Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 45
Một nhà sáu người nhà họ Khương lên núi với khí thế hừng hực.

nói đến chuyện này, thật ra không phải mọi người không sợ, dù sao tin đồn khủng bố về Tây Sơn thật sự quá nhiều! Không nói đi đâu xa, Khương lão đại Khương Sơn đây này, anh ấy cũng từng vì Tây Sơn mà suýt nữa mất đi một chân.

Vậy nên đối với nhà họ Khương mà nói, Tây Sơn là sự tồn tại vô cùng đáng sợ.

Tuy trong lòng Chương Hà Hoa lòng sợ, ngoài mặt vẫn cố gắng kiên định. Nhưng Chương Thải Hồng và Vương Xảo vừa lên núi mặt mũi đã trắng bệch, cả người run lẩy bẩy.

Đường Diệu an ủi hai cô chị dâu: “Chúng mình vừa đến chân núi thôi, bình thường bên này rất ít khi xuất hiện mấy loại to lớn, cho dù mấy động vật nhỏ cũng trốn cả rồi, chỉ cần cảnh giác hơn một chút sẽ không sao.”

“Đồ nhát cáy này, nếu sợ thì sau này đừng đi đi theo nữa, đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều mà.” Chương Hà Hoa thật ra cũng rất sợ, sợ thì sợ đấy, nhưng phải giáo dục lại con dâu một chút mới được.

Mọi người cùng nhau đi lên núi, lúc này vừa khéo giữa trưa. Đứng nhìn từ Tây Sơn xuống phía dưới, vẫn có thể nhìn thấy một số nhà nấu cơm muộn nên ống khói đang bốc lên.

Chương Hà Hoa hỏi: “Vợ thằng ba, con nói chúng ta… Mẹ nó!”

Đang lúc nói chuyện liền nhìn thấy bóng dáng con thỏ màu xám chạy lướt qua, Chương Hà Hoa còn chưa kịp phản ứng lại, Đường Diệu đã vội kéo ná lập tức bắn ra, con thỏ xám ngã bịch một cái, tèo luôn tại chỗ!

Đường Diệu đi qua nhặt thỏ xám lên, ném vào trong sọt của Chương Hà Hoa, cười nói: “Tối nay có thêm đồ ăn rồi.”

Mọi người đi dọc theo đường núi, không đến chỗ trước đó mà đi ngược về phía nhiều cây cỏ. Đường Diệu nói: “Con muốn tìm cây ăn quả, chắc chắn phải đến chỗ hẻo lánh một chút. Nếu đến những chỗ dễ thấy, nhất định người lên núi săn thú đã hái sạch rồi.”

“Cục cục cục cục…” Hình như là tiếng gà rừng, Chương Thải Hồng vừa nghe thấy âm thanh này thì vội lao qua. Cô ấy cố gắng tạo ra tiếng động thật lớn, gà rừng chạy ra ngoài. Chương Thải Hồng không sợ đau, nhanh chóng nhào về phía nó, tuy không có kỹ thuật, nhưng thắng ở bưu hãn. Cũng may, lúc này gà rừng bị cô ấy làm cho lảo đảo, người phụ nữ bắt lấy nó, trói chặt rồi ném vào sọt. Tuy cả quá trình vô cùng chật vật, nhưng nụ cười trên mặt không hề lặn đi.

Chương Hà Hoa cũng kinh ngạc cực kỳ, nói: “Đồ ăn trong núi nhiều thật đấy!”

Đường Diệu: “Đúng là không ít, nhưng cũng rất nguy hiểm !”

Vừa nghe con dâu nói thế, Chương Hà Hoa lập tức tỉnh táo lại, gật đầu nói: “Đúng vậy!”

Dù sao, không phải ai cũng là Đường Diệu!

Đường Diệu nhắc nhở mọi người: “Bên này cỏ mọc rất cao, mọi người cẩn thận chút, chú ý ngọn cây và dưới chân đấy, mấy chỗ thế này rắn rất nhiều.”

Dường như để tạo bằng chứng cho lời Đường Diệu nói, vừa dứt lời đã nhìn thấy một con rắn đang lè lưỡi trên cành cây đằng trước. Đường Diệu không hề ra tay, cô nhường cơ hội này lại cho chị dâu hai, Vương Xảo phí sức chín trâu hai hổ mới đánh chết được một con rắn, kích động đến mức nói lắp, cả người đều rơi vào tình trạng vô cùng hưng phấn, cô ấy cũng có thể xử lý được rắn đấy!

