Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 36
Mọi người đang vui vẻ chia thịt lợn rừng!

Cảm giác này, thật sự quá sảng khoái.

Các hộ đều vội vàng đi tới, đám trẻ con nô nức chạy qua chạy lại, khung cảnh náo nhiệt như đón tết.

Phải biết rằng, cũng chỉ lúc cuối năm mọi người mới được chia thịt, không ngờ đầu năm nay không có nhiều lương thực mà lại có chuyện tốt thế này. Khương Thành tới hơi muộn, quãng đường tới đây, mọi người thấy anh đều tay bắt mặt mừng cười chào hỏi.

Con lợn rừng này hung tàn thế nào, mọi người ở đây đều thấy rõ ràng! Ai ai cũng phải giơ ngón cái lên, khen ngợi con trai nhà họ Khương một tiếng lợi hại!

Khương Thành cuối cùng cũng tới, đại đội trưởng và thư ký Bạch đang đợi người liên can thẩm vấn tên xui xẻo của đại đội hai xong, lúc này tên trứng thối kia quần áo tả tơi, trông đáng thương vô cùng, cả người héo queo như cà tím ngấm sương, gục đầu xuống không nói lời nào.

Đại đội trưởng nén giận, nói: “Cậu đừng tưởng tôi là đại đội trưởng của đại đội ba thì không quản được cậu! Bây giờ thư ký Bạch cũng có mặt ở đây, tôi không làm gì được cậu, nhưng thư ký Bạch thì có đấy! Tôi tin thư ký Bạch nhất định sẽ thay mặt đại đội ba chúng tôi đưa ra công đạo. Nói đi, cậu dẫn theo con lợn rừng này tới đây, có phải vì muốn gây bất lợi cho đại đội ba chúng tôi không hả!”

Trứng thối xui xẻo vẫn gục đầu xuống, không nói lời nào như cũ, quả thực là lợn chết không sợ nước sôi!

Lúc đại đội trưởng đang muốn nói gì đó liền nghe thấy bộp một tiếng, thư ký Bạch đập bàn, ông ta cười lạnh, cả giận nói: “Tôi thấy không phải cậu ta có hiềm khích gì với đại đội ba đâu, mà có ý kiến với công xã chúng tôi đấy! Tổ công tác vừa đến đại đội hai tiến hành giáo dục chuyên sâu, cậu ta liền dẫn theo lợn rừng đến rượt bọn tôi! Chắc không phải muốn trực tiếp lợi dụng lợn rừng đâm chết chúng tôi đâu nhỉ?”

Tội danh này thật sự rất lớn. Trứng thối xui xẻo điên cuồng lắc đầu, dồn dập nói: “Không phải, thật sự không phải đâu! Tôi dù có điên cũng không dám có suy nghĩ này.”

Nếu có suy nghĩ này, tôi cũng không chỉ huy được lợn rừng đâu!

“Bớt nói mấy câu vớ vẩn ấy với tôi đi, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao, có nói không hả!” Thư ký Bạch lại hung ác hơn mấy phần. Diện mạo của ông ta vốn đã không được hiền lành cho lắm, lần này tức giận sắc mắt càng thêm khó coi, quả thực có thể dọa bọn con nít khóc ầm ĩ.

Chưa kể, người lớn cũng không chịu nổi, có mấy người nông dân nhát gan vây xem thấy thế duỗi tay trực tiếp dựa vào người bên cạnh, cố gắng chống chọi với cơn chuột rút ở phần chân.

“Nói!” Thư ký Bạch lại quát lớn một tiếng.

“Bộp!” Trứng thối xui xẻo kia bị dọa ngã quỵ trên mặt đất, đáng thương vô cùng: “Tôi không cố ý đâu! Nó tới tìm tôi báo thù đấy, tôi… hu hu hu, sao tôi lại thảm thế này! Hu hu hu, tôi đáng thương quá rồi! Sao chuyện này lại xảy ra được chứ! Ông trời ơi!”

