Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 22
Trong nhà Đường Diệu có nuôi gà!

Hai con gà chíp nho nhỏ, lông xù trông vô cùng đáng yêu.

Ngoài chuyện này ra, Khương Thành còn đổi được ba túi bột ngô, mỗi túi tầm hai mươi lăm cân. Nhiều thế nhưng Khương Thành cũng chỉ mất năm đồng, mới đầu trong tay anh có sáu đồng, lúc này chỉ còn lại một. Hôm nay hai người chi không ít tiền, nói trắng ra thì là tiêu như phá của.

Nhưng hai vợ chồng lại vô cùng vui vẻ.

Cuộc sống của nhà cô càng ngày càng tốt.

Nghe nói tam phòng nuôi gà, hai nhà đại phòng và nhị phòng cũng đến xem nháo nhiệt. Đưương nhiên cũng vì nghe nói nhà cô có khách, muốn xem “vải” trong truyền thuyết kia là thế nào. Phụ nữ là thế đấy, vừa thấy vải vóc là chân sững lại không bước nổi, thật sự bọn họ rất muốn có một tấm nhỏ, nhưng lại không nghĩ chỉ thế thôi cũng mất rất nhiều tiền.

Chương Hà Hoa là một người tinh ý, lập tức hỏi: “Đây đều là đồ người ta cho hả?”

Rõ ràng bà không tin.

Khương Thành: “Đương nhiên không phải.”

Khương Thành lấy túi kẹo ra, chia ra bảy phần rồi giao Tiểu Miêu: “Cháu đi ra ngoài chia cho anh em đi, mỗi đứa một cái nhé.” Sau khi dỗ bọn nhóc đi ra ngoài, Khương Thành nói. Anh nói với người ngoài kiểu khác, còn với người trong nhà lại khác hẳn.

Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía anh, Khương Thành đè thấp giọng: “Thật ra vải này do bọn con đổi đấy.”

Anh chỉ đơn giản nói: “Chắc mọi người cũng biết Bé Đường Đường bị rắn dọa khóc đúng không? Con rắn kia rất lớn, chiến hữu kia của con lại nhìn trúng mật rắn, vậy nên con mới dùng nó để đổi đống vải này. Không chỉ thế, cậu ấy còn nói bọn con lỗ nên ngày mai muốn đưa vài thứ tới nữa.”

Lúc này bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, một lúc lâu sau, Khương Lão Khờ nuốt nước miếng, nói: “Đó là rắn đấy, là vàng thật giá thật đấy!”

Khương Thành: “Cậu ấy nói mật rắn trên trấn bán cũng được năm mươi đồng…”

“Chú nói bao nhiêu cơ!!!!” Vương Xảo thét chói tai, không thể tin nổi: “Bao nhiêu, bao nhiêu cơ?”

Chương Hà Hoa liếc mắt nhìn cô ấy một cái, khí thế của Vương Xảo lập tức tan biến mất tiêu, gục đầu uống bả vai, vừa buồn bã vừa ngập tràn hy vọng nhìn Khương Thành.

Khương Thành bình tĩnh: “Năm mươi đồng.”

Cả nhà nhà họ Khương thật sự sắp ngất tới nơi rồi, bọn họ nào biết thời buổi này rắn còn đắt hơn cả người chứ! Một người sống sờ sờ như bọn họ, xách ra ngoài bán đều bán chưa chắc đã được năm mươi đồng đâu! Nhà nghèo muốn cưới vợ cũng không cần năm mươi đồng!

Đừng nói năm mươi, mười đồng cũng chẳng đến!

Vậy nên lúc này mọi người đều cảm thấy tam quan của mình bị đảo lộn, cả người đều xoay mòng mòng.

Anh tiếp tục nói: “Tuy thứ này có giá năm mươi đồng, nhưng buôn bán với mấy cửa tiệm của nhà nước, thật sự trong lòng con cũng chẳng an tâm. Đúng lúc người chiến hữu kia rất cần, vậy nên con giao cho cậu ấy luôn, không nhắc đến tiền, chỉ trao đổi thôi. Mặc dù đây không phải là cách lợi nhất, nhưng lại rất an toàn, mọi người nói đúng không.”

