Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 37
Năm nào cũng xảy ra mấy chuyện lạ, nhưng năm nay lại nhiều đến lạ!

Mọi người thật sự không ngờ lại có chuyện này!

Vợ chồng Khương lão tam sắp phát đạt đến nơi rồi! Tuy thư ký Bạch nói chỉ là công việc tạm thời, nhưng dù thế cũng đủ khiến người ta cực kỳ hâm mộ rồi! Thời buổi này muốn làm công nhân thật sự là chuyện vô cùng khó khăn! Chuyện này thật sự khiến mọi người ghen ghét đến đỏ mắt.

Bình thường mọi người sẽ không thấy có gì to tát, nhưng người ta sống tốt hơn mình, vậy cảm giác này lại khác hoàn toàn. Mấy tháng trước Khương lão tam còn nghèo đến mức ăn không đủ no đấy! Vậy mà bây giờ lại được giới thiệu công việc trên phố, có đôi khi thời tới cản không kịp thật mà.

Đại đội trưởng an bài mấy người đàn ông khỏe mạnh tới sửa nhà giúp Khương Thành, rất nhiều người không bị điểm danh cũng chủ động tới đây, nam nữ già trẻ đều có, cũng không phải muốn hỗ trợ gì đâu, chẳng qua hỏi thăm bát quái, có đôi người ghen ghét nên tới nói bóng gió mấy câu chua lòm.

Thí dụ như bà Đào, trợn mắt, bẹp miệng tấm tắc: “Chúng ta được ăn thịt, người ta cũng được hời không ít nhỉ! Mấy người xem, một chút thịt lợn có thể đổi được hai công việc liền, đáng giá thật chứ!”

Chương Hà Hoa cũng có mặt ở đây để giúp con trai một tay đấy! Bà rảo bước vội tiến lên, hung ác nói: “Cắt! Vợ chồng thằng ba nhà tôi là người tốt nên được báo đáp đấy! Có bản lĩnh thì các người cũng đi làm chút chuyện tốt đi! Gặp nguy thì chạy còn nhanh hơn thỏ, thấy chuyện tốt lại tém tém muốn xông lên trên, loại người gì thế không biết? Không muốn trồng cây mà đòi ăn quả, đúng là cái đồ không biết xấu hổ! Cái đồ không có chút lương tâm thế này, lúc ăn thịt không sợ nghẹn trợn trắng mắt hả!”

“Thím à, bọn tôi không có ý này đâu…” Mấy người đàn bà định nói mấy câu chua ngoa cười uể oải.

Chương Hà Hoa chống nạnh: “Tôi phi! Không có ý này là có ý gì? Đúng là một lũ chẳng tốt đẹp gì! Không có nhà tôi, các người có được ăn thịt lợn không? Đã thế còn nói mấy câu chua ngoa thế này, đúng là không biết xấu hổ! Loại người được ăn mà không có chút lương tâm như các người, hôm nào trời mưa nhớ cẩn thận chút nhé! Người đang làm trời đang nhìn, cho sét đánh chết các người đấy!”

Luận về chuyện chửi bới, Chương Hà Hoa cảm thấy mình không thua mấy người này được!

Lúc này, đại đội trưởng đã tiễn được đoàn người của thư ký Bạch đi, đang bước vội bước vàng thì nghe thấy tiếng kêu gào của Chương Hà Hoa. Không cần đoán cũng biết, chắc chắn lúc này có người nói xỉa nói móc! Ông ta bước lên, thấy bà Đào cũng ở đây thì lập tức giận dữ: “Sao lại là bà nữa hả! Cớ gì trong đại đội này lại có gậy thọc cứt như bà chứ! Cả ngày chỉ biết gây rắc rối cho tôi thôi! Lúc nãy bà đã khiến đại đội ba mất mặt trước thư ký Bạch, thế mà bây giờ lại chạy đến đây làm loạn! Nếu còn dám nói bậy nói bạ trong đội cả ngày nữa, lập tức đi dọn phân cho tôi!”

