Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 43
Khương thành dọn đến đây ở đã hơn nửa tháng, ít nhiều gì cũng rất trông ngóng nhà cũ, tất nhiên lúc này muốn hỏi thêm mấy câu.

Đường Diệu đang nấu cơm trong phòng, Khương Thành trực tiếp kéo Khương Lâm ra sau hậu viện, hai anh em ngồi trước cửa nói chuyện một lúc lâu.

Tâm trạng của Khương Lâm rất tốt, bắt đầu nói tỉ mỉ từng chuyện lớn đến chuyện vặt vãnh: “Hôm đó em và mẹ bắt tôm hùm đất ở ao nhỏ kia cả một ngày, đến chạng vạng mới về nhà cơ. Bọn em thu hoạch cũng được kha khá, khoảng hai rổ, mấy cải rổ lấy từ nhà anh cũng phải bỏ đầy đến tám phần. Chẳng qua lúc trả xe lừa cho nhà họ Vương, em lại không đưa theo tôm hùm đất. Mẹ nói chuyện này phải cẩn thận một chút, nếu bị người ta để ý rồi tìm được chỗ nhà mình làm ăn, sau này sẽ không còn bao nhiêu mà bắt nữa! Mẹ quyết định cắt khoảng năm lạng thịt lợn rừng kia đưa qua cho nhà người ta, chúng ta mượn xe cả mấy ngày nên nhà họ không vui vẻ lắm. Cũng may nửa cân thịt này khiến cả nhà người ta vô cùng vừa lòng, còn nói sau muốn mượn thì cứ nói một tiếng, đừng khách sáo làm gì.”

“Cũng là chuyện đối nhân xử thế thường tình thôi.”

Khương Lâm gật đầu: “Em biết. Tôm hùm đất lần này mẹ chưa chia cho đại ca và nhị ca, bọn em nấu hết cho mấy đứa nhóc ăn một lần, còn thừa thì lột vỏ phơi khô. Loại tôm này phơi thật khô sẽ để được rất lâu, bọn em giữ cẩn thận định sau này tìm được cơ hội sẽ đem đến chợ đen bán. Mẹ nói số tiền này em và mẹ mỗi người một nửa, hahahahah! À mà, mẹ cũng nói chỗ cho đại ca và nhị ca đấy, mọi người đều bàn bạc xong cả rồi, cách hai ngày cứ một nhà đi bắt, bắt được bao nhiêu tùy thuộc vào bản thân mỗi người. Bọn em không dám đi quá thường xuyên, sợ bị người ta theo dõi. Đại ca và nhị ca đều đi hai lần, mà em đoán chắc chẳng bằng thu hoạch lần đầu tiên của bọn mình đâu, nhưng thế cũng nhiều lắm rồi!”

Khương Thành gật đầu, nói: “Vậy cũng tốt, mà cái ao kia cách đại đội mình không gần đâu, bình thường mọi người nên chú ý an toàn một chút.”

Khương Lâm: “Chuyện này anh không cần bận tâm đâu, mẹ đã dặn cả rồi.”

Hai anh em nói đông nói tây thêm một lúc nữa, Khương Thành vỗ vỗ vai Khương Lâm: “Nào, đi ăn cơm đi.”

“Lương thực nhà anh có đủ dùng không? Nhà anh không có phiếu gạo, vậy phần lương thực phải tính sao?” Khương Lâm vẫn rất lo lắng cho tam ca nhà mình, tuy cuộc sống của anh đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn có rất nhiều chuyện phải sầu lo.

Phòng ở, lương thực, đây đều là những thứ vô cùng quan trọng.

“Anh định về đại đội sẽ tìm mấy người quen mua một ít.” Khương Thành không lừa em trai mình.

Khương Lâm: “Thế cũng được! Lương thực là thứ quan trọng, anh không thể bỏ qua được.”

Khương Thành đấm nhẹ bả vai anh ấy một cái: “Cần chú nói chắc?”

Hai anh em đi vào tiền viện, Đường Diệu làm hai món, món nào cũng có thể thấy một ít thịt bên trong, cô còn đặc biệt nấu thêm một bát canh trứng, đầy ú ụ chứ không hề ít. Khương Lâm không hề coi mình là người ngoài, bắt đầu ngấu nghiến ăn ngon lành.

Khương Lâm xoa bụng nói: “Em dùng hai chùm nho để được bữa ăn phong phú thế này, mẹ mà biết chắc sẽ đánh chết em mất.”

