Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 35
“Chạy mau, chạy mau lên!”

“Bên này bên này! Trời đất ơi, cẩn thận chút!”

“Mẹ nó, nó lao về phía mình rồi này! Cứu mạng, a a a, cứu mạng a!”

“Trời đất ơi…”

Tiếng kêu thét không ngừng truyền đến hết đợt này đến đợt khác, nhóm lãnh đạo lớn nhỏ và cán bộ nhỏ trong thôn đều gào lên kêu cứu, ba chân bốn cẳng chạy trốn. Khương Thành cũng ở trong đám người này, mà thứ đuổi theo bọn họ chính là một con lợn rừng đáng sợ.

Đừng thấy khuôn mặt thư ký Bạch đen nhẻm, lúc này cũng bị dọa cho trắng hơn mấy tone đấy!

Những người này đều hoảng hốt không chọn đường, lúc này cũng không biết mình đang chạy đi đâu nữa!

Kệ đi, chạy là được rồi!

Vừa gào vừa chạy thục mạng!

Chuyện này bắt đầu thế nào ư, vậy phải kể từ lúc cơm trưa xong. Sau khi ăn xong, Khương Thành nghỉ ngơi một lát liền ra ngoài nhặt vậy đi đâu mới có thể nhặt được nhiều củi, chắc chắn là phía Tây Sơn rồi. Vậy Khương Thành đi thẳng một mạch tới đây. Lúc đã nhặt được gần đầy sọt, anh thấy đại đội trưởng và mấy cán bộ nhỏ dẫn theo những người ở công xã đi tới đây. Nghe nói thư ký Bạch muốn tìm hiểu tình huống của các đại đội nên đến khắp nơi xem xét.

Dựa theo quy định của công xã, các đại đội không được đốn cây đại thụ, đây là tài sản của công. Chẳng qua mấy cành và cây nhỏ không quan trọng lắm, mà Khương Thành căn bản không lên núi nên không gây chuyện gì lớn. Anh khách sáo chào hỏi mọi người, lúc này chuẩn bị chuồn khỏi đây.

Đúng lúc này đột nhiên nghe thấy tiếng kêu gừ gừ từ trên núi, nhìn về phía đó, bọn họ liền nhìn thấy một thằng nhóc từ trên núi chạy xuống, đằng sau anh ta là một con lợn rừng rất lớn.

Không biết sao thằng quỷ này tự dưng chọc phải thứ này, lợn rừng liều mạng đuổi theo anh ta không bỏ, điên cuồng giống như “Không phải mày chết thì ông đây mất mạng”.

Gã này đúng là người của đại đội hai, chẳng qua lúc nãy hoảng quá không nhìn đường nên chạy đến đại đội ba!

Hiềm nỗi, gã này sợ hãi chạy một mạch nên mới dẫn con lợn rừng này tới đây, lúc này nó không quan tâm gì nữa, tóm được ai thì trực tiếp cắn luôn!

Cũng phải hơn một năm rồi mọi người không nhìn thấy lợn rừng, lúc này quả thực bị dọa đến tè ra quần!

Đừng nói người của công xã, ngay cả người trong đại đội ba cũng điền cuồng xách quần mà chạy.

Khương Thành cũng khổ lắm chứ, anh ba chân bốn cẳng chạy theo mọi người, sợ mình sẽ trở thành món ngon cho con lợn rừng này gặm!

Mẹ nó anh cũng có gia đình có con cái cả rồi, có điên mới chạy theo nó liều sống liều chết, vừa nhìn đã biết con lợn này bị chọc giận điên lên. Chẳng qua hôm nay anh không được may mắn lắm, thằng quỷ đại đội hai chọc phải thứ đáng sợ kia lại chạy cùng phía với mình. Anh chạy, quỷ sứ kia cũng chạy theo, đương nhiên con vật kia cũng cắn chặt không tha.

Khương Thành muốn cắt đuôi thằng nhóc này, nhưng lúc này gã không biết trời đất đường sá gì nữa, trong đầu chỉ có một suy nghĩ bám lấy Khương Thành. Khương Thành quẹo anh ta quẹo, Khương Thành quay đầu anh ta quay đầu, giống như chạy theo Khương Thành là có thể trốn được. Thật ra cũng không phải cố ý, anh ta lúc này đã bị dọa cho thần hồn bay đi đâu, tất cả hành động đều là phản xạ có điều kiện, căn bản không có năng lực tự hỏi nữa.

