Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 21
Thời buổi này nếu mọi người muốn đến thăm nhà người khác thường sẽ không chọn giờ cơm, dù sao cũng chẳng ai giàu có hơn ai.

Nhưng, tóm lại không phải mỗi người đều “Hiểu chuyện” như vậy, lão Hoa chính là người lầm lầm lì lì điển hình, thật ra chút cơm kia phải thứ không quan trọng, mà ít nhất trước khi tới cũng phải báo trước một tiếng. Người này đúng là có một không hai trên đời đấy.

Người trong thôn nhìn thấy Khương Thành đón lão Hoa tới nhà mà cảm thấy líu lưỡi, trong lòng thầm cảm thán. Còn Đường Diệu lại cảm thấy không sao hết, cô là người không bao giờ câu nệ tiểu tiết. Tuy khách đến đột ngột làm chân tay hơi luống cuống, nhưng cũng không đến mức trở tay không kịp.

Dù sao hôm nay cô cũng làm một con gà rừng.

Đúng vừa khéo, nếu không phải Đường Diệu có suy nghĩ muốn bồi bổ cho chồng và hai bé con nhà mình, những người bình thường gặp trường hợp này có khi vội đến mù mắt.

Dù một con gà cũng không phải ít, nhưng Đường Diệu vẫn lấy thêm bốn qủa trứng gà, rửa thêm một chút rau dại, băm băm cắt cắt một lúc đã làm được một cái bánh trứng siêu to khổng lồ. Cuối cùng lấy hai cái bánh bột ngô còn thừa lúc sáng cắt thành những miếng nhỏ, bỏ vào om trong canh gà.

Cô lại xào thêm mấy cái, đậy nắp hầm thêm chút nữa.

Lúc này, lão Hoa cũng lấy đồ mình mang đến ra, anh ta nói: “Chị dâu, nào, mong chị nhận cho.”

Đường Diệu đưa mắt nhìn theo, là một miếng thịt trông rất ngon, mỡ nạc đầy đủ cả, đúng là loại thượng hạng vừa nhìn đã cảm thấy thòm thèm. Chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết, không phải một cân thì bảy tám lạng. Đối với những người tới làm khách mà nói, thế này đã cực kỳ hào phóng. Cũng khó khách lão Hoa không quan tâm mình có đến vào giờ cơm không, nói đến là đến, cũng vì người ta chuẩn bị trước rồi.

“À còn nữa, không phải lần trước hai anh chị nói muốn vải vóc gì đó sao? Ai, chị nói xem có trùng hợp không chứ, buổi tối vừa hỏi thế mà có liền, đương nhiên em phải nhanh tay lấy hết chứ. Thấy chị dâu cũng cần gấp nên em dám không trì hoãn, bận bịu hai ngày xong xuôi mới vội tới đây đưa cho hai người.”

Anh ta nhanh chóng đưa vải mình đã bọc cẩn thận ra, một cuộc vải bông màu xám, vuốt vào liền cảm thấy vô cùng mềm mại, xúc cảm rất tốt. Còn có một tấm vải màu xanh da trời, tấm này lớn hơn một chút, chỉ cần nhìn kỹ một chút có thể nhìn ra có vài chỗ nhuộm không được đều màu lắm, khuyết điểm vô cùng rõ ràng.

Ngoài hai tấm này ra, anh ta còn hí hửng lấy ra tấm thứ ba. Tấm này có màu xanh mực, vừa đưa ra đã nghe thoang thoảng mùi mốc.

Lão Hoa: “Tấm vải bông màu xám kia khoảng một mét * hai mét, có khuyết điểm, mọi người nhìn này, chỗ rách rất nhiều nên căn bản rất khó may quần áo cho người trường thành được. Nếu may quần áo cho trẻ con, vậy làm áo ba lỗ cũng rất đẹp. Tấm màu xanh da trời này khoảng một mét rưỡi * hai mét, hai người cũng thấy rồi đấy, nhuộm không đều. Nhưng chút xíu vấn đề này không ảnh hưởng gì hết, vẫn dùng được như thường. Nếu không phải công nhân trong cưởng sẽ không mua được đâu. Còn tấm cuối cùng, khoảng một mét rưỡi * ba mét, cũng hư nhiều nhất. May thành áo cho đàn ông không thành vấn đề, chỉ tiếc lúc vận chuyển bị ẩm, tiếc thật, vết mốc này hơi lớn, cũng không biết giặt có hết không. Em cũng không biết anh chị lấy cái nào, dù sao em cũng mang đến hết rồi, nếu lấy thì sẽ bán giá gốc cho.”

