Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 12
Đường Diệu dùng sức xoa cục đá kia, dùng răng cắn một cái, suýt chút nữa xúc động thét chói tai, vội vàng giấu cục đá kia vào trong túi áo.

Cô hít mấy hơi thật sâu, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Vội quay đầu dịch sang bên người Bé Đường Đường, nhỏ giọng hỏi: “Vừa nãy con đào cục đá kia ở đâu thế?”

Bé Đường Đường giơ ngón tay chỉ chỉ về chỗ kia, dịu dáng đáp: “Nơi đó ạ!”

Đường Diệu lập tức gật đầu, cầm xẻng đào xung quanh một lúc. Cẩn thận phân biệt những hòn đá nhỏ, nhưng lúc này lại không hề có thu hoạch nào khác. Quả nhiên không phải ở đâu cũng có! Như bây giờ đã tốt lắm rồi, làm người không thể quá tham lam. Nghĩ đến đây, cô cũng không băn khoăn về chuyện đó nữa, nhanh chóng tiếp tục đào đồ ăn. Dù sao cô cũng là người lớn, hơn nữa người bên này không có nhiều, chỉ một lúc sau trong rổ đã đầy ú.

Đường Diệu nói: “Tiểu Lang, Bé Đường Đường, hai con đào rau dại giúp chị Tiểu Ngư đi, chúng ta đào một lát nữa rồi về nhé.”

Hai nhóc con vô cùng mạnh mẽ, một chút cũng không kêu khổ kêu mệt. Một lớn ba nhỏ rất nhanh đã đào đầy rổ của Đường Diệu và Tiểu Ngư. Mọi người cùng về nhà, trên đường lúc này gần như không hề có người, có lẽ mọi người đều đang làm việc trên ruộng!

Chẳng qua chưa đi được bao xa, Đường Diệu đã nhìn thấy một người phụ nữ tầm 24-25 tuổi nghênh ngang đi đến, hai bím tóc lớn được buộc gọn gàng, mặc áo ngắn màu lam nhạt không hề có một mảnh vá, mới bảy tám phần. Nhìn thấy Đường Diệu, cô ta nhướng mày, lỗ mũi hếch lên trời “Xuy” một cái!

“U? Đây không phải Đường Diệu sao? Ôi đúng là tỉnh rồi này! Ha hả ha hả!” Cô ta bắt đầu liếc mắt đánh giá cả người Đường Diệu một lượt, lại nhìn mấy nhóc con, ghét bỏ khươ tay khươ tay, tròng mắt chuyển tròn: “U, mấy đứa nhóc này gầy trơ xương thế, Đường Diệu này, không phải tôi nói cô đâu! Nhưng mà cô ăn nhiều to xác, còn hai đứa nhỏ lại gầy gò trơ xương, trong thôn chắc không có người nào nuôi con như cô đâu! Chậc chậc chậc! Nào có mẹ ruột nào lại xấu xa như thế, người không biết còn tưởng là mẹ kế đấy?”

Cô ta châm ngòi vô cùng rõ ràng.

Đường Diệu: “Chó ngoan không cản đường, tôi là người ngàn vạn lần không tốt thế đấy. Nhưng người đàn ông của tôi lại cần tôi, con trai con gái tôi cũng cần tôi. Cho dù có người đỏ mắt ghen ghét cũng chẳng có tác dụng đâu.”

Người phụ nữ cố ý bới lông tìm vết này cũng không phải ai khác, đúng là Đào Tiểu Nha, con gái cưng nhà họ Đào.

“Tiểu Lang và Bé Đường Đường nhà ta vô cùng thông minh, sẽ không bị người phụ nữ xấu xa này châm ngòi ly gián, đúng không nào?” Cô cong lưng, nói chuyện nghiêm túc cung hai nhóc tì đáng yêu.

Hai nhãi con hùng hổ lớn tiếng: “Không đâu ạ!”

Tiểu Lang nắm chặt tay nhỏ, nói: “Người phụ nữ xấu xa, bà ức hiếp mẹ tôi, tôi sẽ xóa sạch răng bà!”

“Xoá sạch xoá sạch!” Bé Đường Đường cũng trợ uy cho anh trai.

Đường Diệu nở nụ cười, khóe miệng cong lên: “Ngoan quá!” Đường Diệu cúi đầu hôn con trai một cái, lại hôn lên khuôn mặt nhỏ của con gái.

