Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 27
Trận mưa này kéo dài ba ngày liên tiếp.

Từ lúc bắt đầu mưa to tầm tã đến bây giờ rả rích rả rách, tuy hạt mưa không lớn, nhưng vẫn không thấy dừng lại.

Dù người nông dân rất chờ mong mưa xuân, nhưng trận mưa này kéo dài như thế thật sự khiến mọi người không cảm thấy thoải mái chút nào.

Không phài vì vấn đề không có thức ăn, mà là không phải nhà nào cũng có nhiều củi để dùng.

Đặc biệt là căn nhà bé tí của Khương Thành, dù muốn trữ thêm cũng chẳng có chỗ để.

Đường Diệu chợt có dự tính khác, sáng sớm hôm sau thấy trời vẫn không chuyển nắng, củi lại không còn bao nhiêu. Cô trực tiếp luộc hết hai mươi quả trứng gà, đây là con số tương đối lớn. Có thể nói, trong thôn Hướng Dương này sẽ không có một ai làm như vậy. Đường Diệu thì nghĩ khác, nếu trời cứ mưa rả rích không dứt thế này, mỗi ngày cả gia đình cô sẽ có trứng luộc ăn. Lỡ như trời chuyển nắng, vậy ăn trứng cũng tốt cho sức khỏe, không lỗ chút nào!

Có đôi khi, làm người phải quyết đoán như Đường Diệu. Cũng may lúc đó Đường Diệu kiên quyết, quả nhiên trời mưa ba ngày vẫn chưa tạnh, mà đống củi nhà cô đã cạn sạch vào tối hôm sau. Ngày thứ ba chỉ có thể ăn đồ nguội lạnh, chẳng qua trứng gà luộc vẫn không kém chút nào, nông dân ăn bánh bột ngô nguội ngắt đã thành thói quen, cũng chẳng đến nỗi nào.

Đường Diệu sợ hai bé con nhà mình không chịu nổi, cô lấy quẩy gạo cất trong kho ra chia cho hai đứa ăn thử.

Tiểu Lang và Bé Đường Đường đều chưa từng được ăn thứ nào ngon như vậy, vừa cắn vào trong khoang miệng đã thơm ngào ngạt.

Hai nhóc tỳ còn lén nghĩ thầm, trời cứ mưa hoài như vậy thì tốt rồi!

Cứ mưa, cứ mưa không dứt là được!

Buổi sáng ngày thứ tư, không trung vẫn chưa thấy vẻ sáng trong, chẳng qua mưa đã nhỏ hơn không ít. Khương Thành khoác áo tơi ra ngoài, mấy ngày hôm nay trời mưa nhưng bọn anh vẫn nghe ngóng được đôi chút, Khương Thành đến nhà cũ hai chuyến, cũng đi bờ sông xem thử.

Nghe nói bởi vì giữa trưa hôm sau phải thu hết lưới, đại đội hai phải đội mưa vớt cá suốt đêm vì sợ rắc rối. Chẳng qua hôm đó mưa to tầm tã cả ngày, bọn họ cũng biết đại đội ba chắc chắn không đến đây săm soi gây chuyện được nữa, vì thế liều chết khiêng lưới đánh cá thêm một ngày rưỡi nữa.

Cũng nghe nói bọn họ đội mưa to vớt cá muốn tiền không cần mạng, không ít người trong đại đội hai đều bị thương hàn. Lúc này đại đội ba cũng thật sự không muốn truy cứu chuyện bọn họ đánh cá một ngày rưỡi nữa!

Thôi bỏ đi, mọi người đều bươn chải vì cuộc sống cả!

Nếu cuộc sống không khó khăn, ai muốn như vậy chứ!

Thấy rất nhiều người của đại đội vì hai dầm mưa nên bị bệnh, tuy lúc này mưa nhỏ, nhưng người trong đại đội ba cũng không dám ra bờ sông bắt cá nữa. Như thường lệ, có một số người vẫn tung tăng đi ra ngoài khi trời mưa lâm râm, Khương Thành chính là một trong số đó.

