Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 18
Một nhà bốn người nhà Khương Thành nhanh chóng bước tới, thấy bên này vẫn “Hài hòa” như trước, không hiểu sao đột nhiên cảm thấy có chút thân thiết.

Khương Thành buông con trai xuống, giơ tay vỗ mông thằng nhỏ nhà mình: “Con đi gọi anh em tới đây đi.”

Lúc này Đường Diệu cũng thả Bé Đường Đường xuống đất, mấy đứa trẻ của đại phòng và nhị phòng vẫn chưa được tắm rửa sạch sẽ như Tiểu Lang và Bé Đường Đường. Đám nhóc này đều là con trai, mỗi ngày đều quen chơi đùa quậy phá đến khi bụi đất dính đầy người mới về nhà, mấy thứ này không tính là gì hết.

Nếu hôm nay đại đội không bắt mọi người đến họp vào lúc tối sẩm, có lẽ bọn nhóc đã chạy ra ngoài chơi từ lâu rồi. Vừa ở nhà làm cây nấm một lúc đã bị Tiểu Lang gọi ra ngoài, Tiểu Báo cắn ngón tay hỏi: “Anh Tiểu Lang, có chuyện gì thế?”

Tiểu Lang ra vẻ cười thần bí, nói: “Chuyện vui đấy!”

Mẹ nói sẽ được chia kẹo đấy! Nghĩ đến đây, Tiểu Lang kích động đến mức hận không thể xoay mấy vòng.

Tiểu Báo nghiêng đầu định hỏi tiếp, Sơn Kê đã ào ào chạy ra ngoài, nhanh đến mức không nhìn thấy bóng dáng!

Tiểu Báo: “!!!”

Cậu bé cũng vội kêu lên: “Từ từ chờ em với!”

Lúc này Tiểu Ngư đi hái rau dại vừa về nhà, cô bé để rổ vào gian nhà ngoài liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

Đường Diệu thấy bọn nhóc đã tới đông đủ, cười tủm tỉm móc kẹo ra!

Mắt của mấy bé con đều mở to kích động như được mùa, trăm miệng một lời: “Kẹo kìa!”

Đừng nói đến trẻ con, ngay cả Vương Xảo và Chương Thải Hồng cũng hóng hớt nhìn về phía này, thấy là kẹo thì hơi ngẩn tò te. Trong nhà cũng chỉ có Chương Hà Hoa có định lực nhất, liếc mắt nhìn nhưng lại không nói gì.

Đường Diệu cười tủm tỉm: “Các bạn nhỏ nhà họ Khương chúng ta đều vô cùng tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau, vậy nên thím ba sẽ thưởng cho các cháu kẹo ăn nhé. Mỗi đứa ba cục, từ lớn đến nhỏ, xếp hàng nào!”

Ngay lập tức, tất cả đám nhỏ đều anh nhìn em, em nhìn anh. Cuối cùng vội xốc người hành động, chẳng qua hàng lối xếp lộn xộn như ruồi nhặng không đầu.

Tiểu Miêu bảy tuổi, đã là một cậu bé lớn, vì sức khỏe không tốt nên không thường ra ngoài, lúc này hơi ngại ngùng. Cậu bé định nói mình không cần đâu, nhưng không kháng cự được sự dụ hoặc ngọt ngào của kẹo nên hơi rối rắm. Đường Diệu đè vai cậu bé lại, nói: “Tiểu Miêu lớn nhất nên đứng đầu tiên, tiếp theo là ai nào!”

Tiểu Hổ vội xếp mình vào vị trí thứ hai, tiếp theo là Sơn Kê, Tiểu Ngư, Tiểu Lang, Tiểu Báo, Bé Đường Đường nghiêng ngả xếp thành đuôi trong đội ngũ, non nớt nói: “Một hai ba bốn năm sáu bảy, đủ rồi này!”

Đường Diệu bị tiếng đếm loạn xạ của con gái làm hơi sửng sốt, cô hơi híp mắt xem nhìn bé con đang giữ chức đuôi nhỏ trong đội ngũ, trong mắt hiện lên vẻ khát khao cục kẹo ngọt ngào, vội vàng muốn đến lượt mình!

Đường Diệu rất nhanh đã hoàn hồn: “Tiểu Miêu, Tiểu Hổ…”

Mỗi người ba cái, lúc này cô nắm chặt phần kẹo cuối cùng, nói: “Bé Đường Đường đếm lại lần nữa nào.”

Bé Đường Đường: “Một hai ba bốn năm sáu bảy, con ạ!”

Cô bé vội vươn bàn tay bé nhỏ ra, Đường Diệu đặt ba cục kẹo trong lòng bàn tay Bé Đường Đường, cười nói: “Không ngờ Bé Đường Đường biết đếm số đó nha.”

