Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 13
Bé Đường Đường nhắm mắt lại, đôi lông mi dài run rầy như cánh quạt, cái miệng nhỏ nhấp nhấp đáng yêu. Nếu đang là ban ngày, vừa nhìn sẽ biết bé con này đang giả vờ ngủ.

Nhưng hiện tại là buổi tối, căn phòng này không có ánh mặt trời chiếu vào. Ban ngày cũng chẳng sáng sủa gì mấy, buổi tối lại càng tối hơn bình thường. Vì nguyên nhân này nên Khương Thành cùng Đường Diệu không phát hiện ra nhãi con nhà mình đã tỉnh dậy.

Nói đến chuyện này, hôm nay Bé Đường Đường ngủ từ rất sớm, chẳng qua không biết vì sao đến nửa đêm lại tỉnh dậy. Nếu như bình thường, cô bé sẽ mơ mơ màng màng ngủ tiếp, nhưng lúc loáng thoáng nghe thấy từ “lên núi” thì lập tức khôi phục lại tinh thần.

Lên núi, “Tây Sơn” là nơi có rất nhiều thịt đấy.

Từ lúc mẹ tỉnh lại, cuộc sống của nhà cô bé thật sự giống như thần tiên vậy, nhưng anh trai Tiểu Lang lại nói thịt và trứng gà trong nhà đã ăn hết rồi! Hai bé con lúc này có chút lo lắng, ban ngày còn chụm người vào nhau thầm thì nghĩ xem nên làm gì bây giờ?

Hai bé con thương lượng với nhau mỗi ngày chỉ nên ăn một ít, vậy đồ ăn sẽ thừa nhiều hơn rồi.

Hai nhóc tì vì vấn đề này mà rầu thúi ruột.

Vậy nên lúc này cô bé muốn nghe xem cha mẹ đang nói gì!

Khương Thành và Đường Diệu sau khi thân mật vui sướng một trận, lúc này dựa vào nhau bàn bạc kế hoạch ngày mai. Ngày kia Đường Diệu sẽ đến bệnh viện kiểm tra lại, hai người bàn nhau choạng vạng ngày mai sẽ lên núi dạo một vòng xem có thu hoạch gì không.

Ngón tay của Đường Diệu vẽ vẽ một vòng trên ngực Khương Thành, nói: “Anh có muốn gọi đại ca nhị ca không?”

Khương Thành: “Gọi lão tứ đi, đại ca nhị ca không cần đâu. Từ ba năm trước gặp chuyện ngoài ý muốn, đại ca dường như có bóng ma với săn bắt nên hầu như không lên núi. Còn nhị ca… Nếu nhị ca biết chúng ta chuẩn bị săn thú bán trong chợ đen, chẳng cần ai người nào nói, tự anh ấy sẽ dọa bình đến bệnh luôn, gan nhỏ còn hơn thỏ nữa.”

Đường Diệu gật đầu: “Vậy gọi Khương Lâm nhé.”

Cô lại nói: “Ngày mai chúng ta lên núi sớm một chút chắc cũng không vấn đề gì đâu. Mấy hôm nay ngày nào em cũng đi đào đồ ăn khắp nơi, hình như mọi người không quá tò mò về em nữa. Hơn nữa hiện tại lự chú ý của mọi người đều đặt trên người thanh niên trí thức, làm gì còn thời gian quản em nữa!”

Gần đây có nữ thanh niên trí thức gả cho người ở đây đang điền cuồng đòi ly hôn, ở nông thôn làm gì từng gặp qua chuyện như thế, vậy nên mới khiến lực chú ý của mọi người đều tập trung về phía đó. Mỗi ngày Đường Diệu đi ra ngoài đào đồ ăn đều đụng phải một số đại tẩu, mọi người đều vô cùng hứng thú với chuyện này, ai rảnh mà quan tâm đến cô chứ.

Nói cũng phải, mấy ngày đâu cô không ra ngoài nên mỗi người đều tò mò, dù đi dạo cũng phải qua đây nhìn một cái; nhưng mấy ngày nay mỗi ngày cô đều không ở nhà, rất nhanh mọi người đã không thèm để ý.