Khương Thành nghe thế liền cười: “Mẹ nó đừng có nói bậy! Hay đêm nay chú ở lại đây đi, khoan hẵng đi, sáng mai cùng nhà anh về luôn.”

Khương Lâm vội xua tay từ chối: “Khó lắm anh, đêm nay em không về, cha mẹ chắc chắn sẽ rất lo lắng. Đợi chút nữa rồi đi luôn, sớm chút qua đó có khi lại tóm được thứ gì đó.”

Khương Thành nghĩ ngợi, cuối cùng cũng không ngăn cản em trai mình nữa.

Chẳng qua trong nội tâm anh vẫn ngạo kiều nghĩ, vợ anh không đi, mày có đếch mà tóm được thứ gì!

Đương nhiên, câu này không thể nói ra miệng được!

Anh chỉ lặng lẽ nhìn em trai, ánh mắt kia như đang nhìn một thằng ngốc.

Khương Lâm cảm giác ánh mắt kỳ lạ pha lẫn chút đồng tình của tam ca, thật sự không thể hiểu nổi: “?”

Khương Thành: “Chúc chú may mắn!”

Khương Lâm: “??”

“Đừng ở lại muộn quá đấy.” Khương Thành dặn dò một tiếng.

Khương Lâm gật đầu: “Chuyện này em tính cả rồi. Có điều, có những chuyện rất khó nói trước.”

Khương Thành nhướng mày: “Sao thế?”

Khương Lâm: “Không phải gần đây có tin vịt thanh niên trí thức có khả năng sẽ quay về thành phố sao? Thanh niên trí thức trong đại đội mình cũng làm loạn lên đấy. Những người chưa kết hôn cũng tạm, cùng lắm thì làm việc không cẩn thận; còn những người đã kết hôn, hiện tại đang quậy long trời lở đất. Mỗi ngày người trong thôn đều phải trông bọn họ chằm chặp. Ngay cả bà Đào cũng chẳng thèm canh nhà mình nữa, ngày nào cũng đến nhà Đào Tiểu Nha theo dõi.”

Lúc này lại thành Khương Thành cảm thấy khó hiểu, anh nghi hoặc nhìn về phía Khương Lâm.

Khương Lâm: “Tam ca quên rồi sao, chị dâu hai của Đào Tiểu Nha chính là thanh niên trí thức!”

Khương Thành vỗ đầu: “Ui, anh quên mất chuyện này.”

Lúc này độ nhiên nghĩ đến gì đó: “Vậy gần đây chú có hay sang nhà cậu không?”

Nàng dâu mới của em họ anh cũng là thanh niên trí thức mà.

Khương Lâm nhẹ than: “Chẳng trách mẹ nói anh là đứa giống bà ấy nhất, hai người đều suy nghĩ rất thấu đáo! Sau khi xảy ra chuyện này, mẹ bảo em đến nhà cậu hỏi thăm tình hình ngay. Em hỏi anh họ rồi, anh ấy nói chị dâu không đi! Dù được về thành phố cũng không, anh ấy ở đâu, chị ấy liền ở đó.”

Chuyện này làm Khương Thành vô cùng kinh ngạc, hiện tại rất nhiều người điên cuồng muốn về thành phố, người có thể nói mình không muốn, căn bản chẳng có ai.

“Không đi thật hả?”

Bấy giờ biểu cảm của Khương Lâm thật sự vô cùng vi diệu, anh ấy không muốn tám chuyện người ta, nhưng nếu tam ca đã hỏi, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lặng lẽ nhìn trời rồi chậm rãi nói: “Em lo lắng chạy hùng hục tới đó, kết quả không cẩn thận đụng phải chị dâu hai đang ăn vụng khoai lang nướng trong nhà ăn! Chị dâu hai nói nhà chị ấy trong thành phố nhỏ như chuồng bồ câu vậy, cha mẹ lại bất công. Cha mẹ, anh trai chị dâu cháu trai cháu gái gì gì đều ở cùng một nhà, chị ấy ăn không no, mặc cũng không đủ, đã thế còn phải làm việc quần quật. Bây giờ gả cho anh họ mới biết được hóa ra cuộc sống còn có thể sung sướng thế này, có chồng thương, cha mẹ chồng còn tốt hơn cha mẹ ruột, chị ấy mới không thèm về lại đó đâu. Người nghèo trong thành phố ăn không đủ no, vậy không bằng làm người nghèo ở nông thôn! Ít nhất đói bụng còn có chỗ để ăn vụng, hơn nữa còn có người thương.”

