Bé Đường Đường Nhà Nữ Chính

Chương 44
Vừa sáng sớm cả nhà Đường Diệu đã xuất phát, có điều tầm giữa trưa mới đến được đại đội ba.

Bé Đường Đường dù được mẹ ôm, nhưng sự mệt mỏi và thời tiết như thiêu đốt khiến cả người cô bé trông hơi ủ rũ, hình như bị cảm nắng nhẹ. Cô bé dẩu mông nhỏ, ghé người vào giữa bả vai Đường Diệu, mồ hôi hiện thành từng hột giữa trán, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

Lúc này, Đường Diệu mới thật sự cảm thấy bé con nhà mình yếu ớt thế nào.

Cô rất đau lòng cho con gái, nhẹ nhàng vỗ mông nhỏ của bé con: “Mẹ biết Bé Đường Đường không thoải mái, nhưng chút nữa sẽ đến nhà mình rồi!”

Bé Đường Đường rầu rĩ dạ một tiếng, dường như chẳng có tinh thần.

Tiểu Lang lo lắng nhìn em gái, cậu vươn tay giữa chặt tay em, Bé Đường Đường quay đầu, cười với anh trai, Tiểu Lang mếu máo không vui nổi, cậu bé thật sự rất đau lòng cho cô em bé nhỏ.

“Sau này lớn lên anh sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền mua xe lừa cho em, để em không bao giờ cảm thấy khó chịu thế này nữa.” Tiểu Lang nghiêm túc nắm chặt tay.

Bé Đường Đường cũng nghiêm túc gật đầu.

Khuôn mặt tái nhợt của cô bé nhẹ cười: “Vâng ạ!”

Sau đó vươn ngón tay nhỏ ra: “Ngoéo tay.”

Hai tiểu gia hỏa thật sự chạm hai đầu ngón tay nhỏ vào nhau, ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không đổi.

Trong lúc nói chuyện, cả nhà cuối cùng cũng vào đến sân của nhà cũ.

“Tiểu Lang! Bé Đường Đường!” Mấy bé con đều đang chờ trong nhà, thấy bọn cô trở về thì vui sướng kêu lên!

Mặc dù bình thường bọn nhóc không phải ngày nào cũng quấn lấy nhau đi chơi, nhưng nửa tháng không gặp nhau lại cảm thấy nhớ không chịu nổi! Thật sự không chịu nổi!

Tiểu Ngư ngửa đầu nhìn Bé Đường Đường, lo lắng hỏi: “Thím ba, Bé Đường Đường làm sao vậy ạ? “

Đường Diệu: “Bé Đường Đường không được thoải mái, nghỉ ngơi một chút sẽ đỡ hơn.”

Chương Hà Hoa cầm nồi đi ra cửa, lớn giọng: “Đã không thoải mái còn không mau vào nhà đi, đứng trong viện làm hoa hướng dương hả!”

Mọi người vội vàng chạy vào nhà, Chương Hà Hoa pha hai chén nước đường đỏ: “Uống chút nước đường đỏ nào, có lẽ sẽ tốt hơn chút đấy.”

Bé Đường Đường ủ rũ, Đường Diệu cúi đầu đút cho bé con: “Anh A Thành, anh đi giặt cho em cái khăn ướt đi.”

Mấy bé con đứng cách đó cực kỳ hâm mộ nhìn nước đường đỏ kia, nước này uống vào chắc ngọt lịm luôn. Chẳng qua không có ai ghen ghét gì, nước đường tốt như thế, mà Bé Đường Đường lại uống từng ngụm nhỏ, nhất định cô bé không khỏe rồi.

Bé Đường Đường uống một lúc lâu mới hết chén đường đỏ này, Đường Diệu dùng khăn ướt lau mồ hôi trên mặt cô bé, sau đó lại đến lau tay.

“Em gái.” Tiểu Lang dịch mông nhỏ ngồi bên cạnh em gái, vẻ mặt lo lắng.

