Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 20
Đường Diệu cảm thấy thời khắc ngạc nhiên nhất cuộc đời mình chính là lúc này!

Lúc này Chương Thải Hồng đã rời đi, Đường Diệu nhìn bộ quần áo trẻ con đặt trên giường, cuối cùng cũng xác định người ta căn bản không hề khoác lác, người ta thật sự làm được đấy!

“Vợ ơi, em sửa nhỏ quần áo của mình sao?” Trên mặt Khương Thành hiện lên vẻ chua xót.

Đường Diệu a một tiếng, mê mang ngẩng đầu, ngay lập tức cúi đầu xuống: “Vâng.”

Anh tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cô, nói: “Sau này anh sẽ để em sống một cuộc sống thật tốt.”

Đường Diệu vẫn hơi ngẩn ngơ, thốt lên: “Anh nói xem, sao chị dâu lại trâu bò thế được?”

Bây giờ Khương Thành mới phát hiện sự dịu dàng của mình không cảm động được cô vợ bé bỏng này, vợ mình vẫn đang lâng lâng suy nghĩ vì sao chị dâu lại làm được như thế! Khương Thành bật cười, nói: “Chuyện này không phải đều nhìn thấy được sao?”

Đúng vậy, có thể nhìn thấy được!

Làm sao Chương Thải Hồng có thể dùng vài bộ quần áo hữu hạn để may thành nhiều thứ thế này, cô ấy thật sự không hề lãng phí chút nào.

Giống như đồ của Tiểu Lang, trong đó có một cái áo do những mảnh vải thừa ghép lại, tuy rằng được nối lại với nhau, nhưng đỏ đỏ xanh xanh kết hợp với nhau không theo một quy tắc nào, trông thật sự rất đẹp.

Muốn làm được thế này yêu cầu kĩ thuật rất cao đấy.

Đường Diệu thốt lên tự đáy lòng: “Bao đường đỏ kia của em thật sự quá đáng giá.”

Khương Thành: “Em dùng đường đỏ để đổi hả.”

Đường Diệu ngẩng đầu: “Vậy biết làm sao nữa hả anh? Đúng lúc nhà mình có ba bao, cho người ta một bao cũng được.”

Khương Thành cười: “Được, đều nghe sự sắp xếp của em.”

Anh hơi dừng lại một chút, nói: “Vậy thì, em đưa cho anh năm đồng được không? Anh đã thương lượng với người ta để đổi một chút bột ngô, với thêm hai con gà mái rồi. Chúng ta cứ nuôi từ từ, gà mái cũng có thể đẻ trứng cung cấp lương thực.”

Đường Diệu lập tức: “Không phải họ nói chỉ cho nuôi một con hả anh?”

Khương Thành: “Một con hay hai con không phải vấn đề nghiêm trọng, hiện tại họ không quản nghiêm khắc như trước nữa đâu. Nhiều gia đình cũng nuôi hai con đấy thôi, có người to gan hơn thì nuôi ba con. Chúng ta nuôi hai con là vừa rồi, anh cũng nghĩ đến chuyện thụ tinh để cho ấp, nhưng em không phải người lành nghề, không bằng mình cứ mua sẵn. Tuy giá cao hơn một chút nhưng cũng bớt lo.”

Đường Diệu: “Được, để em lấy tiền cho anh.”

Hai vợ chồng đưa tiền cho nhau, Khương Thành đang ăn cơm ở gian ngoài liền nghe thấy trong buồng phát ra từng tiếng đinh tai nhức óc.

Giọng của hai nhãi con nhao nhác quả thật đau cả màng nhĩ. Anh xốc rèm cửa lên, nói: “Hai con định lên trời luôn hả!”

Tiểu Lang và Bé Đường Đường ôm quần áo mới, trên mặt ngập tràn ý cười, Tiểu Lang kích động đến mức nói không nên lời.

Bé Đường Đường mấp máy miệng nhỏ, khóe miệng dương cao non nớt khoe: “Quần áo mới!”

Đối với cô bé, đây chính là quần áo mới đất! Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên bé con được cầm quần áo mới không có mảnh vá trong tay! Lần đầu tiên đấy! Con gái nhà nào mà chẳng thích cái đẹp! Ba tuổi cũng cô gái nhỏ mà! Bé Đường Đường nở nụ cười ngọt ngào chết người: “Quần áo mới đẹp cực.”

