Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 99
“Mọi người nhanh về đi! Bọn con tới Kinh Bắc sẽ viết thư về cho cả nhà.” Khương Thành và Đường Diệu liên tục xua tay, một nhà bốn người cầm năm cái tay nải thật lớn cùng đi lên xe.

Chỗ ngồi của bọn cô khá ổn, hai chỗ dựa gần cửa sổ, hơn nữa còn đối diện nhau.

Khương Thành gác bốn cái túi lớn lên chỗ đặt hành lí, còn một túi nhét xuống ghế ngồi của mình. Sau đó ôm Tiểu Lang ngồi xuống, những năm này trẻ con không cần phải mua vé. Khương Thành và Đường Diệu mỗi người bế một nhóc, lúc này đều vẫy tay về phía xe. Nhà họ Khương đứng trước sảnh ga xe lửa, Khương Lão Khờ khóc nức nở không thôi.

Có lẽ vì ông khóc trông cực kỳ thảm, thế cho nên đám nhóc con cũng ngại khóc theo, mấy đứa vội an ủi ông mình đừng khóc nữa.

Thấy ông cụ khóc không biết trời đất, sự thương tâm dường như cũng vơi đi vài phần. Tất cả mọi người đều vây quanh ông cụ. Xe lửa chậm rãi lăn bánh, Khương Thành vẫy tay không ngừng, anh hét to: “Đợi Đường Diệu được nghỉ, bọn con sẽ trở về.”

“Đến đó lúc nào cũng phải cẩn thận nhé!” Chương Hà Hoa kêu lên.

“Bọn con biết rồi.”

“Tạm biệt ông nội, bà nội…” Tiểu Lang và Bé Đường Đường đều múa may tay nhỏ, xa lửa chậm rãi lăn bánh, cuối cùng ra khỏi trạm.

Cuộc sống này luôn có những lúc phải ly biệt.

Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy một người đàn ông ôm túi nhỏ tiện lợi đi tới. Anh ta chưa kịp ngồi xuống liền nhìn thấy vợ chồng Đường Diệu, bấy giờ cả người chợt cứng đờ. Người này đúng là Hứa Phần Dương.

Hứa Phần Dương cũng không ngờ mình lại xui xẻo đến mức này, tự dưng gặp phải gia đình Đường Diệu. Anh ta cúi đầu nhìn vé tàu, khóe miệng hơi run rẩy, vừa khéo ngồi bên cạnh Đường Diệu.

Anh ta …. Không muốn ngồi đó lắm.

Đến Kinh Bắc cũng phải mất hai ngày hai đêm, nếu không ngồi chắc mọi người đều sẽ nghĩ mình là đồ ngốc mất Hứa Phần Dương đấu tranh kịch liệt chỉ trong một lúc ngắn ngủi, cuối cùng miễn cưỡng lộ ra nụ cười rồi ngồi xuống: “Trùng, trùng hợp thật đấy!”

Đường Diệu đưa mắt nhìn anh ta một cái, khách sáo nói: “Thầy Hứa.”

Hứa Phần Dương mỉm cười: “A, ha ha, đến Kinh Bắc.”

Đường Diệu gật đầu, cũng không nói gì nữa.

Còn Khương Thành lại chủ động nói: “Sao hôm nay thầy Hứa mới xuất phát thế?”

Ánh mắt đánh giá nhìn cả người Hứa Phần Dương, mang theo vài phần tìm tòi.

Hứa Phần Dương suýt nữa buột miệng thốt ra: Không phải ông đây cố ý muốn đi cùng mấy người đâu! Không phải đâu nhé!

Nhưng nhìn thấy dáng người cường tráng của Khương Thành, dù đã mặc một chiếc áo khoác bên ngoài nhưng vẫn có thể nhìn thấy cơ bắp bên cánh tay, anh ta cố gắng nặn ra một nụ cười thật trân: “Thủ tục mãi mới làm xong, mới hoàn thành thôi.”

Khương Thành nhìn người này với vẻ sâu xa: “À…”

Hứa Phần Dương buồn chết đi được, không muốn tiếp chuyện nên vội lấy một cuốn sách ra giả bộ đọc. Có điều trong lòng không yên nên đọc không vào, chẳng nhìn thấy con chữ nào.

“Thầy Hứa.” Tiểu Lang đột nhiên mở miệng, cậu nhóc nhìn Hứa Phần Dương, trên mặt hiện vẻ rối rắm thật sự không biết làm sao, hơn nửa ngày cuối cùng cũng nhắc nhở: “Sách của thầy bị ngược rồi.”