Có thể thấy được mình càng thoải mái sảng khoái, vậy sẽ không bị nhiều người nhìn chằm chặp.

Cô nhéo chút thịt mềm của Khương Thành, nói: “Đêm mai bảo mẹ tới đây trông Tiểu Lang và Bé Đường Đường anh nhé.”

“Chúng con sẽ ngoan ngoãn ở nhà mà.” Bé Đường Đường thầm nói trong lòng. Cơn buồn ngủ lại ập đến, cô bé cố gắng khiến mình có thêm tinh thần nghe lén thêm lát nữa, nhưng mà … cô bé không chịu nổi nữa! Trong lúc mơ mơ màng màng, cô bé mơ hồ nghe thấy gì đó nữa, cuối cùng không chống cự được cơn buồn ngủ nên nhanh chóng thiếp đi.

Ngày hôm sau, Bé Đường Đường chống cằm ngồi trên ghế đẩu suy nghĩ mãi, ngày hôm qua cô bé nghe trộm được bao nhiêu nhỉ?

Tiểu Lang nghiêng đầu nhìn em gái nhỏ, bước đến trước mặt cô bé nhỏ giọng hỏi: “Em gái làm sao vậy?”

Bé Đường Đường dịch ghế đẩu lại ngồi sát anh trai. Cô bé nhẹ giọng nói bên tai cậu bé: “Hôm nay cha mẹ muốn đi Tây Sơn săn thú đấy anh.”

Sau khi nói xong còn đưa một ngón tay bên miệng, thở dài một tiếng, nói: “Anh đừng nói cho người khác đấy!”

Dù sao năm nay Tiểu Lang cũng đã năm tuổi, trước kia em gái đều do cậu bé chăm sóc, đương nhiên là bé con vô cùng hiểu chuyện. Cậu bé vội đè thấp âm thanh, nghiêm túc dặn dò: “Em cũng không thể nói cho người khác, bất kì ai cũng không được.”

Bé Đường Đường vâng hừ một tiếng, nói: “Tất nhiên em sẽ không nói ra rồi, đây là bí mật lớn cơ mà!”

Hai bé con chụm đầu nhỏ vào nhau, chui vào trong một góc khe khẽ nói nhỏ, đã thế còn vươn ngón tay ngoéo một cái, thật sự vô cùng nghiêm túc!

Đường Diệu đang chuẩn bị nguyên liệu để nấu cơm tối, vừa ngẩng đầu đã thấy hai bé con đang thần thần bí bí làm gì đó, nhưng cô cũng không để ý lắm, chỉ cười một tiếng rồi đắp bánh bột ngô trên nồi. Bởi đêm nay định lên núi, lúc này cô chuẩn bị cơm tối sẽ nhiều hơn một chút.

Lúc Khương Thành về nhà còn kéo theo một chiếc xe lừa, là do anh mượn nhà họ Cao trong thôn. Ngày mai lên trấn, anh cũng không thể để vợ mình mệt mỏi được. Thôn bọn anh là thôn cách thị trấn xa nhất, đàn ông nếu đi nhanh cũng mất ba tiếng mới tới được. Mấy ngày hôm trước anh đã nói với nhà họ Cao rồi, tối nay phải kéo xe lừa về nhà trước.

Bé Đường Đường thịch thịch thịch chạy đến đối diện con lừa, mắt to trừng mắt nhỏ với con lừa kia.

“Bé Đường Đường chưa từng ngồi xe lừa nhỉ? Đợi sau này nhà mình có tiền sẽ mua một con nhé.” Khương Thành cười nói.

Bé Đường Đường nghiêng nghiêng đầu, nói: “Thịt lừa chắc ngon lắm cha nhỉ?”

Khương Thành: “…”

Đường Diệu: “…”

Thất kính thất kính rồi!

Con cũng thông minh thật đấy!

Khương Thành lập tức bật cười, nói: “Đợi sau này chúng ta có tiền sẽ ăn nó!”

