Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 26
Tuy cả nhà cùng đến bờ sông, sau đó phát hiện được rất nhiều tôm.

Nhưng Khương Thành lại cảm thấy nếu vợ mình không đi, vậy mẹ và hai chị dâu cũng không thể tìm thấy được! Cũng không phải nói mấy người đó không cẩn thận, mà Khương Thành đột nhiên phát hiện ra số của vợ mình vô cùng may mắn. Dù người trong thôn luôn để ý đến an toàn của bản thân, rất ít khi lên núi săn thú, thật ra cũng không phải không có người đi, chẳng qua chưa thấy người nào thu hoạch bội thu như bọn anh.

Đương nhiên cũng do vợ anh lợi hại, nhưng lợi hại đến mấy cũng phải gặp con mồi mới được!

Lúc vào trong núi sâu, những con mồi béo ú đô con kia giống như tự mình đưa tới cửa vậy, lao ra bên ngoài như đi chịu chết.

Hôm nay cũng vậy. Thượng du giăng lưới lưới đánh cá, hạ du lại có tôm, đây đúng là chuyện lạ có thật.

Khương Thành nghĩ thế, anh cũng nói liền với vợ. Lúc này Đường Diệu đang nấu nước, cô cười khúc khích nói: “Bây giờ không mấy ai tin chuyện mê tín phong kiến nữa đâu.”

Khương Thành: “May mắn sao lại là phong kiến mê tín chứ? Anh nghĩ là ông trời thấy me khổ sở nhiều năm nên mới bồi thường cho em đấy.”

Đường Diệu đá một cái vào cẳng chân anh, hắng giọng: “Càng nói càng kỳ cục, đừng nói bậy nữa.”

Khương Thành cười ha ha, cuối cùng nói tiếp: “Anh chỉ nói một lần thôi, sau này không nhắc lại nữa.”

Nếu để người khác nghe thấy mấy câu này, chắc chắn sẽ đưa lại mấy chuyện rắc rối.

Với lại, nhà cô còn có hai bé con phải nuôi lớn nữa!

Tất nhiên Đường Diệu hiểu chuyện này, thấy hai nhãi con chạy vào trong phòng, cô lập tức đổi đề tài: “Chuyện tranh cãi với đại đội hai sao rồi hả anh?”

Khương Thành cười nhạo một tiếng, nói: “Đại đội nhà mình đồng ý với bọn họ dùng lưới đánh cá một ngày, nhưng trưa mai phải thu hết lưới lại. Chẳng qua hôm nay cũng không phải để bọn họ bắt hết, đại đội hai đưa cho chúng mình 118 con cá, đội chúng ta mỗi nhà một con, mỗi con không thể nhỏ hơn tám tấc.”

Đường Diệu: “Vậy xem ra bọn họ cũng không chiếm được lợi mấy, hơn nữa còn làm không cho đại đội nhà mình.” Dù sao cá lớn hiện nay rất ít, hơn một trăm con cũng là con số lớn.

Khương Thành: “Cái này gọi là trộm gà không được còn mất nắm gạo! Vốn dĩ bọn họ ở thượng du, chúng ta lại dưới hạ du. Bọn họ ăn thịt, chúng ta chỉ được ăn canh. Cũng không còn cách nào khác, ai bảo bọn mình ở hạ du chứ. Chẳng qua bọn họ thật sự rất quá đáng, ngay cả cá nhỏ cũng không để lại cho mình, đây không phải ức hiếp người ta à?”

“Điều kiện khó khăn như thế bọn họ cũng đồng ý rồi.”

“Sao có thể không đồng ý được chứ? Bên không có lý vốn dĩ là bọn họ, hơn nữa thanh niên trai tráng bên đại đội mình lại nhiều, làm to chuyện cuối cùng người có hại là ai? Bọn họ cho rằng đại đội chúng ta túng quẫn chỉ lo để ý đến mặt mũi không đi tìm bên đó hả? Ha hả, nực cười!”

Hai vợ chồng nói chuyện với nhau, Tiểu Lang và Bé Đường Đường chớp đôi mắt to tròn ngồi nghe lén.