“Phốc!” Cô nữ thanh niên ngồi bên lối đi nhỏ không nhịn được nữa, bật cười.

Hứa Phần Dương xấu hổ lập tức quay ngược lại, anh ta ho khan một tiếng, đỏ mặt cúi đầu tiếp tục giả bộ đọc sách.

Bé Đường Đường nghiêng đầu nhìn lướt qua, nói: “Lửa rừng xuân phong đấu cổ thành.”

Bé Đường Đường ngẩng đầu hỏi Đường Diệu: “Mẹ ơi, Lửa rừng xuân phong đấu cổ thành nói về cái gì ạ?”

Đường Diệu cười: “Mẹ cũng chưa đọc quyển sách này. Đợi mẹ đến trường tìm đọc rồi sẽ kể lại cho con nghe, được không?”

Bé Đường Đường gật đầu: “Vâng ạ!”

Lúc vừa chạy xe đi rất nhanh, sau đó lại bắt đầu giảm tốc độ. Bé Đường Đường lập tức nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Chú Tiểu Cố đâu nhỉ!”

Lúc trước chú Tiểu Cố báo rằng muốn đi cùng nhà nhóc, vé tàu hôm nay cũng nhờ chú Tiểu Cố mua giùm đấy!

Bé Đường Đường không ngừng nhìn xung quanh, cuối cùng cũng thấy một bóng dáng cao gầy mảnh khảnh, tiểu gia hỏa múa máy chân tay: “Chú Tiểu Cố ơi.”

Cố Cảnh Vân cười vẫy tay lại. Xe dừng lại, cậu nhanh chóng bước lên.

Tuy thoạt nhìn Cố Cảnh Vân trắng trẻo hơi gầy, nhưng cũng rất khỏe, động tác của cậu vô cùng nhanh gọn. Cố Cảnh Vân nhanh chóng lên xe rồi đi về phía bọn cô. Cậu ngồi chỗ bên cạnh Khương Thành, sau khi nhét túi của mình lên chỗ để hành lí, ngồi xuống thở hổn hển nói: “Cuối cùng cũng lên xe rồi.”

Chào hỏi với Khương Thành và Đường Diệu xong, cuối cùng đập tay với Bé Đường Đường: “Nào, để chú Tiểu Cố ôm cháu nào.”

Cậu vẫn nhớ chuyện cha mình muốn ôm nhưng bị cô nhóc này từ chối, không nhịn được khẽ cười: “Nào, lại đây chú ôm nào.”

Bé Đường Đường lắc đầu: “Chú Tiểu Cố vừa lên xe, rất mệt. Không cần ôm đâu ạ.”

Bạn nhìn đi, con nhóc kia ngoan muốn chết.

Cố Cảnh Vân chọc chọc Tiểu Lang, hỏi: “Nghe nói cháu thiết kế chuồng heo cho bà nội! thế nào rồi? Có lấy được một đồng kia không?”

Tiểu gia hỏa kiêu ngạo nâng cằm, nói: “Đương nhiên là lấy được rồi.”

Trước khi đi cậu bé còn cẩn thận cầm bản vẽ của mình nói đi nói lại rất nhiều lần cho mọi người. Dù ông bà nội không hiểu, vậy anh Tiểu Miêu và Tiểu Hổ nhất định cũng hiểu được ý của nhóc.

Cố Cảnh Vân vươn ngón tay cái ra: “Lợi hại quá đ!”

Tiểu Lang nhấp miệng nhỏ nở nụ cười, được khen nên nhóc rất vui: “Sau này cháu sẽ làm tốt hơn nữa.”

Cố Cảnh Vân gật đầu, mẹ mình không thể hiểu nổi vì sao cậu lại thích hai nhóc con nhà họ Khương đến vậy. Thật ra bản thân cậu biết, là vì hai tiểu gia hỏa này quá thông minh. Cố Cảnh Vân cảm thấy mình cũng được coi là người thông minh rồi, học gì cũng nhanh hơn những người khác. Nhưng kể từ khi nhìn thấy hai bé con nhà họ Khương, tự đáy lòng phải thốt lên thông minh và thiên tài đúng là khác nhau quá.

Lúc cậu ba bốn tuổi tuyệt đối không được như mấy nhóc này đâu.

“Chú Tiểu Cố, ông Tiểu Cố nói chú thi được hạng nhất đấy.” Bé Đường Đường chớp mắt to, nghiêm túc nói: “Nhưng trong lòng cháu, dù chú đứng thứ nhất cũng không lợi hại bằng mẹ cháu đâu.”