Từ rất lâu rất lâu trước kia, cậu bé từng nghe nghe lén bà nội và cha mình nói chuyện, bọn họ nói Bé Đường Đường rất yếu ớt, sợ không nuôi nổi… Lúc ấy cậu nhóc liền biết em gái mình rất yếu, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ rất nguy hiểm, nhưng cậu nhóc không thể để mất em gái được.

Tiểu Lang đỏ mắt bắt lấy tay nhỏ em gái, nói: “Em đừng thấy khó chịu nhé! Anh kể chuyện cổ tích cho em nghe được không?”

Cậu thích được mẹ kể chuyện cổ tích nhất, Bé Đường Đường chắc chắn cũng sẽ thích.

Đường Diệu xoa khuôn mặt nhỏ của con trai, nhẹ nói: “Em con không sao đâu, Tiểu Lang đừng sợ!”

Cô chọc má lúm đồng tiền nhỏ bên khóe miệng Bé Đường Đường: “Bé Đường Đường không sao, đúng không nào?”

Bé Đường Đường lập tức gật đầu, nãi thanh nãi khí: “Con không sao ạ.”

Đường Diệu cười: “Em xem kìa, em gái vẫn ổn. Tiểu Lang là nam tử hán đại trượng phu, không được khóc đâu nhé.”

Cô lấy quạt hương bồ của Chương Hà Hoa lên, nhẹ nhàng quạt cho Bé Đường Đường: “Thế này có thoải mái hơn chút nào không con.”

Bé Đường Đường nhẹ nói: “Có ạ.”

Có lẽ không còn ánh nắng gắt như lúc nãy nên không mệt lắm nữa, khuôn mặt vốn tái nhợt của bé con cuối cùng cũng từ từ tốt hơn, dường như có thêm chút huyết sắc. Đường Diệu thấy cô bé đã đỡ hơn rất nhiều, lúc này bản thân cũng yên lòng hơn.

Khương Thành nhận quạt hương bồ tiếp tục quạt, nói: “Vợ ơi, em lấy đồ ra chia dần đi.”

Đường Diệu: “À đúng rồi.”

Cô đi đến gian ngoài, mở sọt ra: “Mẹ, chút đồ này cho mẹ này.”

Đường Diệu chuẩn bị một cân bánh kem, nửa cân vuông nửa cân tròn, một hộp sữa mạch nha và một con dao thái thịt, rất to và nặng, cũng phải tầm non nửa cân đấy. còn thêm hai cái ly được tráng men nữa.

Chương Hà Hoa vừa quay đầu lại đã mắng ngay: “Có phải con ngốc không thế! Sao lại nhiều thế này? Con đi ăn cướp đúng không? Cứ muốn tỏ vẻ mình là người có tiền hả? Không biết sao lại mua nhiều đồ thế này nữa? Con không biết nhà mình ngay cả nhà cũng chẳng có để ở phải không, sức khỏe của con cái không tốt, không biết tiết kiệm tiền hả, mấy đứa đang làm gì thế này?”

Chương Hà Hoa cầm xẻng chống nạnh mắng!

Mặc dù đây là những thứ cho mình, nhưng bà thật sự không vui chút nào!

“Con xem đi, tự dưng mua ly tráng men này làm gì, có phải rồ cả lũ rồi không?”

Đường Diệu nhỏ giọng: “Đây là quà khen thưởng của công xã, con bảo vệ tài sản tập thể nên được thưởng đấy …”

Chương Hà Hoa: “Gì? Bảo vệ tài sản của công xã? Có phải ngốc không thế, mấy chuyện trong công xã cần con quản chắc? Sao lại lương thiện quá mức thế hả? Lỡ tụi nó đến trả thù thì làm sao? Con thật sự chẳng được lúc nào hiểu chuyện cả, quan tâm chuyện của người ta làm gì!”

