Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 203
Chu Tinh Việt buổi tối ở trên máy bay, anh đã ăn cơm trưa, sắp ra sân bay, nhưng anh và Bé Đường Đường thực sự không muốn tách ra, tuy tuổi không còn nhỏ nhưng cùng nhau quậy phá , chẳng khác gì đứa trẻ bảy tám tuổi.

Vẫy chó gọi mèo, xuống sông bắt cá.

Bé Đường Đường khi còn bé không được tham gia, hiện tại lại vô cùng hưng phấn lao ra tiền tuyến, Chu Tinh Việt cũng vậy, lại là người hưng phấn nhất.

Càng có nhiều niềm vui, càng không muốn rời đi.

Bé Đường Đường lại càng như vậy, có Chu Tinh Việt ở đây, hai người có thể cùng nhau về nhà, nếu Chu Tinh Việt đi rồi, người trong nhà luôn coi cô nhỏ nhất, tuy cũng không sao cả. Nhưng khi chơi cũng mất rất nhiều niềm vui.

Cô thở dài: "Không biết khi nào kỳ nghỉ tiếp theo của chúng ta sẽ đến."

Ngày nghỉ của hai người không nhiều như họ tưởng, Chu Tinh Việt không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy đôi mắt to long lanh của cô, anh nói: "Luôn có cơ hội."

Anh vươn tay xoa đầu Khương Nhược Đường, nói: "Lần sau nghỉ phép anh sẽ đến nhà em tìm em."

Anh tha thiết nói với cô: "Hãy chăm sóc bản thân trong công việc, đừng khiến bản thân quá mệt mỏi".

Bé Đường Đường bật cười, cần gì phải giải thích chuyện này, cô đã được coi là người có nề nếp nhất trong nhà họ. Khương Nhược Đường nhìn anh nói: "Anh tự lo cho bản thân đi."

Trường của Chu Tinh Việt cũng không dễ dàng.

Hai người tụ lại, ngồi trên bậc thềm nói chuyện với nhau, Tiểu Lang từ xa nhìn thấy, thì tính lấy gậy chia rẽ uyên ương.

Dù biết em gái không có ý đó, nhưng anh ấy biết chắc là Chu Tinh Việt có ý đó!

Khương Lãng cảm thấy người này từ nhỏ đến nhà mình là để cướp em gái mình.

Chu Tinh Việt nhìn thế nào cũng không giống người tốt, thật sự không phải người tốt chút nào.

Khương Lãng định bước tới, lại bị ngăn lại: "Tiểu Lãng, lại đây."

Đường Diệu vẫy tay, Khương Lãng lập tức đi tới, "Mẹ."

Đường Diệu: "Cha con bên kia có công trình, càng thêm sốt ruột, cha con kêu con đi qua."

Khương Lãng: "Được."

Anh lại nhìn em gái và Tiểu Tinh Tinh một lần nữa, quyết định tạm thời tha cho tiểu hỗn đản này.

Tiểu Lãng đi nhanh lên lầu, Đường Diệu nhìn về hướng hai đứa nhỏ, nhếch khóe miệng, ánh mắt khẽ động, sau đó xoay người rời đi.

Anh trai Tiểu Lãng mặc dù không thích chàng thiếu gia Chu Tinh Việt, nhưng Đường Diệu lại cho rằng anh rất tốt, có câu mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng ưng, cũng rât shopwj lí.

Tuy rằng chưa rõ ràng, nhưng Đường Diệu nghĩ còn có cửa, không thể để cho con trai mình làm loạn.

Khương Nhược Đường liếc nhìn đồng hồ nói: "Nhắc nhở anh, nếu không về phòng thu dọn đồ đạc, sẽ không kịp thời gian về thành phố. Anh bay chuyến buổi tối, anh định bay tới đó để lên máy bay à?”

Chu Tinh Việt luyến tiếc: "Anh thật không muốn đi."

"Haha."

Chế nhạo.

Chu Tinh Việt: "..."

Sao anh lại gặp một người xấu như vậy?

Khuôn mặt tuấn tú luyến tiếc, nói: "Vậy thì chị Đường Đường, em đi giúp anh nhìn, xem anh có quên gì không."

Khương Nhược Đường: "Sao anh vô dụng thế!"

Nói rồi vẫn theo anh vào trong, thấy hai đứa nhỏ có vẻ hơi thân mật, dì Vương cười cười, không nói lời nào.

Chu Tinh Việt thật sự không thể chậm trễ, cũng may anh không có chuẩn bị gì, chỉ nhét quần áo của mình vào trong túi là xong!

Khương Nhược Đường ngồi trên giường anh nói: "Anh trai còn bận."

