Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 202
Dì Tống ở nhà bọn họ làm nhiều năm, mắt thấy Bé Đường Đường trở về, bên cạnh còn mang theo một cậu nhóc, bà kinh ngạc há to miệng, lại nhìn kỹ, đây không phải là cậu nhóc họ Chu sao? Cũng yên tâm.

"Đường Đường trở về rồi, ôi chao, người cũng gầy đi, mấy ngày nay mệt muốn chết nhỉ? Muốn ăn gì, dì đi làm cho cháu. ”

Bé Đường Đường: "Rất nhiều, cháu muốn ăn..."

Cô gọi tên cho một loạt các món ăn rồi sau đó nói, "Có vẻ như quá nhiều.”

Dì Tống cười: " Tiểu Chu ở đây, sẽ ăn hết. Đúng rồi, mọi người biết cháu trở về không? ”

Bé Đường Đường lắc đầu: "Không biết. ”

"Vậy dì gọi điện thoại cho bọn họ, bảo đảm chờ một lát nữa đều trở về."

Bé Đường Đường cũng không có thời điểm rời nhà lâu như vậy, người trong nhà đều lo lắng cho cô. Tuy rằng cũng biết, cô ở địa phương như vậy sẽ không có vấn đề gì, nhưng biết thì biết, trong lòng luôn lo lắng.

"Tiểu Chu cũng đã lâu không tới."

Châu Tinh Việt: "Chương trình giảng dạy của trường cháu rất căng thẳng, đào tạo cũng nhiều. Kỳ nghỉ hè không nghỉ ngơi, đây không phải sắp quốc khánh sao? Cháu chỉ có một vài ngày nghỉ. ”

Dì Tống cảm khái: "Các con đều bận quá. ”

Bà lập tức đi bận rộn, Bé Đường Đường duỗi thắt lưng một cái, trước tiên thu dọn đồ đạc đi phòng tắm.

Do cách bố trí và thiết kế, phòng riêng của họ không thuận tiện để lắp đặt vòi sen. Cho nên phòng tắm của tứ hợp viện bọn họ là đặc biệt bố trí ở phòng khác, nhưng tuy rằng không ở trong phòng, nhưng cũng rất thuận tiện. Bé Đường Đường lục lọi một bộ quần áo đi ra, trực tiếp đi phòng tắm.

Châu Tinh Việt: “Chị có cầm theo khăn không? ”

Bé Đường Đường cất giày, nói: "Cầm theo. ”

Cô lắc lư qua, đi vài bước, quay đầu lại trừng mắt nhìn anh: "Em nếu dám nhìn trộm, chị sẽ chọc mù mắt em. ”

Châu Tinh Việt trợn trắng mắt, anh chỉ vào phòng, nói: “Chị cảm thấy em cao bao nhiêu? Em có thể làm chuyện đó không? ”

Cửa sổ phòng tắm ở vị trí hơn hai thước, chiều cao một tám lăm năm của hắn, căn bản không thể tiếp cận được không? Hơn nữa, nhân phẩm của anh, là người có thể làm ra loại chuyện này? Châu Tinh Việt đau đớn: "Chị Đường Đường, chị nói cho dù chúng ta hơn nửa năm không gặp, chị cũng không thể dùng suy nghĩ như vậy về rm! Em sẽ buồn. ”

Anh ngửa đầu nhìn lên bầu trời, nói: "Quả nhiên từ nhỏ chị không thích e,! ”

Khương Nhược Đường: "Em diễn xuất rất kém đó. ”

Châu Tinh Việt: "..."

Cô mới không để ý tới anh, diễn xuất kém như vậy còn biểu diễn, ai muốn tin chứ.

Bé Đường Đường tắm lại rất nhanh, dù sao mỗi ngày đều tắm, cũng không bẩn, cô chỉ cảm thấy quá mệt mỏi. Tắm nước nóng, cảm giác như vậy có thể làm cho sự mệt mỏi của chính mình bị quét sạch. Cô thay quần áo ngủ, tiện tay chải tóc đã mọc dài một chút.

Châu Tinh Việt ngồi trong sân hái rau, nghe được động tĩnh, lập tức quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy cô thanh thoát sảng khoái, trên tóc còn nhỏ giọt nước nhỏ.