Mọi người có mặt ở hiện trường: “…”

Trứng thối xui xẻo khóc vô cùng thê thảm, anh ta lau nước mắt, nức nở lắp bắp nói: “Trước kia, lúc đó trời mưa, tôi, hức, tôi lên núi, lên núi hu hu hu hái nấm, trùng hợp nhìn thấy một con lợn con, tôi liền bắt nó nướng ăn!”

Một đại nương nhanh mồm nhanh miệng không nhịn được cắt ngang lời cậu ta, nói: “Cả một con lợn mà cậu ăn hết một mình hả???”

Trứng thối xui xẻo ngẩng đầu: “Lợn con, rất nhỏ mà.”

Đại nương: “Ha ha!”

Bà ta trợn trắng mắt lẩm bẩm: “Lợn con dù nhỏ cũng phải hai ba cân, nói không chừng còn to hơn ấy chứ! Đúng là ăn gớm thật.”

Trứng thối xui xẻo: “Lợn con thì lớn bao nhiêu chứ! Sao tôi lại thảm như vậy! A a a!”

Đại đội trưởng không thể nhịn được nữa, nói: “Tiếp tục nói!”

Trứng thối xui xẻo nức nở một tiếng, nói: “Lúc ấy con lợn rừng kia vừa về thấy thế, nó liền đuổi theo tôi! Hu hu hu, chẳng qua lần đó tôi may mắn nên chạy thoát… Không ngờ hôm nay vừa lên núi, đã bị nó bắt được. Hu hu hu hu, cứ sống chết đuổi theo tôi! Nó muốn báo thù, tôi biết, chắc chắn nó muốn báo thù cho con lợn con nhà nó…”

Tất cả mọi người có mặt trong hiện trường yên lặng nhìn trời: “…”

Đúng là hiện thực kỳ lạ mà!

Thư ký Bạch nhìn chằm chằm anh ta, chậm rãi nói: “Cậu một mình ăn hết một con lợn, coi như ngầm chiếm tài sản của tập thể!”

Trứng thối xui xẻo lập tức trợn to mắt, không thể tin nổi: “Là lợn con thôi mà…”

“Lợn con thì không phải lợn hả? Có phải một mình cậu ăn sạch không? Cậu có cho người khác không? Ăn hết một mình luôn chứ gì? Lần này lại dẫn lợn rừng xuống núi suýt chút nữa gây ra tai họa cho đại đội ba, có phải là lỗi của cậu không?” Không ngừng đưa ra những câu hỏi vô cùng hóc búa, tay đập mạnh lên trên bàn, phát ra tiếng “bộp bộp bộp”, trứng thối xui xẻo xụi lơ trên mặt đất, không biết trả lời thế nào.

“Cậu về dọn dẹp đồ đạc ngày mai trực tiếp lên trên trấn, phải ở trong chuồng bò, đồng thời dọn phân người một tháng!”

Trứng thối xui xẻo không dám tin ngẩng đầu!

Thư ký Bạch không để ý tới anh ta, quay đầu dặn dò người bên cạnh: “Nói với bọn họ để mấy người kia ra đường cái quét dọn đi, không cần dọn phân nữa, chuyện đó cứ để thằng nhóc này làm.”

Trứng thối xui xẻo lập tức khóc nức nở như mưa, nước mắt nước mũi tèm len.

Thư ký Bạch: “Khóc cái rắm! Chi mà y hệt đàn bà thế! Cậu không muốn dọn phân là vì muốn …”

“Tôi làm được! Tôi có thể làm được! Tôi bằng lòng dọn phân người! Tôi thích dọn phân người lắm!” Trứng thối xui xẻo lập tức bò lên, vội vàng mở miệng!

Thư ký Bạch: “Lăn! Đừng ở đây làm tôi chướng mắt nữa!”

Thắng nhóc xui xẻo nhìn con lợn rừng trong viện với ánh mắt lưu luyến, thư ký Bạch trừng mắt, anh ta lập tức tè ra quần, hốt hoảng chạy ra ngoài.