Đường Diệu dờ ba tấm vải, hơi do dự. nhưng rất nhanh đã ngẩng đầu nói: “Nếu tôi lấy hết, vậy có được không?”

Lão Hoa bất ngờ nhìn về phía Đường Diệu, anh ta cũng không chần chờ: “Chị dâu, những tấm này tuy có tỳ vết, nhưng muốn mua cũng tốn không ít tiền đâu! Hơn nữa, tấm lớn nhất này mốc nhiều thế này, chưa chắc giặt sạch được.”

Đường Diệu cười: “Tôi biết mà.”

Cô hỏi: “Ba tấm này hết bao nhiêu?”

Lão Hoa: “Em cũng nói thật với chị, chị em cũng bán vải trong Cung Tiêu Xã, giá gốc không cần phiếu cũng phải bốn đồng năm rồi.” Anh ta giải thích: “Chủ yếu là vải rất rộng.”

Đường Diệu gật đầu, tuy cô hôn mê ba năm, nhưng ba năm trước đây cũng đâu phải kẻ ngốc, đương nhiên biết giá cả thị trường là thứ gì, bốn đồng rưỡi có bảy mét vải, trong đó còn có hai tấm rộng mét rưỡi, đây đúng là giá bán trong xưởng rồi.

“Cậu lấy giá gốc bốn đồng rưỡi thế này, tôi không thể để cậu làm không có lãi được, với lại cậu còn đưa tới một miếng thịt to thế kia cơ mà!” Khương Thành vừa nghe đã biết ý của vợ mình, nếu cô đã quyết định, vậy anh cũng phải nói ngay.

Lão Hoa: “Ai lại làm thế chứ, có ai đến nhà người ta làm khách mà không mang theo quà? Ông đây có thể đòi tiền anh, nhưng thịt thì không thể được!”

Hai người cãi nhau nhao nhác, Đường Diệu cũng không tiếp tục đứng đây nữa.

Cô nhanh chóng đi vào gian nhà ngoài, để lại Khương Thành và lão Hoa anh tới em lui. Cô múc một chén thịt gà, cắt nhỏ bánh bột ngô rồi đi ra ngoài, đương nhiên cũng chừa lại rất nhiều, cô nói: “Tiểu Lang, con đưa đồ ăn qua cho ông bà nội nhé. Nhớ xin ông nội chút trà, không cần nhiều, đủ uống một vài lần là được.”

Tiểu Lang nuốt nước miếng một cái, nói: “Vâng ạ.”

“Đi đi con, mọi người hỏi cứ nói trong nhà có khách nhé.”

Tiểu Lang rất hiểu chuyện, vâng một tiếng, hai tay ôm lấy chén canh đi đến đại phòng.

Đường Diệu tiếp tục múc thịt gà ra một bát đầy, sau đó để bánh trứng lên trên bàn, sau khi chuẩn bị mọi thứ mới gọi Khương Thành: “Anh A Thành, anh bảo lão Hoa tới đây ăn cơm nào.”

Lúc này hai người mới đi từ trong buồng ra, lão Hoa xoa tay: “Chị dâu, chị khách sáo quá.”

Đường Diệu: “Việc nên làm mà.”

Mọi người vừa ngồi xuống liền thấy Tiểu Lang thở hổn hển chạy về, chắc có lẽ cũng sốt ruột muốn về ăn cơm. Chẳng qua cậu bé luôn đặt chuyện quan trọng đầu, đưa một túi bọc bằng giấy cho Đường Diệu, nói: “Mẹ ơi, trà.”

Đường Diệu gật đầu, cầm trà bảo Tiểu Lang rửa tay rồi ngồi xuống ăn cơm.

Khương Thành: “Lão Hoa, cậu tới nhà tôi thì đừng khách sáo nhé, chưa ăn no thì đừng dừng đũa đấy.”

Lão Hoa: “Em là người thích khách sáo hả?”