Tiểu Lang bên cạnh hơi đực ra, cậu bé nói: “Lừa này phải ăn thế nào ạ?”

Bé Đường Đường: “Bánh bao thịt lừa!”

Bốn chữ bánh bao thịt lừa chợt lóe lên trong đầu cô bé, Bé Đường Đường vô cùng quyết đoán: “Bánh bao thịt lừa, nhất định ăn rất ngon!”

Đường Diệu nhìn dáng vẻ ngốc manh kia của con gái liền không nhịn được tiến lên xoa xoa bím tóc mềm mại kia, hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ mềm kia, nói: “Bánh bao thịt lừa sau này ăn cũng được, ngày mai chúng ta ăn bánh bao thịt heo.”

Cô xoay người ôm lấy con trai như ông cụ non đang trông mắt mong chờ của mình vào trong ngực, cũng hôn hôn một cái: “Ngày mai ăn bánh bao thịt heo, được không nào?”

Tiểu Lang mở to hai mắt vội gật đầu, trong đôi đồng tử hưng phấn đến mức tỏa sáng: “Vâng ạ!”

Nhưng rất nhanh bé con lại hơi do dự: “Nhưng mà thịt rất đắt…”

Dáng vẻ nghiêm túc của Đường Diệu lúc này cũng lộ ra chút mềm mại, cô nói: “Những việc này có cha mẹ lo, Tiểu Lang và Bé Đường Đường chỉ cần ngoan ngoãn ăn thật nhiều thật nhiều cơm, lớn lên khỏe mạnh là tốt rồi.”

Tiểu Lang vội gật đầu, nói: “Dạ, mau mau lớn lên!” Trưởng thành là có thể giúp gia đình làm rất nhiều việc!

Đường Diệu không nhịn được xoa đầu con trai, nói: “Con trai của mẹ siêu ngoan!”

Thấy không còn sớm nữa, Khương Thành và Đường Diệu nhanh chóng ăn cơm tối. Sau đó cầm sọt, giấu cung bên trong rồi đi ra ngoài. Hai người đều có thêm vài phần cẩn thận, Khương Thành cũng vác chiếc rìu duy nhất trong nhà lên.

Hai vợ chồng cũng nhau lên núi, vừa đi không xa đã thấy Khương Lâm ngậm cỏ ngồi xổm dưới tàng cây. Vừa thấy hai người liền lập tức lén chạy tới: “Tam ca tam tẩu.”

Khương Thành đưa hai cái bánh bột ngô mang trên người cho Khương Lâm: “Cho chú này.”

Khương Lâm cũng ngại ngùng: “Em ăn cơm tối rồi.” Ai mà chẳng biết hoàn cảnh nhà Tam ca thế nào chứ!

Khương Thành: “Ăn đi, không ăn no làm gì có sức săn thú?” Cơm tối trong nhà nhiều bao nhiêu, cũng không phải anh không biết.

Khương Lâm định nói gì đó liền nghe thấy tam tẩu của mình mở miệng: “Chị định đi sâu vào trong núi!”

Cô bắt đầu hoạt động tay chân, lấy ná ra: “Chú ăn không no có theo được không?”

Khương Lâm lặng lẽ cắn một miếng.

Đúng là anh ấy ăn vẫn chưa no, một thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu đang là thời điểm ăn khỏe làm khỏe, cắn vài ba miếng đã xong cái bánh bột ngô, nói: “Lên núi thôi?”

Khương Thành: “Đi!”

Ba người cùng đi vào bên trong, dọc theo đường lại không hề gặp người nào. Dù sao mọi người đều hiểu được sự đáng sợ của Tây Sơn, trong thôn có một số thợ săn già nghề thỉnh thoảng lên núi thường không chọn đi vào buổi tối. Ngay cả ban ngày cũng không an toàn, nói chi đến tối mịt. Cũng chỉ có người sinh sống trong núi rất nhiều năm, nhân tài sức lớn như Đường Diệu mới không sợ thôi.