Đường Diệu thấy hai bé con đang dựng lỗ tai lên nghe ngóng, cười nói: “Các con nghe gì thế hả? Con nít không cần biết những chuyện này!”

Cô đun nước đổ vào bồn gỗ, nói: “Anh A Thành, anh đi xin chút gừng đi, em muốn nấu chút canh gừng cho bọn nhỏ tránh bệnh thương hàn.”

Khương Thành lập tức đi ra ngoài, nhà bọn anh chỉ có một bồn gỗ lớn. Đường Diệu tắm rửa cho con gái trước, sau đó ôm bé con lên giường, lúc này mới tìm bộ quần áo sạch sẽ, đang tìm thì nhìn thấy vòng hoa lão Hoa đưa hôm trước. Cô lấy ra luôn: “Bé Đường Đường chọn màu nào con thích đi.”

Sau đó lại tắm cho con trai, đến khi hai bé con đã sạch sẽ khô ráo, cô mới tắm qua cho mình, cuối cùng thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Khương Thành trở về, đúng lúc nhìn thấy Đường Diệu đi ra đổ nước.

“Để anh!”

Anh chủ động nhận việc, nói: “Em cầm đi, anh lấy từ chỗ chị dâu cả đấy.”

Đường Diệu ừ một tiếng, cô quay đầu vào nhà băm miếng gừng không lớn lắm thành vụn nhỏ, lấy một ít bỏ trong chén, số còn lại bỏ vào trong nồi.

“Nhà anh cả đến chỗ ven đê hết rồi, bọn họ định tìm thêm xem có chút gì nữa không, đợi lát nữa anh cũng đi theo xem sao.”

Đường Diệu: “Vâng!”

Khương Thành không chậm trễ nữa, rất nhanh đã đi ra ngoài. Đường Diệu đóng cửa thật kỹ, nấu xong canh gừng, cho hai bé con mỗi đứa uống một chén lớn, còn mình cũng giải quyết hết một chén.

Con người ấy mà, làm gì đi nữa cũng không thể để bị bệnh được!

Đây là cảm xúc lớn nhất của Đường Diệu trong ba năm bị bệnh!

Sau khi uống canh gừng xong, Tiểu Lang đứng ngồi không yên hỏi Đường Diệu: “Mẹ, con có thể đến chỗ ven đê không ạ?”

Đường Diệu không ngẩng đầu tiếp tục làm tôm tít, nói: “Con nói xem?”

Tiểu Lang gục đầu xuống, chẳng qua rất nhanh cậu bé lại nói: “Nếu không đến đê, vậy con có thể đi nhà bà tìm anh trai cùng đi đào giun không ạ? Sau mưa nhiều giun lắm ạ!” Trước kia cậu bé đều nhìn người ta đào giun cho gà ăn, hiện tại nhà cậu cũng có thể làm thế rồi!

Tiểu Lang cảm thấy lúc này mình vô cùng hăng hái!

Đường Diệu: “Con đi đi, nhưng đừng chạy lung tung đấy.”

Tiểu Lang gật đầu lia lịa, còn bảo đảm: “Con sẽ không làm dơ quần áo đâu!” Cậu bé bừa thay bộ quần áo mới cơ mà.

Đường Diệu cười nói: “Đi đi, con nhớ chú ý an toàn đấy.”

Tiểu Lang thận trọng gật đầu.

Lúc này Bé Đường Đường đang ngồi trên giường đùa nghịch vòng hoa của mình, cô bé đã buộc chiếc màu xanh lá cây vào bím tóc của mình từ lâu. Nhiệm vụ bây giờ là phải chọn cho chị Tiểu Ngư! Cô bé nhìn tới nhìn lui, lẩm bẩm như ông cụ non: “Thôi. Con không chọn cho chị ấy nữa!”

Đường Diệu đứng bên ngoài nghe được, đáp lời: “Không nỡ cho hả?”