Quả nhiên đôi đũa lia như bay về phía bát thịt gà, tuy hôm nay món chính không được ngon lắm, là bánh được làm từ vụn khoai lang và bột ngô, nhưng được hầm trong nồi canh gà nên cảm giác không tệ chút nào. Lão Hoa vui vẻ ăn ngấu nghiến, thật sự không hề cảm thấy mình là người ngoài. Anh ta lại gắp một miếng thị gà cùng bánh bột ngô, cắn một ngụm, mùi thơm lập tức ngập tràn trong khoang miệng.

Bánh bột ngô này ngon hơn một chút, được om trong canh xương gà nên vừa mềm vừa thơm, cắm một ngụm, mùi thơm của thịt gà lưu mãi trong miệng.

Bữa cơm này mọi người ăn vô cùng vui vẻ, cuối cùng chỉ còn nửa cái bánh làm từ vụn khoai lang đỏ và bột ngô cùng một chút canh gà.

Khương Thành trực tiếp giải quyết hết. Phòng nhà cô hơi nhỏ nên không được thoải mái lắm, Đường Diệu quyết định dọn bàn ra ngoài viện. Bây giờ là mùa xuân, giữa trưa ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống làm cả người thoải mái dễ chịu, Đường Diệu nấu một ấm nước, dùng chén pha trà, để hai người đàn ông vừa uống trà vừa nói chuyện, khung cảnh hợp lòng người.

Cô đưa nồi và chén ra gian nhà ngoài bắt đầu rửa, nghĩ thầm cũng không thể ngồi đây quá lâu được, mình còn phải dỗ bọn nhóc nghỉ ngơi, nghĩ ngợi một chút liền nói: “Mẹ đi Tây Sơn đào đồ ăn, các con ngồi đây nghỉ ngơi nhé.”

Bình thường giữa trưa Tiểu Lang và Bé Đường Đường đều sẽ ngủ một lát, cũng vì hôm nay trong nhà có khách nên hai bé con đều không ngủ được. Dù sao Tiểu Lang cũng là con trai, cậu bé rất muốn nghe cha và lão Hoa thúc thúc nói chuyện đàn ông, bởi vậy mới ôm ghế đẩu nhỏ ngồi bên cạnh.

Bé Đường Đường là bé gái nên không tò mò như anh trai, cô ôm lấy Đường Diệu, mềm mại nói: “Mẹ, con muốn đi đào đồ ăn với mẹ cơ.”

Đường Diệu nghĩ tới chuyện lúc trưa con gái cưng cũng ăn không ít, bây giờ đi ra ngoài tiêu cơm cũng được, trực tiếp dẫn bé con ra khỏi nhà.

Hai mẹ con ôm rổ đi ra ngoài, giữa trưa cơm nước xong mọi người thường nghỉ ngơi một lát. Nhà bọn cô ở chỗ khá hẻo lánh nên lúc này không thấy bóng dáng người nào.

Bé Đường Đường được tay Đường Diệu nắm lấy, cô bé trông có vẻ vô cùng hí hửng oai vệ, nhỏ giọng vui sướng nói: “Có một lần còn và chị Tiểu Ngư đi đào đồ ăn, lúc đó phát hiện được một cây dâu tây đó! Con lập tức nhận ra luôn, hai bọn con chia đôi nha.”

Đường Diệu: “Bé Đường Đường giỏi quá đi.”

Miệng nhỏ của Bé Đường Đường nhấp lên, trên đầu tóc xinh đẹp cũng hiện lên vẻ vui sướng.

Đường Diệu: “Bé Đường Đường không cần đào đồ ăn đâu, con cứ đứng bên cạnh xem mẹ làm là được.”

Bé Đường Đường: “Con có thể giúp một tay mà!”

“Bé Đường Đường vừa ăn cơm xong, con khom lưng như vậy sẽ không thoải mái, mẹ là người lớn nên không sợ.” Đường Diệu nhớ lại đến cuộc sống khi mình còn nhỏ, lại nghĩ đến bé con bây giờ, cô cảm thấy mình quá bạc đãi con bé rồi.

Cô dắt Bé Đường Đường đến bên cạnh cục đá, nói: “Nào bé ngoan, con ngồi xuống chờ mẹ nhé.”

Bé Đường Đường rất nghe lời dạ một tiếng, cô bé biết mẹ mình nói gì cũng đúng, mình chỉ cần nghe theo là được! Bởi vì mẹ bé là tiên nữ! Đại tiên nữ đó nha!

