Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 42
Dường như chuyện này phát triển nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng hình như cũng không hẳn là vậy.

Quả nhiên vì thành công bảo vệ tài sản tập thể nên Đường Diệu được khen ngợi, phần thưởng là hai ly được tráng men trắng nõn. Còn về phần thằng nhóc quấy rồi kia, không gây hậu quả quá nghiêm trọng nên bị điều đi dọn phân.

Chẳng qua, anh ta và Vương Nhị Cẩu không giống nhau.

Vương Nhị Cẩu chỉ một tháng, còn thằng nhóc này tận một năm. Chuyện anh ta gây ra nói thật cũng không phải quá nghiêm trọng, mà bản thân người này cũng rất thảm, nếu nói nhỏ, vậy chuyện này cũng không được coi là rất nhỏ.

Công xã cũng phải nghiên cứu rất lâu, chủ nhiệm Tiêu thật sự sắp tức chết đến nơi rồi, thằng cháu ngoại này của ông ta từ nhỏ đến lớn đều gây rất nhiều chuyện rắc rối cho mình. Ông ta cũng hiểu tính đàn ông với nhau, ai cũng có tình yêu với cái đẹp, nhưng sao mày có thể để người ta tìm cớ đổ tội lên đầu thế hả con? Hiềm nỗi, chị gái mình chỉ có thằng con trai này, ông ta thật sự không thể buông tay mặc kệ được. Vậy nên dù bị Cố lão gia tử mắng cho máu chó phun đầy đầu vẫn phải cố gắng cầu xin năn nỉ.

Chủ nhiệm Tiêu cảm thấy lúc này chính là thời khắc mất mặt nhất của mình.

Tức chết hơn là, cậu mình còng lưng đi xin xỏ cho nó, thế mà thằng cháu trai khốn khiếp kia vẫn không thấy cảm kích! Thằng lưu manh kia lại thấy đi lao động cải tạo còn tốt hơn dọn phân. Chủ nhiệm Tiêu lúc này không quan tâm đếch gì đến thể diện nữa, cởi giày tấn cho thằng này một trận. Hình như may mắn không đứng về phía bọn họ thì phải, lúc chủ nhiệm Tiêu đánh người không cẩn thận bị trật eo, người trong công xã cuống quít đưa ông ta đến bệnh viện.

Sau khi kiểm tra mới biết vết thương này tương đối nghiêm tọng, phải nằm tĩnh dưỡng trên giường hơn nửa năm!

Hai cậu cháu bọn họ cũng coi như là đôi xui xẻo.

Thấy hai người kia xui xẻo như thế, lúc này mọi người đều không dám đến đó, sợ dính vận đen, mình cũng đen đủi tận mạng như thế!

Trò cười này cứ thế hạ màn.

Chẳng qua, Đường Diệu cũng thành danh nhờ lần chiến đấu này.

Mọi người đều biết được sự lợi hại của người phụ nữ bán vé ở rạp chiếu phim!

Đường Diệu lại không sao hết, cô không quan tâm đến thanh danh đâu. Dù sao tốt cũng chẳng thành cơm để ăn được, à mà, hiện tại thật ra cũng bớt được không ít chuyện! Cô không để ý, nhưng Khương Thành nhà cô lại không như thế, anh lạnh mặt hơi tức giận.

Mấy chuyện thế này, vừa nhớ tới đã sợ.

Có lẽ trong mắt người khác, trong chuyện này bọn anh không bị lỗ, không việc gì phải tức giận cả. nhưng Khương Thành lại không nghĩ thế, Đường Diệu không có hại là vì cô rất lợi hại, nhưng nếu như Đường Diệu không lợi hại thì sao? Có phải lần này sẽ xảy ra chuyện rất nghiêm trọng không?

Chỉ cần nghĩ đến chuyện Đường Diệu nhà mình có thể sẽ phải chịu ấm ức, trong lòng Khương Thành lập tức không thoải mái.

Có lẽ cũng nhận ra cảm xúc của Khương Thành có vẻ không tốt lắm, hai nhãi con đều ngoan ngoãn ôm tranh liên hoàn ngồi trên giường, làm bộ vô cùng nghiêm túc.

Còn Đường Diệu lại kéo Khương Thành vào phòng chiếu phim, vừa bước vào đến nơi, cô đã duỗi tay khoanh Khương Thành lại, ngẩng mặt nói: “Anh tức giận chuyện gì thế?”