Chu Tinh Việt gật đầu, cảm động nói: "Anh còn tưởng bọn anh luyện tập rất mệt nhọc, vất vả, nhưng hiện tại xem ra, làm việc gì cũng không dễ dàng thành công, anh trai em cũng vậy, sáng sớm dậy sớm đi làm, đi ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn gà. Kiếm tiền không dễ mà."

Bé Đường Đường gật đầu, ậm ừ.

Sự thông minh lớn nhất của Chu Tinh Việt chính là, dù địch ý của Tiểu Lang rõ ràng đến đâu, anh cũng sẽ không bao giờ nói xấu Tiểu Lang, mà ngược lại sẽ nói tốt về Tiểu Lang.

Anh thu dọn xong ngồi lên giường, bắt gặp ánh mắt Khương Nhược Đường, nói: "Lần này cảm ơn."

Bé Đường Đường nhướng mày.

Nụ cười của anh chân thành, đôi mắt sáng ngời, đặc biệt là đôi mắt kia, giống như ánh sao trong sáng, đúng vậy, anh chính là Tiểu Tinh Tinh!

Bé Đường Đường: "Em cũng đã có khoảng thời gian tuyệt vời, cảm ơn anh."

Chu Tinh Việt giang rộng cánh tay, nói: "Vậy ôm anh một cái, tạm biệt."

Bé Đường Đường không chút do dự, hai người ôm lấy nhau...

Tiểu Lang không ngờ tới, vừa vào cửa nhìn thấy, lại là một màn như vậy!

Sắc mặt anh ấy nhất thời tối sầm, suýt nữa sải chân lao tới, trước khi nắm đấm đánh trúng Chu Tinh Việt, Chu Tinh Việt vội vàng tránh ra, bản thân anh từ nhỏ luyện võ, hiện tại môi trường học đường rèn luyện. Chu Tinh Việt khác sinh viên đại học bình thường, đương nhiên sẽ trốn được một quyền của Tiểu Lang.

"Anh trai!"

Bé Đường Đường nhanh trí, vội đỡ lấy anh ấy, cô nói: "Anh hiểu lầm rồi!"

Cô gần như không dừng lại, vội vàng nói: "Chu Tinh Việt đi rồi, chúng ta tạm biệt thôi, anh làm như vậy là không đúng."

Tiểu Lang: "Cho dù cậu ta muốn rời đi, cho dù em từ biệt, cũng không cần ôm em chứ? Nam nữ không được ôm nhau!"

Bé Đường Đường nghe vậy không nhịn được cười, cô nói: "Khi nam nữ không được ôm nhau hả anh, bao giờ rồi, anh có tư tưởng cổ đại rồi! Thật đấy, anh nghĩ nhiều quá rồi, không sao đâu. Em coi Tiểu Tinh Tinh là em trai, là người thân của mình, sao có thể nhiều tâm tư như vậy."

Khương Nhược Đường giữ Khương Lãng lại, sợ anh đụng tay.

Cô rất kiên quyết: "Thường thì anh gây rắc rối như thế nào không quan trọng, mọi người đều vui vẻ. Nhưng anh không thể đánh nhau được."

Chu Tinh Việt đứng cách đó không xa, trên mặt không có lo lắng, ngược lại nở nụ cười, nghiêm túc mà kiên định: "Không phải, anh Tiểu Lang đánh anh là đúng."

Bé Đường Đường: "?"

Đồ ngốc?

Chẳng lẽ là bị tên ngốc này dọa sợ sao?

Khương Nhược Đường lộ vẻ khó hiểu, nhưng sắc mặt Tiểu Lãng vốn đen kịt, hiển nhiên không phải quá đẹp, hiện tại lại càng đen hơn, anh biết Chu Tinh Việt đang muốn nói gì, trực tiếp nói: “Anh nhìn thấy nó.. ."

Còn chưa kịp chuyển đề tài, đã nghe thấy Chu Tinh Việt cười nói: "Anh vốn không coi Đường Đường là em gái, anh rất thích em, muốn cùng em vượt qua mức quan hệ bạn bè tốt. Cho nên, anh Tiểu Lang muốn đánh anh cũng đúng."

Bé Đường Đường: "!"

Tiểu Lang muốn cắn chết hắn: Thằng khốn này!

Thấy hai người bọn họ ngẩn ra, anh cười nói: "Muốn đánh em cũng được."

Anh nhắm mắt lại, với vẻ bất chấp tử thần: "Muốn có bồ thì nên chịu khổ một chút. Em nghĩ người khác làm được thì mình cũng làm được".

Tiểu Lang: "..."

Cái quái gì, không phải chuyện kia, không phải đánh nhau không vì chuyện đó!