Anh ta ba chân bốn cẳng lảo đảo chạy ra thì nhìn thấy Khương Thành, kích động kêu lên: “Anh, đợi dọn phân về em bái anh làm thầy nhé!”

Khương Thành: “…Cậu có nhanh cút đi không!”

Trứng thối xui xẻo: “Em là Vương Nhị Cẩu! Anh nhớ nhớ tên em đấy!”

Sợ lại bị thư ký Bạch trông vô cùng giống người xấu nghiêm trị lần nữa, Vương Nhị Cẩu hở hồng hộc chạy ra ngoài, gần như nhanh như chớp đã biến mất không còn dấu vết.

Đàn ông già trẻ lớn bé của đại đội ba yên lặng nhìn người chạy nhanh như một con gió kia, nghĩ lại cũng chỉ có nhân tài chạy với tốc độ này mới có thể trốn được hai lần.

“Ôi chao, lợn rừng này ăn không ngon bằng lợn thường đâu, chúng tôi cũng miễn cưỡng không chê đâu! Đội trưởng, nhà chúng tôi làm việc rất cần mẫn, để chúng tôi xếp đầu tiên nhé!”

Trên đời này luôn có những người mặt dày như thế, không quan tâm gì hết, chỉ muốn được hời cho nhà mình. Thí dụ như Đào đại nương, cái miệng chua ngoa vừa tham lam.

“Đào đại nương, bà nói hay thật đấy, nếu không thích lợn rừng lắm thì đừng lấy! Con này là Khương lão tam bắt được đấy, chẳng được câu cảm ơn còn kén cá chọn canh! Ăn không rồi còn không biết xấu hổ, với lại, dựa vào cái gì mà nhà bà muốn chia đầu? Chỉ với đức hạnh của đám người lười nhác nhà bà á hả? Cười chết tôi rồi.”

Đào đại nương là người hồ đồ không cần mặt mũi, chẳng qua không phải ai cũng giống bà ta. Lúc này có người hiểu chuyện, không chút do dự đấu khẩu với bà ta.

Tròng mắt mờ nhạt của Đào đại nương láo liên mấy vòng, phi một tiếng: “Đồ nhãi ranh nhà mày, cũng không…”

“Câm miệng! Xếp ra đằng sau cho tôi! Dù sao chia thịt cũng chẳng tới lượt bà mở miệng!” Đại đội trưởng tức chết mất. Đại đội ba bọn ông vừa cố gắng tạo chút hảo cảm trước mặt thư ký Bạch, tự dưng mụ già này ở đâu ra làm mất thanh danh cả đội cố gắng.

Cái đồ khốn khiếp không biết cố gắng vì tập thể này!

Mụ già khốn nạn!

“Không muốn thì cút về nhà cho tôi!” Đại đội trưởng giận dữ quát lớn.

Thấy đại đội trưởng phát hỏa, Đào đại nương co người lại rụt chân về, không dám nói lung tung nữa.

Bắt nạt kẻ yếu, đây chính là ví dụ điển hình.

Đại đội trưởng: “Kế toán, ông lên đây với tôi một chút!”

Chỉ trong một lát, mấy cán bộ nhỏ trong đại đội đã thương lượng xong chuyện này.

Lần chia thịt lợn rừng này sẽ dựa theo từng hộ, mỗi gia đình được khoảng bảy lạng rưỡi thịt. Còn trình tự xếp hàng sẽ căn cứ vào điểm làm việc công, theo thứ tự đó mà đứng. Vì cả nhà Khương Thành bắt được lợn rừng nên chiếm tuyệt đối điểm cống hiến, đương nhiên sẽ đứng đầu tiên, theo sát anh chính là mấy anh em nhà họ Khương.

Chia cho nhà họ Khương xong mới đến những nhà khác.

Tuy mình được xếp hàng đầu tiên, nhưng ngoài Khương Thành ra, sắc mặt mấy anh em nhà họ Khương trông có vẻ không được tốt lắm.