Không biết vì sao, mặt Châu Tinh Việt bỗng chốc đỏ lên.

Anh nhìn Bé Đường Đường, mím môi, cảm thấy thanh âm của mình hình như có chút xa, từ không gian khác bay tới vậy.

"Chị như vậy, rất dễ bị cảm lạnh, em giúp chị sấy tóc."

Anh nghe chính mình nói như vậy.

Bé Đường Đường vung một cái, lạch cạch nói: "Không cần! ”

"Vậy em nói với mẹ chị, nói chị không chăm sóc bản thân thật tốt..." Châu Tinh Việt nghiêm trang.

Bé Đường Đường không thể tin nhìn tên này, cô tức anh ách: "Sao em có thể thiếu đạo đức như vậy, muốn bị đánh sao?”

Hơn hai tháng không gặp con gái, Khương Thành và Đường Diệu cảm thấy rất đau lòng, cho rằng con gái mình đã phải chịu nhiều đau khổ khi sống trong viện nghiên cứu lâu như vậy.

Vì thấy Bé Đường Đường đã giảm rất nhiều cân.

Tuy rằng Bé Đường Đường phản bác chỉ là đi làm quá mệt mỏi, còn lại mọi chuyện đều tốt, nhưng không ai tin, có điều, cô phản kháng yếu ớt cũng vô dụng, bởi vì chính cô cũng không thuyết phục, cả người đều lười.

Nhưng đã nhiều năm như vậy, mọi người cũng biết, công việc của Bé Đường Đường không được hỏi, cho nên chỉ có thể tập trung vào Chu Tinh Việt, hơn nửa năm không gặp, anh gầy đi mấy phần, gầy không giống với Bé Đường Đường, ngược lại càng thêm cơ bắp, mang theo một tia cường tráng.

Gầy và vạm vỡ là hai từ hoàn toàn khác nhau, Chu Tinh Việt đã không còn vẻ trẻ con mập mạp mà trở thành một người đàn ông thực thụ.

“Tiểu Tinh Tinh so với trước có sức sống hơn.” Chương Hà Hoa thở dài, bà gật đầu: “Con trai nên ra dáng con trai, vậy là tốt rồi.”

“Hì.” Khương Lãng thấp giọng cười quái dị.

Chu Tinh Việt ngước mắt nhìn anh ấy, sau đó cười rạng rỡ nói với Chương Hà Hoa: "Bà, bà phải nói sai rồi, cháu khi còn bé cũng là một con hổ."

Cách phản bác trẻ con của anh khiến Chương Hà Hoa bật cười, bà đã lớn tuổi rồi, chỉ thích nghe trai đẹp nói chuyện, nhưng cho dù thích nói chuyện với những người trẻ tuổi, bà vẫn là người nghiêm túc.

"Làm sao biết cháu khi còn bé là người như thế nào? Lúc nhỏ cháu như chim cút, rõ ràng là người quê Bắc Kinh, nhưng đã nhiều năm không tới Trường Thành. Chưa từng đi đâu cả. À đúng rồi, khi còn nhỏ, mẹ cháu vì thích Bé Đường Đường mà cháu bắt nạt con bé, Tiểu Lãng suýt chút nữa đánh chết cháu." Chương Hà Hoa không nhịn được cười, "Ai mà ngờ được bây giờ cháu có thể cùng nhau ngồi như thế này? Thế mà đã trở thành một cô gái và một chàng trai lớn."

Lớn là như vậy, có thể tùy tiện kể ra rất nhiều lịch sử đen tối, thậm chí cũng không thể phản bác lại được, bởi vì có quá nhiều người chứng minh chuyện đó.

Chu Tinh Việt bật cười: "Khi đó còn quá nhỏ, cháu không nghĩ sau này sẽ có chuyện này sao? Về nhà mẹ đã dạy cho cháu một bài học."

“Ha.” Khương Lãng lại cười khẩy.

"Tối nay tôi làm sao vậy? Sao lúc nào cũng cười nhạo?"

Khương Lãng: "Bà, không thể để cho tên này lừa gạt, cậu ta không phải người tốt."

