Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 17
Lúc bà Đào được người ta lôi lên thì cả người đã rũ rời.

Dù ở nông thôn phân là một thứ rất tốt. Nhưng không một ai muốn cả người dính đầy phân cả. Nói chi đến chuyện lúc nào Chương Hà Hoa cũng ngang ngược đặt tay bên hông mắng chửi chua ngoa! Cứ mở miệng là nghe “Đồ trộm phân”, người nửa thôn gần như đều bị kinh động.

Bà Đào muốn phản bác, từ trước đến nay bà ta đã luôn rất vô lý, lúc này lại bị người ta nói là tử tội trộm phân thế này, đang cố giãy giụa dưới hố phân nên không còn sức đâu mà cãi lại.

Bà ta không phản bác, không có nghĩa Chương Hà Hoa không tức giận!

Bà đâu có ngờ bà già hay trộm vặt lại gian trá đến mức này, con cháu trong thôn đều được nuôi thả tự do, đâu phải lúc nào cũng ở trong nhà, mọi người bình thường đều yêu tâm đi ra đồng làm việc. Chẳng ai nghĩ tới chuyện bà già này giả vờ nói mình không thoải mái ở lại trong nhà ăn hiếp cháu trai cùng cháu gái yêu của bà? Bọn du đảng cướp bóc cũng chẳng thiếu đạo đức như bà ta! Nếu so sánh, có lẽ còn độc ác gấp mấy lần địa chủ những năm trước! Nếu không phải thấy trên người bà Đào dính dầy phân, chắc chắn kiểu gì bà cũng giữ lấy bà ta cho mấy bạt tai thật mạnh, đánh chết cái đồ trộm vặt không biết xấu hổ này!

“Tôi chưa thấy đồ không biết xấu hổ nào thế này đấy, thừa dịp con trai con dâu thứ ba nhà tôi không ở nhà để chạy tới ăn hiếp con cái chúng nó, nhìn Tiểu Lang nhà chúng tôi bị đánh thành thứ gì này!” Chương Hà Hoa thật sự rất đau lòng, cả người Bé Đường Đường đều dính đầy đất cát, nhìn cũng không thấy chỗ nào bị thương, còn trên khuôn mặt bé tí của Tiểu Lang hiện lên một vết bầm. Chương Hà Hoa thương nhất là hai đứa cháu của tam phòng, dù sao từ nhỏ bọn nhóc đã không có mẹ chăm sóc lo lắng như những đứa khác!

Tuy bây giờ Đường Diệu đã tỉnh, nhưng những suy nghĩ trong xương cốt vẫn không thay đổi!

Chương Hà Hoa tức đến mức máu dồn lên não, thằng ba và vợ nó yên tâm giao con cho bà, là do bà không trông coi tụi nhóc cho tốt.

“Bà nói đi, sao nhà các người lại không biết xấu hổ thế hả! Một bà lão già đầu rồi còn xúi cháu trai đến đây ức hiếp người khác! Đội trưởng, chuyện này phải tìm đội trưởng nói cho rõ ràng mới được! Các người làm trời làm đất, thích bắt nạt người nào cũng được phỏng?”

“Thím à, cũng không thể nói thế được, con trai tôi cũng bị thương đây này.” Con dâu cả của bà Đào cũng đau lòng cho con trai nhà mình, ả ta bẹp miệng, đôi mắt hí híp lại mang theo vài phần khắc nghiệt.

Không phải người một nhà không vào một cửa, ả ta và bà mẹ chồng Đào lão thái này đúng là một đôi giống hệt nhau.

Vừa đáng ghét, vừa thích ăn hiếp người khác.

Ả ta không nói còn đỡ, vừa mở miệng đã động phải đầu pháo chưa kịp nổ của Chương Hà Hoa. Bà vội vã xông lên đằng trước, bốp bốp hai cái tát lên mặt cô con dâu cả nhà họ Đào: “Mày còn có mặt mũi mà nói thế hả! Chúng mày đến đây ức bắt nạt con cháu nhà bọn tạo, chẳng le bọn tao không thể phản kích à? Con nhà mày lớn thế nào, cháu nhà tao mới mấy tuổi? Mày mở mắt chó ra nhìn cho rõ đi, thằng con nhà mày lớn hơn cháu tao cả mấy lần đó! Con cái không tốt là do cha mẹ không biết dạy! Tao không nói Đào Mộc Đầu nhà mày, hôm nay tao đây sẽ đánh chết cái đồ vừa không hiểu chuyện vừa không biết dạy con như mày!”