Bé Đường Đường nghiêng đầu, vì sao mình biết đếm nhỉ?

Cô bé chỉ nhớ mang máng mình biết rất nhiều thứ, nhưng để Bé Đường Đường nói bằng lời thì lại không được tốt lắm. Mông lung, cô bé cảm thấy mình biết một số chuyện, hình như những chuyện đó không quan trọng lắm thì phải.

Cô bé mơ mơ màng màng nói: “Có lẽ, là bởi vì…” Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghiêm túc: “Con thông minh đấy.”

Đường Diệu: “… Ồ.”

Cũng biết khoác lác đấy nhỉ!

Mà nghĩ lại cũng có thể lắm chứ!

Cô rất thông minh, con cô cũng thông minh mẹ, đúng là không sai đi đâu được!

Đường Diệu cười khanh khách: “Được rồi, con đi chơi đi.”

Bé Đường Đường lột vỏ kẹo thật nhanh rồi bỏ vào trong miệng, hương vị ngọt ngào lập tức tràn ngập trong miệng, cảm giác ngọt ngào làm người ta không nỡ nuốt nuốt xuống. Cô bé ngậm miệng thật chặt, dù nói chuyện cũng chẳng chịu há miệng, sợ hương vị ngọt ngào này sẽ biến mất.

Không thể, không thể để nó trôi xuống được.

Mấy đứa bé còn lại cũng vui vẻ không kém, nhà mình không phải gia đình giàu có gì, dù có chút tiền cũng rất ít khi mua kẹo cho bọn nhỏ, dường như chỉ những dịp lễ tết mới có thể hưởng thụ nhấm nháp được hương vị thơm ngọt này. Khoảnh khắc này, tất cả bọn trẻ trong nhà đều cảm thấy mình hạnh phúc vô cùng.

Bọn nhóc là những đứa bé hạnh phúc nhất thôn Hướng Dương này!

Vương Xảo thấy bọn trẻ cầm kẹo ăn, nói: “Tiểu Hổ, Tiểu Báo, mấy cục kẹo còn lại cứ để mẹ cất cho nhé? Giữ lại ăn dần cho ngọt miệng, ăn hết luôn thế này lãng phí quá.”

Tiểu Hổ và Tiểu Báo nghe vậy liền cảm thấy hình như mình đang gặp phải bọn cướp bóc, lập tức nắm chặt kẹo, không nói lời nào mà chỉ lắc đầu như trống bỏi. Chạy hừng hực đến chỗ cách Vương Xảo xa nhất trong viện, trên mặt ngập tràn vẻ kháng cự!

Mơ đi!

Mơ đi, mơ đi, mẹ cứ nằm mơ đi!

Đây là suy nghĩ của Vương Xảo, thật trùng hợp, lúc này Chương Thải Hồng cũng nghĩ thế!

Nhà bọn họ có ba đứa, 6 cục kẹo dư lại có thể để ăn dần mà!

Chẳng qua, lúc này Chương Hà Hoa lại nói: “Các cô bớt nói mấy chuyện khiến chúng nó sợ lúc đang ăn đi, lỡ sặc cái thì làm sao đây?

Người lớn rồi mà mấy chuyện này cũng không biết, với lại đây là kẹo vợ thằng ba cho chúng nó, bọn trẻ muốn ăn sao thì sao! Sao các cô nhiều chuyện thế hả?”

Một giây sau Vương Xảo đã co lại thành chim cút.

Chương Thải Hồng: Bỏ đi! Bỏ đi, bỏ đi mà làm người!

Chương Hà Hoa lại nhìn Đường Diệu, nói: “Con cũng thế, dù có nhiều đi nữa cũng đừng cho chúng nó một lần như thế, huống chi nhà mình còn còn chẳng đủ ăn đủ mặc, căn bản không hề dư dả!”

Đường Diệu tốt tính nở nụ cười, giọng nói mềm mại: “Bọn con vào trong trấn gặp được chiến hữu của anh A Thành, thứ này là bạn anh ấy cho đấy. Con nghĩ một thời gian nữa trời bắt đầu nóng, kẹo là thứ không để được quá lâu. Nếu trời nóng làm tan chảy, không ăn được thì tiếc lắm ạ. Không bằng lúc này phát cho bọn nhỏ mỗi đứa một phần, dù sao lần này chúng nó cũng đáng được khen mà.”

Tiểu Ngư nhỏ giọng: “Cháu đi đào đồ ăn nên không giúp đỡ gì được, thím ba, còn dư lại cháu không nhận đâu ạ.”

