Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 38
Đại đội ba cách trên trấn rất xa, trời còn chưa sáng Khương Thành đã dậy rồi.

Anh mặc quần áo bước xuống giường, Đường Diệu ưm nhẹ một tiếng, mở mắt hỏi: “Trời sáng rồi hả anh?”

Khương Thành cúi đầu bẹp một cái, sau khi cảm thấy mỹ mãn mói nói: “Để anh đi nấu nước.”

Lúc này sắc mặt Đường Diệu hơi đỏ lên, nói: “Để em làm cho, anh đến nhà cũ gọi mẹ giúp em, à đúng rồi, đừng quên quần áo của anh đấy, chị dâu cả đã đồng ý với em sẽ may suốt đêm cho xong.”

Khương Thành nhéo mặt cô một cái, ừ một tiếng.

Chẳng qua sau khi Đường Diệu chuẩn bị xuống giường, Khương Thành đã ôm củi vào trước, lúc này mới lê giày đi ra ngoài.

Vợ chồng là thế đấy, có khi không phải quá giàu có mới hạnh phúc. Khương Thành thế này, Đường Diệu đã cảm thấy rất tốt rồi.

Chương Hà Hoa đi theo con trai bước vào, thấy Đường Diệu đã rửa mặt xong, cô thắt hai bím tóc thật to, quần áo đã sạch sẽ chỉnh tề, đây là bộ đồ đẹp nhất của cô. Dù sao cũng là ngày đầu tiên đi làm, phải giữ thể diện một chút.

Cô thế này lại khiến Khương Thành hơi bị dìm một chút. Cũng may lúc này anh đã thay quần áo mới, trông cũng rất gì và này nọ. Mấy năm nay làm lụng vất vẻ nên thoạt nhìn lớn hơn tuổi thật một chút. Chẳng qua từ khi Đường Diệu tỉnh lại, có lẽ cũng vì vui mừng tâm trạng sảng khoái, hiện tại giống như… cá gặp nước.

Thực ra khí sắc của anh đã tốt hơn rất nhiều, tuy vẫn trông lớn tuổi hơn Đường Diệu, nhưng vừa nhìn đã cảm thấy hai vợ chồng rất xứng đôi.

Đường Diệu: “Mẹ, con thấy trời vẫn còn tối, hay mẹ ngủ với bọn nhóc một lát nữa đi. Cơm sáng con đã để trong nồi hết rồi, cha mẹ cứ ăn ở bên này luôn nhé. Không ăn hết cứ đưa về nhà cũ, đừng phần bọn con nữa, không chừng buổi chiều vợ chồng con phải về chuyển nhà, không mang theo được đâu ạ.”

Nghe cô nói thế, Chương Hà Hoa gật đầu.

Đường Diệu luộc sáu quả trứng gà, tính cả cha mẹ chồng vừa khéo mỗi người một cái, đồng thời hấp thêm một nồi bánh bột bắp nhỏ bên cạnh, tài nấu nướng của cô không tốt lắm, nhưng quan trọng là cô nấu rất nhiều, cũng dám nghĩ dám làm.

Đường Diệu nhanh chóng bỏ thêm chút cải trắng và chút tóp mỡ lúc trước vào giữa bánh bột ngô. Tất nhiên cũng chỉ có một chút thịt, nhưng đã được nêm nếm, lúc này đủ khiến người ta cảm thấy cực kỳ ngon miệng.

Như Khương Thành chẳng hạn, vừa ra nồi đã làm liền bốn cái, còn Đường Diệu chỉ ăn hết hai cái.

Hai người lại tiếp tục ăn trứng gà luộc, mới tờ mờ sáng đã bắt đầu đi ra ngoài. Lần này vợ chồng cô không mượn xe lừa, đi bộ cũng mất ba tiếng đồng hồ! Sắc trời vẫn còn hơi tối, trên đường không có bóng dáng ai, Đường Diệu trực tiếp ôm lấy Khương Thành bước về phía trước, vợ chồng vô cùng ngọt ngào.