Con dâu cả nhà họ Đào chưa gì đa bị làm cho nằm sấp xuống!

Đừng thấy bà Đào điêu ngoa kia ngoài miệng nói không sợ Chương Hà Hoa, nhưng lúc Chương Hà Hoa khùng lên, bà ta đều hãi run bần bật! Nếu không cũng chẳng bị Chương Hà Hoa đè đánh nhiều năm như vậy! Nhưng lúc này bà ta cứ nghĩ Chương Hà Hoa sẽ ghét bỏ mình cả người đầy phân, lại bắt đầu xông lên: “Chương Hà Hoa, bà dám đánh con dâu tôi à!”

Chương Hà Hoa bị cọ cho cả người đầy phân, cũng chẳng rảnh quan tâm nữa, phản công nắm lấy người kia.

Dù là lúc nào, khi mấy bà thím trong thôn đánh nhau bể đầu, đàn ông đều không muốn nhúng tay. Nói chi đến tình huống như lúc này, lần này ai nhúng tay sẽ bị phân bắn đầy người. Không chịu nổi đâu!

Ví dụ tiêu biểu nhất đó là con dâu thứ hai của bà Đào, hiện tại co lại thành một đoàn chẳng dám tiến lên, cô ta nghĩ thầm, nhà mình hai đánh một, chắc chắn sẽ không thua đâu!

Haha, cô ta luôn xem nhẹ hiện thực tàn khốc thế nào rồi.

Chương Thải Hồng nhìn thấy mẹ chồng mình bị “ức hiếp”, vén tay áo lên nhanh chóng nhảy vào cuộc chiến hỗn loạn này. Mấy người phụ nữ nhà họ Chương, người nào người nấy đều là mấy ả đanh đá nổi tiếng khắp thôn xóm, sở trường lớn nhất đó là đánh nhau! Cô ấy nắm chặt tóc cô con dâu cả nhà bà Đào, dùng sức kéo người đấm đá.

Một mình Chương Hà Hoa đánh hai cũng dư dả, nói chi đến hiện tại có thêm Chương Thải Hồng, thế cục nghiêng về một bên, quả thực thảm đến không nỡ nhìn thẳng.

Vương Xảo còn chưa phản ứng lại đã thấy mẹ chồng và chị dâu mình hóa thân thành cọp cái. Răng cô ấy hơi ê lên, cũng muốn co lại làm không khí như con dâu hai nhà họ Đào, lúc này lại nhìn thấy ánh mắt của ông chồng nhà mình.

Ánh mắt kia ngập tràn mê mang và cổ vũ!

Mê mang đó là, sao em còn chưa xông lên thế; Cổ vũ chính là, em cũng mau xông lên đánh mấy mụ kia đi!

Kết hôn cũng đã nhiều năm, Vương Xảo nhìn thấy cảnh này thật sự rất muốn trốn, nhưng nghĩ đến tính cách của mẹ chồng, lúc này không xông lên hỗ trợ, lát nữa mẹ chồng không tha thứ cho mình không nói, cả Chương Thải Hồng cũng có thể chèn chết cô ấy, vả lại còn có ông chồng ngốc nghếch kia của mình nữa!

So sánh với những chuyện “Khốn khổ” lát nữa sẽ xảy ra, hình như “Cả người đầy phân” bây giờ cũng chẳng tính là gì. Vương Xảo cắn răng dậm chân một cái, vội vàng nhảy vào chiến đấu, cũng mở miệng đầy khí thế: “Mẹ chồng nàng dâu các người không biết xấu hổ ức hiếp mẹ chồng tôi, Vương Xảo tôi đây liều mạng một trận với các người!”

Được đấy!

Lúc hai đánh hai đã thảm lắm rồi, hai đánh ba chắc cũng biết mức độ thảm thiết tanh bành của nó!

Tình huống như vậy, người ngoài sẽ không tới can ngăn! Ai mà muốn dính mấy thứ như thế lên người chứ! Ngoài miệng cứ gào “Đừng đánh đừng đánh nữa”, nhưng thực tế lại chẳng ai tới gần!

Bé Đường Đường cao giọng: “Bà nội cố lên! Đánh người xấu! Đánh người xấu đi!” Đừng thấy nhóc con trông nhỏ nhắn, sức chiến đấu cũng ghê gớm lắm đấy!