Khương Thành giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc tơ giữa trán cô, hỏi lại: “Em đoán xem?”

Sau đó cúi đầu, trán kề trán cùng cô: “ Là anh không bảo vệ em thật tốt.”

Đường Diệu nhẹ giọng nở nụ cười, cô cụng nhẹ anh mấy cái: “Không được nói vậy, em biết anh đang nghĩ gì, anh lo lắng cho em, nhưng anh cũng phải tin vào năng lực của em.”

Khương Thành: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất…”

Nói tới đây, anh lại lập tức lắc đầu, kiên định nói: “Cũng không có vạn nhất được.”

Anh nhéo mặt Đường Diệu: “Em biết không? Cho dù em lợi hại hơn nữa, dù trâu bò hơn nữa, mạnh mẽ đến đâu … nhưng trong lòng anh, em vẫn là một cô gái nhỏ cần được bảo vệ, cũng là Diệu Diệu có hai tím tóc nhỏ ở dưới Tây Sơn.”

Đường Diệu nghĩ đến lúc hai người quen biết nhau, trong tay cô cầm một cây cung, ánh mắt ngập tràn hình bóng anh khi vừa quay đầu lại.

Lúc đó anh chỉ mới mười mấy tuổi, trông có vẻ gầy yếu, dáng người cũng không cao.

So với cô, anh quả thật gầy trơ xương. Đường Diệu nghiêng đầu nói: “Anh ăn không no hả?”

Đây là câu nói mở lời trong lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Anh lại không nói gì, lúc nhìn thấy con rắn le lưỡi phía sau cô, gần trong gang tấc, anh gào lên một tiếng cẩn thận rồi vội tiến lên giữ chặt lấy cô, kéo người tránh khỏi đó.

Đường Diệu vẫn còn nhớ lúc đó anh ôm chặt lấy cô, run rẩy nói: “Không cần sợ!”

Con dao của anh lao tới, lần đó anh phải dùng rất nhiều dũng khí, phí sức chín trâu hai hổ chém chết con rắn kia. Cuối cùng không còn chút sức lực nào nữa, cả người anh nằm liệt trên mặt đất, nhưng lại nở nụ cười để cô yên tâm: “Anh chém chết con rắn kia rồi!”

Đường Diệu nhìn nụ cười hiền lành hổn hển của anh, trong khoảnh khắc đó trong lòng vô cùng ấm áp.

Thật ra cô không hề nói, cô chỉ cần dùng một dao đã có thể giải quyết được con rắn kia.

Không biết vì sao, nghe thấy Khương Thành đề cập đến chuyện lần đầu hai người gặp nhau, cô lại nhớ đến lần đó. Mặt người phụ nữ đỏ lên, cọ mặt anh nũng nịu: “Anh A Thành phải bảo vệ em cả đời đấy!”

“Anh hứa!”

“Anh đừng xỉu mặt như vậy, không cần dùng những chuyện không tồn tại để tra tấn bản thân, sau này chúng ta chú ý hơn là được.”

Đường Diệu dỗ anh.

Khương Thành: “Ừm,.”

Ánh mắt anh hơi lóe lên, thầm nghĩ trong lòng, thật sự không thể hoàn toàn bỏ qua cho tên chó chết kia được.

Chẳng qua có những lời thật sự không cần nói với Đường Diệu.

Anh xoa đầu cô, nói: “Nào, anh cõng em!”

Đường Diệu cười đấm anh mấy cái: “Anh cõng em làm gì?”

Khương Thành: “Cõng em về đó!”

Đường Diệu không nén được cười, chẳng qua vẫn giả bộ nói: “Mới không thèm đâu! Để Tiểu Lang và Đường Đường thấy thì mất mặt muốn chết.”

Cô xoa xoa lỗ tai Khương Thành, nói: “Về nhà không được xụ mặt nữa đâu, dọa con sợ thì không tốt.”

Khương Thành: “Được.”

Anh chăm chú nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Vậy, anh nghe lời em như thế, có phải nên khen thưởng cho anh không?”

Cái tay kia bắt đầu không thành thật, Đường Diệu cong khóe miệng, dùng sức đập anh một cái: “Thành thật chút cho em.”

Cô ghé vào bên tai anh thấp giọng nói vài câu, nói xong liền cảm thấy vô cùng ngại ngùng, đỏ mặt vội chạy đi. Khương Thành thấy dáng vẻ vội chạy trốn của cô, không nhịn được nở nụ cười.