Nhà họ Khương rất ít cháu gái, mạnh hơn nhà người khác rất nhiều, trọng nam khinh nữ sẽ không quá rõ ràng. Anh trai Tiểu Miêu thể nhược nên được coi trọng hơn một chút. Sơn Kê lại là cậu bé khỏe mạnh hơn nhiều, cậu bé được cha mẹ kỳ vọng rất cao, còn lại cô bé ít nhiều cũng không quá được quan tâm. Tiểu Ngư bị bỏ qua nhiều lần sẽ trở nên hiểu chuyện.

Đường Diệu không lấy lại, cô mỉm cười nói: “Trước kia đều là cháu dẫn Bé Đường Đường đi ra ngoài đào đồ ăn mà, cháu cũng có công chăm sóc bảo vệ em gái, bây giờ ăn chút kẹo cũng là chuyện hiển nhiên mà.”

Tiểu Ngư nhấp miệng bật cười, khóe miệng lấp ló lộ ra đóa hoa nhỏ.

Bé Đường Đường: “Chị Tiểu Ngư đẹp quá đi.”

Tiểu Ngư nở nụ cười tươi hơn nữa, mọi người trong viện thấy thế cũng bật cười theo.

Khương Thành bước đến bên cạnh cha mình, nói: “Cha, hôm qua con lấy của nhà mình hai cái sọt, lúc lên trấn đã bán luôn rồi! Cái sọt kia cũng không mới lắm, giá không thế như loại mới được, một hào rưỡi hai cái, được không cha?”

Khương Thành đưa một hào rưỡi cho ông Khương, ông Khương sửng sốt, nói: “Con làm gì vậy, không cần đâu không cần đâu! Người một nhà còn tiền nong làm gì?”

Khương Thành thấy hai chị dâu đều đang dỏng tai lên nghe ngóng, lập tức nói: “Thế không được đâu, nhà con cũng phân gia rồi, nhà nào ra nhà nấy, phải tính rõ ràng chứ! Nếu cha cứ thế này, sao con nỡ để cha tiếp tục đan cho mình được? Con không cần mặt mũi nữa chắc?”

Chương Hà Hoa cũng nhìn ra ý của con trai, nói: “Đưa cho mẹ.”

Bà cầm một hào rưỡi vào trong tay, nói: “Rổ mới có giá tám xu, cái kia của nhà mình cũng dùng được một thời gian rồi, bảy xu rưỡi cũng đáng!”

Khương Thành nghĩ thầm mẹ mình là một người tính toán rõ ràng, anh xoa tay nói: “Vậy, con còn thiếu sáu cái rổ nữa, con đưa năm hào nhờ cha đan giúp.”

Anh cũng giải thích: “Con lấy hai cái của nhà cậu, cũng phải trả lại chứ. Bốn cái còn lại đương nhiên để trong nhà.”

Ông Khương: “Đưa tiền nong làm gì chứ, chẳng lẽ cha không thể đan rổ cho con trai hả?”

Khương Thành cười: “Không được đâu ạ, nếu cha không lấy tiền, vậy con không thể để cha làm việc được! Sau khi phân gia nhà con cũng chẳng khá khẩm gì, trước nay chưa từng trợ cấp đồng nào để cha mẹ dưỡng lão. Ngay cả chút tiền dưỡng lão còn không có, đã thế còn sai cha làm việc, thế mà coi được sao? Lúc trước một mình con nuôi hai đứa trẻ, đúng thật có chút hữu tâm vô lực, bây giờ vợ con tỉnh lại rồi, dù chẳng dư dả hơn trước mà bao nhưng cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt đẹp. Sau này nên làm gì, con cũng phải làm thế ấy.”

Anh móc một đồng ra, nói: “Mẹ, cho mẹ đấy, cứ nhận đi.”

Ánh mắt Chương Hà Hoa hơi lóe lên, quyết đoán: “Được rồi, đưa cho mẹ. Con trả cho mẹ năm hào để đan giúp sáu cái sọt, vậy mỗi cái khoảng hơn tám xu. Nếu tính kĩ thì còn đắt hơn cha mẹ đưa vào trong thị trấn bán nữa, như vậy không hợp lí lắm. Bây giờ nhà các con cũng chẳng dư giả gì, mẹ không thể chiếm chút lợi này của con thế được. Cứ vậy đi, đan thêm một cái nữa là bảy, sau này con vào trong trấn bán sẽ không quá chật vật.”

Khương Thành: “Vậy được.”

“Năm hào còn lại mẹ không có tiền trả cho con, vậy cứ đổi sọt đi, lúc nào cần thì cứ đến tìm cha để đan, nhà mình còn thiếu con bảy cái, à đâu, tổng cộng mười bốn cái mới đúng.”

Ông Khương phụt một cái, suýt nữa sặc nước miếng của mình.