Cô mỉm cười nói: “Hôm qua chúng ta gói sủi cảo, hôm nay lại nấu cái này, chắc mẹ sẽ nói em phá của mất.”

Khương Thành: “Nếu mẹ nói, em cứ đẩy hết chuyện này lên người anh, cứ nói anh thèm là được.”

Người đàn ông tiếp tục nói: “Nào, em trèo lên lưng anh đi, ông đây cõng em.”

Đường Diệu đỏ bừng mặt, nói: “Em không thèm đâu!”

Mặt Khương Thành lại hiện lên vẻ vô tội: “Sao lại không cần? Cũng không phải chưa từng cõng em, lúc ấy bọn mình còn chưa kết hôn đâu. Lúc ấy anh thầm nghĩ, cõng em trên lưng rồi, em chính là vợ của anh.”

Đường Diệu trực tiếp động thủ: “Cứ nói bậy cho lắm vào.”

Khương Thành: “Ui mẹ ơi, vợ à, sao em lại chọn chỗ này véo chứ, có phải định làm gì không?”

“Anh câm miệng cho em!” Sắc mặt Đường Diệu càng đỏ hơn: “Nói tiếp thì em không khách sáo nữa đâu!”

Khương Thành: “Không khách sáo thì thế nào?”

Sau đó ghé sát vào người cô, nói: “Khụ khụ… làm hùm làm hổ hả?”

Rõ ràng chỉ là một vài câu nói rất đơn giản nhưng lại khiến người ta cảm thấy có chỗ nào đó hơi kì quái, Đường Diệu lại bắt đầu đấm anh.

Khương Thành cười tránh cú đấm nhẹ của vợ, hai người nói nói cười cười, cãi nhau ầm ĩ nhưng cũng đi rất nhanh. Chỉ một lúc sau đã vào trong trấn, hai người đi vào công xã nói tới tìm người, trợ lý Trường bắt đầu bước ra.

Trợ lý Trương xuống nông thôn rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào gặp được những chuyện như hôm qua! Tuy lúc ấy bị dọa cho chết khiếp, sau khi nghĩ lại lại cảm thấy rất thú vị. Với lại bọn họ còn được chia một miếng thịt nữa.

Cũng phải bảy lạng rưỡi đấy!

Dù là người trong trấn, chẳng qua ăn thịt cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Vậy nên tâm trạng của trợ lý Trương vô cùng tốt, thấy vợ chồng Khương Thành liền cười khà khà: “Vợ chồng anh chị tới đây đi, nào, tôi dẫn hai người đến rạp chiếu phim.”

Tính cách của trợ lý Trương rất tốt, anh ta nói: “Tôi là Trương Đạt, đảm nhiệm vị trí trợ lý ở công xã, cũng là người trong trấn. Hai người gọi tôi trợ lý Trương là được rồi. Hôm qua thư ký Bạch nói công việc kia ở rạp chiếu phim.

Anh chị biết đấy, huyện thành chúng ta chỉ có hai rạp chiếu phim, một chỗ ở trong huyện; chỗ khác là công xã chúng tôi. Vậy nên bình thường những chỗ gần công xã đều tới đây xem phim. Buổi chiều mỗi ngày rạp sẽ chiếu phim bên bờ sông, đây là chuyện không thể nào thay đổi được. Thỉnh thoảng tết nhất lễ lạc sẽ có thêm những hoạt động khác nữa.”

Khương Thành lấy kẹo đại bạch thỏ từ trong túi ra: “Trợ lý Trương ăn viên kẹo này.”

Trợ lý Trương cúi đầu thấy thế, khóe miệng hơi cong lên: “Sao có thể không biết xấu hổ……”

Khương Thành: “Chỉ là viên kẹo thôi, ngài cũng đừng khách sáo.”