Khương lão nhị Khương Hải điên cuồng gật đầu: “An toàn là được, may mà vẫn an toàn!”

Khương Thành: “Con khẳng định mình nói thật với người nhà mình, một chút cũng chẳng giấu diếm. Nhưng mấy lời này không thể ra ngoài nói lung tung được, ai biết lỡ có người đau ghét ghen tỵ thì sao! Bà Đào kia vẫn lén la lén lút bới lông tìm vết nhà mình kìa!”

Đúng là gừng càng già càng cay, quả nhiên Chương Hà Hoa là người đầu tiên phản ứng lại. Ánh mắt bà như lang như sói quét một vòng xung quanh: “Bọn nhóc không biết cũng thôi, nhưng mấy người lớn xác như chúng mày đều đã biết, nếu ai dám ra ngoài nói lung tung hay tiết lộ chút sơ hở nào, bà đây sẽ băm chúng mày cho chó ăn hết!”

Tất cả mọi người đều gật đầu lia lịa, không ai dám hó hé một lời.

Khương Thành nhấp môi, đây cũng là lí do anh dám nói với người trong nhà. Anh biết mẹ nhất định có thể quản được mọi người.

Chương Hà Hoa lại nói tiếp: “Chúng mày cũng đừng có suy nghĩ thà cần tiền hơn mạng, nghe người ta nói thứ này đáng giá liền đi bắt nghe chưa? Có mạng mới kiếm được tiền, mất mạng lại phải tiêu thêm tiền. Nếu chỉ mật đã có giá trị cao như thế, chắc chắn không phải rắn nhỏ đâu.”

Khương Thành: “Đúng vậy, to bằng nắm tay.”

Chương Hà Hoa quát một tiếng, nói: “Chúng mày xem đi! Rắn to chà bá như thế, chúng mày gặp có dám giết không? Nếu là thật sự có độc thì tính sao?

Tóm lại tao chỉ muốn nói cho mấy đứa hiểu, có thể kiếm tiền, nhưng người phải giữ được mạng trước! Nếu đã muốn tiền không cần mạng… Ha ha! Mấy đứa tụi bây không sống được nữa, nhưng người khác sẽ cầm tiền mua mạng của chúng mày để cưới vợ con chúng mày đấy! Mấy đứa chúng bây cũng thế đấy, nếu mấy người không muốn sống nữa, vậy mấy ả đàn bà khác sẽ cầm tiềm chúng mày phải trả giá bằng mạng để ngủ với đàn ông của chúng mày, suốt ngày đánh đập con cái mày nữa!”

Khuôn mặt mọi người lập tức nhăn lại như màu đất.

Nhất là Vương Xảo rục rịch động lòng lúc này đã co lại thành con chim cút!

Chương Hà Hoa đã phát uy, những người khác đều nghe lời răm ráp!

Khương Thành: “Mẹ, đêm nay mẹ ở chỗ con được không? Tay nghề của vợ con không giỏi lắm, nên muốn mẹ tư vấn mấy chuyện vải vóc này một chút.”

Lúc này trông nay vô cùng nghiêm túc, nếu không phải bà là mẹ ruột đi guốc trong bụng, nói không chừng cũng bị anh lừa tin sái cổ.

Chương Hà Hoa bình tĩnh nói: “Được.”

Những người khác đưa đôi mắt thèm thuồng nhìn đống vải kia, không dám nói gì nữa, lúc này đều đi ra ngoài.

Khương Lão Khờ nhìn hai con gà nhỏ xíu trong viện, nói: “Bên này phải làm thêm một hàng rào nhỏ, nếu không lỡ gà chạy lung tung, đâu cũng thấy phân gà.”

Khương Lâm tự động xin ra trận: “Để lát nữa con làm cho tam ca.”

Mọi người đều kinh ngạc nhìn anh ấy, trời đất, tên lười như quỷ này cũng có ngày chủ động xin làm việc á?