A a a!

Dọc theo đường đi, ít nhiều mỗi người cũng có thu hoạch của riêng mình.

“Hở? Mọi người nhìn xem!” Từ đằng xa Đường Diệu đã nhìn thấy một cây có trái, tuy không quá rõ, nhìn từ xa thấy loáng thoáng như quả đào.

Lần này lên núi chủ yếu cũng vì muốn tìm hoa quả cho con gái, đào hạnh mận hay những loại quả khác, có thể tìm được là tốt rồi!

Cô nhanh chóng rảo bước về phía đó, khóe miệng cũng cong lên, lúc này cô thật sự rất vui vẻ!

Mọi người nhanh chóng xuyên qua bụi cỏ, bước lại dưới tàng cây, đây là một cây đào dại. Có lẽ quả chưa từng bị người ta hái, sinh trưởng tùy ý nên quả không nhỏ, vừa nhìn đã khiến người ta vui sướng.

Mọi người bắt đầu hành động, Chương Hà Hoa: “Mấy đứa nói xem, sao cây đào này trĩu thế mà không ai phát hiện nhỉ! Đúng là may mắn thật!”

Khương Lâm phụt cười một tiếng, nói: “Mẹ, mẹ xem vị trí chúng ta đứng này. Chỗ này rất gần căn nhà đá kia của ông cụ Đường rồi, cao thế này, hơn nữa còn mọc ở vị trí hẻo lánh, ngoài chị dâu ba lớn gan ra, còn ai dám đi về phía này nữa chứ.”

Khương Lâm nói thế cũng rất có lý.

Đường Diệu làm việc rất nhanh, chỉ một lát sau đã hải được một sọt đào đầy ú ụ.

Cô duỗi tay thử ước lượng một chút, cảm thấy không có vấn đề gì nhưng vẫn phải nhắc nhở những người khác: “Lúc mọi người hái nhớ kiềm chế chút đấy, đừng lấy nhiều quá không đi nổi!”

Chương Hà Hoa: “Cho dù phải lăn, mẹ cũng lấy hết chỗ đào này lăn xuống núi! Thấy đồ ăn không lấy không phải là phong cách của Chương Hà Hoa mẹ!”

Chương Thải Hồng và Vương Xảo đều nhất trí gật đầu, lúc này vô cùng kiên định đi theo con đường của mẹ chồng!

Đường Diệu thấy bọn họ kiên trì như thế nên cũng không nói thêm, chỉ cười tiếp tục hái đào. Sau khi hái được một lúc, cô đột nhiên cảm thấy bụng không thoải mái lắm, cố gắng chịu đựng nhưng không được, chỉ đành tiến lên bên tai Chương Hà Hoa, thấp giọng nói: “Mẹ, con qua kia giải quyết một lát.”

Chương Hà Hoa gật đầu.

Nếu ở đây toàn nữ thì còn được, nhưng bây giờ còn có thêm chú em Khương Lâm. Vậy nên Đường Diệu đi về phía xa hơn một chút, đi được khoảng ba bốn mươi nét, lúc này mới tìm một chỗ kín chút rồi ngồi xổm xuống.

Lúc ra ngoài mà đau bụng, đây là chuyện vô cùng phiền phức.

Chỉ có điều, con người có ba chuyện gấp nhất, dù kiềm chế cũng không được.

Đường Diệu ngồi xổm một lúc lâu, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô tìm đất trực tiếp lấp lại. Lúc chuẩn bị đi, thấy cách đó không xa có một con rắn mấp máy dần tiến về phía mình, lúc này đang lè lưỡi, dường như muốn thừa dịp cô không để ý sẽ lao đến tập kích.

Đột nhiên bị Đường Diệu phát hiện, nó quyết đoán chuồn đi. Từ trước đến nay Đường Diệu luôn mang theo dao găm, một tay giơ dao về phía đó, cô biết yếu điểm của rắn nằm ở đâu, chỉ hai ba phát đã giết chết được nó!