Cô ngẩng đầu, thoáng xua tay quạt gió, công lực làm người ta tức chết vô cùng mạnh mẽ, đâm thẳng vào tim người kia: “Bảo bảo nhà ta hiểu chuyện thật đấy! Đi nào, chúng ta về nhà nấu cơm cho đại bảo nào!”

“Đại bảo?” Tiểu Lang và Bé Đường Đường đều đần người ra, quay đầu nhìn xem chị họ Tiểu Ngư, Tiểu Ngư cũng không biết, vẻ mặt mê mang.

Đường Diệu nghiêm túc nói: “Là cha các con đó! Các con là tiểu bảo bảo của mẹ, còn cha là đại bảo. Có muốn về nấu cơm cho đại bảo luôn không nào?”

“Muốn ạ!” Vừa non nớt vừa chói tai!

Đào Tiểu Nha tức đến mức run rẩy, cô ta mở miệng chua lòm: “Đường Diệu, đồ không biết xấu hổ!”

Lần nói chuyện này của Đào Tiểu Nha và Đường Diệu gây nên động tĩnh không nhỏ, lúc này hấp dẫn mấy bà thím ra ngoài nghe ngóng.

Đường Diệu lạnh mặt, nói: “Đào Tiểu Nha, cô bị gì à? Tự dưng chạy đến đây mắng tôi! Thế nào, cảm thấy Đường Diệu tôi dễ ức hiếp đúng không? Ngay trước mặt tôi mà còn châm ngòi ly gián mẹ con tôi, sau lưng chắc không biết còn làm ra bao nhiêu chuyện không biết xấu hổ nữa! Cô ở nhà họ Mã hay về mẹ đẻ nhà họ Đào phách lối gì cũng chẳng liên quan đến tôi. Bây giờ tự dưng đến trước mặt hạ nhục tôi, ai cho cô gan đó thế? Sao hả? Cô cho rằng bản thân là Vương Mẫu nương nương của thôn Hướng Dương à! Muốn mắng ai thì mắng, cô có tin tôi đánh chết cô không?”

Đào Tiểu Nha lập tức nghĩ đến sức lực của Đường Diệu, trong mắt hiện lên vài phần hoảng loạn. Tuy Đường Diệu hôn mê ba năm, nhưng mọi người đều biết cô là người có sức vô cùng lớn.

Rõ ràng là một người phụ nữ nhỏ nhắn, vậy mà lại có thể một mình kéo được cả một cả con lợn rừng!

Nghĩ đến đây, cô ta nhanh chóng lui về phía sau một bước, thách: “Sao? Cô còn dám đánh người hả? Chịu được trách nhiệm không?”

Đường Diệu cười lạnh: “Chỉ cho cái miệng đầy phân của cô mắng chửi người khác chứ không cho tôi đánh người đúng không? Sợ thì nhanh cút đi, nếu không tôi chẳng quan tâm cô là phụ nữ hay không đâu! Tôi không phải đàn ông, đương nhiên sẽ không thương hoa tiếc ngọc với mấy người nhu nhược như cô.”

Đào Tiểu Nha: “Cô!”

Tuy Đào Tiểu Nha thích Khương Thành đến nỗi muốn gả cho anh, nhưng cô ta lại không phải một người an phận. Lúc chưa lấy chồng từ chối mấy chàng trai từng giúp cô ta làm việc rất nhiều, cảm thấy không bằng những thanh niên trí thức hiểu biết trong đội. Bởi vậy có tiếng là không tốt trong thôn.

Nếu không phải được gả tới nhà họ Mã giàu có, chỉ sợ mọi người sẽ càng bàn tán nhiều hơn.

Lúc Đường Diệu nói cũng không cảm thấy có ý gì xấu, nhưng Đào Tiểu Nha có tật giật mình lại nghĩ người này đang ngầm chỉ gì đó.

Cô ta đổi giọng: “Cô có ý gì! Đường Diệu, cô có ý gì hả!”

Đường Diệu không nói hai lời, trực tiếp vén tay áo. Đào Tiểu Nha hoảng sợ, vội lui về phía sau: “Cô muốn làm gì!”

Một đại thẩm vội vàng tiến lên can ngăn: “Thím nói này Đường Diệu, đàn bà không nên hung dữ như vậy đâu.”