Khương Lâm giận: “Nhìn gì mà nhìn chứ! Em không thể làm việc hả? Hôm nay không làm xong, em sẽ không về ngủ đâu!”

Đại phòng và nhị phòng: “…Ha ha.”

Thấy mọi người ai về nhà nấy, Khương Thành mới nói: “Mẹ, tối nay con định dẫn vợ và thằng út lên núi một chuyến, mẹ ở đây trông coi nhà giúp con nhé. Hai bé con vẫn quá nhỏ, trong nhà cũng có chút tài sản nên con không yên tâm lắm.”

Chương Hà Hoa: “Mẹ biết mà.”

Bà nói: “Được rồi, các con đi sớm về sớm, đừng có lơ là, nhớ chú ý an toàn đấy. Vẫn là câu nói kia, mạng không còn, tiền sẽ vào tay người khác.”

Khương Thành cười: “Con hiểu mà.”

Đường Diệu cũng vội nói: “Mẹ, tấm vài màu xám này rất mềm mại, chỉ bị rút ra cũng nhiều, con thấy không làm được những cái khác đâu.

Con nghĩ không biết mẹ có thể may thành quần lót cho anh A Thành không, kĩ năng may vá của con không tốt lắm.”

Cô biết làm, nhưng tay nghề lại không tốt lắm. Của mình chắp chắp vá vá còn được, chứ cô thật sự không muốn người đàn ông của mình phải mặc những thứ như thế.

Dù sao mấy năm rồi anh chưa từng mặc đồ mới, bây giờ chỉ có hai cái, cũng gần nứt ra đến nơi rồi!

Chuyện lần này không thể nhờ chị dâu cả được, để chị dâu may quần lót cho em chồng, thật sự quá kì cục rồi! Còn mẹ ruột thì lại khác!

Cô mở miếng vải kia ra cho Chương Hà Hoa xem, nói: “Con nghĩ rồi, làm cho anh A Thành ba cái mới. Tiểu Lang và Bé Đường Đường mỗi đứa một cái, hai đứa còn nhỏ, mỗi ngày cũng một lớn, làm nhiều đến lúc đó cao hơn lại mặc không được. Với lại làm thêm cho cha mẹ và con mỗi người hai cái, mẹ xem có đủ không?”

Chương Hà Hoa trừng mắt, nói: “Bọn mẹ dùng thế nào được?”

Khương Thành cười ha ha: “Chắc chắn được rồi! Nếu mẹ không lấy, con sẽ đau lòng lắm đấy.”

Chương Hà Hoa cũng bị con trai chọc cười: “Đồ quỷ nhà mày, cha và mẹ không cần đến hai cái đâu.”

Bà nghĩ ngợi một lát, nói: “A Thành bốn cái, Đường Diệu con một cái, mẹ và cha mỗi người một cái, hai bé con cũng mỗi đứa một cái.

Tấm vải này chắc đủ đấy.”

Bà vung tay lên: “Được rồi, mẹ quyết định rồi, các con cứ suy xét chuyện lên núi đi!”

Vừa nghe đã biết bà muốn đuổi con dâu và con trai ra ngoài, hai người liếc nhau, mỉm cười bước ra ngoài, bọn nhóc lúc nãy còn chơi trong sân cũng đã giải tán. Mấy nhóc con nhà đại phòng nhị phòng đều theo cha mẹ về nhà.

Hai bé con Tiểu Lang và Bé Đường Đường ngồi trên ghế đẩu nhỏ nhìn chú nhỏ làm hàng rào, không thể không nói ông chú này thật sự là một người chẳng có tác dụng gì! Nghiên cứu một lúc lâu rồi mà còn chưa ra hồn!

Khương Lâm ngẩng đầu nhìn anh chị bước ra ngoài, lập tức vui vẻ kêu lên: “Tam ca!”

Thật ra không phải anh ấy lười đâu, chẳng qua chỉ không thích làm việc ngoài đồng. Thà tình nguyện đi đại đội năm tìm anh họ lên núi cũng chẳng muốn làm việc như thế.