Tiểu Lang đứng bên cạnh gật đầu như trống, cậu bé là con trai nên phải trầm ổn hơn, nhưng mà, cậu bé cũng hưng phấn muốn chết luôn!

Tiểu Lang và Bé Đường Đường từ nhỏ đã phải nhặt quần áo cũ để mặc, trẻ con mặc quần áo mới đúng là hơi phí, vậy nên đến giờ căn bản không có bộ nào không có mụn vá, vậy nên hai bé con chưa từng được trải nghiệm cảm giác có quần áo “Mới” này.

Tiểu Lang tỉ mỉ lật ra xem, nói: “Mnahr vá lúc trước không thấy đâu nữa!!!”

Cậu bé sợ phát khiếp!

Đường Diệu cười nói: “Nhìn đi, áo con còn có túi nhỏ nữa kìa.”

Tiểu Lang nhìn thoáng qua, quả nhiên đúng như mẹ nói! Bộ quần áo mới của cậu bé không chỉ không có mụn vá, đã thế còn có túi nhỏ xinh đẹp!

Đường Diệu: “Hôm nay bọn con mặc quần áo mới đi.”

Hai bé con không thể tin được trừng mắt thật lớn, chẳng qua động tác trên tay không hề chậm chút nào, thay vèo vèo một cái, cứ như sợ chậm chút nữa thì hôm nay không được mặc.

Hôm nay được mặc quần áo mới sạch sẽ không có mụn vá, hai bé con cũng phấn khởi hơn hẳn!

Đường Diệu: “Vào ăn cơm nào.”

Hai nhóc con như người nghèo nhặt được chó, quay không biết bao nhiêu vòng trong sân.

Tiểu Lang nắm tay em gái đi vào trước bàn cơm, thỏa mãn ăn trứng gà, mỗi sáng mẹ đều làm canh trứng, cuộc sống này thật sự sướng như tiên, hai bé con nghĩ thầm.

Mẹ tỉnh lại thật sự thật sự rất tốt!

Lúc này Khương Thành ăn xong chuẩn bị đi, anh nói: “Vợ ơi, tiễn anh một chút.”

Đường Diệu ừ một tiếng rồi cùng anh đi ra ngoài: “Sao thế anh?”

Khương Thành: “Anh thấy hai nhóc con rất thích ăn trứng gà, hay chúng ta mua thêm một ít đi.”

Đường Diệu gật đầu: “Em cũng thấy thế, bọn nhóc nên được bồi bổ thêm một chút.”

Khương Thành: “Hôm nay em đi đào đồ ăn nhớ mang theo chút tiền đến đại đội bảy xem sao, nghe ngóng xem có ai đổi gì không. Anh nghe mọi người nói nếu đến đại đội bảy sẽ đổi được trứng gà 3 xu 1 quả. Nếu được thì chúng ra đổi nhiều một chút, dù sao nhà mình ăn cũng nhanh.”

Bây giờ không còn chuyện được ăn hai quả trứng mỗi sáng nữa rồi.

Đường Diệu: “Vâng.”

Khương Thành yên tâm đi làm, Đường Diệu cũng biết đội sản xuất thứ bảy, đội bảy chính là đội nghèo nhất trong tám đội của thôn Hướng Dương. Thật ra theo lý thuyết, đội này còn cách thị trấn gần hơn cả đội ba, nhưng đường sá lại vô cùng khó đi, hơn nữa còn phải đi qua sườn núi Tây Sơn. Thật ra dưới chân núi cũng không có nguy hiểm gì, nhưng không ai quên được cảnh người chết vô số trong những năm đói kém kia, rất nhiều người khi nhắc tới Tây Sơn đều bị dọa cho sợ mất mật. Vậy nên mọi người nếu không cần thiết thì nên hạn chế lên đó. Cũng vì lí do này, đội bảy là đội không thường xuyên lên trấn nhất. Bình thường cả đội chỉ tự sản tự tiêu, chẳng qua vị trí hẻo lánh như thế cũng có điểm tốt, chính quyền không quản quá nghiêm khắc, vậy nên không ít gia đình đều nuôi tận ba bốn con gà.