Bé Đường Đường ngồi trên tảng đá, hai chân nhỏ lắc lư qua lại, bím tóc nhỏ nhẹ nhàng chuyển động theo làn gió. Cô bé nghiêng đầu nhìn động tác nhanh thoăn thoắt của mẹ mình, cười tủm tỉm: “Mẹ ơi…”

Còn chưa kịp nói thêm câu nữa, lơ đãng cúi đầu một cái đã nhìn thấy bên chân mình xuất hiện một con rắn rất dài, cô bé ú ớ một tiếng, kêu: “Ối mẹ ơi, cứu mạng!”

Đường Diệu vừa quay đầu liền thấy con rắn kia đang lăm le thăm dò, lúc này đã đối diện với con gái mình! Ngay lập tức gan mật như nứt ra, gần như không hề chần chừ một giây nào, xẻng gỗ trong tay cô trực tiếp bay ra ngoài, rắn bị đánh trúng nên lảo đảo sang bên cạnh một cái. Đường Diệu vội tiến lên nắm lấy điểm yếu của con rắn kia, giơ lên cao dùng sức ném mạnh xuống đất hai cái, sau đó nhặt cục đá lên đập bụp bụp.

Đợi đến khi cô hoàn hồn, rắn đã chết từ lâu.

Bé Đường Đường ngẩn tò te ngồi trên tảng đá nhìn cô, hai mẹ con mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau, Bé Đường Đường oa khóc một tiếng: “Mẹ ơi, rắn kìa! Hu hu hu! Con rắn lớn kia thật đáng sợ! Con rắn lớn kia sẽ ăn thịt người đấy! Con sợ muốn rớt tim luôn!”

Đường Diệu vội bế con gái lên, nhẹ nhàng vỗ lưng bé con mấy cái, nhẹ giọng: “Bé Đường Đường đừng khóc mà, chớ sợ chớ sợ, có mẹ ở đây. Con nhìn đi, con rắn kia đã bị mẹ đánh chết, chớ sợ chớ sợ nha!”

Cô ôm con gái lắc nhẹ mấy cái, vuốt tóc cô bé, nói: “Không sợ không sợ, có mẹ ở đâu mà, bé ngoan đừng sợ. Bé Đường Đường không cần sợ, không phải Bé Đường Đường nhìn thấy mẹ đã đánh chết rắn rồi sao? Đúng không nào?”

Bé Đường Đường khóc nức nở gục trên vai Đường Diệu, nói: “Vâng, bị mẹ đánh chết!”

“Chết thì không cần sợ nữa, đúng không bé con?”

Bé Đường Đường hơi lặng lại, giọng nho nhỏ: “Chết rồi thì làm thịt cho cha mẹ ăn.”

Đường Diệu: “…”

Cô vừa ôm bé con vừa nhặt rắn lên, ném trong rổ bỏ đồ ăn: “Về nhà sẽ làm thịt nó luôn, Bé Đường Đường sẽ không sợ nó nữa.”

“Không sợ đâu ạ!”

Thật ra Bé Đường Đường sợ hãi cũng là chuyện bình thường, lúc này nếu là bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy rắn cũng sẽ bị dọa cho khóc ngất, con rắn này to bằng cả nắm tay phụ nữ đấy. Tuy thời buổi này có rất nhiều rắn, nhưng to thế này lại rất ít khi xuống núi.

Dưới chân núi bình thường cũng chỉ có vài con rắn nước thôi.

Một tay Đường Diệu ôm con gái, một tay cầm rổ. Hai người cùng về nhà, mẹ con mới bước vào, Khương Thành đã nhìn thấy trên mặt con gái vương mấy giọt nước mắt to như hạt đậu, anh lập tức nhíu mày đứng dậy: “Xảy ra chuyện gì thế em?”

Đường Diệu buông rổ xuống, nói: “Bọn em gặp rắn, Bé Đường Đường bị dọa sợ.”

Khương Thành vội ôm lấy con gái, đau lòng cực kỳ: “Đường Đường đừng khóc nữa, ai dám ức hiếp Bé Đường Đường nhà mình, cha sẽ đánh nó thật đau, được không? Bé Đường Đường đừng sợ nữa nhé! Tối nay sẽ luộc trứng gà cho Bé Đường Đường ăn, dằn sợ kinh sợ của con xuống, được không?”

Bé Đường Đường nhỏ giọng nói: “Vâng ạ.”