Bây giờ anh chị đồng ý mang mình lên núi cùng, chuyện này không còn gì tốt bằng.

Không nói cũng biết anh ấy vui đến nhường nào.

Khương Thành: “Tiểu Lang, con và em gái ở nhà cùng bà nội nhé, cha mẹ và chú nhỏ lên núi nhặt củi về nhen lửa, kiếm thêm ít nhánh cây về làm hàng rào cho gà nhỏ.”

Hai bé con gật đầu lia lịa.

Thấy mọi người đều cầm rổ đi ra ngoài, Tiểu Lang nhấp môi, lông mày nhíu chặt lại.

“Anh, anh sao thế?”

Bé Đường Đường chọc chọc bả vai anh trai, vẻ mặt tò mò hỏi.

Tiểu Lang kéo em gái đi vào góc tường, nhỏ giọng nói thầm: “Cha mẹ gạt chúng ta đấy.”

Bé Đường Đường: “Hả?”

Cô bé cào đầu nhỏ đến khi tóc tai rối bời, lúc này trông vô cùng ngốc nghếch.

“Lúc sáng mẹ nói đi bắt cá, thật ra không hề đi!” Tiểu Lang lo lắng chết đi được: “Không biết mẹ mình định làm gì nữa! Vừa rồi cha mẹ lại lừa bọn mình tiếp, nhặt củi làm gì cần đến ba người cơ chứ?”

“Lên núi!” Bé Đường Đường cô bé vô cùng lanh lợi, bé con giữ chặt anh trai, nghiêm túc nói: “Chắc mẹ lên núi đấy, vậy sẽ có gà.”

Tiểu Lang vội gật đầu: “Đúng vậy, mẹ lên núi, nhưng vì sao lại không nói cho chúng ta biết chứ? Hai đứa mình đâu phải đứa trẻ không hiểu chuyện!”

Cậu bé cũng là bé con ngoan ngoãn có thể khiến cha mẹ tin tưởng mà!

“Chúng ta siêu hiểu chuyện!” Bé Đường Đường cũng kiên định nắm chặt tay: “Chúng ta cũng siêu to gan!”

Tiểu Lang gật đầu: “Đúng vậy đúng…” Từ cuối cùng còn chưa nói ra đã biến mất trong miệng, chuyện đó, không đúng đâu! Bé Đường Đường chẳng to gan chút nào cả!

Tiểu Lang cúi đầu nhìn em gái, khuôn mặt bé con phồng lên hiện vẻ khó chịu.

Cậu bé nghĩ ngợi vài giây mới bừng tỉnh đại ngộ, cũng biết rốt cuộc vì sao cha mẹ lại không mang theo hai đứa rồi! Bởi vì, em gái là tiểu nhát gan sẽ bị rắn dọa khóc nhè.

Nghĩ vậy, Tiểu Lang cảm thấy mình đã thông suốt rồi!

Nhất định là vì ba mẹ sợ bọn nhóc sợ nên mới không nói ra!

Tiểu Lang lại giữ chặt em gái, nói khẽ: “Chúng ta còn nhỏ không giúp được gì hết, vậy nên cha mẹ mới không dẫn chúng mình theo. Anh và em phải ăn thật nhiều cơm, ăn thật nhiều thật nhiều để mau lớn, sau này cha mẹ sẽ cho chúng ta đi theo.”

Bé Đường Đường: “Ồ.”

Tiểu Lang: “Nếu cha mẹ không nói, vậy chúng ta cũng đừng hỏi, được không?”

Bé Đường Đường: “Ồ.”

Tiểu Lang: “Cũng không thể không vui nha.”

Bé Đường Đường: “Ồ.”

Cô bé gãi gãi đầu, nghĩ, không phải là anh trai để ý trước sao? Cô bé có nói gì đâu!

“Anh trai nhỏ, chúng ta đi xem bà nội làm quần lót đi, mới toanh đấy!”

Tiểu Lang lập tức kích động: “Được, chúng mình đi thôi!”

