Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 23
Chương Hà Hoa vẫn chưa tới tìm Hứa Phần Dương gây phiền toái!

Thằng ba Khương Thành nhà bà lại có được hảo cảm mọi người thêm lần nữa, vì sao ư?

Sáng sớm lúc làm việc, đại đội trưởng tới trao đổi về chuyện hoa màu, cũng không biết thế nào ,mà lan sang chuyện hoa quả.

Khương Thành lập tức nhắc tới cây hạnh ở Tây Sơn, anh nói: “Tối hôm qua vợ chồng tôi và thằng út lên núi nhặt củi, kết quả nhìn thấy một cây hạnh sai trĩu quả, thật sự rất nhiều! Đáng tiếc củi nhặt sắp đầy rổ nên không đựng được mấy quả hạnh nữa.”

Đại đội trưởng lập tức nhìn về phía Khương Thành, ánh mắt như ánh lửa cháy bỏng: “Còn có nữa hả?”

Khương Thành ra vẻ đương nhiên: “Đương nhiên còn chứ, đại đội trưởng nghĩ tôi nói láo hả! Nếu không ông đến nhà tôi xem thử đi, lúc đó nhà tôi thật sự không hái bao nhiêu cả, vẫn còn nhiều lắm đấy. Hay tôi dẫn mọi người đi hái nhé? Không gần lắm, nhưng cũng không quá xa, không đến nhà ông ngoại chúng tôi trước kia đâu!”

Đại đội trưởng thật sự không ngờ Khương Thành có thể nói vậy, ông ta vội mượn con lừa của Pha Hà: “Được đấy. Bây giờ đi luôn! Dù sao cũng không phải chỉ mình đội chúng ta ở gần Tây Sơn, để người ta giành trước thì còn gì nữa chứ! Cậu chưa hái vội, nhưng người khác chưa chắc đã chờ đâu!”

Khương Thành cũng vội gật đầu: “Vậy đi luôn nhé!”

Đại đội trưởng nhanh chóng đến đón người, vừa nghe nói có quả hạnh, hai mắt mọi người đều lập tức phát sáng!

Đại đội trưởng: “Dù sao lên núi cũng không an toàn, phụ nữ đừng đi. Cứ cử mấy người đi trước, đến khi về không quan tâm nhiều hay ít, chia cho mỗi người nếm một quả cũng hơn để đội khác được lợi.”

Khương Thành dường như nghĩ đến chuyện gì đó, đột nhiên nói: “Hay là tôi không đi nữa, để em trai tôi và thanh niên trí thức lên núi hái hạnh đi.”

Giọng nói anh lúc này hơi nhỏ lại: “Dù sao bọn họ cũng chẳng làm được mấy việc đồng áng.”

Đại đội trưởng bắt đầu trầm mặc: “…” Lời này của cậu, tôi thật sự không phản bác nổi!

Ông ta gật gật đầu, vỗ vai Khương Thành nói to: “Cậu nói đúng!”

Khương Lâm lười biếng đang ngủ như chết ở nhà cứ như vậy bị kéo đi, anh ấy cười trong đau khổ cùng đại đội trường và một cậu thanh niên trí thức cùng nhau lên núi.

Một người có quan hệ không tồi với Khương Thành hỏi: “Sao cậu không đi, tự dưng để bọn họ đi thế? Cậu nhìn mấy người kia đi, nước tiểu còn đọng nơi quần, nhìn là biết chẳng làm nên trò trống gì rồi.”

Khương Thành: “Để bọn họ ở lại làm việc cũng không được, kéo dài việc, vậy không bằng để mấy người này lên núi. Đừng nghĩ đến chuyện ăn vụng hay nhác nhớn không muốn làm, có đại đội trưởng đi theo đấy! Không hái xong đại đội trưởng sẽ không để bọn họ xuống núi đâu.”

Lời này cũng có… lý đấy nhỉ!

Mọi người cuối cùng cũng hiểu, lập tức giơ ngón tay cái lên!