Đại đội trưởng vẫn nhớ rõ dáng vẻ mất mặt của bà ta trước thư ký Bạch đấy!

Xem ai cũng là người ngu hay gì!

Đại đội trưởng là chức vụ lớn nhất ở nông thôn, người của công xã rất đáng sợ, nhưng đại đội trưởng mới là người chân chính quản bọn họ. bấy giờ bà Đào không dám nói thêm câu nào nữa, bà ta nhe răng, lẩm bẩm hai câu rồi vội chạy đi.

Đại đội trưởng tiếp tục đảo mắt về phía những người khác, mấy mụ đàn bà hay xỉa xói lúc này đều vội rụt vai lại, dần dần chuồn đi.

Đại đội trưởng: “Thím à, thím đừng chấp nhặt với bọn họ làm gì, toàn là mấy người ngu xuẩn không có đầu óc thôi!”

Chương Hà Hoa ngẩng đầu, cằm dương thật cao, nói: “Tôi biết, tôi mới không thèm chấp nhặt với bọn họ, chẳng qua chỉ là một lũ ích kỉ không muốn thấy người ta tốt hơn mình thôi!”

Bà cười nhạo một tiếng, nói: “Vẫn chưa biết sống ở bên kia sẽ thế nào, có làm được hay không đâu! Bọn họ đỏ mắt thế này, đúng là kiến thức hạn hẹp mà!”

Đại đội trưởng cười: “Đúng vậy đấy.”

Chương Hà Hoa chưa bao giờ cảm thấy mình tức giận dương mi thổ khí thế này. Trước kia bà là người không được tốt tính lắm, chẳng qua cũng do người ta mỉa mai nhà mình nghèo, trào phúng nhà bà không lên được mặt bàn. Tuy lúc chửi bới bà không thua người ta, nhưng trong lòng chưa chắc không thấy chua xót.

Nhưng, lần này thì khác!

Nhà họ Khương bọn bà thế mà cũng bị người ta đố kỵ!

Loại cảm giác bị người ta đố kỵ này đúng là … Chèng ơi, sảng khoái quá đi!

Chương Hà Hoa: “Người chẳng có tài trí sẽ không bị người khác ghen ghét! Ha ha ha ha ha ha ha!”

Đại đội trưởng: “?????”

Ồ!

Ông ta hơi hoãn lại, hỏi: “Lão tam đâu?”

“Thằng bé đi múc nước rồi!”

Bên này đang nói chuyện nhao nhác, bên kia, ở chỗ không dễ nhìn thấy có hai nhóc tỳ đang ngồi xổm, bên cạnh hai đứa là gà chích nhà nhóc nuôi bữa giờ. Trong tay mỗi đứa cầm theo một cái gậy nhỏ, chỉ cần thấy gà chích muốn chạy đến chỗ khác, lập tức dùng gậy nhỏ dồn nó về như cũ.

Bé Đường Đường thu đôi tay nhỏ bé lại, nãi thanh nãi khí nói: “Anh trai, chúng ta sẽ sống trong trấn sao ạ?”

Tiểu Lang gật đầu, khuôn mặt nhỏ rất nghiêm túc. Chẳng qua lúc này cũng có thể thấy niềm vui sướng cùng thấp thỏm hiện lên trong đôi mắt cậu bé, vui nhưng cũng có chút sợ hãi: “Ừ đúng.”

Cậu bé nghiêng đầu nhìn về phía em gái, hỏi: “Bé Đường Đường muốn sống trong trấn không?”

Bé Đường Đường gật đầu lia lịa, nhẹ giọng trả lời: “Muốn ạ!”

Cô bé cào mấy sợi tóc chổng lên của mình lại, nhỏ giọng: “Mọi người đều rất vui, trong trấn nhất định rất tốt.”