Tiểu Lang và bọn trẻ thấy em gái vô cùng khí thế, cũng gàn giọng hét lên: “Đánh bà ta đi, đánh bà ta đo! Bà ta muốn đánh em gái đấy!”

“Bà ta còn mắng anh cả là ma ốm!”

“Bà ta muốn đánh anh trai!”

Mấy nhóc con anh một câu em một tiếng, nhao nhao loạn hết cả đầu!

Lúc này, Chương Thải Hồng tức giận đến mức sắp nổ tung! Chuyện cô ấy không thích nhất đó là có người mắng mỏ con trai mình! Lúc này chẳng quan tâm người này có phải trưởng bối hay không, chân đá tay đấm trên mặt bà Đào! Đúng là Võ Tòng phiên bản nữ vô cùng hùng hổ!

Mấy đứa con trai nhà họ Đào thấy nhà mình gặp tổn hại, cuối cùng cũng vọt lên: “Được rồi, dừng được rồi đấy!”

Tóm lại không thể nhìn mẹ mình bị đánh không người không ra người, ma không ra ma thế này được.

Chẳng qua, mấy thứ như vận may thật sự rất khó nói.

Hai thằng con trai nhà họ Đào vừa xông lên, Khương Thành và Đường Diệu đã nhanh chóng trở về.

Mấy đứa con trai nhà họ Khương vẫn chưa làm gì đâu! Khương Thành và Đường Diệu vừa về đã nhìn thấy hai đứa con trai cao lớn thô kệch nhà họ Đào một người túm lấy mẹ chồng, một người túm lấy chị dâu nhà mình!

Đường Diệu vội nhét đồ vào trong ngực Khương Thành, lập tức nhảy xuống xe lừa. Cô gần như giơ một chân lên, Đào Đại Lang vừa rồi còn túm lấy Chương Hà Hoa lập tức bay vèo ra ngoài kia, ầm một tiếng, cả người bị đánh ngã năm sáu mét!

Không đợi những người khác phản ứng lại, đứa thứ hai nhà họ Đào cũng đã bay ra ngoài!

Hai anh em ngã chồng lên nhau như rút gỗ.

Hiện trường lập tức rơi vào yên tĩnh!

Đường Diệu vừa quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của con trai hiện lên vết bầm tím, cô lập tức rơi nước mắt: “Tiểu Lang, con sao thế này? Ai ức hiếp con thế?”

Tiểu Lang nắm chặt nắm đấm: “Bọn họ muốn đánh em gái ạ!”

Đường Diệu cũng vội ôm lấy con gái nhỏ, mặc dù giọng nói của Bé Đường Đường non nớt nhưng lại nói rất rõ ràng: “Mấy anh trai lớn kia tới nhà chúng ta muốn lấy thịt, nếu không cho sẽ đánh người! Anh trai bảo vệ con! Anh Tiểu Hổ dẫn người tới hỗ trợ. Bà Đào không biết ở đâu lao tới muốn đánh con, còn muốn đánh anh Tiểu Miêu nữa, kết quả cuối cùng rơi xuống hố phân, bà ta lại muốn trộm phân đấy!”

Bé Đường Đường nói năng hơi lộn xộn, nhưng trong mắt những người dân quê, trẻ con mới ba tuổi mà có thể kể chuyện rõ ràng như thế đã rất giỏi rồi.

Hơn nữa còn vô cùng mạch lạc!

Chuyện này rõ ràng là bà Đào nhân dịp người lớn không ở nhà đến cướp thịt nhà người ta.

Nếu nói người khác, mọi người chưa chắc sẽ tin có người làm ra chuyện này, nhưng đây là ai chứ! Đây là bà Đào đấy! Là bà Đào trừng ăn trộm trứng gà bảy tám năm trước!

Chuyện này có khả năng lắm, làm được làm được!

Quả nhiên, Đường Diệu lập tức phản ứng lại. Người phụ nữ chẳng sợ người bị dính bẩn, xông lên bắt lấy người bà Đào, gằn giọng nói: “Hóa ra đầu sỏ gây tội là bà! Tôi cho bà ăn hiếp con gái tôi này! Tôi cho bà bắt nạt con trai tôi này!”

Cô cũng chẳng quan tâm đến chuyện khác nữa, trực tiếp đấm liền hai cái, mắt bà Đào lập tức hiện đầy sao, chưa kịp phản ứng đã ầm một tiếng, bà ta cảm giác cả người mình dường như bay lên, không đến mấy giây sau đã lập tức ngã xuống hố phân lúc nãy.