Nhưng anh ấy thực sự tức giận!

Nếu anh ấy đánh, coi như anh ấy xác nhận gián tiếp là họ đang hẹn hò.

Thật là một tên tâm cơ!

Tiểu Lang âm trầm nhìn chằm chằm Chu Tinh Việt, thật lâu Khương Nhược Đường mới phản ứng lại, cô hít sâu một hơi nói: "Tiểu Tinh Tinh, anh lại nói nhảm với em, em sẽ tức giận."

Chu Tinh Việt lén mở mắt nhìn cô, sau đó nhắm ngay lại, nói: "Anh không nói đùa."

Không biết tại sao, Bé Đường Đường lại thấy bộ dạng ngốc nghếch của anh mà không khỏi cảm thấy buồn cười, cô nói: "Anh không ngốc! Đừng nói nhảm trước mặt em nữa, cút ra khỏi đây."

Chu Tinh Việt lắc đầu, khá chắc chắn: "Anh nói thật, chị Đường Đường, anh rất thích em."

Nói xong đã thấy Bé Đường Đường cầm lấy gối đập về phía mình, cũng không trốn, đánh một hồi, gối mềm không đau, Chu Tinh Việt cầm lấy gối lắc lắc chơi, nhưng ánh mắt anh lại rất nghiêm túc: "Anh rất thích em! Em có nghĩ đến anh không? Anh đẹp trai phong độ, anh hứa sẽ làm em hài lòng. Anh rất thích hợp với em."

"Chu Tinh Việt, đồ khốn nạn!"

Cả hai tôi đều trở nên tức giận, muốn đánh anh.

Chu Tinh Việt thấy không ổn, xách theo hành lý ít ỏi của chính mình lao ra khỏi nhà chạy đi!

Tôi Khương Lãng, Khương Nhược Đường đuổi theo ra ngoài, thấy Chu Tinh Việt chạy nhanh, chỉ nhìn thấy một làn khói phụt ra từ trong xe, người đã ngồi trong xe bỏ chạy!

Tên này thực sự trốn thoát rất nhanh.

Khương Lãng cười tinh quái: "Không phải vừa rồi nói có thể chịu đòn sao?"

Bé Đường Đường: "Anh ấy nói dối, anh ấy từ nhỏ không phải anh không biết, anh ấy nói chuyện lại rất dễ nghe."

Hai tôi hai mặt nhìn nhau, Tiểu Lang lập tức nói: "Đường Đường, Chu Tinh Việt, tên này như một tên ngốc vậy, chúng ta cũng không được nhảy vào hố lửa. Đường Đường phải tìm một người đàn ông xuất sắc và có thể chăm sóc cho em. Chu Tinh Việt không tốt, nó trẻ hơn em! Kiểu tóc... ừm, chính là kiểu con trai lưu manh, không đáng tin cậy."

Khương Nhược Đường nghiêm túc gật đầu nói: "Em biết!"

Ánh mắt cô lóe lên, chính trực nói: "Em sẽ không bị tên khốn kiếp kia lừa gạt! Anh ấy dám nói bậy bạ như vậy, mưu hại em, em cảm thấy anh ấy còn ăn đòn chưa đủ!"

Cô phồng má, trông rất tức giận!

"Lần sau gặp anh ấy, em đánh chết anh ấy!"

"Được, đánh nó!"

Bé Đường Đường nhìn anh trai nói: "Vậy lần sau anh giúp em bắt anh ấy, em tự đánh."

Tiểu Lang: "Được!"

Anh ấy xoa đầu em gái: "Tùy em đấy!"

Bé Đường Đường: "Hừ, đồ chết tiệt kia!"

Tiểu Lang nhướng mày...

Lời tỏ tình của Chu Tinh Việt không biết là thật hay giả, đương nhiên anh chưa bao giờ nói đùa chuyện như vậy, anh cho rằng là thật, còn hơn cả ngọc, nhưng trong mắt người khác chưa chắc đã như vậy.

Thế nhưng trước khi đi anh lại làm ầm lên, khiến Bé Đường Đường có hơi không đành lòng với anh bị giảm bớt, bây giờ nhắc tới Chu Tinh Việt sẽ nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn thịt người, chỉ biết mắng anh là lưu manh.

Tuy chỉ có Khương Lãng và Khương Nhược Đường biết Chu Tinh Việt nói gì trước khi đi, nhưng những người khác đều lộ ra vẻ mặt "À, vợ chồng trẻ đánh nhau rồi", chuyện này khiến Bé Đường Đường hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải. .

Làm thế nào mà họ phát hiện ra hai người có liên quan?

Rõ ràng là không có.
Chương kế tiếp