Tiểu Lang nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của em gái, nhấp miệng nhỏ nở nụ cười: “Đúng vậy, chắc chắn sẽ tốt thôi.”

Bé Đường Đường ngồi xổm một lát, lúc này nhẹ nhàng kéo người anh tra, oán giận: “Chân tê lắm rồi.”

Tiểu Lang nghe thế vội đứng dậy, nói: “Anh đi lấy ghế cho em.”

Đến khi hai bé con vừa ngồi xuống, Chương Hà Hoa quay đầu đúng lúc nhìn thấy hai đứa. Hai vật nhỏ ngồi trong góc ngẩng đầu chờ đút đồ ăn như chim sẻ nhỏ. Bà nhìn xung quanh thấy không ai chú ý, tiến lên chặn tầm mắt người khác lại, vội nhét một quả trứng gà vào túi Tiểu Lang, Tiểu Lang: “!!!”

Chương Hà Hoa thấp giọng: “Sinh nhật Tiểu Lang, quà cho Tiểu Lang đấy.”

Nói xong liền nhìn về phía Bé Đường Đường, bà chưa kịp nói gì, Bé Đường Đường đã ngoan ngoãn hiểu chuyện mở miệng nói: “Anh trai sinh nhật, chỉ có anh trai mới có, người khác không có; Đường Đường sinh nhật, cũng chỉ có Đường Đường có, anh trai sẽ không có.”

Chương Hà Hoa bật cười rồi gật đầu, xoa đầu cháu gái nhỏ nói: “Đúng rồi. ngoan quá!”

Bé Đường Đường nhấp miệng, má lúm đồng tiền nhỏ như ẩn như hiện, vô cùng ngọt ngào.

Chương Hà Hoa cảm thán ai ui: “Sao nhìn nha đầu cháu càng lớn càng đẹp nhỉ.”

Bé Đường Đường càng vui mừng hơn, cô bé lắc lư bím tóc nhỏ, khóe mắt cong cong, miệng dương lên: “Lớn lên sẽ thành đại mỹ nữ!”

Chương Hà Hoa: “A trời, cháu còn biết trưởng thành sẽ thành đại mỹ nữ cơ à! Đúng là lanh lợi thật.”

Bé Đường Đường cũng không cảm thấy thẹn thùng, đã thế còn ngẩng mặt nhỏ, được khen nên đắc ý đấy!

Chương Hà Hoa cười: “Đứa nhóc nhà cháu cũng có vài phần phong phạm của bà khi còn nhỏ đấy.”

Sau khi cười đủ mới quay đầu: “Sao mẹ cháu còn chưa về.”

Nhưng sau khi nghĩ lại, thật ra cũng không phải chuyện kì quái.

Nói về chuyện Đường Diệu đi đâu, vậy phải nói từ lúc biết được ngày mai lên trấn làm việc, sau khi Đường Diệu biết được tự dưng trời xui đất khiến hai vợ chồng tìm được việc, lúc đó thật sự ngẩn người ra. Chẳng qua sau khi mơ màng một lúc, cô lập tức nghĩ đến chuyện, Khương Thành căn bản chỉ có một bộ giống quần áo thôi, mai là ngày đầu tiên bọn cô đến đó, đương nhiên không thể mặc quần áo đầy mụn vá được. Vậy nên cô không dám trì hoãn, cầm theo vải vội chạy đi tìm Chương Thải Hồng đại phòng nhờ giúp đỡ. Kỹ năng may quần áo của Chương Thải Hồng thật sự không mấy ai so được.

Mẹ chồng Chương Hà Hoa lớn tuổi thế rồi cũng phải cam tâm tình nguyện bái phục.

Người nhiều lực lượng lớn, chỉ trong một lúc, mọi người đồng tâm hiệp lực đã sửa xong chỗ bị lợn rừng đâm thủng, Khương Thành vào nhà cầm một gói kẹo ra: “Nào, mọi người đến đây ăn viên kẹo nào.”