Vừa nói xong, anh đã trực tiếp đặt viên kẹo kia vào trong tay trợ lý Trương: “Không biết nhân viên trong rạp chiếu phim có nhiều không?”

Dường như nhận được quà nên tâm trạng trợ lý Trương tốt hơn một chút, cũng mở lời nhiều hơn: “Không nhiều lắm đâu, chỉ một người thôi, chỉ có Cố lão đầu chiếu phim ấy mà. Trước kia trong rạp chiếu phim có hai người, một người là Tiểu Tôn bán vé, người còn lại là lão Vương gõ mõ. Năm kia lão Vương bị bệnh, con trai ông ấy rất hiếu thuận nên không cho cha đi làm nữa. Tiểu Tôn cũng kết hôn, sau đó bị điều động công tác đến phố lớn bên sông. Bấy giờ mới không có ai nữa đấy! Sau khi hai người bọn họ nghỉ việc, công xã chúng tôi đều chia ca cho mọi người, mỗi ngày sẽ có một người tới đây. Ngoài buổi chiều bán vé ra, còn phải phụ trách quét dọn vệ sinh, buổi tối còn phải gõ mõ. Việc này đã lặp lại gần một năm, chúng tôi cũng mệt muốn chết rồi. Cũng may thư ký mới tới nhân hậu, cuối cùng cũng sắp xếp người tới đây làm việc. Nếu hai người đã dọn tới đây ở, vậy phải làm hết mấy việc này đấy.”

Nói xong những chuyện này, dường như thư ký Trương cũng cảm thấy mấy câu sau của mình hơi dư thừa, trên mặt có chút xấu hổ. Nhưng thấy hình như Khương Thành không để chuyện này trong lòng, anh ta yên tâm hơn vài phần.

Khương Thành gật đầu: “Đó là chuyện nên làm mà.”

Tuy nói thế, chẳng qua Khương Thành vẫn cảm thấy nơi nào đó không ổn lắm, nhân viên bị điều đi, vậy an bài người mới cũng đâu có khó! Bây giờ không phải sắp xếp vợ chồng anh làm việc à, sao gần một năm lại không có ai chứ? Dù đây là công việc tạm thời nên không dễ kiếm người, nhưng chắc chắn có người bằng lòng làm mấy việc này mà?

Trong lòng nghĩ thế, Khương Thành lại không nói gì thêm. Anh và Đường Diệu nhìn nhau, thấy sự khó hiểu tương đồng từ trong mắt đối phương.

Trợ lý Trương: “Tính cách của lão Cố không tốt lắm, hai người cố chịu một chút. Ông ấy là lão hồng quân, đã thế còn anh trai của thị trưởng Cố, người dân như chúng ta không đắc tội nổi đâu!

Khương Thành: “Cảm ơn trợ lý Trương đã nhắc.”

Trợ lý Trương xua tay: “Cũng không phải nhắc nhở gì đâu, sớm muộn gì hai người cũng biết thôi. À đúng rồi, còn chưa nhắc đến chuyện lương lậu nhỉ. Một tháng anh được mười tám, còn vợ anh mười ba đồng. Vấn đề lương thực của hai người vẫn còn ở trong thôn, không có phiếu mua gạo nhỉ, cũng may có trợ cấp, mỗi người mỗi tháng có phiếu vải khoảng nửa thước, hai tháng mỗi người có một phiếu công nghiệp. Một tháng được nghỉ hai ngày, một ngày cuối thàng một ngày giữa tháng, những hôm đó không chiếu phim đâu.”

Nói hết mấy chuyện này, bọn họ đã đi tới rạp chiếu phim, rạp chiếu phim ở vị trí trung tâm công xã, trợ lý Trương dẫn hai người đi vào, lúc này mới kêu lên: “Cố lão gia tử.”

Kêu một tiếng nhưng không ai đáp lại.