Bé Đường Đường bò xuống giường đi đến bên cạnh Đường Diệu ngồi xổm xuống khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc: “Đương nhiên Bé Đường Đường bò xuống giường, đi đến bên cạnh Đường Diệu ngồi xổm xuống, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc: “Đương nhiên không phải ạ, con định để chị ấy tự chọn.”

Túi vòng hoa này có năm màu: Đỏ, vàng, xanh, xanh lá cây, hồng.

Đường Diệu không hiểu thẩm mỹ của bé con nhà mình cho ắm, từ ánh mắt đầu tiên đã nhìn trúng cái màu xanh lá cây! Không phải con gái nhà người ta đều thích hồng phấn hả? Chẳng qua cô cũng chẳng quan tâm đến vấn đề này lắm, con gái cưng thích là được!

Đường Diệu đổ hết tôm tít đã làm sạch vào trong nồi, sau đó lại rửa thêm một ít nữa bỏ vào trong.

Thật ra tách ra lúc nấu lên sẽ ngon hơn, nhưng người nhà nông đâu chú ý nhiều như vậy, chia ra hai lần lại tốn rất nhiều củi lửa. Đường Diệu cũng không phải người thích làm bậy, cô bỏ gừng băm vụn lúc này chừa lại vào trong nồi khử mùi tanh, vừa làm vừa nói: “Vòng hoa này là lão Hoa thúc thúc tặng cho Bé Đường Đường, lần sau Bé Đường Đường gặp chú ấy nhất định phải nói cảm ơn nha.”

Bé Đường Đường nâng khuôn mặt nhỏ đáng yêu lên, ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Vâng ạ!”

Cô bé mở đôi mắt to nhìn chằm chằm đồ ăn ngon trong nồi: “Cho lão Hoa thúc thúc tôm nha.”

Động tác trên tay Đường Diệu hơi sững lại, quay đầu lại nhìn cô: “Cho tôm hả?”

Bé Đường Đường gật đầu lia lịa, khuôn mặt bé con ngước lên một chút, mềm mại nói: “Cảm ơn lão Hoa thúc thúc đã tặng vòng hoa cho Bé Đường Đường.”

Đường Diệu nghĩ, làm thế cũng rất có lý. Cô lập tức gật đầu, nói: “Được, nhà mình đưa tôm cho chú ấy. Đường Đường thật thông minh.”

Bé Đường Đường vui sướng, miệng nhỏ mấp máy, khóe miệng cũng giương lên thật cao. Cô bé ôm lấy ghế đẩu nhỏ ngồi bên cạnh Đường Diệu: “Để con canh lửa cho mẹ.”

“Con gái ngoan quá đi mất!”

Bé Đường Đường không ngừng được khen, lúc này khuôn mặt nhỏ hiện vẻ hớn hở, nụ cười bên khóe miệng nở rộ như đóa hoa nhỏ, đáng yêu cực kỳ. Đường Diệu cảm thấy, nếu nhà mình cố gắng nuôi Bé Đường Đường tốt hơn một chút, nhất định có da có thịt sẽ rất đáng yêu.

Cô cũng tin mình sẽ nuôi được con cái thật tốt, nuôi đến khi trắng trẻo mập mạp!

Lúc này người phụ nữ tìm thêm một cái ghế đẩu nhỏ, ngồi xuống bắt đầu lột vỏ tôm, Bé Đường Đường: “Để con giúp với nào!”

Riêng lần này Đường Diệu lại từ chối, nhỏ giọng nói: “Không được, cái này dính vào thân tôm nên con không làm được đâu. Con chỉ cần canh lửa giúp mẹ là được, canh lửa cũng rất quan trọng đó.”

Bé Đường Đường hơi nghiêng đầu, vòng hoa màu xanh lá trên đầu lúc lắc theo, hai tay nhỏ của cô bé nắm chặt đặt dưới cằm, nãi thanh nãi khí nói: “Vậy con canh lửa giúp mẹ nhé!”