Hôm nay anh vẫn chưa ra khỏi nhà. Hai đại đội cách nhau rất gần, thông tin này cũng được truyền đi vô cùng nhanh, chẳng ai muốn dẫm phải vết xe đổ của đại đội hai cả. Bắt được vài ba con cá thật sự không đủ tiền mua thuốc!

Không đáng chút nào!

Mọi người đều nghĩ thế, vậy nên hôm qua dù mưa nhỏ lai rai nhưng Khương Thành lại không hề ra ngoài. Sáng nay mưa nhỏ dần, Khương Thành nhà thật sự nhàn rỗi không có việc gì làm, không chịu được cuối cùng mặc áo tới ra cửa.

Cũng không phải chỉ có một người có suy nghĩ giống anh, mục đích của mọi người đều là phần ven đê. Lúc này nước sông đã dâng cao hơn một chút, có lẽ cũng vì hai hôm nay mưa phùn nhỏ rả rích nên đê không bị ngập quá nhiều.

Ngày đầu tiên đã dâng cao như vậy chắc chắn liên quan đến hệ thống thoát nước đầu thượng nguồn.

Khương Thành lê đôi giày rơm xuống nước, mùa xuân nước vốn đã lạnh, mấy ngày liên tiếp trời mưa không ngừng, bây giờ càng lạnh đến thấu xương.

Nhưng chuyện khiến mọi người mững rỡ đó là, trong nước có cá, hơn nữa cá lại rất lớn. Khương Thành đứng trong nước một lát, một tay bắt được một con cá lớn, ước chừng mười tấc. Anh ném cá vào sọt nhanh như chớp, không riêng gì anh, những người khác cũng như thế.

Mọi người đều tập trung tinh thần tranh thủ chớp lấy cơ hội này.

Phải biết rằng, đây là món ngon hiếm lắm mới có.

Khương Thành vất vả bắt cá cả buổi sáng, lúc sắc trời dần trong hơn, mưa cuối cùng cũng dừng lại. Mặt trời dần dần lên cao, sọt của anh ước chừng được khoảng mười con cá, xem như tương đối nhiều. Khương Thành bước ra từ trong nước chạy liền về nhà, vừa đi được nửa đường đã nhìn thấy anh cả anh hai và thằng em mình cũng lục tục đi tới, Khương Sơn hỏi: “Sao rồi chú?”

Khương Thành đưa một bên sọt cho mấy người xem, gật đầu nói: “Cũng khá lắm!”

Nghe anh nói vậy, mấy anh em nhà họ Khương lập tức trở nên vội vàng, không nói thêm gì nữa mà chạy vội về phía ven đê.

Khương Thành đang chuẩn bị đi về nhà, lúc này đột nhiên cảm giác một ánh mắt chăm chú dõi theo trên người mình, anh nhìn qua, không ngờ người nọ lại là Đào Tiểu Nha. Đào Tiểu Nha rõ ràng đã kết hôn, thế mà bình thường lại bím tóc thành hai bên như những cô gái mới lớn. Một tay cô ta măn mê đuôi bím tóc, mặt trét trắng như tuyết, trên mắt không biết còn bôi thứ quái gì lên trông giống như bị bầm tím.

Lúc này cô ả cắn môi nhìn anh, đôi mắt bầm tím kia nhìn Khương Thành như sói nhìn mồi.

Khương Thành trợn trắng mắt, trong lòng thầm nghĩ không biết ả đàn bà này học mấy thứ này ở đâu ra, trông như yêu quái ấy. Anh cuống quá chạy vội lấy người, âm thầm cảm thấy may mắn vì buổi tối không gặp cô ả này, nếu không chắc bị dọa cho tè ra quần mất!

Con mẹ nó, chẳng khác gì nữ quỷ.