Chồng của đại thẩm này cũng họ Mã, có chút thân quen với nhà họ Mã kia, dù sao bà ta cũng phải giúp Đào Tiểu Nha một chút.

“Thím Mã, cháu không điêu ngoa gì đâu, thím có thể đứng sang một bên không. Nếu cháu hung dữ, vậy hôm nay thím và Đào Tiểu Nha không ăn sống cháu chắc! Nhà họ Mã các người đúng là 800 nhà cũng như một nhỉ, chỉ biết hợp lại ức hiếp người khác thôi!” Đường Diệu cũng không phải người nhu nhược gì, sức chiến đấu của con dâu Chương Hà Hoa sao có thể yếu ớt được? Không tồn tại, không có chuyện đó đâu! Học hết cả rồi đấy!

“Mày…” Sắc mặt thím Mã lúc đỏ lúc trắng, đang muốn dạy dỗ người phụ nữ có chồng không biết lớn nhỏ này một trận, lúc này xa xa đã nhìn thấy Chương Hà Hoa hấp tấp đi về phía này, trong lòng bộp một tiếng, vội nói: “Không không, không có chuyện này!”

“Vợ thằng năm, đúng lúc đang muốn tìm cháu may giúp thím bộ đồ đấy! Đi, đến nhà thím nào.” Chồng của Đào Tiểu Nha đứng hàng thứ năm, bình thường ai cũng gọi cô ta là vợ thằng năm.

Thím Mã vội kéo Đào Tiểu Nha nhanh chóng chạy trốn, lúc này liền nghe giọng nói vang tận mây xanh của Chương Hà Hoa: “Làm gì thế hả? Hai người lớn xác ức hiếp một người đúng không? Nhà họ Mã các người không sợ sét đánh à, con dâu tôi vừa mới khỏe lại! Vậy mà mấy người độc ác này lại ước gì nó gặp chuyện tiếp, đã thế kèo bè kéo cánh tới ăn hiếp con bé! Đức nhà này thiếu tám! Sao nhà họ Khương chúng tôi lại trêu chọc phải mấy người này a! Các người muốn sao đây, sao trời không có mắt, đánh chết mấy đồ lương tâm bị chó tha như mấy người nhỉ! Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, Đào Tiểu Nha, vậy mà bây giờ lại dám chặn đường mắng chửi con dâu tôi?

Nhà họ Đào các người đúng là không phải thứ gì tốt mà, cả đám đều ăn cứt xong mới đi ra người, cả người toàn mùi hôi, trong miệng chỉ toàn cứt thôi! Giống bọn bộ hung thôi, chẳng qua chỉ khoác lên lớp da người!”

Dù kỹ năng mắng chửi hay ra tay đánh người, sức chiến đấu của Chương Hà Hoa đều vô cùng đáng sợ, căn bản không ngừng được: “Trên dưới cái thôn này chưa thấy người phụ nữ nào lười như cô, dâu con nhà ai cũng ra ruộng làm việc, chỉ có cô hoa hòe lộng lẫy ăn ngày chỉ biết đi khoe khoang thôi! Sao nào? Làm thế sẽ nhặt được vàng hay được bạc! Chắc không phải vì mong nhặt được đàn ông đâu nhỉ?”

Đào Tiểu Nha giống như mẹ mình, từ nhỏ đã không thích Chương Hà Hoa, thật sự hận bà thấu xương: “Bà nói chuyện kiểu gì thế! Con dâu bà cũng làm việc chó nào đâu!”

“Phi phi! Cái đồ không có lương tâm nhà cô, nhà họ Đào các người trong bụng chỉ nghĩ mấy chuyện xấu xa thế thôi, đúng là một chút cũng không kém! Biết rõ vợ thằng ba bệnh nặng mới khỏi, ngay cả đại phu cũng nói hạn chế đi kiểm tra, nhưng con bé lại một mình chạy ra ngoài làm việc!

Con bé có làm việc hay không thì liên quan gì đến cô không? Ăn hết của nhà cô à? Thiên địa chứng giám cho, vợ thằng ba nhà tôi bị bệnh ba năm, cũng tròn ba năm không nhận lương trong đội. Bây giờ con bé tỉnh lại, không làm được việc nặng, chúng tôi cũng không đến đại đội đục nước béo cò chọc cột sống mọi người.