Hai anh em cầm tay nhau lắc lư chạy vào nhà, Chương Hà Hoa: “Hai đứa ở trong sân làm gì đấy? Mau lên giường đi.”

Lúc này trong phòng chỉ còn lại vài tia sáng mỏng manh, Chương Hà Hoa cũng không đốt đèn dầu, ít nhiều gì cũng nên tiết kiệm một chút.

Bây giờ bà vẫn đang ước lượng! Không đốt đèn nhưng đo vẫn rất chuẩn, còn lát nữa bắt tay vào làm đương nhiên phải đốt lên, lỡ may nhầm làm hư vải thì khổ.

Chương Hà Hoa nhìn chằm chằm một lúc, cuối cùng cũng châm đèn: “Các cháu nếu mệt thì cứ đi ngủ trước đi.”

Hai bé con nhất trí lắc đầu, không buồn ngủ, không buồn ngủ chút nào hết!

Bé Đường Đường dựa vào tay anh trai Tiểu Lang, nãi thanh nãi khí nói: “Cháu muốn xem cơ.”

Chương Hà Hoa cười: “Vậy được, cháu xem thì học theo luôn, sau này cũng có thể tự may cho mình.”

Bé Đường Đường cắn ngón tay, nhẹ giọng nói: “Đợi đến khi cháu trưởng thành, nhà cháu cũng có tiền rồi. Đến lúc đó sẽ có thể mua rất nhiều rất nhiều đồ, không cần tự làm đâu.”

Chương Hà Hoa phụt cười một tiếng, nói: “Mua được rất nhiều rất nhiều sao? Cháu mua nhiều quần lót thế làm gì? Bà chưa từng gặp đứa bé đỏm dáng nào mỗi ngày thay một cái quần lót mới đâu.”

Bé Đường Đường: “Lão Hoa thúc thúc nói ngày mai sẽ mang cài hoa cho cháu. Đỏm dáng đeo cài hoa là được!”

Chương Hà Hoa cười lợi hại: “Con bé này cũng hiểu chuyện phết nhỉ!”

Bé Đường Đường ưỡn ngực, nghiêm túc: “Cháu thông minh lắm đấy.”

Cô bé biết rất nhiều chuyện, thật sự không biết vì sao mình lại biết nhiều như vậy, nhưng cô bé lại biết hết nha.

Chương Hà Hoa nương theo ánh dầu đèn nhìn khuôn mặt nhỏ của cô bé, cười nói: “Đúng vậy, cháu rất thông minh, đến lúc lớn sẽ bảo cha mẹ cho cháu đi học!”

Bé Đường Đường vội gật đầu: “Vâng ạ.”

Cô bé cười tủm tỉm nghiêng đầu: “Anh trai cũng phải đi học.”

Tiểu Lang gật đầu, nhấp miệng nhỏ nở nụ cười, nói: “Anh cũng muốn đọc thật nhiều sách, anh muốn thi được Trạng Nguyên, anh phải làm quan lớn mới được.”

Trong thôn sẽ có một cụ già lớn tuổi hay kể những câu chuyện xưa, mà nhân vật chính đều là Trạng Nguyên trong các kì thi, Tiểu Lang vừa nghe đã ghi nhớ trong lòng.

Chương Hà Hoa: “Ai u cháu trai của bà chí lớn thật đấy, được, bà nội đợi cháu đi học rồi sau này làm quan. Mà bây giờ không còn Trạng Nguyên nữa đâu, nhưng bà tin chắc chắn Tiểu Lang nhà chúng ta sẽ thi được thủ khoa, cũng giống như Trạng Nguyên đó.”

Tiểu Lang gật đầu như giã tỏi: Vâng ạ.”

Chương Hà Hoa lại nhìn cháu trai cháu gái mình một lần nữa, không thể không nói, trẻ con có mẹ và trẻ con không có mẹ thật sự không giống nhau chút nào. Đường Diệu mới tỉnh chưa được một tháng, hai nhãi con thế mà đã có chút thịt, không còn gầy trơ xương giống như trước nữa.