Khương lão đại và Khương lão nhị lặng lẽ cúi đầu, chỉ biết cố gắng đan sọt; đầu của Vương Xảo cúi gằm xuống, hận không thể tìm cái lỗ nào để nhét vào vì sợ mẹ chồng mình điểm danh. Một đồng sau một hồi đã biến thành mười bốn cái sọt. Người duy nhất trong nhà không sao cả là Chương Thải Hồng, cô ấy vội vàng ôm củi vào nhà để nấu bữa tối.

Ông Khương cũng muốn đứng lên nói lắm, nhưng mấy chục năm nay luôn bị dâm uy của vợ mình dẫm bẹp nhép, thật sự không gồng dậy nổi.

Quan trọng là thằng con trai thứ ba nhà mình còn cười ha hả nói được!

Được được được! Đồ ngu nhà mày, được cái gì mà được!

Một đồng tiền sau mấy câu đã biến thành mười bốn cái sọt!

Chỉ cần không phải đồ ngốc, chẳng ai có thể có thể vui vẻ như con mình được!

Ông lẩm bẩm tính toán nửa ngày, nói: “Vậy bình quân một cái sọt bao nhiêu tiền?”

Ông cứ cảm thấy con trai mình lỗ nặng rồi!

Khương lão đại và Khương lão nhị cũng bắt đầu tính toán, nhưng mà…vẫn không tính rõ được!

Bé Đường Đường ngồi xổm bên cạnh ăn kẹo, thấy mấy người tính mãi không ra thì mềm mại nói: “Hơn bảy xu, hơn bảy xu một chút, không đến bảy xu hai đâu.”

Cả nhà đều kinh ngạc đến ngây người nhìn cô bé, Bé Đường Đường cảm thấy giờ phút này mình thật sự là một vương giả!

“Cháu, cháu biết hả?”

“Chắc cháu học rồi? Cũng không nhớ nữa.” Bé Đường Đường nâng bàn tay nhỏ lên, nói: “Cháu không biết tính toán, không biết đếm tiền, kẹo cũng không tính được.”

Cô bé chỉ vào mình, nhỏ giọng nói: “Đứa bé ba tuổi cũng có thể lừa mọi người.”

Cả nhà nhà họ Khương: “…”

Tiểu Miêu hơi ngẩng đầu nhìn cha mình: “Cha, đợi vào thu bắt đầu đăng kí, con muốn đi học.”

Tiểu Hổ: “Con cũng đi!”

Sơn Kê: “Con cũng đi!”

Bọn nhóc mới không muốn bị Bé Đường Đường ba tuổi lừa đâu!

Không muốn!

Sao mà ngốc thế!

Ngay cả kẹo cũng không biết tính? Hu hu, bọn nhóc không muốn làm thứ vô dụng như thế đâu!

Chương Hà Hoa: “Được, vào thu bắt đầu đăng kí sẽ cho chúng mày một phần. Nhưng mà, nếu để bà biết chúng mày không chăm chỉ học tập, bà đây sẽ đánh gãy chân chó của mấy đứa, cho cả lũ ra ngoài đi xin cơm luôn!”

Mấy nhóc con kia nghe thế cả người hơi rụt lại, ngoan ngoãn gật đầu, không dám náo loạn thêm chút nào nữa.

Tiểu Ngư đứng bên cạnh, cô bé hơi mấp máy khóe miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cũng vẫn không mở miệng. Chút tiểu tiết nhỏ nhỏ này đương nhiên người khác sẽ không nhìn thấy, nhưng Đường Diệu lại rõ ràng. Đường Diệu hiểu được Tiểu Ngư cũng rất muốn đi học, có những chuyện, người làm thím như cô thật sự không thể xen vào được.

Dù sao bảo đại phòng đồng thời cho cả ba đứa cùng đi học là một chuyện rất khó khăn. Chỉ hai đứa chắc cũng phải suy nghĩ đến trọc đầu rồi.

Đường Diệu đưa mắt nhìn về phía mẹ chồng. Chương Hà Hoa lại theo tầm mắt Đường Diệu nhìn về phía Tiểu Ngư, thấy trên mặt cô gái nhỏ xuất hiện một tia cô đơn, bà lập tức hiểu rõ. Chương Hà Hoa nâng giọng lên thật cao: “Tiểu Ngư là con gái, năm nay đừng đi nữa.”

Tiểu Ngư cúi đầu, cắn môi nói: “Vâng!”

Chương Hà Hoa lại nói tiếp: “Năm nay cha mẹ cháu cho hai đứa đi học cũng không dễ dàng đi, năm sau cháu và Tiểu Lang cùng đi một thể luôn! Dù chậm một năm, nhưng con gái bảy tuổi đến trường cũng chẳng phải quá muộn. Anh trai cháu năm nay bảy tuổi mới nhắc đến chuyện học hành đấy thôi.”