Tuy chuyện này đối với Khương Thành cũng là tai bay vạ gió, nhưng dù sao người ta cũng sẵn lòng giúp đỡ mình, làm thật việc thật.

Khương Thành không phải loại người không hiểu chuyện: “Nào nào! Ăn viên kẹo cho ngọt miệng, mọi người cũng đừng ghét bỏ ha!”

Nhiều ít không quan trọng, có lòng là tốt rồi.

Trước nay nhân duyên của Khương Thành với đàn ông trong thôn đều rất tốt, vì thế nên mọi người rất bằng lòng giúp anh một tay.

Mọi người đều bal bla từ chối không cần, Khương Thành giả vờ sưng mặt: “Sao ăn viên kẹo mà mọi người còn so đo với tôi thế, nhanh nào! Lấy cho vợ con vài cái nữa, đừng ăn mảnh ha.”

Câu nói này lập tức khiến mọi người cười ầm lên, ngay cả đại đội trưởng bên cạnh cũng bật cười.

Gói kẹo này của Khương Thành là loại mới ra của Khai Phong, vừa khéo có 50 cái, anh chia cho mỗi người ba bốn cái, lúc này còn hẳn 20 cái nữa.

Dưới sự hợp tác của Chương Hà Hoa và đại đội trưởng, những người vây xem đã đi hết rồi, nhưng mấy đứa nhóc đang chơi đùa cho Tiểu Hổ Sơn Kê cầm đầu vẫn ở đây, nghe thấy được chia kẹo cũng không dám bước lên nhận, nhưng đôi mắt lại trông mong nhìn Khương Thành, giống như hận không thể xông lên ôm đùi, ánh mắt vô cùng đáng thương ngập tràn tính công kích.

Khương Thành quay đầu lại: “Tiểu Lang!”

Tiểu Lang không ngừng tung ta tung tăng bước lên, vô cùng hứng thú chạy đến trước mặt cha, ngửa đầu, vẻ mặt chờ mong.

Sau đó lại thấy Bé Đường Đường cũng đứng lên, tay nhỏ măn mê quần áo, đôi mắt to sáng lấp lánh! Thấy tầm mắt cha nhìn về phía mình, cô bé lập tức lộ ra nụ cười siêu cấp ngoan ngoãn 360 độ không góc chết.

Khương Thành bật cười, nói: “Con đi chia cho các bạn nhỏ đi, một người một cái.”

Tiểu Lang không ngừng gật đầu: “Vâng ạ!”

Cậu nhóc lập tức chạy đến trước mặt em gái, đặt một viên kẹo trong tay nhóc: “Em ăn kẹo này.”

Bé Đường Đường nhu thuận đáp: “Cảm ơn anh trai.”

Tiểu Lang cầm theo túi nhỏ đi ra ngoài, Tiểu Hổ kích động xoa tay, Tiểu Lang: “Anh Tiểu Hổ, của anh này!”

Sau khi chia một vòng mười mấy cái, nhóc con ghé đầu suy nghĩ một lúc rồi chạy đến bên cạnh Khương Thành, hỏi: “Cha ơi, anh cả và chị Tiểu Ngư không ở đây, con có thể để Sơn Kê mang về cho anh chị không ạ?”

Tiểu Miêu và Tiểu Ngư đều không có mặt ở đây!

Khương Thành: “Được chứ!”

Tiểu Lang vui ra mặt, cậu nhóc vội bước lên lấy hai viên kẹo ra, nghiêm túc nói với Sơn Kê: “Hai viên kẹo này là của anh cả và chị Tiểu Ngư, anh phải giúp em an toàn đưa cho bọn họ đấy! Không được ăn vụng đâu.”

Trong miệng Sơn Kê vẫn đang ngậm kẹo, nhóc cảm thấy ngọt đến tâm khảm. Lúc này cảm giác được tầm mắt tử vong của nội mình nhìn qua, gật đầu như đảo tỏi: “Bây giờ anh sẽ về nhà đưa cho hai người đó ngay, sau đó sẽ đến chơi tiếp.”