Bùm một tiếng, lúc này bà Đào trực tiếp lạnh thấu tim gan.

Đường Diệu giải quyết xong gậy thọc cứt là bà Đào, cô bắt đầu túm chặt vợ của Đào lão đại, cô vợ kia suýt nữa bị dọa đái ra quần, ầm một tiếng quỳ xuống: “Tôi sai rồi, đều là lỗi của nhà tôi, sau này tôi sẽ lo dạy con trai thật tốt, cô bình tĩnh, cô bình tĩnh một chút đi! Tôi bảo đảm sau này bọn họ sẽ không dám bắt nạt Tiểu Lang và Bé Đường Đường nhà cô nữa. Thật ra tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, đều là mẹ chồng chỉ huy thôi…”

Vợ của Đào lão đại quỳ sụp xuống quá nhanh, quả thực như một cơn gió lốc!

Quần chúng xây xem lại vì câu nói của cô ta mà lặng ngắt như tờ lần nữa.

Lúc đội trưởng chạy tới, hiện trường vẫn yên tĩnh không một tiếng động!

“Xảy ra chuyện gì thế? Có chuyện gì thế hả?”

Vừa rồi Đường Diệu vẫn uy vũ hung hãn, vừa chớp mắt nước mắt đã bắt đầu rơi xuống, tí tách to như hạt đậu: “Đội trưởng, sao lại có người ức hiếp người ta thế chứ! Tôi và anh A Thành chỉ đến bệnh viện một chuyến mà nhà họ Đào bọn họ đã hợp lại thành đoàn tới ăn hiếp con trai con gái tôi? Anh xem bà ta đánh con trai đáng thương của tôi này! Còn bé con nhà tôi nữa, con bé từ nhỏ đã yếu ớt bé nhỏ, bà ta làm vậy mà muốn mạng người đấy! Nếu không phải mẹ chồng và hai chị dâu tôi ở nhà, sợ rằng nhà tôi bị bắt nạt đến chết cũng chưa biết chừng!

Mấy người phụ nữ kia đánh người không nói, đã thế đàn ông lớn xác thế kia mà cũng xông lên đánh người! Đúng là không biết xấu hổ!

Sao trên đời này lại có người không biết xấu hổ thế chứ! Đàn ông đàn ông lại đi đánh mấy người phụ nữ yếu ớt! Mẹ chồng tôi như nhược đáng thương thế kia vẫn phải cố gắng rướn người che chở cho mấy đứa nhỏ, sao các người có thể ức hiếp người quá đáng như thế!”

Quần chúng vây xem vừa rồi chứng kiến cô giống như bá vương ném mấy người đàn ông kia như vịt ra ngoài lúc này tạm thời không thể chấp nhận được sự chênh lệch này, càm suýt nữa rơi xuống đất!

Với lại, Chương Hà Hoa mà nhu nhược sao? Sao câu này mà cô cũng nói được ra khỏi miệng thế!

Mọi người vây xem: “…”

Đường Diệu vốn đã xinh đẹp, hơn nữa da dẻ lại trắng nõn mịn màng, dù đang khóc lóc thảm thiết nhưng cũng có thể được xem là “Hoa lê đái vũ”.

Tình huống này, chỉ cần liếc mắt một cái sẽ cảm thấy cô đang chịu uất ức, đại đội trưởng cũng không ngoại lệ, tuy vừa rồi ông ta cũng vì câu “Chương Hà Hoa nhu nhược” mà khóe miệng giật giật liên hồi, nhưng lúc này vẫn cảm thấy mấy giọt nước mắt này của cô không phải giả!

Ông ta nhìn về phía nhà họ Đào, nói: “Nhà mấy người làm chuyện gì thế? Sao tự dưng đi gây chuyện thế này hả!”

Sau đó lại nhìn về phía ông Đào, ông Đào vội xoa tay: “Không phải, chuyện này không phải… Mấy người… ôi trời, bà nhà tôi đang nằm trong hố phân kìa!”

Ông ta cũng chẳng thèm giải thích thêm nữa, vội lắp bắp nói: “Chúng mày còn không mau kéo mẹ lên đi!”

Hai đứa con trai nhà họ Đào lập tức bò dậy đi kéo mẹ lên!