Khương Lãng và Chu Tinh Việt từ nhỏ đã đánh nhau, cũng không ưa nhau lắm nên cũng không có gì ngạc nhiên, Chương Hà Hoa nói: "Hai người gặp nhau như gà chọi, đều lớn cả rồi."

Chu Tinh Việt lập tức đáp: "Không sao, cháu bé hơn anh Lãng, anh ấy nói cháu vài câu cũng không sao."

Khương Lãng: "Ha! Ha!"

Chương Hà Hoa đánh giá: "Tiểu Lãng, cháu rộng rãi chút."

Bé Đường Đường đang bưng cốc nhỏ đi uống nước, nghe vậy lập tức đứng dậy thay anh trai nói: "Đừng nói anh trai cháu, anh trai cháu là tốt nhất."

Khương Lãng chậm rãi nhếch khóe miệng, kiêu ngạo tự đắc.

Còn Chu Tinh Việt nhìn Bé Đường Đường cười như không có chuyện gì xảy ra.

Chương Hà Hoa nhìn đứa này, nhìn đứa kia, tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì, bà cúi đầu không nói nên lời.

Đường Diệu không để bụng chuyện nhỏ trên bàn ăn, bưng thức ăn cho con gái nói: "Ăn nữa đi."

Bé Đường Đường lắc đầu nói: "Mẹ, con không ăn được nữa."

Buổi tối cô ăn không nhiều, Bé Đường Đường dựa vào ghế, uể oải: "Mẹ còn nói con gầy sao? Nhìn mẹ cũng không béo. Mẹ, người cũng gầy đi rồi."

Cô chọc Khương Lãng nói: "Anh à, anh không đến công ty à? Anh không chia sẻ nỗi lo của bố mẹ chút nào."

Khương Lãng: "Anh so với Đậu Nga còn oan hơn."

Anh ấy bây giờ mỗi ngày ngủ mấy tiếng, ngoài việc của công ty ra thì bên công ty máy tính còn có chuyện, anh ấy đã đào người về rồi, cũng không định làm chủ tiệm đâu, Khương Lãng: “Anh trai kiệt sức luôn rồi đó."

Bé Đường Đường cười cười, nhẹ giọng nói: "Vậy anh tiến bộ đến đâu rồi?"

"Hử? Đến cho anh lời khuyên?"

"Em không học chuyên ngành của anh." Khương Nhược Đường lắc đầu: "Có chuyên ngành máy tính, em chưa từng học những thứ này, không thể hiểu. Có điều, xem qua cũng không ảnh hưởng gì."

Thấy hai người đang chuẩn bị thảo luận công việc, Khương Thành trừng mắt nhìn con trai nói: "Không thể để em gái nghỉ ngơi cho tốt à? Làm anh trai như con sao được? Muốn em gái mệt mỏi à?”

Chu Tinh Việt nhếch khóe miệng vui vẻ ăn, không biết là vì bị Tiểu Lãng chê hay là vì cái gì khác, nhưng mỗi lần Chu Tinh Việt đến nhà họ Khương ăn cơm, dường như anh đều có thể ăn rất ngon. So với họ Chu quy củ trầm lặng. Nhà họ Khương hoạt bát sôi nổi nên cảm thấy rất thoải mái.

“Chu Tinh Việt, lần này cậu được nghỉ bao nhiêu ngày?” Khương Lãng đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

Chu Tinh Việt: "..."

Tại sao, sao anh thấy câu này khá có ác ý?

"Năm ngày, em mới về sáng nay."

Anh cụp mắt xuống, cười nói: “Anh Lãng, anh không phải cố ý kéo Bé Đường Đường đi, không cho em đi tìm cô ấy đó chứ?”

Anh ủy khuất than thở: "Khương thúc thúc, dì Đường, hai người phải thay cháu đứng ra! Chỉ năm ngày, cháu muốn chơi cùng Bé Đường Đường."

Khương Lãng thật sự có ý này, nhưng không ngờ Chu Tinh Việt bây giờ lại vô liêm sỉ như vậy, rất thẳng thắn!

Anh ấy trợn tròn mắt, Chu Tinh Việt đang diễn rất vui: "Anh Lãng không thể ức hiếp người như vậy được! Em rất oan ức đáng thương."

Anh thế này mới khiến mọi người cười ha ha, Đường Diệu: "Được, nó khi dễ cháu, cháu đi nói cho dì Đường, dì giúp cháu đánh nó."