Tiểu Ngư lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía Chương Hà Hoa: “Bà nội…”

Cô bé không ngờ bà nội cũng cho phép mình đi học, tuy sang năm mới tính, chỉ vậy cũng đủ khiến cô bé kích động đến mức nhảy cẫng lên.

Lúc này Chương Hà Hoa không nhìn cô bé nữa, ngược lại nhìn về phía con trai cả và con dâu cả nhà mình: “Ba đứa con của các con cũng lớn cả rồi, bây giờ tích góp chút tiền để lo lắng cho chúng nó sau này. Đến khi học hành xong xuôi, nói không chừng có thể trở thành người thành phố đấy! Nhà chúng ta có gen ưu tú đấy, con nhìn Bé Đường Đường đi, còn nhỏ mà đã thông minh thế rồi, cũng chứng tỏ những đứa khác cũng không kém. Nếu bọn trẻ học không tốt, vậy là do trưởng bối các con không quan tâm lo lắng.”

Khương Sơn: “…Vâng.”

Chương Thải Hồng: “Con không được đâu, ngốc lắm ạ, căn cơ nhà họ Khương tốt thế thì để cha nó dạy đi.”

Khương Sơn không thể tin được nhìn về phía vợ mình, thật sự không ngờ cô ấy lại đẩy chuyện lớn này lên trên người mình.

Anh ấy, anh ấy, anh ấy cũng có biết vẹo gì đâu!

Buồn rớt nước mắt!

Lão nhị Khương Hải tuy không bị điểm danh nhưng cũng gặp phải tình hướng giống vậy, ngay cả thở cũng không dám quá mạnh, vì sợ mình sẽ bị bà mẹ như hổ như cọp kia gọi tên! Lúc này, Vương Xảo cũng run bần bật, có lẽ cô ấy là người sợ bị gọi nhất! Muốn sống sót trong cái nhà này sao mà khó quá vậy!

“À mà, sao Bé Đường Đường lại biết nhỉ?” Khương Thành vuốt cằm, cũng bắt đầu trầm ngâm.

“Có phải nghe người ta nói thầm không? Hay lúc đào đồ ăn học lỏm của mấy bọn trẻ trong thôn?” Chương Hà Hoa thuận miệng nói.

Gần như tất cả mọi người đều tin những lời này, dù sao cũng không thể có cách nghĩ khác được.

“Chỉ cần nghe đại vài chút là biết ngay mà, gen nhà họ Khương chúng ta thông minh thế đấy!” Ông Khương hơi mỉm cười, có chút đắc ý.

Vừa đắc ý vài giây, lúc này ông Khương đáng thương mới nhớ tới mình còn thiếu thằng ba mười bốn cái sọt, lại bắt đầu cúi đầu miệt mài đan!

Bé Đường Đường ngồi xổm trước mặt ông nội nhìn ông mình vội vàng đan vá, nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên.

“Tùng tùng tùng! Bắt đầu mở họp!”

Ngay lập tức trong thôn truyền đến âm thanh dồn dập, người nhà họ Khương không trì hoãn nữa, khóa cửa sôi nổi đi về phía sân đập lúa.

Đến khi tới nơi mới phát hiện nhà mình tới muộn nhất, gần như mọi người đều đã đến đông đủ.

Đại đội trưởng đưa mắt nhìn bọn họ một cái, nói: “Nhanh lên, chỉ thiếu mấy người thôi đấy.”

Chương Hà Hoa cũng chẳng chút khách sáo: “Cũng không phải chúng tôi muốn tới muộn, mọi người đều sạch sẽ thơm tho, chỉ cần đi vài bước là tới. Nhà bọn tôi còn phải tắm rửa hết phân trên người mà! Cái thứ kia nào dễ rửa sạch thế được? Chỉ dính chút thôi cũng bốc mùi rồi.”

Lời nói khó nghe nhưng lại rất có lý.

Đại đội trưởng cũng không so đo với bà, ông ta nói: “Được rồi, nếu mọi người đều đến đông đủ, vậy chúng ta sẽ nói về hành si xúi trẻ con cướp đồ của bà Đào.”

Bà Đào vội kêu lên: “Đại đội trưởng, oan cho tôi quá!”

“Bà im miệng cho tôi! Oan uổng gì chứ, trong lòng mỗi người đều có một cán cân cả đấy. Đừng tưởng ai cũng có thể làm xằng làm bậy trong thôn Hướng Dương này! Có muốn tôi gọi cháu trai cả của bà lên thẩm vấn xem là ai dạy nó làm những chuyện đó không? Dù là trẻ con thì cũng đã bảy tuổi rồi! Nếu không nói được, vậy lập tức đưa lên trên trấn!”