Đừng thấy Chương Hà Hoa gào mắt như tát nước, chẳng qua vẫn ôm lấy đồ trực tiếp bỏ vào trong phòng, khóa tủ lại.

Mấy củ cải nhỏ thấy bà nội mình sau khi mắng chửi một trận đã đời vẫn cất đồ khóa lại, hai mắt trông mong nhìn sữa mạch nha và bánh kem.”

Tầm mắt tử vong của Chương Hà Hoa đảo qua: “Nhìn gì mà nhìn!”

Bà quay đầu lại nhanh chóng rời đi, chẳng thèm khách sáo gì!

Đường Diệu cũng biết tính cách mẹ chồng nhà mình nên không để trong lòng. So với Chương Thải Hồng vẫn theo khuôn phép, Vương Xảo bị dọa thành chim cút nhỏ, còn Đường Diệu vẫn có thể cười ha ha. Cũng vì chuyện này nên sau khi cô được gả vào nhà mày, hai chị dâu đều không dám bới lông tìm vết.

Đối diện với khuôn mặt hung ác của Chương Hà Hoa mà cũng còn cười được, có thể thấy người này đúng là chẳng đơn giản chút nào!

Sau đó bọn họ lại biết khả năng vũ lực của Đường Diệu, cuối cùng cũng hiểu ra, chỉ có nhân tài trâu bò mới có loại tự tin này thôi.

Đường Diệu: “Chị dâu, cho các chị này.”

Đường Diệu cho mỗi người một bao đường, một bịch bánh quy, tuy không nhiều nhưng cũng đủ để Chương Thải Hồng và Vương Xảo rất vui mừng. Không nói đến chuyện nhà mình có trẻ con, cho dù không cho chúng ăn, vậy thăm người thân thế này cũng rất hào phóng rồi.

Chương Thải Hồng: “Cảm ơn em dâu!”

Đường Diệu: “Chuyện nên làm thôi ạ…”

Còn chưa nói xong đã bị Chương Hà Hoa cắt ngang, ánh mắt tử vong của bà nhìn chằm chằm hai đứa con dâu, nói: “Mấy đứa ăn đồ của lão tam thì trong lòng cũng cảm ơn một chút, đừng coi đó là chuyện nên làm. Nếu các cô muốn chiếm tiện nghi, vậy bà đây sẽ đánh gãy chân chó, cho mấy đứa ra ngoài xin cơm.”

Chương Thải Hồng: “Con biết mà, mẹ.”

Vương Xảo cũng nhỏ giọng nói: “Con cũng biết mà.”

Chương Hà Hoa gật gật đầu: “Con người ấy, ít nhiều cũng phải biết điều!”

Chương Thải Hồng: “Mẹ, vậy con đi cất đồ đã nhé.”

Đang định xoay người thì nhìn thấy ba bé con nhà mình, ngay cả Tiểu Miêu lớn nhất cũng ôm lấy khung cửa, lặng lẽ nhìn chằm chặp đồ trong tay mẹ.

Chương Thải Hồng: “…”

Vương Xảo: “Sao thế?”

Cô ấy nhìn theo tầm mắt của Chương Thải Hồng, lúc này mới thấy hoảng sợ, hai bé con nhà cô cũng đứng cạnh khung cửa, Tiểu Báo khoa trương đến mức nước miếng đã chảy xuống … Vương Xảo chạy vèo một cái ra khỏi phòng bếp, vội lao về phòng khóa đồ lại. Quả nhiên cô ấy vừa chạy đi, Tiểu Báo đã gào lên “Mẹ”, Vương Xảo mắt điếc tai ngơ coi như không nghe thấy. thằng nhóc như chết đói này!

Sau khi chia đồ xong, Đường Diệu cầm túi nhỏ cuối cùng trong rổ vào buồng trong, cô bóc ra đưa cho Tiểu Lang, nói: “Con đi chia nhé, một người một cái! Người lớn hay trẻ con đều được chia hết!”