Tuy vẫn chưa nhìn đến quả hạnh, nhưng trên mặt mọi người đã cười tươi với Khương Thành hơn mấy phần, những người liên quan đến lão Khương cũng hiếm khi được người ta niềm nở. Cứ nghĩ đi, nếu mình phát hiện ra ở đó có cây hạnh, vậy không nhất định phải thông báo với mọi người!

Mấy người nhà họ Khương tuy trên mặt đang cười thật tươi, nhưng nụ cười kia lại vô cùng chua xót. Đặc biệt là Vương Xảo, cô ấy nghĩ, nếu chú em không nói ra, vậy cấy kia chẳng phải là của nhà mình sao! Còn bây giờ, ôi trời. Hời! Đau lòng muốn ngất xỉu!

Vương Xảo lén muốn nói thầm với lão tam một câu, nhưng mẹ chồng mình lại đưa ánh mắt như hổ rình mồi lên trên người mình, cô ấy căn bản không dám đi tìm lão tam nữa. Chuyện này khác gì đi tìm chết đâu!

“Chị dâu, chị nói sao lão tam lão tứ lại không thương lượng với tôi chứ, chị nói xem…” Cô ấy vừa thầm nói, lúc này đã thấy Chương Thải Hồng trừng mắt nhìn mình, hổ vội vàng nói: “Chúng ta phân gia rồi! Tìm cô thương lượng làm gì?”

Vương Xảo: “…”

Tim tôi đau nhưng tôi không nói!

Ánh nắng buổi sáng thoải mái dễ chịu, ngoài mấy người nhà họ Khương cảm thấy hơi tiếc nuối ra, những người khác đều vì mấy quả hạnh chưa cầm được tận tay mà vô cùng vui sướng, làm việc cũng gắng sức hơn rất nhiều.

Đang lúc mọi người hưng phấn làm việc, lúc này liền nghe thấy có người gọi: “Anh!”

Chỉ một tiếng “Anh” thôi mà đã có bao người đồng loạt ngẩng đầu nhìn qua, áo sơ mi bông đạp xe đạp, một chân chạm đất vẫy tay về phía này: “Anh!”

Khương Thành giả vờ kinh ngạc: “Sao cậu lại tới nữa thế?”

Lão Hoa: “Hôm qua lúc em tới chẳng phải cũng nhìn thấy nhà anh nghèo rớt mùng tơi rồi sao? Hôm nay cho anh chút lương thực thôi!”

Giọng nói của anh ta không nhỏ, xung quanh đều lập tức lặng ngắt như tờ.

Rõ ràng là chuyện tốt, sao lại nói khó nghe như thế chứ!

Khương Thành: “Cậu cứ giữ lại cho nhà mình ăn đi!”

Lão Hoa phối hợp một cách hài hòa: “Cho anh mấy thứ này thì nhà em cũng không bị đói, còn nhà anh lại không giống vậy!”

Người cách lão Hoa gần nhất đúng là thím Mã, bà ta không nhịn được hỏi: “Ai u cậu lấy nhiều đồ như thế, vợ cậu không nói gì hết hả!”

Lão Hoa kỳ quái nhìn bà thím này, nói: “Tôi vẫn chưa kết hôn, một người ăn no cả nhà không đói, mấy thứ này chẳng là gì cả.”

“Á, chưa kết hôn?” Trông già dặn thế kia rồi cơ mà!

“Vậy cha mẹ cậu…”

Lão Hoa xua tay, không thèm để ý: “Tôi có công việc mà, chẳng thiếu chút đồ ăn này, cha tôi mẹ tôi anh tôi chị dâu tôi chị tôi anh rể tôi đều là công nhân, cũng chẳng thiếu mấy thứ này! Mà bà cũng quản rộng thật đấy! Năm đó còn trong bộ đội, anh ấy đã cứu tôi một mạng đấy! Bây giờ tôi mang tới chút lương thực có là gì? Anh, mau tới đâu nào! Anh không về sao em đến nhà anh được, mau lên!”