“Con mẹ nó, mày đừng đi theo anh nữa!” Khương Thành không nhịn được gào lên.

“Anh, cứu cứu em, anh ơi…” Tuy hai người căn bản không quen biết, giờ anh ta đã sợ đến mức đái ra quần, thấy Khương Thành chạy nhanh thế kia, đi theo anh chắc chắn không sai.

Khương Thành đẩy nhanh tốc độ, tình huống này biết làm sao nữa, chỉ có thể bạt mạng mà chạy thôi!

Bên này xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, bấy giờ hấp dẫn người tới xem, vừa thấy hình hình lúc này hỗn loạn cũng té ngã lộn nhào lo chạy, chạy điên cuồng, chạy như ma đuổi!

Khương Thành không biết mình chạy bao lâu, thấy lão tứ nhà mình cầm cuốc đi ra, kêu: “Nhanh gọi chị dâu chú đến giúp một tay.”

Khương Lâm thấy thế thì mẹ nó một tiếng, đó không phải tam ca của anh ấy sao?

Anh ấy lập tức ném xuống xuống, co cẳng chạy. Đường Diệu đang nấu nước trong nhà, vừa xong đã nghe thấy có người la như cháy nhà ở bên ngoài: “Chị dâu ơi, chị dâu may tới giúp với! Tam ca bị lợn rừng rượt kìa!”

Anh ấy hét to như sấm, Đường Diệu ở trong căn nhà rách nát như thế tự nhiên nghe được rõ ràng. Cô cầm theo que cời lửa vội chạy ra khỏi cửa, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông của mình chạy tới, sát sau lưng anh là một con khỉ ốm, sau một chút nữa chính là con lợn rừng như đang muốn nhai đầu bọn họ.

Một con lợn rừng cực kỳ hung ác, lúc này đã được châm lửa hừng hực!

“Mau tránh ra!”

Cũng không biết ai hô lên một câu như vậy, lúc này Đường Diệu không chỉ không tránh, còn cầm gậy gộc vọt lên nện một cái thật mạnh trên đầu lợn rừng.

Bộp bộp một tiếng, cây gậy còn lớn hơn nắm tay lập tức biến thành hai khúc.

Con lợn rừng vẫn đang lắc lư, Đường Diệu không nói hai lời, thuận tay nhấc lấy tảng đá thật to, gần như không hề do dự nện trên não lợn rừng, cộp một tiếng!

Lợn rừng chồm lên đằng trước, quỳ một chân xuống bằng móng guốc phía trước.

Lúc này Khương Sơn và Khương Hải nghe thấy động tĩnh nên chạy tới, vừa thò đầu ra đã nhìn thấy cô em dâu nhà mình đánh ngã một con lợn rừng khoảng chừng trăm cân, thật quá đáng sợ!

Bọn họ phanh gấp một cái, suýt nữa bị dọa ngất đi.

Không phải bị lợn rừng dọa, mà là cô em dâu này.

Đúng lúc này, Khương Thành không biết chặt được cục đá ở chỗ nào, lập tức xông lên đánh thêm mấy cái. Lợn rừng tức thì phát ra tiếng kêu chói tai! Anh không chút do dự tiếp tục động thủ, lúc này, một cái móng trước của nó cũng quỳ thụp xuống.

Cũng may, Khương Sơn phản ứng nhanh, anh ấy vội ném cuốc cho lão tam, nói: “Lão tam. Dùng cái này này!”

Khương Thành trực tiếp nhận lấy, lợn rừng liều mạng giãy giụa, Đường Diệu cướp cái cuốc từ tay Khương lão nhị, hai vợ chồng bắt đầu cho con lợn rừng này một trận ra hồn, cực kỳ mạnh mẽ.

Khương Sơn, Khương Hải, Khương Lâm: “…”

Chương Thải Hồng cùng Vương Xảo vừa ló đầu ra: “…”

Chương Thải Hồng sùng bái nhìn em dâu thứ ba, cảm thấy cô em dâu này là Mẫu Dạ Xoa đẹp nhất!

Vương Xảo lại run lẩy bẩy, lặng lẽ dựa vào Chương Thải Hồng, cảm thấy trái tim mình bị dọa cho ngừng đập mất rồi.