Trợ lý Trương nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhanh chóng đi vào trong: “Cố lão gia tử ~”

“Kêu gì mà kêu, cậu gọi hồn đấy hả!”

Một ông lão gầy gò từ trong buồng bước ra, dáng người không được cao lắm, nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng láng, trên mặt không nở nụ cười, trông hơi nghiêm túc.

“Lại có chuyện gì?”

Ông ấy chắp tay sau lưng, nhìn lướt qua vợ chồng Khương Thành.

Tiểu Trương vội kéo Cố lão đầu lại, nói: “Không phải hôm qua cháu đã nhắc đến người mới tới với ông rồi sao? Blah blah…”

Tiểu Trương giải thích một lúc lâu, Khương Thành vốn cảm thấy Tiểu Trương và vợ chồng anh đã khách sáo lắm rồi, thật sự không ngờ nói chuyện với ông lão này còn hơn mấy phần. Anh ta giống như con trai ruột của Cố lão đầu vậy, quả thật vừa dỗ vừa giải thích, nói hơn nửa ngày, Cố lão đầu mới thoáng đưa mắt nhìn vợ chồng Khương Thành, nói: “Lo mà làm, không làm được tôi lại đuổi như mấy người trước đấy!”

Khương Thành & Đường Diệu: “…”

Hóa ra căn nguyên của vấn đề nằm trên người ông cụ này!

Khương Thành: “Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ làm việc thật tốt.”

Cố lão gia tử chắp tay sau lưng đi vào trong, ông ấy chỉ về phía cái đình nhỏ trước cửa và Đường Diệu: “Phía bên này để bán vé, hai giờ chiều mỗi ngày sẽ bắt đầu bán, ba giờ mới mở màn chiếu, bán đến ba giờ rưỡi mới kết thúc. Tới muộn nửa tiếng thì được. muộn hơn vậy không cần bán nữa đâu.”

Đường Diệu: “Cháu biết rồi ạ!”

Cố lão gia tử lại chỉ đầu cửa, nhìn về phía Khương Thành: “Sau khi bắt đầu bán vé, cậu chịu trách nhiệm đứng trước cửa kiểm vé, đúng ba giờ rưỡi đóng cửa, ruồi bọ thì đừng có cho vào đấy.”

Khương Thành: “Vâng.”

“Sau khi hết phim cậu cũng phải dọn dẹp vệ sinh, hơn nữa phải kiểm tra cửa sổ. Buổi tối đi tuần tra trong rạp chiếu phim vài lần, mất đồ là hỏi cậu đấy.” Trên mặt Cố lão gia tử không có biểu cảm gì, nhưng giọng điệu lại vô cùng hung dữ.

Bất kể vét mặt Cố lão gia tử ra sao, vợ chồng Khương Thành cũng đều nở nụ cười nhẹ, vừa nhìn đã biết là người tốt tính dễ gần!

Rạp chiếu phim có hai cửa, cửa thứ nhất chính là cửa chính, cửa thứ hai là cửa ra vào rạp chiếu. Giữa hai cánh cửa này có một phòng trực ban, Cố lão gia tử: “Phòng các cậu ở bên này.”

Bên này không lớn bằng bên kia, có treo một tấm mành tre. Cố lão gia tử kéo ra, ở đây không có đồ đạc, có thể thấy được trước đây nơi này từng để củi.

“Sau khi hai người vào ở, bên này có thể để củi.”

“Cụ này, buổi tối ngài cũng ở đây sao ạ?” Khương Thành hỏi.

Cố lão gia tử: “Tôi về nhà ở, sao thế? Chê tôi không có vợ hả?”

Ông ấy hơi nhướng mày.

Khương Thành: “… Không phải, không phải!”

Trợ lý Trương lại chen miệng vào nói: “Cố lão gia tử sống ở con hẻm nhỏ sau rạp chiếu phim, cái nhà đầu tiên ấy. Sáng sớm anh nhớ mở cửa cho ông cụ đấy, ông ấy hay vào từ cửa sau lắm.”