Con rắn này lớn hơn con công kích Bé Đường Đường lần trước, cô nhíu mày nhìn có, đây là một con rắn độc, Đường Diệu không chút do dự đâm thêm vài nhát nữa để bảo đảm an toàn.

Đang yên lành, sao con rắn này lại muốn âm thầm tập kích cô nhỉ?

Đường Diệu nhìn trái nhìn phải, vẫn không phát hiện ra có loại động vật nào khác, cũng không hề có gì khác thường.

Chẳng qua khoảnh khắc Đường Diệu chuẩn bị nhặt rắn trở về, đột nhiên nhìn thấy “Củ cải” ở cách đó không xa.

Nhân sâm!

Đường Diệu nhanh chóng phản ứng lại, cô vội tiến lên, lúc này chợt hiểu vì sao con rắn kia định làm thịt mình. Gần nhân sâm đều có động vật bảo vệ, đây cũng chẳng phải chuyện quá bất ngờ.

Cô hít thật sâu một hơi, vô cùng cẩn thận đào nhân sâm lên.

Có lẽ cô đi được lúc lâu mà không thấy về, Khương Thành vội tìm tới: “Vợ ơi, Diệu Diệu!”

Đường Diệu: “Em ở đây này.”

Khương Thành vừa bước đến đã thấy trên mặt Đường Diệu dính bùn đất, nhìn kỹ hơn mới kinh ngạc: “Đây là… Nhân sâm hả?”

Đường Diệu gật đầu, cô cào phần đất cuối cùng ra, củ nhân sâm này thật sự không nhỏ. Nếu nói đã được bao tuổi, chắc chắn cũng phải bốn năm mươi năm.

Cô hưng phấn thấp giọng nói: “Anh A Thành, anh nhìn này.”

Khương Thành vội tìm lá cây bọc củ nhân sâm này lại, nhét bên hông không để lộ ra ngoài: “Mình về trước đi, tạm thời đừng nói gì cả.”

Đường Diệu gật đầu, Khương Thành nhìn đôi mắt trừng to của côm không nhịn được thơm vài cái trên mặt vợ, Đường Diệu cười nhẹ đẩy anh ra: “Anh cứ làm loạn.”

Sau đó lại hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Khương Thành: “Em còn hỏi nữa, chẳng phải vì không yên tâm về em hả? em đi một lúc lâu chưa về, anh không lo lắng mới lạ?”

Đường Diệu lập tức chỉ về phía kia: “Còn có một con rắn nữa.”

Hai vợ chồng tay nắm tay về phía mọi người, Chương Hà Hoa thấy trong tay Khương Thành xách theo một con rắn thì hoảng sợ, nói: “Chuyện gì thế?”

Khương Thành: “Có rắn định tấn công Diệu Diệu, đây là rắn độc, chỉ một mình nó.”

Khương Lâm: “Anh, anh lấy đựng đi.”

Mấy cái sọt lớn nhà anh đã đầy hết, lúc nãy Khương Lâm ngồi tại chỗ lấy nguyên liệu đan thêm mấy cái nhỏ, thầm nghĩ nếu lấy được thì lấy nhiều thêm một chút! Không ngờ vừa khéo để Khương Thành bỏ rắn, tuy mọi người đều là người trưởng thành, nhưng ai cũng cõng một cái sọt lớn, miễn cưỡng lắm mới xuống được chân núi, bước cao bước thấp thế này, thật sự cảm thấy còn mệt hơn thu hoạch lương thực.

Sức bọn anh thế nào, chẳng nhẽ bản thân không biết!

Nhưng nếu thầy đồ ăn nhiều thế này mà không lấy được hết, trong lòng bọn anh thật sự không nhịn nổi.

Đương nhiên trong cánh phụ nữ, Đường Diệu chính là trường hợp đặc biệt.

Cô đeo một sọt đựng đầy đào, tay trái cầm một cái rổ đầy thịt thú rừng, tay phải cầm một sọt đào nhỏ và sọt đựng rắn, nhiều thứ như thế mà cô vẫn đi tuốt lên đằng trước, nhẹ như giẫm trên đất bằng, không hề có khó khăn nào.

Mọi người rất vất vả mới đi được đến chân núi, lúc này vẫn chưa phải giờ xong việc về nhà, đúng là khoảng thời gian tốt nhất. Chương Hà Hoa: “Mọi người nâng cao tinh thần lên nhé, đừng nghỉ ngơi nữa, về nhà nhanh khỏi bị người ta thấy!”