Lúc này, đại đội trưởng dẫn theo mấy lão thợ săn chạy tới.

Bọn họ nghe thấy bên này phát ra âm thanh thảm thiết, trong lòng càng thấp thỏm hơn, nghĩ thầm tám chín phần đã xảy ra chuyện! Trái tim như thót lên cổ họng!

Bọn họ vội chạy thật nhanh, hét lên: “Chúng tôi tới đây, mấy người…”

Đanh định gào lên câu nữa, lúc này đột nhiên im bặt.

Mấy người nhà họ Khương và tên khỉ ốm gây chuyện của đại đội hai co rúm người đứng lên cạnh, lặng lẽ run bần bật.

Mà thứ khiến ánh mắt bọn họ nhìn chằm chặp là vợ chồng Khương lão tam đang vây quanh lợn rừng, hai người nghe thấy tiếng động quay đầu lại, trên người trên mặt bị bắn rất nhiều máu, giống như ác quỷ bò ra từ trong địa ngục, thật sự dọa cho mọi người bay hết linh hồn.

Đại đội trưởng thấy chân mình bắt đầu bị chuột rút rồi.

Ông ta lắp bắp: “Con kia, con … Lợn rừng, lợn rừng nó…”

Khương Thành kéo Đường Diệu ra đằng sau mình, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, nói: “Chắc là… Còn sống?”

Trông vẫn có hơi thở.

Đại đội trưởng hít một hơi thật sâu, đủ dũng khí mới mở miệng nói: “Mau, nâng con lợn rừng này đến đại đội.”

Lại nhìn về phía vợ chồng Khương Thành, anh đang ôm vợ mình trong ngực: “Hai người rửa mặt rồi cũng tới luôn!”

Mọi người đang nói chuyện, thư ký Bạch cũng dẫn theo mấy người đàn ông xông tới, tuy vừa rồi biểu hiện loạn thành một đoàn, nhưng có mấy người cũng xem như linh hoạt. không biết bọn họ lấy được công cụ từ chỗ nào, cầm cuốc cầm gậy lao tới, lúc này biểu cảm cũng giống như đại đội trưởng, ai nấy đều bị cảnh máu me đầu mặt đầy người của vợ chồng Khương Thành dọa cho ngã ngửa, có một người nhát gan ngã thụp xuống dưới đất.

Hiện trường lập tức an tĩnh đến mức khiến người ta không biết nói gì!

Ngay thời điểm này, từ kẹt của đột nhiên lộ ra, đứa cao hơn một chút hơi rối bời, bím tóc nhỏ lùn hơn cũng hơi hoảng, giọng nói nhỏ nhẹ lộ ra chút hưng phấn: “Anh xem kìa! Cha mẹ mình là người lợi hại nhất!!!”

Cũng không biết hai nhóc con này nhìn lén bao lâu rồi.

Đường Diệu: “Các con…”

Cô còn chưa nói xong, lợn rừng như hồi quang phản chiếu, nó hấp hối giãy giụa bò lên lao như điên về phía hai bé con… “Cẩn thận!”

Đường Diệu chạy thục mạng túm chặt cái đuôi của nó, lợn rừng hầm hừ hai tiếng. Cô lại dùng sức túm chặt hơn, Khương Thành lập tức xông lên giúp vợ, hai vợ chồng cùng dùng sức. Con lợn rừng này mạnh như trâu vậy, không ngờ có thể lập tức khiến tay vợ chồng Khương Thành bị tuột ra.

Chẳng qua trong khoảnh khắc hai người tuột tay, nó đột nhiên thay đổi phương hướng, không chạy về hai bé con nữa, ầm một tiếng, đâm xuyên qua bức tường rách nát của nhà Khương Thành, lợn rừng lăn lóc mấy vòng, ăn qua lặn lại về phía nhà chính, cuối cùng căn nhà bị đục thành một cái lỗ to.

Sau một hồi dùng hết chút sức lực cuối cùng để lăn hộn quấy rồi, lúc này quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, dâng lên cái mạng heo của mình!

Hiện trường lại an tĩnh đến quỷ dị.

“Hu hu!” Bé Đường Đường đột nhiên thét lên, tiếng khóc thật sự rất to!

Tiểu Lang cũng khóc nức nở: “Nhà mình bị hỏng rồi kia!”

“Nhà mình hỏng rồi!” Bé Đường Đường lại nói theo như vẹt, đau lòng muốn chết.