Khương Thành: “Được!”

Cố lão gia tử và trợ lý Trương dẫn vợ chồng Khương Thành dạo quanh một vòng trong rạp chiếu phim, tuy không nhỏ nhưng cũng không đến mức lớn đến bất ngờ. Rất nhanh mọi người đã xem xong, lúc này Khương Thành và Đường Diệu mới bước vào chỗ ở của mình, căn phòng này giống như nhà ống, vừa bước vào đã thấy như một cái thùng, rất phẳng.

Trợ lý Trương: “Nơi này cũng khá nhỏ.”

Trong cùng là một chiếc giường, trông không lớn lắm, còn nhỏ hơn giường nhà cô một chút. Cũng may ở đây không có tủ đầu nên trông rộng hơn giường trước kia. Bên giường có một chỗ rẻ nhỏ, lúc này đặt một cái nồi không lớn, Đường Diệu vừa nhìn đã biết cái này cũng phải hơn ba mươi centimet, đường kính của nồi sắt tuyệt đối không lớn hơn bốn mươi centimet, tuy lúc này phủ đầy bụi bặm, nhưng chỉ cần rửa sạch là như mới ngay.

Không biết có phải cái nồi này khơi gợi lại chuyện không vui của Cố lão gia tử không, ông ấy vừa thấy đã hừ mũi một tiếng.

Tuy không lớn lắm nhưng vì trong phòng không có ngăn tủ hay mấy thứ cồng kềnh, lúc này không cảm thấy quá nhỏ, ngược lại còn trống đôi chỗ. Đương nhiên chiếc nồi nhỏ kia vẫn để mọi người biết, đây là một căn phòng nhỏ!

Cố lão gia tử: “Hai người ở đây thì nhớ mua ổ khóa riêng, nếu ở lại lâu dài cũng phải mua tủ.”

Nói xong, ông ấy chuẩn bị nhanh chóng rời đi.

Thấy ông cụ này sắp rời đi, trợ lý Trương vội bảo: “Lão gia tử, công xã nói hôm nay bọn họ phải làm thủ tục chuyển nhà gì đó, ngày mai chính thức nhận chức, hôm nay ngài làm việc xoay ca cho bọn cháu nhé?”

Lão gia tử lập tức thổi râu trừng mắt: “Đúng là trẻ người non dạ, có thế cũng chẳng làm xong, sao không nói sớm hả! Bây giờ phải làm sao đây! Một mình tôi sao làm hết được? Hôm nay công xã của mấy người không xếp ca hả?”

Trợ lý Trương cũng khổ muốn chết: “Đây là sai lầm của bọn cháu…”

“Không có quy củ sao thành được phép tắc, phải sắp xếp ngay cho tôi!”

Khương Thành thấy hiện trường lúc này sắp loạn thành một đoàn, vội nói ngay: “Nếu vậy tôi tìm người anh em tới đây giúp tôi trông một lát, ngài xem có được không?”

Cố lão gia tử trợn trắng mắt: “Được!”

Ông ấy thổi thổi bộ râu của mình, hừ một tiếng, nói: “Tôi cũng không phải người không tình cũng không lý, chỉ cần đừng để muộn việc bán vé lúc hai giờ là được.”

Khương Thành: “Vâng.”

Trợ lý Trương: “…” Ngài đúng là người không tình cũng chẳng lý nhất đấy! Làm thế cũng vì muốn bọn tôi tra tấn lẫn nhau, nếu không sao mà ngài dễ nói chuyện thế được? Anh ta yên lặng nhìn trời, làm bộ không có chuyện gì.

“Khương Thành, đi, xem xong bên này rồi, anh với tôi đến công xã làm thủ tục một chút rồi đi tìm người kia sau.”

Khương Thành: “Được rồi!”