Đến khi về nhà, quả nhiên Khương Thành đã điều chỉnh lại tâm trạng. Bé Đường Đường cầm ly uống nước, đôi mắt to chớp chớp nhìn lén cha, thấy hình như lúc này Khương Thành không tức giận như vừa nãy. Cô bé lập tức dang tay nhỏ ra, cười hì hì: “Cha ôm ôm.”

Khương Thành tiến lên ôm lấy con gái yêu: “Sao con không đọc sách với anh trai?”

Bé Đường Đường ngoan ngoãn nói: “Đọc xong rồi!”

Cô nhóc vui vẻ chạm nhẹ hai đầu ngón tay vào nhau, hào hứng khươ chân múa tay miêu tả cho cha mình: “Tiểu Mã muốn qua sông, nó hỏi lão ngưu, lão ngưu nói, nước sông rất cạn… Nó hỏi sóc, sóc nói…”

Ở đây hai bé con không có bạn bè gì, thật ra không phải do vợ chồng Đường Diệu không cho con giao lưu, cũng chủ yếu vì bên này rất sát đường cái, lại không có nhà cửa gì mấy, căn bản chỉ có mấy cửa hàng mặt tiền., Cung Tiêu Xã, lương trạm, hiệu sách, nhà máy, cuối đường cái còn có một trạm thu mua phế phẩm.

Bên này không có mấy bạn nhỏ đồng trang lứa với hai đứa, hơn nữa rất nhiều người qua lại.

Dưới tình huống như vậy, sao Đường Diệu có thể yên tâm được?

Vậy nên tranh liên hoàn là trò chơi giải trí rất khó có được đối với hai bé con! Lần nào Đường Diệu cũng lấy một quyển sách đọc cho hai đứa nghe trước, sau đó lại đưa tranh liên hoàn cho chúng, cuối cùng để bọn nhóc tự xem.

Có chỗ nào không nhớ hoặc không hiểu thì hỏi lại cô.

Cách này lại rất hiệu quả với hai nhóc tỳ, trí nhớ, khả năng lí giải và khả năng thuyết minh đều được rèn luyện một cách toàn diện.

Vậy nên mỗi lần hai nhóc muốn kể chuyện cổ tích, Khương Thành dù làm gì cũng sẽ luôn kiên nhẫn nghe con nói.

Sau khi nghe xong, anh gật đầu nói: “Bé Đường Đường kể rất hay.”

Bé Đường Đường ưỡn ngực, đắc ý dào dạt: “Đương nhiên rồi! Hơn nữa, con còn học được một đạo lý.”

Khương Thành cười: “Đạo lý gì nào?”

“Chuyện gì cũng phải trải qua mới có thể đưa ra kết luận, không thể mù quáng nghe theo lời người khác được!” Cô bé hưng phấn tiếp tục: “Lúc mẹ giảng con nghe rất nghiêm túc! Cũng nhớ rất kỹ đó! Hì hì hì!”

Khương Thành gật đầu: “Con gái cha thông minh thật! Bé Đường Đường nói rất đúng!”

“Cha, cha, con cũng biết…” Tiểu Lang nhanh chóng bước lên, giơ tranh liên hoàn trong tay lên: “Bài này có nghĩa thế này …”

Khương Thành nghiêm túc nghe hai bé con nói hết, cười nói: “Nếu các con đều ngoan thế này, vậy ngày mai cha dẫn hai đứa đến Cung Tiêu Xã nhé?”

“Cung Tiêu Xã?” Đôi lông mày thưa thớt của Bé Đường Đường hơi nhíu lại, bắt đầu truy hỏi: “Là để làm gì thế ạ?”

Trong đôi mắt to ngập tràn tò mò.

Tiểu Lang: “Anh biết, là chỗ bán đồ đạc đấy.”

Bé Đường Đường kích động gật đầu: “Vâng vâng vâng, muốn đi muốn đi!”

Khóe miệng cô bé cong lên, bím tóc nhỏ lúc ẩn lúc hiện, ngay cả mông nhỏ xoay xoay vô cùng đáng yêu, từ đầu đến chân đều phát ra sự vui sướng.

Tiểu Lang lại trầm ổn hơn một chút. Chẳng qua trên mặt cũng tủm tỉm cười, đôi mắt cong cong hình trăng non.