Dù sao, những người trấn trên đến đội mình kiểm tra cũng chẳng được mấy lần.

Nếu để một người phụ nữ yếu ớt đi về phía bên đó, có lẽ những người khác sẽ không yên tâm. Nhưng vợ anh là ai chứ, đương nhiên anh hiểu cô hơn người khác nhiều. Hơn nữa cũng ngần ấy năm rồi, thật ra anh chưa từng thấy có thú dữ nào xuống núi cả.

Vậy nên anh thật sự không quá lo lắng.

Đường Diệu nghe thấy lời của Khương Thành cũng cảm thấy hứng thú bừng bừng, cô lấy năm đồng rồi cầm rổ đi ra ngoài. Chẳng qua trước khi đi, Đường Diệu phải dặn dò hai đứa nhỏ thật kĩ: “Bé Đường Đường và chị Tiểu Ngư của con cùng đi đào đồ ăn nhé; Tiểu Lang đi tìm anh Tiểu Hổ chơi, đừng lủi thủi một mình, biết chưa?”

Hai bé con nhất trí gật đầu nói vâng.

Đường Diệu lại nói: “Nếu người khác hỏi mẹ, cứ nói mẹ ra bờ sông bắt cá!”

Nghe thế, hai mắt Tiểu Lang lập tức sáng ngời, vội nói: “Mẹ, con hay đi lắm, để con dẫn đường cho!”

Đường Diệu bật cười, nói: “Không cần đâu, hôm nay con cứ đi chơi đi. Quần áo mới không thể đến những chỗ gần nước được, nếu dơ sẽ chỉ mặc được một ngày thôi.”

Nghe mẹ nói thế, Tiểu Lang quả nhiên bắt đầu rối rắm.

Đây là lần đầu tiên cậu bé mặc quần áo đẹp thế này!

Đường Diệu: “Một mình mẹ cũng đi được mà. Các con quên rồi sao? Mẹ rất lợi hại, nếu dẫn theo các con sẽ dẫn tới tình trạng nhiều người mục tiêu lớn, nếu bị người ta thấy được sẽ nhao nhao đi cùng, vậy cá nhà mình sẽ ít đi.”

Đường Diệu nói thế, Tiểu Lang quyết đoán: “Vậy con không đi nữa!”

Trong lòng cậu bé, mẹ là người lợi hại nhất. Từ khi mẹ tỉnh lại, cuộc sống của cả nhà hoàn toàn khác với trước kia! Mỗi ngày ngủ dậy cậu bé đều phải cắn mình một cái, thử xem đây có phải là mơ không!

Đường Diệu: “Được rồi, các con đi chơi đi.”

Đuổi khéo được hai nhóc tì, Đường Diệu vội vàng cầm rổ ra ngoài. Cô đi rất nhanh, hướng về phía Bắc dọc theo Tây Sơn, vì mục tiêu phải mua được trứng gà nên khi thấy rau dại cũng không khiến cô dừng bước.

Đi bộ vỏn vẹn một tiếng đồng hồ, cuối cùng Đường Diệu cũng tới được đội bảy, cô hổn hển tạm nghỉ bên ven đường.

Đội bảy không có quá nhiều người sinh sống, cuối cùng cũng tới nơi, lúc này đột nhiên có một bà thím đi tới, bà ta cảnh giác nhìn chằm chằm Đường Diệu, nói: “Cô là ai thế! Tới đại đội bảy của chúng tôi làm gì?”

Đường Diệu vội chạy đến, cô lau mồ hôi chảy ròng trên mặt, nói: “Chào thím ạ, cháu cũng là người của thôn Hướng Dương. Ngài biết nhà họ Lý đi thế nào không ạ?”

Thím kia: “Nhà họ Lý nào cơ?”

Bà ta vừa hỏi vậy, Đường Diệu cũng cảm thấy vô cùng khó xử, cô nói: “Cháu chỉ biết nhà họ có con gái gả đến nhà họ Vương trong đội chúng cháu thôi.”