Đường Diệu mắt nhìn bốn phía, tai nghe bốn phương, mỗi bước đi đều cẩn thận bình tĩnh.

Gió xuân thổi nhẹ làm trên người cảm thấy hơi lành lạnh. Đêm tối ở Tây Sơn phảng phất như một cái miệng máu của quái thú đang há ra chờ bọn họ đi đến, chỉ cần a u một cái sẽ khiến mọi người bị cắn buốt vào trong. Gió thổi vào lá cây phát ra tiếng xào xạc, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng thú dữ không xa không gần gần lên, làm người cảm thấy tim gan cũng run lên.

Nói thật, Khương Lâm thật sự hơi sợ. Dù anh ấy là người trẻ khỏe thường xuyên lên núi trong thôn, nhưng trong lòng vẫn ngập tràn sự sợ hãi. Nếu không phải tam ca và tam tẩu đều vô cùng bình tĩnh, chắc chắn anh ấy sẽ rất lúng túng.

Ngay khoảnh khắc Khương Lâm thất thần, Đường Diệu đột nhiên dừng bước, gần như không hề dừng lại một khắc lấy cung ra, nhanh chóng kéo cung— vèo!

Một mũi tên sắc bén theo theo tiếng gió vụt ra, vèo một tiếng, Đường Diệu lại kéo cung lần nữa. Động tác nhanh đến mức không thể tưởng tượng được, ngay sau đó, Khương Thành đứng bên cạnh cô cũng rất nhanh đã có hành động, hai vợ chồng song kiếm hợp bích, không đâu địch nổi.

Đợi đến khi Khương Lâm phản ứng lại, tất cả mọi thứ đã trở nên yên tĩnh như dáng vẻ ban đầu, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra,

Đường Diệu: “Em bắn trúng sáu con.”

Khương Thành: “Chắc anh chỉ trúng ba con.”

Khương Lâm: “…”

Tôi không có mặt mũi gặp người ta nữa!

Ba người vội vàng nhặt chín con thỏ vào trong sọt, Đường Diệu thu mũi tên về, nói: “Hôm nay may thật, gặp được một đàn thỏ.”

Đàn thỏ này làm ba người đều vô cùng vui sướng, Đường Diệu: “Đi thôi!”

Ba người tiếp tục đi về phía trước, có lẽ cùng vì vừa mở hàng đã vô cùng may mắn, sự sợ hãi của Khương Lâm lúc này bớt đi vài phần, ngược lại càng thêm hưng phấn. Quả nhiên, quãng đường kế tiếp bọn cô lại có thêm một ít thu hoạch, ngay cả Khương Lâm cũng nhắm được hai con gà rừng.

Mới đầu Đường Diệu cứ nghĩ sẽ vào sâu trong núi hơn một chút, lúc này còn chưa đi đến lưng chừng đã thu hoạch được kha khá rồi!

Khương Thành nhìn về phía sọt gần như đã đầy ắp của ba người, anh quyết đoán nói: “Anh thấy cũng đủ rồi, nếu hôm nay chúng ta đã thu hoạch không ít, vậy đừng đi vào sâu trong núi làm gì nữa? Cho dù thật sự có nhiều mồi hơn, chúng ta cũng không bắt được. Hơn nữa thật sự không an toàn.”

Lúc anh nói chuyện liền nhìn về phía vợ mình, Đường Diệu nhu thuận gật đầu nói được.

Khương Thành cười, anh nói: “Vậy chúng ta về thôi.”

Lúc ba người đang chuẩn bị xuống núi, đột nhiên nghe thấy tiếng rột roạt. Hình như gió thổi lá cây, lại giống như là tiếng bước chân lặng lẽ nho nhỏ của con người đi đến, âm thanh không lớn, nhưng trong màn đêm yên tĩnh lại vô cùng rõ ràng.

Ba người cùng quay đầu lại, cũng chính lúc này liền thấy một con lợn rừng răng nanh to hùng hổ vọt về phía bọn họ!

Chương kế tiếp