Giờ phút này Khương Thành ba bước cũng thành hai bước chạy vội, Đào Tiểu Nha không thể tin được nhìn bóng dáng anh rời đi, oán hận dậm chân. Lúc này thầm chắc chắn anh vẫn có ý với mình, nếu không vì sao phải chạy nhanh như thế! Chẳng phải vì sợ cô ả vọt vào lòng mình ư?

Anh không dám làm thế là vì trong nhà có con cọp cái, nhất định là thế rồi.

Trong lúc nhất thời, Đào Tiểu Nha đột nhiên có chút hoảng sợ, sao duyên phận của hai người lại mỏng như thế chứ?

Đào Tiểu Nha hận Chương Hà Hoa dùng gậy đánh uyên ương thấu xương, cũng hận Đường Diệu chặn ngang giữa đường thấu thịt, cô ta hận không thể khiến hai người đàn bà này bị sét đánh chết tươi. Ông trời nên mở mắt mới phải! Cả quãng đường tức tối trong lòng, Đào Tiểu Nha đẩy cửa nhà họ Đào ra.

Chẳng qua vừa mở của đã thấy bà Đào như ăn trộm dính chặt trên tường, dường như đang nghe lén sân nhà đối diện nói chuyện, bà ta dùng sức hít hít mũi, hình như vừa ngửi thấy mùi gì đó.

“Mẹ, mẹ làm gì thế?”

Bà Đào lập tức duỗi tay thở dài một tiếng, sau đó lại vẫy vẫy tay, nói: “Con tới đây đi.”

Đào Tiểu Nha chạy vội đến bên tường, hạ giọng: “Mẹ, có chuyện gì à?”

Bà Đào vừa nhìn thấy cô ta thì suýt nữa té ngã một cái, bà ta nhìn chằm chằm đôi mắt con gái mình, bảo: “Tiểu Nha, mí mắt con là sao thế? Mã Tiểu Mao đánh hả?”

Đào Tiểu Nha trợn trắng mắt, cảm thấy mẹ mình đúng là người nhà quê, chẳng có chút tầm nhìn nào. Lúc này mới đắc ý khoe khoang: “Đây là phấn trong thành phố đấy, nghe nói đoàn văn công mới được dùng, mẹ thấy đẹp không?”

Bà Đào nhìn đôi mắt Đào Tiểu Nha chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng vẫn chẳng thấy đẹp chỗ nào. Chẳng qua chợt nghĩ đến đoàn công văn, bà ta không thể thốt ra câu khó coi muốn chết được. Nếu nói vậy, chắc chắn mình sẽ trở thành người nhà quê không có ánh mắt rồi!

“Đẹp, đẹp như tiên vậy đó.”

Đào Tiểu Nha lập tức nở nụ cười, cô ta vuốt bím tóc lớn của mình hơi ngại ngùng. Tuy là mẹ ruột, nhưng lúc này cô ta vẫn khiến bà Đào cảm thấy hơi nổi da gà.

Đào Tiểu Nha nhẹ giọng nói: “Thứ này là em chồng của con mang về đấy, em ấy nói mấy cô gái xinh đẹp trong thành phố đều trang điểm như vậy.”

Dừng lại một chút, lúc này mới chợt nhớ ra: “Mẹ, mẹ đang làm gì thế?”

Vừa nói đến chính sự, bà Đào lập tức như được tiêm máu gà: “Con không ngửi thấy mùi tanh hả?”

Đào Tiểu Nha dùng sức ngửi ngửi, cô ả chỉ cảm thấy trong không khí toàn mùi nước mưa, bảo: “Tanh gì hả mẹ?”

Bà Đào: “Cái mũi vô dụng nhà chị chẳng ngửi được gì đâu. Chắc chắn nhà bọn họ ăn hải sản, đừng nghĩ bà đây không ngửi được nhé! Mũi bà đây thính nổi tiếng cả làng trên xóm dưới, chỉ chút mùi thôi cũng có thể ngửi ra đấy.”