Sau đó liền chạy nhanh như thỏ!

Tiểu Lang đưa mấy viên còn thừa lại cho Khương Thành, Khương Thành cúi đầu thấy còn bảy tám cái.

Anh trực tiếp bỏ vào trong túi của mẹ: “Mẹ ăn cho ngọt miệng ạ.”

Trong lòng Chương Hà Hoa vô cùng vui vẻ, nhưng vẫn nghiêm mặt nói với anh: “Thằng nhóc phá của nhà anh, cho mẹ làm gì, bà già như mẹ thì kẹo bánh gì nữa?”

Khương Thành: “Sao lại không ăn ạ? Lúc làm việc mệt mỏi ăn một cái, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều.”

Chương Hà Hoa trừng anh một cái, nói: “Miệng lưỡi ngọt xớt.”

“Lão tam, cũng xong rồi, chúng tôi đi trước nhé.” Tuy mọi người đều cầm kẹo trong tay, nhưng mấy người đàn ông trai tráng lại chẳng một ai ăn. Cũng chẳng nhiều nhặn gì mấy, nhưng lại có thể làm bé con nhà mình vui vẻ, nghĩ thế, sao mà mình bỏ miệng ăn cho được!

Đám trẻ đang chơi cùng Tiểu Hổ trước cửa có vài nhóc là con của bọn họ, thấy cha mình cầm kẹo đi về nhà, lúc này chẳng chơi nhởi gì nữa, ba chân bốn cẳng chạy về nhà.

Chẳng có gì quan trọng hơn kẹo cả!

Niềm vui của con nít chỉ đơn giản như vậy thôi!

Còn người lớn thì phức tạp hơn rất nhiều, ăn mặc ngủ nghỉ, chuyện gì cũng phải lo toan.

Lúc này tự dưng được bảy lạng rưỡi thịt lớn, tuy chỉ là lợn rừng nhưng cũng đủ khiến mọi người vô cùng vui vẻ! Dù sao chẳng mất gì cũng được. Mọi người không ở lâu nữa, nói không chừng tối nay nhà vè sẽ được chén miếng thịt lợn!

Đại đội trưởng và mấy người trong thôn giúp đỡ cùng nhau đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Đường Diệu trở về. Co bước vào sân liền nhìn thấy hai nhóc đều cầm một cây gậy nhỏ, trong miệng còn nhai kẹo, vui mừng cười tủm tỉm.

Đường Diệu: “Mẹ, tối nay cha mẹ ăn cơm ở chỗ con nhé? Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Lang, con định gói ít sủi cảo.”

Chương Hà Hoa: “Không được, lúc sáng chia thịt lợn, có lẽ bây giờ trong nhà đang rất rắc rối, mẹ phải về xem sao. Các con cứ tự ăn đi. À đúng rồi, ngày mai hai đứa đưa hết đồ lên trên trấn hả?”

Đường Diệu lắc đầu: “Không ạ, con cũng nghĩ cả rồi, ngày mai Tiểu Lang và Đường Đường sẽ ở nhà, cũng không cầm đồ theo. Con và anh A Thành đi trước xem tình hình. Đã dàn xếp xong cả rồi, tối bọn con sẽ về dọn dẹp lại đồ đạc, nhưng mà …”

Cô đè thấp giọng, nói: “Chúng con không ở đây, mà trong nhà lại có chút đồ, mẹ coi giúp con với nhé.”

Chương Hà Hoa: “Chuyện này con cứ yên tâm, tới một đứa mẹ thịt một đứa, hai đứa thì thịt cả đôi! Ai dám đến đây trộm đồ, mẹ sẽ đánh gãy chân chó của hắn.”

Đường Diệu cũng bật cười, nói: “Cảm ơn mẹ.”