U trời, con nhóc nho nhỏ này còn biết khiêu khích cơ đấy!

Cố Cảnh Vân cũng biết Bé Đường Đường nói không hề sai chút nào. Cậu vừa tốt nghiệp cấp ba đã trực tiếp thi đại học, chưa từng trễ nải hay cắt ngang. Hơn nữa tư liệu học tập cũng rất nhiều. Còn Đường Diệu thì khác, ngoài bộ sách giáo khoa ra, cô cũng chỉ có một bộ tài liệu. Với lại cô đã tốt nghiệp rất nhiều năm, gần đây mới ôn tập lại thôi.

Nếu hai người học với thời gian như nhau, cậu biết mình hoàn toàn không phải đối thủ của Đường Diệu.

Cố Cảnh Vân có thể lấy được thủ khoa cũng bởi vì kiến thức của Đường Diệu không vững bằng mình, nếu đứng cùng một vạch xuất phát, chắc chắc cậu sẽ không bằng.

Cậu gật đầu, mỉm cười nói: “Nói nói đúng, chú cũng thấy mẹ cháu rất lợi hại.”

Hứa Phần Dương nghe thấy lời này liền ngẩng đầu nhìn cậu thanh niên đối diện một cái. Cậu trẻ tuổi hơn anh ta nhiều, thoáng nhìn đã biết được sống trong nhung lụa. Hơi kinh ngạc, anh ta lập tức nghĩ đến thủ khoa kì thi đại học năm nay là con trai của thị trưởng Cố.

Không lẽ chính là người trước mắt này?

Hứa Phần Dương lập tức cố để mình tỉnh táo hơn, khẽ cười: “Đồng chí, nên xưng hô thế nào nhỉ? Tôi là Hứa Phần Dương, cũng đến từ đại đội ba của thôn Hướng Dương.”

Cố Cảnh Vân chỉ lạnh nhạt gật đầu, cười nhếch miệng: “Tôi họ Cố.”

Không hề có một chữ dư thừa nào.

Cậu lập tức nhìn về phía Bé Đường Đường: “Đường Đường này, chúng ta chơi trò chơi đi?”

Mắt to của Bé Đường Đường chợt sáng lấp lánh: “Chơi cái gì thế ạ?”

Cố Cảnh Vân cười: “Câu hỏi trong sách nhé?”

Bé Đường Đường gật đầu lia lịa, nói: “Vâng.”

Cố Cảnh Vân lấy một quyển sách ra: “Chú Tiểu Cố đọc một lần cho cháu nghe, sau đó chú sẽ hỏi, nếu trả lời đúng sẽ thưởng cho nhóc một viên kẹo. Trả lời sai sẽ không có gì, được không nào?”

Bé Đường Đường xoắn đôi tay múp thịt lại, nói: “Thế thì tốt quá rồi.”

Chớp mắt to, trong mắt như có hàng vạn ngôi sao: “Chú Tiểu Cố có đủ kẹo không đấy?”

Cố Cảnh Vân bật cười: “Đủ chứ!”

Sau đó lại nhìn về phía Tiểu Lang: “Cháu cũng chơi luôn nhé?”

Tiểu Lang: “Được ạ!”

Khương Thành và Đường Diệu không xen vào, hai người nở nụ cười nhìn đám nhóc. Hứa Phần Dương vì muốn nịnh bợ Cố Cảnh Vân, vội mở miệng: “Cho tôi chơi cùng với nhé. Trước kia tôi cũng ở lớp xóa nạn mù chữ cho đại đội ba, đột nhiên cảm thấy hơi hứng thú.”

Bé Đường Đường nhìn thầy Hứa với vẻ kỳ lạ, có vẻ hơi không vui lắm.

Thầy Hứa vừa nghe thấy có kẹo là túm lại đòi chơi kìa.

Có điều, nhóc không sợ đâu! Nhóc có thể làm được!

Bé Đường Đường ưỡn ngực, lúc này ý chí chiến đấu bốc cháy hừng hực. Cố Cảnh Vân bật cười, mở sách ra bắt đầu đọc một cách chậm rãi. Đây là quyển sách của thiếu nhi,《 Mười vạn câu hỏi vì sao 》, Cố Cảnh Vân cứ đọc như thế, không biết qua bao lâu, người trên xe đã đông nghịt, có người không có chỗ ngồi nên trực tiếp đứng giữa lối đi. Chuyến này đến Kinh Bắc nên trên xe sẽ rất đông.