Tiểu Lang không muốn đi, cậu nhóc cúi đầu nhìn em gái, tay nhẹ nắm lấy tay em gái, thật sự không muốn tách ra chút nào.

Em gái mới cần cậu chứ.

Tiểu Lang: “Con không muốn đi!”

Cậu nhóc không nghe lời nên mặt nhỏ đỏ hồng, hơi ngại ngùng nhưng vẫn dũng cảm biểu đạt quan điểm của mình: “Con muốn ở lại với em gái.”

Lúc này Bé Đường Đường đã đỡ hơn nhiều, vẫn yếu ớt ôm lấy chân anh trai: “Con muốn anh trai.”

Đường Diệu bật cười: “Được rồi, Tiểu Lang ở chung với em nha.”

Đường Diệu đưa túi cho Tiểu Miêu, nói: “Tiểu Miêu, cháu đi chia đi.”

Tiểu Miêu hơi sửng sốt, lúc này chợt nói lắm: “Cháu, cháu sao?”

Đường Diệu mỉm cười: “Đúng vậy, cháu đi di.”

Tiểu Miêu kích động đến mức xoa tay, thật ra bảy tuổi cũng mới chỉ là một cậu bé. Cậu nhóc dùng sức gật đầu, nói: “Thím ba, cháu nhất định sẽ chia thật đều!”

Cơ thể Tiểu Miêu hơi yếu ớt, cậu bé rất ít khi đi ra ngoài, bình thường đều ở trong nhà. Ngoài mấy bé con nhà họ Khương ra, bạn bè ngoài kia thật sự không có mấy. Không phải cậu đần độn, chẳng qua chỉ hơi hướng nội thôi.

Lúc này nhận được “Công việc trọng đại” này, cả người cậu kích động muốn chết.

“Anh cho em đi, anh cho em đi!” Tiểu tham ăn Tiểu Báo vội tiến lên.

Sơn Kê: “Anh, em cũng muốn.”

Tiểu Miêu: “Mấy đứa chờ một chút, chúng ta sẽ chia từ lớn đến nhỏ nhé.”

Lần đầu tiên được phân việc trọng đại thế này, cậu bé quyết đoán chạy vào trong viện, lúc này vừa lúc Khương Lão Khờ và con trai đều xong việc về nhà, Tiểu Miêu nghiêm túc móc một cái kẹo đưa cho Khương Lão Khờ: “Ông nội, cho ông này.”

Khương Lão Khờ: “?”

Sau đó lại chia cho cha và chú hai chú út, chia hết một vòng, mỗi người đều có một cái.

Tiểu Miêu giao hết những cái còn lại cho Đường Diệu, nói: “Thím ba, đây là số kẹo còn dư ạ.”

Đường Diệu: “Còn lại bao nhiêu thế cháu?”

Tiểu Miêu đỏ mặt, lắc đầu: “Cháu không biết đếm.”

Đường Diệu xoa đầu nhóc, nói: “Mấy hôm nữa đi học nhớ chăm chỉ lên đấy, vậy sau này cháu sẽ biết thôi.”

Tiểu Miêu vội gật đầu: “Vâng ạ!”

Đương nhiên Đường Diệu biết còn thừa 34 cái. Cô mỉm cười lấy ra một viên đặt trên tay Tiểu Miêu: “Đây là phần thưởng cho cháu, vừa rồi Tiểu Miêu làm rất tốt.”

Tiểu Miêu nhấp miệng nhỏ, cười vô cùng vui vẻ.

Đường Diệu lại đưa những viên còn lại cho Tiểu Miêu, nói: “Một bạn nhỏ bốn viên, còn lại cho bà nội cháu, đi đi.”

Tiểu Miêu lập tức gật đầu, Tiểu Báo tham ăn đã bắt đầu quơ chân múa tay.