Đường Diệu vẫn chưa khóc lóc kể lể xong mà: “Đại đội trưởng, tôi và anh A Thành đi bệnh viện một chuyến, vậy mà bọn họ không nể nang gì đến đây cướp thịt? Tôi cũng muốn hỏi một câu, bây giờ trị an của thôn mình lỏng lẻo đến thế sao? Người nhà này tự dưng đi cướp đồ nhà người khác? Vậy khác gì bọn thổ phỉ cướp bóc đâu? Chẳng trách nhà họ Đào này mấy năm nay sống tốt thế, có lẽ cũng nhờ người già đầu dẫn theo mấy đứa trẻ đi ức hiếp con cái nhà người ta? Các cô bác về nhà nhớ trông chừng con cái mình kĩ chút đấy, chẳng biết chừng lại bị dọa phải giao đồ ăn ngon ra! Tôi biết ngay mà, người thì nghèo khổ gầy trơ xương, còn nhà bọn họ toàn béo múp khỏe mạnh quá trời. Hoá ra là vì không biết xấu hổ đi ức hiếp người khác! Ông nói xem, trẻ con vô tội bị trưởng bối đưa đi làm mấy chuyện tang tận lương tâm thế này, nào có chuyện ấy được!”

Mấy câu này của vô vừa thốt ra, mọi người đều gật đầu, bắt đẩu chỉ trỏ nhìn về phía nhà họ Đào.

“Tôi cũng phải về hỏi cháu trai xem có bị cướp đồ không đã!” Trong thôn này có rất nhiều người có mâu thuẫn với bà Đào, lúc này không biết đang bỏ đá xuống giếng hay vì nguyên nhân nào khác, chưa đến mấy giây đã có người mở miệng kháy.

“Tôi cũng về hỏi xem sao, có khi bị bắt nạt mà về nhà không dám nói!”

“Đúng là xấu xa, đại đội trưởng, ông phải làm rõ chuyện này đấy! Trong thôn chúng ta không thể có mấy loại khốn khiếp thế được!”

Đại đội trưởng gật đầu, ông ta không thấy từ đầu đến cuối, tất nhiên không biết toàn bộ quá trình đều bị nhà họ Khương nghiền áp. Lúc này chỉ cảm thấy chuyện này vô cùng nghiêm trọng, nếu không xử lý ổn thỏa, chỉ sợ mọi người sẽ nhao nhác kiến nghị!

Ông ta nhìn chung quanh một vòng, tầm mắt cuối cùng dừng trên người Bé Đường Đường.

Bím tóc bé nhỏ của nhóc con đã hơi lộn xộn, trên mặt trên người đều là đất, nhìn qua trông rất bẩn, tay nhỏ măn măn lấy mảnh vá của chiếc áo ngắn, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, trên mặt hiện lên vẻ “Hỏi cháu đi hỏi cháu đi!”

Đại đội trưởng: “Tiểu… Bé Đường Đường đúng không?”

Bé Đường Đường gật đầu như giã tỏi: “Dạ đúng ạ!”

Giọng nói non nớt đáng yêu.

Đại đội trưởng: “Vậy cháu nói cho bác đội trưởng biết nhé, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?”

Ngón út của Bé Đường Đường lập tức chỉ về phía Đào Mộc Đầu, giọng mềm mại nhưng cũng có chút hung dữ: “Anh ta! Anh ta hỏi nhà chúng cháu có thịt không, nếu không cho sẽ đánh người.”

Ngón tay nhỏ lại chỉ về phía bà Đào: “Bà ta trốn trong góc tường, nhìn thấy chúng cháu đánh nhau thì xông lên muốn đánh cháu! Còn muốn đánh cả anh Tiểu Miêu nữa!”

Đại đội trưởng nghiêm nghị nhíu mày, tầm mắt ông ta quét về phía bà Đào. Bà Đào không ngừng kêu lên: “Nha đầu chết tiệt kia nói bậy gì thế! Anh nhìn nhà bọn họ đánh tôi thành cái gì này!”

“Bà im miệng đi!” Đại đội trưởng lạnh giọng: “Con nít làm gì biết nói dối!”

Ông ta nhìn về phía Đào Mộc Đầu, nói: “Cậu lại đây.”

Tuy Đào Mộc Đầu đã bảy tuổi, nhưng dù sao vẫn là một đứa bé, đương nhiên lúc này cảm thấy hơi sợ.