Tiểu Lang cũng vô cùng tức giận: “Đánh chết con rắn xấu xa kia!”

Đường Diệu: “Mẹ đã đánh chết rồi.”

Cô nghiêng rổ cho mọi người xem, vừa thấy cảnh này lão Hoa đã sặc một ngụm. Anh ta vội buông chén trà xuống, lập tức nhào đến bên sọt, nhanh đến mức không thấy rõ động tác!

“Con rắn này lớn thật đất!”

Đường Diệu nhớ tới hôm ấy lúc cậu ta nhìn thấy con lợn rừng kia cũng ngạc nhiên thái quá thế này.

Quả nhiên, lão Hoa ngẩng đầu, trong lòng đầy căm phẫn nói: “Bé Đường Đường, con rắn này hư thật đấy, thế mà dám bắt nạt cô bé đáng yêu nhà mình. Chúng ta không thể tha cho nó được, đúng không nào?”

Trên khuôn mặt nhỏ của Bé Đường Đường hiện lên vẻ mơ màng: “Mẹ đã đánh chết nó rồi mà.”

Lão Hoa: “Đánh chết cũng không thể coi như xong được, phải phạt nữa chứ! Chuyện đó, lão Hoa thúc thúc phạt nó giúp cháu được không?

Lão Hoa thúc thúc thích nhất là trừng phạt mấy con rắn hư thế này đấy!”

Khương Thành & Đường Diệu: “…”

Bé Đường Đường lại cúi đầu nhìn bụng nhỏ của mình, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Chú muốn rắn hả?”

Giọng nói mềm mại ngọt chết người!

Lão Hoa: “…Bây giờ con nít đều lanh vậy hả?”

Anh ta yên lặng nhìn trời, sau đó lập tức nói: “Đúng vậy, nhưng chú không định lấy không đâu. Hôm nay ông đây, à không, chú không lấy cắc tiền nào đâu. Còn nữa, ngày mai chú lại đưa một phích nước nóng và một bình sữa mạch nha cho hai đứa, cháu xem thế nào?”

Nghe có vẻ giống như đang nói với Bé Đường Đường, thật ra cũng vì để Khương Thành nghe thấy.

Anh ta thương lượng với Bé Đường Đường như vậy cũng vì biết Khương Thành cùng Đường Diệu rất thương yêu con gái mình, anh ta làm thế cũng coi như nói giảm nói tránh để giảm bớt sự sợ hãi của nhóc con! Tuy vẫn chưa có con, nhưng anh trai chị gái đều đã lập gia đình, chút chuyện nhỏ như dỗ trẻ con này thật sự không thành vấn đề.

“Cháu không biết đâu.” Bé Đường Đường măn bím tóc nhỏ, nói: “Trong nhà chúng cháu việc nhỏ đều do cha và mẹ quyết định, mà chuyện này cũng là chuyện nhỏ mà.”

Lão Hoa thuận miệng hỏi: “Vậy chuyện lớn do cháu làm chủ hả?”

Bé Đường Đường cũng nghiêm túc gật đầu: “Chuyện lớn sẽ do cháu và anh trai làm chủ. Nhưng mà, nhà chúng cháu chưa từng xảy ra chuyện gì lớn hết!”

Lão Hoa lại dạng thẳng chân ra, làm động tác không đẹp mấy trước mặt mọi người.

Anh ta gãi đầu, tiếp tục thốt ra những nghi vấn tự đáy lòng: “Ai lại hố trẻ con như vậy chứ?”

Khương Thành cười, khẩu hình mở rộng ra.

Đây là cách anh dỗ hai bé con trước khi Đường Diệu tỉnh lại, thật sự không ngờ nhóc con lại nhớ rõ ràng như thế.

Lúc này liền cười nói: “Được rồi, nếu cậu nhìn trúng thì cứ lấy đi, nhưng cũng đừng đưa vải hay phích nước nóng gì đến nữa đấy, một con rắn thôi…”