Khương Thành: “…”

Hai người ngồi cạnh cửa cách đó không xa, Đường Diệu đang dọn dẹp lại nồi niêu, vừa khéo nghe được vô cùng rõ ràng. Cô suýt chút nữa không nhịn được phun ra, trong lòng lại chân thành nghĩ, cô em dâu này cũng là người thật thà!

Đường Diệu cắt phần bánh bột ngô còn dư lại thành những miếng nhỏ, lại đánh một quả trứng gà, thêm chút nước và đường đỏ khuấy đều, cuối cùng đổ lên trên bánh bột ngô. Bật dầu chiên lên, mùi thơm lập tức bay vào trong mũi.

Tuy vừa ăn cơm xong, nhưng lúc này Khương Lâm lại cảm thấy bụng mình đang kêu ùng ục.

À không, là thèm đấy!

Anh ấy vội quay đầu lại, chẳng qua không mặt mũi đâu mà hỏi.

“Vậy được rồi, tam ca, em đi trước đây!” Nếu ngửi thêm nữa, nước miếng sẽ chảy ra mất.

Khương Thành: “Chú đợi một chút.”

Người đàn ông quay đầu lại hỏi: “Vợ ơi, đã xong chưa?”

Đường Diệu đã bọc xong phần bánh rán này, cô nở nụ cười nói: “Đây là bánh bột ngô thừa lúc trưa, cũng chỉ còn hai cái, không nhiều nên chắc chắn không đủ làm cơm tối, nhưng lót dạ lại thoải mái, chú cầm theo ăn chiều nhé!”

Khương Lâm: “!!!”

Anh ấy xoa xoa tay không biết nói gì, một lúc lâu sau, biết bao lời cũng chỉ biến thành một câu: “Chị, chị chính là chị ruột của em!”

Đường Diệu cười, cô nói: “Nghịch ngợm!”

Anh ấy cúi đầu ngửi thử, líu lưỡi nói một cách chắc nịch: “Chắc chắn có trứng gà.”

“Chú có đi nữa không thế? Bọn anh còn muốn ngủ trưa!” Khương Thành đá em trai một cái.

Khương Lâm: “Hì hì hì hì, đi đi đi!”

Khương Lâm đeo rổ trên lưng, cầm bánh bột ngô được cho vui sướng đi ra ngoài.

Khương Thành thầm cảm thán: “Người ta hơn hai mươi đã làm cha cả rồi, thằng nhóc này lại vì một chút đồ ăn mà vui vẻ đến mức đuôi vểnh lên, đúng là không có tiền đồ.”

“Con người ăn được mới có tinh thần chứ.”

Đường Diệu xoay người vào nhà, Khương Thành khóa cửa thật kỹ rồi vào theo. Lúc này hai nhãi con ngủ say như heo con. Mùa hè đúng là khiến người ta cực kỳ buồn ngủ, hai bé con cũng quen ngủ trưa, vậy nên buổi trưa ăn cơm xong chơi một lúc tiêu cơm, sau đó ngoan ngoãn đi ngủ. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ.

Đường Diệu rửa tay thật sạch, đang định trèo lên giường ngủ thì được một cái ôm chặt từ phía sau.

Đường Diệu nở nụ cười nhẹ: “Anh làm gì thế hả?”

Khương Thành rầu rĩ nói: “Hôm nay em nói anh không quan trọng bằng Tiểu Lang và Tiểu Đường.”

Đang định lôi chuyện cũ ra nói đó hả.

Đường Diệu sửng sốt, hoảng hốt nhớ ra sáng hôm nay mình có nói thế ở Cung Tiêu Xã. Cô véo tay anh một cái, nói: “Tất nhiên anh không quan trọng bằng con em rồi! Em vất vả lắm mới sinh được chúng ra đấy.”

Khương Thành cắn vợ: “Vậy cũng không được, anh phải quan trọng hơn mới đúng.”

Trước mặt người ngoài người đàn ông này luôn thể hiện dáng vẻ rất trầm ổn, còn đứng trước mặt cô lại lộ ra tính vô lại của trẻ con, cô hơi giận dỗi: “Anh lại làm loạn rồi!”

Khương Thành thấp giọng cười, anh cắn càng sâu hơn: “Rõ ràng em rất thích anh thế này mà!”