Đại đội trưởng cố gắng kiềm chế mình không tức giận, ông ta hỏi: “Điều con bé nói có phải sự thật không?”

Đào Mộc Đầu: “Không phải, con bé kia nói dối! Cháu không hỏi nhà nó có thịt không, chỉ hỏi có con mồi nào không thôi!”

Bé Đường Đường khó hiểu mở miệng, mềm mại ấm ứ: “Con mồi không phải là thịt sao?”

Cô bé lại măn măn quần áo: “Anh nói thế mà.”

Đào Mộc Đầu: “Tao nói thế, nhưng tao…”

Tao gì cơ?

Đào Mộc Đầu nhất thời không biết phải cãi lại thế nào, cậu ta hỏi có con mồi, mà con mối cuối cùng vẫn là thịt! Vậy nên Đào Mộc Đầu sẽ không trả lời! Cậu ta nhanh chóng nhìn về phía bà nội xin giúp đỡ, là bà nội bảo mình đi mà!

Thấy cậu ta như thế, đại đội trưởng còn gì không rõ nữa? Ông ta quay đầu lại trừng mắt bà Đào một cái, nói: “Bà một bó tuổi rồi, sao lại làm ra những chuyện như thế hả? Có phải càng sống càng thụt lùi không? Hay các người nghĩ thật sự không có ai quản? Về nhà rửa ráy mấy thứ dơ bẩn trên người đi, gần tối tới sân đập lúa mở họp! Tất cả mọi người trong đại đội đều phải tới, trẻ con cũng không ngoại lệ!”

Nói xong, đại đội trưởng hùng hổ rời đi!

Nếu không phải lúc này trên người bọn họ dính đầy phân, ông ta nhất định sẽ nói cho ra ngô ra khoai luôn!

Đại đội trưởng là ai chứ? Đó là người có chức vụ lớn nhất đại đội, vậy nên ông ta luôn rất có tiếng nói. Chẳng cần về nhà giải quyết, trực tiếp đến sân đập lúa luôn, mà hai gia đình trong cuộc lúc này thật sự không thể qua đó luôn được.

Vì bọn họ đều “Bẩn” muốn chết.

Lúc này Khương Thành cũng tiến lên: “Mẹ và chị dâu về nhà tắm rửa đi, đợi lát nữa chúng ta cùng qua đó.”

Anh đen mặt, lúc nhìn về phía nhà họ Đào giống như độc dược. Hai đứa con nhà họ Đào thấy ánh mắt này của Khương Thành thì co rúm lại, vội kéo mẹ già vào sân.

Chương Hà Hoa nhìn bóng dáng bọn họ, phi một tiếng: “Cả nhà đều không biết xấu hổ!”

“Mẹ, về trước thôi!”

Chương Hà Hoa: “Nói vợ con vào nhà tắm rửa luôn đi.”

Khương Thành lắc đầu: “Bọn con về nhà cũng được, dù gì bên này cũng nhiều người, nhân tiện con về xem hai đứa trẻ có bị thương chỗ nào không.”

Anh nói vậy, Chương Hà Hoa cũng đồng ý gật đầu.

Bà nhìn về phía mấy đứa con dâu, vừa lòng gật đầu, nói: “Đi, chúng ta về nhà đã.”

Khương Thành dẫn vợ và con về nhà, trên người Đường Diệu dính đầy phân, chưa vào đến nhà Khương Thành đã đặt rổ trên giường, vội vàng nấu nước.

Tiểu Lang kéo tay Bé Đường Đường đứng trong viện cùng Đường Diệu, ngoan ngoãn nói: “Mẹ, con có bảo vệ em gái.”

Đường Diệu gật đầu: “Ừ, con là đứa trẻ ngoan, Bé Đường Đường cũng rất giỏi. Các con yên tâm, mẹ sẽ không để người khác ức hiếp hai đứa đâu!”

Khương Thành nấu nước sôi, anh múc cho Đường Diệu tắm trước; sau đó hai người mới tách ra một người tắm cho con trai, một người tắm cho con gái. Trên mặt và cánh tay Tiểu Lang đều có bết bầm; còn Bé Đường Đường chỉ bị bầm tím một chút trên mông nhỏ, chắc là lúc nãy bị ngã mông đập phải.

Đường Diệu tức giận dùng sức đập vào nước một cái, nói: “Em đánh mấy người đó còn nhẹ đấy!”