Lão Hoa vội cắt ngang lời của Khương Thành: “Anh, đây không phải chỉ là một con rắn bình thường thôi đâu. Con rắn này của anh lớn thế kia, chắc chắn mật cũng không nhỏ! Con này đến tiệm thuốc có thể bán được bao nhiêu tiền, anh cứ đến hỏi thử là biết mà. Mấy tiệm thuốc bán ra ngoài ít nhất cũng phải tám mươi đến một trăm, em nghĩ giá gốc của nó cũng phải năm mươi rồi. Không tính thịt rắn, chỉ chút xíu mật rắn cũng có giá này rồi. Anh xem này, con rắn này béo thế kia, thịt không phải tiền chắc! Hơn nữa, mấy thứ quý hiếm như này nói có là có chắc? Có tiền cũng không mua được đâu! Không gạt anh, mật rắn thật sự rất có tác dụng. Anh đã giúp đứa em này, vậy em đây cũng không thể để anh chịu thiệt được. À mà cũng đúng, dù em đưa phích nước nóng cho anh, nhà anh thế này đúng là không thiết thực lắm.

Gia đình anh đang thiếu lương thực đúng không, vậy đi, tiền vải hôm nay em không lấy đồng nào hết, ngày mai em sẽ mang chút lương thực và những đồ cần thiết tới nhé.”

Nếu lão Hoa đã nói thế, Khương Thành cũng không từ chối nữa.

Anh nhanh chóng đáp: “Vậy được.”

Lão Hoa than nhẹ một tiếng: “Anh, trước kia ở bộ đội anh đã cứu em một lần, bây giờ lại giúp nhà em thêm lần nữa, nói xem, có phải anh trời sinh đã là quý nhân của em không.”

Khương Thành giơ chân đá một cái: “Nói nhảm vừa thôi.”

Lão Hoa cười khà khà, tiếp tục quay sang trêu Bé Đường Đường: “Vậy chú mang con rắn ức hiếp cháu đi nhá! Cháu không cần sợ không có thịt ăn đâu, ngày mai lão Hoa thúc thúc lại đưa đồ ăn ngon cho cháu.”

Bé Đường Đường khoanh tay nhỏ, cô bé nhẹ nhàng nói: “Thật ra, cháu không ăn thịt rắn đâu.”

Mọi người nghe thế đều sửng sốt, Khương Thành và Đường Diệu cẩn thận nghĩ lại, đúng là có chuyện này thật.

Bé Đường Đường thật sự chưa từng ăn miếng thị rắn nào.

Cô bé giơ tay nhỏ chỉ về phía đối diện: “Thật ra cháu hơi sợ, không dám ăn đâu.”

Bé con nhỏ nhắn đáng yêu vì sự nhát gan của mình nên hơi ngại ngùng, Khương Thành đưa trán kề trán của con gái, nói: “Cho dù không ăn thịt rắn, Bé Đường Đường nhà chúng ta cũng không phải người nhát gan.

Chuyện này không quan trọng đâu con, ăn được thịt rắn không phải người gan dạ, không ăn được cũng chẳng phải bé nhát gan! Bé Đường Đường vừa nghe lời vừa đáng yêu thế này, con là cô bé ngoan đấy.”

Bé Đường Đường hơi chu miệng nhỏ lên, vui vẻ cười khanh khách.

Lúc này Đường Diệu đã rửa tay xong, cô kéo tay Bé Đường Đường về phía mình, nhỏ giọng nói: “Nào, đưa con gái cho em.”

Sau đó quay sang hỏi Tiểu Lang: “Tiểu Lang có muốn ngủ trưa cùng em gái không nào?”

Tiểu Lang nhìn cha và lão Hoa thúc thúc, lại nhìn đôi mắt trông mong của em gái, cậu không hề chần chừ hay do dự, quyết đoán nói: “Muốn ạ.”

Đường Diệu ôm hai bé con vào trong phòng, trong viện lại quay trở về bầu không khí yên tĩnh như trước.

Lão Hoa: “Anh, hai nhóc tỳ nhà anh được dạy dỗ tốt quá.”

Nghe thế, trên mặt Khương Thành hiện lên vài phần đắc ý, kiêu ngạo nói: “Thật ra cũng không dạy gì mấy đâu. Mấy năm trước cuộc sống quá khổ cực, con cái cũng tự mình hiểu chuyện luôn. Nhưng mà, tôi cảm thấy rất may mắn vì có 2 đứa con ngoan ngoãn.”

Lão Hoa như suy tư gì đó, gật đầu: “Đúng vậy, quan trọng nhất là do chính đứa trẻ.”

“Đúng rồi, cậu vẫn chuyển hàng đúng không? Nếu vẫn làm, vậy đêm nay tôi lên núi kiếm chút gì đó, ngày mai cậu cứ đưa vào trong trấn bán thử.”