Vợ thằng ba nhà tôi thật sự là người tốt, không đến đội làm việc nhưng cũng chẳng nghỉ tay, cùng mấy đứa nhỏ đi đào đồ ăn. Cô nhìn đi này, khuôn mặt trắng xanh hết cả, đây chính là người bệnh nặng mới khỏi đấy! Đồ lười nhác như cô thì lấy gì để so với con bé? Ngay cả chân nó cô cũng chẳng bằng chứ ngồi đó mà so!”

Lúc Chương Hà Hoa dốc hết toàn bộ hỏa lực, ngay của bà Đào chua ngoa trong thôn cũng chẳng phải đối thủ chứ nói chi đến con gái Đào Tiểu Nha. Lúc thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, cô ta xấu hổ đỏ mặt, nói: “Tôi không nói với bà!”

Cô ta bắt lấy thím Mã, nói: “Không phải thím nói muốn đi xem vải sao? Đi thôi!”

Hai người lúc này không khác gì chạy trối chết!

Bé Đường Đường vui vẻ vỗ tay: “Bà nội giỏi quá, bà nội là dũng sĩ, đánh bại ác long, cứu vớt công chúa!”

Chương Hà Hoa: “Ác long?”

Bé Đường Đường chỉ một ngón tay về phía Đào Tiểu Nha: “Là cô ta đó! Ác long xấu xa!”

Lúc này Đào Tiểu Nha còn chưa đi xa, nghe thấy câu này lập tức lảo đảo một cái. Đi thêm mấy bước vừa vặn vướng phải cục đá, bốp một cái ngã trên mặt đất!

Thím Mã vội chạy đến nâng cô ta dậy, hai người vội vàng ôm lấy nhau chạy mất hồn.

Chương Hà Hoa cười ha ha, nói: “Quả nhiên là đồ thiếu đạo đức, ông trời cũng chẳng vừa mắt!”

Tiểu Lang nắm chặt tay nhỏ, nghiêm túc nói: “Sau này cháu cũng muốn làm dũng sĩ như bà nội!”

Chương Hà Hoa: “Ai u, cháu trai bà hiểu chuyện quá!”

Bà nhìn về phía Đường Diệu, nói: “Sau này nếu lại gặp phải mấy đồ xui xẻo này không cần khách sáo đâu! Con cho chúng ta chút mặt mũi, nó lại hận không thể dẫm con xuống dưới chân, đúng là không sợ thiên lôi đánh chết!”

Đường Diệu nhu thuận: “Con biết rồi, nghe mẹ ạ.”

Chương Hà Hoa nhấp miệng gật đầu, nói: “Được rồi, mau về nấu cơm cho thằng ba đi! Tiểu Ngư đi cùng bà nội nào!”

Mọi người cũng đường ai nấy đi, Đường Diệu về nhà lập tức nhóm lửa nấu cơm, đồ trong nhà không còn nhiều, nhưng Đường Diệu cũng không quá tiết kiệm. Cày bừa vụ xuân luôn rất mệt mỏi, cô thật sự không muốn người đàn ông của mình quá mệt nhọc. Hơn nữa hai bé con cũng yêu cầu dinh dưỡng trong những thời điểm nhất định.

Đường Diệu lấy một con gà ra, Tiểu Lang lập tức gọi em gái: “Đường Đường, chúng ta vào sân hun ngải cứu đi.”

Bé Đường Đường vội nói: “Vâng ạ!”

Hai bé quen làm một cách thuần thục, Đường Diệu sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra nên nhấp miệng cười cười.

Lúc Khương Thành về nhà, xa xa đã ngửi thấy mùi ngải cứu bay ra từ trong sân nhà mình. Lông mày anh hơi nhướng lên, nghĩ đến gì đó thì nở nụ cười.

Quả nhiên, vừa vào sân đã nhìn đến hai nhóc tì hun ngải cứu chăm chú: “Cha về rồi!”

Khương Thành thả cuốc vào phòng, lúc này Đường Diệu đã nấu cơm xong. Cô làm một nồi bánh bột ngô, nấu thêm một nồi gà hầm khoai tây, lại tích góp lại thêm một nồi canh gà rau dại: “Anh A Thành mệt lắm rồi đúng không, mau ăn cơm nào.”

Khương Thành cười: “Từ xa anh đã biết là đồ ăn nhà chúng ta làm.”

Đường Diệu: “Bình thường các anh đều làm vậy hả?”