Đường Diệu cười nhẹ một tiếng, động tác của cô rất nhanh, không lâu sau đã lột được một rổ tôm nữa. Đến sẩm tối Khương Thành trở về, Đường Diệu gần như đã bóc hết mấy chậu tôm lúc chiều bắt được, không còn bao nhiêu nữa. Khương Thành dẫn theo con trai cùng về nhà, vừa vào sân đã kêu lên: “Vợ ơi.”

Đường Diệu nhanh chóng đứng dậy: “Sao thế anh?”

Khương Thành: “Trời trông có vẻ âm u lại rồi, anh thấy sắc trời không tốt lắm. Mà nóc nhà nhà mình vẫn còn chỗ bị dột, anh và lão Tứ bàn với nhau định đi Tây Sơn chặt ít lá cây đại thụ về che.”

Đường Diệu đang lau tay, nói: “Em đi cùng hai người, trời trông âm u quá, chúng ta đi sớm về sớm thì tốt hơn.”

Hai vợ chồng vội vàng đi ra ngoài, Tiểu Lang bước vào cài chốt cửa thật kĩ, đây là thói quen cậu bé luyện được khi mẹ còn chưa tỉnh lại, lúc nào cũng phải đóng cửa thật kĩ.

Cậu bé cầm một giỏ tre nhỏ và một chai nhựa đã bị cắt nửa bước vào nhà.

Bé Đường Đường thấy mấy con giun đang bò loăng quăng trong chai nhựa, cô bé co người lại, vội che kín mắt: “Sợ quá.”

Tiểu Lang là cậu bé hiểu chuyện, lúc này không dọa em gái nữa, cậu nhóc nói: “Em gái không cần sợ, gà con ăn vào sau này sẽ đẻ được rất nhiều trứng đấy.”

Bé Đường Đường mở hai tay ra, tạo thành một khe hở nho nhỏ, cô bé nhìn một cái thật nhanh, vẫn cảm thấy thứ này thật đáng sợ nên ngay lập tức dời mắt.

Tiểu Lang cười hì hì đi vào sân, lấy một nửa giun ra giữa sân, hai con gà chích thấy thế liền nháo nhào xông tới, ăn đến thỏa thích.

Tiểu Lang đậy nắp lại thật kín, sau đó nhét bên cạnh cửa. Cậu bé thả hết tôm cha bắt được vừa nãy vào trong chậu, nếu so sánh với thành quả của bọn nhóc lúc chiều, tôm cha bắt được thật sự quá ít qúa ít! Ngay cả Tiểu Báo bắt được ít tôm nhất cũng nhiều hơn cả cha nữa mà!

Quả nhiên, phải ra tay nhân lúc còn sớm!

Tiểu Lang đương nhiên nhìn thấy dáng vẻ của mẹ lúc trước khi đi làm việc, cậu bé học theo bắt đầu chuẩn bị lột tôm.

Bé Đường Đường ngồi bên cạnh nhắc nhở: “Mẹ nói, trẻ con không làm được đâu.”

Tiểu Lang đưa mắt nhìn em gái một cái, cậu bé cảm thấy có đôi khi cô bé này lanh như hồ ly nhỏ trên núi; có đôi lúc lại ngốc nghếch vô cùng.

Cậu bé nâng cằm, nói: “Em là trẻ con, đương nhiên không làm được; nhưng sao mà giống nhau được, bây giờ anh là cậu bé lớn rồi, tất nhiên có thể bóc được tôm nha.”

Bé Đường Đường: “…”

Là, là thế hả?

Nhưng cô bé vẫn hơi mơ màng!

Bé Đường Đường lại nhẹ giọng nói: “Em cũng có thể làm được.”

Lúc sắp thấy anh trai Tiểu Lang lại muốn thể hiện vẻ uy nghiêm, cô bé nâng mặt mềm mại nở nụ cười: “Em giúp anh trai một tay nhé.”

Tiểu Lang nhấp miệng nhỏ, nghiêm túc: “Được!”