Thím kia: “Cô mới chỉ nói họ, thật sự rất khó tìm! Người trong đội rất nhiều, cô miêu tả tình trạng nhà ông ta đi rồi tôi đoán cho đó là nhà ai? Với lại, nào có ai tìm người như cô chứ? Nói nửa vời như thế, ai mà biết cho được.”

Đường Diệu lại càng khó xử, cô nhìn trái nhìn phải, thấy người khác không để ý tới bên ngày mới nhỏ giọng nói: “Thím, cháu thấy thím là người tốt nên mới cho thím biết, đừng nói với ai nhé. Thật ra cháu tới nhà ông ấy để đổi trứng gà.”

Nghe cô nói thế, bà thím kia ngẩn ra, ngay sau đó bắt đầu hỏi: “Đổi trứng gà? Sao lại phải đổi?”

Đường Diệu cũng rất thành thật trả lời: “Sức khỏe mấy đứa con nhà không được tốt, phải ăn nhiều trứng gà một chút. Nhưng đại đội của bọn cháu quản nghiêm lắm, một nhà chỉ được nuôi một con thôi, bòn mót kiểu gì được! Nàng dâu nhà họ Vương trong đội mới chỉ cháu đến tìm cha chị ấy để đổi. Nghe thím nói thế cháu mới nhớ ra mình quên hỏi họ tên cụ thể của người ta rồi, thím nói chuyện này phải làm sao đây…”

Mắt bà thím kia nhấp nháy mấy cái, lập tức giữ chặt Đường Diệu, nở nụ cười vô cùng hiền lành: “Dù sao cháu cũng tới đây để đổi trứng gà, đổi ai mà chẳng được, cũng không phải một hai phải tìm nhà họ Lý gì đó. Thím đây cũng có này, cháu chẳng cần thêm tiền đâu.”

Đường Diệu: “A?”

Cô mờ mịt xoa xoa tay: “Nhưng cháu đã hứa với cô ấy…”

Bà thím kia vẫn không ngừng cố gắng: “Cháu xem, cháu cũng chắng biết đó là nhà nào! Cứ tìm thế này nói không chừng sẽ khiến mọi người đều biết, thím là người thật thà, hơn nữa mọi người trong đội đều đổi một giá thôi.”

Bà ta mấy máy nói “Ba”, tiếp tục: “Đằng nào cũng giá ấy, cháu xem có được không?”

Đường Diệu: “Đúng là giá này rồi, cũng may thím không hố cháu, cô ấy cũng nói con số kia đấy. Vậy, thím đổi cho cháu luôn nhé?”

Nghe thế, bà thím kia không cho Đường Diệu cơ hội nói tiếp, giữ chặt cô: “Đi, đến nhà thím nào!”

Bà ta kéo Đường Diệu đi nhanh như bay, trên đường có mấy người tò mò nên hỏi mấy câu, cụ bà nói thẳng: “Họ hàng xa nhà mẹ đẻ đến đây thăm tôi ấy mà!”

Sân vườn của nhà này còn kiên cố hơn nhà bọn cô rất nhiều, đã thế trong viện còn có mười mấy con gà.

Đường Diệu nói thầm: Thím à, ngài lợi hại thật!

Bà cụ cũng nói thẳng: “Nhà thím tuy nhiều gà, nhưng cũng không vi phạm quy định. Thím có rất nhiều con trai, đều phân gia cả rồi, mỗi nhà đều có con số quy định chứ không vượt mức đâu. Chẳng qua nhà này chia ra thật sự không đủ ở, vậy nên để trống viện nuôi hết gà ở đây cho tiện.” Bà ta cũng sợ bị người ta tố cáo, vậy nên quyết định nói rõ luôn. Đương nhiên, thật giả chỉ có mình bà ta biết.

Đường Diệu gật đầu: “Nhà cháu cũng thế!”

Bà cụ kia mỉm cười vào nhà, nói: “Cháu muốn bao nhiêu?”

Đường Diệu: “Tất nhiên càng nhiều càng tốt, cháu cực khổ lắm mới tới được đây, tim gan cũng bị dọa rơi hết rồi, đương nhiên hy vọng có thể đổi được nhiều một chút, ăn được đến cuối năm càng tốt, sau này khỏi mất công tới.”