Vợ chồng Khương Thành nhìn nhau, nhẹ cười.

Bây giờ ngoài chợ đen ra, những chỗ nào bán đồ đều cần phiếu, Khương Thành và Đường Diệu tuy có tiền lương, nhưng lại không có phiếu. trong lòng Khương Thành đã có tính toán từ lâu, anh lấy một ít từ lão Hoa trước.

Ngày hôm sau, một nhà bốn người thay quần áo gọn gàng tay trong tay đi ra ngoài, tuy đã tới trấn này hơn nửa tháng nhưng bọn cô vẫn chưa đi được mấy nơi. Khương Thành nắm tay con trai, còn Đường Diệu dắt con gái. Hiện tại không có dịp lễ tết gì nên người trong Cung Tiêu Xã không quá nhiều. Nhân viên bán hàng tốp năm tốp ba xúm lại với nhau, hoặc cúi đầu lo làm việc của mình, không có ai để ý tới bọn cô.

Bé Đường Đường mở to hai mắt, không hề chớp chút nào.

Anh trai Tiểu Lang của cô bé cũng thế, cậu nhóc tự xưng là cậu bé lớn rồi, bình thường đều làm bộ như ông cụ non. Vừa đi vào Cung Tiêu Xã, nhìn thấy những hàng hóa rực rỡ muôn màu ở đây thì không kìm được kích động.

Mắt giống như hận không thể dính lên quầy hàng!

Cảm giác cái gì cũng vô cùng mới lạ!

“Hai đứa muốn ăn gì nào? Mẹ mua cho.” Đường Diệu mỉm cười nói.

Tiểu Lang không ngừng lắc đầu: “Không cần đâu ạ!”

Tuy cuộc sống hiện tại đã rất tốt, nhưng Tiểu Lang vẫn hơi lo lắng! Cậu nhóc là một đứa bé hiểu chuyện, không muốn tiêu tiền lung tung đâu!

Đường Diệu lại nhìn Bé Đường Đường, Bé Đường Đường ôm lấy tay anh trai, nãi thanh nãi khí phụ họa: “Không cần đâu ạ! Anh trai không cần, Bé Đường Đường cũng không cần đâu!”

Tiểu gia hỏa vỗ ngực, dáng vẻ như “Con nghe theo anh trai”.

Sau đó, trên khuôn mặt nhỏ ngập tràn vẻ “Con ngoan thế kia, mau khen con đi”.

Những đứa trẻ đi vào Cung Tiêu Xã, mười đứa thì hết tám đều hận không thể dọn cả Cung Tiêu Xã về nhà. Tình huống hai bé con đều đồng lòng nói không cần thế này thực sự vô cùng ít, người trước quầy đều ngẩng đầu nhìn bọn cô một cái.

Ánh nhìn lúc này đã khách sáo hơn một chút: “Cả nhà mình cần gì thế ạ?”

Tuy mấy người này không quen mắt lắm, nhưng thời buổi này đều nhìn quần áo để đoán thân phận. Cả gia đình này trông ai cũng đẹp, ăn mặc không tệ, chỉ điểm này thôi cũng đủ để cô ta hòa nhã hơn rồi. Dù sao những năm nay hiếm có ai không mặc quần áo mang theo mụn vá.

Đường Diệu: “Kẹo trái cây lấy tôi một cân rưỡi.”

Sau đó lại nhìn về phía quầy hàng bên cạnh, nói: “Hai loại bánh kem này, mỗi thứ nửa cân!”

Người phụ nữ quay đầy lại chạm vào chop mũi hai nhóc con đang vô cùng kích động: “Là hai đứa nói không cần đó nha, không có phần của các con đâu.”

Bé Đường Đường nở nụ cười ngọt ngào, nói: “Mẹ lừa người ta!”

Đường Diệu bật cười, cô bảo: “Không lừa đâu đó, mấy thứ này ngày mai sẽ đưa cho nhà ông bà nội con.”

Bé Đường Đường: “Ồ.”

Nhân viên bán hàng đang đợi xem hai đứa bé này quậy khóc, nhưng, bé con kia chỉ “ồ” một tiếng liền vô cùng hứng thú đưa mắt nhìn những thứ khác đó, hình như… hoàn toàn không bị ảnh hưởng? Cô ta lại nhìn anh trai, cậu bé cũng không có chút không vui nào!

Nhân viên bán hàng: “Hai bé nhà anh chị hiểu chuyện thật đấy.”