Chương Hà Hoa nhìn con dâu thứ ba ăn xài phung phí, bắt đầu lầm bầm: “Lại chia đồ cho chúng nó nữa hả, cũng đâu phải con của con?

Gói kẹo kia không dùng tiền để mua chắc? lại còn cho đám bạch nhãn lang nhỏ kia ăn nữa chứ!”

Tiểu Miêu nghiêm túc: “Bà nội, bọn cháu không phải bạch nhãn lang, chúng cháu biết thím ba rất tốt mà.”

Chương Hà Hoa xoa nhẹ đầu cậu nhóc, nói: “Được được được! Các cháu đều là trẻ con, còn bà hư nhất.”

“Bà nội cũng rất tốt.”

Chương Hà Hoa cười cười: “Được rồi, mau chia đi rồi bảo mọi người vào ăn cơm.”

Chương Thải Hồng và Vương Xảo đều định moi hết kẹo từ trong tay bọn nhỏ ra, mỗi đứa có tận 5 cái lận đó! Giữa lại ăn dần cũng rất tốt, có ai ăn kẹo mà lãng phí thế không? Chẳng qua đồ vào miệng khổ nào dễ lấy ra. Mơ đi nhé!

Mấy nhóc con lập tức giải tán, kiên quyết không chịu giao kẹo ra.

Thật ra một cái kẹo một xu, nếu nói không mua nổi cũng không phải hoàn toàn như thế. Dù sao trả một xu để mua đồ ngọc cho trẻ con cũng được, chẳng qua, ai bảo công xã không bán lẻ chứ! Nếu mua cũng phải mua hết một bao, mà một bao có giá 50 xu, là 5 hào đấy!

5 hào, hừ! số tiền này có thể mua được bao nhiêu thứ chứ! Lúc đón tết cũng có những người rất keo kiệt, chung hai ba nhà để mua một bao.

Đương nhiên, đây là loại kẹo rẻ nhất của Cung Tiêu Xã, có những loại đắt hơn, những thứ đó rất hiếm nên căn bản bọn nhỏ không được thấy.

Có mấy viên kẹo này, cả nhà náo nhiệt hơn hẳn.

Nhà họ Khương đã phân gia, chẳng qua lần này nhà Khương Thành về đây nên tụ tập ăn một bữa. Hiếm khi Chương Hà Hoa xào thịt, tuy mấy miếng thịt lẫn trong đồ ăn, chỉ có vài miếng, nhưng vậy cũng rất quý rồi. Chương Hà Hoa chủ động gắp một miếng cho Bé Đường Đường, tiểu cô nương ngoan ngoãn ngẩng đầu, ngọt ngào nói: “Cảm ơn bà nội.”

Tuy nói thế nhưng vẫn kẹp miếng thịt lại cho Chương Hà Hoa, nhỏ giọng: “Bà nội ăn đi, cháu ăn không vô.”

Tiểu Lang lo lắng nhìn em gái, nói: “Làm sao bây giờ? Ngay cả thịt mà em gái cũng không ăn kìa!”

Trong suy nghĩ của nhóc, ngay cả thịt mà cũng không ăn, vậy đây chắc chắn là chuyện lớn.

Đường Diệu: “Không sao đâu, em gái nghỉ ngơi một lát sẽ đỡ thôi.”

Cô ôm lấy con gái: “Bé Đường Đường muốn ăn gì nào?”

Bé Đường Đường cũng không biết nữa, cô bé xích lại bên người Đường Diệu, rúc trong lòng ngực cô, chân nhỏ lắc lư cẩn thận suy nghĩ, nói: “Hoa quả, con muốn ăn hoa quả cơ.”

Đường Diệu: “Được, ăn hoa quả! Buổi chiều mẹ lên núi tìm quả cho Bé Đường Đường nha.”

Đại đội bọn cô không trông cây ăn quả, vậy nên không có quả gì ăn được.