Những người đứng đằng sau đưa mắt ra hiệu cho nhau, cũng không có ai bước lên tìm xúi quẩy. Ít nhiều trong lòng mọi người cũng hiểu, chẳng qua không nói ra thôi.

Những người khác không hề hỗ trợ bắt con lợn rừng này, hoàn toàn chỉ có người nhà họ Khương đánh chết, người ta bỏ sức, cuối cùng lại chia đều với mọi người. Mọi người đều biết chuyện này cũng chẳng hay ho gì, ai mà vui nổi chứ!

Không thể nào!

Bọn họ dường như đều cảm thấy mình đã nhìn ra được chân tướng, vậy nên nét vui sướng lúc nãy cũng mang theo vài phần áp lực, không làm thế lần sau sẽ chẳng có chuyện tốt này nữa đâu. Màn diễn xuất bình tĩnh trầm ổn này được thư ký Bạch xem trong mắt, âm thầm gật đầu. Vui thì vui thật đấy, nét hưng phấn trong mắt không giấu nổi, nhưng cũng không phải thấy thịt là chẳng biết đông tây nam bắc gì.

Lại tiếp tục nhìn về phía Khương Thành, không cao ngạo không nóng nảy, là một người đàn ông rất tốt. Trên mặt mấy anh em của anh lại hơi đen, nói thế nào nhỉ? Thư ký Bạch cũng hiểu được, vì cái nghèo, chẳng vì một miếng thịt thôi sao?

Mà lúc này, trong nội tâm của Khương lão đại và Khương lão nhị đều nghĩ thế này: Em dâu lợi hại như vậy, có khi nào ở nhà tam đệ sẽ… Bị đánh không? Lo lắng! Lo lắng muốn chết! Làm sao để giúp tam đệ bây giờ!

Khương Lâm lại nghĩ trong lòng: Anh trai anh ấy ra tay để mọi người thấy được, sau này có khi nào bị người ta theo dõi không? Sau này săn thú không biết có khó khăn hơn không nữa? Có phải sẽ chậm trễ việc kiếm tiền không? Không kiếm được tiền có phải sẽ quay về những ngày tháng khổ sở? Nghĩ vậy, tim quả thực như đao cắt. Khó chịu, khó chịu muốn chết!

Nhà họ Khương: khổ vãi nồi!

Nhân gian thật sự không đáng chút nào!

Vương đồ tể được đại đội trưởng dặn dò, lúc này xoẹt xoẹt một dao chọn chỗ ngon nhất, vừa cắt đã đúng bảy lạng rưỡi. Chẳng cần phải hỏi nhiều.

Khương Thành cầm thịt đi đến một bên ký tên, thư ký Bạch vội gọi Khương Thành lại, nói: “Cậu chờ một chút.”

Khương Thành khó hiểu nhướng mày, nói: “Có việc gì thế?”

Thư ký Bạch tiến lên một bước, nói: “Tôi thấy tay chân cậu rất rất nhanh nhẹn, luyện qua a?”

Khương Thành niềm nở cười cười, nói: “Trước đây tôi có tham gia quân ngũ.”

Thư ký Bạch gật đầu, không ngoài dự tính của ông ta, vừa nhìn đã biết người đàn ông cường tráng này có chút năng lực: “Sao lại xuất ngũ?”

Khương Thành còn chưa kịp nói gì, một bà cụ bên cạnh anh đã vội mở miệng: “Thằng tam tốt lắm đấy! Năm đó vợ nó bị bệnh, ai cũng cho rằng không cứu được, thằng bé lại vô cùng dứt khoát chuyển nghề về chăm sóc vợ, đúng là thằng bé tốt tính mà!”

Thư ký Bạch bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra người chăm sóc vợ mấy năm không rời không bỏ kia là cậu hả!”

Tuy mới đến đây được mấy ngày, nhưng ông ta gần như đã biết gần hết tình huống của các đại đội.