Chu Tinh Việt tự hào liếc Khương Lãng một cái, nhưng Khương Lãng cũng không thèm để ý đến anh.

Mọi người nhìn thấy hành động nhỏ của bọn trẻ thì bật cười, Tiểu Lãng và Tiểu Tinh Tinh từ nhỏ đã như vậy, ai cũng quen, hai đứa là tôi thì có gì lạ đâu, cũng không bất ngờ!

"Mà này, Tiểu Tinh Tinh, lần trước mẹ cháu nói túi của dì rất đẹp, dì mua cho mẹ cháu một cái tương tự, lát nữa cháu về mang cho mẹ nhé." Đường Diệu và Nhạc Anh Hồng rât thân thiết.

"Được rồi."

Quả nhiên, Chu Tinh Việt xách túi về nhà, được chào đón nồng nhiệt.

Phụ nữ, không có ai miễn nhiễm với túi xách và quần áo đẹp, Nhạc Ánh Hồng sờ túi, vội khoác lên người: "Anh thấy thế nào?"

“Trông cũng được.” Chu Vệ Quốc đối với những thứ này không có hứng thú, nhưng vẫn gật gật đầu, nói: “Là của LT sao?”

Nhạc Ánh Hồng lắc đầu: "Không phải, là nhãn hiệu nước ngoài, là nhãn hiệu trong cửa hàng bách hóa của bọn họ, hình như tên là Chanel."

Khương Lãng mới về được ba tháng, anh đã giới thiệu cho cửa hàng bách hóa ở Kinh Bắc mấy thương hiệu nổi tiếng.

"Khương Lãng thật giỏi."

Chu Vệ Quốc gật đầu: "Anh hiểu."

“Tiểu Tinh Tinh, con phải học hỏi người khác nhiều hơn, Khương Lãng có thủ đoạn đó.” Nhạc Anh Hồng mới chuyển sang Bộ công thương, đối với tập đoàn LT cũng hiểu rõ hơn, Khương Lãng còn từng đi du học nên có hiểu biết sâu sắc hơn.

Chu Tinh Việt: "Có ai như mẹ không? Anh ấy suốt ngày đè bẹp con, mẹ còn để con học hỏi."

Nhạc Anh Hồng cười: "Ai bảo con khi còn bé đã bắt nạt em gái của người khác? Khương Lãng không đánh con, là do cậu nhóc biết kiềm chế."

Chu Vệ Quốc nhướng mày, có ý tứ: "Ba đoán, hiện tại cũng muốn đánh con? Lại muốn bắt cóc em gái của người ta."

Nhạc Anh Hồng cười to nói: "Mẹ xem, khó đó!"

Chu Tinh Việt nhướng mày: "Thật sao? Ha!"

Anh chế nhạo rồi đi lên lầu.

Chu Tinh Việt lên lầu, thật lâu không có về nhà, tùy ý nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà không biết suy nghĩ cái gì, anh xem ảnh ghi lại quá trình trưởng thành từ nhỏ đến lớn của mình.

Lần đầu tiên xuất hiện trong trí ảnh, cô sáu tuổi, anh năm tuổi, hai người đứng cạnh nhau, hai đứa nhóc đồng loạt nhìn vào máy ảnh, cười ngây ngô, sau đó, hầu như mọi người đều có mặt. Có rất nhiều bức ảnh cả hai trong suốt cả năm, cả hai đều có ngoại hình khác nhau, hay cười, dè dặt và xa cách, không hài lòng với đôi má sưng húp.

Ngoài những thứ này, còn có một số ảnh chụp nhanh, tóm lại là rất, rất, rất nhiều ảnh đôi.

Chu Tinh Việt nhìn một hồi, cảm thấy mỗi cái đều đẹp như vậy.

“Bùm bùm.” Có tiếng gõ cửa.

Chu Tinh Việt đứng lên: "Vào đi."

Nhạc Ánh Hồng vừa đi vào nhìn thấy trên giường album ảnh, cười nói: "Dì Đường có nói cho tôi biết cái túi bao nhiêu tiền sao?"

Bà hỏi thẳng vào vấn đề.