Khương Thành thả cuốc xuống, cau mày nói: “Tôi về nhà một chuyến.”

Anh nói với người bên cạnh một chút, sau đó quay đầu đi theo lão Hoa.

Lúc này có người bình tĩnh nói: “Xe đạp!!!”

Trong đội của bọn họ không đến một trăm hộ, cùng lắm cũng chỉ năm trăm người, ấy vậy mà chỉ có năm chiếc xe đạp. Ngoài nhà trưởng thôn một cái, còn lại đều là những người trong nhà giàu có! Lúc này nghĩ đến thằng cha kia… sao mệnh của người ta tốt thế chứ!

Cả nhà đều là công nhân?

Đúng là số trời độ mà!

Mọi người đang ồn ào bàn tán, Vương Xảo cũng hưng phấn chạy đến trước mặt mẹ chồng, nói: “Mẹ, con cũng đi xem chút nhé?”

Chương Hà Hoa cười ha, nói: “Cô thì có chuyện đếch gì?”

Vương Xảo: “…”

Cái cuốc trong tay bà phập xuống đất một cái, nghiêm giọng nói: “Đều an phận chút cho tôi!”

Mấy người nhà họ Khương lập tức yên tĩnh như gà, vùi đầu tiếp tục làm việc. Đừng nói đến nhà họ Khương, mọi người bị dâm uy của Chương Hà Hoa dọa sợ run người cũng cúi đầu bắt đầu liều mạng làm việc, sợ bị mụ già này xé xác ra!

Dù sao, Khương Thành cũng không phải một người thích lén lút, lần anof về cũng nói trước, cũng đừng nên săm soi quá người ta ngại!

Mà lúc này, Khương Thành và lão Hoa đã chạy về nhà, lão Hoa vỗ ngực nói: “Anh, thế nào? Em phối hợp cũng ra gì đấy nhỉ?”

Ở nông thôn tuy lương thực rất quý giá, nhưng chẳng có ai nghe thấy người ta có nhiều mà đỏ mắt cả, vậy nên hai người mới không sợ nói ra! Nhưng nếu có mấy đồ quý hiếm như radio hay máy may, đây mới thật sự là chuyện lớn! Cũng có thể khiến người ta ghen tỵ đến đỏ mắt!

Hai người cùng nhau vào nhà, Đường Diệu và hao bé con cũng không đi đâu, lão Hoa cười: “Bé Đường Đường, chú lại tới rồi này!”

Bé Đường Đường nhẹ nhàng nói: “Chào Lão Hoa thúc thúc ạ.”

Lão Hoa bế cô bé lên, nói: “Ai ui bé ngoan này, đáng yêu thật đấy!”

Rất nhanh sau đó, anh ấy đã buông Bé Đường Đường xuống: “Nào, để chú lấy đồ đã.”

Anh ta đưa một túi bột ngô vào trong phòng, Đường Diệu chỉ huy hai bé con: “Các con vào trong viện xem có người nào đứng bên ngoài nhìn lén không đi.”

Tiểu Lang và Bé Đường Đường lập tức tuân lệnh, vèo vèo xông ra ngoài như pháo nhỏ.

Lão Hoa tiếp tục mở sọt ra: “Chỗ gạo và mì này khoảng hai cân rưỡi; hai bình sữa mạch nha, còn có một túi kẹo sữa đại bạch thỏ, một gói kẹo trái cây thập cẩm, một bao gạo nếp, một túi tai mèo, đây có sáu hộp thịt hộp. Còn thêm hai bình trà tráng men, còn vòng hoa này để cô bé thắt bím đuôi sam này.”

Vợ chồng Khương Thành hai mặt nhìn nhau, thật sự không ai nghĩ anh ta lại đưa đến nhiều như vậy, lúc này có chút ngại ngùng.