Nghe mẹ nói thế, mọi người lập tức hiểu ra.

Nếu để bọn họ thấy mình thu hoạch được nhiều thế này, chưa biết chừng thứ này sẽ thuộc về ai nữa. nghĩ đến chuyện mình cực khổ lắm mới lấy được từng này, Chương Thải Hồng và Vương Xảo lập tức nâng cao trăm phần trăm sức lực, giống như ăn phải thập toàn đại bổ hoàn, ba chân bốn cẳng gánh đồ chạy về nhà!

Cũng không biết có phải hôm nay bọn họ rất may mắn hay không, đến lúc về nhà cũng không gặp người nào.

Lúc này mấy bé con đã ngủ dậy từ lâu, cả đoàn cầm ghế đẩu ngồi trong viện, xoay thành một vòng nhỏ. Ngay cả Tiểu Hổ và Sơn Kê bình thường bướng bỉnh cũng không chạy lung tung giương oai, chỉ ngoan ngoãn ở nhà, Thấy cha mẹ lục tục trở về, tất cả nhãi con lập tức đứng lên.

Còn chưa kịp kích động đã nghe thấy tiếng ho thật mạnh của Chương Hà Hoa, ý bảo mọi người nhanh chóng bỏ đồ vào trong nhà, dù sao hàng xóm nhà bà cũng là một mụ “Gián điệp” chạy bằng cơm mà!

Sau khi đi vào phòng, Chương Hà Hoa mệt đến bở hơi tai. Chương Thải Hồng và Vương Xảo đều ngồi soạp trên đất, mấy nhóc con lại hai mặt nhìn nhau.

Tiểu Báo giơ tay nhỏ kéo lá cây ra, vừa thấy phía dưới là quả đào mật hồng hào thì hai mắt lập tức trừng to như chuông đồng!

“Có thật này…”

“Câm miệng cho bà! Sợ người khác không biết hả? Có phải không muốn trữ đồ ăn dần không?” Chương Hà Hoa đè thấp giọng quát lớn, nhưng cũng đủ để khiến bọn nhãi con kinh động.

Bà thở hổn hển: “Đào nhà ai hái được thì của nhà đó, thú rừng cũng thế.”

Mấy nàng dâu nghe thế vô cùng hưng phấn!

Mọi người chia nhanh như hỏa tốc, từng người từng người ôm đồ về phòng mình.

Đường Diệu rửa sạch một sọt đào, chia cho mỗi người một quả: “Nào, tới ăn đào thôi.”

Bé Đường Đường cầm một quả đào to hồng phấn đầy mật, cắn một ngụm, hương vị ngọt ngào lập tức lan tràn khóe miệng.

“Tuyệt quá đi!”

Đường Diệu cười: “Vậy Bé Đường Đường ăn nhiều một chút.”

Bé Đường Đường gật đầu lia lịa, bím tóc nhỏ lắc lư đáng yêu vô cùng.

Khương Thành và Khương Lâm đưa một phần về căn nhà tam phòng lúc trước, hai người rất nhanh đã quay lại. Vì Khương Lâm còn đan sọt nhỏ nên phần của bọn anh còn nhiều hơn cả đại phòng và nhị phòng, dù sao cũng có hai người vô cùng khỏe mạnh, đều đặc biệt có năng lực!

Lúc hái đào, Vương Xảo không nhận ra, nhưng về nhà cất đồ khóa tủ lại mới cảm thấy hình như của mình hơi lỗ thì phải?

Cô ấy cũng chẳng có ai để nói mấy chuyện vặt vãnh này, chỉ có thể đến trước mặt Chương Thải Hồng: “Chị dâu, chị nói có phải nhà lão tam lấy hơi nhiều rồi không?”

Chương Thải Hồng đang hái rau chuẩn bị nấu cơm tối, cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Vương Xảo, sâu xa nói: “Cô muốn gây chuyện sao?”

Vương Xảo có chút xấu hổ, chẳng qua vẫn nói: “Chuyện đó, em, em chỉ cảm thấy…”

“Cô cảm thấy gì cơ?” Chương Thải Hồng hùng hổ doạ người: “Không làm mà đòi có ăn?”