Những lời này của đại đội trưởng rất nghiêm khắc, lúc này bà Đào lập tức im re, không dám nói thêm lời nào nữa.

“Tôi, tôi…”

“Bà Đào, tôi thấy tuổi bà cũng không nhỏ nữa, bình thường có một số việc lặt vặt cũng không muốn so đo cùng bà, nhưng bà cũng không thể không biết tốt xấu như thế được. Hiện tại bà lại làm những chuyện này, nếu nói trắng ra thì chính là người đứng đằng sau giật giây người ta cướp bóc tài sản nhà người ta đấy, rốt cuộc bà có biết mình đang làm gì không hả? Thôn Hướng Dương chúng ta mười năm nay chưa từng xảy ra những chuyện như thế đâu! Năm rồi chúng ta vinh dự được khen thưởng là đại đội tiên tiến của thị trấn, nếu chỉ vì một con sâu làm rầu nồi canh như bà mà ảnh hưởng đến mọi người, vậy nhà họ Đào các người có gánh vác nổi trách nhiệm này không?”

Bà Đào bị chụp mũ lập tức ủ rũ, ngay cả ánh mắt cũng chẳng dám nhìn lung tung, co người lúng túng đứng một chỗ.

“Bà nói đi, bình thường bà có hay làm mấy chuyện như thế không!” Đại đội trưởng lạnh giọng quát lớn.

Bà Đào ngẩn ngơ, lắc đầu: “Không có, tôi không làm!”

Vẻ mặt đưa đám, nói: “Tôi thật sự không làm mà, sáng hôm nay thấy hình như trong viện nhà bọn họ có thứ gì đó, bấy giờ mới để cháu trai đi xem có phải mấy người này lại làm gì ảnh hưởng đến chủ nghĩa xã hội không thôi, tôi không có ác ý đâu! Chuyện này ấy, nhà chúng tôi vô tội mà!”

Bà ta vừa nói xong, Khương Thành cũng không định để yên.

Anh nói: “Hóa ra người cạy cửa nhà chúng tôi lúc mới tờ mờ sáng chính là bà! Chuyện gì cũng có mặt nhỉ, bà Đào, chúng ta phải nói chuyện này cho rõ ràng mới được! Bà nói nhà bọn tôi có thứ gì đó, điểm này tôi thừa nhận, xe lừa là tôi mượn, trong viện không có gì mới là lạ đấy? Nói đi cũng phải nói lại, hai nhà chúng ta không phải hàng xóm, đâu có gần đến thế! Vừa sáng sớm bà đã tới nhà tôi cạy cửa là có ý gì? Cũng may hôm nay tôi muốn lên trấn nên mới dậy sớm, nếu không bà lại định làm gì hả? Nhà chúng tôi không nuôi gà nên không có trứng cho bà trộm, chẳng lẽ muốn rình coi vợ chồng nhà tôi? Hay lại định lẻn vào trong viện đẩy xe lừa đi? Chuyện này phải nói cho rõ ràng mới được! Trong viện nhà tôi, dù một bó củi cũng là đồ nhà tôi! Sao thế? Chẳng lẽ bà có tuổi nên hồ đồ, cứ nghĩ vào trong viện nhà tôi có thể nhặt được thứ gì đó?”

Dừng lại một chút, Khương Thành lại nói: “Nói đến việc ảnh hưởng đến xã hội chủ nghĩa, bây giờ chúng tôi hầm một con gà, chẳng lẽ bà cũng nói chúng tôi đào góc tường xã hội chủ nghĩa. Sao đến hôm nay mà vẫn dùng những từ này nhỉ? Sao thế? Bước tường lớn của chủ nghĩa xã hội do nhà bà lập hả, có cái gì cũng phải cho nhà bà một phần. Vậy mấy người đúng là không cần lo làm giàu nữa! Cho nhà bà thì không phải đào góc tưởng xã hội chủ nghĩa, không cho thì chính là làm ảnh hưởng đến đất nước. Nhà bà đúng là trâu thật!”

Tất cả mọi người có mặt trong hiện trường đều cười ồ lên, bà Đào bị Khương Thành trào phúng cho thảm hại.