Đào Tiểu Nha cũng chẳng ưa nổi nhà họ Khương cách vách nhà mình, nhưng nhà bọn họ ăn gì thì liên quan quái gì đến nhà mình chứ?

Cô ta vẫn đắm chìm trong nỗi cô đơn vì lúc nãy Khương Thành không để ý tới mình, làm gì còn tâm trạng quản người ta ăn gì.

Cô ả thuận miệng nói: “Ăn hải sản không phải chuyện bình thường sao? Lúc nãy con còn nhìn thấy anh Khương Tam bắt cá về nhà mà, mấy người trong nhà họ Khương cũng đi hết đấy!”

“Gì cơ!!!” Bà Đào lập tức nhảy cẫng lên, gào thét: “Con nói gì cơ? Bắt cá ư?”

Đào Tiểu Nha: “Đúng vậy, mấy người trong thôn đều đi hết mà.”

Bà Đào vừa nghe thấy thế đã thét chói tai, chửi con gái một trận: “Đồ ngu ngốc nhà mày! Sao không nói sớm hả con này!”

Bà ta ba chân bốn cẳng chạy vào trong phòng, gọi ông chồng già và con dâu con trai cùng cuống quít rời đi. Chỉ vài tích tắc đã ném xuống một câu: “Mày trông nhà đi”, lúc này cả gia đình chân cẳng đập vào nhau chạy vội về phía ven đê.

Đào Tiểu Nha tuyệt đối không ngờ bà mẹ già nhà mình lại đi nhanh như thế, nhất thời càng ưu sầu hơn, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu muốn chết, cuối cùng đứng trong viện khóc tu tu… Sắc trời đã dần trong, mấy bé con nhà họ Khương đều bận rộn trong sân. Bọn nhóc ôm hết đống củi ra, mong trời nắng hơn một chút để phơi cho củi khô, trong nhà đã không có củi dùng nữa rồi!

Ngay lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng khóc tu tu của phụ nữ, nghe cứ như mèo kêu.

Tiểu Ngư là cô bé nên nhát gan hơn mấy người khác, cô bé giữ chặt tay anh trai song sinh Sơn Kê của mình, khẽ nói: “Anh, tiếng gì thế nhỉ! Có phải ở đây có ma nữ không, huhu?”

Sơn Kê trực tiếp nắn bùn thành một quả bóng nhỏ, kêu lên: “Ma nữ mau cút đi!”

Ném một phát về phía phát ra tiếng động, ngay lập tức tiếng khóc đột nhiên im bặt.

Sơn Kê vỗ ngực: “Em xem, ma nữ…”

Còn chưa nói xong, bên đó đã truyền đến tiếng rống giận của người phụ nữ: “Thằng chó chết nào ném đồ vào tao thế hả? Đồ không có đạo đức này, con mẹ nó thằng khốn nạn! %……&*%#……” Những câu chửi thô tục phát ra từ trong miệng cô ta như đổ đậu.

Tiểu Miêu thấp giọng thở dài nói: “Không phải ma nữ nào đâu, đó là Đào Tiểu Nha…”

Gà Rừng lau mặt một cái, nói: “Người đàn bà này sao y hệt ma nữ thế kia.”

Câu này cũng học theo người lớn!

Lúc này biết đó không phải ma nữ mà chỉ là cô Tiểu Nha bên cạnh, mấy bé con bắt đầu bình tĩnh lại, tiếp tục công việc như trước! Động tác của Tiểu Ngư nhanh hơn, cô bé vẫn nhớ lúc nãy chú ba nói với mình, nếu mưa tạnh thì bớt chút thời gian sang bên tam phòng một lát đấy!

Chẳng qua Tiểu Ngư nghĩ nhiều rồi, hôm nay cuối cùng cô bé vẫn không thể sang tam phòng được, bởi vì hôm nay cực kỳ bận.