Chuyện của Khương Thành và Đường Diệu cũng được coi là drama nóng nhất trong đội!

Ông ta tiến lên một bước, vỗ mạnh bả vai Khương Thành, thái độ cũng tốt hơn rất nhiều: “Làm người thì nên như vậy, thằng nhóc cậu không tồi đây! Nhìn khuôn mặt vuông vức của cậu là biết không giống với tên đầu trâu mặt ngựa kia rồi! Là đàn ông, đã cưới vợ thì phải đối xử thật tốt với người ta, nếu không thì cưới làm rắm gì, tìm ai đó qua tuýt là được! Vợ tôi hay nói với tôi, cô ấy lấy tôi không phải vì tôi đẹp trai! Tôi biết mình đẹp trai sáng sửa, nhưng cô ấy lại không quan tâm đến những thứ ấy, thứ cô ấy muốn đó là tôi có thể đảm đương chăm sóc được người phụ nữ của mình! Nếu không, một bông hoa xinh đẹp trong đoàn văn công như vợ tôi sao có thể gả cho tôi chứ? Hắc hắc hắc hắc!”

không đẹp trai thì đừng có cười đáng khinh như thế nữa được không!

Đúng là đau mắt mà!

Những người xung quanh nghe thấy mấy câu ảo lòi này thì gần sặc nước miếng, mẹ nó, ông đẹp trai sáng sủa hả?

Có thể đừng nhân hóa thế được không? Vuốt lương tâm đi rồi nói, ông nói câu này mà không cảm thấy chột dạ hả!!

Ông mù hay vợ ông mù thế?

Ánh mắt nhà ông thật sự không có vấn đề gì đúng không?

Sắc mặt mọi người đều vô cùng vi diệu, còn Khương Thành lại diễn khá sâu, vẫn không có biểu cảm khác thường như trước, nở nụ cười nhẹ nhàng chứ không nói gì.

Nhìn anh thế này, quả nhiên là một người trầm ổn.

Thư ký Bạch tiếp tục nắm lấy bả vai anh, hỏi: “Nhân phẩm của cậu được đấy! Sau khi xuất ngũ, cậu chỉ ở nông thôn trồng trọt thôi hả?”

Khương Thành: “Chuyện này không sao hết. Ở nhà trồng trọt, cũng tiện chăm sóc vợ tôi. Cũng may bây giờ vợ tôi tỉnh lại rồi, nhà tôi cuối cùng cũng đoàn viên.”

Thư ký Bạch cảm động muốn chết, đỏ mắt gật đầu: “Khổ tận cam lai, khổ tận cam lai mà! Cũng không biết lúc nào tôi mới có thể đoàn tụ với vợ nữa!”

Trông dáng vẻ này của ông ta có lẽ vẫn dính đến nữ nhi tình trường, ba câu không rời vợ câu nào.

“Chỉ là vấn đề sớm muộn thôi, tóm lại cuối cùng cũng có thể gặp nhau.” Khương Thành an ủi ông ta một câu.

Thư ký Bạch lập tức ngẩng đầu, dường như vừa được cổ vũ, gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng đúng đúng, sớm muộn thôi, đằng nào cũng được gặp!”

Lúc này mới nghĩ ngợi một lát, nói: “Sao thằng nhóc nhà cậu lại làm người ta thấy thuận mắt thế chứ! Không cao ngạo không nóng nảy, không kiêu ngạo không siểm nịnh, quả nhiên xuất thân từ quân đội, tôi thích! Nhóc con, tôi thấy cậu được đấy!.”

Người này càng nói càng hăng hái!

Khương Thành: “?”

Lúc này, người trẻ tuổi bên cạnh thư ký Bạch dường như nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ vội tiến lên, thấp giọng nói: “Thư ký, tôi mới vừa nhận ra thôi, vợ chồng nhà này là người hôm đó giúp bắt được mẹ mìn đấy.”

Thư ký Bạch: “!!!”