Trước kia bà tự mình tắm rửa cho mấy đứa, đặc biệt là Bé Đường Đường, lúc nào cũng sợ không cẩn thận đụng vào chỗ hiểm sẽ khiến đứa bé này chết non.

Bây giờ nhìn lại, tinh thần của cô bé rất vui tươi, cơ thể nho nhỏ cũng đẫy đà hơn một chút.

“Mẹ cháu tỉnh rồi, sau này cuộc sống cũng sẽ tốt hơn. Nhưng các cháu vẫn phải ngoan ngoãn như trước, không thể làm chuyện xấu được, hiểu chưa?” Động tác trên tay Chương Hà Hoa vẫn thoăn thoắt, miệng không hề dừng lại.

Bé Đường Đường giành trả lời trước: “Cháu biết rồi ạ!”

Tiểu Lang nói liền theo: “Cháu cũng biết!”

Hai bé con cười tủm tỉm, ngoan ngoãn như mèo con.

Cả đêm nay Chương Hà Hoa không chợp mắt nổi, con trai và con dâu còn chưa về, bà có làm thế nào cũng không ngủ được. Nếu cứ lăn qua lăn lại suy nghĩ lung tung, không bằng lấy đồ ra may dần, cũng không sợ phí chút đèn dầu này.

Chương Hà Hoa không ngủ được, còn hai bé con lại không chịu nổi. Chưa đến một lúc sau, hai nhóc đã không kiên trì nổi đến tận khuya, lúc này ngoan ngoãn đi ngủ. Chương Hà Hoa túm chăn đắp kín cho hai đứa cháu, ngay sau đó tiếp tục động tác trên tay. Khoảng tầm canh ba, bà dụi dụi mắt, nhìn quần lót mình làm ra, trong lòng cảm thấy vui sướng. Lúc này nhìn vọng ra bên ngoài, chưa thấy ai trở về.

Cũng không biết mấy đứa có thu hoạch gì không!

Tuy nói vợ thằng ba là người thông mình, nhưng Chương Hà Hoa vẫn vô cùng lo lắng. Phải biết rằng, đó chính là Tây Sơn ăn thịt người không nhả xương đấy! Nhưng bà lại không thể ngăn cản chúng nó được, cuộc sống con trai đã không tốt, bây giờ muốn phấn đầu cải thiện một chút, người làm mẹ như mà làm sao mà quản được?

Lần này quản được, còn lần sau thì sao?

Nếu đã phản đối mà chúng nó còn lén đi, vậy bà không cần lo lắng cho con trai con dâu nữa, nhưng hai đứa trẻ ở nhà một mình làm sao yên tâm được.

Nguyên nhân là vậy nên Chương Hà Hoa mới không phản đối. Bà đặt hết quần lót may xong lại một chỗ, chuẩn bị tắt đèn thì nghe thấy bên ngoài truyền đến chút động tĩnh.

Chương Hà Hoa lập tức khôi phục lại tinh thần. Bà vội đi giày chạy xuống giường, đương nhiên trong lòng cũng do dự tính nên không tùy tiện đi ra ngoài, ngược lại còn cầm theo cây gậy đứng trước cửa phòng thân.

Thấy người bước vào trong viện là con mình, lúc này bà mới chạy ra ngoài.

“Sao rồi?”

Trong giọng Khương Thành ngầm mang theo chút kiêu ngạo: “A Diệu của bọn con lợi hại lắm, bắt được một con lừa hoang.”

Chương Hà Hoa: “…”

Bà ngoáy ngoáy lỗ tai: “Gì cơ?”

Khương Thành: “Lừa hoang!”

Chương Hà Hoa: “!!!”

Bà khiếp sợ nhìn con trai, nói: “Trên núi vẫn còn thứ đó sao?”

Khương Lâm phụt cười một tiếng, nói: “Mẹ hỏi anh con, vậy anh ấy biết hỏi ai?”