“Bà đừng nghĩ đến chuyện đẩy đầu tôi xuống hố phân, tôi không có sở thích kì lạ như bà đâu. Vì ham hố chút lợi là hố phân cũng chẳng tha, tự động nhảy vào trong, hận không thể dính hết trên người đưa về nhà! Cũng đừng nói bọn tôi có hành vi đào góc tưởng chủ nghĩ xã hội, nếu thật sự có chuyện đó, với nỗi hận của bà với nhà tôi, sáng sớm không làm loạn cho cả đại đội đều biết chắc? Nếu bà có sở thích quái dị là lén nghe góc tường nhà người ta, vậy tôi tha thiết cầu xin bà hãy đi ngóng những gia đình trẻ tuổi mới kết hôn ấy, đừng tới đầu tường nhà tôi làm gì. Mẹ nó tôi cũng điên lên rồi đấy, nói cho bà biết, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa tát bà một cái thật mạnh không phải vì Khương Thành tôi quá kính trọng trưởng bối, mà vì thật sự không muốn bôi đen thôn Hướng Dương, như lời đại đội trưởng nói, nếu vì một con sâu làm rầu nồi canh như bà mà ảnh hướng đến thành tích tiên tiến của cả đội, đúng là mất nhiều hơn được. Trong lòng tôi vẫn có cảm giác vinh dự của tập thể đấy! Nãy đến giờ tôi đây đã bỏ hết những từ tục tĩu rồi, nếu còn để tôi nhìn thấy bà lấp ló trước cửa nhà bọn tôi. Tôi đây sẽ chẳng quan tâm bất cứ chuyện gì nữa, dù sao đều là trộm, tôi có thể trực tiếp ra tay! Đánh chết hoặc đánh cho tàn phế cũng vì dân trừ hại, tôi tin Đảng và tổ chức sẽ không thật sự trách tội đâu!”

Những câu này của Khương Thành vô cùng có trọng lượng, anh cố gắng giảm bớt sự quan trọng của mình xuống, đồng thời đổ một chậu phân lên đầu bà Đào. Vừa sáng sớm tinh mơ đến cửa nhà người ta là có mục đích gì, chuyện này thật sự không ai biết được.

Bà Đào là người thích nói mấy câu tục tằn, lúc này rất muốn mở miệng mắng chửi một trận, những nghĩ đến mấy người đàn bà trong nhà này đều vô cùng điêu ngoa, thật sự không mở nổi. Chương Hà Hoa và ba cô con dâu kia không phải dạng dễ chơi đâu!

Đặc biệt là Đường Diệu kia, đàn ông mà cũng bị cô quật cho ngã quay!

“Mày mày mày… sao vợ mày còn chưa đi làm việc hả! Sức cô ta lớn thế cơ mà!” Lúc này bà Đào đột nhiên tìm được cái cớ, cố gắng lấy lại sức chiến đấu của mình.

Khương Thành nhàn nhạt nói: “Sức vợ tôi lớn thì nhất định phải đi làm việc nặng hả? Ai nói thế? Chúng tôi không làm việc đấy, ăn hết gạo hay bột mì nhà bà thế? Chúng tôi chưa đi làm, nhưng cũng chẳng cướp đoạt gì của nhà người ta! Khương Thành tôi bằng lòng cưng chiều vợ mình, cô ấy hôn mê ba năm, vừa mới tỉnh được mấy ngày? Chẳng lẽ vì cô ấy trời sinh có sức lớn, tôi nhất định phải thúc giục vợ làm lụng vất vả như trâu?

Nếu cô ấy lại hôn mê tiếp thì sao? Vậy tôi biết tìm ai khóc đây? Đại phu đã nói vợ tôi phải tĩnh dưỡng cẩn thận, được chăm sóc thật chu đáo. Dù mệt một chút tôi cũng vui lòng. Tóm lại cô ấy vẫn khỏe là tốt lắm rồi! Chúng tôi một nhà đoàn viên, chẳng lẽ không hạnh phúc hơn những thứ khác hả? Chỉ có nhà các người mới muốn thêm vài điểm công mà không quan tâm đến mạng người thôi. Cũng may bây giờ đã là xã hội mới, không có địa chủ như thời phong kiến, nếu không gặp mấy thể loại còn tàn nhẫn hơn địa chủ, bóc lột gấp mấy lần Chu Bái Bì như nhà các người, chắc chẳng còn đường sống nữa mất!”

Bà Đào tức giận suýt nữa lăn đùng ra ngất xỉu, lúc trước bà ta đã biết thằng nhóc này chẳng phải thứ gì tốt, bây giờ xem ra, đâu phải không phải thứ tốt, quả thực là đồ độc ác khốn nạn nhất nhân loại! Buồn cười năm đó bị mỡ heo che mắt còn định gả Tiểu Nha cho nó. Cũng may, cũng may không gả! Nếu không chắc lúc này tức đến co giật luôn mất.

May mắn quá, may mà Tiểu Nha nhà mình gả cho người tốt, chẳng còn liên quan đếch gì đến đồ khốn khiếp này nữa, đồ nghèo kiết xác như nó chỉ xứng sống cuộc sống nghèo khổ thôi, đáng đời lắm!