Chẳng qua điều này không hề ảnh hưởng đến Cố Cảnh Vân, cậu cúi đầu đọc sách, cảm giác có vài phần quân tử thanh nhã.

Lần này trên xe có rất nhiều sinh viên đến Kinh Bắc đi học, một ít cô gái ngoái đầu nhìn lại.

Cũng bởi thật sự có rất ít đàn ông được thế này.

Ngần ấy năm, dù là thanh niên trí thức cũng dần biến thành anh nông dân. Thiếu niên có điều kiện, vẻ ngoài sạch sẽ đẹp trai, giọng cũng hay thế này thật sự rất giếm. Nhất thời mọi người đều nhìn về phía này, định bắt chuyện.

Lúc này, Cố Cảnh Vân cất sách, nhìn về phía Bé Đường Đường, nói: “Rồi, chúng ta đọc đến đó thôi!”

Bé Đường Đường xoắn hai tay nhỏ lại với nhau, bàn tay nhóc mập mập có chút thịt, vừa trắng vừa đáng yêu.

Cô nhóc nâng nằm lên, cố gắng khiến mình nghiêm túc hơn. Nhưng dáng vẻ trắng trẻo đáng yêu thế này lại khiến người ta cực kỳ thích thú, Cố Cảnh Vân nở nụ cười, nghiêng đầu hỏi Tiểu Lang đã sẵn sàng chưa? Tiểu Lang cũng gật đầu.

“Sinh vật biển lớn nhất là gì?” Cố Cảnh Vân nổ câu hỏi thứ nhất.

Bé Đường Đường lập tức đoán được: “Cá voi xanh!”

“Cây nông nghiệp nào có sớm nhất?”

“Lúa mì!”

Cố Cảnh Vân cười cười, tiếp tục đặt câu hỏi. Bé Đường Đường trả lời nhanh cực kỳ, hơn nữa dường như càng ngày càng bước vào trạng thái hứng thú, mới đầu anh trai Tiểu Lang còn có thể cướp được vài câu, sau đó dường như cô bé đã quen với tiết tấu này, căn bản không hề thả lỏng.

Sau khi không ngừng trả lời, tiểu cô nương chợt nghĩ đến chuyện gì đó, nhóc nghiêng đầu nhìn Hứa Phần Dương.

“Thầy Hứa ơi, không phải thầy cũng chơi sao? Vậy vì sao thầy không giành trả lời ạ?”

Hứa Phần Dương: “…”

Không dám giành những câu không biết, không biết cũng không dám giành.

Anh ta lặng lẽ nhìn trời, miễn cưỡng cười: “Cháu chỉ cần nghe một lần đã nhớ hết sao!” Trong giọng ngập tràn vẻ hoài nghi.

Lông mày của Bé Đường Đường nhíu lại: “Thì đúng thế mà? Nghe mấy lần mới chơi thì có gì vui nữa đâu?”

Hứa Phần Dương: “…”

Bé Đường Đường thật sự không hiểu ông thầy Hứa này rốt cuộc đang nghĩ gì. Một lúc lâu sau, cô nhóc động não nhỏ thông minh của mình, hỏi: “Thầy Hứa này, có phải thầy không nhớ không?”

Hứa Phần Dương… Một mũi tên xuyên tâm!

Bé Đường Đường lắc lắc tay nhỏ đầy thịt: “Thầy đừng nhụt chí, không nhớ cũng không sao. Có người nhớ rất giỏi, cũng có người trí nhớ không tốt. Trí nhớ của ông nội cháu cũng không tốt đấy thôi.”

Hứa Phần Dương: “…”

Không! Chú không muốn so sánh với ông nội nhóc đâu!

Hứa Phần Dương cảm thấy mình không nên đi vào hôm nay, thật đấy, hôm nay không nên xuất phát chút nào. Tự dưng bị gì che mắt mà quyết định đi vào hôm nay chứ!

Nếu Bé Đường Đường cố ý, Hứa Phần Dương cũng không đau lòng thế đâu. Nhưng chính sự công kích vô hình của cô nhóc lại đả thương người ta x10000.

“Thầy đừng buồn mà! Cứ đọc từ từ, sẽ nhớ kĩ thôi.”

Câu an ủi này lại không khiến người ta cảm thấy an ủi, Hứa Phần Dương cảm thấy mình bị say xe rồi!

Khó chịu!

Không biết có phải bị kích thích hay không!