Chương Hà Hoa liếc cô một cái, nói: “Người trong nhà khách sáo thế làm quỷ gì?”

Sau đó lại vô cùng hiên ngang: “Được rồi, hai vợ chồng con cũng phải bàn bạc với nha, mẹ về trước đây. Sáng mai hai đứa mà ra ngoài thì gọi mẹ một tiếng.”

Đường Diệu: “Vâng ạ!”

Mẹ chồng vừa rời đi, Đường Diệu liền vào nhà làm sủi cảo, cắt một miếng nhỏ thịt lợn, sau đó lại lấy thịt đã muối trước đó ra cắt thành từng miếng nhỏ, thêm một chút tóp mỡ vào, ba loại hỗn hợp trộn cùng nhau thật đều, Tiểu Lang và Bé Đường Đường nào được nhìn thấy những nguyên liệu thơm ngon như vậy, hai đứa chảy nước miếng ngồi bên cạnh Đường Diệu, an tĩnh nhìn cô làm việc.

Ngay cả thở mạnh cũng không dám, mấy nhóc sự những đồ ăn này chỉ là một giấc mơ.

Sau khi xong, Đường Diệu lại cắt thêm một cái cải thảo, người bình thường làm sủi cảo cũng chỉ bỏ một chút thịt để cho có mùi, nhưng Đường Diệu lại không như thế, cô bỏ rất nhiều, có lẽ lượng thịt cũng giống như tiệm cơm quốc doanh làm để bán.

Hiếm khi mới làm một lần, Đường Diệu cũng làm xả láng. Sau khi làm xong nhân, cô lại lấy vỏ bánh đã ủ lâu ra, cục bột trắng tinh sạch sẽ làm Bé Đường Đường không nỡ dời mắt, cô bé nuốt nước miếng, đôi mắt to chớp chớp hận không thể bước lên gặm một miếng.

Đường Diệu vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hai bé con bên cạnh chảy nước miếng lan ra 3000 thước.

Tiểu Lang đỡ hơn một chút, Bé Đường Đường còn nhỏ tuổi nên nước miếng ứa ra, vẻ khát vọng trong ánh mắt gần như sắp tràn ra ngoài.

Đường Diệu móc một cái khăn lau miệng cho cô bé, nói: “Đừng có vội thế chứ.”

Bé Đường Đường gật đầu lia lịa: “Để con tự lau, mẹ cứ làm đi ạ.”

Cô bé sợ muộn thời gian đấy!

Vợ chồng Đường Diệu và Khương Thành cùng làm nên rất nhanh, không lâu sau đã làm được một mành sủi cảo, thấy nhân cũng không thừa bao nhiêu, Đường Diệu nói: “Anh A Thành, anh ôm củi lại nhóm lửa đi.”

Khương Thành chạm vào chóp mũi hai bé con: “Mèo nhỏ thèm kìa.”

Bé Đường Đường thuận thế nằm trên người anh trai nhỏ, bụng nhỏ hướng về phía trước, đáng yêu vô cùng nói: “Con là con mèo nhỏ ~”

Tiểu Lang cười khanh khách: “Em gái là cô bé đáng yêu thiên hạ vô địch.”

Đường Diệu cũng cười rất sung sướng, rất nhanh Khương Thành đã nước sôi xong, sủi cảo trắng nõn được đỏ vào. Hai tiểu gia hỏa kích động đến mức xoay vòng vòng, Bé Đường Đường lăn mấy vòng trên giường, miệng nhỏ mấp máy: “Ăn sủi cảo, ăn sủi cảo, ăn sủi cảo trắng!”

Đường Diệu nở nụ cười quấy sủi cảo trong nồi, sau ba lần đảo, Đường Diệu cho ra đĩa, cô đếm vừa đúng được mười hai cái: “Anh A Thành, anh đưa qua cho cha mẹ đi.”

Khương Thành: “Ừ!”