Trên mặt thư ký Bạch hiện vẻ vui mừng, vỗ tay nói: “Hóa ra là vợ chồng cậu! Quả nhiên người có năng lực làm gì cũng chẳng cần tốn sức!

Tốt, tốt lắm! Bắt được mẹ mìn, huynh đệ, cậu làm tốt lắm!!! Người vừa nãy cùng bắt được lợn rừng là vợ cậu đúng không? Người ta nói phụ nữ cũng có thể gánh nửa bầu trời, đúng là không sai mà! Vợ chồng cậu đúng là rất biết cách làm người! Tôi tin chắc là thế. À đúng rồi, Tiểu Trương, tôi nhớ hình như bên rạp chiếu phim thiếu người thì phải? Cậu sắp xếp hai vợ chồng cậu ấy qua đó làm tạm thời đã. Vợ cậu bán vé, còn cậu chịu trách nhiệm bảo vệ, được không?”

Vừa lúc tìm được hai người!

Tìm được người mà chẳng phí chút công nào!

Trong lời của thư ký Bạch dường như có ẩn ý gì đó: “Các cậu cứu được người ghê gớm lắm đấy.”

Bùm bùm!

Trong đầu Khương Thành lập tức nổ lên từng đợt pháo.

Đây có được coi là trời giáng chuyện tốt không thế???!!!

Anh không dám tin nhìn thư ký Bạch.

Khương Thành hít một hơi thật sâu, nhanh chóng nắm lấy cơ hội: “Cảm ơn thư ký Bạch.”

Thư ký Bạch mỉm cười: “Vì dân trừ hại, không chỉ loại bỏ được mẹ mìn, mà còn đánh ngã được cả lợn rừng! Đây là thứ vợ chồng cậu đáng nhận được! Làm công tạm thời đúng là hơi mệt một chút, nhưng nếu hai người biểu hiện tốt một chút, tôi tin một thời gian sau có thể thành chính thức thôi.”

Ông ta tức thì phân phó: “Cứ vậy đi, hôm nay hai vợ chồng chuẩn bị một chút, ngày mai, ừ ngày mai đi, buổi sáng đến công xã tìm trợ lý Tiểu Trương của tôi, bảo cậu ta dẫn vợ chồng qua.”

Khương Thành: “Tốt!”

Lúc này Khương Thành đã bình tĩnh hơn rất nhiều, thư ký Bạch thấy dáng vẻ trầm ổn này của Khương Thành, trong lòng hài lòng thêm mấy phần!

“Thư ký Bạch, tôi là nông dân nên không hiểu biết nhiều, muốn hỏi một chút xem, không biết bên kia có chỗ ở không? Đại đội bọn tôi lên trên trấn hơi xa, đi lại suốt như thế sợ không kịp.” Khương Thành cũng không cảm thấy ngại ngùng, trực tiếp hỏi.

“Tiểu Trương, tôi nhớ trong rạp chiếu phim có phòng nhỏ nhỉ?” Thư ký Bạch quay đầu hỏi.

Tiểu Trương đúng là trợ lý nhỏ đa năng, gì cũng biết, cậu ta lập tức gật đầu: “Có ạ, đó là chỗ ở trước kia của Vương đại gia gõ mõ cầm canh, bây giờ không có ai ở nữa.”

Thư ký Bạch vung tay: “Vậy tối nay cả nhà cậu đến đó ở đi! Tôi thấy hai nhóc con nhà cậu còn nhỏ, dẫn theo hết luôn! Con còn nhỏ không thể rời tay được, thời buổi này bọn buôn người nhiều lắm, phải trông bên cạnh cẩn thận mới được. nhưng có câu này tôi phải nói trước, cấc cậu ở đó, rạp chiếu phim cũng sẽ không thuê thêm người gõ mõ nữa, buổi tối cậu qua lại trông coi một chút.”

Khương Thành: “Tất nhiên rồi, cảm ơn thư ký Bạch.”

Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, không thể qua cách miêu tả của người khác để hình dung một người được, người này ngoài dự đoán của mọi người, hình như không giống đồ khốn lắm.

Thư ký Bạch cũng vô cùng vui vẻ: “Thế thì tiết kiệm được khối tiền, khỏi mướn người gõ mõ nữa.”

Mọi người: “…”

“Được rồi, nhanh về nhà đi.”

Thư ký Bạch xua xua tay, lại vô cùng hứng thú đi xem chia thịt. Lúc này Khương Thành cầm thịt đi về cùng mấy anh em.

Mấy anh em nhà họ Khương đều ngẩn tò te, trên mặt mang theo vẻ dại ra.

Lúc thấy sắp đến cửa nhà, Khương Lâm đột nhiên ai một tiếng, kêu: “Mẹ tôi ơi, ông trời ơi!”

Chương Hà Hoa loạng choạng suýt nữa ngã dập mông, bà khó khăn đỡ lấy bức tường bên cạnh, chống nạnh mắng: “Nhãi ranh, con mẹ nó, mày muốn dọa chết mẹ đúng không?”

Bà tháo giày ra lao nhanh ra cửa, Khương Lâm phản xạ có điều kiện trốn không để Chương Hà Hoa đánh đòn!

Bà giận không thể kiềm chế được, để một chân trần một chân mang giày muốn đánh thằng nhãi ranh này một trận.

Khương Lâm vừa tránh vừa gào lên: “Mẹ, có chuyện tốt, có chuyện tốt!”

Chương Hà Hoa chống nạnh mắng: “Chuyện tốt cái rắm gì chứ? Thịt lợn chia đều, chuyện tốt cái đệch?”

Bà thật sự cảm thấy mình không chịu nổi chuyện chia đều thịt cho mọi người này nên mới không đi xem! Con dâu cả thấy bà không đi nên cũng không đi; còn con dâu thứ hai … Chương Hà Hoa đau lòng, Vương Xảo cũng đau lòng, đau lòng đến mức không đi nổi!

Vậy nên phái nữ trong nhà không có ai đi qua đó!

“Sao tao để được thằng con ngu ngốc như mày nhỉ!”

Khương Lâm bị mắng dữ đội cũng chẳng để ý, chẳng qua không muốn bị đánh nữa, anh ấy lập tức tung ra một quả bom thật lớn: “Mẹ, anh trai sẽ lên trấn đi làm đấy!”

Chương Hà Hoa: “Đi làm thì sao, còn có thể… Gì? Gì gì cơ? Đi làm trên trấn á? Làm cái gì cơ? Lão tam, mày nhanh nói cho mẹ biết nào!”

Bà tức thì túm lấy thằng ba đi vào sân, vội vàng muốn chết.

Khương Thành cũng không nhử nữa, một năm một mười nói rõ ràng chuyện vừa rồi.

Chương Hà Hoa: “…”

Bà cố gắng để mình thật bình tĩnh, đột nhiên vỗ đầu hạ giọng ghé vào bên tai Khương Thành nhỏ giọng nói: “Ông thư ký đầu trâu mặt ngựa ở công xã kia là người tốt đó hả? Chắc ông ta không lừa gì chúng ta chứ? Vợ con đẹp như thế, trông ông ta lại như quỷ háo sắc, chắc không có ý đồ gì với vợ con đấy chứ?”

Khương Thành: “Mẹ, mấy câu này không thể nói bừa được. Con thấy ông ấy không phải loại người như thế! …”

Anh suy nghĩ một chốc, học theo mẹ hạ giọng ghé bên tai bà: “Có lẽ liên quan đến chuyện cứu đứa trẻ lần trước.”

Chương Hà Hoa hiện vẻ nghi hoặc.

“Đứa trẻ nhà kia vừa nhìn đã biết không phú thì quý.”

Chương Hà Hoa… hiểu rồi!

Báo ân đấy!

Bà hiểu rồi!

Chương kế tiếp