“Thuốc lá, hạt dưa, trứng luộc nước trà đây! Nào, khép chân lại một chút.” Ngay lúc này, nhân viên trên tàu đẩy xe con đi tới.

“Đồng chí, hạt dưa bán thế nào?”

“Một hào một phần.” Đường Diệu vội vàng lấy tiền ra, vui vẻ hỏi: “Trên xe không cần phiếu kìa.”

Cố Cảnh Vân đang phổ cập kiến thức cho bọn nhóc: “Những thứ được bán trên xe đều không cần phiếu, thuốc lá và rượu cũng thế.”

Khương Thành nghe thấy thế, lập tức cầm thêm hai điếu thuốc và hai chai rượu.

Hành động của anh lập tức khiến Cố Cảnh Vân và Hứa Phần Dương đều trầm trồ kinh ngạc, mà Khương Thành cũng không cần phải giải thích gì với bọn họ, chỉ bỏ đồ vào. Dù sao túi của nhà anh cũng rất lớn, bỏ chút đồ này không thành vấn đề.

Hai nhóc con vô cùng vui vẻ cắn hạt dưa.

Bình thường hạt dưa cũng phải có phiếu mới mua được, lúc này hai nhóc ăn đã ghiền.

Bé Đường Đường thầm nghĩ, nếu so với hạt dưa, kẹo thằng được kia chẳng quan trọng chút nào.

Bé Đường Đường ăn uống no nê liền cảm thấy hơi mệt, cơ thể nhỏ bé dựa vào người Đường Diệu, mơ màng sắp ngủ. Đường Diệu nhẹ nhàng vỗ về con gái: “Mệt thì cứ ngủ một lát đi.”

Bé Đường Đường nhẹ nhàng vâng một tiếng, tay nhỏ nắm lấy áo Đường Diệu. người phụ nữ mỉm cười: “Mẹ ôm mà, Đường Đường không sợ.”

Ngồi trên xe lửa rất lâu, nếu cứ ngồi như vậy thật sự sẽ rất mệt.

Cũng không còn cách nào khác, bây giờ mua được giường nằm là chuyện vô cùng khó khăn.

Bọn cô phải ngồi trên xe hai buổi tối lận, chẳng qua chưa đến một ngày, hai nhóc con đã thấm mệt. người lớn thế nào cũng được, nhưng trẻ con thì khác. Người trên xe càng ngày càng đông, mùi bên trong cũng vô cùng khó chịu.

Không biết Hứa Phần Dương bị kích thích không, anh ta luôn cúi đầu đọc sách, cũng có thể là do mùi trong xe khiến cả người không thoải mái. Không ngờ anh ta lại say xe!!!

Mấy người đàn ông cứ một lúc lại đi một chuyến, mỗi lần đều nôn đến mức không biết trời đất gì mới về chỗ ngồi.

Có lẽ người thảm nhất tuyệt đối là anh ta.

Bởi anh ta thường xuyên chạy đi nôn thốc nôn tháo, đi qua đi lại nên chỗ ngồi của bọn cô mới thoáng hơn một chút. Những người bị anh ta chen chúc cũng bực hết cả mình!

Không thể không nói, anh ta mệt nhưng chỗ của bọn cô lại thoải mái hơn một chút.

Hai ngày hai đêm, đây là lần đầu tiên Tiểu Lang và Bé Đường Đường ngồi xe lửa. Sau này khi nhắc đến xe lửa, hai tiểu gia hỏa thật sự không muốn ngồi thêm lần nào nữa!

Thật đấy, không muốn chút nào đâu!

Mệt chết đi được!

Chuyến xe lửa ồn ào này đi hai ngày hai đêm cuối cùng cũng tới Kinh Bắc. Lúc này ai nấy đều cảm thấy tiếng còi dừng xe này dễ nghe cứ như âm thanh của tự nhiên vậy.

Kinh Bắc chính là trạm dừng chân cuối cùng, bọn cô không vội chen chúc xuống tàu. Đợi mọi người gần xuống hết mới thảnh thơi bước xuống.

Lúc này cả người Khương Thành đều là túi, bốn cái, ở đâu cũng móc lên người được.

Đường Diệu cũng đeo một cái sau lưng, mỗi tay bế một nhóc.

Nói trắng ra, cả nhà cô thế này thật sự rất giống chạy nạn.

Cố Cảnh Vân lên xe muộn hơn bọn cô, cậu tuyệt đối không ngờ gia đình này lại mang nhiều đô như thế.

Cố Cảnh Vân nghẹn họng nhìn ảnh này.