Hai bé con khóc thút tha thút thít vô cùng đáng thương.

Lúc này rốt cuộc đại đội trưởng cũng lấy lại tinh thần: “Vợ chồng Khương lão tam, đi dỗ hai bé con đi. Hai người yên tâm, chuyện lần này không phải do nhà cậu gây ra, nếu không phải có hai người trừ hại, không biết con lợn rừng này còn muốn dọa thêm bao nhiêu người nữa!

Vợ chồng cậu đánh ngã nó nhưng cũng bị thiệt hại, người trong đội sẽ không để các cậu thiệt thòi đâu, cả nhà yên tâm.”

Đội trưởng đã nói như vậy, Đường Diệu cũng vội dỗ con cái: “Hai con đừng khóc nữa nha, hôm nay Tiểu Lang sinh nhật, sao lại khóc nhè chứ! Mình không khóc nha, ngoan! Bác đội trưởng sẽ chủ trì công đạo cho nhà mình, được không?”

Tiếng khóc đinh tai nhức óc của hai bé con rốt cuộc cũng nhỏ hơn rất nhiều, nước mắt to như hạt đậu của Bé Đường Đường vẫn đọng lại trên mặt, ôm cổ Đường Diệu nức nở.

Tuy Tiểu Lang là con trai nhưng cũng dùng sức chùi nước mắt lên quần áo Đường Diệu, lúc này cô quả thật thảm không nỡ nhìn!

Tóm lại, không khác Mẫu Dạ Xoa là mấy!

Đại đội trưởng thật sự cảm thấy nếu mình nhìn thêm lúc nữa, có khi tối về sẽ ngủ không yên. Ông ta run rẩy quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy thư ký Bạch đã ngẩn tò te, lau mặt nói: “Thư ký Bạch, chúng ta, về đại đội trước đi?”

Thư ký Bạch: “…Ờ.”

Người tới là khách, đoàn của thư ký Bạch lại là những lãnh đạo có máu mặt, đại đội trưởng: “Đi thôi, mấy người các cậu lôi lợn rừng đến đại đội đi.”

Tuy con lợn rừng này do nhà họ Khương giết được, nhưng thời buổi này không có chuyện tư hữu, hiện tại thứ này vẫn là của tập thể. Đại đội trưởng là người công bằng, ông ta nói: “Thông báo cho mọi người vợ chồng Khương lão tam săn giết được một con lợn rừng, mọi người bắt đầu chia thịt.”

“Lão tam! Lão tam ơi!” Lúc này, giọng của Chương Hà Hoa chợt truyền đến, đừng nhìn thấy bà già cả gầy gò, trông vô cùng khí thế đấy: “Lão tam! Sao thế? Xảy ra chuyện gì thế! Con đừng hù mẹ đấy!”

Giữa trưa bà cùng ông chồng già đi bắt cá không ở nhà, ai ngờ vừa đến cửa nhà đã nhìn thấy những người này đứng tụ tập bên này, nghe nói đã xảy ra chuyện.

Đúng là dọa chết người ta!

Cả người bà dương như đang run rẩy: “Chuyện gì vậy! Có chuyện gì vậy hả!”

Đại đội trưởng vội giữ chặt người Chương Hà Hoa, nói: “Đại nương, không có gì đâu, lão tam nhà bà vì dân trừ hại, tiêu diệt được một con lợn rừng đấy.”

Chương Hà Hoa: “Gì cơ?”

Cô ngay lập tức vô cùng sửng sốt, sau đó đẩy đại đội trưởng chạy qua: “Có phải mấy đứa trẻ bị thương không?”

Bà nhìn thấy Đường Diệu ôm hai bé con nên hiểu lầm, ngay cả giọng nói cũng thay đổi: “Lang ơi Đường ơi! Nhãi con của bà!”

“Bà nội ơi, bọn cháu không sao cả, nhưng mà nhà hỏng rồi kìa.”

Bé Đường Đường tủi thân muốn chết, cô bé nhìn căn nhà nhà mình bị đào thành cái động lớn, cơ thể nho nhỏ nhưng lại uất ức lớn lớn.

Chương Hà Hoa đang định quay đầu phát hỏa, Đường Diệu lập tức giữ chặt lấy bà: “Mẹ, trong đội sẽ hỗ trợ.”

