 600 đồng tuy không phải cao, nhưng cũng không hề thấp. nghe nói gần đó có nhà bán cho người thân cũng khoảng 500 đồng rồi.

Đương nhiên, đó là thân thích của người ta, khác hoàn toàn với tình huống của bọn anh. Nhưng 600 đồng thì vẫn có thể ép giá! Khương Thành tin ít nhất có thể ép được 50 đồng nữa. nếu chị Lý kia thật sự muốn bán, không biết chừng có thể giảm được nhiều hơn.

Thứ hai là tình hình ở đây, Kinh Bắc phồn hoa hơn quê bọn anh là điều không phải chối cãi rồi. Có rất nhiều người lén bán đồ ở bên này, đương nhiên chỉ là hàng rong, hơn nữa toàn kinh doanh nhỏ thôi, nhưng cũng sinh động hơn thị trấn nhỏ của anh rất nhiều rồi.

Bình thường bọn anh toàn bán sỉ cho lão Hoa, mới đầu anh ta buôn bán cũng chọn phương thức hợp tác này.

Vô cùng cẩn thận.

Nhưng ở Kinh Bắc lại dám lén buôn bán ở các ngõ hẻm.

Khoai nướng hôm nay anh mua cũng là vì dụ, xuất thân từ nông dân, chỉ cần tính toán một chút là biết, ít nhất có thể kiếm được một nửa.

cho dù giá khoai lang đỏ của Kinh Bắc cao đi chăng nữa, vậy cũng lời không ít.

Khương Thành thuật lại tình huống một cách đơn giản nhất cho Đường Diệu, sau đó nói tiếp: “Anh thấy thế cục hiện tại cũng dần rõ ràng hơn rồi, có lẽ phải từ bỏ chuyện kia thôi. Chúng ta tiêu tiền mua nhà cũng không thành vấn đề. thứ nhất trong tay nhà mình đã có không ít, thứ hai, chưa chắc bọn mình đã “miệng ăn núi lở”.”

Đường Diệu: “… Vâng.”

Cô dặn dò: “Làm việc cẩn thận một chút.”

Khương Thành mỉm cười: “Có bao giờ anh làm việc không thỏa đáng không? Nếu làm sơ sài, em không đì anh mới lạ đấy!”

Cô nhéo Khương Thành một cái, Khương Thành kêu lên ai ui ai ai mãi, làm như rất đau.

Bé Đường Đường chậc chậc: “Lại bắt đầu rồi đấy…”

Khương Thành và Đường Diệu nhìn nhau rồi nở nụ cười. sau khi cười chảy nước mắt, Khương Thành mới nhắc đến chuyện chính.

“Đúng rồi, lúc nào chúng ta đi thăm cha mẹ em đây?” Người đàn ông hỏi.

Đường Diệu nghe thế hơi trầm mặc: “Ngày mai đi, đêm nay chúng ta nghỉ sớm một chút, ngày mai xuất phát sớm nhé.”

Cô ngẩng đầu: “Anh đã hỏi đường chưa?”

Khương Thành gật đầu: “Yên tâm, có anh đây.”

Dường như nghĩ đến chuyện gì đó: “Lát nữa anh ra ngoài một chuyến.”

Đường Diệu nhìn anh một cái thật sâu, gật đầu nói được.

Hai nhãi con Tiểu Lang và Bé Đường Đường nghe ba mẹ mình nói chuyện, cái hiểu cái không.

Cha mẹ của mẹ, vậy chính là ông bà ngoại sao?

Ông bà cũng ở Kinh Bắc à?

Từ trước tới nay hai nhóc chưa từng được nghe chuyện của ông bà ngoại, trong nhà không hề có ai nhắc đến. Tiểu Lang lớn hơn một chút, nhóc nhớ mang máng bà nội từng nói hồi đó gặp nạn đói nên không qua khỏi.

Hai tiểu gia hỏa nhìn nhau, hai nhóc đều nhìn thấy hai chữ “không biết” thật to từ mắt đối phương.

Mà hai đứa cũng ngoan ngoãn không hỏi lại, dù sao ngày mai cũng được đi rồi!

Sáng sớm ngày hôm sau, hai nhóc con được ba mẹ gọi dậy từ sớm. hai nhóc mặc áo khoác thật dày, bọc kín mít, trên mặt cũng che không sót chỗ nào, lúc này cả nhà đi xuống lầu. vừa xuống dưới liền nhìn thấy trước sảnh không có ai, lúc này mở cửa ra.

Tờ mờ sáng, Khương Thành vẫn vợ con cùng nhau vòng qua đường lớn, rẽ hai lần liền nhìn thấy một người lái xe ba bánh đang đứng đợi ở đó.

Khương Thành và Đường Diệu mỗi người ôm một nhóc lên xe, xe ba bánh đi nhanh như chớp.

Bé Đường Đường: “!!!”

Cả nhà không ai có đồng hồ, chỉ cần ước chừng thời gian cũng biết phải đi rất lâu rất lâu. Tiểu Lang và Bé Đường Đường dựa vào trên người ba mẹ, thấy xe vòng qua từng con đường nhỏ, lại rẽ vào đường lớn.

Xe đi rất nhanh, tới nơi thì trời cũng vừa sáng hơn một chút.

Khương Thành lấy tiền trả cho lái xe, thấp giọng nói vài câu, hai bên nhanh chóng tách ra.

Cả gia đình đi về phía giữa sườn núi, lúc này nhìn thấy cánh cửa lớn gần trong gang tấc.

Khương Thành và Đường Diệu lại vòng sang bên kia. Anh bò lên tường một cách lưu loát, Đường Diệu ôm Tiểu Lang dùng sức nhảy về phía trước, Khương Thành bắt lấy cậu bé, sau đó là Bé Đường Đường, trái tim nhỏ bé của cô nhóc dường như bị dọa nhảy dựng lên rồi.

Cô nhóc thấy mình như bay lên, bịch một cái, ngay lúc trong lòng đang thấy vô cùng sợ hãi, cuối cùng ba cũng bắt được mình.

Đến khi Đường Diệu nhảy lên tường, Khương Thành trực tiếp nhảy xuống, nhanh chóng ôm lấy hai cục cưng xuống cùng.

Tiểu Lang vẫn ổn, lúc này khuôn mặt của Bé Đường Đường đã trắng bệch, cô bé nhẹ nói: “Đáng sợ quá đi!”

Sau đó nghĩ ngợi vài giây, liền nói: “Nhưng cũng vui đấy.”

Vừa dứt lời, cô bé liền nghe thấy trong giọng anh trai mang theo chút ấp ứ: ‘Chỗ này…”

Cô nhóc quay đầu nhìn theo tầm mắt của anh trai, lập tức sửng sốt theo.

Từng hàng … bia mộ.

Chương kế tiếp