Đường Diệu nhấp miệng cười, chẳng hề khiêm tốn chút nào: “Bọn nhóc vừa ngoan vừa hiểu chuyện, chồng tôi dạy cả đấy.”

Ông chồng Khương Thành tự dưng được khen ho khan một tiếng, trên mặt cũng có chút “Khoe khoang”.

Hai tiểu gia hỏa được khen vừa ngoan vừa hiểu chuyện dùng sức ưỡn ngực, trên mặt siêu cấp đắc ý.

Nhân vân bán hàng: “…”

Được rồi! Cả nhà này cũng rất hư vinh!

“Ly hôn! Tôi muốn ly hôn! Tôi nhất định phải ly hôn!” Đột nhiên tiếng ồn ào nhức óc vang kên, Đường Diệu và mấy người khác quay đầu nhìn phía quầy hàng khác cách đó không xa, một nhân viên nam đang đứng.

Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ đầu tóc rũ rượi, cả người cô ta lúc này vô cùng điên cuồng, ánh mắt nhìn người đàn ông kia ngập tràn thù hận.

“Anh dùng thủ đoạn để cưới tôi, bây giờ còn không muốn cho tôi về thành phố, đồ tiểu nhân này, đồ tiểu nhân đê tiện nhà anh, tôi nhất định phải ly hôn…” Tiếng gào thét của người phụ nữ lộ ra vẻ kiên quyết.

Người đàn ông kia cũng tức đến mức run rẩy: “Chúng ta rõ ràng tự nguyện kết hôn, sao lại vì muốn về thành phố mà nói thế hả! Nếu không kết hôn với tôi, bây giờ cô còn đang làm đồng trồng trọt ở nông thôn đấy! Với lại, tin tức về thành phố đều là giả thôi, vì sao cô một hai cứ phải chấp mê bất ngộ, cô không thể suy nghĩ cho con cái chút được sao?”

Hai người bắt đầu cãi nhau, nhân viên bán hàng bĩu môi, nói: “Không biết xấu hổ!”

Đường Diệu không nhịn được thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Nhân viên bán hàng cũng là người nhiều chuyện: “Chẳng phải vì chuyện muốn về thành phố sao! Chị nhìn những nhân viên trí thức xuống nông thôn đó ngày thường đều giả vờ giả vịt, đến thời điểm mấu chốt này lại không thèm diễn nữa. Đã ai nói về thành phố cả đâu! Chẳng qua chỉ là tin đồn mà thôi, nhưng vẫn có rất nhiều người đều như phát điên. Chị xem kìa, người phụ nữ này không muốn quan tâm con cái, cũng chẳng cần chồng nữa, hận không thể hắt hết nước bẩn lên người anh ta! Hoàn toàn không nghĩ đến chuyện lúc trước vì muốn gả cho anh ta mà dùng rất nhiều thủ đoạn! Đúng là không phải loại gì tốt mà!”

Đường Diệu nghẹn họng nhìn cảnh đó, nói: “Đều bỏ hết hả? Sao bỏ được ta?”

Nhân viên bán hàng: “Không có lương tâm đó!”

Cô đưa kẹo và bánh kem cho Đường Diệu, nói: “Chị cầm này!”

Đường Diệu thấy bên kia vẫn đang ầm ĩ, trực tiếp bế Đường Đường lên, sợ chuyện không được hay này vạ phải. Mà Khương Thành cũng con trai lên, cả nhà cùng nhau đi ra ngoài. Bé Đường Đường đột nhiên hỏi: “Dì kia không cần con của mình sao ạ?”

Đường Diệu lập tức cảm giác ánh mắt của Tiểu Lang và Bé Đường Đường đều mang theo vẻ thấp thỏm, lúc này đồng loạt nhìn cô. Xem ra chút nhạc đệm vừa nãy vẫn dọa hai vật nhỏ này sợ.

Đường Diệu nói với Bé Đường Đường: “Mẹ không quen biết dì kia, cũng không biết nữa!”

Sau đó dừng một chút, lại nói: “Cho dù cô ta không cần con cái, vậy loại người này cũng rất ít. Đại đa số người đã làm cha làm mẹ đều không thể bỏ con của mình được. Ví như mẹ này, mẹ thích Tiểu Lang và Bé Đường Đường nhất, còn yêu các con hơn cha con nữa, không có chuyện không cần hai đứa đâu!”