Đường Diệu đẩy người đàn ông: “Đừng nháo nữa, bọn nhóc dậy bây giờ…”

Khương Thành đột nhiên giữ chặt Đường Diệu vội đi vào phòng chiếu phim, bên này không có ai, xung quanh đều có vẻ khá tối, anh khàn giọng: “Bây giờ không sợ bọn nhóc tỉnh nữa! Em lo mà bồi thương cho anh đi, nếu không anh đây sẽ rất đau lòng.”

Đường Diệu bị sự vô lại của người này làm cho ngây người, đánh anh một cái: “Anh đừng có mà nói bậy …”

“Anh mặc kệ đấy…”

Rất nhanh trong phòng chiếu phim đã truyền đến những âm thanh kìm nén… Vì phải về nhà nên Khương Thành và Đường Diệu vừa tờ mờ sáng đã dậy, tối hôm qua đã sắp xếp xong những đồ cần mang về. Lúc này không có xe lừa, mà đồng hành cùng cả quãng đường là hai bé con, vậy nên Khương Thành định xuất phát sớm một chút.

Lúc này phải nghỉ ngơi thêm một chút, hai bé con dậy sớm nên mơ màng xoa mắt, trông không có tinh thần lắm.

Đường Diệu cười dỗ hai nhóc tỳ: “Các con có còn nhớ cái ao nhỏ kia không? Lần đó bọn con nhặt được trứng ấy?”

Hai tiểu gia hỏa nhi lập tức gật đầu.

Đường Diệu: “Hôm nay chúng ta qua đó xem sao, được không?”

Tiểu Lang lập tức mở to hai mắt, nói: “Vâng!”

Nhóc vui vẻ nhấp miệng nhỏ cười, Bé Đường Đường có không biết anh trai nhỏ hưng phấn vì điều gì, mà anh trai đã vui thì nhất định là chuyện tốt. Cô bé không ngừng vỗ tay: “Muốn đi muốn đi!”

Thấy vui là nghe theo đúng không!

Đường Diệu: “Vậy nhé, Tiểu Lang dẫn Bé Đường Đường đến hậu viện rửa mặt nhé?”

“Vâng!”

Hai bé con đi giày vào, tay nắm tay đến hậu viện.

Chỉ một lát sau, Đường Diệu đột nhiên nghe thấy tiếng hét hoảng hốt của hai nhãi con, Tiểu Lang gào ầm lên một tiếng “Mẹ” lại vừa khéo giao nhau với từ “Mẹ” rất chua của Bé Đường Đường, thật sự khiến người ta hết hồn.

Đường Diệu và Khương Thành ba bước cũng làm hai bước chạy tới hậu viện. Tim vợ chồng đều thót lên trên cổ cả rồi!

“Sao thế con?”

Khuôn mặt Đường Diệu bị dọa cho trắng bệch, sau khi lao ra cửa sau đã nhìn thấy hai đứa nhỏ đứng trong hậu viện, trên tay mỗi nhóc cầm một… quả trứng gà không to không nhỏ!

Trên vỏ trứng còn dính một chút… Phân gà.

Hai tiểu gia hỏa vừa ghét bỏ vừa hưng phấn, Bé Đường Đường tranh nói đầu, kích động muốn chết: “Bọn con nhặt được trứng gà! Chính là cái này, hai quả luôn! Có hai quả thế này này!”

Cô bé giơ ba ngón tay ra!

Tiểu Lang vội bổ sung: “Là gà của nhà mình đấy, chắc chắn là chúng nó! Hai bọn con đang rửa tay thì thấy chúng vòng tới vòng lui, con cảm thấy có gì đó sai sai rồi, sau đó liền nhìn thấy trứng… sau này chúng ta cũng có thể nhặt trứng gà, ăn trứng gà mỗi ngày không cần mua nữa!”

Hai bé con anh một câu em một tiếng, kích động đến mức nói năng rất lộn xộn, nhưng Đường Diệu vẫn nghe hiểu.

Cô không nhịn được cong khóe miệng, tiến lên ấn ba ngón tay đang giơ lên cao kia của Bé Đường Đường xuống: “Hai quả là thế này.”

Bé Đường Đường nghiêng đầu suy nghĩ một chút, dường như cũng thấy mình quá kích động nên mới giơ sai, ngại ngùng nở nụ cười, chẳng qua rất nhanh đã chớp đôi mắt to tròn nói: “Mẹ ơi, có trứng kìa.”