Khương Thành: “Cậu thế này…”

Còn chưa nói xong, lão Hoa đã vội cắt ngang: “Những thứ này cộng lại cũng hết 50 đồng, em thật sự không lỗ đâu! Nếu em đến tiệm thuốc bắc mua, chắc chắn sẽ mất nhiều tiền hơn nữa. Hiện tại chẳng qua cũng chỉ cầm mấy thứ này đến, hơn nữa đống đồ này còn được giảm giá, em có hại chỗ nào đâu?”

Khương Thành nhìn đống đồ kia một cái, nếu tính riêng từng cái chắc chắn sẽ nhiều hơn, không phải chỉ năm mươi đồng thôi đâu.

Nhưng lão Hoa đã nói mình được giảm giá, vậy Khương Thành cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

Lão Hoa: “Anh, không phải anh nói lên núi kiếm chút gì đó sao? Tình hình sao rồi?”

Khương Thành không dám để mấy thứ đồ kia trong viện, anh đều bỏ hết trong phòng, nói: “Là mấy thứ kia đấy.”

Lão Hoa: “!!!”

Anh ta khiếp sợ ngẩng đầu, nói: “Anh, anh lại giết lừa nhà ai đấy?”

Vô cùng kích động: “Có câu trên trời thịt rồng, mặt đất thịt lừa, đây là đồ tốt đấy!”

Khương Thành: “Lừa hoang!”

Lão Hoa: “Lừa hoang cũng là lừa mà!”

Vui muốn chết: “Anh, anh đúng là ngôi sao may mắn của em! Anh lợi hại thế này, sao trước kia lại thảm thế!”

Nghe anh ta nói vậy, Khương Thành cũng không vội nói vợ mình có khả năng này. Đây không phải chủ nghĩa đàn ông, chủ yếu vì anh sợ truyền ra ngoài, người ta nói đi nói lại sẽ gây rắc rối. Anh chỉ nói: “Từ lợi hại này này tôi không dám nhận đâu! Thứ nhất trên núi rất nguy hiểm; thứ hai, ai biết người ta muốn làm gì mình chứ! Hôm qua tôi bị người khác theo dõi đấy.”

Nghe anh nói vậy, lão Hoa lập tức nghiêm túc hơn hẳn: “Chắc không sao nhỉ?”

Khương Thành: “Lần này có lẽ không sao, chẳng qua có lần này sẽ có lần tiếp theo. Tôi phải nghỉ mấy ngày mới được, tránh để người ta nghi ngờ!”

Lão Hoa gật đầu: “Chú ý sẽ giữ được thuyền vạn năm, anh làm thế là đúng!”

Khương Thành lại nói: “Lần này vì quá đột ngột nên tôi chỉ chặt lừa ra từng miếng qua loa, không xử lí cẩn thận như thịt heo lần trước.

Đầu lừa vẫn còn ở đây, cậu xem này …”

Anh không dám tạo ra động tĩnh quá lớn!

Lão Hoa: “Không sao không sao, không có gì phải lo lắng hết, để em tự làm cũng được! Nhưng chưa cắt xẻo cẩn thận, vậy giá không được cao lắm đâu…”

Khương Thành: “Chuyện này tôi hiểu.”

Lão Hoa: “Vậy đi, em trả anh hai cân hai hào rưỡi, anh đừng trách em, thịt lừa chủ yếu ít thịt nhiều xương, cũng không phải chỉ có mình em bán. Nếu chỉ của mình em, vậy sao cũng được hết.”

Khương Thành cười, nói: “Tôi đương nhiên biết đạo lý này, nhà tôi cũng không có ý kiến gì.”

“Em ước lượng cũng phải đúng đến tám chín phần. Con lừa này chắc cũng nặng phải tám mươi lăm chín mươi cân đấy.”

Khương Thành: “Vậy tính tám mươi lăm cân nhé! Với lại có thêm gà và thỏ nữa, tổng cộng năm mươi lăm đồng rưỡi, cậu đưa tôi năm mươi đồng là được!”