Nghĩ thế, bà Đào cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều!

“Tốt, nếu Khương Thành đã suy nghĩ vì đại đội, vậy tôi cũng thể hiện thái độ luôn ở đây luôn. Khương Thành, sau này nếu cậu lại phát hiện bà ta vào nhà trộm đồ hay bò qua cửa sổ có mưu đồ gây rối, cậu cứ vặn người đến đại đội cho tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa bà ta lên đồn cảnh sát trên trấn để bọn họ giáo dục lại. Tôi không sợ bị bôi đen đâu, tóm lại chúng ta không thể chấp nhận loại người thế này được!” Đại đội trưởng đập to một cái.

Tiếng vỗ tay của mọi người vang lên, bà Đào vừa dịu lại một chút, lúc này suýt nữa ngất đi!

Bà ta muốn cãi lại, nhưng thấy mọi người hung hãn nhìn mình như kẻ thù thế kia, người đàn bà lập tức nghẹn lại, không dám náo loạn nữa!

Dù sao đại đội cũng không phải nơi bà ta có thể làm loạn, nếu không phải vì lí do kia, chắc chắn sẽ đưa bà ta tới đồn cảnh sát ngay!

“Tuy lần này Khương Thành nói đúng, nhưng không thể không bị phạt gì được! Nếu không mọi người lại tưởng không có quy tắc, ai cũng cho rằng mình có thể làm bậy! Mấy người đến làm cỏ ở miếng đất phía Bắc đi!”

Dừng một chút, đại đội trưởng nói: “Không chết thì không được xin nghỉ!”

“Vâng!” Khương Thành hô to đầu tiên.

Thấy anh hô lên, mọi người cũng cao giọng nói được, bầu không khí lại tiếp tục trở nên ồn ào.

Nhưng không phải ai cũng cảm thấy hài lòng với bầu không khí này, đối với nhà họ Đào mà nói, bọn họ thật sự tức chết rồi.

Đào lão đại: “Mẹ tôi còn có bệnh đau đầu mà?”

“Mẹ nó ai mà biết thật sự đau đầu hay giả bệnh về nhà xúi trẻ con đi cướp đồ chứ!” Không biết ai gào lên một câu làm mọi người cười ồ, câu này cũng không sai!

Người nhà họ Đào lại bị người ta chế giễu một trận.

Đại đội trưởng: “Được rồi, chuyện lần này cứ xử lý thế đi, sau này tôi không hy vọng mấy chuyện bôi đen đại đội thế này lại xảy ra nữa!”

Ông ta đi xuống bậc thang, chuẩn bị rời đi.

Đã đến nước này, Chương Hà Hoa không thể không ra mặt được.

Con trai bà bỏ qua, nhưng bà đây không có chuyện đó đâu! Đánh nhau có thể thua, nhưng phân thì không thể chịu thiệt được!

Chương Hà Hoa kêu: “Đợi một chút!!! Đại đội trưởng, bà ta cướp đồ không thành công, vậy chuyện này coi như bỏ qua! Tôi chấp nhận, ai bảo nhà tôi đạo đức tốt nhân phẩm tốt chứ! Nhưng, nhưng còn chuyện bà ta trộm phân thì sao! Dù sao cũng phải trả cho nhà tôi chứ? Thời buổi này nhà ai mà không thiếu thứ này! Bà ta nhảy xuống hố mấy lần, lấy của nhà tôi ít nhất cũng phải ba bốn gánh! Những thứ kia đều là nhà tôi cực khổ tích góp, bà ta còn định chạy hả?”

Đại đội trưởng: “…”

Bà Đào gầm lên: “Mẹ nó ai trộm phân nhà bà chứ, bà nghĩ tôi thích…”

“Bà đấy! Chính bà là người rõ nhất! Chỉ có bà rõ nhất thôi!” Chương Hà Hoa nói như tát nước.

Lúc thấy hai người lại chuẩn bị chiến nhau, đại đội trưởng quả thật bị mấy người phụ nữ trung niên này làm cho đau đầu. Ông ta vung tay lên, giận dữ hét: “Lấy phân nhà người ta thì trả lại đi, đừng mẹ nó gây sự nữa! Nhà họ Khương, nhà bà đi lấy lại bốn gánh đi!”

Nói xong liền nổi giận đùng đùng rời đi, thật sự không muốn dính đến mấy chuyện phân này nữa!

Ông ta đường đường là một đại đội trưởng, chẳng lẽ lại đi xử mấy vụ phân cứt này của bọn họ à?

Vừa phải thôi!

Chương kế tiếp