Trong lòng cụ bà cũng xúc động gật đầu: “Đúng vậy, một người phụ nữ yếu ớt như cháu một mình đi qua đường Tây Sơn kia thật sự rất nguy hiểm. Vậy cháu đợi chút nhé, thím vào coi trước đã.”

Bà cụ chỉ trứng gà nhà mình: “Nhà thím có 45 quả.”

Lúc đang đếm trứng gà đột nhiên suy nghĩ gì đó, nói: “Nếu không đủ, vậy nhà thông gia của thím vẫn có đấy, thím đi lấy giúp cháu nhé.”

Đường Diệu sướng rơn: “Được ạ!”

Bà cụ này đúng là nói được làm được, chỉ một lát sau, không biết đào đâu ra nhiều trứng vui sướng chạy về, nói: “Nếu có 200 quả, cháu có lấy hết không?”

Đường Diệu: “…”

Cô lấy năm đồng kia của mình ra, nhẹ đáp: “Thím à, cháu cũng muốn lấy lắm, nhưng trên người chỉ có năm đồng thôi.”

Thím kia: “Được, năm đồng thì năm đồng! Đợi chút nhé!”

Cụ bà lại đi ra ngoài thêm một lát, theo sau là một cậu bé mười mấy tuổi, cậu ta nói: “Năm đồng, vậy lấy cho chị 164 quả trứng gà, 2 quả trứng vịt, được không? Trứng gà ba xu, trứng vịt bốn xu, không đắt đâu.”

Hoá ra bà cụ kia đi tìm kế toán.

Đường Diệu tính nhẩm một chút, nhẩm thấy không sai mới gật đầu: “Được được!”

Cụ bà lập tức bắt đầu bỏ trứng vào rổ của Đường Diệu, một quả cũng không thiếu. Sau khi làm xong, trên mặt ngập tràn nụ cười nhận lấy năm đồng: “Thật ra mấy chuyện như đổi đồ này không cần tìm người quen đâu. Sau này trong đội cháu có người muốn đổi, vậy cháu cứ nói bọn họ tới tìm Vương Cúc Hoa thím ở đội bảy, cứ nói thím là thân thích là được.”

Đường Diệu thầm nghĩ, tên thì Cúc Hoa, vậy mà trên người lại lộ vẻ sấm rền gió cuốn thế này!

Cô nhanh chóng nói cảm ơn, sau đó bưng rổ ra về. Lúc đổi trứng gà đã mất không ít thời gian, vậy nên sau khi tạm biệt cụ bà liền vội về nhà.

Thật ra, làm gì có “nhà họ Lý” và “con dâu nhà họ Vương” nào chứ, chẳng qua cô chỉ thuận miệng nói đại vài cái tên thôi, tóm lại nói mấy họ lớn này chắc sẽ không sai đâu. Mà cụ bà đổi trứng gà nên sẽ không ra ngoài nói oang oang, cũng an tâm hơn nhiều.

Đường Diệu cũng hiểu, bà cụ này có thể lấy được trứng gà với số lượng lớn trong khoảng thời gian ngắn như vậy, chắc hẳn không hề đơn giản. Nếu không phải lấy được nhân tình, vậy cũng kiếm được không ít lợi từ người khác. Chẳng qua những chuyện này đều không liên quan đến Đường Diệu.

Cô cũng chuộc lợi từ người ta mà!

Phải biết rằng, đại đội của bọn cô sản xuất được trứng gà sẽ ra ngoài đổi với giá bốn xu, nếu to hơn chút cũng phải năm xu. Bốn xu là quả nhỏ lắm rồi đấy!

Vậy nên đống trứng gà cô mua được với giá ba xu không phân lớn nhỏ này, Đường Diệu cảm thấy quả thực mình đã lời rất nhiều.

Đường Diệu vừa đi được một lát, lúc này nhạy bén cảm giác được đằng sau có người đi theo. Cô không biết đó là ai, cũng không hiểu vì sao vừa đi ra khỏi đại đội bảy đã có người theo dõi mình. Cô lập tức nện bước nhanh hơn, trực tiếp đi về phía Tây Sơn!