Chương Hà Hoa: “Hỗ trợ? Bọn họ hỗ trợ cái gì?”

Khương Thành vội nói: “Mẹ, không sao đâu, chỉ cần có thể trừ hại cho dân, những thứ này đều là chuyện nhỏ, trong đội rất công bằng mà!”

Thấy vợ chồng Khương Thành đang ngăn Chương Hà Hoa đang muốn chửi ầm đánh lộn kia lại, đại đội trượng ba chân bốn căng: “Thư ký Bạch, về đại đội trước, chúng ta về đại đội trước đi.”

Đại đội trưởng lại giữ chặt kế toán bên cạnh mình, thấp giọng nói nhỏ: “Hôm nay sẽ lập tức chia thịt con lợn này. Ông ở lại trấn an nhà bọn họ một chút, còn về chuyện nhà cửa và tưởng, trong đội chúng ta sẽ tu bổ một tay. Thư ký Bạch đang ở đây, thịt lợn phải chia đều, làm vậy mới có thể thể hiện được sự công chính. Chưa kể, các lãnh đạo trong công xã cũng phải được một người một phần, tuyệt không thể thiếu.

Tuyệt đối đừng để Chương Hà Hoa dẫn theo con dâu đến làm loạn, đại đội chúng ta bạc đãi nhà họ Khương, sau này nhất định sẽ bù lại.

Người này vừa nhậm chức, đừng để bọn họ tùy ý làm loạn!”

Thật ra ông ta không nghĩ Khương Thành sẽ làm ra chuyện gì lớn, nhưng người đàn bà đanh đá Chương Hà Hoa này thì khác, nếu bà ta dẫn mấy đứa con dâu kia tới… Nghĩ đến khuôn mặt đầy máu của Đường Diệu lúc nãy, đại đội trưởng đột nhiên rùng mình ớn lạnh trong ngày hè ấm áp.

Con mẹ nó làm người ta sợ muốn chết!

“Tuyệt đối, không thể để bọn họ làm loạn!”

Đại đội trưởng và kế toán là thông gia, hai người nhất quán mặc chung một cái quần.

Kế toán nghe thế đã hiểu ngay: “Được.”

Đoàn người lục tục rời đi.

Quả nhiên chỉ mình kế toán không cùng, anh ta kéo Khương Thành, trên mặt nở nụ cười vô cùng ấm áp: “Lão tam à, lần này nhà cháu lập công lớn rồi!”

“Vậy chia cho nhà tôi nhiều thịt lợn một chút!” Chương Hà Hoa lập tức quay đầu lại.

Kế toán: “…”

Ông ta cũng không hề xụ mặt, dù sao đặt mình vào trường hợp đó, nếu nhà mình đánh khô máu với một con lợn rừng lớn, nhưng thịt của mình và những người khác đều bằng nhau, vậy ông ta sao mà vui nổi. Nói không chừng trong lòng còn chửi má nó ấy chứ!

Ông ta vội tiến lên một bước, kéo tay Chương Hà Hoa: “Chị gái à!”

“Cắt! Lão già ăn trộm này, buông vợ tao ra mau!” Khương Lão Khờ tuy khoan thai tới muộn, nhưng chuyện này liên quan đến đồng chí Chương Hà Hoa đáng yêu nhà mình, ông vội bước lên: “Đồ ranh con già đầu nhà mày định chơi lưu manh hả?”

Kế toán: “…”

Đại ca à, tôi không mù!

Thật sự không mù đâu!

Ông ta vội vàng buông tay, nói: “Em không có ý này, anh hiểu lầm rồi!”

Tiếp tục chạy lên giữ chặt Khương Lão Khờ: “Lão Khương đại ca, sao em lại là người như thế được? Chẳng qua, hôm nay em muốn nói chuyện này với mọi người cho rõ ràng thôi. Đi đi đi, chúng ta vào rồi nói!”

Căn nhà nho nhỏ chẳng mấy chốc đã chật cứng.

Kế toán cũng rất thành thật: “Chuyện hôm nay tôi biết nhà mình rất thiết thòi. Nhưng mọi người nhìn đi, ai bảo xui xẻo thế chứ, lãnh đạo của công xã đang ở đây đấy! Nếu chỉ có người trong đội chúng ta, vậy chắc chắn sẽ chia cho các người nhiều hơn, đây cũng là thứ nhà mọi người xứng đáng được nhận! Dù sao người ta cũng là lãnh đạo mới tới, có chuyện gì cũng không thể nói trực tiếp thế được, ở đây chẳng ai dám cả! Mọi người nói có đúng không?”