Cậu lắp bắp nói: “Để em em, em giúp anh chị một tay nhé?”

Khương Thành từ chối ngay: “Không cần đâu, đồ của cậu cũng không ít mà.”

Cố Cảnh Vân cảm thấy mình mang rất nhiều đồ rồi, lúc này đưa mắt nhìn nhà Khương Thành, đột nhiên thấy đồ của mình ít đến lạ.

Mọi người chen chúc nhau liên tục xuống xe, lúc này đã hơn 9 giờ sáng, vẫn chưa đến 10 giờ. Ánh mặt trời chiếu dọi lên làm cả người ấm áp, gió lạnh nhè nhẹ thổi qua, những người vừa bước xuống từ xe lửa chợt cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Chẳng còn điều gì dễ chịu bằng thế này.

Cẩn thận nhìn thêm một lượt, ai nấy đều cực kỳ tơi tả, quần áo nhăn như giẻ lau, trên người lâu lâu cũng ngửi thấy mùi lạ như có như không. Còn về tóc tai…ngay cả cô nhóc Bé Đường Đường được chăm sóc rất tốt cũng rối hết cả rồi.

Tóc con tóc mai gì cũng vô cùng rối.

“Anh chị định đi đâu thế?”

Bọn anh đến đây trước, vậy nên trường học vẫn chưa chính thức thông báo.

Khương Thành: “Bọn anh định tìm nhà nghỉ nghỉ tạm trước, sau đó mới đi xem xem có căn phòng nào ổn áp cho thuê không.”

Cố Cảnh Vân: “Vậy anh chị chờ một chút, chiến hữu của cha em sẽ đến đón em ngay. Ông ấy là người ở đây, chúng ta cứ thử hỏi xem có chỗ nào ở được không, trạm xe chỗ nào. Cũng đỡ hơn anh chị cứ ôm nhiều đồ thế này đi tìm chỗ ở.”

Khương Thành cười thoải mái: “Được.”

Quả nhiên rất nhanh người đến đón Cố Cảnh Vân đã tới. Người đàn ông tuổi tầm trung niên, nhìn thấy nhiều người thế này thì hơi ngẩn ra, cứ tưởng có chuyện gì. Cuối cùng nghe nói đúng đây hỏi xem có nhà nghỉ nào không, ông ta lập tức chỉ ngay: “Cô cậu có thể đến phòng tiếp khách của Kinh Bắc thử xem, gia đình cậu là sinh viên và người nhà, chỉ cần đưa thư thông báo trúng tuyển là có thể ở ngay. Hơn nữa giá cả cũng rẻ hơn nhà nghỉ rất nhiều, nhưng cô cậu phải nhanh chân một chút, bên kia nhanh hết chỗ lắm. sau này muốn thuê phòng trọ thì cứ đi hỏi xem, xung quanh đó cũng có rất nhiều chỗ đấy. Nếu nhà cậu không sợ xa, tôi cũng có thể hỏi giúp một chút.”

Sau đó ông ta lại cẩn thận chỉ cho nhà anh bên kia đi thế nào, nên ngồi xe gì.

Khương Thành cùng Đường Diệu vội nói cảm ơn.

Hai bên tạm biệt nhau, cả nhà Khương Thành rất nhanh đã tìm được trạm xe buýt. Đưa mắt nhìn xung quanh, quả nhiên là thủ đô, không giống với quê anh chút nào. Ngay cả thành phố cũng chẳng phồn hoa bằng nửa thế này.

Xe buýt nhanh chóng dừng lại, cả nhà lên xe. Lúc này trên xe không có quá nhiều người, bọn anh vẫn còn chỗ ngồi.

Có lẽ vì trên người hai vợ chồng vừa dơ vừa luộm nhuộm, vậy nên dù chật kín người cũng chẳng có ai muốn đứng bên cạnh.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng xe cũng dừng lại.

Khương Thành và Đường Diệu ôm hai nhóc xuống xe.

Đây là điểm đến của gia đình cô.

Trường đại học tốt nhất cả nước.

Bọn cô không đứng trước cổng trường quá lâu, vội vàng tìm nhà nghỉ rồi thu xếp nhận phòng. Nói cũng may, đây chính là căn phòng cuối cùng lúc này! Cả gia đình cực kỳ vui vẻ vì quá may mắn!

Lúc vào phòng, mọi người đều thấy vui hơn nữa.

Không ngờ phòng này lại có một nhà vệ sinh nho nhỏ!

Tuyệt quá trời!

Chương kế tiếp