Khương Thành nhẹ vỗ tay vợ mình, nói: “Em đừng tức giận, đêm nay họp chúng ta sẽ không tha cho bọn họ.”

Đường Diệu giận đau tim: “Lúc em hôn mê không biết bọn họ còn ức hiếp con trai con gái em thế nào nữa!”

Tiểu Lang cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu, nghiêm trang nói: “Không có đâu ạ, con rất bận nên không đi chơi cùng bọn họ.”

Khương Thành gật đầu nói: “Tiểu Lang nói rất đúng, thật ra không có chuyện đó đâu. Trước kia nhà chúng ta không tốt, bọn họ chỉ cần cười nhạo sau lưng cũng đủ đắc ý rồi. Bây giờ em đã tỉnh lại, mấy người kia lại bắt đầu gây sự đấy.”

Đường Diệu nhéo mạnh eo Khương Thành một cái: “Đều do anh cả đấy.”

Khương Thành cũng không giận, cười cười nói: “Đúng đúng đúng, đều là anh không tốt!”

Hai người lúc này giống như đang giận dỗi, nhưng trẻ con lại rất nhạy cảm, có thể cảm giác được không tốt này có nghĩa laf gì. Tiểu Lang cùng Bé Đường Đường hí hửng nở nụ cười, Đường Diệu nhanh chóng thay quần áo sạch cho hai nhóc, nói: “Các con vào trong viện chơi đi.”

Sau đố lại dặn dò: “Đừng làm bẩn quần áo đó.”

“Dạ biết rồi ạ!”

Hai nhóc con chỉ còn lại một bộ quần áo để tắm rửa, nếu bẩn cũng không có để thay.

Đường Diệu nhìn hai bộ đồ đầy mảnh vá của con mình, nói: “Cũng không biết lúc nào mới có vải nữa.”

Thật ra khi nói câu này, Đường Diệu cũng không nghĩ sẽ có đáp án, chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Cô xoay người tìm quần lót để thay, sau đó mò vào trong túi quần lấy hết tiền lúc sáng: “May hôm nay em chuẩn bị kĩ càng, mặc thế này có thể giấu được tiền!”

Khương Thành cười: “Vợ anh thông minh thật, làm việc gì cũng luôn chu đáo.”

Đường Diệu lại đếm tiền một lần nữa, 75 đồng một hào rưỡi!

Cô đưa 3 đồng cho Khương Thành: “Khoản này cho Khương Lâm.”

Cô giương mắt nhìn chồng mình, nhẹ nói: “Không phải em keo kiệt, bán cả trăm mà chỉ cho chú ấy 3 đồng đâu. Anh cũng hiểu mà, mẹ nói 3 đồng là 3 đồng, em không thể làm trái ý mẹ được. Sau này chúng ta sẽ bù thứ khác cho Khương Lâm, anh xem được không?”

Khương Thành cười: “Anh thấy được đấy, nghe lời vợ hết.”

Đường Diệu: “Khương Lâm bắt hai con gà và một con rắn, bán ra cũng chỉ được 3 đồng. Sau đó chú ấy lại giúp chúng ta giết lợn cả đêm, còn đỡ một tay khiêng xuống núi, chú ấy làm nhiều việc như thế, trong lòng em cũng không thể coi như không biết được.”

Khương Thành đương nhiên biết vơ anh là người thế nào, bước lên hôn trộm một cái trên mặt cô, cười nói: “Anh hiểu mà, người một nhà, cứ từ từ tính.”

Đường Diệu lại đưa 2 đồng 1 hào rưỡi lẻ cho Khương Thành: “Số tiền này anh cứ cầm lấy đi, lúc nãy chúng ta cầm hai cái sọt do cha đan, anh cứ trả tiền sọt cho cha mẹ.

Mình phải mua thêm mấy cái nữa đấy, chuẩn bị hai cái để trên núi, mấy cái kia là của nhà cậu, chúng ta không thể lấy đó dùng như của mình được. Nhà chúng ta phải sắm thêm ít nhất hai cái nữa. À không, ít nhất cũng phải bốn cái, cứ dùng thay phiên nhau. Số tiền còn lại cứ tìm xem có ai đổi chút lương thực phụ không.”