Lúc này chia thành hai nửa, hai bé con ở nhà tiếp tục công việc của mình. Đầu bên kia Khương Thành dẫn theo vợ và em trai lên núi. Dọc đường đi, Đường Diệu cũng nghe được loáng thoáng, lúc bọn cô đi bắt tôm thật ra không khiến người ta chú ý, nhưng thời điểm về vẫn bị mọi người thấy được. Tuy không biết bọn cô có thu hoạch gì không, vẫn có vài người đến bờ sông xem thử.

Nhà họ Khương cũng không trông mong mấy thứ này đều là của mình hết, thời buổi này ai cũng nghèo, tôm cá trong sông chẳng phải của nhà mình, ai muốn bắt cũng được. Mấy người đàn ông đi qua thấy trong lòng sông có tôm nên về nói, phụ nữ dẫn theo con nhỏ sẽ không dễ bắt, còn đàn ông không vướng bận gì. Nghe xong mấy câu này, thật ra có vài người đi qua xem thử, ít nhiều cũng có thu hoạch, chẳng qua chỉ được một chút. Tôm lúc này càng ngày càng ít, dường như cũng bắt đầu trở nên gian xảo hơn, muốn bắt nó không dễ chút nào.

Như cả nhà nhà họ Khương cũng xem như tới sớm, ấy vậy mà Khương Thành vất vả toát mồ hôi hột cũng mới bắt được vài chục con, chắc cũng khoảng nửa cân. Đương nhiên mấy người trong nhà cũng thu hoạch được gần xấp xỉ nhau! Có vài người bắt được nhiều hơn, cũng có người kém hơn rất nhiều, hầu như ít nhiều gì cũng có mang về. Đi sớm được khoảng tám con mười con, đi muộn tầm ba con năm con.

Thật ra chẳng có ai ngại nhiều cả, lúc đầu Khương Thành không định về sớm thế đâu, chẳng qua thấy trời có vẻ hơi âm u, anh chẳng còn cách nào khác vội vàng báo với cha một tiếng, lúc này mới quyết định về nhà. Mọi người cũng biết căn nhà dột nát của Khương lão tam là một trong những căn tồi tàn nhất trong đại đội. Trời tối sầm thế này, anh không sốt ruột mới là lạ đấy!

Mấy anh em nhà họ Khương đều rất đồng lòng, ví dụ như Khương lão tứ, anh ấy không nói hai lời đã đổ hết mấy con tôm vào trong rổ của cha, nhấc chân đi cùng anh ba. Trận mưa này không biết bao giờ sẽ ập đến, thật sự rất khó nói, vậy nên lúc này phải nhanh chân một chút, dù sao hai người cũng hơn một người mà.

Ba người đi đến bên chân núi nhưng không định dừng lại, nhìn thấy một ít nấm cũng không định hái. Lần này bọn cô lên đây không phải vì săn thú hay hái rau dại, mục đích chính là muốn chặt một ít lá cây thật lớn, lúc này càng đi lên trên càng tốt, mấy loại lá cây lớn thường mọc ở vị trí lưng chừng núi.

Lưng chừng núi trong miệng của mọi người trong thôn thật ra mới miễn cưỡng nằm ở một phần tư ngọn núi thôi, lấy ví dụ là nhà cũ của ông cụ Đường, ai cũng cũng coi đó là lưng chừng núi, chẳng qua nếu tính chính xác thì vẫn còn một đoạn dài nữa mới đến. Tất cả mọi người đều xem chỗ này là một điểm mốc.

Lưng chừng núi trong miệng mọi người chỉ mới bằng một nửa khoảng cách đến nhà cũ của ông cụ Đường.

Lá của cây đại thụ ít nhất phải ở vị trí đó mới có.

Lúc này ai nấy đều vội vàng bứt một lá cây, cũng may ba người làm gì cũng rất nhanh, biết chừng nào lá sẽ đủ để sửa nóc nhà. Sắc trời hôm nay không tốt lắm, Khương Thành không dám ở lâu trên núi, nếu giữa đường gặp mưa to thì không hay.

Thật ra mấy lá cây này rất được tận dụng trong mùa mưa, chẳng qua, phàm là người có điều kiện đều không muốn dùng nó. Không phải vì gì cả, chỉ là mùi không được dễ chịu lắm.