Từng người từng nhà đều đến bờ sông bắt cá, một ít nhóc con trong đội cũng đi theo giúp đỡ một tay, Tiểu Ngư đã 6 tuổi nên có thể làm được rồi.

Đại đội hai bị bệnh với một đống chữ “Phúc”, bọn họ không ai rảnh đi bắt cá. Lần này đại đội ba bắt được nhiều cá hơn năm ngoái, chuyện tốt thế này rất hiếm khi gặp, nếu mọi người không nhanh lên sẽ bị thiệt thòi.

Lúc này đại đội trưởng không quan tâm nhiều đến thế nữa, dù sao ai bắt thì người đó được. Nghe thấy những câu này, nhóm thanh niên trí thức ngày thường gánh không nổi, vác không xong cũng đứng tấn ở bờ sông không chịu về!

Đây là món mặn đấy, trời ạ!

Tất cả mọi người đều chạy đổ về phía đó, tất nhiên nhà Khương Thành cũng không ngoại lệ. Tuy lúc này ở bờ sông có không ít trẻ con, nhưng Khương Thành và Đường Diệu không định dẫn con cái theo, mỗi người cõng một cái sọt, mang theo đồ câu cá vội bước qua. Lúc sáng vẫn chưa có ai nên bọn cô có thể bắt được đôi con cá lớn trong sông, còn hiện tại mơ cũng chẳng được.

Cũng may lúc sáng Khương Thành là một trong những người đến sớm nhất, thu hoạch được không ít cá.

Trước khi đi ra ngoài làm việc, Đường Diệu vẫn đưa tôm và vỏ tôm tít phơi trên nóc nhà. Mấy ngày qua để trong nhà nên không được tươi như ban đầu nữa. Nhưng bây giờ là năm nào chứ? Thiếu ăn thiếu mặc, những thứ này dù không tươi cũng được coi là đồ tốt rồi.

Ông trời lật mặt nhanh thật đấy, buổi sáng vẫn mưa tầm tã, giữa trưa mặt trười đã ló ra rồi.

Vừa nãy mưa xuân lúc này lại nắng ấm, mặt trời chiếu xuống khiến người ta cảm thấy hơi nóng rát!

Tiểu Lang và Bé Đường Đường ôm củi trong viện ra sân phơi, ngay sau đó, Bé Đường Đường bưng ghế đẩu nhro ngồi trước cửa nhà.

Còn Tiểu Lang cũng không đi xa, chỉ ngay trong tầm mắt Bé Đường Đường bắt đầu đào giun nhỏ.

Một người trông cửa, một người đào giun, phân công cũng tỉ mỉ ra phết.

Lúc xế chiều một chút, Bé Đường Đường lại trở mặt củi trong sân lại, tiếp tục ngồi trước cửa.

Bím tóc nho nhỏ của cô bé đã không vàng khô như trước đây nữa, một bông hoa màu xanh cột trên đầu giống như củ hành, nhìn qua trông rất buồn cười. Người lớn đi về phía này rất ít, có mấy đứa trẻ con lăng xăng chạy ngược xuôi, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn cô bé một cái, cuối cùng che miệng bật cười ha ha.

Bé Đường Đường cũng chẳng thèm quan tâm, trẻ con sẽ không ở đây lâu đây, mọi người đều sốt ruột đến bờ sông kia kìa! Bên kia lúc này đang khí thế ngút trời, trẻ con cũng rất thích xem náo nhiệt đấy!

Vợ chồng Khương Thành không về quá muộn, lúc hai người đi không còn sớm, lúc về lại không muộn, tóm lại không khiến người ta cảm thấy phải đề phòng.

Chẳng qua nếu nhìn kỹ sọt của hai người sẽ biết, thật ra thu hoạch của hai người rất nhiều. Một cái sọt lớn có thể để được chục cân thịt, thế mà hai người đều bắt được gần nửa rổ. Thật sự rất nhiều.