Thật ra cũng không phải cô keo kiệt không muốn tiêu tiền, những năm gần đây người muốn đổi lương thực đã ít lại càng thêm ít. Nếu đổi cũng sẽ không đưa ra quá nhiều, chỉ toàn từng chút từng chút một. Hơn nữa, trở về trên đường Khương Thành đã phân tích tình huống những năm gần đây cho Đường Diệu nghe, cho dù hiện tại bọn cô có nhiều tiền cũng không thể đánh trống khua chiêng quá được, nếu không sẽ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Không đáng.

“Tiền trong nhà sẽ do em giữ, anh muốn dùng gì cứ nói với em một tiếng.”

Khương Thành cười nói được, anh vui vẻ nhìn vợ mình lo lắng suy nghĩ vì chuyện gia đình, điều anh khiến anh cảm thấy lúc này có lẽ là thời khắc ấm áp nhất.

Đường Diệu bỏ 70 đồng lại trong túi tiền, sau đó lại nhét túi vào trong một cái chai nhựa đã được cắt ra, cuối cùng khon lưng đào mấy cái dưới giường rồi vùi chia nhựa xuống dưới đất. Tựa như chuột đào động, giấu kín mít không hở.

Giấu tiền xong, cô lại để gạo, bột mì và đường đỏ trong ngăn tủ suy nhất trong nhà rồi khóa lại.

Trước khi khóa lại, Đường Diệu lại lấy túi kẹo lão Hoa cho kia ra. Cô đếm tới đếm lui, cuối cùng lấy 21 cái ra: “Một đứa 3 cái, mỗi người đều có phần.”

Khương Thành dựa lên trên giường, anh cười hỏi: “Em không giữ để hai bé con nhà mình ăn dần hả?”

Đây là đồ tốt hiếm gặp trong thôn, một túi áng chừng 50 cái. Một nắm của cô cũng mất gần một nửa rồi.

Đường Diệu thuận thế ôm lấy cổ Khương Thành, mỉm cười: “Em phải để bọn nhóc biết, làm những chuyện đúng đắn như bảo vệ em út là có thể có thưởng!”

Khương Thành thấp giọng cười: “Vậy mấy năm nay anh cũng làm rất tốt, em thưởng gì nào?”

Đường Diệu đỏ mặt, mổ nhẹ một cái lên miệng anh: “Thưởng một nụ hôn nhé anh A Thành của em!”

Khương Thành ôm eo vợ, hơi thở đã bắt đầu hổn hển, lúc này mới buông cô ra: “Đi thôi, ta chúng ta đến đại phòng chia kẹo nào.”

Đường Diệu: “Vâng!”

Hai vợ chồng khóa cửa thật kĩ, mỗi người ôm một bé con đi tới đại phòng. Lúc này mọi người trong đại phòng đều đã tắm rửa sạch sẽ, dù nói đã tắm sạch, nhưng “Sự kiện bất ngờ” kia lại phát sinh bên cạnh sân nhà bọn họ, nên hiện tại cứ cảm giác trong viện cứ ngập tràn mùi hôi thối.

Chương Hà Hoa nổi giận đùng đùng nghiến răng nói: “Bọn họ ít nhất cũng phải làm vơi hai ba gánh phân của nhà mình, ít nhất rồi đấy.

Phải bồi thường cho mẹ mới được!”

Chương Thải Hồng đứng bên cạnh cũng phẫn nộ: “Không đền sẽ đánh thêm một trận!”

Vương Xảo cũng chẳng phải người hiền làn: “Phải để bọn họ bồi thường mới được, nhất định phải bồi thường! Bao nhiêu phân nhà chúng ta tích góp chẳng lẽ coi như uổng?! Bọn không có đạo đức, đã thế còn cố ý rơi xuống hố phân nhà mình, chắc chắn đang muốn dính trên người để lấy về nhà đây mà, chút phân cũng ham hố! Nhà họ Đào thật sự không có liêm sỉ!”

Ba người trăm miệng một lời: “Năm đó còn ăn trộm gà trứng cơ mà!”

Mấy người đàn ông nhà họ Khương nhìn các đồng chí phụ nữ đầy căm phẫn kiêu ngạo kia, chỉ yên lặng ngồi xổm trong sân đan sọt. Vạn vật thế gian thật rắc rối, chỉ có đan sọt mới là vĩnh hằng. Những chuyện đại sự đó cứ giao cho mấy bà vợ này làm đi!

Phụ nữ cũng có thể gánh nửa bầu trời!

Chúng tôi chỉ muốn yên tĩnh làm một phụ nam trong gia đình thôi T_T!

Chương kế tiếp