Cô ấy nhìn Vương Xảo chằm chặp, nói: “Sao cô lại không biết xấu hổ như thế nhỉ?”

Khuôn mặt Vương Xảo lập tức đỏ như cà chua, nói: “Không phải thế, em không có ý đó, em chỉ cảm thấy hai người nhà bọn họ …”

“Vương Xảo, có phải cô quên nhà mình phân gia rồi không? Vơi lại nếu không có em ấy, cô nghĩ mình có thể lên núi được không? Sao bình thường không thấy cô bắt được sợi lông gà nào?” Chương Thải Hồng hơi ngờ nghệch, nhưng đối phó với loại người như Vương Xảo thì không gì tốt hơn thế này.

“Không có gì nữa thì bớt soi mói đi! Nếu không, tôi đi nói với mẹ đấy!” Chương Thải Hồng cảnh cáo!

Vương Xảo thành thật ngay lập tức, nhanh chóng an phận: “Chị dâu, chị dâu thân yêu của em ơi! Em sai rồi, em không nói thế nữa. sau này cũng không soi mói nữa, chị tuyệt đối, tuyệt đối đừng nói với mẹ đấy! Nào nào, để em hái rau cho.”

Vốn cô ấy còn định xem Chương Thải Hồng là dao, không ngờ mình lại biến thành thịt trên thớt.

“Ha ha!”

Vương Xảo sợ Chương Thải Hồng nói gì đó trước mặt mẹ chồng, vậy mình xui xẻo là cái chắc, lúc này làm việc chẳng biết sống chết!

Mọi người đều đưa mắt nhìn cô ấy!

“Chị dâu, để em làm cho!”

“Em dâu, cứ để đó cho chị!”

“Mẹ, để con để con!”

“Trời ơi, chú ba, mau buông ra đi, để chị gánh nước cho…”

Mọi người: “???????”

Có lẽ nghỉ ngơi nửa ngày, hiện tại Bé Đường Đường đã tốt hơn rất nhiều, nhanh chóng khôi phục tinh thần, cô bé lắc lư bím tóc nhỏ của mình, nhẹ nói: “Cháu cảm thấy, hình như bác hai làm chuyện xấu gì đó rồi thì phải?”

Chương Hà Hoa nhướng mày: “Vì sao cháu lại nói thế?”

Bé Đường Đường ngồi trên ghế đẩu nhìn bà nội nhóm lửa nấu cơm, nói: “Cháu thấy dáng vẻ của bác ấy, không hảo tâm lắm.”

Chương Hà Hoa bật cười xoa nhẹ Bé Đường Đường, nói: “Nhóc con nhà cháu sao lại thông minh thế chứ! Đúng là lanh quá mà!”

Bà thoáng nhìn Vương Xảo đang cho gà ăn trong sân, a một tiếng, nói: “Vừa chổng mông bà đã biết nó biết đi làm gì, có bà ở đây, nó không làm được trời gì đâu!”

Bé Đường Đường đưa tay che miệng nhỏ lại, cười hì hì.

Đường Diệu đi vào gian ngoài, nói: “Đường Đường sao lại ngồi đây? Nào, mẹ ôm con vào trong viện nhé, đừng ngồi đây quấy rầy bà nội làm việc.”

“Con mới không có đâu!” Tiểu gia hỏa cười tủm tỉm: “Con ngoan nhất.”

Chương Hà Hoa: “Đúng vậy, Tiểu Đường ngoan nhất!”

Tối nay bữa ăn của nhà họ Khương rất phong phú, mùi thịt hầm lại chọc người ta thèm nhỏ dãi, nhà họ Đào bên cạnh lại truyền đến tiếng đánh trẻ con khóc!

Bà Đào thật sự hận đến ngứa răng!

Hiềm nỗi không cách nào đánh lại được Chương Hà Hoa! Chỉ có thể chịu đựng thôi!

Tức giận, tức giận muốn tăng xông!

Khương Thành mới trở về một ngày, nhưng hôm nay anh thật sự rất bận, ngoài lên núi ra, anh còn phải mua lương thực và đi nhặt củi.

Cũng may anh mua lương thực vào đúng thời điểm.