Anh ấy ngồi soạp xuống dưới đất, nói: “Con không ở đây nữa, phải về nghỉ ngơi một chút, sáng mai còn phải làm việc nữa!”

Anh ấy có thể nói ra câu làm việc này, thật sự là chuyện lạ từ lúc khai thiên lập địa đến nay, Chương Hà Hoa hỏi không ngừng: “Sao rồi?

Có chuyện gì thế?”

Ba người hơi dừng lại một chút, Đường Diệu nói: “Đúng là có chuyện.”

Hôm nay thật ra không quá thuận lợi, ba người vừa vào núi, Khương Thành liền phát hiện mình bị người ta theo dõi. Nếu là Đường Diệu hay Khương Lâm, chắc chắn sẽ không phát giác ra, cũng may dù sao trước kia Khương Thành cũng ở trong quân đội một thời gian, tính cảnh giác cao, anh lập tức phát hiện có điểm không thích hợp.

Ba người vẫn bình tĩnh làm bộ nhặt củi và nhánh cây, thỉnh thoảng còn bàn chuyện lấy về làm hàng rào cho gà nhỏ.

Cả quãng đường, Đường Diệu phát hiện được vài con mồi nhưng đều buông tha, cô cũng tiếc lắm chứ!

“Sau đó thì sao?” Chương Hà Hoa vội truy hỏi tiếp: “Các con có biết đồ quỷ sứ theo dõi kia à ai không?”

“Là thanh niên trí thức trong thôn!” Khương Thành cười lạnh một tiếng, nói: “Con cố ý tạo ra chút tiếng động, người nọ tưởng bị bọn con phát hiện nên không dám đi theo nữa Sau đó bọn con lại lòng vòng mấy vòng, sau khi chắn chắn đã cắt được cái đuôi này mới yên lòng tiếp tục đi săn thú. Cũng vì vờn với anh ta một hồi nên lãng phí không ít thời gian, không kiếm chác được bao nhiêu. Hôm nay chỉ săn được bảy con gà rừng và ba con thỏ hoang; Khương Lâm hình như cũng bắt được rắn đấy, hai rắn và một thỏ, sau đó Đường Diệu lại nhìn thấy một cái cây trĩu quả, nếu đã lọt vào tầm mắt đương nhiên không thể buông tha! Đứng đó một lúc, không ngờ hôm nay khá may mắn, bọn con lại thấy thêm một con lừa hoang. Lúc này mới thu hoạch được bội thu thế này!”

Dừng lại một chút, Khương Thành nói: “Con có ý này, ngày mai sẽ nói chuyện trái cây với người trong đội để làm sáng tỏ việc đêm nay bọn con lên núi. Sau này có người nhắc lại cũng sẽ an toàn hơn.”

Chương Hà Hoa phi một tiếng, nói: “Là thanh niên trí thức nào thế? Đồ chó không biết xấu hổ nào mà dám theo dõi chúng ta, nghĩ mình là chó chắc? Chương Hà Hoa bà sẽ đánh chết mày!”

Khương Lâm: “Ui không được nữa rồi, con mệt lắm rồi, về nhà ngủ lát đã. Ngày mai vẫn phải tiếp tục làm việc bình thường như trước, không nên để người ta nghi ngờ …”

Chương Hà Hoa liếc anh ấy một cái, cười lạnh: “Mày không lười mới là chuyện không bình thường đấy, như thế mới khiến người ta nghi ngờ! Mày lười thì không bình thường chỗ nào?”

Khương Lâm sợ ngây người: “Ôi mẹ tôi, mẹ nói có lý quá!”

Chương Hà Hoa: “Ha ha!”

“Vậy ngày mai con ở nhà ngủ, he he!”

Chương Hà Hoa: “Đồ vô dụng nhà mày!”

Đã tối muộn nên Chương Hà Hoa cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: “Mẹ và thằng út về trước đây, hai vợ chồng nghỉ ngơi một chút đi.”

Chương Hà Hoa xách theo con trai ra ngoài, nhỏ giọng mắng: “Mày có phải chán sống rồi không, bắt rắn làm gì hả? Điên rồi đúng không?