Đường Diệu bước vào nhà, Bé Đường Đường vội chạy lon ton đến trước sọt xem xem. Thật ra cô bé mới chỉ cao bằng cái sọt, lúc này nhón chân cố gắng nhìn vào trong, “Oa” một tiếng, ngẩng đầu, đôi mắt như chứa đầy sao chỉ tay nói: “Mẹ ơi, nhiều cá quá!”

Đường Diệu cười: “Vui không nào?”

Bé Đường Đường gật đầu lia lịa, cô hưng phấn xoay vòng vòng: “Chúng ta giàu rồi.”

Đường Diệu bật cười một tiếng, nói: “Làm gì có!”

Khương Thành: “Mẹ con thật sự là người độc nhất vô nhị của đại đội ba chúng ta đấy.”

Lúc này Khương Thành phục sát đất, mấy người câu cá rất lợi hại trong thôn nhưng cũng chỉ thu hoạch được một phần năm của Đường Diệu. Rõ ràng cô không biết câu cá, nhưng cá một hai cứ phải cắn câu, cũng may Khương Thành vừa đi qua đã tìm được chỗ khuất không nhiều người ngồi lắm, cứ giống như vợ anh ngồi chỗ nào là chỗ đó có ổ cá ấy, anh cũng hưởng sái bắt được không ít.

Khương Thành cũng có tính toán riêng của mình, thấy được kha khá liền xách đồ đi trước chứ không ở lâu. Nếu bị người ta để ý đến, thật sự không phải chuyện gì tốt.

Anh nói: “Anh đoán đêm nay có không ít người làm tổ ở đây đến khuya mới về.”

Đường Diệu nghe thế gật đầu.

Có đôi khi cuộc sống là như vậy, tuy vết xe đổ đại đội hai vì bắt cá sinh bệnh vẫn rành rành ngay trước mắt, nhưng mọi người thấy cá vẫn không thể khống chế được bản thân mình. Bọn họ ở hạ du nên không giống đại đội khác, thôn trưởng nghiêm cấm dùng lưới lớn để bắt, đây là quy tắc được đặt ra bởi các đại đội dọc phần ven đê.

Đại đội hai không tuân thủ quy tắc nên mới gặp báo ứng.

Đại đội ba bọn họ không làm thế, vậy nên cho dù tay không bắt cá hay đưa đồ ra câu cũng chẳng bị sao cả, nhưng tuyệt đối không được dùng lưới. Mà không dùng lưới để đánh, vậy tóm lại kiểu gì cũng có cá lọt qua, những người của đại đội khác có thể bắt một ít kiếm đồ ăn mặn.

Đây là suy nghĩ chung của tất cả mọi người.

Tuy không cho đánh lưới, mọi người vẫn định ở đây kiếm chác thêm một lát, dù sao đây cũng là đồ ăn hàng thật giá thật mà! Nếu muốn bỏ tiền ra mua chúng, vậy cũng phải có tiền mới được! Ấy vậy nên rất nhiều người vẫn hăng hái chưa từ bỏ ý định.

“Đại đội trưởng nói mưa mấy ngày liên tục nên đất thành lầy lội hết cả rồi, ngày mai vẫn chưa thể làm được, mọi người nghỉ ngơi một ngày. Em xem, chúng ta nên đi câu cá hay đến chỗ cậu?”

Sau khi Đường Diệu tỉnh lại, đến bây giờ vẫn chưa có cơ hội đến nhà cậu.

Đường Diệu nghĩ ngợi một lát, nói: “Đi nhà cậu đi anh, em cũng phải đến thăm cậu chứ. Với lại ngày mai sẽ có rất nhiều người chen chúc trong đê, em nghĩ muốn bắt cũng rất khó. Không bằng nhân cơ hội này đến nhà cậu một lát, vùa khéo cá vẫn còn rất tươi, chúng ta đưa qua một ít.”

Nhà của Chương Hà Diệp ở đại đội nam không dọc theo ven đê, đương nhiên không gặp được chuyện tốt thế này.