Thời tiết đẹp thế này, trên núi chắc chắn có.

“Con cũng đi.” Bé Đường Đường lắc chân nhỏ, hơi vội vàng.

Đường Diệu bật cười, cô chọc trán Bé Đường Đường: “Sao lại nghịch ngợm thế hả, con xem, con thế này lên núi kiểu gì? Bé Đường Đường ngoan, ở nhà chờ mẹ, sau khi tỉnh dậy thì mẹ cũng về đấy, mẹ sẽ tìm hoa quả cho con, còn tìm cả thịt nữa, được không?”

Bé Đường Đường gật đầu: “Vâng”

Cô bé là một đứa trẻ ngoan mà.

Đường Diệu: “Chiều nay Tiểu Lang ở nhà chăm sóc Bé Đường Đường giúp mẹ nhé, mẹ lên núi tìm hoa quả cho hai đứa, được không?”

Tiểu Lang lập tức ưỡn ngực: “Vâng ạ, con sẽ chăm sóc em gái ạ.”

“Thím ba, cháu cũng sẽ trông Bé Đường Đường.” Tiểu Ngư thanh thúy nói.

Trong nhà chỉ có Tiểu Ngư và Bé Đường Đường là bé gái, bậy nên hai đứa rất thân với nhau.

“Được, mấy đứa ở nhà với Bé Đường Đường đợi thím ba khải hoàn trở về nhé.”

Khương Thành: “Anh đi cùng em.”

“Em cũng đi!” Khương Lâm lập tức giơ tay, vô cùng kích động: “Em em em!”

Mọi người đều đồng loạt nhìn anh ấy, Khương Lâm nói vô cùng chính đáng: “Em cũng muốn bỏ chút sức cho cháu gái.”

Chương Hà Hoa: “Ha!”

Khương Thành: “Ha ha!”

“Tôi, tôi, tôi cũng muốn đi…” Chương Thải Hồng thấp giọng: “Vốn nghe nói em dâu rất lợi hại, muốn đi theo nhìn xem sao…”

“Mọi người đều đi, vậy tôi cũng đi chứ.” Vương Xảo đi sát chân mấy chị em. Không phải cô ấy sợ mình bị lỗ, thật ra cũng rất sợ lên núi đấy! Nhưng hai chị em dâu đều đi mà mình ở nhà, có phải mẹ chồng sẽ không vừa ý mình không?

Vương Xảo cảm thấy mình cũng rất đáng thương!

Cô ấy liền nói: “Tôi cũng đi.”

Đàn ông nhà họ Khương: “…”

Chương Hà Hoa hơi do dự, cuối cùng nói: “Được rồi, đi hết đi! Mẹ đi cùng mấy đứa, không có mẹ ngắn, tám chín phần chúng mày sẽ vào trong núi! Thế không được đâu!”

Khương Lão Khờ ngẩn tò tè, ông đang định nói gì đó, vừa mở miệng đã bị ánh mắt hình viên đạn của Chương Hà Hoa đảo qua, ông lập tức co lại như chim cút, không dám nói gì thêm.

Dưới sự kìm kẹp của Chương Hà Hoa, mọi người rất nhanh đã quyết định Khương Thành và Khương Lâm dẫn cánh phụ nữ nhà họ Khương cùng lên núi.

Rất nhanh, đoàn người Khương Thành Đường Diệu lập tức cầm sọt xuất phát đến Tây Sơn.

Khương Lão Khờ và thằng cả thằng hai ngồi trong viện mở mắt trừng nhau, mọi người đều hơi mê mang. Nửa ngày sau, cuối cùng Khương Lão Khờ cũng phản ứng lại, ông cúi đầu nhìn cái bàn, nói: “Lão đại lão nhị, mấy đứa dọn dẹp chén bát đi!”

Khương lão đại, Khương lão nhị: “???”