Vừa nói xong đã cảm nhận được nụ cười của Tiểu Lang cùng Bé Đường Đường đều ngọt như mật.

“Mẹ con là người mẹ tốt nhất thế giới!” Bé Đường Đường ôm cổ Đường Diệu, miệng nhỏ dương cao hơn.

Hai bé con nhà cô, khuôn mặt của Tiểu Lang và Bé Đường Đường đều giống Đường Diệu hơn một chút. Đặc biệt là Bé Đường Đường, mỗi lần khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào quả thực y như bản sao của Đường Diệu.

Đường Diệu xoa đầu cô bé, nói: “Thật ngoan!”

Bé Đường Đường vội tránh đi, xoay mông nhỏ vô cùng vui sướng.

Đường Diệu: “Nào, về nhà nấu đồ ăn ngon cho hai đứa!”

Vì chút nhạc đệm kia nên cả nhà cô không tiếp tục đi dạo nữa, trực tiếp về nhà. Vừa vào đến cửa đã thấy Khương Lâm ngồi xổm trước đó chờ bọn cô, Tiểu Lang và Bé Đường Đường trăm miệng một lời: “Chú nhỏ ạ!”

Khương Thành cũng kinh ngạc: “Sao chú lại tới đây?”

Ngày mai bọn anh sẽ về nhà, cũng nói trước rồi mà.

“Có phải trong nhà có chuyện gì không?”

Khương Lâm lắc đầu: “Không có gì đâu, trong nhà thì xảy ra chuyện gì được!”

Anh ấy bước vào cửa, không đi vào trong phòng mà lại nói: “Múc cho em chút nước đi, em không vào trong đâu, nếu không bùn dính khắp nhà.”

Anh ấy đi đôi giày rơm, trên chân đầy bùn, quần áo cũng dính đầy đất.

“Chú nhỏ, cháu rất nhớ chú!” Miệng nhỏ Bé Đường Đường ngọt ngào nói, cô bé lắc đầu cười tủm tỉm: “Chú nhỏ chú nhỏ, cháu cao hơn rồi này!”

Khương Lâm xoa bím tóc nhỏ của cô bé, gật đầu: “Hình như cao hơn rồi.”

Anh ấy nói rất nghiêm túc.

Tiểu Lang cũng lập tức nói: “Chú nhỏ xem cháu có cao hơn không, nhìn cháu nhìn cháu đi!”

Khương Lâm giả bộ nhìn thật kĩ một hồi, gật đầu cười: “Cháu cũng cao hơn rồi!”

Tiểu Lang vui sướng nhảy nhót.

Khương Lâm rửa sạch chân và giày, phủi quần áo rồi mới bước vào nhà, vô cùng đắc ý thả rổ xuống: “Mọi người đoán em mang gì nào?”

Bé Đường Đường chớp đôi mắt to, nghiêng đầu: “Không đoán được ạ.”

Khương Lâm không làm hũ nút nữa, anh ấy mở hai cái túi được lá bọc kín ra: “Nho dại đấy!”

Tiểu Lang cùng Bé Đường Đường lại trăm miệng một lời: “Oa oa!!!”

Anh ấy cực kỳ đắc ý: “Vừa nhìn thấy quả nho màu tím này liền biết các cháu chắc chắn rất thích ăn, vẫn chưa chín lắm đâu, hơi xanh một chút. Nhưng mùi vị rất ngon đấy, đúng là đồ tốt mà. Đống này không chờ chín hơn được nữa, lỡ bị người ta hái mất thì toi, chú hái liền mấy chùm tới đây rồi này.”

Anh ấy nhìn vào trong rổ, có thể thấy bên trong có hai chùm.

Khương Lâm: “Mau nếm thử đi!”

Đường Diệu lấy nước rửa sạch nho, bọt nước dính trên quả trông vô cùng ngon miệng.

Vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy đây là loại trái cây rất hiếm.

Tiểu Lang nhìn về phía em gái, đây là lần đầu tiên bọn nhóc ăn loại quả ngon thế này!

Là lần đầu tiên đấy!

Trước kia chưa được ăn bao giờ.

Hai tiểu gia hỏa nhi nuốt nước miếng một cái, Bé Đường Đường vươn tay bứt một quả bỏ vào trong miệng, đôi mắt to tròn hơi híp lại, mông mày hơi nhếch lên vui vẻ nói: “Oa oa! Ăn ngon quá!”

Chương kế tiếp