Lão Hoa lập tức cao giọng: “Đương nhiên em muốn chứ! Làm gì có chuyện ngại nhiều!”

Khương Thành: “Thế được rồi, ngày mai tôi lấy cho cậu mấy món săn được trên núi đưa vào trong trấn bán. À mà, cậu cũng nên cẩn thận một chút.”

Lão Hoa gật đầu: “Anh yên tâm, trong lòng em có tính toán mà. Anh, em cũng nói với anh một chuyện, làm việc phải tự lượng sức mình, nếu không chắc thì làm sao em dám bán mấy đồ kia của anh? Không nói đến chuyện chỗ này của chúng mình có nhiều tai mắt, cho dù thật sự bị người của phòng đầu cơ tích trữ bắt được, em cũng đếch sợ. Em nói thật đấy, hôm nay bị bắt, tất nhiên ngày mai sẽ có người cứu em ra. Anh nói xem, em lấy mấy thứ như mật rắn này làm gì chứ, chẳng phải để làm quà tặng sao?”

Lão Hoa tuy nói rất nhiều, nhưng lại không để lộ chút chi tiết quan trọng nào. Những thứ như quan hệ hay cửa sau, một chữ cũng chẳng đề cập đến.

Anh ta nói thế, Khương Thành cũng yên tâm hơn rất nhiều, anh nói: “Cậu nói thế là tôi yên tâm rồi”

Hai người nói chuyện thêm một lát nữa, trước khi đi, Khương Thành thấy trong nhà còn một con thỏ và một con gà, anh trực tiếp bỏ vào trong túi của lão Hoa, nói: “Cậu cứ cầm về ăn đi.”

Lão Hoa: “Vậy được rồi, anh…”

Khương Thành: “Đừng lảm nhảm như đàn bà nữa, ngày mai cậu tiếp tục thu mua, tôi sẽ bán dựa theo giá cả bình thường. Với lại cậu tự mình đến lấy, tôi khỏi mất công lên trấn mượn xe lừa, cũng bớt rất nhiều chuyện.”

Lão Hoa: “Vậy được rồi.”

Trong thôn có chuyện gì, ít nhiều gì mọi người cũng nghe ngóng được đôi chút. Giống chuyện nhà Khương Thành có người đến thăm, những người này đều thấy rõ ràng, buổi chiều đi làm việc tất nhiên sẽ hỏi mấy câu. Khương Thành không dối gạt gì mọi người, trong nhà giấu thứ gì không biết, nhưng nên để người trong đội biết người này có lai lịch đàng hoàng: “Là chiến hữu trước kia của tôi, đã lâu không gặp, bây giờ cậu ấy xuất ngũ nên tới đâu thăm tôi.”

“Nỡm, cậu chiến hữu kia của cậu cũng chẳng tinh ý gì hết, giờ cơm rồi mà còn tới nhà người ta!” Không biết ai nói câu này, chẳng qua đang thử xem người kia có mang theo thứ gì không thôi. Tuy cũng chẳng thể vào trong túi nhà mình được, nhưng tóm lại mọi người đều rất tò mò.

Ánh mắt Khương Thành hơi lóe lên, nói: “Cũng không thể nói thế được, người ta có mang thịt tới, à, còn vải vóc gì đó nữa!”

Nghe anh nói thế, mọi người đều kinh ngạc muốn chết!

Sướng thật đấy!

Khương Thành thấy vẻ cực kỳ hâm mộ của mọi người, anh bất động thanh sắc chuyển đề tài: “Đúng rồi, gần đây nếu trẻ con mà đến chân núi Tây Sơn chơi thì cẩn thận một chút, trưa hôm nay con nhà tôi bị rắn dọa sợ phát khiếp đấy…”

Vừa nói xong câu này, quả nhiên tất cả mọi người đã lập tức dời lực chú ý. Chưa chắc rắn đã có độc, nhưng có độc hay không, vậy phải tùy thuộc vào vận may rồi? Nghĩ thế, mọi người bắt đầu nhao nhao thảo luận chuyện này, nghĩ thầm sau này phải cẩn thận hơn mới được.

Nhà ai mà chẳng có trẻ con?

Thấy mọi người đều để ý đến chuyện này, Khương Thành cũng cân nhắc việc tối nay lên núi…

Chương kế tiếp