Lão Hoa cười: “Nào có chuyện tính số lẻ như anh chứ!

Hai người trao đổi chuyện mua bán này trong phòng, Đường Diệu đi ra ngoài sân, mấy chuyện này cô biết thế là được. Không lâu sau, lão Hoa cũng đi ra ngoài. Anh ta treo cả đống đồ ở trước và sau xe, trên người cũng ôm theo một cái, Khương Thành: “Anh dẫn cậu ấy ra khỏi đại đội nhé.”

Đường Diệu gật đầu.

Khương Thành cùng lão Hoa đi vòng qua đám người, rất nhanh đã ra khỏi đại đội. Dọc theo đường đi thật ra không gặp ai hết, dù sao những người những người tinh ý trong đội cũng đã bị Khương Thành “đuổi khéo” lên trên núi. Ra đến cửa thôn, lão Hoa chuẩn bị đạp xe đi, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó nên quay đầu lại nói: “Chuyện đó, khụ khụ.”

Ánh mắt lão Hoa lúc này hơi lóe lên, thấp giọng: “Cái đó, vẫn còn chứ?”

Khương Thành: “Cái nào cơ?”

Sao anh không hiểu nhỉ?

Lão Hoa chớp chớp mắt ám chỉ, Khương Thành: “?”

Vẫn không hiểu!

Lão Hoa nháy mắt ám chỉ nhưng không được, hạ giọng, nói: “Lừa, khụ khụ khụ, trứng, vẫn còn chứ?”

Khương Thành lập tức một lời khó nói hết: “…”

Anh lặng lẽ nhìn lão Hoa, nói: “Vẫn còn, tôi cũng không ham hố cắt cái đó làm gì.”

Lão Hoa thỏa mãn, anh ta mỉm cười: “Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi!”

Khương Thành: “…”

Lão Hoa hưng phấn làm mặt quỷ: “Nghe nói, ăn chỗ nào bổ chỗ đó!”

Khương Thành cạn lời hơn nửa ngày, cuối cùng cũng nói: “Chó độc thân như cậu dùng được không đấy?”

Ngeh anh nói thế, lão Hoa lập tức cảm thấy không hài lòng, nói: “Sao em không dùng được chứ? Tuy chưa kết hôn anh ông đây có rất nhiều tiền đấy, chẳng lẽ không thể tìm vài cô em được à?”

Khương Thành xua tay: “Cậu cút nhanh đi, kiềm chế chút, đừng vì ham hố quá mà sa đọa quá đấy.”

Lão Hoa: “…Chân tình của anh đâu?”

Khương Thành lại tiếp tục xua tay: “Đi đi đi, cẩn thận một chút, đi nhanh đi.”

Sau khi đuổi mặt hàng này đi, Khương Thành yên lặng nhìn trời, đột nhiên vỗ đùi một cái, anh cảm thấy mình không nên đưa thứ hàng đó cho lão Hoa! Anh còn dùng nhiều gấp mấy lần lão Hoa độc thân suốt ngày kia! Khương Thành tiếc nuối về nhà, cảm thấy tự dưng mất toi một cơ hội bổ trứng!

Bước đến cửa nhà liền nhìn thấy ba mẹ con đang ở trong sân!

Anh nói: “Sao mẹ con không vào?”

Đường Diệu nở nụ cười dịu dàng: “Chờ anh đấy!”

Khương Thành: “Anh không sao mà. Hai con cứ chơi trong sân nhé, cha muốn nói với mẹ ít câu!”

Tiểu Lang: “Vâng ạ.”

Bé Đường Đường: “…Dạ.”

Hai bé con lại bị cho ra rìa nữa rồi!

Khương Thành vừa vào phòng đã đưa năm mươi lăm đồng cho Đường Diệu, nói: “Anh nói lấy năm mươi cho tròn nhưng cậu ấy không đồng ý. Cuối cùng bớt năm xu, anh nghĩ năm đồng này cứ đưa cho lão tứ đi.”