Ba người không trì hoãn thêm chút thời gian nào nữa, sửa sang lại lá cây liền chuẩn bị xuống núi.

Chỉ là, không biết lúc này có đúng như suy nghĩ của Khương Thành hay không, nơi có Đường Diệu, những động vật nhỏ béo ú kia lại lao như điên đi chịu chết. Cũng có thể do chúng nó cảm giác được thời tiết đang thay đổi, vậy nên lúc này mới sốt ruột.

Tóm lại, ba người không định săn thú chuẩn bị đi xuống núi, cuối cùng thu hoạch được bốn con thỏ.

Khương Lâm: “Em phát hiện thứ nhiều nhất trong ngọn núi này chính là thỏ hoang.”

Đường Diệu: “Thỏ sinh sôi nảy nở rất nhanh!”

Khương Lâm không hiểu những thứ đó, nhưng anh ấy biết lời của chị dâu là thánh chỉ, vội gật đầu lia lịa.

Gì cơ, vậy mọi người nói xem, lời mẹ của anh ấy là gì nào?

Đương nhiên là ý chỉ của Thái Hậu lão Phật gia rồi!

“Chú cầm một con về đi.” Khương Thành xách một con thỏ đưa cho Khương Lâm. Lần này bọn anh lên núi không mang theo bất kỳ dụng cụ nào, vậy nên con thỏ này do chị dâu của anh ấy tay không bắt được. Nếu lấy, anh ấy cũng cảm thấy hơi ngại ngùng, Khương Thành: “Nhanh lên, con trai mà lề mề quá!”

Khương Lâm lập tức dùng lá cây bọc con thỏ lại, cũng may lần này ba người hái rất nhiều lá cây, muốn che đi là chuyện rất dễ. Ấy mà, thật ra bọn anh cũng nghĩ xa quá rồi, nghe nói bên bờ sông có thể bắt được tôm và mấy thứ khác nên đa số mọi người đều lũ lượt đến đó.

Ngoài mấy người muốn đi tìm lá cây về che nóc nhà bị dột ra, thật sự không có ai ở bên này.

Trên thực tế, đúng là thế thật.

Mãi cho đến khi vào cửa thôn, ngoài mấy đứa nhỏ ra, người lớn ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy.

Khương Lâm sợ lát nữa cầm thỏ về sẽ quá lộ liễu, vậy nên trực tiếp về nhà giấu nó đi trước. Còn vợ chồng Khương Thành tay trong tay đi về, hai người gõ cửa cốc cốc: “Tiểu Lang, mở cửa nào.”

Tiểu Lang vừa nghe thấy cha mẹ đã về, cậu bé vội lao ra mở cửa.

Đường Diệu xách theo một con thỏ béo vào nhà, sau khi cột thật chặt mới bỏ vào trong phòng, vừa quay đầu đã thấy tôm được bóc gần xong. Cô chợt sửng sốt, ngay tức khắc nhìn về phía bàn tay của Tiểu Lang và Bé Đường Đường, quả nhiên trên tay nhỏ của hai đứa toạc ra mấy vết xước nhỏ.

Đường Diệu lập tức cảm thấy đau lòng muốn chết, trừng mắt nhìn hai nhãi con: “Không phải mẹ đã nói hai đứa không được làm hả? Sao lại không nghe lời thế chứ.”

Bé Đường Đường nhuyễn manh: “Con nghe lời mà, con là trẻ con nên không bóc được, anh trai là cậu bé lớn nên có thể làm được.”

Đường Diệu: “…”

Cô trầm mặc một chút, nói: “Không lột sao tay con lại thế kia?”

Bé Đường Đường ngoan ngoãn: “Con giúp một tay, đưa từng con cho anh trai ạ.”

Đường Diệu: “…”

Người phụ nữ nhấp môi nhìn dáng vẻ thấp thỏm của hai bé con, sau khi hôn hít mấy cái trên khuôn mặt nhỏ kia mới thấp giọng: “Tiểu Lang cũng là trẻ con, sau này các con không cần làm những việc như thế đâu.”