Khương Thành bỏ đĩa vào trong rổ rồi đi ra ngoài. Đường Diệu lại múc tiếp một đĩa nữa để trên bàn, nói: “Rửa tay ăn cơm nào.”

Người phụ nữ đi vào trong buồng xem tình hình, lúc này thấy hai bé con đã dẩu mông xuống giường. Chân Bé Đường Đường còn lắc lư hai cái giữa không trung, y hệt con rùa đen nhỏ vậy. Hai vật nhỏ tay nắm tay chạy ra ngoài bắt đầu rửa tay, rửa xong lại vội chạy về. Hai nhóc nhất trí ngồi trước bàn, tuy đôi mắt to tròn dính chặt lên trên sủi cảo, nhưng lại ngoan ngoãn không hề tranh ăn.

Không thể không nói, Đường Diệu hôn mê rất lâu, trước đây Khương Thành vừa làm cha vừa làm mẹ, nhưng anh lại dạy con cái trở nên rất hiểu chuyện. ngược lại, hai nhãi con nhà ô cũng ngoan ngoãn hơn rất nhiều so với đám trẻ con cùng tuổi.

Đường Diệu: “Các con ăn trước đi.”

Tiểu Lang lắc đầu, giọng nói giòn vang: “Bọn con chờ cha về mới ăn.”

Đường Diệu cười đồng ý, các con có suy nghĩ như thế thì tốt rồi.

Đến lúc cô vớt hết sủi cảo từ trong rồi ra liền thấy Khương Thành đã về, anh đóng cửa thật kỹ mới vào nhà, trên mặt ngập tràn ý cười: “Trong nhà có đồ ăn ngon, anh phải vội vội vàng vàng về thật nhanh.”

Bé Đường Đường đập đập tay nhỏ, chào đón cha: “Cha mau tới đây ngồi đi.” Trông vội lắm rồi!

Đường Diệu bỏ sủi cảo vào trong chén của nhãi, nói: “Ăn hết rồi lấy thêm, vẫn còn đấy.”

Hai bé con gật đầu lia lại, bọn nhóc cũng thấy mà!

Lần này Đường Diệu làm thật sự rất nhiều, khoảng 50 cái sủi cảo, chỉ là sủi cảo cô gói đều như thỏi vàng, nho nhỏ trông rất đáng yêu: “Ăn nào.”

Vừa nói xong câu này, cả nhà vội vàng đẩy nhanh động tác. Bé Đường Đường cắn một miếng, tuy lúc gói thấy cải thảo nhiều hơn thịt rất nhiều, nhưng lúc này cắn vào miệng lại không có cảm giác chỉ toàn cải thảo, thịt và rau hòa quyện vào nhau, vị của cải không còn quá rõ ràng nữa, ngược lại ngập tràn mùi thịt.

Đôi mắt vốn đã to của Bé Đường Đường lại mở lớn hơn, cô bé bị mỹ vị này chinh phục rồi!

Cô bé chưa từng ăn món nào ngon như vậy!!!

Bé Đường Đường nhai thật cẩn thận, đến khi mùi thịt ngập ngụa kia nuốt xuống mới nheo đôi mắt lại, kích động nói: “Ngon ngon quá!”

Đường Diệu cười: “Ngon thì ăn nhiều một chút, còn rất nhiều đấy!”

“Mẹ ơi, muốn nữa cơ!”

Bé Đường Đường vừa ăn được một cái, Tiểu Lang đã bưng chén ăn hết sạch, không hổ được gọi là Tiểu Lang mà! Xem thằng bé ăn ngấu ăn nghiến kìa. Đường Diệu cười nói: “Còn nữa đấy! Đừng ăn nhanh quá nghẹn đấy.”

Tiểu Lang gật đầu không ngừng.

Thấy hai bé con ăn đến mức trong miệng đầy mùi thịt, thỏa mãn híp mắt, Đường Diệu cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn!

Cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn!

Chương kế tiếp