Đường Diệu: “Được ạ.”

Cô lấy bốn mươi đồng, trước đó sáu mươi đồng nữa là thành một trăm. Đường Diệu lại tiếp tục cất đi, trong lòng kích động muốn chết. Số tiền tiết kiệm của nhà cô đã vượt quá ba chữ số rồi, bây giờ nhà cô là hộ có trên trăm đồng rồi đấy! Cô cười không khép được miệng, lấy mười đồng còn lại bỏ vào trong túi quần áo không có mụn vá, quay đầu: “Để bọn nhóc vào đi anh.”

Đường Diệu lấy gạo, mì, đồ hộp và sữa mạch ra để trước mặt bọn nhóc, cô nói: “Bắt đầu từ sáng mai, bữa sáng của các con sẽ có thêm một chén sữa mạch nha.”

Hai bé con không thể tin được trợn tròn mắt, bọn nhóc vẫn chưa được uống sữa mạch nha bao giờ đâu!

Là sữa mạch nha muốn mua cũng không được, thơm thơm ngòn ngọt, uống rất ngon trong truyền thuyết đấy!

“Cho chúng con uống hết sao ạ? Cha mẹ không để đổi tiền hả?” Tiểu Lang thật cẩn thận hỏi, cậu bé không vô tâm vô phế như em gái mình, nhận thức của nhóc vẫn dừng lại ở “Nhà mình cực nghèo”, chưa thoát ra được đâu!

“Đương nhiên để lại cho các con uống rồi, nếu hai đứa thích, đợi khi uống hết mấy bình sữa mạch này của lão Hoa thúc thúc, mẹ sẽ đến Cung Tiêu Xã mua cho các con!”

Tiểu Lang khiếp sợ hỏi: “Nhà chúng ta đã khá giả đến mức mua được sữa mạch nha rồi cơ ạ?”

Đường Diệu vừa chua xót vừa cảm thấy ấm áp, cô cúi đầu hôn một cái trên mặt con trai: “Mặc kệ nhà mình nghèo hay có tiền, việc đầu tiên chúng ta cần làm là để ý đến sức khỏe, đúng không nào? Cũng như trước kia mẹ bị bệnh, uống thuốc lãng phí rất nhiều tiền, đúng không nào? Vậy chúng ta cứ dùng tiền uống thuốc kia để ăn những thứ thật ngon trước! Bồi bổ cơ thể khỏe mạnh hơn, các con nói chuyện nào hợp lí hơn? Nếu phải tiêu số tiền như nhau, vậy các con nói uống thuốc tốt hơn hay ăn thịt tốt hơn?”

Tuy Tiểu Lang không hiểu mấy chuyện lớn lao, nhưng những thứ mẹ nói cậu bé đều hiểu cả, cao giọng nói: “Ăn thịt tốt hơn ạ!”

Đường Diệu gật đầu: “Đúng là vậy đấy!”

Tiểu Lang cực kỳ vui mừng, kéo lấy em gái: “Muội muội, sau này chúng ta có thể được ăn nhiều thứ ngon!”

Bé Đường Đường gật đầu, cô bé cũng mơ màng biết được một chuyện, nhà mình có thể được ăn thịt đó! Bởi vì mẹ cô bé là người lợi hại nhất trên đời!

Cô bé cười tủm tỉm: “Anh trai nói rất đúng!”

Khương Thành: “Anh đi làm việc trước đây! À đúng rồi, bao đường thập cẩm kia cho mẹ được không? Nhà mình cũng có không ít đường, với lại cũng nên cho mẹ một chút đồ tốt …”

Đường Diệu cười: “Em biết chứ, anh không cần giải thích đâu, đạo lý này em hiểu mà, anh cứ nói người ta, đàn ông đàn ang gì mà dong dài thế.”

Khương Thành nhìn Đường Diệu một cái thật sâu, ý anh vô cùng rõ ràng — anh có phải đàn ông hay không, chẳng phải em là người hiểu rõ nhất sao?