Đường Diệu: “Ừm, có trứng rồi!”

Cô cầm lấy hai quả trứng gà: “Sáng nay nhà mình ăn trứng gà rồi, hai quả này đợi về rồi nấu, được không các con?”

Bé Đường Đường ngọt ngào cười, mềm mại nói: “Vâng!”

Đường Diệu lại rửa sạch tay cho hai nhóc mới dắt bé con vào nhà. Vừa bước tới cửa, Bé Đường Đường đột nhiên quay đầu lại, cô bé nhìn hai con gà mái, cười tủm tỉm vươn ngón tay cái ra: “Chúng mày tuyệt quá!”

Dường như hai con gà mái kia cũng hiểu mình được khích lệ, ngẩng đầu ưỡn ngực, cổ dương cao, trông như “Bà đây sao có thể không tuyệt sao”.

Bé Đường Đường: “Chúng mày tuyệt như thế, đợi đến khi về thôn tao sẽ nói anh trai nhỏ bắt sâu về khen thưởng cho nhé.”

“Cục tác cục tác!”

Gà mái cúc cúc không ngừng, Tiểu Lang cũng trịnh trọng nói: “Tao sẽ cố gắng bắt thật nhiều giun.”

Bé Đường Đường: “Tao cũng sẽ giúp một tay.”

Tiểu Lang không tin nhìn cô bé một cái, thôi thì cho em gái được vui: “Được rồi, em cũng biết mà!”

Gan của em gái siêu nhát luôn!

Lúc cả nhà xuất phát, trời đã sáng hơn nhiều. Khương Thành cõng một cái rổ lớn trên lưng, còn Đường Diệu mỗi tay dắt một bé con, hai tiểu gia hỏa đều vô cùng bình tĩnh đi về phía trước.

Tầm mắt Khương Thành dừng trên người con gái, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi mà hai bé con đã cao hơn rất nhiều. Ngay cả Bé Đường Đường cũng không còn là tiểu đáng thương suy dinh dưỡng nữa, trước kia mọi người luôn nghĩ con bé đầu to người nhỏ, nhưng bây giờ mới biết, hóa ra vì đói khô nên trông đầu có vẻ lớn hơn một chút. Chăm mấy tháng trời, cuối cùng cô bé đã lớn phổng hơn rất nhiều, không mềm yếu như bông giống trước kia nữa, ngược lại là một cô bé có tinh thần phấn chấn.

“Mẹ ơi, bên kia có hoa.”

Dù sao Bé Đường Đường cũng là một cô bé con, thẩm mỹ hơi không giống với những cô bé khác nhưng vẫn được tính là con nít, mà mấy cô bé luôn rất thích hoa.

Đường Diệu: “Vậy hái một bông cho Bé Đường Đường nhé, được không?”

Má lúm đồng tiền nhỏ của Bé Đường Đường lập tức hiện lên, lông mày hơi nhướng, đáng yêu ngượng ngùng nói: “Vâng!”

Đường Diệu hái được hai bông, cho Bé Đường Đường một bông, cũng cho Tiểu Lang một bông.

Tiểu Lang: “Mẹ cho em gái hết đi ạ, con là cậu bé nên không thích hoa.”

Bé Đường Đường lại nhu hòa nói: “Cảm ơn anh trai.”

Người lớn muốn đi hết đoạn đường cũng phải mất ba tiếng, nếu dẫn theo trẻ con, vậy chắc chắn sẽ chậm hơn nhiều. Với lại Đường Diệu cũng biết hai nhóc đi rất nhanh, lúc dắt tay cô không cần quá lo lắng, quả thực giống như đang nô đùa.

Đi được một lát, thấy trên trán Bé Đường Đường đã bắt đầu đổ mồ hôi, cô khom lưng ôm con gái lên: “Mẹ ôm con đi nhé.”

Bé Đường Đường nhìn anh trai vẫn đang tự đi, thấp giọng: “Con có thể đi được mà.”

Sao Đường Diệu có thể không biết nhóc quái này đang nghĩ gì! Việc gì cũng phải học anh trai, Tiểu Lang thế nào thì con nhóc cũng phải thế ấy.