Vào trong núi, cây cối rậm rạp tạo cơ hội cho Đường Diệu nhanh chóng núp vào. Đưa mắt nhìn lại mới thấy là hai thiếu niên, một người là thiếu niên mười mấy tuổi tính tiền hôm nay, một người cũng sêm sêm tuổi cậu ta. Hai người đưa mắt nhìn khắp nơi, ghé tai nói thầm gì đó, cuối cùng không dám đi sâu vào trong núi. Chẳng qua hai thiếu niên này rất khôn khéo, đứng đó căn bản không định rời đi, dáng vẻ ôm cây đợi thỏ đứng chờ bên ven đường Tây Sơn.

Đường Diệu không biết bọn họ muốn cướp trứng gà hay muốn theo dõi để tìm được nhà cô.

Không quan tâm bọn họ muốn làm gì, lúc này mới Đường Diệu có chút yên tâm. Tất nhiên cô không sợ hai đứa bé, nhưng trứng gà là thứ rất dễ vỡ. Cô thật sự không chịu nổi đâu, năm đồng lận đấy! Đường Diệu trực tiếp đi vào trong núi, người khác không dám nhưng cô dám!

Hơn nữa, Tây Sơn cũng giống như vườn sau nhà nhà cô, đi mòn gót chân nên khả năng cảm phương hướng cũng tốt hơn người khác.

Một đường thuận lợi đi xuống núi, tuy rằng lâu hơn một chút, nhưng Đường Diệu lại thu hoạch thêm hai con gà rừng và một con thỏ hoang. Đến khi trở lại đại đội ba, lúc này đã nhìn thấy khói bếp bay nghi ngút của mọi nhà.

Cô thả rổ xuống, bỏ gà và thỏ vào trong rồi dùng lá cây đắp lên. Lúc đầu không bỏ vào vì sợ đường núi xóc nảy sẽ làm bể trứng gà, giờ vào thôn rồi, cô không thể xách thứ này trên tay nữa.

Đường Diệu bước nhanh về nhà, trên đường cũng nhìn thấy mấy người dân đang lúc tan tầm. Cô đi nhanh nên cũng không chào hỏi với người ta.

Thật ra chẳng ảnh hướng gì, bình thường vào lúc này mấy người phụ nữ trong nhà đều đã nấu xong cơm, còn cô giờ mới chạy vội về nhà nên suốt rột cũng là điều đương nhiên.

Đường Diệu đi rất nhẹ nhàng, người đang nhìn không cho rằng trong rổ cô là thứ gì nặng, chỉ nghĩ cô đi hái rau dại dưới chân núi thôi!

Gần đây người đến chân núi Tây Sơn hái rau đâu có ít.

Đường Diệu vừa về đến nhà đã thấy Bé Đường Đường ngồi trước cửa, nôn nóng nhìn xung quanh, từ xa nhìn thấy Đường Diệu liền kêu lên: “Mẹ!”

Đường Diệu vội kéo bé con vào cửa, nói: “Con lo hả?”

Cô đi vào gian nhà ngoài, không thấy người đàn ông của mình đâu, còn Tiểu Lang dẫm lên ghế nhỏ chuẩn bị nấu cháo!

Đường Diệu lập tức nhận việc trên tay bé con: “Để mẹ nào, con và Bé Đường Đường vào trong viện hun ngải cứu đi!”

Tiểu Lang: “!!!”

Bé Đường Đường: “Ồ!”

Hai nhãi con liếc nhau, đều cảm thấy gần đây tần suất nhà mình hun ngải cứu hơi bị cao đấy!

Chẳng qua, hì hì hì, đây là chuyện tốt mà!

Đường Diệu đặt rổ vào trong buồng, lấy một con gà thuần thục chế biến, rất nhanh đã xong. Cô quyết đoán thiêu hủy lông gà, chặt gà rồi bỏ vào trong nồi bắt đầu hầm. Bình thường buổi trưa cô rất ít khi nấu cháo, buổi chiều người đàn ông của cô còn gắng sức làm việc, ăn cháo làm sao chịu nổi?

Chồng cô đã gầy trơ xương rồi.

Người khác không đau lòng, nhưng cô không chịu nổi đâu.