Đường Diệu đẩy anh: “Anh đi làm việc, đi làm việc đi! Đừng ở nhà cãi bướng với em nữa.”

Khương Thành bật cười đi ra ngoài. Anh cũng không thể ở nhà quá lâu được, từ lúc về đến giờ đã hơn một tiếng, nếu kéo dài nữa cũng không phải chuyện gì tốt. Khương Thành vội chạy đến chỗ lúc sáng. Mọi người làm việc nhưng cũng không quên bát quái, lúc này nhao nhao tò mò hỏi, Khương Thành: “Chỉ là đồ ăn thôi.” Không nói thêm gì nữa. Có mấy đại nương vừa nghe thấy gia đình thần kia toàn là công nhân, lúc này trong lòng bắt đầu hơi rung động, cũng cân nhắc đến con gái nhà mình nên chạy vội lại hỏi. Khương Thành không ngờ lại gây ra mấy chuyện phiền toái này, anh nói: “Nghe nói đã nhắm khắp nơi rồi, điều kiện gia đình người ta rất tốt, những người được giới thiệu đều là công nhân trong huyện thôi.”

Vừa nghe nói thế, những người có tâm tư lập tức trở nên ỉu xìu!

Tất nhiên cũng có người chưa từ bỏ ý định.

Chương Hà Hoa phập cuốc xuống, trực tiếp mắng: “Rốt cuộc mấy người có chút tự trọng nào không hả?

Nhà mình thế nào còn không biết hả, hừ, đã thế còn nghĩ tới chuyện muốn làm thân với gia đình toàn công nhân trên trấn! Không nói đến việc người ta có coi trọng mình không, cha mẹ cậu ấy mà biết mấy người giới thiệu mấy đứa con gái nông thôn không có công ăn việc làm cho con trai mình, chắc họ đến phá nhà mấy người luôn đấy! Các người không có việc gì làm thì cũng đừng hố con trai tôi! Thời buổi này đúng là, trẻ con đứa nào cũng tốt, còn cha mẹ toàn mấy thứ gì đâu!”

Vừa mắng xong mấy câu, lúc này trên mặt mấy người trẻ tuổi đứng đây cũng chẳng hiện vẻ khó coi, còn mấy mấy thím mấy bà lại đỏ như đít khỉ.

Đây là cọp cái Chương Hà Hoa của thôn Hướng Dương, lúc này mấy người kia không dám hó hé hay phản bác nửa lời. Ngay cả bà Đào hiếu chiến không bở bang gì cũng không phải đối thủ của bà cơ mà! Tất cả mọi người đều bị nghiền áp, không trêu được, thật sự không trêu được đâu!

Quả nhiên, Chương Hà Hoa vừa mở miệng, lúc này hiện trường lập tức an tĩnh. Mọi người đề vội cúi đầu cúi cổ bắt đầu làm việc, đến giữa trưa mà những người tập trung đi hái hạnh vẫn chưa xuống núi, còn mọi người đều kết thúc công việc về nhà ăn cơm.

Khương Thành nói: “Mẹ, cơm nước xong mẹ đến nhà con nhé.”

Chương Hà Hoa: “Được.”

Lại tiếp tục chuyện này, vốn Đường Diệu còn lo chút lương thực trong nhà không đủ ăn, cuối cùng không ngờ sau khi mình vừa đổi được kha khá, lão Hoa lại đưa đến thêm một đống. Chỉ mấy túi bột ngô kia, cô nghĩ một túi cũng phải ba mươi ba lăm cân đấy.

Khương Thành mua một túi khoảng hai mươi lăm cân, túi này chỉ nhiều hơn chứ không ít Bây giờ lương thực trong nhà đã đủ ăn một thời gian rồi.

Lương thực còn rất nhiều, Đường Diệu không phải người quá tiết kiện nhưng cũng chẳng đến mức ăn uống không tính toán. Trưa hôm qua đã ăn thịt, vậy hôm nay xào vài dĩa rau, còn món chính là bánh bột ngô, lần này không trộn thêm vụn khoai lang.