Cứ tầm hai tháng sẽ đổi lương thực mới, mọi người đều đưa hết những thứ cũ không ăn hết trong nhà đến trạm thu mua đổi tiền.

Khương Thành tìm một nhà đáng tin cậy, anh trả giá cao hơn trạm thu mua một chút, hai bên đều vui lòng.

Đây cũng là lý do lúc trước Khương Thành không vội mua lương thực, lúc ấy mọi người đều không bán, giá lương thực đương nhiên sẽ rất cao. Còn thời điểm này, mọi người đều biết lương thực trên ruộng rất nhiều, năm nay là một năm tương đối được mùa. Mùa màng tốt, mọi người đều vui vẻ đưa hết bán cho trạm thu mua, vậy giá sẽ thấp hơn rất nhiều. có khi hơn nửa tháng nữa sẽ còn rẻ hơn nhiều.

Khương Thành có thể chờ, nhưng anh lại không muốn làm thế.

Lương thực nhà anh không thừa nhiều, Khương Thành không muốn con cái chịu khổ.

Không thể không nói, lời của vợ anh rất đúng, ăn được ăn no, có sức khỏe thì gì cũng có!

Khương Thành vô cùng đồng cảm, từ lúc vợ anh tỉnh lại, mấy tháng nay anh ăn ngon hơn, cảm giác cơ thể chắc khỏe hơn xưa, cũng có lực hơn. Trước kia luôn cảm thấy mình miệng cọp gan thỏ, bây giờ hoàn toàn không thấy thế nữa.

Anh mua lương thực rồi đến Tây Sơn nhặt một đống nhánh cây, bọn anh ở trong trấn nên không có củi đốt, đây là chuyện rất rắc rối, muốn nhặt nhiều chút để dùng thêm thời gian.

Vậy nên mỗi lần về nhà cũ, anh đều bận làm chuyện này.

“Anh A Thành, anh đã mượn được xe lừa chưa?” Đường Diệu nhắc nhở.

Khương Thành: “Ngày mai máy kéo của đại đội lên trấn trên chở đồ, anh có nói qua với đại đội trưởng rồi, trả một đồng, bọn họ sẽ chở mình và hàng hóa qua đó.”

Đường Diệu: “Hả? Vậy cũng được!”

Khương Thành cười: “Được quá còn gì!”

Giá một đồng thật sự không thấp, chẳng qua chỗ lợi rõ ra đấy, Khương Thành cảm thấy nếu để vợ và con cái của mình phải mệt, vậy số tiền này đáng giá!

Đã nửa tháng nay cả nhà Đường Diệu không về nhà nhỏ, tuy chỉ ở trong trấn người mấy ngày, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự bất đồng.

Căn phòng trong trấn sáng sủa rất tốt, bọn anh không muốn ở lại đây.

“Tam ca!”

Khương Lâm tới, bên cạnh anh ấy còn có Khương Sơn và Khương Hải, ba anh em đều ôm một đống củi.

“Cho anh chút củi này, bọn em ở trong thôn nhặt lúc nào cũng được, ngày mai anh mang nhiều chút, có củi cũng tiện hơn.”

Khương Thành không từ chối, trực tiếp nói cảm ơn.

Khương Sơn: “Đều là anh em trong nhà, cảm ơn gì mà cảm ơn! Chú đợi chút, bọn anh về ôm thêm bó nữa nha!”

Khương Lâm cười hì hì: “Củi trong viện anh đều mang đi hết rồi, để em kiếm thêm cho!”

Khương Thành: “Được!”

Thấy mọi người bận rộn quay lại, Bé Đường Đường nói y hệt ông cụ non: “Bác cả và bác hai rất tốt nha.”

Khương Thành ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt đầy thịt của con gái cưng, anh nhéo một cái, quả nhiêm xúc cảm rất tốt.

Không chỉ khuôn mặt, bây giờ tay nhỏ cũng núng nính hơn rồi, đồ ăn ngon thật sự rất có tác dụng.

Anh cười nói: “Bé con nhà con mà cũng hiểu hả?”

Bé Đường Đường lập tức gật đầu, kiêu ngạo nói: “Tất nhiên con hiểu rồi, con là Bé Đường Đường thông minh đếm số rất lợi hại đấy!”

Khương Thành phụt cười một tiếng!

Chương kế tiếp