Khương Thành gật đầu, nói: “Cũng không còn cách nào khác.”

Anh ngồi xuống ăn một ngụm canh, nước canh ngon ngọt quả thật có thể nổ tung trong miệng: “Ngon quá! Tay nghề của vợ anh tốt thật đấy.”

Đường Diệu cười: “Ăn nhiều một chút, ăn no mới làm việc được!”

Một nhà bốn người ngồi xuống, hai nhóc con thèm thuồng nhìn đồ ăn, thị gà hầm khoai tây ngon đến mức nuốt lưỡi. Trong khoang miệng ngập tràn mùi thơm của gà, vừa căn một miếng đã cảm nhận được sự mềm nhũn của khoai tây, thật sự như tan trong miệng.

Tiểu Lang cảm khái y như ông cụ non: “Cuộc sống này, dù thần tiên có muốn cũng không đổi!”

Đường Diệu cười vò đầu nhóc con, nói: “Sau này chúng ta sẽ sống những ngày như thế.”

Tiểu Lang và Bé Đường Đường đồng loạt nhìn sang mẹ mình, đôi mắt sáng lấp lánh.

Tiểu Lang thật cẩn thận hỏi: “Nhưng mà, nhưng mà trong nhà có tiền đâu ạ?”

Đừng thấy cậu bé còn nhỏ tuổi mà chê, lúc này đã vô cùng hiểu chuyện.

Đường Diệu cười nói: “Tiểu Lang không cần lo lắng những chuyện này. Mẹ đã khỏe, không cần tiêu tiền vào thuốc thang nữa, cha tụi con cũng rất giỏi, cuộc sống sau này của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn, không để các con thiếu ăn đâu.”

Tiểu Lang nghe thế, trong mắt ngập tràn sung sướng: “Quá tuyệt vời!”

Bé Đường Đường xoa bụng nhỏ đã no căng của mình, gật đầu: “Chúng ta sẽ sống càng tốt nha.”

Đường Diệu bật cười, nói: “Hai vật nhỏ này đúng là!”

Cô liền hỏi: “Đã ăn no chưa hai đứa? No rồi thì sao trong viện chơi một lát, sau đó ngủ trưa.”

Hai bé con vô cùng ngoan ngoãn: “No rồi ạ.”

Tiểu Lang nắm tay em gái, nói: “Chúng ta vào trong viện chơi.”

Lúc thấy hai đứa nhỏ đều đi ra ngoài, Đường Diệu lấy “Hòn đá nhỏ” trong túi ra. Cô đưa cho Khương Thành, giống như đang dâng lên vật vô cùng quý giá: “Anh xem này!”

Khương Thành đang ăn bánh bột ngô cùng nước canh, vừa ngẩng đầu nhìn liền suýt nữa làm rớt bánh ngô xuống dưới đất. Anh vội buông bánh xuống bàn, cẩn thận xoa xoa, hỏi: “Bạc ở đâu ra thế?” Sau khi ước lượng mấy lần, nói: “Gần ba lạng không?”

Đường Diệu cùng dùng hai tròng mắt ước lượng, vui mừng nói: “Con gái anh đào được trong lúc đào đồ ăn ở rừng cây dương đấy.”

Cô nói hết tình huống lúc ấy một cách tỉ mỉ, Khương Thành hết sức vui mừng, nói: “Vận khí của con gái chúng ta tốt thật đấy.”

Sau đó lại nói: “Nhưng vận khí tốt đến mấy cũng phải có vợ anh, nếu không bé ngốc kia xem như hòn đá ném đi rồi. Hắc hắc!”

Đường Diệu véo đùi chồng ngay: “Không cho nói con gái em ngốc!”

Khương Thành: “Vâng vâng vâng, anh không nói là được chứ gì!”

Hắn lau một phen mặt, nói: “Sao hôm nay may mắn như đang nằm mơ thế?”

Đường Diệu đưa mắt nhìn xung quang vắng lặng, chụt một tiếng, mổ trên mặt anh một chút: “Tỉnh rồi chứ?”

Khương Thành lập tức mơ rơi vào trạng thái mơ hồ: “Vẫn chưa tỉnh, còn phải…”

Đường Diệu dùng sức véo anh một cái rồi đứng dậy làm việc: “Ai thèm quan tâm đến anh chứ!”

Chương kế tiếp