Mày muốn tìm chết chứ gì?”

Bà nhéo tai đứa con trai này thật mạnh, Khương Lâm: “Ai ui ~ mẹ, đây là tai con đấy, mẹ nhẹ tay chút đi mà!”

Hai người rất nhanh đã về nhà, sợ kinh động đến tai camera chạy bằng cơm bên cạnh nên động tác vô cùng nhẹ nhàng, cũng may, hôm nay an toàn rồi. Sau khi bước vào trong buồng, Chương Hà Hoa đã yên tâm hơn không ít, thấp giọng hỏi: “Các con bắt được lừa hoang kiểu gì đấy, nói nghe xem nào, có nguy hiểm lắm không?”

Đây là chuyện Chương Hà Hoa lo lắng nhất!

Cảnh con trai cả gặp nguy hiểm còn rõ ràng trước mắt đấy!

Biểu cảm trên mặt Khương Lâm lập tức biến thành một lời khó nói hết, Chương Hà Hoa thấy thế càng lo: “Chuyện gì vậy???”

Khương Lâm nghĩ ngợi một lúc mới chậm rãi nói: “Thật ra con lừa kia cách bọn con cũng khá xa, là tam ca ngồi trên cây phát hiện được, chị dâu vừa nhìn thấy liền như chó hoang được thả ra, lao nhanh về phía đó.”

Anh ấy nhắm mắt, cảm thấy cảnh tượng kia thật sự quá khủng bố: “Chị ấy vừa đá một cái, con lừa kia đã ngã ngửa, đó là con lừa đấy, má ôi! Bị chị ấy nắm lấy ném xuống dưới đất rồi đá thêm mấy cái, con lừa đang sống sờ sờ như thế bị chị ấy đá cho tắt thở! Làm con sợ muốn chết!”

Chương Hà Hoa: “…”

Khương Lâm xoa mặt một cái, nói: “Nguy hiểm quá… ai dám đi chứ? Anh ấy và chị dâu đi đến đâu, động vật nhỏ trong càng nguy hiểm tới đó.”

Chương Hà Hoa chụp một tay lên trên đầu con trai: “Mày bớt nói nhảm cho tao! Có thể nói chuyện của mày được không! Để tam ca biết mày nói vợ nó là chó hoang, chắc nó đánh sưng đầu mày đấy!”

Khương Lâm lập tức kêu lên: “Mẹ ơi, mẹ cũng không thể bán đứng con được!”

Anh ấy ôm chặt Chương Hà Hoa, Chương Hà Hoa: “Cút ngay! Đồ vô dụng nhà mày!”

Khương Lâm: Khóc thút thít T_T “À đúng rồi, thanh niên trí thức mà mấy đứa nói là ai thế?” Sau khi hỏi xong vấn đề an toàn, Chương Hà Hoa liền nhớ tới chuyện này! Đồ khốn khiếp theo đuôi kia là ai! Chuyện này cũng phải biết cho rõ mới được!

Khương Lâm nói thẳng: “Chính là thằng nhóc vừa cao vừa gầy xuống nông thôn năm kia đấy, một trong ba người buổi tối sẽ dạy học để xóa nạn mù chữ trong thôn. Con nghe những thanh niên trí thức đó đều gọi anh ta là Tiểu Hứa Tiểu Hứa, hình như tên là Hứa Phần Dương!”

Tuy đại đội bọn anh cũng có thanh niên trí thức, nhưng bản chất vẫn không thể bằng được với những người của đội trên!

Mọi người đều chướng mắt lẫn nhau, bởi vậy cũng không quá quen thuộc.

Anh ấy chỉ có thể nhận đó là thanh niên trí thức, còn tên gì thì chỉ có tam ca nhớ!

Chương Hà Hoa hơi híp mắt, cười lạnh một tiếng, nói: “Hứa Phần Dương? Mẹ thấy gọi nó là Hứa gan hùm mật gấu thì đúng hơn!”

Khương Lâm: “Phốc!”

Chương kế tiếp