Hai người đàn ông này không phải người biết ăn nói, nói y hệt cha mình, thật sự cũng không quá. Hai người lặng lẽ đứng dậy, bắt đầu hì hục làm việc của mình.

Tiểu Ngư thấy cha mình đang rửa chén, cô bé lập tức tiến lên: “Cha, sao cha lại làm chuyện này? Để con làm cho!”

Khương lão đại còn chưa kịp phản ứng lại, ánh mắt ghen ghét của Khương lão nhị đã quét tới!

Anh ấy ai oán nhìn về phía hai thằng ngốc chết tiệt đang mải chơi của nhà mình, ho khan một tiếng, nói: “Tiểu Hổ Tiểu Báo, chúng mày không biết lại đây giúp cha một chút hả.”

Tiểu Hổ Tiểu Báo: “Hì hì hì, cha muốn lười biếng kìa.”

Khương lão nhị tức muốn khùng lên, hai thằng con đầu đất này! Tẩy Lúc này rửa chén cũng dùng sức hơn rất nhiều!

Khương lão đại lập tức vô cùng vui vẻ, he he he! Anh ấy có đứa con gái vô cùng tri kỷ, lão tam cũng có, chỉ có lão nhị là không, hắc hắc hắc hắc hắc!

Thừa dịp xung quanh không có au, vội nhét cái kẹo hôm nay được chia vào trong túi con gái, Tiểu Ngư sửng sốt, Khương lão đại lập tức chớp mắt với cô bé, ý bảo nhóc con đừng nói gì hết! anh ấy ho khan một tiếng, nói: “Ôi chao, có con gái thật tốt biết bao!”

Chắp tay sau lưng rồi đi vào tỏng phòng: “Ngủ trưa thôi!”

Khương lão nhị: “!!!”

Anh trai quần què gì thế này!

Khương lão nhị trừng mắt nhìn hai thằng con ngu ngốc kia, cảm thấy mình… Có thể… Đại khái là… chắc nên sinh thêm một cô con gái nữa?

Anh ấy nhìn về phía Tiểu Ngư dương khóe miệng vui vẻ nghiêm túc rứa chén, nhất thời vô cùng ghen ghét.

Hic, làm sao đây ta!

Anh ấy muốn một cô con gái!

Lại trừng mắt nhìn hai thằng con kia, trời nóng như thiêu đốt, thế mà hai nhóc kia lại chạy tới chạy lui, gào lên trong sân!

Con mẹ nó xong rồi, thật sự muốn sinh thêm một cô con gái cưng nữa!

Khương lão nhị lại có thêm một nguyện vọng!

Mà lúc này, Khương lão đại nằm trên giường, cảm giác này thật sự rất sảng khoái!

Tiểu Miêu thấy cha mình cứ lăn đi lăn lại mãi, gãi đầu, nói: “Cha, cha bị Hoàng Bì Tử nhập vào người hả!”

Khương lão đại chợt cứng người, nói: “Đi đi đi, đi tìm em trai em gái con chơi đi!”

Tiểu Miêu: “???”

Cậu có mê mang đi vào trong phòng bà nội, vừa vào cửa đã thấy Tiểu Lang đã kéo em gái nằm trên giường, tư thế như muốn ngủ trưa: “Hai đứa buồn ngủ hả?”

Tiểu Lang gật đầu: “Đúng rồi, anh ngủ cùng bọn em luôn!”

Tiểu Miêu nhìn giường, quyết đoán gật đầu: “Được!”

“Em muốn nằm bên cạnh Bé Đường Đường.” Lúc này Tiểu Ngư cũng bước vào, cô bé hưng phấn bò lên nằm bên cạnh Bé Đường Đường. Máy bạn nhỏ thích nhất được ngủ cùng nhau, không lâu sau, bảy nhãi con nằm song song với nhau, Bé Đường Đường nháy đôi mắt to đầy buồn ngủ, nói: “Ngủ ngủ.”

Chương kế tiếp