Chu Tinh Việt lắc đầu: "Không, một cái túi, không có việc gì chứ?"

Nhạc Ánh Hồng: "Vừa rồi dì Trì tới, dì ấy nói cái túi này, quầy Chanel ở bách hóa LT bán tám ngàn."

Dù là con nhà giàu lớn lên trong địa viện, Chu Tinh Việt vẫn còn sửng sốt, hỏi: "Bao nhiêu?"

“Tám ngàn.” Nhạc Ánh Hồng không ngờ chiếc túi này lại quý giá như vậy, gia tộc của bọn họ cũng có không ít di sản, không phải bọn họ không hiểu biết, chỉ là trong quan niệm của bọn họ, bọn họ không cho rằng túi sẽ rất đắt tiền, nên cũng bị sốc.

Bây giờ, những người bình thường chỉ kiếm được 300 tệ một tháng, những người như Nhạc Anh Hồng kiếm được nhiều hơn những người khác, chỉ 800 tệ một tháng, nói cách khác, mười tháng lương của cô ấy cũng chỉ mua được một chiếc túi?

Chu Tinh Việt suy nghĩ một hồi nói: "Mẹ, nếu mẹ thích thì có thể giữ, ngày mai con đưa tiền cho dì Đường."

Nhạc Ánh Hồng lắc đầu: "Đưa cho cô, cô không lấy được."

Cô ấy quen Đường Diệu hơn mười năm, nhưng cô vẫn không biết Đường Diệu là người như thế nào?

"Quên đi, chuyện này con đừng xen vào, mẹ sẽ tự mình nói với Đường Diệu."

Cô ấy xoay người đi xuống lầu gọi điện thoại.

Chu Tinh Việt không biết chuyện quan hệ các các bà mẹ này, anh tiếp tục xem album ảnh, cảm thấy nụ cười ngọt ngào của Bé Đường Đường đến phát nị.

Anh dùng ngón tay xoa xoa album ảnh, mặt hơi đỏ lên, thấp giọng nói: "Anh muốn ở bên em."

Nếu mẹ đã nói không cần lo về chiếc túi, Chu Tinh Việt thật sự không thèm để ý, anh cũng không phải người sẽ để ý chuyện vặt vãnh như vậy, nhưng mới sáng sớm, anh vẫn dậy sớm đi ra ngoài, Chu gia cũng dậy sớm, Chu lão gia tử liếc anh một cái nói: "Cháu mãi mới được nghỉ ngơi, không muốn ngủ muộn chút sao?"

Đứa trẻ này khi còn nhỏ thích ngủ nứơng.

Chu Tinh Việt lắc đầu: "Lát nữa cháu ra ngoài."

Chu Vệ Quốc: “Thằng nhóc này đang bận tìm cháu dâu cho cha, lấy bộ dạng lãnh đạm của nó không biết có tìm được không.”

Chu Tinh Việt nhướng mày: "Tìm không thấy? Bà nội, nói cho cháu biết đi, nếu có người tìm được một người con rể như cháu, chẳng phải rất vui mừng sao?"

Anh bà nội Chu cười ra tiếng, bà nội Chu: "Tất nhiên, Tiểu Tinh Tinh của chúng ta vừa đẹp trai lại có năng lực, không ai không thích."

Chu Tinh Việt được khen, cả người hưng phấn, vui vẻ: "Nhìn xem!"

Chu Vệ Quốc lười quan tâm con trai, Chu Tinh Việt sáng sớm được khen, tâm tình tốt, vui mừng chạy đến Khương gia, không biết đã yêu từ lúc nào. Bé Đường Đường, đại khái là bắt đầu từ khi còn bé, lúc đó anh cảm thấy cô gái nhỏ này vừa phong lưu lại xinh đẹp, chỉ là rất muốn cùng cô chơi đùa.

Sau này, theo thời gian trôi qua, anh càng lớn, anh càng phát hiện cô càng ngày càng hấp dẫn, anh phát hiện mình căn bản không muốn cùng cách xa cô.

Có lẽ, khi còn bé nói "Anh muốn cưới em" là lời nói ngây thơ của một đứa trẻ, nhưng khi lớn lên, "Anh muốn ở bên em" mới là sự chân thành trọn vẹn của anh.
Chương kế tiếp