“Vậy để nhà tôi thiệt thòi thế hả?”

Kế toán: “Nào thế được! Vừa rồi đội trưởng đã nói vói tôi lần này mọi người lỗ, nhưng tuyệt đối không ăn không của Khương lão tam đâu, chúng tôi chắc chăn sẽ bù cho cậu ấy. Tuy hơi quá, nhưng nhân phẩm của tôi và đại đội trưởng chắc mọi người cũng tin được. Chúng tôi sống trong đội cũng được mười mấy hai mươi năm rồi, có bao giờ bạc đãi mọi người đâu? Cả nhà nói đúng không?”

Chương Hà Hoa nhìn về phía con trai thứ ba.

Khương Thành lập tức nói theo: “Chú Trần, đương nhiên cháu tin tưởng mọi người, cháu cũng muốn nói với chú một câu xuất phát từ nội tâm, bị thiệt ai cũng không vui, tất nhiên cháu đây cũng thế. Nhưng cháu cũng hiểu nhân phẩm của chú và đại đội trưởng, ngần ấy năm, mấy người sống thế nào chúng cháu đều biết hết. Với cách sống của hai người, lần thiệt thòi này cháu xin chấp nhận!”

Kế toán Trần không ngờ Khương Thành lại dễ nói chuyện như vậy, ông ta vẫn đang nghĩ làm sao để thuyết phục mấy người này nữa đấy!

thật sự không ngờ Khương Thành tỏ thái độ này, nhất thời cảm động và vui mừng muốn khóc: “Chàng trai tốt! Chú Trần cảm ơn cháu!”

Khương Thành: “Chú Trần, thư ký Bạch và mấy người kia vẫn ở đây đấy! Chú nhanh qua đó đi, bên kia không thể thiếu chú được. Phía nhà cháu cứ để cháu lo; còn về đại đội, nên làm gì thì cứ làm, chúng ta không thể khiến tân lãnh đạo phật ý được. Hiện nay người nhà quê bọn mình thực sự rất khó khăn!”

Kế toán Trần gật đầu: “Chàng trai, làm tốt lắm!”

Ông ta thật sự bị Khương Thành làm cho cảm động, vỗ vai anh một cái, không ai nói gì nữa.

Thấy Khương Thành đã bị thuyết phục, ông ta không nói gì thêm, dù sao bên kia thật sự không thiếu mình được. Kế toán Trần vội vàng rời đi, Chương Hà Hoa bĩu môi: “Để bọn họ được lợi rồi!”

Khương Thành lại nói trắng ra: “Không đâu, bọn họ sẽ không để mình lỗ đâu, mẹ biết tính đại đội trưởng mà.”

Người không muốn mất thể diện, nhân phẩm cũng không kém, cho nên tuyệt đối không bạc đãi người khác.

Chương Hà Hoa nghĩ ngợi một lúc mới gật đầu, rất nhanh bà lại đấm Khương Thành một cái: “Con nói đi! Sao lại gây chuyện thế hả!”

Khương Thành: “Con gây chuyện chỗ nào chứ! Là tên nhóc của đại đội hai kia. Ô đâu rồi, người đâu rồi?”

Khương Lâm liền nói: “Lão Vương thôn mình kéo đi rồi, có lẽ túm đến chỗ đại đội đấy. Đám đại đội hai này toàn là gậy thọc cứt, phiền muốn chết.”

“Cứ coi như gậy thọc cứt đưa thịt tới cho chúng ta đi.”

Lúc này Đường Diệu đã bưng nước rửa mặt cho hai bé con, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu không phải không muốn biểu hiện hết sức, hai nắm tay là tôi đây có thể đánh chết con lợn kia! Nó làm gì còn cơ hội phản công hầm hừ, dọa hai tiểu nhãi con nhà mình sợ được chứ? A!”

Mấy câu này là đang mỉa mai sức lực của con lợn rừng kia đấy!

Cả nhà nhà họ Khương yên lặng cúi đầu, không dám tiếp lời.

Cô là nhất, nhất cô rồi, cô lợi hại thiên hạ vô địch được chưa!

Chương kế tiếp