Người duy nhất Khương Thành có thể tìm được trong trấn này cũng chỉ là lão Hoa thôi. Lão Hoa nghe nói Khương Thành làm việc trong trấn, cả người đều như rơi vào trạng thái mê mang. Thật ra anh ta cũng rất mừng cho Khương Thành, dù sao chôn chân mãi trong thôn cũng không tốt! Thời buổi này, ai mà không muốn đi ra ngoài mở mang chứ.

Công xã của bọn họ là nơi cách huyện xa nhất, nếu đi bộ cũng phải mất một ngày, thật sự không tiện chút nào. Nếu không chắc chắn lão Hoa sẽ lẫn vào trong huyện kiếm sống.

Nghĩ đến những lợi ích khi vào trong trấn, anh nhanh chóng dẫn Khương Thành đi vào trạm thu mua phế phẩm, nói: “Hai người đừng nhìn đây chỉ là trạm thu mua phế phẩm, đôi lúc sẽ mua được những thứ rất tốt đấy. Những dụng cụ nhà anh còn thiếu toàn là đồ lớn nặng cồng kềnh, mua mới rất đắt, nhưng đồ cũ lại không giống thế, giá rẻ hơn rất nhiều.”

Lão Hoa dẫn vợ chồng Khương Thành bắt đầu đi kiếm đồ tốt.

Bên này làm việc bận tối trời tối đất, còn bên kia, Đường Diệu thật sự không đoán sai chút nào, sáng sớm Chương Hà Hoa thấy đồ ăn trong nồi liền tức muốn dạng thẳng chân mà.

Bà vừa nhìn đã thấy lắp bắp kinh hãi!

Người dân quê đã quen cẩn thận, làm gì có chuyện cách ăn trứng gà như Đường Diệu làm, đã thế đống bánh bột bắp kia còn bỏ tóp mỡ vào??? Vừa cắn một miếng vào miệng, thơm đến nức mũi luôn đấy! Chương Hà Hoa dại ra nhìn cái nồi chằm chằm một lúc lâu, cuối cùng cũng hồi thần.

Khóe miệng bà hơi giật giật, trong lòng muốn nói mấy suy nghĩ của mình cho con dâu và con trai, nhưng nghĩ lại, bây giờ hai đứa không ở đây, mà dù có ở thì cũng phân gia cả rồi, để chúng nó sống cuộc sống riêng vậy!

Nghĩ thế, Chương Hà Hoa lại bình thường trở lại.

Bà bảo hai vật nhỏ vào ăn cơm, còn mình lại không ăn nổi. Bé Đường Đường mềm mại thò đầu qua, cô bé đang nhìn trong lu trà, không thấy sữa bột hay sữa mạch nha cũng không khóc đòi uống, tiếp tục nhón mũi chân nhìn vào trong nồi.

Chương Hà Hoa bị hành động của nhóc con chọc cười, nói: “Nào, tới ăn bánh bột bắp thôi.”

Bé Đường Đường cúi đầu cắn một ngụm, lập tức ưm một tiếng, ngẩng đầu vui sướng nói: “Bà nội nấu ăn ngon thật, mẹ cháu không làm thế này đâu.”

Chương Hà Hoa: “…”

Bà lại chậm rãi nói: “Là mẹ cháu làm đấy.”

Bé Đường Đường: “!!!”

Chương Hà Hoa đột nhiên hiểu ra: “Lần đầu tiên mẹ cháu nấu cái này à?”

Bé Đường Đường ngoan ngoãn gật đầu, phồng má nghiêm túc ăn bánh bột bắp giống như chú sóc con, vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói: “Bfa nội cũng ăn đi, ngon ngon lắm!”

Chương Hà Hoa: “Được, bà nội cũng ăn!”