Đường Diệu múc cháo ra, sau đó dán bánh nướng làm bằng vụn khoai lang và bột ngô bên trong nồi hầm gà, dính mùi thơm của thịt gà, bánh bột ngô khoai lang không quá ngon này cũng trở nên không tệ chút nào!

Nồi nhà cô nhỏ, một lần dán không được hai cái bánh. Nhưng buổi sáng còn thừa hai cái bánh ngô trộn bột mì, Đường Diệu định giữ lại để lần sau ăn.

Tiểu Lang và Bé Đường Đường sướng muốn rơn người, lúc này chỉ biết hun thật nhiều thật nhiều ngải cứu, vui vẻ cười hì hì.

Nếu có thể được ăn những món ngon thế này, bọn nhóc nguyện ý ngày nào cũng vui vẻ chịu đựng mùi vị này.

Hở? Bé Đường Đường nghiêng đầu nghĩ, vì sao mình lại biết cụm từ “cam tâm tình nguyện” này nhỉ!

Không nhớ nổi!

Thôi, không nghĩ nữa!

“Tiểu Lang, Bé Đường Đường, nhà mình hôm nay có khách này!” Giọng nói của Khương Thành bất chợt truyền đến, hai bé con lộc cộc chạy vào nhà, đồng loạt nhìn về phía người mặc áo sơ mi hoa đeo ba lô màu xanh lục, trên tay đang ôm một cái rổ đứng bên cạnh Khương Thành.

Áo sơ mi hoa đắc ý khoe khoang: “Anh, hai đứa trẻ nhà anh… A a a!”

Một người đàn ông lực lưỡng như anh ta lại vấp ghế đẩu nhỏ ngã sấp mặt trước cửa!

Cứ vậy, cú ngã rụp thật vang xuống dưới chân hai bé con.

Tiểu Lang: “…”

Bé Đường Đường: “!!!”

Khương Thành cũng bị tình huống bất ngờ này làm ngẩn tò te, anh vội vâng lão Hoa bên cạnh dậy, nói: “Cậu vẫn ổn chú? Có sao không?”

Lão Hoa tủi thân bò dậy, nói: “Cửa nhà anh sao lại có bẫy?”

Khương Thành yên lặng nhìn trời, cuối cùng cũng cố gắng nhịn không thốt lên: Ghế đẩu lớn thế mà cậu không thấy sao?

Anh vội đổi đề tài: “Tiểu Lang, Bé Đường Đường, chào chú đi nào.”

Hai bé con đồng loạt chào: “Chào chú ạ!”

Lúc thấy chú mặc áo sơ mi cứ dí mắt trừng ghế đẩu nhỏ của mình, Bé Đường Đường sợ ông chú này sẽ không nhịn được xuống tay với nó. Cô bé vội tiến lên ôm thốc ghế đẩu nhỏ, giọng nói non nớt phiêu dạt trong sân: “Để cháu phạt nó giúp chú, phải để nó đứng góc tường chịu phạt mới được!”

Lão Hoa: “?????”

Lúc này Đường Diệu cũng đi ra ngoài, sửng sốt một chút, cuối cùng bật cười, nói: “Hóa ra là lão Hoa, mau vào nhà ngồi chơi nào!”

Lão Hoa hít hít mũi, chóp mũi nhăn lại: “Hình như là… mùi thịt gà?”

Khương Thành thấy ngải cứu hun trong sân cũng biết có món gì, anh đập bả vai lão Hoa một cái, nói: “Đi, vào nhà xem chị dâu cậu làm món gì nào.”

Vào phòng, trên mặt lão Hoa đầy vẻ chắc chắn: “Không sai, thịt gà, đúng là thịt gà!!!”

Tiểu Lang nhỏ gọng nói nói em gái: “Mũi chú này nhạy thật đấy.”

Lão Hoa đắc ý hơi mỉm cười, ưỡn ngực.

“Thật không dám giấu giếm gì mọi người, mũi tôi còn thính hơn chó đấy!”

Khương Thành, Đường Diệu, Tiểu Lang Tiểu & Đường Đường: “…”

Thính hơn gì chẳng nói, so với chó thì đắc ý vẹo gì chứ?

Có gì mà đắc ý hả!!!

Chương kế tiếp