Cô bắt đầu giải thích: “Con nhỏ hơn Tiểu Lang rất nhiều, cơ thể lại yếu ớt, đi không đặng thì mẹ ôm cũng được mà. Đợi lát nữa anh trai con đi mỏi chân, cha cũng sẽ ôm anh. Tiểu Lang hay Bé Đường Đường đều không được cậy mạnh, nếu mệt rồi ốm ra, không chỉ uống thuốc đắng ngắt đâu, còn phải kim chích rất đau nữa, rất đáng thương đó.”

Hai tiểu gia hỏa vội vàng gật đầu.

Tuy không biết tiêm chích cái gì, nhưng bọn nhóc đã từng thấy mấy đứa trẻ trong thôn khác bị tiêm nên khóc như giết heo.

Chắc là rất rất rất rất đau nhỉ! Còn đáng thương hơn mệt một trăm lần, không, một vạn lần!

Vậy nên hai nhóc không muốn tiêm, cũng không muốn uống thuốc!

Quả nhiên, một lát sau Tiểu Lang cũng không đi nổi nữa, Khương Thành trực tiếp ôm con trai lên: “Cách phía trước không xa, rẽ một đoạn là đến ao nhỏ. Hai con còn nhớ không?”

Hai nhóc tỳ gật đầu, trí nhớ đều rất tốt!

Bốn người rẽ vào trong con đường nhỏ, đang định đi về phía trước thì nhìn thấy có bóng người lờ mờ.

Khương Thành: “Đừng nói gì hết, ba mẹ con đứng đây chờ cha.”

Anh thả Tiểu Lang xuống bên cạnh Đường Diệu rồi bước nhanh đến bờ sông, quả nhiên nhìn thấy bên này có người. Chẳng qua người này thật sự ngoài dự đoán của anh, không ngờ lại là Hứa Phần Dương của nhóm thanh niên trí thức trong đội.

Hứa Phần Dương cùng một nam thanh niên trí thức khác đang bắt tôm hùm đất dưới ao, hình như vừa xuống nước nên có chút chật vật.

Khương Thành nhìn bọn họ, lập tức nghĩ tới chuyện có lẽ hai người này lần theo nhà mình để tìm tới đây, nếu không sao mà trùng hợp thế được!

Hơn nữa, Hứa Phần Dương luôn để ý đến động tĩnh của nhà anh, vậy nên chuyện này cũng không ngoài ý muốn.

Anh không định làm kinh động đến Hứa Phần Dương và nam thanh niên trí thức kia, lặng lẽ đi tới, đương nhiên cũng lặng lẽ rời đi. Anh đi về phía Đường Diệu, nói: “Chúng ta đừng qua đó, đi thôi!”

Tiểu Lang ai oán nói: “Không được đi sao ạ?”

Bé Đường Đường cũng lập tức chu miệng nhỏ.

Khương Thành: “Bên kia có người, chúng ta qua đó không tiện. Lần sau lại đến tiếp, được không nào?”

Hai tiểu gia hỏa bất đắc dĩ gật đầu, song đều buồn bã thở dài. Đường Diệu thấp giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế anh?”

Cả nhà vừa đi vừa nói chuyện, Khương Thành nhíu mày: “Là Hứa Phần Dương.”

Người này luôn khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Nhắc tới Hứa Phần Dương, Đường Diệu cũng lập tức nghĩ đến chuyện anh ta đi theo nhà họ Khương tới nơi này.

“Vậy anh thấy…”

Khương Thành: “Không sao đâu, bắt trộm phải lấy được quả tang, anh sẽ nói với cha mẹ cẩn thận một chút, không để thằng nhóc kia ăn vạ! Hơn nữa, nếu cậu ta đã tới đây, vậy đừng nghĩ bản thân có thể nhẹ nhàng đi ra ngoài như không có chuyện gì.”

Anh quay đầu nhìn chỗ ngã ba đằng xa kia: “Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy những thanh niên trí thức đó nhanh chạy khỏi đây cũng là chuyện tốt.”

Đường Diệu cười: “Anh không cần lo lắng. Nếu anh ta không làm gì ảnh hưởng đến chúng ta, mình sẽ không quản, cứ để bình thường yên ổn như thế; nhưng nếu cậu ta ức hiếp người quá đáng, nhà mình dễ bị bắt nạt chắc? Đánh chết cậu ta ấy chứ!”

Khương Thành bị cô chọc cười, anh véo mặt cô một cái: “Xem như em lợi hại!”

Đường Diệu cười ha ha: “Đương nhiên rồi! Bà đây thiên hạ vô địch!”

“Phốc!”

Chương kế tiếp