Bà lau một cái, trong lòng cũng đoán được con dâu và con trai cố ý chuẩn bị những thứ này, muốn cha mẹ ăn thêm một chút! Khi nãy còn bà còn hai đứa này không biết phải sống sao cho tốt, mất công bà suy nghĩ một hồi mới thông suốt, chẳng phải nghĩ oan cho chúng nó sao?

Chương Hà Hoa cảm động đến đỏ mắt, thật sự cảm thấy cả nhà lão tam vô cùng hiếu thuận!

Thằng bé là đứa con có hiếu nhất!

Thật sự không phí công bà đứt ruột nuôi dưỡng mà!

Bé Đường Đường: “Nội ơi?”

Chương Hà Hoa: “Ơi, Đường Đường ăn đi, một cái bánh bột bắp, còn có một quả trứng gà nữa!”

Bé Đường Đường cười tủm tỉm: “Dạ vâng ạ, ăn trứng trứng trước, ăn trứng mới nhanh cao ạ.”

Cô bé ưỡn ngực, vui vẻ nói: “Cao như anh trai vậy đó.”

Lúc này Tiểu Lang đã rửa mặt xong, cậu nhóc cầm bánh bột bắp ăn ngon lành, nói: “Anh muốn cao như cha!”

“Vậy em muốn cao như mẹ đó!”

Bé Đường Đường ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: “Cao cao cao!”

Chương Hà Hoa: “Được rồi được rồi, các cháu đều sẽ cao thôi!”

Sau khi ăn hết quả trứng gà, Bé Đường Đường chỉ ăn nửa cái bánh bột bắp đã no căng, bỏ bánh vào tỏng chén, vỗ bụng nhỏ căng tròn: “Còn thừa để buổi trưa ăn!”

Chương Hà Hoa: “Cho bà đi.”

Mới đầu bà còn không dám ăn, nhưng nghĩ đến đây là đồ con dâu cố ý làm cho mình, Chương Hà Hoa liền cảm thấy vui vẻ trong lòng! Cả người đều ấm áp, bà cắn một miếng, quả nhiên mùi thơm của tóp mỡ giống y như trong tưởng tượng.

Bà cắn hai ba miếng đã ăn hết bánh bột bắp còn thừa, trong lòng lặng lẽ cảm thán đồ tốt đúng là ngon thật!

“Bà ơi, ông nội không sang đây ăn sáng sao ạ?” Tiểu Lang dứt khoát hỏi, vừa sáng sớm cậu bé mơ màng nghe thấy mẹ nói mời ông sang đây luôn! Nhóc con gãi gãi đầu, cảm thấy mình không nghe nhầm đâu!

Chương Hà Hoa vỗ đầu: “Ôi má ơi, bà quên mất ông già kia rồi!”

Tiểu Lang và Bé Đường Đường: “Hì hì hì hi!”

Chẳng qua Chương Hà Hoa vừa nhớ đến đã thấy mình nghĩ nhiều, lúc này lão già kia cũng ăn cùng nhà lão đại rồi! Sao mà đói được!

Bà vung lên, hùng hồn không thèm để ý: “Không đói chết lão già kia được đâu!”

“Cho ông nội nếm thử nha.” Bé Đường Đường chỉ bánh bột bắp, nghiêm túc nói.

Dáng vẻ ngây thơ đáng yêu của cô bé làm Chương Hà Hoa thương muốn chết, từ nhỏ cô cháu gái này của bà đã khiến mọi người đều yêu, cực kỳ thương yêu người nhà!

Bà bế tiểu nha đầu lên, hôn nhẹ một cái trên khuôn mặt nhỏ kia: “Ngoan quá đi! Cháu nói xem, nếu cháu vào sống trong trấn, bà nội nhớ sao chịu nổi đây.”

Bé Đường Đường nâng khuôn mặt đầy ý cười phấn đô đô của mình lên: “Bà nội vào trong trấn thăm cháu nha!”

Bàn chân nhỏ dùng sức chụp vào bụng, bốp bốp bốp rất khí phách!

Chương kế tiếp