Tiểu Lang vò đầu: “Con cũng là trẻ con sao mẹ? Nhưng con đã rất lớn rồi.”

Cậu bé có thể làm rất nhiều chuyện giúp gia đình, cha luôn nói Tiểu Lang là cậu bé lớn.

Đường Diệu cũng nhìn ra sự khó hiểu của con trai, nở nụ cười dỗ dành: “Đến khi đi học con mới là cậu bé lớn.”

Tiểu Lang: “Vậy con muốn đi học sớm một chút!”

Bé Đường Đường: “Con cũng muốn!”

Đường Diệu cười nói được, tiếp tục: “Nào, chúng ta ra ngoài xem cha các con sửa nóc nhà.”

Ba mẹ con vừa bước ra cửa đã thấy Khương Lâm thoăn thoắt trở lại, động tác của anh ấy và Khương Thành và vô cùng nhanh nhẹn. Lúc này thấy trười càng ngày càng tối sầm, mây đen kéo đến ùn ùn như sắp mưa đến nơi, Khương Thành: “Vợ ơi, lát nữa em ôm gà chích về đi, à còn có đống củi kia nữa.”

Đường Diệu: “Vâng.”

Hai vợ chồng đều nhiều việc đến rối hết cả chân tay.

Đường Diệu cũng là người tinh ý, cô nhanh chóng làm thịt ba con thỏ kia, đợi lát nữa mưa xuống sẽ cuốn hết sạch sẽ, dù mùi nồng đến đâu cũng bị hòa tan trong nước mưa. Quả nhiên sắp đến giờ cơm tối, mưa bắt đầu rơi xuống ầm ầm.

Khương Lâm không ở lại đây thêm nữa, lật đật chạy về nhà.

Khương Thành đóng chặt cửa, đi vào gian nhà ngoài, trong phòng có mùi hơi kì lạ, có mùi lá cây mới từ bên ngoài bay vào, cũng có mùi tanh của tôm, còn trong nồi lại ngào ngạt mùi thơm của thịt thỏ.

Trong lúc nhất thời, hương vị này càng hấp dẫn đến lạ thường!

Bốn cha con mẹ con không trì hoãn nữa, ngồi xuống bắt đầu ăn hải sản.

Đường Diệu: “Tôm đã bóc hết rồi, đợi hôm nào nắng chúng ta sẽ đưa lên nóc nhà phơi khô, trữ đấy ăn dần.”

Đường Diệu lại nói: “Tôm tít không nhiều như tôm thường, hơn nữa cũng không thể phơi, mấy hôm nay chúng ta cứ nấu nó cho hết đi, coi như nếm thử vài món mới.”

Sau đó tiếp tục nói: “Phòng dột nát cũng có điểm tốt, nhà của chúng ta bên này độc môn độc hộ, lại không có hàng xóm nên vẫn ổn. Chẳng qua không biết bên nhà cũ bây giờ sao rồi, thứ này có mùi rất nồng, mà đồ bên đó cũng không ít, cách vách còn có bà Đào như hổ rình mồi nữa!”

Không dừng lại, nói tiếp: “Vỏ tôm đừng vứt đi nhé, phơi khô dùng cục đá đập nát cho gà ăn.”

Đừng thấy cô luyên thuyên một tràng dài, động tác trên tay cũng không hề chậm lại đâu. Hai bé con không lột được tôm tít, vậy nên tự mình bóc tôm bình thường. Đường Diệu lập tức để tôm tít đã bóc xong vào trong chén hai đứa con, Khương Thành nhìn dáng vẻ vừa mở miệng dây cà ra dây muống vừa thoăn thoắt làm việc của cô, anh bóc một con tôm tít, lập tức nhét vào trong miệng cô: “Có tươi không em?”

Đường Diệu ngay tức khắc đỏ hồng mặt, dỗi nói: “Anh làm gì thế?”

Khương Thành cười: “Đút cho em ăn!”

Chương kế tiếp