Khương Thành: “Được! Vậy tối nay anh nói với cha mẹ một tiếng, xem bọn họ có gì muốn mình mang giúp không.”

Khương Thành và Đường Diệu quyết định đến chỗ của Chương Hà Diệp. Lúc này phải suy nghĩ xem nên giải quyết đống cá này thế nào, cô đếm một lúc, không ngờ nhà mình có gần 50 con, nếu không ướp muối, không ăn hết có khi sẽ hỏng hết mất. Còn nếu ướp hết, nhà bọn cô thật sự không đủ muối. Đừng nói muối, chút gia vị khác cũng chẳng có mà dùng. Suy đi tính lại, nên bán bớt thì hợp lý hơn. Dù sao bây giờ thời tiết dần ấm áp hơn, mưa nhiều nên cá cũng không ít.

Cần gì phải ăn cá mặn chứ?

Đường Diệu suy nghĩ một chút, cuối cùng thương lượng với Khương Thành: “Hay vợ chồng mình lên trấn một chuyến, chúng ta đi sớm một chút còn kịp đến chỗ cậu.”

Khương Thành cũng thấy đúng, vội vàng đứng dậy: “Anh đi tìm đại đội trưởng.”

Khương Thành bước vội ra cửa, Đường Diệu cúi đầu nhìn hai bé con, nói: “Ngày mai dẫn các con lên trấn, được không nào?”

Tiểu Lang và Bé Đường Đường nhìn nhau một cái, kích động nói: “Được ạ!!!”

Đừng thấy bọn nhóc có vẻ lớn, một đứa năm một đứa ba tuổi, thật ra hai vật nhỏ vẫn chưa được lên trấn lần nào! Đúng là bé nhà quê lên thành phố mà!

Tiểu Lang là anh trai nên có phần trầm ổn hơn, nhưng lúc này khuôn mặt nhỏ cũng kích động đến đỏ bừng, cậu bé thật sự rất muốn gào thật to! Bé Đường Đường đã bắt đầu xoay vòng vòng: “Ra ngoài, con muốn đi ra ngoài! Con muốn lên trên trấn yeah!”

Đường Diệu giương khóe miệng, nói: “Nhân tiện đến nhà cậu luôn.”

Từ khi còn rất nhỏ Tiểu Lang đã đến đó một lần, từ lần đó đến nay chưa từng đi tiếp nữa. Lúc ấy còn quá bé nên không nhớ được. Còn về Bé Đường Đường, ngay cả một lần cũng chưa từng được đi. Chẳng qua hai bé con có thể cảm nhận được cảm xúc của cha mẹ, người mà cha mẹ đều thích, chắc chắn là người tốt rồi.

Hai bé con vui vẻ lại bắt đầu vỗ tay.

Đường Diệu thấy dáng vẻ vui sướng muốn chết kia của hai nhóc tỳ, cô trèo lên trên nóc nhà cất tôm lại. Mới phơi được một ngày, tuy rằng nắng buổi chiều rất gay gắt nhưng chỉ hơi héo lại một chút, nếu muốn nó thành tôm khô, vậy phải phơi thêm mấy ngày nữa.

Tuy là thế, cô vẫn có hai túi.

Đêm nay, hai nhóc con chưa bao giờ được lên trấn nằm trên giường từ rất sớm, dù nằm bò từ rất sớm, nhưng lại hưng phấn ngủ không ngủ được!

Bé Đường Đường lăn lộn trên giường, cô bé đang nghĩ trong trấn có dáng vẻ gì?

Có rất nhiều tòa nhà cao chọc trời?

Có rất nhiều xe?

Còn có rất nhiều người, rất nhiều đồ ăn ngon?

Bé Đường Đường lăn qua lăn lại, cũng không biết mình đang nghĩ gì. Chuyện duy nhất mà cô bé biết đó là, mình cực kỳ vui vẻ!

Chương kế tiếp