Người đàn ông cường tráng như Khương Thành có sức ăn rất lớn. trước kia anh không ăn vì sợ tiếc của, bây giờ không ăn vợ sẽ đau lòng, tất nhiên anh cũng phải ăn cho no. Bánh nướng to như bàn tay, anh cũng ăn hết ba cái.

Dù ăn nhiều thế, Khương thành vẫn chưa cảm thấy bụng mình căng đến nứt ra.

Lúc Chương Hà Hoa tới, Đường Diệu đã dọn dẹp xong. Hai vợ chồng đều ở trong sân, Khương Thành làm hàng rào cho gà chích, Đường Diệu làm gỗ gì đó bên cạnh. Còn hai nhãi con ngồi xổm xem gà nhỏ, bàn tán xôn xao xem lúc nào chúng nó đẻ trứng!

Đường Diệu nhìn thấy Chương Hà Hoa trước, lập tức nói: “Mẹ, mẹ tới rồi à.”

Cô nhanh chóng dẫn Chương Hà Hoa vào nhà, nói: “Mẹ, hôm nay lão Hoa tới đây đưa bột ngô, còn có hai cân rưỡi gạo và mì, có thêm …”

Chương Hà Hoa xua tay: “Những việc này con không cần phải nói với mẹ! Đã phân gia rồi, nói chi tiết thế này không cảm thấy phiền sao?

Con bảo mẹ tới đây làm gì!”

Đừng thấy Đường Diệu sức lớn, thật ra cô vẫn rất sợ mẹ chồng đấy.

“Quần lót mẹ làm hôm qua vẫn chưa lấy đi, còn nữa, cái này, anh A Thành nói cho mẹ đấy.”

Một bao kẹo trái cây thập cẩm, còn có một hộp thịt hộp.

Chương Hà Hoa: “Gì thế?”

Bà kinh ngạc ngẩng đầu: “Thịt hộp?”

Đường Diệu gật đầu: “Mẹ nếm thử đi.”

Chương Hà Hoa muốn nói gì đó nhưng chỉ nhếch khóe miệng, cuối cùng không thao thao bất tuyệt như những lần trước, chỉ nói một câu: “Sau này sống cho thật tốt không cần cho bọn mẹ đâu!”

Đường Diệu cười khanh khách, cũng không nghe theo lời này của mẹ! Lúc này Khương Thành đã đi vào nhà, anh không để ý đến chuyện mẹ mình đang ở đây, nhanh chóng nắm lấy tay vợ: “Mẹ, vợ của con thế nào? Có phải vợ con là nàng dâu tốt nhất của mẹ không?”

Chương Hà Hoa: “Anh lăn xa chút cho tôi! Anh lo thành thật vun vén cuộc sống gia đình cho tôi, nếu không tôi sẽ đánh sưng đầu!”

Khương Thành cợt nhả: “Con nói giỡn thôi…”

Chương Hà Hoa: “Cái đồ mất nết nhà mày!”

Khương Thành: “Ha ha ha ha!”

Cả nhà đang nói chuyện liền nghe thấy bước chân truyền đến, Tiểu Hổ nhà Khương Hải chạy đến cửa, kêu lên: “Chú ba, bà nội, chú út đánh nhau với người ta rồi!”

Vừa nghe thấy thế, Chương Hà Hoa và Khương Thành lập tức lao tới: “Chuyện gì vậy?”

Tiểu Hổ: “Nghe nói choảng nhau với một thanh niên trí thức!”

Chương Hà Hoa lập tức rút cây gậy ngoài gian nhà của Khương Thành, nổi giận đùng đùng: “Bà đây cũng muốn xem là thằng chó chết nào dám ăn hiếp thằng út nhà bà đấy!”

Không nói hai lời liền xông ra ngoài!

Chương kế tiếp